Chương 1
Đêm khuya.
Nữ tử nằm trên giường dường như đang có giấc mơ đẹp, mà dường như cũng là cơn ác mộng. Trong mơ, biển hoa Trường Tư lay động theo làn gió dưới nắng trời chói chang, một nam tử có dung mạo tuyệt thế mỉm cười dịu dàng, cả người như khoác lên muôn trượng ánh sáng đứng ở đầu bên kia biển hoa, khi nàng chạy về hướng kia, thì người đó lại biến mất không còn dấu vết.
“Hàn Diệp …” nàng hoảng hốt tỉnh lại từ trong giấc mơ, gọi ra tên của người đó.
Đế Tử Nguyên mệt mỏi ngồi dậy, nàng đã mơ giấc mơ này năm năm, cũng đã đau lòng suốt năm năm. Mỗi lần tỉnh lại thì không thể nào tiếp tục chợp mắt. Nàng dựa vào đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, làm nàng nhớ đến ngày chàng đi cũng là một ngày tuyết rơi. Năm đó, khi nàng đặt chân lên đỉnh núi Vân Cảnh phủ đầy tuyết trắng xóa, tìm hồi lâu cũng không thấy người mà nàng luôn nhớ mong, sau đó có người nói với nàng, chàng chết rồi, còn nhảy xuống vực sâu muôn trượng. Nàng không tin, không tin người đó ngốc nghếch đợi nàng mười năm, vì nàng làm nhiều như thế, làm sao có thể dễ dàng bỏ nàng đi như vậy.
Lúc đó, Đế Tử Nguyên mang theo vài người tìm kiếm dưới chân núi Vân Cảnh mấy ngày, nhưng chiến tranh vừa kết thúc, nàng bị thương khá nhiều, vết thương mới chồng chất vết thương cũ, mà cái chết của Hàn Diệp trở thành đả kích nặng nề nhất, cuối cùng ngã bệnh ở thành Nghiệp. Nàng lâm vào hôn mê, sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân đã ở kinh thành, một tháng cũng đã trôi qua. Thành Nghiệp không thích hợp để dưỡng thương, cũng không có thuốc để điều trị, vì thế Đế Tẫn Ngôn đã tự ý đưa nàng về kinh, để Trường Thanh ở lại Tây Bắc tiếp tục tìm kiếm. Dù sau khi nàng tỉnh lại có tức giận trách mắng thế nào, Đế Tẫn Ngôn đều chấp nhận.
Ai cũng nói Hàn Diệp chết rồi, chỉ có nàng là người duy nhất vẫn không tin. Nhưng hiện thực luôn tàn khốc như thế, ngày nàng tỉnh lại, ám vệ trong cung cũng hộ tống di thể của Hàn Diệp về Đông cung. Vua Gia Ninh vô cùng đau khổ khi mất đi đích tử yêu thương nhất, ngã bệnh ở tẩm cung. Khi Đế Tử Nguyên chạy đến Đông cung, chỉ nhìn thấy Hàn Diệp đã được cung nhân đổi một bộ triều phục của Thái tử, nàng tuyệt vọng nhìn người đó an tĩnh nằm trong quan tài. Nước mắt lặng im theo khóe mắt nàng lăn dài, nàng vừa tỉnh lại, còn chưa khỏi hẳn, thân thể yếu ớt không thể chịu đựng được nỗi tuyệt vọng đang dần nuốt chửng nàng, nàng nôn ra máu rồi lần nữa ngất đi.
Kể từ đó, nàng trở thành Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, giữ vững giang sơn, bảo vệ dân chúng, nhưng nàng có làm tốt thế nào đi nữa, chàng cũng không còn nhìn thấy được nữa.
Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi xuống giường đi dạo quanh cung điện này, đây là điện Hoa Ninh mà Hàn Diệp từng sống khi còn nhỏ. Từ khi chuyển vào cung, nàng luôn ở tòa cung điện này. Nàng đi mãi đi mãi, đi đến nơi sâu nhất của tẩm điện.
