Trans: Bạch Lan Tửu

Thôi Phất nhìn lướt qua tình huống xung quanh, nghiêm túc nói: "Hoàng thượng, tuyết lớn càng rơi càng nhiều, chúng ta còn không mau chóng phá vây, sớm muộn gì cũng bị vây chết ở đây."

Nguyên Chân phụ họa: "Thôi đại nhân nói không sai." Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua tuyết lớn mù mịt, đưa ra quyết định: "Thần nguyện đi trước dò đường."

Chỉ trong chốc lát Tần Khiếu đã đưa ra quyết định: "Cẩn thận một chút."

"Vâng."

Tuyết đọng thật dày, Nguyên Chân căn bản không dám thật sự dẫm lên, chỉ có thể vận dụng nội lực, một đường bay ở khoảng cách thấp, mũi chân ngẫu nhiên còn điểm lên mặt tuyết, nơi đó thường sẽ xuất hiện một cái hố nhỏ.

Việc này cần có độ khống chế nội lực chuẩn xác, không thể nghi ngờ hắn rất xuất sắc, nhưng nội lực có thâm hậu hơn nữa cũng không chịu nổi cánh đồng tuyết mênh mông bát ngát kia.

Hơn nữa đôi mắt hắn còn trở nên mơ hồ, còn có cảm giác bỏng rát. 

Nếu Trương Túc có ở chỗ này thì sẽ nói cho hắn biết, đây là xuất hiện chứng quáng tuyết.

Dù Nguyên Chân không biết nhưng cũng không phải kẻ ngốc, lập tức kéo một mảnh vải che mắt lại, sau đó dựa vào thính lực đi đường cũ trở về.

Nhóm Tần Khiếu vẫn luôn chờ đợi, lại không ngờ rằng Nguyên Chân trở lại khá chật vật.

"Mắt ngươi làm sao vậy?"

Nguyên Chân đáp một tiếng; "Đau."

Tần Khiếu bắt lấy tay Nguyên Chân, xem qua mạch, nhíu mày.

Giây tiếp theo, Nguyên Chân cả kinh: "Hoàng thượng!"

Tần Khiếu lạnh mặt: "Đừng nói chuyện."

Đồng thời trên tay đẩy nội lực sang. Một khắc sau hắn mới từ từ thu tay.

Nguyên Chân quỳ gối ôm quyền: "Tạ ơn Hoàng thượng."

Tần Khiếu vẫy vẫy tay: "Đứng lên đi."

Nguyên Chân: "Hoàng thượng, chớ nhìn tuyết bên ngoài lâu, nếu không hai mắt sẽ bị bỏng."

Thôi Phất oán hận: "Bộ lạc Tù Liên đáng chết kia, sắp chết còn bày trò hại chúng ta một vố."

Tần Khiếu: "Là chúng ta sơ sót." Không thăm dò địa hình đã cứng đối cứng với người ta.

Nhưng lời này nói đi cũng phải nói lại, trên chiến trường mọi chuyện thay đổi trong nháy mắt, đâu thể chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện.

Tần Khiếu: "Bây giờ còn bao nhiêu lương thực?"

Vẻ mặt Thôi Phất âu sầu: “Chúng ta ra trận gọn nhẹ, vốn không mang theo bao nhiêu lương thực, hiện tại nhiều nhất kéo được hai ngày." Quân lính của bọn họ đều là một đám thanh niên cường tráng, lượng ăn lớn, có thể kéo được hai ngày đã là không tệ.

Lời vừa thốt ra, không khí rơi vào im lặng.

Tần Khiếu rũ mắt tự cân nhắc đối sách, còn Thôi Phất thì lôi đám bộ lạc Tù Liên chết tiệt kia ra mắng đến long trời lở đất.

Lúc ấy bọn họ đương nhiên cũng phát hiện có điều không đúng, nhưng ai mà ngờ bọn điên kia hoàn toàn không định sống, sống chết muốn kéo theo bọn họ, căn bản là tư thế đồng quy vu tận.

Hiện tại nên làm sao bây giờ.

Nếu là người gây họa thì còn có một con đường sống, nhưng hiện tại...

Trong lòng Thôi Phất sinh ra một loại cảm giác vô lực nồng đậm.

Nếu Chưởng môn ở đây thì tốt rồi, ánh mắt Thôi Phất sáng lên: "Hoàng thượng, Chưởng môn đâu?"

"Chưởng môn là tiên nhân, nếu chúng ta cầu nguyện với người, người chắc chắn có thể cảm nhận được."

