Trans: Bạch Lan Tửu

Trước kia Tùng Sơn Giang chính là cướp biển, tiền quyền sắc đều lưu luyến.

Sau khi Hải bang bị Xích Hạ diệt, hắn dẫn theo thế lực còn sót lại đi vòng đến kinh thành, nương theo quan viên các loại, tiến thẳng đến chỗ Lữ Quý phi.

Uổng cho nữ nhân kia có tâm mà không có mắt nhìn, chẳng qua chỉ vì ả làm chút chuyện, sau đó lại để lộ một chút lòng yêu mến, thế mà đối phương tin ngay.

Nếu không phải Xích Hạ đánh đến kinh thành nhanh như vậy thì hắn ta có thể đã cướp đoạt được càng nhiều tiền tài hơn, đáng tiếc.

Chẳng qua trước khi đi hắn đã bày cho nữ nhân kia một con đường, dọn đi không ít tài bảo của ả, cũng đủ cho hắn làm lại từ đầu.

Sở dĩ hắn trở lại vùng duyên hải là bởi vì nơi này cách kinh thành đủ xa, hơn nữa càng là vì đây là nơi hắn quen thuộc.

Ban đầu hắn cũng không nghĩ đến lấy danh tiên nhân làm việc, nhưng...

Tiền tài mê lòng người. 

Một khi mở đầu nếm được ngon ngọt không nhỏ rồi thì rốt cuộc vẫn là không nhịn được.

Tiền tài, quyền lực, mỹ nhất, dường như chỉ cần mượn danh tiên nhân thì tất cả đều có thể đạt được dễ như trở bàn tay.

Hắn ở đây lăn lộn như cá gặp nước, tùy tùng phía dưới cũng càng lúc càng nhiều, thế lực dần dần lớn mạnh, tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp.

Nhưng hắn lại chưa từng ngờ đến sẽ có một ngày tiên nhân chân chính sẽ từ trên trời giáng xuống.

Trương Túc dàn xếp ổn thỏa cho các bé gái chịu khổ ổn thỏa xong lại hạ "thần dụ", để bá tánh trói kẻ lừa đảo bọn họ lại.

Thật ra cũng không cần trói,  đối phương bị tia băng đâm trúng ba chỗ, đau đến hận không thể chết luôn được, nào còn có thể chạy trốn.

Nàng muốn đi tìm chủ mưu.

Nàng có hệ thống làm trợ lực bên ngoài, thêm vào tu vi của bản thân, còn có thể để tên tiểu tử kia trốn thoát.

Khi nàng đuổi theo, Tùng Sơn Giang đã lên thuyền, thuyền không lớn, bên trên cũng chỉ có bốn năm người.

Trương Túc cũng lười tra xem ai mới là Tùng Sơn Giang, vung tay lên, ngưng kết các tia băng đâm đ ến.

Dưới tình huống không kịp đề phòng, những người khác trúng chiêu, nhưng có một người chỉ bị trầy da, hắn chạy thoát.

Tùng Sơn Giang chịu đựng đau đớn, lăn người rời khỏi thuyền trốn vào trong nước.

Trương Túc cười lạnh, đôi nay nhanh chóng bắt quyết niệm chú, trực tiếp ngưng tụ nước biển trong phạm vi xung quanh hắn thành một quả cầu nước thật lớn.

Dù cho Tùng Sơn Giang am hiểu bơi lội nhưng hắn cũng không phải là cá thật.

Hắn ở trong quả cầu không kiên trì được bao lâu thì sắc mặt bắt đầu đỏ lên, không ngừng chắp tay cầu xin Trương Túc.

Người ở bốn phía nghe được động tĩnh cũng lại đây, thấy được một màn này.

"Đây là pháp thuật tiên gia à, thật lợi hại quá."

"Tên đó đúng là kẻ lừa đảo, nên bị trừng phạt đi."

Sau khi căm giận xong lại si mê nhìn Trương Túc.

Trương Túc dùng linh lực khiến cho dù người trong thủy cầu có xin tha thế nào thì nó cũng không dao động.

Loại cặn bã này nên xuống địa ngục.

Không biết qua bao lâu, có thể là một khắc, hoặc cũng có thể là hai khắc thì người trong thủy cầu không có động tĩnh nữa, giống như không còn sức sống.

Trương Túc thay đổi động tác tay bắt quyết, một bộ phận nước trong thủy cầu biến thành mũi băng, sau đó đồng loạt đâm về phía Tùng Sơn Giang, biến hắn thành một con nhím.

Trương Túc thấy người nọ hơi hơi run rẩy thì cười lạnh trong lòng.

