Trans: Bạch Lanh Tửu

Sau khi Trương Túc đột phá Kim Đan mới cùng Tần Khiếu sinh một đứa nhỏ, vốn nghĩ rằng sinh đứa nhỏ rất gian nan, nhưng có lẽ bởi vì nguyên nhân tu luyện, nàng sinh rất thuận lợi.

Là một bé trai, cũng giống như những đứa trẻ bình thường, mới vừa sinh ra cả người đều đỏ đỏ hồng hồng, nhăn nheo hết.

Nhưng Trương Túc và Tần Khiếu cũng không ghét bỏ, đứa nhỏ này là được sinh ra trong sự mong chờ của bọn họ, yêu thương còn không hết sao có thể ghét bỏ chứ.

Khoảng thời gian đó, Tần Khiếu bỏ hết việc trong tay để chăm sóc thai phụ và đứa nhỏ.

Hắn thật sự rất có thiên phú, cho dù là luyện võ hay là tu hành.

Năm hắn được hai mươi tư tuổi đột phá Trúc Cơ, từ đó dung mạo dừng lại ở tuổi hai mươi tư.

Hiện tại cũng giống với Trương Túc, đạt đến Kim Đan.

Lại đợi thêm mấy năm, đứa nhỏ lớn lên, Trương Túc tích đủ điểm công đức, rốt cuộc không cần báo mộng nữa mà thông qua hệ thống, dẫn theo trượng phu và đứa nhỏ trở về hiện đại thăm người thân.

....

Nhiều năm như vậy nên Trương Hựu cũng đã thành thân, cưới một cô gái dịu dàng lương thiện làm vợ, hiện tại có một cặp song song trai gái.

Bảy giờ sáng, ba Trương và con trai liếc mắt nhìn nhau, sau đó ho khan hai tiếng: "Tê Tê, Viên Viên, hôm nay cô út của các con sẽ về một chuyến."

"Cô út?" Hai đứa nhỏ chống cằm nhớ lại, hoàn toàn không có ấn tượng với người cô út này, chỉ biết ba ba chúng có một cô em gái.

Tô Tân sờ sờ đầu nhỏ của con gái, cười nói: "Cô út của các con định cư ở nước ngoài nhiều năm, chẳng qua khi mẹ và ba các con kết hôn, cô các con có đến. Còn có lúc các con được sinh ra cô cũng đến, khóa trường mệnh trên cổ các con chính là do cô các con cho đó."

Viên Viên là một cô nhóc đáng yêu, mặt tròn tròn, vô cùng khiến người yêu thích, nó nghe mẹ nói như vậy thì nâng tay nhỏ lên sờ sờ khóa trường mệnh trên cổ, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Viên Viên thích cái này."

Trẻ con luôn rất nhạy cảm, so với người lớn thì càng dễ chạm vào một số đồ vật hơn, nó cảm nhận được khóa trường mệnh trên cổ rất quan trọng, hơn nữa đeo đặc biệt thoải mái, mỗi lần không vui, sờ sờ cái này, tâm tình sẽ chuyển biến tốt đẹp một cách kỳ diệu.

Bởi vì thứ này, nó có hơi chờ mong với vị "cô út" không có chút ấn tượng nào kia.

Sau khi dùng cơm sáng xong, ba ba cố ý cầm ảnh chụp của cô út cho bọn chúng xem.

"Oa, cô út thật là xinh đẹp nha."

"Đôi mắt vừa to vừa sáng."

"Viên Viên cũng muốn đẹp như vậy."

Trương Hựu nghe vậy cười thành tiếng, anh nắn nắn khuôn mặt của con gái nhỏ: "Viên Viên rất đẹp."

"Hi hi hi hi." Cô bé dùng tay che mặt lại, cười cực kỳ vui vẻ.

"Đúng rồi." Mẹ Trương nói: "Có thể các con còn gặp được một em trai."

"Là con trai của cô út ạ?" Tê Tê lập tức truy vấn.

Mẹ Trương: "Đúng vậy, đứa bé kia có dáng vẻ... thật dễ nhìn." Suy nghĩ một hồi lâu bà mới tìm được từ như vậy.

Ở trong mộng bà từng nhìn thấy, thật sự là một đứa nhỏ như ngọc, tuy nói da trẻ nhỏ đều trắng trắng mềm mềm, đều không hề xấu, nhưng cháu ngoại nhỏ lại không giống như những bạn nhỏ khác.

Cho dù là khí chất hay là vẻ bên ngoài.

"Đợi chút nữa chúng ta ra ngoài mua đồ ăn, cũng không biết là chúng nó đến buổi trưa hay là buổi tối nữa." Ba Trương cười ha ha, nói.

Tê Tê khó hiểu: "Chuyến bay không phải có thời gian sao?"

Ba Trương ngẩn người, sờ sờ đầu cháu trai lớn, hiền từ nói: "Đây không phải là lo máy bay đến trễ sao."

"Ồ ồ."

Năm nay ba mẹ Trương đã hơn bảy mươi nhưng thân thể còn dẻo dai hơn so với người ba bốn mươi tuổi, đầu cũng không có tóc bạc, khiến người ghen tị, không ít người trong tối ngoài sáng hỏi bọn họ bí quyết bảo dưỡng.

Trương Hựu cũng vậy, gần bốn mươi anh mới kết hôn, vợ nhỏ hơn anh đến mười tuổi nhưng nhìn qua hai người không chênh lệch nhiều lắm.

Lúc trước Trương Hựu vẫn luôn không kết hôn khiến cho mấy người cô người thím của anh thực sự lo lắng.