Vừa bước vào phòng, có thể thấy những quyển sách mà Hàn Diệp thường đọc được bày trên giá sách ở hai bên, còn có vài món đồ chơi mà lúc nhỏ Hàn Diệp từng chơi. Trong phòng còn bày một cái giá, trên đó treo bộ khôi giáp mà Hàn Diệp từng mặc ra chiến trường. Nàng đưa tay vuốt ve khôi giáp, từ trên xuống dưới có rất nhiều vết đao, cuối cùng tay nàng dừng lại ở bên phải áo giáp, nơi này bị một mũi tên bắn xuyên qua thành một cái hố sâu, có thể thấy lúc đó chàng đã phải chịu vết thương chí mạng thế nào. Làm sao nàng có thể để chàng chịu vết thương như vậy, làm sao nàng lại đến muộn như vậy. Nàng lại nhìn sang chiếc bàn dài bên cạnh, tay nàng run rẩy vuốt ve bài vị lạnh băng, trên đó viết - tiên phu Hàn Diệp. Nàng từng trách vua Gia Ninh tại sao lại ép chàng đến mức này, nhưng chàng đi đến bước đường hôm nay cũng có một nửa là do nàng.
Đế Tử Nguyên ngây ngẩn nhìn bài vị trước mắt. Chợt giọng nói của Cát Lợi từ bên ngoài truyền vào “Điện hạ, đến giờ thượng triều rồi.”
Đế Tử Nguyên định thần lại, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi, nắng mai dần lộ.
Đế Tử Nguyên xoay người bước ra khỏi phòng, nhìn cung nhân đã chuẩn bị xong triều phục, chỉ đợi nàng ra ngoài.
Sau khi hạ triều, Đế Tử Nguyên vẫn phê duyệt tấu chương ở thượng thư phòng như thường lệ. Chợt tiếng cầu kiến của Lạc Minh Tây từ bên ngoài truyền vào. Từ khi nàng trở thành Nhiếp chính vương, Lạc Minh Tây cũng trở thành Tả tướng, phụ giúp triều chính. Y chậm rãi bước vào, tay trái ôm một chồng tấu chương dày cộm, tay phải cầm một hộp bánh Chiết Vân.
Đế Tử Nguyên đứng dậy, đi xuống ngự án, ngồi ở một bên ghế sập, nói “Lạc thế huynh, hôm nay sao rảnh rỗi vậy, đích thân đưa tấu chương đến chỗ muội, bình thường không phải đều phái người đưa tới à?”
Mấy năm qua, Đế Tử Nguyên đều gọi y là Lạc thế huynh, tưởng rằng thời gian trôi qua, muội ấy sẽ dần quên đi quá khứ, nhưng y sai rồi. Năm năm trước, muội ấy được Đế Tẫn Ngôn đưa về kinh, tóc cũng bạc trắng, trong lúc hôn mê còn thỉnh thoảng nghe thấy muội ấy gọi tên Hàn Diệp, sau khi Hàn Diệp được an táng trong hoàng lăng, muội ấy cố chấp giữ khôi giáp của hắn bên mình, còn tự tay khắc bài vị. Y biết dù có bao lâu đi nữa, trong lòng muội ấy chỉ nhớ đến một người. Muội ấy chỉ xem y như người thân, y chỉ có thể làm thế huynh của muội ấy. Y nghĩ thông rồi, cũng buông bỏ rồi.
“Còn không phải vì hôm nay thượng triều thấy sắc mặt muội tái nhợt, nên mới đến đây thăm muội, Tẫn Ngôn cũng lo lắng cho muội.” Lạc Minh Tây vừa nói vừa đẩy hộp bánh Chiết Vân đến trước mặt nàng “Đệ ấy phải xếp hàng rất lâu mới mua được bánh Chiết Vân này đó, ăn một chút đi, đêm qua ngủ không ngon à?”
