Trans: Bạch Lan Tửu

Đạo thứ tư...

Đạo thứ năm...

Trương Túc "ọc" một tiếng phun ra một ngụm máu lớn, mau chóng lấy ống tay áo lau đi. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng nàng cảm thấy tầm mắt dừng trên người mình càng nóng rực.

Không nên nhìn ta, Tần Khiếu.

Hiện tại ta rất chật vật.

Trương Túc lại đổi một bộ áo ngoài, ngọc quan đã sớm bị hủy, tóc bay tán loạn.

Nàng nuốt một ít Hồi nguyên đan, sau đó hai tay khép lại, khôi phục bút lông trở về kích thước vốn có, rót linh lực vào.

Nàng ngửa đầu nhìn mây đen vần vũ trên không trung, ánh sét thoáng hiện, giống như một con rồng lớn đang bay vòng quanh.

Khóe miệng nàng mím chặt, ánh mắt kiên định, bút lông cầm trong tay chỉ thẳng lên trời cao: "Chỉ còn bốn đạo!"

Giọng nói vừa dứt, huyền lôi lập tức bổ xuống.

Trương Túc cũng không phòng thủ nữa, cầm bút lông phi thân nhận lấy.

Từ xa nhìn lại, thân ảnh mảnh khảnh đâm thẳng đến cự lôi, không có chút sợ hãi nào.

Phần dũng khí này, phần không biết sợ này, đúng là chấn động.

"Chưởng môn không hổ là Chưởng môn."

"Nếu là tại hạ, chỉ sợ đã sớm bị dọa chết."

"Chưởng môn uy vũ, người đúng là không gì không làm được."

"..."

Tần Khiếu không còn quan tâm xem những người khác đang nói gì, hắn nhìn chăm chú vào không trung, cằm căng hết cỡ, trong mắt cơ hồ sắp chảy ra huyết lệ.

Tiếng sấm làm nứt một phần của màn sáng, những người khác đều theo bản năng mà che kín lỗ tai, chỉ có Tần Khiếu là không.

Hắn nghe thấy, Túc Túc đang kêu, nàng rất thống khổ, nhưng hắn lại không làm được gì cả.

Mỗi đạo huyền lôi đều cái sau mạnh hơn cái trước, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Trương Túc thật hận không thể chết đi cho xong. Trên thân bút lông xuất hiện vết nứt thật lớn, nàng không thể không rót thêm linh lực vào để chữa trị.

Còn chưa kịp lấy lại phản ứng thì một đạo huyền lôi đã tiếp tục đánh xuống.

Nàng chỉ có thể giơ bút ra chắn, còn dư lại một tay mau chóng bắt quyết niệm chú.

Trong lúc sống chết, luôn có thể kích phát tiềm năng lớn nhất của cơ thể.

Huống hồ nàng còn không muốn chết đến vậy.

Ánh sét tan đi, nàng đã thuần thục mà đổi một bộ quần áo khác.

Trương Túc sờ sờ thân thể tàn tạ của cây bút lông, còn có tâm tình chế giễu: "Quả nhiên vật tựa như dáng vẻ của chủ."

Giờ phút này bút lông lại như có ý thức, hơi hơi rung động, đáng tiếc động tác kia quá nhỏ bé, Trương Túc căn bản không chú ý đến.

Tinh thần của nàng đều đặt trên đạo huyền lôi kế tiếp.

Một đạo lại một đạo, giống như đạp lên núi đao, giống như đặt mình vào biển lửa, chỉ kém là chưa xuống chảo dầu thôi.

"Ưm... ọc..." Nàng che miệng lại, vị tanh ngọt lại không ngừng dâng lên.

Giữa kẽ ngón tay đều là máu sền sệt, tí tách rơi xuống. Máu rơi trên nền tuyết, chớp mắt hòa tan tuyết trong phạm vi mấy dặm, lộ ra mặt cỏ khô héo.

