Cùng lúc đó, thành Hoài An.
Ngày thứ ba Bạch Hi lên kinh, Bạch Húc cũng từ Đông Bắc tuần tra sản nghiệp trở về. Sau khi chỉnh đốn mọi việc đâu vào đấy, hôm nay trời đẹp, nhân lúc Bạch Hi không ở nhà, Bạch Húc liền kéo Bạch Thần ra ngoài.
Bạch Húc mặc huyền y có đường viền thêu hoa văn, khuôn mặt nghiêm nghị với đường nét ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc, đôi mắt đen vô cùng sâu thẳm, thân như cây ngọc, phong thái lạnh lùng. Hoàn toàn khác với người bên cạnh, Bạch Thần ngọc thụ lâm phong, mày mang ý cười, dưới hàng mi dài hơi cong là đôi mắt ấm áp trìu mến như chứa đựng bầu trời đầy sao, làm người khác chỉ cần sơ sẩy thì sẽ chìm đắm vào trong đó. Đôi mắt đó đẹp đến nỗi khiến người khác có cảm giác nó không hợp với gương mặt thanh tú kia. Sự tồn tại của nó khiến gương mặt thanh tú kia trở nên quá đỗi bình thường. Tuy hắn chỉ mặc một bộ thường phục lam nhạt, áo khoác dày bọc bên ngoài, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng cũng không thể che giấu được khí chất tao nhã cao quý trên người.
Hai người đi dạo trong thành Hoài An, thu hút không ít ánh mắt của các tiểu cô nương.
Bạch Húc dẫn Bạch Thần đi xem sản nghiệp của Bạch gia ở thành Hoài An, thuận tiện làm quen với các chưởng quầy. Tuy ba năm qua tất cả sổ sách đều do Bạch Thần phê duyệt, nhưng hắn chưa từng rời phủ, nên chưa từng tận mắt chứng kiến các cửa tiệm làm ăn thế nào.
Dạo suốt một buổi sáng, cuối cùng Bạch Húc dẫn Bạch Thần đến một quán trà ở ngoài cổng thành Bắc, nhìn có vẻ đã xây dựng rất lâu rồi. Có không ít xe ngựa dừng trước cửa, cũng rất nhiều tiểu thương, người đi đường và thương gia nghỉ chân bàn chuyện làm ăn ở đây, thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Bạch Húc kéo Bạch Thần lên lầu hai, tìm một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống. Trong quán trà không bày trí gì, bàn ghế được làm bằng chất liệu gỗ mộc mạc nhất, nhưng được lau chùi sạch sẽ. Nắng ấm ngày đông từ bên ngoài chiếu vào, trải dài trên sàn gỗ, lan tỏa mấy phần hương vị cổ xưa.
Hai người phong độ thanh thoát, không nhuốm bụi trần, vừa ngồi xuống lập tức thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
“Hai vị khách quan muốn gọi gì?” tiểu nhị nhanh nhẹn chạy đến dùng khăn lau bàn cho hai người.
“Một ấm trà ngon, cả điểm tâm ngon nhất của quán, số tiền thừa thì xem như thưởng.” Bạch Húc vừa nói vừa đặt ngân lượng lên bàn.
Hai mắt tiểu nhị vui đến sáng lên, liên tục gật đầu nhận tiền rồi lui xuống.
Bạch Húc nói tiếp “Nhân lúc Tiểu Hi không ở nhà, dẫn đệ ra ngoài đi dạo hít thở không khí, ở nhà mãi cũng không tốt.”
Bạch Thần cười cười, rồi nói “Cũng không thể trách muội ấy, tuy kinh mạch đứt đoạn đã được nối lại, nhưng suy cho cùng vẫn không thể như ban đầu, ngày trước chỉ mới nhiễm lạnh một chút, gân cốt cả người đã đau đớn không ngừng, không chỉ ngất đi còn liên tục sốt cao mấy ngày, tịnh dưỡng ba năm mới có chút khởi sắc, muội ấy chỉ không muốn đệ lần nữa nhẫn nhịn chịu đau mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, tiểu nhị đã bưng một ấm trà thượng hạng và điểm tâm lên bàn.
Bạch Húc chuyển chủ đề nói “Lục gia ở Giang Nam có quan hệ làm ăn lâu dài với Bạch gia chúng ta, hôm qua Lục lão gia gửi thiệp hỉ tới, ba tháng sau đích tử duy nhất của ông ấy thành hôn, hôn lễ được cử hành rất long trọng, Lục lão gia mời thương gia ở các thành, mở tiệc chiêu đãi ba ngày. Hiện giờ không có chuyện quan trọng gì cần xử lý, đệ dưỡng bệnh cho tốt, mấy tháng sau đi cùng ta.”
Bạch Thần gật gật đầu, cười nói “Được, đệ biết rồi.”
Lúc này, Đế Tử Nguyên đứng ngoài Bắc Khuyết Các hồi lâu, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá cung điện được xây cho nàng, mới nhận ra năm đó Hàn Diệp đã xây cho nàng một tòa cung điện như thế nào. Bắc Khuyết các được xây theo hình bát giác linh lung, cổ xưa tráng lệ, đứng đầu sáu điện nguy nga khác, không thua kém gì điện Kỳ Lân của Thái tử.
Đế Tử Nguyên hít một thơi thật sâu, bàn tay có hơi run rẩy đẩy cửa lớn của Bắc Khuyết Các, rồi bước vào trong.
