Thiên hạ đều biết, thành Hoài An có một tòa Hạo Phong Bảo. Năm đó khi Vân Hạ đại loạn, Đại Tĩnh còn chưa lập quốc, nó đã bắt đầu trỗi dậy. Bảo chủ đời thứ nhất là một bá chủ thương nghiệp. Sản nghiệp trong tay rất nhiều, bao gồm tiền trang, nhà trọ, trà quán, tửu lâu, vân vân. Đến bây giờ đã là đời thứ ba, chẳng những không suy tàn, mà thế lực hiện nay còn trải rộng khắp cả nước. Dưới sự quản lý của bảo chủ Bạch Húc hiện tại trở thành thiên hạ đệ nhất bảo.

Nhưng không ai biết, Bạch gia chưởng quản tòa Hạo Phong Bảo này là chi tộc được bí mật tách ra khỏi dòng chính của Hàn gia. Năm đó, khi đệ đệ Hàn Tử An thành niên có thể tiếp quản Hàn gia, thì ca ca Hàn Tử Hiên dẫn theo thê tử đến thành Hoài An, đổi theo họ của thê tử, bắt đầu tạo dựng sự nghiệp. Muội muội Hàn Tử Oánh vẫn còn nhỏ chỉ đành ở lại Hàn phủ. Từ đó hai chi tộc bước trên hai con đường khác nhau. Hàn Tử An cầm binh đánh trận, Hàn Tử Hiên kinh doanh thương nghiệp. Nhìn bề ngoài, hai chi tộc không có quan hệ gì. Trên thực tế, Hàn Tử Hiên vẫn luôn dùng tài lực của mình trợ giúp cho quân Hàn gia, không ngừng cung cấp nguồn lương thảo dược liệu. Ngày Đại Tĩnh lập quốc cũng là ngày hai chi tộc không còn liên hệ. Từ ngày đó, ngoài trưởng bối Hàn gia và ba huynh muội Hàn Tử An, không còn ai biết sự tồn tại của chi tộc này.

Nói đến thế hệ đời này của Bạch gia, vốn chỉ có một đôi huynh muội, nhưng ba năm trước lại xuất hiện một nhị Bạch công tử. Nghe nói hắn từ nhỏ thân thể yếu ớt, Bạch gia gửi hắn vào chùa nuôi một thời gian, mãi đến ba năm trước mới đón về Bạch gia. Nhưng nhị Bạch công tử này chưa từng ra khỏi phủ, nên không có ai nhìn thấy dung mạo của hắn.

Bạch gia nhà lớn nghiệp lớn, Đại công tử Bạch Húc thân là bảo chủ đương nhiệm luôn ở bên ngoài tuần tra sản nghiệp và xã giao, cho nên tất cả sổ sách và chuyện trong nhà đều do Nhị công tử Bạch Thần gánh vác. Còn Tam tiểu thư Bạch Hi từ nhỏ đã theo thần y học y thuật, một lòng nghiên cứu y lý, hiện giờ hành y ở Tế Thế Đường. 

Bạch Hi bận rộn ở Tế Thế Đường cả một ngày, về đến phủ thì sắc trời đã muộn, nàng không về phòng mình, nàng có chuyện cần nói với nhị ca, nên nàng đi thẳng đến phòng của Bạch Thần. Không ngoài dự đoán, phòng của Bạch Thần vẫn còn sáng đèn. Bạch Hi không khỏi thầm oán trong lòng, không biết quý trọng thân thể một chút nào.

Bạch Thần đang kiểm tra và phê duyệt sổ sách từ các nơi gửi về, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Vào đi.”

Bạch Hi đẩy cửa bước vào, Bạch Thần nhẹ giọng nói: “Muộn thế này rồi, muội không về nghỉ ngơi, còn đến tìm ta.”

Bạch Hi nghe hắn nói như vậy liền bực mình: “Huynh cũng biết muộn thế này rồi, người nên nghỉ ngơi là huynh, không phải muội. Khó khăn lắm mới cứu được huynh, mà huynh không hề biết quý trọng thân thể.”

Bạch Thần ngẩng đầu nhìn Bạch Hi đang cau mày, hắn không thể phản bác, dù gì cũng là do thần y và muội ấy cố hết sức cứu hắn, hắn chỉ có thể ôn hòa nói: “Được rồi, quyển cuối cùng, xem xong ta sẽ nghỉ ngơi. Vậy còn muội, giờ này đến tìm ta, xảy ra chuyện gì rồi?”

