Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 6: Mài mực (Bắt trùng)


1 năm

trướctiếp

Từ sau khi Thái tử thấy Chiết Quân Vụ thập phần thoải mái, những ngày của Chiết Quân Vụ coi như ổn định. Ban ngày, nàng đến phòng Hoa Điểu hầu hạ Tướng Quân, thỉnh thoảng lại được lệnh đưa Tướng Quân đi một vòng trước mặt Điện hạ, buổi tối đúng giờ lên giường đi ngủ.

Có thể là bởi vì khuôn mặt của nàng khiến Điện hạ rất hài lòng, hoặc cũng có thể là bởi vì có Tướng Quân, dù sao so với những người khác, nàng có thể thường thường lộ ra khuôn mặt của mình trong thư phòng nhỏ của Điện hạ - bốn đại cung nữ cũng chưa từng có đãi ngộ này, Chiết Quân Vụ lờ mờ cảm giác được mình đặc biệt.

Hơn nữa trong bốn đại cung nữ, ba người còn lại trước không nói đến, Xuân Ẩn người phụ trách xiêm y của Điện hạ lẽ ra có thể hầu hạ trước mặt Điện hạ, nhưng Điện hạ từ nhỏ đã có thói quen dùng thái giám, chỉ để nàng quản đồ vật, mặc quần áo đưa cơm nước đều là thái giám làm.

Vì thế bốn đại cung nữ không thể nào có thể nhìn thấy Điện hạ - cho nên các chủ tử khác trong cung khả năng cung nữ của thái giám đều có đầu lĩnh, nhưng đầu lĩnh nô tài bên trong Đông Cung chỉ có mình Lưu công công.

Chiết Quân Vụ đến Đông Cung vào tháng chín, đến tháng mười nàng mới có thể rõ ràng được những mối quan hệ bí mật này, sau đó nàng chậm rãi đoán ra một chuyện: Thái Tử điện hạ là một người tùy hứng.

Hắn không quan tâm bên trong cung khác như thế nào, hắn chỉ quan tâm hắn có thích hay không, hắn thích Lưu công công thì vẫn luôn dùng hắn, còn những người khác thì mặc kệ.

Chiết Quân Vụ nho nhỏ cảm thán: Xem ra mình trúng lớn rồi, trước mắt còn chưa có bị Điện hạ chán ghét, lúc xách Tướng Quân vào thư phòng nhỏ, ngẫu nhiên Điện hạ cũng sẽ nói mấy câu với nàng, thế là nàng thành cung nữ nhìn thấy Điện hạ nhiều nhất.

Nhưng đặc biệt này rất dễ rước lấy thị phi. Vào giữa tháng mười, một cung nữ bước vào phòng nàng. Cung nữ này là tiểu đồ đệ của Thu Ẩn, gọi là Ngọc Dung.

Tên này là do Thu Ẩn đặt cho, có thể thấy được Thu Ẩn rất thích nàng. Chiết Quân Vụ đã từng gặp qua Ngọc Dung, năm nay cũng mới mười ba tuổi, cằm nhọn với một vài nốt mụn trên mặt, nhìn từ xa thì giống như vết rỗ.

Ngọc Dung trước đây là đi theo Thu Ẩn, mặc dù Chiết Quân Vụ đã cùng nàng nói qua mấy câu nhưng cũng không quen thuộc. Hai người gặp nhau không nói gì, Chiết Quân Vụ cười cười với nàng sau đó cúi đầu đi làm việc của mình.

Nàng đang làm vớ, vớ này là do Xuân Ẩn để nàng làm — trong số cung nữ thì Xuân Ẩn và Hạ Ẩn là tốt nhất, về sau Chiết Quân Vụ đi theo Thu Ẩn, tuy rằng Xuân Ẩn không giống lúc trước sai sử nàng nhưng chuyện nhỏ nhặt sẽ để nàng đi làm.

Chiết Quân Vụ có thể cảm giác được có rất nhiều người muốn giúp Xuân Ẩn làm vớ, nhưng nàng ấy cố tình giao cho nàng là vì biểu hiện sự thân mật và coi trọng.