Trương Túc rũ mắt, cũng không biết hệ thống thế nào, cũng không có tiếng gì.

Ôi, nàng đúng là một ký chủ tốt, lúc này còn quan tâm đ ến an nguy của hệ thống.

Trương Túc dùng sức lau sạch dấu vết bên miệng, ngồi thiền khôi phục linh lực.

Hồi Nguyên đan đã ăn hết, chỉ còn biện pháp này.

Trạng thái của nàng rất kém nhưng đạo huyền lôi cuối cùng là đột nhiên nhất, nàng thật sự có thể chống lại sao?

Suy nghĩ này vừa mới nảy mầm, lại lấy tốc độ không thể tưởng tượng được lớn lên, trở thành đại thụ che trời.

Trương Túc biết, đây là nàng đã sinh tâm ma.

"Thật đúng là, nhà dột còn gặp mưa đêm."

Tiếc là nàng không có biện pháp đối với chuyện này.

Trong lúc cúi đầu, nàng mơ hồ nghe được một tiếng gọi, có chút quen thuộc.

Nàng nhìn trái ngó phải một lượt, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Trong màn sáng màu vàng nhạt, trên nền vải bông màu sáng, dùng máu tươi viết liền ba chữ: Ta chờ người.

Một câu rất bình thường, thậm chí ngắn gọn quá mức, nhưng yết hầu Trương Túc lại nghẹn lại, hốc mắt chua xót cực kỳ, mi mắt nháy một cái, một giọt nước mắt lặn xuống.

Ngốc quá, chắc chắn lại tự cắt cổ tay mình rồi.

Chữ viết to như vậy làm gì, nàng lại không mù.

Nàng cúi đầu vuốt bút lông, hít hít mũi, ánh mắt lại lần nữa trở nên kiên định: "Chúng ta liều mạng với nó!"

Theo tiếng nàng nói ra, quanh thân bút lông xuất hiện vết nứt như mạng nhện, cùng với một tiếng "cong" tầng ngoài màu đen bong ra, lộ ra thân bút màu ngọc.

"Giá trị nhan sắc không tệ." Nàng cười nói.

Sau đó bút lông trong tay lấy máu tươi của nàng làm mực, nhanh chóng mà bình tĩnh vẽ ra một đạo Dẫn Lôi phù.

Đây là tài lẻ nàng học được cách đây không lâu, vốn chỉ nắm chắc năm phần, giờ phút này tinh thần lại tỉnh táo, không sợ không hoảng.

Trời xanh cho rằng nàng lại muốn chơi trò khôn vặt, nên đạo sét cuối cùng đánh xuống vừa gấp vừa tàn nhẫn, tựa như muốn chém nàng thành muôn mảnh.

Huyền lôi đánh xuống, Dẫn Lôi phù thành.

Nhưng huyền lôi lại không hoàn toàn đánh xuống mặt đất mà là xuyên thấu qua Dẫn Lôi phù, uy thế chậm lại, chia ra nhập vào trong cơ thể nàng.

"A a a a ---"

Thật sự là quá đau, cái loại cảm giác đầu bị đánh bay này thật sự rất đáng sợ.

Bỗng nhiên trên tay nàng trống không, bút lông không thấy đâu nữa.

Nhưng giờ phút này lại không phải lúc để nàng tìm kiếm, nàng chỉ có thể liều mạng chống sét mà thôi.

Thân thể đau đến mức như không còn là của mình, kinh mạch bị mạnh mẽ mở rộng lần thứ hai, gần như đã chết lặng.

Trong đau đớn vô biên lúc này, đan điền bỗng thấy ấm áp, nàng theo bản năng dò xét, kinh ngạc phát hiện trong đan điền có một cây bút lông màu ngọc, lúc này đang tản ra ánh sáng trong suốt, còn có từng đợt nước ấm nhè nhẹ an ủi kinh mạch bị thương của nàng.

Lòng tin của Trương Túc tăng lên, tay chân cũng miễn cưỡng có cảm giác.

