…
Ân Minh Tranh chỉ mới trở lại căn cứ được ba ngày, thần sắc của tất cả những thường dân bình thường trong toàn bộ căn cứ hoàn toàn khác với trước đây.
Sự thay đổi rõ ràng nhất là trên khuôn mặt chết lặng của mọi người đã xuất hiện nụ cười.
Đặc biệt là khi Thời Thanh được Ân Minh Tranh mang về, việc cậu nhóc có dị năng hệ chữa trị này thích nhất là lẻn ra ngoài đường, chạy lung tung khắp nơi chơi đùa.
Trong khu ngoại thành nơi có thường dân luôn luôn không thiếu người bày gian hàng, hầu hết đều là những thứ mà Trùng tộc không để ý tới, cùng với một số đồ vật mà một số thợ thủ công làm để tạm thời nuôi sống gia đình trong khi chuyển vào căn cứ.
Bọn họ thường có khuyết điểm trên cơ thể, hoặc là vì quá yếu để làm công việc tu sửa tường thành, hoặc là vì thiếu tay thiếu chân, không thể tham gia đội hộ vệ để kiếm tiền, cho nên chỉ có thể tìm cách làm những việc khác để sống qua ngày.
Trước khi Thời Thanh đến đây, những thứ này bán không đắt hàng chút nào.
Đến bụng còn không được ăn no thì làm gì có ai sẽ để ý những thứ này chứ.
Nhưng Thời Thanh lại rất thích những thứ này, châu chấu được đan bằng rơm, dùng cành cây để làm giỏ nhỏ, rồi còn cả máy chơi game rất lạc hậu trước khi tận thế nữa.
Ngoài miệng kiêu ngạo nói: “Khoa học kỹ thuật của nhân loại các người thật kém phát triển”, nhưng cơ thể lại rất thành thật đi mua mua mua khắp nơi, như một con hamster nhỏ đang chăm chỉ đi lượm thức ăn, mỗi ngày đều có thể mua một đống thứ đồ hiếm lạ cổ quái đủ kiểu.
Căn phòng kia của Ân Minh Tranh không tính là nhỏ, thậm chí còn dành ra một gian riêng để anh đặt tiểu bảo bối của Thời Thanh.
Tất cả những thường dân chào đón Thời Thanh không chỉ vì sự hào phóng ra tay của cậu, mà còn bởi vì dị năng hệ chữa trị của cậu.
Mặc dù Thời Thanh được Ân Minh Tranh mang về đây, nhưng không gia nhập tiểu đội người dị năng của anh, cũng không phải ra chiến trường, dị năng hệ chữa trị xuất hiện cho đến bây giờ, nếu không phải cậu chữa trị vết thương trên người của Ân Minh Tranh thì chính là đi mua mua mua ở trên đường, dùng chính dị năng của mình để trang trải chi phí mua đồ.
Trong mắt nhiều người, cậu làm như vậy là rất lỗ.
Đấy chính là hệ chữa trị đó!
Ngay cả tiểu đội dị năng tập hợp những người có dị năng mạnh nhất trong căn cứ thì cũng chỉ cần một người có dị năng hệ chữa trị như vậy thôi.
Hơn nữa bởi vì dị năng của người dị năng hệ chữa trị đó có hạn nên chỉ phục vụ binh lính, thường dân thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt của anh ta.
Nhưng khi Thời Thanh xuất hiện.
Cậu nhóc có khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên vô hại này mang theo nụ cười hồn nhiên đi trên con đường ở khu ngoại thành, khi có một người bán hàng rong đánh bạo hỏi có thể giúp anh ta chữa bệnh cho con mình hay không, cậu rất vui vẻ gật đầu.
Vào lúc này, trong mắt mọi người, Thời Thanh đang đứng trước mặt đứa trẻ đã khỏi bệnh không khác nào một vị Thần linh.
Chẳng mấy chốc đã có người từ cấp trên của căn cứ tới cửa, nói chuyện một lúc với Ân Minh Tranh, ám chỉ rằng anh nên quản lý tốt Thời Thanh, người dị năng thì nên có dáng vẻ của người dị năng, sao có thể lãng phí dị năng hệ chữa trị hiếm thấy để đi chữa bệnh cho thường dân không có đóng góp nhiều cho căn cứ được, chẳng hạn như Thời Thanh có dị năng hệ chữa trị mạnh mẽ, hẳn là nên phục vụ giúp đỡ toàn nhân loại mới đúng.