Một lời của Thôi Phất khiến người trong mộng bừng tỉnh, những người khác vốn dĩ đều uể oải, nghe được lời này lập tức phấn chấn tinh thần.

"Đúng vậy, còn Chưởng môn mà."

"Chưởng môn nhất định sẽ phù hộ chúng ta."

"Chúng ta cùng nhau cầu nguyện đi."

Mọi người dần dần quỳ đầy đất, nhắm hai mắt, biểu tình cực kỳ thành kính.

Vẻ mặt Tần Khiếu không đổi, nhưng tay rũ bên người lại hơi hơi run. 

Nàng sẽ đến sao?

Nghĩ đến lần trò chuyện cuối cùng của bọn họ, đột nhiên Tần Khiếu không kiên định được.

....

Trong lúc Trương Túc đang bay, đột nhiên cảm thấy một cỗ niệm lực thần kỳ, loại cảm giác này vừa xa lạ lại thật quen thuộc.

"Là từ thảo nguyên ở phía bắc truyền đến."

Trương Túc cau mày, sẽ không phải là Tần Khiếu thực sự xảy ra chuyện chứ.

Nàng tăng tốc nhanh hơn, thậm chí còn mua thêm hai viên Hồi Nguyên đan từ chỗ hệ thống.

Đến khi nàng vất vả bay đến được phía trên thảo nguyên, lại nhìn thấy một thảnh trắng xóa thật lớn, bản thân cũng luống cuống.

Thế này, thế này cho dù người có thị lực tốt thì vùng tuyết này cũng sẽ mài mòn hết.

Hệ thống không nhìn nổi nữa, mở miệng nhắc nhở nàng: "Thần thức."

Trương Túc bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy, sao ta lại quên cái này được nhỉ."

Nhưng dùng thần thức để tìm người trên mặt đất là cực kỳ hao phí linh lực, cũng đặc biệt tổn hại tinh thần, người tu hành chưa đến kỳ Kim Đan, không vạn bất đắc dĩ thì sẽ không làm như vậy.

Hồi Nguyên đan Trương Túc mua đã hết, linh lực tiêu hao hầu như hết, chỉ có thể đi mua thêm.

Ai ngờ người chưa tìm được, tu vi đã tăng lên trước.

Hệ thống: "Đây xem như là ký chủ cắn thuốc cắn ra tu vi đi."

Trương Túc mặc kệ nó, giờ này phút này không có gì quan trọng hơn so với việc tìm được Tần Khiếu.

Hắn không thể xảy ra chuyện, bởi vì hắn là nam chính, càng bởi vì... bởi vì, đó là người nàng thật lòng thích.

Nàng không phải không biết là Tần Khiếu cố ý tỏ ra yếu thế khi ở trước mặt nàng, nàng cũng từng thấy dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc lại nghiêm khắc thế nào của Tần Khiếu khi ở trước mặt người ngoài.

Nàng biết, nàng đều hiểu, nhưng trước sau trong lòng nàng vẫn do dự.

Bọn họ gặp nhau trong đám dân chạy nạn, lúc đó đều là thời điểm tận cùng của chật vật, sau đó vai kề vai cùng nhau xông pha đánh ra một mảnh trời.

Bất tri bất giác Tần Khiếu đã sớm trở thành sự tồn tại quan trọng nhất với nàng, không phải sao.

Nhuận vật tế vô thanh[1].

[1] 润物细无声. (nhuận vật tế vô thanh): nửa câu thơ trách trong bài春夜喜雨 của Đỗ phủ. Chỉ sự việc âm thầm xảy ra, đến khi nhận ra thì sự đã rồi.

Trong lòng Trương Túc cực kỳ chua xót, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bởi vì ăn Hồi nguyên đan mà linh lực trong cơ thể sôi trào, hung ác đánh sâu vào kinh mạch.

Luyện Khí tầng tám.

Luyện Khí tầng chín...

Trúc Cơ--- 

Trời đất biến sắc, gió cuộn mây vần, không trung như ẩn như hiện một trận bão lốc.

Thôi Phất trợn tròn cả mắt, khóc không ra nước mắt: "Đây là có chuyện gì?"

"Mong không được Chưởng môn cũng thôi đi, vì sao lại gọi đến một trận giông tố chứ."

"Loại thời tiết này còn có giông?"

Thôi Phất cảm thấy hoặc là bản thân thiểu năng trí tuệ, hoặc là nhận thức của hắn xảy ra vấn đề, hoặc là hắn bị mù rồi.