Sau đó, không biết trôi qua bao lâu, loại âm thanh "bùm bùm" của huyền lôi đã không còn, mây đen trên không trung tản đi, lộ ra ánh mặt trời treo cao.

Trương Túc giơ tay che ở trước mắt, kéo kéo khóe miêng: "Ta đây là... sống rồi."

Rồi ý thức nàng tan rã, cả người rơi tự do từ trên cao xuống.

Bản năng nàng tin tưởng sẽ có người đón được nàng. 

Sự thật đúng như suy nghĩ của nàng, nàng ngã vào trong một cái ôm ấm áp, chất lỏng ấm áp rơi trên trán nàng, cũng thấm vào trong lòng nàng.

....

Lúc Trương Túc tỉnh lại đã là ba ngày sau, nàng vừa tỉnh hệ thống đã nói với nàng: "Toàn bộ điểm công đức của ký chủ đã hết."

Trương Túc:???

Nàng không tin nổi, run run rẩy rẩy đi xem giao diện cá nhân của bản thân. Quả nhiên, một điểm công đức cũng không có, chỉ chừa lại một số không trụi lủi.

Trương Túc:...

Nếu không phải do hiện tại nàng không còn chút sức lực nào, nói không chừng sẽ lại phun một búng máu mất.

Trương Túc: "Lý do."

Hệ thống: "Hồi Nguyên đan, chưa thấy ký chủ nào coi Hồi Nguyên đan như kẹo mà ăn thế này."

Trương Túc cảm giác như đầu gối trúng một mũi tên.

Nàng vãn hồi lại: "Vậy cũng không thể dùng hết chứ."

Hệ thống: "Màn sáng."

Trương Túc:...

Hệ thống: "Còn có hệ thống tự bảo hộ bản thân."

Trương Túc:...

Hệ thống: "Cùng với một lần tục mệnh cho ký chủ tại thời điểm cuối cùng, bằng không ngươi cho rằng chỉ một cây bút lông thế kia có thể dùng được?"

Trương Túc:...

Trương Túc: Xong, luôn, không, có, cách, nào, phản, bác.

Hệ thống lại hỏi: "Tần Khiếu thì thôi, ngươi còn cứu những người khác nữa, có phải hối hận rồi không?"

Lần này Trương Túc đáp rất nhanh: "Không hối hận, lại một lần nữa cũng sẽ không hối hận."

"Nếu không phải là Trúc Cơ, trời cao sẽ không giáng huyền lôi, bọn họ cũng sẽ không phải chịu tai họa này, nói đến là ta có lỗi với bọn họ."

Hệ thống im lặng trong chốc lát, sau đó cười một tiếng.

Không phải kiểu cười trào phúng mà nàng cũng không biết nên hình dung thế nào cho đúng, chỉ cảm thấy là lạ.

Hệ thống không lên tiếng, Trương Túc mở mắt lập tức trông thấy khuôn mặt tiều tụy của Tần Khiếu, nhưng vẫn rất đẹp trai, một loại đẹp ốm yếu.

"Rốt cuộc nàng cũng tỉnh, Túc Túc." Tần Khiếu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống như sợ chạm vào khiến nàng đau vậy.

Trương Túc vỗ vỗ cánh tay hắn, nghiêm túc lại dịu dàng nói; "Tần Khiếu, ta có lời muốn nói với ngươi, thật ra ta."

"Hoàng thượng." Đột nhiên truyền đến một loạt tiếng đập cửa.

Trương Túc:...

Vẻ mặt Tần Khiếu không được tốt: "Chuyện gì?"

"Đã trưa rồi, ngài nên dùng bữa." 

Tần Khiếu; "Không cần."

Tiếng bước chân vang lên, sau đó xa dần.

Trải qua nhạc đệm này, Trương Túc mới quan sát đến hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.

"Chúng ta rời thảo nguyên tuyết rồi sao."

Tần Khiếu: "Ừm."