Nếu là trước đây, Ân Minh Tranh nhất định sẽ đồng ý.
Anh đã từng là một người chân thành đến ngu ngốc, chỉ cần có người nói làm việc như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người là anh sẽ tình nguyện từ bỏ lợi ích của mình để có thể làm.
Nhưng bây giờ, Ân Minh Tranh đã nhìn thấy kết cục do AI đưa ra.
Anh lặng lẽ thay đổi.
Sau khi anh quay về, quản lý cấp cao của căn cứ lập tức đưa tới thi thể của người lúc trước đánh lén anh, thêm cả binh sĩ lái máy bay lúc đó nữa.
Ân Minh Tranh cười với bọn họ giống như trước, tỏ vẻ tha thứ.
Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của đám người đó, Ân Minh Tranh vẫn cười.
Anh không phải mù, người đánh lén anh cũng không phải có chức vụ rất cao, nếu không ai sai bảo thì sao người này lại dám công kích Ân Minh Tranh được.
Anh tha thứ cho đám người này, bởi vì bọn họ đã chết rồi.
Nhưng đối với những người còn lại, Ân Minh Tranh đều đã nhớ kỹ bọn họ trong lòng.
Bản thân anh đã phải chịu thiệt từ những người này rồi, sao anh có thể bằng lòng để cho Thời Thanh cũng trở thành một con dao trong tay những người đó được.
Ít nhất cho đến khi Ân Minh Tranh nắm toàn bộ quyền lực, Thời Thanh đều cần phải nằm dưới sự bảo vệ của anh.
Vậy là, Ân Minh Tranh vòng qua cậu thanh niên vừa nghe nói có chuyện nên chạy tới, cười xin lỗi: “Thời Thanh tuổi còn nhỏ, lại không có kinh nghiệm chiến đấu, tôi không định để cậu ấy tham gia chiến đấu.”
Khuôn mặt của vị khách kia ngay lập tức lộ ra vẻ mặt “Hóa ra anh hùng của nhân loại cũng sẽ nuông chiều một người như thế”.
Nhưng khi nhìn đến cậu thiếu niên xnih đẹp đang nép vào trong lòng của người đàn ông, tò mò mở to đôi mắt tròn xoe màu bạc, trong lòng anh ta tán dương một tiếng.
Có rất nhiều người đẹp, nhưng một người dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tận đáy lòng, trong sáng thuần khiết như thần tiên giống Thời Thanh thì tuyệt đối không thể tìm thấy người thứ hai ở căn cứ này.
Bảo sao, đến một người như Ân Minh Tranh cũng sẽ cẩn thận che chở cho cậu.
Nhưng mà vậy cũng tốt, anh càng bảo vệ Thời Thanh thì Thời Thanh càng là điểm yếu của anh.
Người tới kiểm tra Ân Minh Tranh rời đi, Thời Thanh tò mò từ trong lòng người đàn ông nhìn ra nhìn bóng lưng của anh ta: “Minh Tranh, anh ta là ai thế?”
“Người không đáng để tâm.”
Ân Minh Tranh đóng cửa lại, nhéo mũi cậu nhóc vẫn chưa cam tâm, đang muốn chạy ra cửa kia, cười nói: “Bây giờ em ở trong căn cứ còn được chào đón hơn tôi nữ đấy.”
Cậu thiếu niên ngoài hành tinh cười đắc ý.
Người đàn ông vốn dĩ muốn dặn dò cậu thêm vài câu, để lúc cậu ra ngoài chơi phải cẩn thận, bây giờ cấp cao của căn cứ trông thì có vẻ rất vui mừng khi anh trở về, nhưng trên thực tế lại giống như sóng ngầm mãnh liệt. Thời Thanh là người cùng trở về với anh, tất nhiên đang có trăm ngàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu, phải chú ý mọi lúc mọi nơi, đừng để bị người khác nắm giữ điểm yếu.