Bạch Hi nghe vậy, liền bình tĩnh lại, nói: “Nhị ca, sáng hôm nay có người đến Tế Thế Đường, nói chủ tử của hắn có một người bằng hữu từ nhỏ thân thể không tốt, từng khám rất nhiều đại phu cũng không thể chữa khỏi, mấy hôm trước nghe nói muội ở Tế Thế Đường, nên hắn đến tìm, muốn mời muội đến phủ đệ của người bằng hữu đó xem thử.”

Bạch Thần nhìn muội muội tính tình trước nay luôn thẳng thắn cởi mở, lại ngập ngừng ấp úng, không nói vào trọng tâm, bèn nghi ngờ nhìn nàng: “Người tới tìm là ai, phủ đệ của quý nhân đó ở đâu?”

Cuối cùng Bạch Hi do dự, nhỏ giọng nói: “Người tới tự xưng Trường Thanh, phủ đệ ở kinh thành.”

Bàn tay phê duyệt sổ sách của Bạch Thần hơi dừng, lâm vào trầm tư, không biết qua bao lâu, mới nhẹ giọng nói: “Muội là đại phu, có người đến xin chữa bệnh thì nên cố hết sức cứu chữa. Mang theo Tuyết Ảnh và Nghiên Thư đi cùng, trên đường lên kinh tiện chăm sóc cho muội. Đường xá xa xôi, mọi chuyện cẩn thận.”

Bạch Thần vẫn luôn cúi đầu xem sổ sách, Bạch Hi không thể nhìn thấy sắc mặt của hắn, thế nên cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò vài câu: “Khoảng thời gian muội không có ở nhà, huynh nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, không được thức khuya, muốn tuần tra sản nghiệp gì đó thì bảo Hoa Ảnh đi, tuy thân thể huynh có tốt hơn một chút, nhưng tuyệt đối không thể nhiễm lạnh, không được ăn thức ăn có hại cho sức khỏe, muội sẽ viết một thực đơn dược thiện cho Nghiên Kỳ, còn phải dặn nàng nhắc nhở huynh uống thuốc đúng giờ, còn phải …”

Bạch Thần nghe mà nhức cả đầu, liền cắt ngang lời nàng, nhẹ giọng nói: “Được được, ta biết rồi, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Muội mau đi thu dọn hành lý đi.”

Bạch Hi im lặng nhìn hắn, sau đó mới rời khỏi phòng.

Sau khi Bạch Hi đi, Bạch Thần thở dài một tiếng, trầm tư chìm vào quá khứ.

Năm năm trước, hắn nhảy khỏi đỉnh núi Vân Cảnh. Vốn tưởng từ nay về sau, hắn sẽ vĩnh viễn ở lại Tây Bắc bảo vệ quốc thổ Đại Tĩnh, thay Hàn gia chuộc tội như An Ninh. Không ngờ khi lần nữa mở mắt, hắn mới biết bà cô Hàn Tử Oánh từ ngày hoàng gia gia mất đã rời khỏi hoàng cung ngao du thiên hạ vừa hay đang ở Tây Bắc, cũng vừa lúc cứu được hắn. Bà còn tìm một binh sĩ có thân hình tương tự ngụy trang thành hắn. Đợi ám vệ tìm thấy thi thể đó đưa về cung, trong mắt tất cả mọi người, Thái tử Hàn Diệp thật sự đã chết.

Thần y Hồi Du Tiên là bằng hữu mà bà cô quen được khi hành tẩu giang hồ. Năm đó ông dẫn theo đồ đệ hành y ở Tây Bắc, bà cô liền mời thần y đến chữa trị cho hắn. Khi đó thương thế của hắn quá nặng, thần y phải tốn rất nhiều linh đan diệu dược mới nhặt được mạng của hắn về. Hắn hôn mê một năm, sau khi tỉnh lại chỉ có thể nằm trên giường vì kinh mạch đứt đoạn, hai mắt mù lòa. Thần y lại hao phí nửa đời công lực mới giúp hắn nối lại kinh mạch, trị khỏi đôi mắt. Từ đó thần y luôn bế quan. Đợi đến khi hắn có thể xuống giường đi lại, bà cô và Bạch Hi đưa hắn về Bạch gia. Hắn mới biết, thì ra Hàn gia còn có một chi tộc này.

Bạch Thần lại thở dài một tiếng, hắn đứng dậy đi đến trước gương đồng, hắn nhìn bản thân trong gương.

Một gương mặt vô cùng xa lạ. Từ ngày hắn bước chân vào Bạch gia, hắn vẫn luôn mang chiếc mặt nạ này.

“Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp đã chết, bây giờ chỉ có phó bảo chủ Bạch Thần của Hạo Phong Bảo.”

---------

Húc (旭): ánh ban mai
Thần (晨): bình minh
Hi (曦): ánh ban mai, ánh bình minh

nghe là biết anh em một nhà :>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play