Sáng sớm, Bạch phủ.
Nhóm người Bạch Hi đi tới cửa, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cửa phủ.
Bạch Hi chậm rãi bước về phía trước, nói với Trường Thanh đang đứng bên cạnh xe ngựa “Trường Thanh công tử, trước kia ta thường cùng sư phụ vân du bốn phương, đây là lần đầu tiên ta một mình đi xa nhà, cho nên huynh trưởng không yên tâm, bảo ta mang theo thị vệ thị nữ đi cùng. Công tử không phiền chứ.”
Trường Thanh cung kính ôm quyền hành lễ “Dĩ nhiên là không, Bạch đại phu đừng khách khí, gọi tại hạ Trường Thanh là được, Bạch đại phu, mời lên xe.”
Xuất phát từ thành Hoài An, một đường thuận lợi thì trong vòng một tháng sẽ đến được kinh thành.
Suốt mùa đông tuyết rơi dày đặc, hiếm khi có được một ngày nắng đẹp. Hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ, mới sáng sớm, Đế Tử Nguyên đã đến Lạc phủ.
Khi xe ngựa dừng trước cửa Lạc phủ, thị nữ thân cận Tâm Vũ bên cạnh Lạc Minh Tây đang đợi họ trước cửa, nhanh nhẹn dẫn dường cho họ đến thư phòng của Lạc Minh Tây.
Vừa bước vào thư phòng, Bạch Hi nhìn cách bày trí trong phòng rất đơn giản mộc mạc. Cửa sổ gỗ chạm trổ ở góc phòng mở toang, đối diện với ao sen trong viện. Cạnh cửa sổ kê một giá sách, từng chồng sách xếp cạnh nhau. Phía trước giá sách lớn kê một thư án, bên trên có đầy đủ bút giấy nghiên mực. Bên cạnh còn có một chiếc giường nhỏ, có thể nằm nghỉ khi mệt mỏi.
Bạch Hi lại nhìn hai người đang đánh cờ trên ghế sập. Nam tử một thân trường bào trắng bạc, còn khoác một lớp áo lông dày, dù bệnh tật quấn thân cũng không làm tổn hại đến khí chất của y. Nàng sớm đã biết, người đợi nàng đến chữa trị là Lạc Minh Tây. Danh hiệu “Bậc nhất đế đô” đúng là không phải lời đồn, e là chỉ có dung mạo thật sự của nhị ca nàng mới có thể vượt qua vài phần.
Khi Bạch Hi quay đầu nhìn nữ tử kia, trong đáy mắt nàng bất chợt hiện lên kinh ngạc, nhưng đã che giấu rất nhanh. Nữ tử một thân váy dài xanh nhạt, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, gương mặt uy nghi tôn quý, nhưng làm người khác chú ý nhất chính là mái tóc trắng như tuyết. Nữ tử có thể ngồi trong phủ tể tướng, xưng Lạc Minh Tây một tiếng Lạc thế huynh, cả Đại Tĩnh này e là chỉ có một mình Đế Tử Nguyên. Nhưng tại sao …
Giọng cung kinh của Trường Thanh vang lên, kéo Bạch Hi khỏi trầm tư “Tiểu thư, công tử, vị này là Bạch Hi, Bạch đại phu, đồ đệ của thần y Hồi Du Tiên.”
Đế Tử Nguyên và Lạc Minh Tây cùng lúc quay đầu. Nữ tử trước mắt một thân váy dài vàng nhạt, mi thanh mục tú, mắt hạnh long lanh, trong veo như nước.
Bạch Hi chậm rãi hành lễ nói “Bái kiến Nhiếp chính vương, bái kiến Tướng gia.”
Đế Tử Nguyên thẳng thắn với nàng “Bạch đại phu không cần khách khí, Bạch đại phu, mau qua đây bắt mạch đi.”