Nhưng khi nhìn thấy cậu thiếu niên hân hoan ngẩng đầu nhìn lại mình, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, Ân Minh Tranh lại không nói ra được.
Thời Thanh vốn dĩ đang ở trên phi thuyền, được hàng tỷ loại máy móc hình người bảo vệ.
Nhưng chính bởi vì anh ích kỷ, lừa gạt Thời Thanh đến căn cứ, còn chấp nhận để Thời Thanh chỉ đang có cơ thể nhân loại mà vẫn ngây ngốc ở đây không triệu hoán bảo vệ của quân đoàn người máy.
Vốn dĩ đây là sai lầm của anh, vì sao còn phải ép buộc Thời Thanh vô tội?
Thôi vậy, vẫn nên lan truyền một số tin đồn Thời Thanh có tính nóng nảy và không dễ bị bắt nạt ở trong căn cứ, tránh cho có mấy người không có mắt động đến cậu.
Ân Minh Tranh nuốt xuống lời nói đã đến cổ họng, mỉm cười yêu chiều với cậu thiếu niên, dặn dò nói: “Lúc đi ra ngoài chơi thì nhớ phải gọi thêm vài người bên tiểu đội, tuổi tác của bọn họ cũng không lớn hơn em là bao, cũng tiện đó đi thư giãn luôn.”
“Vâng!”
Thời Thanh nhanh chóng đồng ý, thấy Ân Minh Tranh xoay người chuẩn bị giường chiếu, cậu háo hức từ phía sau đánh lén nhảy lên, ỷ vào trọng lượng mấy tấn của mình mà suýt chút nữa áp người đàn ông đến nỗi ngất xỉu.
Ân Minh Tranh vừa tỉnh táo lại khỏi cơn choáng váng, bên tai lập tức vang lên giọng nói thúc giục của cậu thiếu niên:
“Thực hiện trình tự nào!!”
Anh không còn cách nào khác, đành phải xoay người lại ôm lấy cậu thiếu nhiên như con báo nhỏ đang cắn xé con mồi vào trong lòng mình.
Đúng là cậu nhóc ngốc nghếch.
Sao anh có thể yên tâm được chứ.
…
Khi Triệu Tướng quân trở về sau cuộc họp, sắc mặt ông ta rất khó coi.
Vừa về đến nhà đã lập tức nhìn thấy con gái mới đi mua sắm trở về, vẻ mặt bỗng chốc càng thêm khó coi: “Ba bảo con tạo mối quan hệ tốt với Ân Minh Tranh, kéo cậu ta về phía chúng ta. Con thì hay rồi, ngày nào cũng chỉ biết đi mua sắm!”
“Con không muốn Ân Minh Tranh đối tốt với con chắc? Anh ấy thích đàn ông thì con có thể làm gì nữa, ba không nhìn thấy đấy thôi, anh ấy sắp nuông chiều thằng nhóc hoang không biết từ đâu tới lên tận trời rồi.”
Sắc mặt của Triệu Diệu Diệu cũng xụ xuống: “Con đã cho không như vậy rồi, nhưng Ân Minh Tranh lại không để ý đến con, con có thể làm gì chứ!”
Triệu Tướng quân hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì con cứ đi mua sắm đi, đợi đến khi danh tiếng của Ân Minh Tranh càng lúc càng nổi, chiếm vị trí thủ lĩnh của căn cứ, cứ dựa theo khí chất và tính cách của cậu ta thì chỉ có đám người thấp kém kia lọt vào mắt cậu ta thôi, sao hai ba con chúng ta có cuộc sống yên ổn được.”
Nói xong, ông ta lạnh mặt xoay người rời đi, để lại Triệu Diệu Diệu sắc mặt tái mét đứng dậm chân tại chỗ.
Bạn bè xung quanh cũng không ngờ lại thấy cảnh hai ba con cãi nhau nên ngượng ngùng một lúc rồi nhỏ giọng an ủi: “Diệu Diệu, cậu cũng đừng buồn, không phải chỉ là thằng nhóc hoang thôi sao, Ân Tướng quân chỉ nhất thời muốn mới mẻ thôi, cảm giác mới mẻ qua đi thì sẽ ổn cả.”
