Hàn Dương Phòng cùng với Bảo Bảo dùng bữa rất vui vẻ.
Vũ Nhi nhìn hai con người này trong lòng nữa vui cũng nữa buồn.
Nhìn thật giống như gia đình, phải chi đây là gia đình thì hay biết mấy.
Chắc cô ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc khi hai cha con họ như thế này.
Nhưng một lần nữa, những thứ mà Dương Phong đối xử với cô làm cho cô phân vân rằng không biết anh ta đang cố quên cô hay là thật sự đã quên đi cô và xem cô là tình một đêm với anh ấy.
Chỉ cần nghĩ đến việc này thì tất cả những suy nghĩ hạnh phúc đều bị xóa bỏ.
“Anh ăn nhanh rồi về đi.
Tôi còn phải dọn dẹp và kiểm tra bài tập của Bảo Bảo nữa.”
“Sao cô cứ vội thế nhỉ.
Để tôi thưởng thức tài nghệ của Bảo Bảo.”
“Ting…Ting…Ting”
Tiếng chuông cửa vang lên.
Không biết là ai nữa đây.
Ngày hôm nay chưa đủ mệt mỏi hay sao mà ai nữa.
Trong lòng Vũ Nhi thầm nghĩ.
“Chào em Vũ Nhi.”
“Chào đàn anh.
Anh tìm em có việc gì thế?”
Vì muốn lấy lòng và cưa cẩm Vũ Nhi nên Trần Vương đã mua đồ chơi, đồ ăn cho Bảo Bảo, lấy đây là mục đích để gặp Vũ Nhi.
“Ai thế mẹ ơi.”
Bảo Bảo chạy vội ra cửa thấy được Trần Vương cầm cho mình một mớ đồ chơi và đồ ăn yêu thích liền chạy đến.
“A chú Trần Vương.
Con chào chú.”
Vì quá vui mừng nên Bảo Bảo cũng mời Trần Vương vào dùng bữa.
Từ khi Trần Vương đến thì Hàn Dương Phong cứ như người vô hình, anh cảm giác mình không tồn tại trong căn nhà này và ba người nay như một gia đình.
Nhưng cũng vì quá tò mò về mối quan hệ của Trần Vương và Vũ Nhi.
Sẵn dịp này anh cũng năm bắt cơ hội để làm rõ hơn.
“Chào anh.
Thì ra anh là Trần Vương sao?”
Sau khi nghe được giọng của Hàn Dương Phong trong nhà anh cảm giác hình như đang có chuyện gì mà mình không biết.
“Tôi là Tiểu Hàn, đồng nghiệp cùng công ty với Vũ Nhi.”
Trần Vương thấy làm lạ.
Vì người cùng ngành và anh ấy biết được danh tính của Hàn Dương Phong nhưng sao anh ta lại giới thiệu mình tên là Tiểu Hàn.
“Chào anh.
Tôi là đàn anh cùng trường với Vũ Nhi ở London.”
“À thì ra là anh.
Tôi lại cứ tưởng anh là người yêu của Vũ Nhi không đấy.”
Điều này đã làm Hàn Dương Phong thấy rằng hóa ra đợt trước hắn và Vũ Nhi không phải là người yêu của nhau nhưng tại sao lại có các cử chỉ thân mật như vậy.
Hàn Dương Phong tính đã kích thêm vài lời thì bị cậu nhóc Bảo Bảo cản trở mất.
“Chú Trần Vương cũng ngồi xuống dùng bữa luôn đi ạ.
Mẹ và Chú Hàn mới dùng thôi.
Đồ ăn vẫn còn nóng á chú.”
Trần Vương không ngần ngại mà ngồi xuống liền vì bây giờ anh cảm thấy có lẽ Hàn Dương Phong là đối thủ nặng ký của mình đây.
“Vậy chú không ngại mà dùng bữa cùng nhé.”
“Dạ chú dùng bữa đi ạ.”
Ở bàn ăn cơm trong căn nhà nhỏ bây giờ là một tình huống thật khó xử.
Cứ như hai đại kình địch cùng nhau ngồi bàn giải quyết ân oán.
Không ai nhìn ai, đều bỏ đồ ăn vào chén cho Vũ Nhi.
Cả hai bắt đầu thể hiện những sự ga lăng của một người đàn ông.
Nào là bỏ đồ ăn vào chén cho Vũ Nhi, cho Bảo Bảo đồ ăn ngon nhất.
Chưa dừng ở đó, họ còn dành đồ ăn với nhau.
Như hai đứa con nít.
“Thôi được rồi.
Hai anh mau dừng lại đi.
Bớt trẻ con lại.
Ăn nhanh rồi về giúp tôi.”
Cuối cùng cũng xong bữa.