Vì vậy, vớ này phải được làm thật tốt, không thể kéo chân sau của Thu Ẩn và Xuân Ẩn. Nàng là một người làm việc nghiêm túc và kiên định, ngay khi trời vừa tối, nàng liền thắp đèn cẩn thận thêu họa tiết rồng trên tất, vì sợ sẽ thêu sai một chút.

Ngọc Dung nằm trên giường nói: “Ngươi còn làm bao nhiêu? Hay để ta giúp ngươi?”

Chiết Quân Vụ không dám.

Nàng ngượng ngùng cười: “Không cần đâu, sắp xong rồi.”

Ai biết Ngọc Dung sắc mặt lập tức suy sụp, phịch một tiếng lấy đầu gối nện xuống giường: “Ai tự nhiên giúp ngươi thêu! Chẳng qua chỉ là một loại súc sinh điên rồ có thể đến thư phòng gặp mặt Điện hạ còn dám điên cuồng không có giới hạn.”

Chiết Quân Vụ sững sờ nhìn nàng, trong lòng có lẽ cũng biết nàng đang tức giận vô cớ. Nàng đành phải giải thích: "Không phải điên hay không điên, thật sự sắp thêu xong rồi, ta không muốn phiền toái ngươi.”

Ngọc Dung trở mình đem chăn đắp lên, không phản ứng với nàng.

Chiết Quân Vụ suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không có sai. Đó là tính cách của nàng, nếu nàng thấy mình đúng nàng cũng sẽ ương ngạnh - đương nhiên đối với chủ tử thì nàng không dám, nhưng đối với Ngọc Dung trong lòng nàng có chút so đo.

Nàng không thèm nói nữa, bỏ đi vấn đề của Ngọc Dung và cẩn thận thêu móng rồng trên vớ.

Chờ khi vớ được làm xong không có chút tì vết, nàng mới một hơi thở phào nhẹ nhõm, trịnh trọng cất vớ vào trong lồng hộp nhỏ của mình, nghĩ ngợi rồi đặt lồng vào bên trong giường còn nàng thì ngủ ở bên ngoài.

Sau khi làm xong mọi việc, nàng lại đột nhiên nhớ đến Ngọc Dung. Nghĩ đến không phải vì cái gì khác mà là vì nàng phát hiện ra mình dám chọc giận Ngọc Dung.

Lúc mới đến, nàng ở tạp viện bị bắt nạt đến mức không dám hé răng nửa lời. Nàng nhỏ giọng phỉ nhổ chính mình, cảm thấy mình cũng bị coi là “tiểu nhân đắc chí”, bất quá cảm giác này không tệ, chẳng trách ai cũng muốn trèo lên trên.

Mơ mơ màng màng ngủ quên, đến ngày hôm sau đi ăn sáng, Hạ Ẩn và Xuân Ẩn hỏi nàng: “Ngươi với Ngọc Dung vướng mắt?”

Vướng mắt ở đây là cãi nhau.

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Làm sao các ngươi biết được?”

Xuân Ẩn: “Ngọc Dung đã trừng mắt mấy cái rồi, ngươi thật là đứa nhỏ ngốc.”

Chiết Quân Vụ nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Vậy hẳn là nàng trừng ở sau lưng ta, nếu không thì ta đã phát hiện được.”

Hạ Ẩn cảm thấy nàng đúng là ngốc, cười nói: “Nàng ấy giống tính tình Thu Ẩn, lòng dạ rất hẹp hòi, ngươi vẫn nên tránh nàng chút.”

Chiết Quân Vụ thề! Đây lại là một lần nữa chung đội! Thì ra Xuân Hạ cùng với Thu cũng không hòa thuận!

Nàng vội vàng gật đầu: “Nhưng không phải trước đây nàng đi theo Thu Ẩn tỷ tỷ sao?” (nàng ở đây chắc là nói Hạ Ẩn)

Hạ Ẩn vỗ vỗ mái tóc dày trên trán nàng: “Bây giờ lá gan lớn hơn rồi nên cũng biết hỏi thăm tình hình.”