Mặc kệ là loại nào cũng đều không hay.

"Hoàng thượng làm sao đây?"

Một khi sấm sét đánh xuống nhất định sẽ k1ch thích tuyết lở, nhóm người của bọn họ chắc chắn bị tuyết lớn vùi lấy, không có đường sống.

Suy nghĩ của Tần Khiếu xoay chuyển rất nhanh: "Truyền lệnh xuống, mọi người dùng vải đen bịt kín mắt, rời khỏi đây."

Mặc kệ ra sao, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, đó không phải phong cách làm việc của hắn.

Hiệu suất của quân đội rất cao, sau một chén trà nhỏ đoàn người đã rất có quy luật mà rời khỏi nơi tạm trú.

Bọn họ cố gắng hết sức đi về phía nơi bằng phẳng, đáng tiếc tuyết mới rơi quá mềm xốp, mỗi bước dẫm lên đều tạo ra hố sâu.

Trương Túc không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nàng chăm chú hết sức tìm kiếm.

Rốt cuộc trên một vùng tuyết rộng lớn tìm thấy... ừm... một đội quân bịt mắt.

Người dẫn đầu không phải là Tần Khiếu thì còn là ai.

Thân thể Trương Túc vừa động đã bay về hướng đội quân kia, trên đường nhớ đến đây là vùng núi tuyết bèn làm thủ thuật che mắt biến ra một bộ trường bào màu đỏ.

Cùng lúc đó sấm sét trên trời đã chuẩn bị xong, thoáng hiện một tia sáng chói mắt, theo sau là Cửu thiên Huyền lôi đánh thẳng xuống.

Nhiều năm về sau khi mọi người nhớ lại cảnh tượng hôm nay, cả người đều sẽ run rẩy, đó là tổ hợp của sợ hãi, hưng phấn, khiếp đảm lại xen lẫn mừng như điên, tình cảm hết sức phức tạp.

Không biết khi huyền lôi đánh xuống, bọn họ còn sợ hãi đến đâu.

Cũng không ai biết, khi bọn họ nhìn thấy một thân ảnh đỏ rực xuất hiện trên không trung ấy đã vui sướng và hưng phấn bao nhiêu. Mảnh vải màu đen đã che lại hai mắt của bọn họ, thị lực của bọn họ có hạn nên không thấy rõ người đến, nhưng thân ảnh kia, loại cảm giác kia sẽ không sai.

Nhưng khi bọn họ muốn vỡ òa trong sung sướng ấy thì Cửu thiên Huyền lôi lại chuẩn xác bổ xuống thân ảnh màu đỏ lửa kia.

"Túc Túc ---" Tiếng hét tê tâm liệt phế bị vô tình ép xuống, Tần Khiếu kéo mảnh vải ra, muốn bay về phía người kia.

Nhưng thân thể người phàm chung quy vẫn quá yếu ớt, rõ ràng thân ảnh kia ở ngay trước mắt, nhưng hắn có duỗi tay dài thế nào cũng không với tới được.

Trương Túc cũng không có chỗ nào tốt.

Trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng, đây vẫn là lần đầu tiên bị sét đánh, con mọe nó còn là huyền lôi.

Nàng mơ hồ cảm thấy đây là trời cao đang cắn nàng, muốn trừng phạt nàng.

Hồi Nguyên đan có thể bổ sung linh lực nhanh, mà trong cơ thể người tu hành phải có một lượng linh lực tích lũy nhất định, lượng thay đổi sẽ khiến nó biến chất.

Nhưng trời đất chứng giám, nàng thật sự không muốn chạy lối tắt, nàng chỉ muốn tìm người. Linh lực không còn đành phải ăn Hồi Nguyên đan bổ sung thôi, chẳng lẽ là nàng ăn một lần quá nhiều sao.

Nàng cảm giác như xương cốt toàn thân đều tan giã, đau đến tận cùng ngược lại không có bao nhiêu cảm giác.

Nàng thậm chí còn có tâm tình hỏi hệ thống: "Ngươi đã hỏng chưa?"

Hệ thống: "Đa tạ ký chủ nhớ đến, còn sống."

Dừng một chút, hệ thống nói tiếp: "Chẳng qua là đạo sét tiếp theo bổ xuống, nhóm Tần Khiếu khó nói lắm."

Trái tim bị sấm sét làm cho chết lặng của Trương Túc lại co rút đau đớn: "Điểm công đức của ta ngươi tùy tiện trừ, bất luận trả giá lớn đến đâu cũng phải bảo hộ bọn họ chu toàn."