Điều đầu tiên thu hút ánh mắt của nàng là mười dặm biển hoa Trường Tư xanh thẳm nở rộ phía sau Bắc Khuyết Các. Tận cùng của biển hoa là phương Nam, là hướng của thành Đế Bắc. Kế đó, Đế Tử Nguyên vuốt ve bức phù điêu phượng hoàng trên gỗ lim Nam Hải, bước lên thảm lông quý hiếm được Tây Vực tiến cống, đi ngang đèn lưu ly xoay tròn trên thang gỗ, bước lên bậc thang, đứng ở lối vào tầng hai của Bắc Khuyết Các. Nàng kinh ngạc phát hiện, nơi này và khuê phòng lúc nhỏ của Đế Tử Nguyên ở phủ Tĩnh An Hầu hoàn toàn giống nhau, ngay cả đồ đạc bày trí trong phòng cũng là những món đồ năm đó.
Đế Tử Nguyên đi tới bên trái giá sách, đưa tay mở chiếc rương có hơi cũ kỹ, bên trong là những món đồ năm xưa Hàn Diệp gửi đến Thái Sơn. Cái gì cũng có, lại không hề trùng lặp. Tay Đế Tử Nguyên vuốt ve những đồ vật này, nỗ lực đơn độc của Hàn Diệp suốt mười năm qua dường như hiện lên rõ ràng.
Cuối cùng, Đế Tử Nguyên đi vài bước đến trước chiếc hộp gỗ lim ở bên phải thư phòng, mở chiếc hộp gỗ cuối cùng mà Hàn Diệp gửi về từ Tây Bắc ba năm trước.
Trong hộp gỗ, có hơn mười bức họa được cuộn lại, Đế Tử Nguyên mở ra, trong mắt lộ thần sắc không ngờ. Trong tất cả bức họa, chỉ có một mình nàng.
Một phong thư rơi ra từ bức họa, rơi bên chân Đế Tử Nguyên. Nàng cúi xuống nhặt, cầm phong thư nhưng không hiểu tại sao lại không dám mở ra. Không biết qua bao lâu, nàng ổn định bàn tay hơi run rẩy, mở thư ra, nét chữ trong thư vô cùng quen thuộc.
Tử Nguyên, nếu có một ngày nàng thấy phong thư này, e là đời này nàng và ta sẽ không còn gặp nhau nữa.
Xin lỗi.
Mười một năm rồi, từ ngày đó ở thành Đế Bắc, ta luôn muốn nói câu này với nàng. Nhưng ta là Thái tử Hàn gia, ta không thể nói.
Ta biết sau trận chiến núi Vân Cảnh, e là ta không thể trở về nữa. Trận chiến này, vì Đại Tĩnh, vì nàng, có lẽ là vận mệnh tốt nhất cho ta.
Ta đột nhiên hiểu ra nguyên nhân vì sao An Ninh nhất quyết trấn thủ thành Thanh Nam, đây là Hàn gia chúng ta nợ Đế gia. Không phải nợ nàng, mà nợ Đế gia và dân chúng Tấn Nam. Một trăm hai mươi ba tộc nhân Đế gia, tám mươi ngàn quân Đế gia Tấn Nam. Tử Nguyên, chúng ta có máu có thịt có tim, mắc phải nợ máu, ngày đêm không ngủ được.
Nếu ta dùng thân phận Thái tử Hàn gia chết ở Tây Bắc, một đời này, chí ít với tư cách là Thái tử Đại Tĩnh, ta sẽ không hổ thẹn trong giây phút chết đi. Trên đường đến suối vàng, gặp lại tộc nhân Đế gia nàng và tám mươi ngàn tướng sĩ chết oan, ít nhất ta có thể thản nhiên đối mặt với họ.
Một đời này, Đại Tĩnh, triều đình, dân chúng, ta đều không phụ.
Chỉ có nàng, ta không thể buông.
Nhưng từ lúc bắt đầu chúng ta chỉ có tử cục, thế gian này còn gì nực cười hơn.
Tử Nguyên, sau khi ta chết, ta chỉ mong nàng buông bỏ quá khứ, quãng đời còn lại, có thể tiếp tục tươi cười.
Không phải nữ nhi Đế gia, không phải Tĩnh An Hầu, không phải chủ nhân thiên hạ, chỉ là Đế Tử Nguyên tươi cười vui vẻ.
Sau câu nói này, trên thư là một trang trắng xóa, chỉ có vài dòng ở góc cuối của phong thư, có lẽ do viết vội vàng, lộ ra một chút thê lương, một chút vui mừng, một chút phiền muộn, một chút thâm tình.
Đế Tử Nguyên, năm tháng đời này, ta yêu nàng.
Ta không hứa hẹn kiếp sau, kiếp này được gặp, là ta tu được một trăm kiếp.
Đời này ta cầu mà không được, người giấu trong tim, là nàng, Đế Tử Nguyên.
Hàn Diệp tuyệt bút.
Bốn chữ này như vạn kiếm đâm vào tim, làm nàng lần nữa đau đến mức không thở nổi. Tuyệt bút để lại năm năm trước, người đó sớm đã chuẩn bị đời này tử biệt. Đặt nó vào gác xó, thậm chí còn không muốn để người khác biết chút tâm ý cuối cùng này. Đế Tử Nguyên khép lại thư tuyệt bút, nước mắt lặng lẽ rơi trên phong thư, nàng sớm đã nghẹn ngào không nói nên lời.