Nhưng cũng không nói điều gì đã xảy ra. Chiết Quân Vụ ngừng hỏi, thức thời ăn cơm. Ăn xong thì Xuân Ẩn và Hạ Ẩn có việc phải làm, vì vậy nàng tự mình đi đến phòng Hoa Điểu. Trên đường còn gặp phải Thu Ẩn đang một mình đi tới.

Chiết Quân Vụ chào nàng, Thu Ẩn thờ ơ gật đầu rồi rời đi với chùm chìa khóa trên tay, rất khác với vẻ ân cần mấy ngày trước.

Đây là kết thành hận thù.

Chiết Quân Vụ thở dài nhìn nàng rời đi rồi tiếp tục đi về phía trước, tiến vào phòng Hoa Điểu, thuần thục cho Tướng Quân ăn, sau đó đi cho vẹt lông nâu ăn.

Con vẹt lông nâu - Đúng, nó thậm chí còn không có tên, là một đứa trẻ tội nghiệp không ai quan tâm nên Chiết Quân Vụ liền gọi nó là Tiểu Nâu. Tướng quân có thù với Tiểu Nâu, nếu không phải Tiểu Nâu có lồng chim ngăn cách nên nó không bay vào mổ được thì Tiểu Nâu chắc đã sớm bị mổ hết lông.

Giống như lúc trước, nàng dọn dẹp lồng chim xong định qua chỗ Hạ Ẩn bên kia xem có chuyện cần giúp không, lại thấy Tiểu Thịnh bị thái giám ở phòng Hoa Điểu nhỏ dẫn vào, rất ân cần đưa đến trước mặt nàng, nói: “Quân Vụ tỷ tỷ, Tiểu Thịnh ca tìm ngươi.”

Chiết Quân Vụ….. Chiết Quân Vụ không thích ứng được xưng hô “tỷ tỷ”, bởi vì tiểu thái giám rõ ràng còn lớn hơn nàng vài tuổi.

Bất quá Chiết Quân Vụ lúc sau tỏ ý không cần kêu nàng “tỷ tỷ” rất nhiều lần, hắn vẫn như cũ không chịu sửa miệng, vì vậy cũng tùy ý hắn đi.

Tiểu Thịnh hiển nhiên bị kêu ca kêu thành quen, cười khanh khách nói với tiểu thái giám: “Ta cùng Quân Vụ tỷ tỷ của người nói mấy câu, ngươi đi xuống trước đi.”

Tiểu thái giám cong người rời đi.

Chiết Quân Vụ tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiểu Thịnh nhìn nàng một bộ cao hứng: “Lưu gia gia nhờ ta tới nói cho ngươi biết, buổi chiều ngươi không phải chăm sóc Tướng Quân, chỉ cần đi vào thư phòng nhỏ giúp Điện hạ mài mực.”

Một câu nói chấn động ngàn con sóng. Giúp Điện hạ mài mực vẫn luôn do Lưu công công làm, tại sao lại đột nhiên muốn nàng đi?

Tiểu Thịnh: “Lưu gia gia không nói ta cũng không hỏi, nhưng ta nghĩ đó luôn là chuyện tốt.”

Đây quả thực là một chuyện tốt. Chiết Quân Vụ hỏi: “Bây giờ liền phải đi sao?”

Tốt nhất là đi ngay bây giờ. Tiểu Thịnh nói: “Điện hạ vừa mới từ phòng Nam học trở về, trước tiên đi võ trường, đợi lát nữa trở về nhất định muốn xem lại công khóa và sổ con, đến lúc đó cần phải dùng mực, ngươi đến đó làm quen trước, càng quen thuộc càng tốt.”

Suy nghĩ đầu tiên của Chiết Quân Vụ là đi tìm Hạ Ẩn nói một tiếng, Tiểu Thịnh cũng không làm khó nàng: “Đi thôi, Lưu gia gia nói buổi chiều nên cũng không vội, ta ở đây chờ ngươi.”