Đế Tử Nguyên nhìn sắc mặt mệt mỏi của Lạc Minh Tây, cau mày nói “Huynh còn mặt mũi nói ta, cũng không nhìn lại bản thân, sắc mặt huynh còn kém hơn ta nữa, thái y viện không tận tâm điều dưỡng thân thể cho huynh?”
Đế Tử Nguyên vừa nói vừa tự tay pha một tách trà ấm rồi nhét vào tay y, thấy sắc mặt mệt mỏi của y giảm đi phần nào mới yên tâm. Vừa vào đông, Lạc Minh Tây luôn bọc trong lớp áo lông dày.
“Không phải thái y viện không tận tâm, bệnh căn này từ nhỏ ta đã có rồi, chỉ có thể thuyên giảm, không thể chữa khỏi hoàn toàn. Đừng vì ta mà trách mắng Tô viện chính, hai năm qua ông ấy thiếu điều muốn sống luôn trong phủ của ta.” Lạc Minh Tây bình thản trả lời.
Đế Tử Nguyên nghi ngờ nhìn y, thấy y vẫn thản nhiên, mới an tâm một chút. Mấy năm qua, y luôn dùng thuốc tốt để điều dưỡng thân thể, nhưng sức khỏe vẫn lúc tốt lúc xấu, cứ kéo dài thế này cũng không phải là cách.
“Thái y viện không thể chữa khỏi, vậy để người khác chữa trị vậy.” Đế Tử Nguyên chậm rãi lên tiếng.
Lạc Minh Tây biết Đế Tử Nguyên luôn phái người tìm tung tích thần y. Nhưng năm năm qua không hề có tin tức gì. Hôm nay Đế Tử Nguyên lại nhắc đến, Lạc Minh Tây chợt hiểu, liền hỏi “Tìm thấy thần y rồi?”
“Không tìm thấy thần y, nhưng có tung tích đồ đệ của thần y. Mấy ngày trước, Trường Thanh báo tin về, đồ đệ của thần y ở thành Hoài An dưới Thái Sơn. Trường Thanh đi mời cô ấy rồi. Đợi cô ấy đến kinh thành, huynh cứ an tâm dưỡng bệnh. Chuyện triều chính còn có Hữu tướng và Tẫn Ngôn.” Đế Tử Nguyên tiếp tục nói.
Lạc Minh Tây chỉ cười cười. Bệnh của y đã bỏ lỡ thời cơ chữa trị tốt nhất, có thể trị khỏi hay không vẫn không thể nói trước. Bỏ đi, mọi chuyện tùy duyên vậy.
“Được rồi, đợi cô ấy đến kinh thành rồi nói sau. Muội đó, có bận có mệt thế nào, cũng đừng quên chăm sóc bản thân thật tốt. Tẫn Ngôn bận chuyện của Hầu phủ, lại bận dạy dỗ Hàn Vân, không có thời gian vào cung thăm muội, đệ ấy luôn dặn ta phải chăm sóc muội.” Lạc Minh Tây nói.
Đế Tử Nguyên lại nói “Đệ ấy có thời gian quan tâm ta, chi bằng quan tâm bản thân đệ ấy. Sớm ngày thành hôn, khai chi tán diệp cho Đế gia còn đang chờ đệ ấy đấy.”
Lạc Minh Tây cười cười, rồi rời khỏi thượng thư phòng. Đế Tử Nguyên vừa ăn bánh Chiết Vân vừa tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Thần y mà họ nhắc tới là thần y Hồi Du Tiên có y thuật diệu thủ hồi xuân. Ông ấy ngao du thiên hạ, dùng y thuật cao siêu của mình cứu thế giúp người. Năm đó ông cứu được một bé gái, sau đó phát hiện bé gái ấy có thiên phú y thuật, liền nhận bé gái ấy làm đồ đệ. Năm năm trước có người nói họ đang hành y ở Tây Bắc, nhưng điều làm người khác cảm thấy kì lạ là, ngày chiến tranh kết thúc, họ cũng biến mất, không hề để lại dấu vết. Mà bây giờ lại tìm được tung tích ở thành Hoài An.