Đạo lý "lửa rừng không cháy hết, gió xuân thổi lại sinh", nàng càng hiểu rõ hơn so với bất luận kẻ nào.

Đối với kẻ ác, nhất định phải xử lý đến cùng.

Gi ết chết chủ mưu xong, Trương Túc mang tất cả số thi thể này về để cho mọi người hả giận, còn lại những kẻ sống dở chết dở kia thì cũng ném hết đến quảng trường.

Trương Túc: "Ngươi tự mình xử trí đi."

Nàng đứng ở trên tường cao, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.

Một thiếu niên cầm một tảng đá, hung tợn đập về phía kẻ lừa đảo. 

Hắn đập đến cực kỳ hung ác, trong nhất thời có chút không phân rõ được ai mới là ác quỷ.

Trương Túc cũng không ngăn cản, thậm chí còn đưa cho hắn một cái búa.

Loại thái độ ngầm đồng ý này lại càng khiến bá tánh không còn do dự, trong tầm tay có cái gì bèn lấy cái đó, sau đó vọt xuống quảng trường, ra sức đánh đập.

Khung cảnh tràn ngập máu tanh, bạo lực và hung tàn.

Nhưng vô cùng có hiệu quả làm kinh sợ.

Đây là thứ Trương Túc muốn, về sau ai còn dám giả danh thần tiên, hãm hại lừa gạt, mưu tài hại mạng, ức hiếp phụ nữ thì đây chính là kết cục.

Suy xét đến khối u ác tính này, Trương Túc quyết định tạm thời ở lại vùng duyên hải.

Ừm, khảo sát.

Cũng phải tìm con đường sống cho những nữ tử bị mưu hại kia nữa, nếu không các nàng thật sự không sống nổi.

Nên nàng chỉ có thể tuyên bố một đạo "thần dụ".

Chiêu mộ người không già, hữu dụng là được.

Sau khi Trương Túc ở lại, nàng không ngờ đến sẽ kéo dài cả nửa năm. Lúc sau nàng không lại lấy danh nghĩa tiên nhân xuất hiện nữa mà là cải trang đi xem xét khắp nơi.

Bởi vì là ở ven biển nên những kiến thức nàng dạy là một số thứ quý hiếm ở biển, tác dụng và phương pháp xử lý một số thứ bắt được từ biển, còn có phương pháp nuôi dưỡng một số loại.

Có đôi khi nói thẳng còn khiến người khác không tin nên phải tiêu phí hơi nhiều thời gian.

Không thể không nói trải qua hơn nửa năm này đã mài giũa không ít tính cách của nàng, khiến nàng trưởng thành hơn rất nhiều. Quả nhiên có đôi khi phải tự mình trải nghiệm mới có thể hiểu được.

Thậm chí nàng còn từng kiêm chức giáo viên địa phương, đại phu, bà mụ, đại sư bài trừ mê tín dị đoan, thân kiêm nhiều chức cũng khiến nàng dở khóc dở cười.

Đợi sau khi nàng thấy cuộc sống nơi này ổn định thì mới yên lặng rời đi.

Mà tu vi của nàng lại tăng thêm một tầng, luyện khí tầng sáu.

Hơn nữa nàng có dự cảm, tầng bảy luyện khí cũng chỉ trong khoảng thời gian này hoàn thành mà thôi.

Trương Túc cười hỏi: "Hệ thống, thật ra ru hành cũng không khó nhỉ."

Hệ thống: "..."

Hệ thống: "Ký chủ vui vẻ là được."

Trương Túc:???

Đây là thế nào, thế nào gọi là nàng thích là được.

Bỏ đi, có đôi khi hệ thống sẽ ra vẻ cao thâm thế đấy.

Trương Túc quyết định trở lại kinh thành, lúc trước mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt nên không cảm thấy gì, hiện tại rảnh rỗi trong lòng nàng lại gấp gáp muốn gặp được Tần Khiếu.

Đến nay nàng nhớ đến lời thông báo dưới ánh trăng của một đêm nửa năm về trước, trong lòng còn nhảy thình thịch.

Có lẽ là nàng thích Tần Khiếu rồi.

Nhưng hắn là nam chính...

Suy nghĩ này vừa nổi lên đã bị Trương Túc bác bỏ.

Cốt truyện đều đã đóng băng thành cái dạng gì rồi, sao có thể đi theo nguyên tác nữa.

Đến Trương Túc còn bị suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, sau đó vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.

Vốn cho rằng chỉ là thích bình thường...

Nàng lau mặt, chạy suốt đêm về kinh thành, nhưng nàng lại không thấy được Tần Khiếu trong hoàng cung, vừa hỏi mới biết, Tần Khiếu đã đi thảo nguyên.