Hệ thống: "Còn ký chủ?"

Trương Túc muốn cười khổ lại phát hiện nàng không khống chế nổi thân thể nữa.

"Vốn dĩ đã chọc ông trời tức giận, lại chơi trò khôn vặt, sẽ khiến lửa giận lớn hơn. Bản thân ta cứng rắn chống đỡ, tốt xấu gì cũng học không ít phát thuật, vậy đi."

Chần chờ một lát: "Lúc ta không trụ được cứu ta một phen. Ta còn chưa nói rõ tâm ý với Tần Khiếu, còn chưa nói chuyện yêu đương ngọt ngào, càng chưa dẫn hắn đi gặp người nhà, chuyện tiếc nuối còn quá nhiều, ta chưa muốn chết."

Lời nói lừa tình như vậy khiến hệ thống rơi vào im lặng, sau một hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Ký chủ thật bình dân."

Trương Túc:...

Trương Túc giật giật ngón tay, rốt cuộc có chút cảm giác, nàng khống chế thân thể xoay một vòng trên không trung.

Mọe nó chứ, đến cả một món binh khí nàng cũng không có, trên người nàng chỉ có, ừm, một cây bút lông.

Sét đánh xuống, cây bút lông này thế nhưng chỉ biến thành màu đen nhánh, ngoài ra không chút tổn hại.

Trương Túc:!!!

Trương Túc cũng có chút hiểu biết về Trúc Cơ, tổng cộng có chín đạo sấm sét, hơn nữa uy lực cũng không lớn.

Nhưng mà nàng lại phải chịu chính đạo Cửu thiên Huyền lôi, một đạo thôi nàng cũng đã phế rồi.

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, thân thể lại giống như tự có ý thức, đôi tay mau chóng bắt quyết niệm thần chú, trùm hết vòng bảo hộ này đến vòng bảo hộ khác lên người.

Trùm đến cái thứ năm thì đạo sét thứ hai không hề báo trước mà hạ xuống.

Trương Túc:!!!

Ánh sáng mãnh liệt đến sắp chọc mù mắt mọi người, bọn họ cho rằng lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không ngờ trên đỉnh đầu xuất hiện một màn bảo hộ màu vàng.

"Đây là."

"Là Chưởng môn, Chương môn đang bảo hộ chúng ta."

"Nhưng bản thân Chưởng môn còn đang bị sét đánh mà."

Hự, tuy rằng biết là bọn họ có ý tốt nhưng sao nghe lại xấu hổ như vậy.

Lúc này mọi người cũng không rảnh suy nghĩ, Chưởng môn đường đường là tiên nhân, tại sao còn bị sét đánh.

Tâm tư bọn họ bị lấp đầy bởi cảm động vì được bảo hộ.

Tình huống hung hiểm như vậy, ngoại trừ thủ đoạn của tiên gia, còn ai có thể che chở được bọn họ.

Tần Khiếu đứng ở trước đám người, cả người căng chặt thành một cây cung bị kéo hết mức.

"Túc Túc..."

Bên tai Trương Túc mơ hồ có thể nghe được âm thanh "răng rắc", cực kỳ giống như khi nàng nhai khoai lát trước kia.

Vòng bảo hộ một bên người bị đánh vỡ, tất cả sét còn lại đánh lên trên người Trương Túc.

Đau đến mức ngón chân nàng đều cuộn tròn, trong cổ họng muốn kêu, muốn hò hét, muốn phát ra âm thanh.

Nhưng mà Tần Khiếu đang nhìn nàng, nàng cảm nhận được.

Nàng khóc rống kêu gào, trước là mất mặt, sau là khiến hắn lo lắng.

Nhịn xuống, Trương Túc, ngươi có thể.

Sau một chén trà nhỏ, cả người nàng vô lực đáp xuống bút lông.

"Lại trải qua một đạo sét..."

"Hệ thống, lại thêm một ít Hồi Nguyên đan, hết linh lực rồi."

Hệ thống: "Được."

Thân thể từng bị sét đánh chính là không giống trước, kinh mạch đều mở rộng thêm một chút, số lượng Hồi Nguyên đan cần dùng càng nhiều.

Hồng bào trên người nàng cũng hỏng rồi, nghĩ nghĩ, nhân mây mù che giấu, nàng thay đổi một bộ y phục khác, ít nhất mặt mũi không thể bị mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play