"... Sau chín đạo sét kia, bầu trời trong xanh, tuyết xung quanh đều gần như tan hết, chúng ta nắm chắc thời gian đi ra khỏi đó."

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể tưởng tượng được trong thời gian ngắn giữa một thảo nguyên mênh mông tuyết lại có thể tan hết.

Trương Túc cũng phát hiện quần áo trên người mình đã đổi, là kiểu dáng của thiếu nữ hay mặc.

Sắc mặt nàng đỏ bừng: "Quần áo này..."

Tần Khiếu: "Ta sai người tìm hai thiếu nữ tắm cho người, quần áo đệm chăn cũng là mới."

Trương Túc nhẹ nhàng thở ra, vậy còn được.

Không khí lại trở nên xấu hổ.

Thật lâu sau, Tần Khiếu hỏi: "Sau này người có còn trải qua chuyện đáng sợ như vậy nữa không?"

Vốn tưởng rằng nàng cao cao tại thượng, không người có thể so được, không ngờ cũng phải chịu tội lớn như vậy, mà hắn, lại bất lực.

Trương Túc cảm nhận được Tần Khiếu bất an, sợ hãi, quan tâm nàng, còn có thâm tình che giấu trong đó.

Nàng kéo tay Tần Khiếu qua, đặt ở bên má vuốt v e, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, dịu dàng nói: "Đúng vậy, về sau ta sẽ còn gặp, chàng có nguyện ở bên cạnh ta, tiếp tục bảo hộ ta không?"

Trong mắt Tần Khiếu hiện lên ánh sáng, nhưng rất nhanh đã ảm đạm xuống, cuối cùng khôi phục lại ánh sáng ôn hòa.

"Ta... ta sẽ dùng hết khả năng của mình bảo hộ người." Ánh mắt hắn thật mềm, không có loại ánh sáng bắt mắt kia, giống như suối nguồn chậm rãi chảy xuôi, khiến người ta an tâm.

Trương Túc giống như bị mê hoặc, cúi đầu hôn lên cổ tay được băng bó của Tần Khiếu.

"Chưởng môn..."

Mày Trương Túc nhướng một cái: "Còn gọi ta là Chưởng môn?"

"Túc Túc, ta." Tần Khiếu vui sướng, hắn đã mơ ước ngày này rất lâu, lúc trước đều cho rằng đời này không có hy vọng gì, nhưng trời cao thật sự quá tốt với hắn, tiên nhân cũng vì hắn nghỉ chân cúi đầu.

"Túc Túc, Túc Túc, Túc Túc, Túc Túc,..." Ngực được lấp đầy, ngôn ngữ không thể biểu đạt được đến một phần ngàn cảm xúc của hắn, chỉ có thể gọi tên nàng hết lần này đến lần khác.

Trương Túc dựa vào trong lòng hắn, nghe nhịp tim đập của hắn, bất tri bất giác chìm vào ngủ say.

Tần Khiếu hoảng sợ, sợ nàng xảy ra chuyện gì, thấy hô hấp Trương Túc đều đều mới biết nàng chỉ đang ngủ.

Hắn đặt người nằm xuống ổn thỏa, do dự một chút, đánh bạo cúi người hôn lên trán nàng một cái.

Đến buổi tối Trương Túc mới tỉnh. Sau khi tiến vào Trúc Cơ, thật ra nàng không cần ăn ngũ cốc nữa, nhưng vẫn cùng ăn cơm chiều với Tần Khiếu, sau đó hào phóng mời hắn ra ngoài.

Cách mấy tháng, bọn họ lại lần nữa bay lượn dưới ánh trăng.

Trương Túc nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên cười nói: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp."

Tần Khiếu ngẩn người, cũng cười: "Đúng là rất đẹp."

"Ngốc." Nàng mỉm cười tiến sát lại, như chuồn chuồn lướt nước trên đôi môi mỏng kia, đặt lên một nụ hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play