Lúc Ái Tuyền năm tuổi, cô đã lẽo đẽo chạy theo sau Diệp Mộ mà gọi.
“Anh Diệp...”
Diệp Mộ trừng lớn mắt nhìn cô mà quát.
“Im mồm, đừng có gọi tao như thế, mày không phải là em gái tao!”
...
Đến khi lớn hơn một chút, khi Ái Tuyền bước sang tuổi mười lăm, vẫn một mực bám theo anh như cái đuôi nhỏ mà nhõng nhẽo.
“Anh Diệp, anh cho em chơi cùng với.”
Nghe thế, Diệp Mộ không kiêng nể gì mà đã uy hiếp với Ái Tuyền rằng:
“Tao không có đứa em gái như mày, đừng có hở mồm ra gọi tao là anh Diệp. Mày chỉ là một con ở, con osin của nhà tao mà thôi. Từ nay, mày phải gọi tao là cậu chủ, gọi sai là tao ném mày ra đường đấy!”
Lúc đó anh một khóc, hai nháo, ba thắt cổ nhất quyết không cho cả nhà nhận cô làm con gái nuôi. Nguyên do vì sao thì chắc chỉ mỗi anh mới biết được.
...Và rồi đến khi cả hai đã đủ trưởng thành để biết phân biệt được tình yêu. Diệp Mộ liền ranh ma dụ dỗ ngon ngọt với Ái Tuyền ngốc ngếch.
“Ngoan, gọi một tiếng anh Diệp. Anh sẽ mua thật nhiều gấu bông cho em.”
“Cậu định dụ em gọi thế để cậu chửi em như trước chứ gì? Em biết tỏng cả đấy, cậu hết thương em rồi.”
...
[Diệp Mộ ranh ma kiêm sao chổi x Ái Tuyền ngốc nghếch kiêm nóc nhà siêu to.]