“Đúng vậy.”
Cô ta chủ động bày ra mưu kế: “Ân Tướng quân ghét nhất là có người ỷ thế bắt nạt người khác, cậu làm thế này đi…”
Bên kia Thời Thanh vui vẻ trải qua một đêm thoải mái, ngày hôm sau Ân Minh Tranh lại đi ra ngoài để tuần tra khu vực ngoài của căn cứ để dọn dẹp Trùng tộc, còn cậu lại xách chiếc giỏ nhỏ đi mua sắm tiếp.
Nhưng hôm nay khi vừa mới đi ngang qua đường thì một người đàn ông ăn mặc quần áo lôi thôi luộm thuộm không biết từ đâu chạy tới, tuyệt vọng quỳ lạy với Thời Thanh:
“Tiểu thiếu gia, tôi không dám thu tiền của cậu nữa, tôi không dám nữa đâu, cầu xin cậu buông tha cho tôi đi, nhà tôi thật sự không sống nổi nữa.”
Ông ta đường đường là một người đàn ông cao lớn, tiếng khóc khiến người nghe thương xót người nhìn rơi lệ, quả thực rất thảm thiết.
Sau đó còn không đợi Thời Thanh nói gì, ông đã tự động vừa khóc vừa kể lể câu chuyện “Thời Thanh ỷ thế bắt nạt người, muốn mua đồ của ông ta nhưng lại không muốn đưa tiền. Ông ta không vui đòi tiền Thời Thanh, thế là Thời Thanh liền sai bảo người khác đi cướp tất cả đồ vật trong nhà ông ta”.
Thời Thanh: […]
[Tôi thực sự nghi ngờ về chỉ số thông minh của cô Triệu kia đó.]
Vừa nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đã đến ngay, Triệu Diệu Diệu mặc bộ độ màu trắng, vẻ mặt thánh khiết. Nhìn thấy cảnh như vậy liền che miệng kinh ngạc bước tới.
“Chuyện gì thế này? Đừng khóc nữa, Thời Thanh, cậu mau nói xin lỗi với người ta đi.”
Người kia thấy có người tới, miệng lập tức chửi bới cậu thiếu niên.
Triệu Diệu Diệu thấy vậy, len lén liếc nhìn Thời Thanh một cái.
Theo như cô ta biết thì tính tình của thằng nhóc hoang được Ân Minh Tranh cưng nựng trong lòng bàn tay này cũng không hiền lành gì, nghe nói nếu không hài lòng thì sẽ lập tức bắt người ta rồi chơi xấu, ngay cả Ân Minh Tranh cũng không thể làm gì được cậu, khi hai người cãi nhau còn bị Ân Minh Tranh đánh cho vài lần.
Thời Thanh có thể chịu đựng được oan ức này sao?
Gây náo loạn đi.
Gây náo loạn mới tốt.
Chỉ cần Thời Thanh gây náo loạn, nếu thường dân này tiếp tục đấu với cậu thì sẽ bị đánh chết, làm đến mức như vậy thì thật sự khó mà cứu vãn được.
Mặc dù phương pháp này đơn giản và thô bạo, nhưng tính cách của Thời Thanh ở thế giới bên ngoài quả thực tương đối đơn giản (ngốc nghếch), ngây thơ (dễ bị lừa) và dễ nổi cáu.
Cô ta đầy mong chờ nhìn Thời Thanh, chờ đợi cậu sẽ tức giận ra tay.
Trước mặt bao nhiêu người, cậu thiếu niên bị bên ngoài đồn thổi là có tính cách nóng nảy, không thể chịu nổi oan ức lại lùi về sau một bước.
… Hức lên một tiếng, oan ức òa khóc lên.
Triệu Diệu Diệu đang chờ cậu thiếu niên nổi giận: “...”
Cô ta lại quay người lại, nhìn thấy trong ánh mắt của những thường dân xung quanh tràn đầy khiển trách nhìn về phía cô ta.
Triệu Diệu Diệu lại lần nữa câm nín: “...”
Sao mọi chuyện xảy ra lại khác với những gì cô ta suy nghĩ thế.