Trans: Bạch Lan Tửu

Bởi vì đột nhiên đột phá Trúc Cơ cho nên một khoảng thời gian rất dài sau đó dung mạo của Trương Túc đều giữ nguyên ở dáng vẻ năm mười tám tuổi, mãi đến khi đột phá Nguyên Anh nàng mới có thể thay đổi.

Trương Túc còn rất vui vẻ nói với hệ thống: "Ta đây mãi mãi mười tám tuổi, ha ha."

Hệ thống buồn bã: "Hiện tại là ký chủ bất chấp tất cả, không cần điểm công đức?"

Trương Túc:...

Đau, thật đau lòng mà.

Nàng từ chối nói chuyện với hệ thống.

Sao có thể không cần điểm công đức, cần có nha.

Ba, mẹ, anh trai đều còn đang chờ nàng đấy.

Chẳng qua là hiện tại nàng đã hiểu rõ tâm ý của bản thân, cho nên việc này cần thay đổi cách nói để nói với Tần Khiếu.

Xuyên qua thời không, đi đến một thế giới khác thấy nhạc phụ, nhạc mẫu và đại cữu tương lai gì đó, thật sự rất k1ch thích đó.

Tuy là xưa nay hắn đều là vui buồn không hiện lên mặt nhưng suýt chút nữa cũng không kiềm chế được.

Còn có, điểm công đức là gì? 

Trương Túc: "Dù sao chính là chúng ta làm chuyện tốt, ngươi phải làm một minh quân thiên cổ, khai sáng ra một thái bình thịnh thế trước chưa ai làm được và sau này cũng không ai có thể làm được."

Sau một hồi lâu Tần Khiếu vẫn nói không nên lời, chỉ có kích động!

Ngồi trên đế vị có ai không muốn lưu danh muôn đời, mỹ danh truyền thiên cổ.

Bàn tay Trương Túc vung lên, hào hứng vạn trượng: "Trước mắt chúng ta tạm định có hai cái mục tiêu nhỏ, trước tiên tạo một cái thuyền lớn ra biển, sau đó lại tạo một con đường tơ lụa, tái hiện thời cổ huy hoàng!"

Đạt được hai dạng công trạng này, không tin điểm công đức không tăng nhanh như ngồi tên lửa.

Tần Khiếu nhìn Trương Túc đang tràn đầy tin tưởng, im lặng một lát.

"... Túc Túc muốn làm, ta đều sẽ cố hết sức đi làm."

Trương Túc vỗ vỗ bả vai hắn: "Không sai không sai, trẻ nhỏ dễ dạy."

Tần Khiếu không nhịn được nở nụ cười, bắt lấy tay nàng nhéo nhéo.

Lời Trương Túc khựng lại, hơi xấu hổ.

Cố ý nói sang chuyện khác: "Chợ giao thương mở rồi sao?"

Tần Khiếu thưởng thức từng ngón tay nàng, mỉm cười: "Đã sớm mở."

Trước Túc: "Ha ha."

Nàng ngước mắt nhìn Tần Khiếu, đột nhiên nói: "Chàng muốn tu hành không?"

Thân thể Tần Khiếu lập tức căng thẳng, nghẹn giọng một hồi lâu vẫn không nói được câu nào.

Trương Túc vốn cũng có chút khẩn trương nhưng thấy hắn như vậy lại đột nhiên thả lỏng.

"Không phải chàng nói muốn bảo vệ ta sao, chàng không tu hành thì bảo vệ ta thế nào đây, sau này làm thế nào mà đi vấn an người nhà ta đây."

Trên mặt nàng mang theo cười nhạt, ánh mắt ôn hòa mềm mại, lời nói ra đều xuất phát từ lòng chân thành.

Tần Khiếu nắm chặt tay nàng, thấp giọng lại không mất trịnh trọng: "Ta mãi mãi cũng không nuốt lời."

Trương Túc nở nụ cười: "Ta tin chàng."

...

Từ sau khi bắt đầu tu hành, Tần Khiếu bận đến quay như chong chóng, mười hai canh giờ một ngày đều không đủ dùng.

Vì thế hắn cố gắng phân chia hết mọi việc trong tay đi. Thuộc hạ và thần tử của hắn trở thành người gặp xui xẻo.

Sau hoàng hôn.

Thôi Tiệp uể oải hồi phủ, vốn định ăn xong cơm chiều sẽ đi ngủ, sáng sớm ngày mai lại đi, ở nha môn còn có việc nhiều như núi đang đợi hắn đấy.

Ai ngờ, sau khi hồi phủ lại thấy ca ca của hắn và Trương Hựu đang ngồi đối ẩm, nói chuyện phiếm, hắn lập tức sụp đổ tinh thần.

"Các ngươi cũng thật nhàn hạ thoải mái nhỉ." Lời vừa ra khỏi miệng đã chua lòm.

Thôi Phất thở dài, đón đệ đệ ngốc nhà mình ngồi xuống.

Thôi Tiệp hừ hừ, không được tự nhiên ngồi xuống, đoạt lấy chén rượu trong tay ca ca hắn, uống một hơi cạn sạch.

A, sảng khoái. 

Thôi Phất cười cười bất đắc dĩ, không so đo loại chuyện nhỏ này với hắn.