Hai vợ chồng già tay nắm tay ra ngoài, dọc đường luôn bàn bạc xem hôm nay mua gì ăn.

"Túc Túc thích ăn tôm, còn thích ăn xương sườn hầm tôi làm."

"Thịt heo nhồi bụng gà nó cũng thích." 

"Còn có bánh bao nhân gạch cua, đồ bên ngoài trước sau đều không ngon bằng trong nhà làm, cũng không sạch sẽ."

"... Ôi..."

"Sao thế?"

"Cũng không biết con rể thích ăn cái gì?"

"Vậy... vậy cố gắng làm cho phong phú chút đi."

Chứng kiến trong mộng, người con rể nhà bọn họ cũng không phải người bình thường đâu.

Hai vợ chồng già mua một số lớn thức ăn ở chợ, ở nhà, Trương Hựu đổi hết bộ quần áo này đến bộ khác.

"Bộ tây trang màu xanh ngọc này hình như có chút phù phiếm quá."

"Màu đen quá nghiêm túc."

"Màu xám thì không có tinh thần."

"Còn có kiểu dáng khác không..."

Miệng hai đứa nhỏ mở thành hình chữ o, nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên bọn chúng thấy ba ba "trang điểm" đến vậy.

Viên Viên chọc chọc cánh tay Tê Tê, dùng âm thanh cực nhỏ nói: "Anh, nếu sau này một khoảng thời gian không thấy mặt nhau, lúc gặp lại, anh có thể trang điểm giống ba ba không."

Tê Tê chống cằm tự hỏi ước chừng một giây đồng hồ: "Sẽ không."

Viên Viên: "Oa" một tiếng, lập tức khóc.

Viên Viên: "Anh, anh không coi trọng em, em muốn đi tìm mẹ."

Tô Tân dỗ con gái, lại dở khóc dở cười điểm điểm đầu nhỏ của con trai.

Tê Tê thè lưỡi, lại dùng tay hếch mũi dỗ em gái vui vẻ.

"Ha ha ha, Trư Bát Giới, anh là tên Trư Bát Giới ha ha ha." Cô bé nín khóc mỉm cười, hưng phấn vỗ tay.

Trương Hựu nghe tiếng thò đầu ra, nhìn thoáng qua vợ con đang cười đùa, cong cong môi.

...

Lúc mười một giờ năm mươi trưa, ba Trương và mẹ Trương sắp xếp một bàn đồ ăn ngon thật lớn, người một nhà ngồi bên bàn chờ.

Hai đứa nhỏ nhìn đến hai mắt không dời đi được, không ngừng nuốt nước miếng.

"Anh, thật nhiều đồ ăn ngon."

Tê Tê nắn nắn tay nhỏ của cô bé: "Em chờ một chút nha, chúng ta đợi cô út."

Trương Hựu nghe tiếng, vươn tay sờ sờ đầu con trai, dịu dàng trong mắt sắp tràn ra ngoài rồi.

Môi mẹ Trương giật giật, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Trên TV đang phát ca nhạc, nhưng không ai có hứng thú nghe. Người một nhà thường xuyên ngó đồng hồ treo trên tường.

Khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, chuông cửa nhà bọn họ kêu vang. 

Tam quan được xây dựng trong năm năm ngắn ngủi của Tần Bắc, hôm nay bị mạnh mẽ xô đổ.

Đây, đây rốt cuộc là thế giới gì vậy.

Sao cục sắt có thể bay được trên trời. không phải chỉ có phụ hoàng và mẫu hậu mới có thể truyền âm ngàn dặm sao.

Mẫu hậu của nhóc chính là tiên nhân, phụ hoàng và mẫu hậu kêu nhóc đừng nói ra ngoài, nếu không thiên hạ sẽ đại loạn, nhưng thật ra trong lòng nhóc đã ngọt cực kỳ rồi.

Mỗi ngày, vào buổi tối, khi các bạn nhỏ khác đều đã ngủ thì phụ hoàng và mẫu hậu sẽ dẫn nhau cùng nhau bay trên trời.

Đúng rồi, pháp khí để bay của mẫu hậu là một cây bút lông thật lớn, nhóc thật sự rất thích, thế nên tuy tuổi còn nhỏ nhưng nhóc đã vơ vét rất nhiều bút lông.

Cậu nhóc bé nhỏ đang tự vấn nhân sinh, cửa phòng đã được mở từ bên trong ra.

Mẹ Trương, ba Trương nhìn con gái qua nhiều năm vẫn như ngày trước, nước mắt cứ thế trào ra.

"Túc Túc, con gái bảo bối của mẹ." Mẹ Trương tiến lên ôm lấy con gái.

Tần Bắc:???

Tần Bắc:!!!

Mẫu hậu là tiên nhân, nhưng lại là nữ nhi của bà lão trước mắt này, vậy bà chẳng phải là...

Tần Khiếu vỗ vỗ bả vai nhỏ của nhi tử: "Gọi người."

Tần Bắc ngẩn người xong mới chấp tay nói: "Ngoại tôn Tần Bắc, tham kiến ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu."

Người ngọc nho nhỏ mặc trang phục hiện đại, lại hành cổ lễ, nói chuyện văn hoa, có loại đáng yêu tương phản thật kỳ diệu.

Đừng nói người lớn, ngay cả hai đứa nhỏ Tê Tê và Viên Viên cũng bị hấp dẫn đến không chịu được.

"Em trai---"

Hai đứa trẻ tiến lên, mỗi đứa giữ chặt một tay Tần Bắc: "Em trai mau vào."

"Em trai, dáng vẻ em thật đẹp, em tên là gì nha."

Viên Viên vừa nói vừa nắm chặt tay Tần Bắc hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play