Nhưng với sự tinh nghịch và thông mình của Bảo Bảo thì cậu bé đã nhận ra rằng có lẽ hai người này dành tình cảm cho mẹ không phải là bình thường.
Không chỉ đơn thuần là đồng nghiệp và đàn anh đàn em mà đây có thể là các chú đang thích mẹ mình đây.
Nhanh trí Bảo Bảo biết mẹ mình cưng mình nên mời hai chú ở lại cùng coi phim, nhưng thật ra là để thăm dò xem hai chú này là ai.
“Hai chú có thể ở lại cùng xem hết chương trình hoạt hình rồi về được không?”
Đồng thanh vang lên từ hai con người đàn ông này
“Được.”
“Được nhé.
Chú Hàn thích coi hoạt hình lắm.”
“Được nha Bảo Bảo.
Chú Vương sẽ cùng coi với con.”
Cái vẻ lạnh lùng hàng ngày của Hàn Dương Phong đâu mất rồi.
Đây có phải là Hàn Dương Phong không?
“Hai anh từ khi nào lại thích coi hoạt hình.”
Lời nói của Vũ Nhi đối với hai người đàn ông này bây giờ cứ coi như bỏ ngoài tai.
Hai anh đến ngồi cùng Bảo Bảo.
“Hai chú đợi con tí nhé.”
Bảo Bảo chạy vô phòng lật danh sách mình đã lựa chọn cho mẹ để tìm thông tin vì cậu nhóc cảm thấy Hàn Dương Phong rất quen.
Thì ra Tiểu Hàn đang ngồi ngoài kia là Hàn Dương Phong.
Bảo Bảo tuy là một cậu bé nhưng với trí tuệ thông mình này thì làm sao mà có thể đánh lừa được cậu.
Và cậu cũng biết rằng, con rắn mẹ nói ở chỗ làm việc chính là Hàn Dương Phong.
“Thì ra Mẹ mình có giá đến như vậy.
Được một anh học bác và một tổng tài bá đạo để ý.”
“Mình đã quá xem thường mẹ rồi.”
“Mình phải suy nghĩ xem nên hỏi những gì để tìm ra người phù hợp với mẹ nhất bây giờ.”
Tuy là thông minh nhưng Bảo Bảo không thể không tránh khỏi những suy nghĩ trẻ con.
Cậu bé bắt đầu lập ra điểm để đánh giá hai người đàn ông này.
Sau khi tự đánh giá xong.
Cậu tiến ra phòng khách, nơi mà hai đại kình địch đang ngồi.
“Còn chào Hai chú.”
“Trên trường con có một bài trách nhiệm để cha làm nhưng hiện tại cha con không có ở đây.
Hai chú làm giúp con nha.”
“Để chú Hàn làm giúp con nhé.”
“Chú Vương sẽ hiểu rõ hơn.
Để chú nhé.”
“Dạ con có sao chép ra hai bảng giống nhau.
Con đưa hai chú cùng làm nhé.”
Sau khi làm xong thì cả hai gửi lại cho Bảo Bảo.
Bảo Bảo lấy cớ là phải vào để cất và chuẩn bị sách vở mai đi học.
“Hai chú ngồi coi nhé.
Con vào soạn sách vở mai đi học rồi sẽ ra liền.”
Trong căn phòng nhỏ của cậu bé, trên tay Bảo Bảo bây giờ là hai tờ đáp án của Hàn Dương Phong và Trần Vương.
Sau một thời gian cũng không khá lâu.
Bảo Bảo đã có kết quả của mình.
Và Người được điểm cao nhất không ai khác là Hàn Dương Phong.
Hàn Dương Phong và Trần Vương chỉ hơn nhau có một điểm.
Và Bảo Bảo muốn tìm người mà có đủ khả năng che chở cho mẹ mình.
Luôn tạo ra cảm giác an toàn cho mẹ.
Nhưng chưa kịp ra cùng Trần Vương và Hàn Dương Phong xem truyền hình thì Vũ Nhi đã mời hai người đàn ông này về.
“Cũng đã dùng bữa xong, hai anh lớn cả rồi coi hoạt hình gì nữa.
Mời hai anh về giúp tôi.”
Vẻ mặt của Vũ Nhi rất hầm hực khiến hai người đàn ông này cũng có chút lo sợ,
“Bảo Bảo chú về nhé.”
“Bảo Bảo chú Vương về đây, lần sau chú lại đem đồ chơi và các món con yêu thích đến nhé.”
Từ trong phòng Bảo Bảo chạy vội ra bắt gặp được vẻ mặt khó chịu của Vũ Nhi, Bảo Bảo dự cảm rằng mẹ chắc cũng mệt rồi.
Do đó không níu kéo và làm mẹ khó xử thêm.
“Dạ hai chú về cẩn thận.
Con cảm ơn hai chú.”
“Lần sau mình cùng đi dã ngoại nha.”.