Trương Hựu lẳng lặng nhìn bọn họ, trên mặt mang theo ý cười.

"Ai nha, ánh mắt của ngươi thật đáng ghét." Thôi Tiệp cực kỳ ghét bỏ.

Thôi Phất âm thầm dẫm hắn một cái bên dưới bàn, Thôi Tiệp kêu oai oái; "Ta lại không nói sai, ca, sao ngươi lại dẫm ta."

Thôi Phất:...

Trương Hựu phụt cười ra tiếng: "Có huynh đệ đúng là không giống nhau."

Sắc mặt Thôi Tiệp khẽ biến, nhớ đến những chuyện kia của Trương gia cũng ngượng ngùng không nói thêm gì nữa.

Vị Trương nhị cô nương kia cũng thật thiếu đạo đức, cũng không biết hiện tại đang tham sống sợ chết trốn ở chỗ nào. Chẳng qua là lão tiên sinh Trương gia đã công khai xóa tên nàng khỏi Trương gia, về sau có ra sao cũng không có liên quan gì đến Trương gia nữa.

Thôi Tiệp ngây ngốc nói: "Buổi tối chúng ta còn có chút thời gian, ngươi nếu cô đơn có thể đến tìm chúng ta chơi."

Thôi Phất đỡ trán, không nỡ nhìn thẳng tên đệ đệ ngốc này. Mấy năm nay tên nhóc này đều không có chút tiến bộ nào.

Tươi cười trên mặt Trương Hựu không giảm: "Tiệp ca nhi thật đúng là người kì diệu nha."

Thôi Tiệp: "Hê hê."

Thôi Phất:... hóa ngốc.

Trương Hựu: "Hôm nay ta qua đây là muốn chia sẻ một chút chuyện vui."

Thôi Tiệp: "Cái gì?"

Thôi Phất cười liếc mắt nhìn Trương Hựu một cái, Trương Hựu nói: "Ta có muội muội, là muội muội ruột."

Thôi Tiệp suy nghĩ một hồi lâu mới phản ứng lại, buột miệng thốt ra: "Lệnh tôn bảo đao chưa lão, không kém gì năm đó nha."

Thôi phất:...

Trương Hựu:...

Thôi Phất không thể nhịn được nữa, vỗ một cái lên đầu đệ đệ nhà mình, sau đó trở tay nhặt một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng hắn.

Thôi Tiệp: "Ư ư ư..."

Trương Hựu dở khóc dở cười: "Muội muội còn đang chờ ta ở nhà, ta đây cáo từ trước."

Thôi Phất muốn nói lại thôi: "Trương huynh, ta."

Trương Hựu: "Không có gì, ta hiểu được." Dừng một chút hắn lại nói; "Ngươi cũng không dễ dàng gì."

Thôi Phất:...

Hoàn toàn không hề được an ủi.

Hắn vẫn tiếp tục tiễn người ra khỏi cửa, lúc quay lại thấy Thôi Tiệp vẫn còn ngồi đó ăn cái gì, lập tức tiến lên cho một đạp: "Không biết nói thì ngậm miệng lại."

Thôi Tiệp vừa ăn vừa gật đầu như giã tỏi.

Thôi Phất lập tức giống như quả bóng cao su bị xì hơi, ủ rũ.

Hoàng thượng biết đệ đệ ngốc của hắn có tính tình thế nào, sẽ không so đo với hắn, hắn cũng không mong gì khác, chỉ xin Hoàng thượng tại vị nhiều thêm mấy năm, đến lúc đó tân đế đăng cơ, con cháu của bọn họ cũng đến tuổi, bọn họ có thể lui về ở ẩn đúng lý hợp tình.

Nhưng Thôi Phất trăm triệu lần không ngờ tới, phải đợi đến ba mươi năm mới chờ được tân đế sinh ra.

Mẫu thân của hài tử không biết là ai, nhưng có lời đồn đây là huyết mạch của tiên nhân.

Hừm...

Càng nghĩ càng thấy kinh khủng.

Năm tháng phá lệ thật nhân từ với Hoàng thượng, người hơn năm mươi tuổi lại nhìn giống như chỉ mới hơn hai mươi, không hổ là người được tiên nhân phù hộ.

Mà tiểu Thái tử sinh ra cũng thật giống như một người ngọc, mặt mày như họa, tinh xảo đến khó mà tin được, có một loại đẹp khó phân biệt nam nữ.

Dáng vẻ đẹp thì cũng thôi đi, người ta lại còn ba tuổi biết làm thơ, bốn tuổi biết luyện võ, năm tuổi đã có thể vượt nóc băng tường.

Quả thật là khiến các đại thần có liên quan trong kinh thành chua đến ê răng.

Ba mươi năm trước, bọn họ còn cho rằng Hoàng thượng có bệnh kín đấy, ai biết người ta hoặc là không làm hoặc là làm thì làm luôn một cái thật lớn.

Tiểu Thái tử tuổi còn nhỏ đã văn võ song toàn, thông minh lanh lợi, tuyệt đối có huyết mạch tiên nhân không sai được.

Chẳng qua nghĩ lại thì người thừa kế ngôi vị Hoàng đế đời kế tiếp ưu tú như thế, giang sơn Xích Hạ, vững.

- ---- CHÍNH VĂN HOÀN -----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play