Hắn thân là Hoàng đế, tự mình chạy đến thảo nguyên làm cái gì.

Không đúng, thảo nguyên xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Trương Túc vừa gấp vừa buồn, trực tiếp tìm đến Thôi Tiệp, bởi vì Nguyên Chân, Thôi Phất, Điềm Điềm đều bị Tần Khiếu dẫn theo cả rồi.

Thôi Tiệp trông thấy Trương Túc sợ tới mức nhảy dựng lên, cơ bản đều là đối phương hỏi gì hắn đáp nấy.

"Lúc trước, sau khi bộ lạc Hiến Chân thần phục Xích Hạ, tân triều được lập thì Hoàng thượng bèn phái người qua, lại đưa vật tư và truyền thụ tri thức, cuộc sống sau này của bộ lạc Hiến Chân đã không tệ nữa rồi."

"Những bộ lạc lân cận bộ lạc Hiến Chân cũng đi theo ăn thịt uống canh, ngày tháng trôi qua không tệ, ai ngờ thành chiêu họa."

"Ngày lành của bọn họ đến tai bộ lạc Tù Liên, đối phương tàn nhẫn bạo ngược, có không ít bộ lạc nhỏ gặp họa, hơn nữa đối phương ỷ vào ưu thế địa hình nên cướp giết xong bèn chạy, đến bộ lạc Hiến Chân cũng hết cách, chỉ có thể cầu cứu Xích Hạ."

Trương Túc nhíu mày: "Vậy cũng không cần Tần Khiếu đích thân đi."

Vẻ mặt Thôi Tiệp đau khổ: "Lúc ấy các đại thần cũng là khuyên như vậy, ai biết Hoàng thượng không chịu nghe, nói việc này liên quan đến quốc triều có ổn định hay không, không thể qua loa. Những thần tử chúng ta đây đương nhiên không ngăn được."

Trương Túc không ngờ sẽ có chuyện như vậy: "Sao hắn cũng không nói với ta."

Âm thanh quá nhỏ, Thôi Tiệp không nghe rõ: "Cái gì?"

Trương Túc lạnh mặt: "Không có gì."

Nàng vung tay lên, đã không thấy bóng dáng người đâu nữa.

Thôi Tiệp:!!!

Trương Túc trở lại hành cung, trong lòng vẫn còn không dễ chịu, nhưng nàng lại đột nhiên dừng bước chân.

Khoan đã, có lẽ là Tần Khiếu đã nói với nàng.

【Chưởng môn, ta muốn đi làm một chuyện.】

[ Ừ ừ. ]

【Có thể có chút... khó khăn.】

[ Ừ ừ cố lên. ]

【Túc Túc, ngươi đang bận sao?】

[ Ừ ừ. ]

【… Vậy ta… sẽ làm tốt việc này.】

Đó là lần trò chuyện cuối cùng giữa hai người bọn họ.

Tinh thần Trương Túc mạnh mẽ run rẩy, từ chỗ sâu nơi đáy lòng dần dần nảy sinh hối hận, càng tích càng nhiều.

Nàng lấy kính truyền âm ra nhưng thật lâu vẫn không có người đáp lại.

Trong lòng Trương Túc lộp bộp, Tần Khiếu sẽ không xảy ra chuyện không may gì chứ.

Nàng thử bấm đốt ngón tay, tuy rằng mới học sơ qua nhưng trước kia vẫn có thể trúc trắc tìm ra được. Thế mà lần này nàng có làm gì cũng không thể nào tính được ra, thậm chí còn xuất hiện cảm giác như bị một loại lực lượng thật lớn nào đó cản trở, áp bách bức người.

Trương Túc: "Hệ thống, đây là có chuyện gì?"

Hệ thống: "Tần Khiếu là nam chính." 

Trương Túc không nghĩ đến điều này, được hệ thống nhắc nhở mới hiểu được, sau đó lại kì diệu xuất hiện cảm giác như đã đoán được.

Tần Khiếu là nam chính đó.

Trương Túc thu tay: "Vậy ta tự mình đi thảo nguyên tìm hắn."

...

Tuyết lớn bay tán loạn, xung quanh một mảnh trắng xóa, tựa như giữa trời đất này chỉ có màu trắng này vậy.

Thế nào thì Tần Khiếu cũng không ngờ đến, sau khi bọn họ đánh bại bộ Lạc Tù Liên lại bị vây trong chỗ sâu giữa núi tuyết.

Mà kính truyền âm tùy thân của hắn cũng không thấy tung tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play