Chiết Quân Vụ vội vàng chạy đi nói với Hạ Ẩn, Hạ Ẩn lần này thực sự rất sốc, lời nói nói đến ác: “Lưu công công vắt cổ chày ra nước* bắt đầu nhổ lông rồi sao? Vậy mà nguyện ý bỏ việc vặt này giao cho ngươi.”

*Bủn xỉn, keo kiệt quá đáng.

Hạ Ẩn càng nói Chiết Quân Vụ càng sợ hãi, Hạ Ẩn lại nói: “Không quan trọng, Lưu công công hẳn là đã đoán ý tứ của Điện hạ, hắn cho ngươi đi tất nhiên là ý của Điện hạ, ngươi cứ việc đi. Ngươi không cần sợ đắc tội hắn, hắn đã luyện thành tinh sẽ không có tâm tư đi so đo một tiểu cô nương đầu óc nông cạn như ngươi.”

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Được.”

Nàng chạy nhanh trở lại, đi theo Tiểu Thịnh đến thư phòng nhỏ. Trong thư phòng nhỏ, Điện hạ thực sự chưa tới, Điện hạ không có ở đây, trừ khi dọn dẹp thì họ không thể vào được, Tiểu Thịnh mang Chiết Quân Vụ đến căn nhà nhỏ bên cạnh.

Căn nhà nhỏ bày rất nhiều bộ ấm trà và đồ trang trí khác, đặc biệt được dùng hầu hạ Điện hạ khi đọc sách, các loại đồ vật đều có một bộ, Chiết Quân Vụ còn thấy rất nhiều đèn lồng.

Tiểu Thịnh lấy ra bút mực, giấy và đá mực từ phía sau bình phong: “Ngươi tới thử xem.”

Chiết Quân Vụ liền thử thử, nàng khẩn trương nắm nghiên mực, một tay cầm lấy bút mực, sau đó chậm rãi mài nó vào bên trong nghiên mực.

Tiểu Thịnh: “Ngươi còn phải thêm một ít nước.”

Chiết Quân Vụ nhanh chóng thêm một ít nước.

Tiểu Thịnh chỉ đạo nàng: “Khi mài cần phải nhẹ, lúc ấn xuống mạnh một chút cũng không sao, nhưng phải chậm và lực đều.”

Thời điểm Lưu công công đến, nhìn thấy một màn này hắn cười nói: “Điện hạ biết ngươi không hiểu, biết đại khái là được rồi.”

Chiết Quân Vụ và Tiểu Thịnh vội vàng vấn an hắn.

Lưu công công cười tủm tỉm nhưng thật ra trong lòng đang mắng mẹ. Tính nết của Điện hạ bây giờ càng ngày càng cổ quái, việc mài mực trong thư phòng nhỏ hắn vốn là mài đến vô cùng tốt, ai biết hắn liếc nhìn chính mình một cái, nói: “Đổi người khác đến đây.”

Đổi ai?

Lưu công công lúc ấy hoảng sợ gần như quỳ xuống, nhưng là hắn đã hầu hạ Điện hạ từ lâu rồi nên cũng biết, Điện hạ thích người khác đoán đi suy đoán tâm tư của hắn, nhưng cũng không muốn người khác suy đoán quá nhiều tâm tư của mình.

Cho nên thời điểm ngươi suy đoán tâm tư của hắn phải kiểm soát nó ở một mức độ nhất định. Giống lúc này, Điện hạ nói xong cũng không mở lời nữa, ý là hắn không muốn ngươi mài mực nữa, đổi ai tới đều được. Có thể trong lòng hắn đã có lựa chọn, không muốn nói, ngươi đoán đúng còn tốt, nếu đoán sai sợ là lại phải bị mắng một câu đồ ngu.

Lưu công công dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của mình, ý tứ của Điện hạ vẫn có khuynh hướng là loại cái đầu tiên.

Hắn chính là cảm thấy xem ngươi xem đến phiền chán, muốn đổi người khác làm.

Đổi ai?

Đổi Lý công công? Đổi Tiểu Thịnh? Đổi bốn đứa Ẩn Xuân Hạ Thu Đông?