Bạch Hi bước đến trước mặt Lạc Minh Tây, y đưa tay để nàng bắt mạch. Thời gian trôi qua, nhưng nét mặt của Bạch Hi vẫn không thay đổi, một lúc sau, nàng kê lại tay cho Lạc Minh Tây, chậm rãi nói “Trên đường đến kinh thành, ta đã nghe Trường Thanh nói về bệnh tình của Tướng gia, ngài ấy đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chữa trị, cho nên cần một khoảng thời gian khá dài mới có thể chữa khỏi. Nhưng trong lúc chữa trị, cần phải uống thuốc tịnh dưỡng, bớt hao tổn tinh thần.”
Lạc Minh Tây sớm đã không còn hi vọng gì về bệnh tình của mình, có thể kéo dài bao lâu thì hay bấy lâu, khi biết vẫn có thể chữa khỏi, ánh mắt y lộ rõ vui mừng và ngạc nhiên.
Bạch Hi tiếp tục nói “Nhưng hiện giờ ta còn thiếu một vị thuốc, sau khi thu thập đủ mới có thể tiến hành điều trị.”
Đế Tử Nguyên vội hỏi “Thiếu thuốc gì?”
Bạch Hi trả lời “Hoa Trường Tư.”
Nghe đến hoa Trường Tư, tâm trí Đế Tử Nguyên mơ hồ tái hiện giấc mơ mà nàng đã mơ suốt năm năm qua, hồi lâu sau, giấu đi buồn bã trong mắt, nghi ngờ lặp lại “Hoa Trường Tư?”
Bạch Hi không bỏ lỡ nét buồn bã trong mắt Đế Tử Nguyên, tiếp tục trả lời “Năm đó ta cùng sư phụ vân du tứ phương, phát hiện trong phấn hoa của hoa Trường Tư ở Tấn Nam có dược tính đặc biệt. Hoa Trường Tư mọc ở nơi cực nóng của Tấn Nam, khó tồn tại, nhưng trời sinh là khắc tinh của hàn chứng.”
Nghe vậy, Đế Tử Nguyên chỉ trầm giọng nói “Được, bổn vương sẽ lập tức phái người đến Tấn Nam. Nhưng đi đi về về cũng mất một khoảng thời gian, chi bằng Bạch đại phu ở lại Lạc phủ điều dưỡng thân thể cho huynh ấy trước.”
Cát Lợi đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng “Điện hạ, không cần phái người đến Tấn Nam, kinh thành cũng có hoa Trường Tư.”
Đế Tử Nguyên nghe vậy không giấu được vẻ sửng sốt, cảm xúc kích động, nhưng lại cố nén xuống “Đất Bắc giá lạnh, ta nghe nói hoa Trường Tư mà chàng trồng ở Đông cung chưa từng nở hoa.”
Cát Lợi nhớ tới chuyện xưa, hai mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói “Điện hạ, năm đó khi người vào Đông cung, hoa Trường Tư chưa từng nở hoa. Nhưng từ ngày đó … hoa Trường Tư nở rồi …”
Đế Tử Nguyên không ngừng đè nén cảm xúc, khó khăn nói, giọng khàn không chịu được “Chàng trồng hoa Trường Tư ở đâu trong Đông cung?”
Cát Lợi khom người, hồi lâu mới trả lời “Bắc Khuyết Các.”
Đế Tử Nguyên lâm vào trầm tư, không biết qua bao lâu, mới căn dặn nói “Minh Tây, huynh an tâm tịnh dưỡng đi. Chuyện triều chính không cần huynh lao tâm nữa. Ta về trước đây.”
Đế Tử Nguyên rời khỏi Lạc phủ, đi mãi đi mãi, đã đi tới trước cổng lớn Đông cung.
Từ ngày nhìn thấy người nàng yêu an tĩnh nằm trong quan tài, nàng chưa từng bước vào Đông cung thêm một lần nào. Nàng sợ, sợ cảnh tượng đó lại hiện ra trước mắt.