Lưu công công mới không có ngu như vậy mà để mình tìm đến một con hồ ly. Thay vào đó hắn nghiêng về Chiết Quân Vụ hơn.

Gương mặt này, Điện hạ rất vừa lòng. Điện hạ vừa lòng, hắn cũng vừa lòng, Chiết Quân Vụ vừa tới thành thật, cũng là do hắn đưa vào, hắn còn có thể giáo huấn và thu phục.

Lưu công công sai Tiểu Thịnh đi gọi Chiết Quân Vụ.

Nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái, có ai trong lòng không hụt hẫng?

Kể từ khi Điện hạ phát hiện mỹ nhân cũng có thể che nửa khuôn mặt, hắn càng ngày càng mất kiên nhẫn với những người có khuôn mặt bình thường như họ.

Lưu công công cười khanh khách mang Chiết Quân Vụ đi vào thư phòng: “Ngươi chỉ lo mài mực, ta ở bên cạnh nhìn ngươi mài, sẽ không có chuyện gì.”

Chiết Quân Vụ cảm tạ: “Đa tạ công công.”

Vì thế khi Thái Tử điện hạ trở về liền nhìn thấy Chiết Quân Vụ trong thư phòng của hắn. Hắn nhướng mày, nhưng cảm thấy Lưu công công có thể giải quyết công việc, đối với việc nàng đến mài mực cũng không có vấn đề gì, thành thật nghe lời, mặt cũng dễ nhìn, tốt hơn nhiều so với khuôn mặt xấu xí của Lưu công công. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Năm nay trời nóng, tháng mười còn nóng hơn tháng chín. Thái Tử điện hạ một thân mồ hôi nhễ nhại từ võ trường trở về, Lưu công công cùng Lý công công hầu hạ hắn thay đổi xiêm y rồi đổi giày, Tiểu Thịnh đổ thêm một ít đá vào chậu nước đá bốn góc, cầm cây quạt không ngừng quạt quạt. Sau đó Lý công công cúi người, ra cửa lấy hộp đồ ăn từ tay thái giám đi giao từ nhà bếp nhỏ, đưa một chén chè đậu xanh ướp lạnh cho Thái Tử.

Thái Tử buồn bực uống một ngụm, lúc này mới mát mẻ hơn chút.

Hắn trời này không đi ra võ trường, nhưng hôm nay lại khác, hôm nay lúc đang đọc sách phụ hoàng đột nhiên tới phòng Nam học, Đại hoàng tử thái tử đi lên vuốt mông ngựa, cái gì mà phụ hoàng giương tên bắn cung chính là tuyệt nhất — vì cái gì Đại hoàng tử có thể nịnh nọt như vậy? Chỉ vì hắn là con trai đầu của phụ hoàng nên hắn rất được coi trọng, khi Đại hoàng tử còn bé còn từng được phụ hoàng đích thân dạy dỗ bắn cung.

Còn hắn mặc dù sinh ra nhưng bởi vì những lời đồn đại như vậy, phụ hoàng cũng không thấy thích hắn, chưa bao giờ dạy dỗ hắn giương cung bắn tên.

Sau này hắn trở thành Thái Tử, lại có thái phó, phụ hoàng quá bận rộn việc nước căn bản không rảnh bận tâm con trai. Vì vậy trong số các hoàng tử, chỉ có Đại hoàng tử mới có thể được phụ hoàng tự mình dạy bảo.

Thái Tử lúc ấy âm thầm cười lạnh, cảm thấy Đại hoàng tử người này đôi khi “không thể lên bàn”*, mặc dù phụ hoàng là ruột thịt của bọn họ cũng chưa từng thấy đứa con nào tâng bốc như vậy.

*ẩn dụ chỉ những người hoặc những thứ không thể nổi bật giữa đám đông

Nhưng phụ hoàng lại ăn bộ dáng này, còn đột nhiên hứng thú muốn xem bọn họ bắn cung thế nào.

Bắn cung là sở trường của Đại hoàng tử, sau khi Thái Tử biết chuyện thì không ngừng nỗ lực luyện bắn cung, lần này tuy thắng được Đại hoàng tử nhưng thắng cũng không rõ ràng, chênh lệch không nhiều.

Điều này khiến Thái Tử không cao hứng. Hắn muốn tuyệt đối, thắng tuyệt đối Đại hoàng tử chứ không phải chỉ hơn một chút.

Vì thế trở về liền đi luyện bắn cung, chịu tội trời nắng nóng cũng không cảm thấy khổ, khi quay về còn muốn đọc sách, ôn tập tiên sinh bố trí công khóa.

Thái Tử cả ngày đều rất bận rộn.

Sinh hoạt khổ sở như vậy, tất nhiên cũng phải thuận theo tính tình của mình, nếu viết xuống đầy một trang giấy rồi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt của Lưu công công, thực sự mất hứng nói không nên lời.

Lúc trước không cảm thấy, nhưng giờ không thể chịu nổi, mặc dù bây giờ Chiết Quân Vụ đối với mài mực cũng không quá quen thuộc, nhưng hắn có thể cho nàng từ từ làm quen.

Đương nhiên, quen thuộc một ngày là đủ rồi, nếu hai ngày còn không biết mài mực? Vậy thì đổi người, hắn không thích người ngu ngốc.

Cũng may Chiết Quân Vụ hăng hái, đầu óc lại nhanh nhẹn khéo tay nên cũng không thua kém. Nàng nhanh chóng thành thục, Lưu công công âm thầm gật gật đầu rồi thối lui ra cửa.

Thời điểm Điện hạ đọc sách không thích có nhiều người, chỉ để lại một người bên trong hầu hạ.

Chiết Quân Vụ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám làm gì sai sót. Cứ mài mực như vậy đến khi trời tối, Lưu công công đi vào thắp đèn, sau đó hỏi: “Điện hạ, cần dùng bữa không ạ?”

Đồ ăn đã được đưa từ lâu, chỉ đợi ở bên ngoài. Tuy nhiên Thái Tử cảm thấy còn một bài văn mình chưa học thuộc lòng, lắc đầu nói: “Không cần.”

Hắn tiếp tục đọc thuộc lòng.

Chiết Quân Vụ liền tiếp tục mài mực. Mãi đến khi Thái Tử học xong mới cho truyền thiện.

Đồ ăn đã được thay đổi nhiều lần - không phải hâm lại mà là nấu một lần nữa, một số món ăn không còn ngon sau khi hâm nóng, phòng bếp nhỏ biết thói quen Điện hạ có thể sẽ hoãn bữa ăn, cho nên vẫn luôn chuẩn bị đồ ăn.

Sau khi chủ tử ăn xong, đồ ăn dư lại nô tài có thể ăn hết. Chiết Quân Vụ chưa bao giờ ăn đồ ăn của chủ tử, lần này đã được ăn.

Lưu công công hầu hạ Điện hạ, Chiết Quân Vụ và Tiểu Thịnh đi phía sau ăn. Không phải ăn đồ ăn thừa mới nãy của Điện hạ mà là những món ăn đã nguội trước lúc Điện hạ đọc sách mà không ăn.

Hâm nhiều lần rồi vào trong miệng đám nô tài bọn họ.

Chiết Quân Vụ ăn vài miếng thịt khô, nàng thèm ăn thịt. Ngược lại không thích rau xanh trong mâm.

Tiểu Thịnh rất hiểu nàng. Mấy cung nữ trong cung có xuất thân tử tế, nhưng thái giám lại xuất thân không tốt, nếu gia cảnh không nghèo khó ai lại nguyện ý vào cung, chặt đứt gốc rễ con cháu của mình?

Gia đình Tiểu Thịnh nghèo nên bị bán vào cung. Chiết Quân Vụ giờ đã quen với hắn, nói: “Khi chúng tôi bị bán, tổng cộng có mười hai cô nương và một cậu bé. Chúng tôi bị bán hai, ba đấu gạo, chỉ có duy nhất hắn bán bốn đấu gạo, hắn liền sửa tên là Tứ Đấu, thậm chí họ tên cũng không nói.

Đây là oán hận trong nhà. Nhưng Tiểu Thịnh không hề oán hận.

“Ta là con út trong nhà, bán đi mọi người rồi mới bán ta, vốn dĩ muốn bán ta cho gia đình giàu có làm người hầu. Ai biết trời xui đất khiến tới trong cung.”

Đều là bị bán, ai cũng hiểu mùi vị này, nàng hơi có chút buồn bã.

Khi trở lại thư phòng nhỏ, Điện hạ đang đọc sách, Lưu công công cho nàng vào, làm khẩu hình không ra tiếng: “Nhẹ chút —”

Chiết Quân Vụ gật đầu. Nàng nhẹ đi vào mài mực, vừa lúc Điện hạ mới đọc sách xong, ngẩng đầu lên, Lưu công công ngầm hiểu bưng nước đi qua để Thái Tử giải khát, sau đó thản nhiên hỏi Chiết Quân Vụ: “Thời điểm ngươi vừa mới tiến vào cung ngươi suy nghĩ cái gì?”

Thời điểm tiến vào cung?

Chiết Quân Vụ mờ mịt lắc đầu: “Hồi Điện hạ, nô tỳ không có nghĩ cái gì.”

Điện hạ: “Ngươi không suy nghĩ — hay là nói, ngươi nghĩ gì trước khi đến đây?”

Chiết Quân Vụ trở nên thấp thỏm.

Điện hạ còn có đam mê truy cứu hỏi đến cùng như vậy hả? Lưu công công cũng có chút bồn chồn, trước đây Điện hạ cũng chưa hỏi hắn mấy lời này.

Thái Tử điện hạ chỉ là hứng thú nhất thời, rốt cuộc trong đôi mắt trong veo bỗng nhiên lộ ra tia đau buồn, hắn sau khi xong việc nhàn rỗi nhàm chán cũng nguyện ý hỏi một chút.

“Vừa nãy ngươi đang làm cái gì?”

Hiểu được câu hỏi, Chiết Quân Vụ nói đại khái: “Vốn là đang ăn cơm, lát sau Tiểu Thịnh tới, chúng tôi liền nói chuyện phiếm vài câu, nói về sự việc nô tỳ bị bán.”

Vì thế đem chuyện xưa của Bốn đấu nói lại một lần, cũng kết luận: “Tứ Đấu hận cha mẹ hắn, nhưng Tiểu Thịnh thì không.”

Thái Tử chậm rì rì nhấp một ngụm trà: “Vậy ngươi hận cha mẹ sao?”

Chiết Quân Vụ thành thật phân tích trong lòng: “Ban đầu rất hận, nhưng người đàn bà mua ta nói rằng sau này bán đi ta có thể còn được ăn cơm, cha mẹ ta bọn họ chỉ có thể dựa vào trời mà ăn, bây giờ ông trời không ban ân nói không chừng còn chết đói trước ta.”

Thái Tử bật cười. Đây là một nha đầu thành thật lại dễ dỗ dành. Vậy thì dạy nàng một đạo lý: “Tứ Đấu oán giận cha mẹ hắn vì nghĩ rằng các huynh đệ khác trong nhà không bị bán, lại chỉ bán hắn, hắn là người đầu tiên bị bán nên tự nhiên sinh lòng oán hận, mà Tiểu Thịnh là người cuối cùng trong gia đình bị bán, thuộc loại được ‘tiện nghi’, đến nỗi ngươi… bị bán đầu tiên còn không rõ lý do, lại có thể lạc quan mà sống, chỉ có thể nói là ngốc.”

Nói xong, hắn thật ra nghĩ tới Đại hoàng tử, hắn cho rằng sở dĩ mình chán ghét lão đại là vì hắn ta được tiện nghi còn khoe mẽ.

Không giống với việc bọn họ bị bán.

Chiết Quân Vụ căn bản không dám phản bác, bị nói ngốc thì ngốc đi, bị bán cũng không thể trốn, oán hận bọn họ cũng vô dụng.

Thái tử cũng đã thả lòng mười lăm phút — không sai, thời gian hắn đọc sách rất nghiêm khắc, tối đa chỉ có thể thư giãn mười lăm phút, Thái Tử lại phải tiếp tục làm việc.

Đọc xong sách, hắn bắt đầu viết chữ lớn, viết xong một trăm ký tự lớn, lúc này mới đi nghỉ ngơi. Chiết Quân Vụ hiện tại mới được quay về, nàng thật sự rất ngưỡng mộ Điện hạ, hắn đã không nghỉ ngơi từ lúc nàng đến thư phòng cho đến lúc rời đi.

Lưu công công hầu hạ Điện hạ xong thì tới tìm nàng nói chuyện.

“Về sau ngươi liền ở thư phòng nhỏ hầu hạ Điện hạ mài mực, không cần phải đi phòng Hoa Điểu nữa.”

Chiết Quân Vụ ngạc nhiên, Lưu công công có chút ghen tị với Chiết Quân Vụ. Nàng là người đầu tiên được ăn cua, với khuôn mặt như vậy lọt vào tầm mắt của điện hạ, chỉ cần làm tốt thì sau này không chừng còn gặp vận may lớn.

Hơn nữa làm người, vận khí thực sự rất quan trọng. Lưu công công vốn dĩ suy nghĩ cẩn thận cho rằng Điện hạ muốn các cung nữ về sau như Chiết Quân Vụ, liền sẽ thay máu ở trong Đông Cung nhưng điện hạ không có. Lưu công công muốn tìm một đám tiểu cung nữ cắt tóc trán dày trở lại, nhưng Điện hạ không lên tiếng hắn cũng không dám tự ý quyết định.

Sẽ có thêm người vào Đông Cung, theo quy định sẽ là năm sau, vào thời điểm này năm sau, Chiết Quân Vụ ngu ngốc cũng sẽ giậm chân tại chỗ đúng không?

Vì vậy làm người, vận khí thật sự rất quan trọng.

Hơn nữa, Lưu công công phát hiện tính tình Chiết Quân Vụ rất được lòng Điện hạ, có thể thấy Điện hạ khi rảnh rỗi lại nguyện ý nói vài lời với nàng.

Lưu công công nhìn Chiết Quân Vụ với con mắt khác, chủ tử thích thì hắn cũng thích, hắn cảm thấy với tốc độ này không chừng về sau hầu hạ Điện hạ mặc quần áo sinh hoạt này nọ cũng đến tay của tiểu nha đầu này.

Lúc đó sẽ có trò hay để xem, hắn không sao cả, địa vị của mình không phải thứ để người khác lay chuyển, nhưng bao nhiêu thù địch bắn lên người nàng hắn đã có thể tưởng tượng được.

Đến lúc đó hắn sẽ ra tay uốn nắn lại uốn nắn, tiểu nha đầu này sẽ không phản bội hắn.

Lý công công trong đầu tính toán kỹ lưỡng có chủ đích, Thu Ẩn và Ngọc Dung không được ổn, đêm đó Thu Ẩn đến tìm Ngọc Dung còn mang theo điểm tâm cho Chiết Quân Vụ, Ngọc Dung nhỏ giọng nói một câu: “Hôm qua tâm tình ta không tốt nên tính tình mới hung bạo một chút, ngươi đừng nóng giận.”

Xuân Ẩn và Hạ Ẩn lúc sau biết được, cười vỗ vỗ đầu nàng: “Quân Vụ à, tiền đồ này của ngươi cũng thật là tốt.”

Tác giả có lời muốn nói: canh hai trước 12 giờ.

Điện hạ không phải là một nam chủ hoàn mỹ, đang ở độ tuổi thiếu niên.

Thiếu niên trẻ. Luôn luôn có một giai đoạn chưa trưởng thành và không thể hiểu được thế giới, xem như là một nhân vật nam chính đang trưởng thành. Thực tế, đặc điểm rõ ràng nhất của hắn là suy nghĩ một đằng nói một nẻo, nhan khống lại không biết.

Sau đó, tôi đã quên một điều rất quan trọng!

Tôi không nói cho ngươi biết nam chính tên là gì sao!

Hắn họ Tề, kêu Điện Khanh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp