Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 7: Mây đen


1 năm

trướctiếp

Chiết Quân Vụ nghe lời không đi chăm sóc Tướng Quân, nhưng Tướng Quân tự mình tìm tới. Nó thế nhưng thừa dịp tiểu thái giám không chú ý trực tiếp chạy vào thư phòng nhỏ.

“Điện hạ — Quân Vụ—”

Âm thanh thê lương vang lên, khiến Chiết Quân Vụ cảm thấy mình là một nữ nhân vô tâm. Thái Tử đang đọc sách, nghe vậy cười nói: “Để cho nó vào.”

Lưu công công lúc này mới dám thả nó đi vào.

Tướng Quân không dám xông vào trong ngực của Thái Tử, đành phải đi tới vòng tay của Chiết Quân Vụ, hưởng thụ khi được ôm trong tay nàng, cõi lòng nhớ nhung lại nói một câu: “Quân Vụ —”

Chiết Quân Vụ nhỏ giọng ‘ui cha’ một tiếng, ôm nó đặt lên giá chim: “Đợi cho tốt, đừng chạy loạn.”

Lưu công công dâng một tách trà nóng cho Thái Tử, Thái Tử cầm lấy, nhàn nhã thổi thổi hơi nóng trong tách trà, nói: “Tướng Quân, có thể đọc câu thơ đã dạy cho ngươi không?”

Tướng Quân nghiêng đầu, như thể cố hiểu Thái Tử muốn nó làm gì.

Thái Tử: “Tùng hạ vấn đồng tử —”

Tướng Quân: “Tùng hạ vấn đồng tử, ngôn sư thái dược khứ—”*

*bài thơ “Tầm ẩn giả bất ngộ” của Giả Đảo.

Thái Tử vừa lòng cười, hấn thích sự thông minh của Tướng Quân, đôi khi nó còn học nhanh hơn những người khác. Chiết Quân Vụ đợi ở bên cạnh, cũng nỉ non trong lòng bài thơ hoàn chỉnh.

Tùng hạ vấn đồng tử, ngôn sư thái dược khứ.

Chỉ tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xứ.

Mặc dù không biết nó có nghĩa là gì, nhưng nàng sẽ nhớ kỹ. Nàng còn nhớ tên bài thơ, gọi là Tầm ẩn giả bất ngộ. Có lẽ là ý đi tìm ai đó nhưng không tìm được.

Tại sao không thể tìm được? Chiết Quân Vụ đoán rằng chắc người này đã đi ra ngoài.

Dù sao cũng không có ở nhà.

Thái Tử tình cờ nhìn qua thấy nàng cúi đầu ở đó - hắn bây giờ cũng biết, thời điểm nha đầu này suy nghĩ thích hơi hơi cúi đầu, hắn buồn cười nói: “Ngươi nghĩ cái gì?”

Điện hạ thích người trung thực, Chiết Quân Vụ không dám nói dối hắn. Nàng nói ra suy đoán của mình: “Điện hạ, suy đoán của nô tỳ có đúng không?”

Thái Tử gật đầu: “Là đúng.”

Chiết Quân Vụ thở phào nhẹ nhõm. Thời điểm Điện hạ tâm tình tốt còn tính hiền lành, nàng nói ra giải thích của mình: “Vậy hắn còn phải đi một chuyến.”

Thái Tử tay dừng uống trà: “Cái gì?”

Trái tim run lên, Chiết Quân Vụ không đoán được tâm tư lén lút nhìn vẻ mặt của hắn, thấy hắn không có gì tức giận, thấp thỏm nói: “Không phải không tìm được người sao? Lại đi thêm một lần.”

Thái Tử thích thú: “Nếu lần sau cũng không gặp được nhau thì sao?”

Cái này Chiết Quân Vụ biết: “Vậy đi buổi tối. Ban ngày phải ra ngoài làm việc, buổi tối phải trở về ngủ chứ?”

Thái Tử ngạc nhiên: “Ngươi nói... cũng không sai.”

Chiết Quân Vụ lại thở phào nhẹ nhõm, thật tốt vì Điện hạ không tức giận. Nàng mang trái cây đến cho Điện hạ — đây là Lưu công công phân phó nàng, Điện hạ sẽ muốn ăn chút trái cây sau khi uống trà, trái cây được đặt tủ sách trước bàn làm việc, Lưu công công đứng ở cửa có thể châm trà nên không thể đi vào đưa trái cây.

Cho nên hắn dạy Chiết Quân Vụ: “Tay ngươi phải vững, mắt phải tinh.”

Chiết Quân Vụ gật đầu, nghiêm túc nhớ rõ lời dạy của Lưu công công.

Thái Tử thật sự tự nhiên tiếp lấy trái cây, sau khi ăn xong vẻ mặt thư thái, đặt sách xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời sắp trở lạnh?”

Gần đến tháng mười một.

Lưu công công: “Đúng vậy, nô tài đã cho người chuẩn bị xong đồ vật cho mùa đông.”

Lưu công công chuẩn bị đồ vật là cho Thái Tử còn Đông Ẩn phụ trách phát quần áo mùa đông cho mọi người.

Mặc dù Chiết Quân Vụ không có thăng cấp rõ ràng lên cung nữ hạng nhất, nhưng trước mắt nàng đang làm việc của cung nữ hạng nhất. Lưu công công không dám tùy tiện nhắc tới, bởi vì Thái Tử nhìn Chiết Quân Vụ ăn mặc xiêm y của tiểu cung nữ cũng không thấy chỗ nào không hợp, cho nên Lưu công công không dám để cho Chiết Quân Vụ đột nhiên thay đổi xiêm y.

Xuân Ẩn và Hạ Ẩn cũng nói với Chiết Quân Vụ về vấn đề này.

“Ngươi vừa mới tới, tuổi cũng nhỏ. Nếu tin tưởng chúng ta, ngươi có thể đợi đến khi lớn hơn một chút, ước chừng sẽ làm được.”

Hạ Ẩn xác thực nhớ thương vị trí của Thu Ẩn.

“Đến lúc đó nếu ngươi có thể được Điện hạ thưởng thức thì cùng Xuân Ẩn đổi, hầu hạ giày vớ xiêm y, mặc quần áo phụ kiện cho Điện hạ, Xuân Ẩn đi làm việc của Thu Ẩn.”

Chiết Quân Vụ đến gặp Xuân Ẩn, thấy nàng ấy mỉm cười gật đầu, rõ ràng là đã bàn bạc với Hạ Ẩn từ trước. Chiết Quân Vụ nhận ra mình đã lên một chiếc thuyền đang chèo.

Nhưng khi nàng nghe thấy lời này cũng không ngạc nhiên, mà hỏi: “Thật sự có thể?”

Thu Ẩn dễ hạ gục vậy sao?

Hạ Ẩn cười nói: “Ngươi tin tưởng chính mình. Vận may của con người rất quan trọng, vận may của ngươi rất tốt.”

Chiết Quân Vụ cất giấu một bí mật trong lòng. Khi gặp lại Thu Ẩn, trong nháy mắt có chút chột dạ. Bất quá ngay lập tức thuyết phục bản thân: Thu Ẩn tháng trước còn thái độ ra mặt cho ngươi xem.

Không phải nàng bị khi dễ thì là Thu Ẩn bị khi dễ. Vậy Thu Ẩn là người bị khi dễ đi.

Tuy rằng vẫn là xiêm y tiểu cung nữ như cũ nhưng Đông Ẩn đã may thêm hai bộ cho nàng, những người khác chỉ có hai bộ còn nàng thì có bốn bộ. Có một bộ màu hồng cánh sen mà Chiết Quân Vụ rất thích. Vào ngày tuyết rơi đầu tiên ở Đông Cung, Chiết Quân Vụ mặc bộ quần áo màu hồng cánh sen, ở trong sân nơi cung nữ ở đắp người tuyết.

Chờ Điện hạ từ phòng Nam học trở về, nàng đã thay quần áo màu xám vào thư phòng nhỏ hầu hạ. Lúc nàng đến lại nghe bên trong truyền ra tiếng đập phá đồ đạc.

Tiểu Thịnh đứng ngoài cửa nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu trước không cần đi vào. Sau đó miệng mở ra rồi đóng lại, nói ngôn ngữ câm: “Lưu gia gia đang ở bên trong.”

Chiết Quân Vụ gật đầu, cũng nhẹ nhàng đứng ở ngoài cửa, thầm nghĩ Điện hạ nhất định đừng gọi nàng vào, nàng chỉ muốn ngốc ở bên ngoài, ngốc cả đêm cũng được. Nhưng Lưu công công lại gọi nàng đi vào.

“Thái Tử muốn viết chữ, ngươi hầu hạ.”

Hắn chớp mắt một cái với Chiết Quân Vụ rồi đi ra ngoài.

Đây là nhắc nàng cẩn thận. Chiết Quân Vụ ngầm hiểu, nín thở nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Điện hạ, bắt đầu mài mực.

Thái Tử sắc mặt rất trầm, lúc viết chữ cũng hạ bút thực mạnh, giống như trên giấy có kẻ thù.

Viết được vài nét liền ném bút, Chiết Quân Vụ cố gắng hết sức để không lộ ra vẻ sợ hãi.

Nàng lùi lại đứng sang một bên, lẳng lặng chờ Điện hạ nổi nóng. Điện hạ có lẽ là ở bên ngoài sinh ra tức giận, Chiết Quân Vụ ở Đông cung ba bốn tháng cũng chưa từng đi ra ngoài.

Nàng không hiểu những người bên ngoài và những thứ bên ngoài. Đối với nàng mà nói, Đông cung vốn đã rất lớn lại phức tạp, nàng không dám đặt chân ra thế giới bên ngoài.

Vì vậy Thái Tử phát giận thì cho dù nàng có thông minh đến đâu, nàng cũng không bao giờ đoán được lý do, nàng làm điều gì đó để lấy lòng chủ tử, chỉ hy vọng Điện hạ đừng giận chó đánh mèo.

Lần này Thái Tử không đập phá gì cả. Hắn rõ ràng đang nín thở, mặt đỏ bừng vì tức giận, đi đi lại lại trong phòng. Hôm nay sau khi lâm triều, phụ hoàng phong vương cho Đại hoàng tử.

Thụy vương.

Đây là vị vua đầu tiên trong số các huynh đệ, mọi người đều đi lên để chúc mừng. Thụy vương liền thỉnh mọi người ăn tiệc, còn nói với hắn: “Tam đệ, ngươi nhất định phải đến, ca ca sẽ chuẩn bị thứ rượu mà ngươi thích uống nhất.”

Khi đó Thái Tử chỉ muốn nhấc chân rời đi, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ: “Được, đệ đệ nhất định sẽ đi.”

Thái Tử ghét nhất nói hai chữ “đệ đệ” trước mặt Thụy vương.

Hắn là hoàng tử, ở nơi khác tự xưng là đơn độc, nhưng duy chỉ ở trước mặt các huynh đệ, hoàng đế yêu cầu hắn không phải một người hoàng tử mà là huynh đệ.

Nhưng phụ hoàng thậm chí còn không nghĩ đến hắn nguyện ý làm huynh đệ, những người khác cũng nguyện ý sao? Nói thật, hắn là hoàng tử nhưng phụ thân ở trước mặt huynh đệ cũng không cho hắn một chút ưu ái, sủng ái lão đại một cách mù quáng, còn cho rằng lão đại hiếu thuận, hiểu chuyện, thường khen hắn làm việc ổn trọng, còn mình thì không bằng lão đại cần phải mài giũa thêm.

Thái Tử mỗi lần nghe được những lời này đều nổi giận - mài giũa mài giũa, chịu khó mới thành công, hắn sắp gần mười sáu tuổi, chỉ được học hành, nghiên cứu, vất vả đến tháng chín đi Ký Châu một chuyến cuối cùng mới được ban thưởng vị trí Thái Tử. Hắn còn cho rằng phụ hoàng rốt cuộc cũng muốn trọng dụng mình, nhưng trở về từ tháng 9, tháng 10, tháng 11 và thậm chí đến bây giờ, vẫn như cũ đọc sách.

Mà Đại hoàng tử luôn được phụ hoàng tán thưởng, hôm nay lại phong cho hắn trở thành Thụy vương.

Thái Tử nhắm mắt lại. Thực ra trong đầu hắn đã có một ý niệm từ lâu.

Hắn cảm thấy, phụ hoàng là muốn cho hắn đối đầu với Thụy vương.

Cùng Thụy vương đấu cái gì, hắn đầu óc sáng suốt. Một hoàng tử tuổi càng lớn thực sự là một mối đe dọa đối với hoàng đế. Thái Tử rất thông minh, có thể nghĩ ra bước này nhưng chỉ là không muốn thừa nhận.

Hắn không muốn thừa nhận, lúc trước sở dĩ hắn có thể đi Ký Châu là vì phụ hoàng thấy Thụy vương bên người bắt đầu tụ tập một đám tiểu huynh đệ, còn hắn một người cũng không có, phụ hoàng cảm thấy thế lực của đại hoàng huynh có thể sẽ suy yếu một ít, vì vậy mới phái hắn đi.

Nhưng sau khi hắn từ Ký Châu trở về, tên tuổi của Thụy vương ngày càng vang dội, vì vậy bắt đầu lại cho Thụy vương thêm lợi thế.

Thái Tử trong lòng vô cùng phiền muộn. Hắn không muốn tin, không muốn tin rằng phụ hoàng mà hắn nhất mực kính trọng, coi hắn như một con dế, rồi lại tìm một con dế khác để đấu với hắn.

Hắn cho rằng nếu mình đoán đúng, vài ngày nữa phụ hoàng sẽ giao cho hắn một việc sai sử, bởi vì chỉ bằng cách này hắn mới có thể áp đảo một đầu Thụy vương.

Vậy phụ hoàng sẽ cho Thụy vương cái gì để tới áp đảo hắn?

Nếu mình vẫn giống như bây giờ, liệu phụ hoàng có chán ghét và thật sự đem hắn phế bỏ không?

Thái Tử nghĩ đến đây, hãi hùng khiếp vía, nhưng không dám nói với ai, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Hắn sợ, liền nghĩ đến việc làm điều gì đó để lấy lòng hoàng đế. Nhưng hắn lại không bằng lòng làm như vậy! Hắn có tôn nghiêm và kiêu ngạo của riêng mình. Vì vậy lại càng tức giận, càng nghĩ càng bực lại muốn đi đập vỡ đồ đạc. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vừa quay đầu lại nhìn thấy Chiết Quân Vụ đứng ở nơi đó, thân thể cứng ngắc.

Nàng đang sợ chính mình. Trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên nghĩ đến một sự tương tự: Nàng như vậy, giống với hắn sợ phụ hoàng.

Hắn nghĩ, có thể trong lòng phụ hoàng, hắn không phải con trai mà chỉ là nô tài.

Ý nghĩ này khiến hắn phát lạnh cả người, làm hắn hắn càng thêm bực dọc.

Hắn bước nặng nề bước ngồi lại xuống ghế, ngơ ngác nhìn tờ giấy trước mặt.

Chiết Quân Vụ càng thấp thỏm hơn. Điện hạ thế này khiến nàng sợ hãi, bộc phát tức giận một hồi cũng không sao, nhưng như thế này ai biết khi nào thì hắn phát giận?

Nàng đợi rồi đợi, đợi đến khi Điện hạ đi nghỉ ngơi, nhưng vẫn không đợi được tính khí của hắn. Khi Chiết Quân Vụ bước ra, nhỏ giọng rồi chớp mắt với Lưu công công và Tiểu Thịnh.

Điện hạ không ổn, thậm chí càng tức giận hơn.

Toàn bộ Đông cung bị một tầng mây đen bao phủ. Mọi người nói chuyện đều phải nhỏ giọng, sợ nếu nói to sẽ bị Điện hạ nghe thấy mà đánh chết, Tướng Quân cũng không cao hứng ngâm thơ mà là kẹp chặt đuôi làm đà điểu, đôi lúc đi bắt nạt Tiểu Nâu để giải tỏa áp lực.

Lúc này, Chiết Quân Vụ mới nhận ra “được sủng ái” là chuyện không tốt, vì sự “được sủng ái” này mà nàng phải đến thư phòng nhỏ hầu hạ Điện hạ đọc sách.

Cho dù Điện hạ vui hay không vui, cũng sẽ gió mặc gió, mưa mặc mưa mà xem sổ con, đọc sách. Chỉ khi hắn cao hứng, lúc đọc xong sách nhàn rỗi sẽ nói với nàng mấy câu, còn nếu tức giận thì sẽ nghiêm mặt, không cho sắc mặt tốt, cả người đều thích bới lông tìm vết.

Cũng may Chiết Quân Vụ không làm nhiều việc, chỉ mài mực nên hắn không tìm ra lỗi. Còn Lưu công công một mình phụ trách quá nhiều việc, mấy lần còn bị Điện hạ mắng vài câu đồ ngu.

Khi ở Đông cung lại có tuyết, Chiết Quân Vụ mặc quần áo màu hồng cũng không dám ra ngoài đắp người tuyết, Xuân Ẩn đưa cho nàng một củ khoai lang nướng, nàng ăn xong còn cố ý đi thay quần áo, sau đó súc miệng, không để cho mình lưu lại chút hương vị gì.

Khi trời đã trưa, nàng chuẩn bị đi thư phòng nhỏ thì nghe thấy giọng nói vui vẻ từ bên ngoài.

Hạ Ẩn từ bên ngoài bước vào, rũ bỏ lớp tuyết trên người: “Điện hạ muốn đi Hộ Bộ nhậm chức.”

Mọi người đều cảm thấy đây là tin tức tốt, Thụy Vương chỉ là một hoàng tử đầu trọc, còn không có thực lực gì cả. Nhưng Điện hạ thì khác, nay đã vào Hộ Bộ làm việc, là người đầu tiên trong nhóm hoàng tử.

Mặc dù Chiết Quân Vụ không biết chức quan của Điện hạ là gì - Hạ Ẩn cũng không biết, thời gian ngắn ngủi chưa hỏi thăm được nhiều. Nhưng nàng biết nếu Điện hạ vui vẻ, bọn họ có thể không phải cẩn thận như vậy nữa.

Nhưng chờ nàng vào thư phòng nhỏ lại phát hiện không khí ở đây khác với bên ngoài. Bên ngoài là thiên đường hạnh phúc còn bên trong thư phòng lại im ắng, thậm chí còn yên lặng hơn lúc trước.

Thái Tử Điện Hạ tự nhốt mình trong phòng, ngay cả Lưu công công cũng đứng đợi ở bên ngoài, không thể đi vào.

Chiết Quân Vụ cũng đứng bên ngoài, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nàng chờ mong Lưu công công cho một nhắc nhở, miễn lát nữa chọc giận Điện hạ, nhưng Lưu công công lại lắc đầu: Hắn cũng không biết.

Hắn cũng cân nhắc, việc này thế nào cũng là chuyện mừng, lúc Điện hạ ở bên ngoài cũng cao hứng phấn chấn, thậm chí còn đi thỉnh an Thái Hậu và hoàng hậu nương nương, mọi việc đều tốt đẹp, ngay cả khi trở lại Đông Cung cũng đang cười, nhưng vừa bước vào thư phòng lại không có động tĩnh.

Gương mặt trước khi bước vào thư phòng liền thay đổi, vô cùng nhanh, trong chốc lát đã trở nên lạnh lẽo, khiến cho Lưu công công sau lưng toát mồ hôi.

Hắn đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài ngay lập tức, bây giờ không còn ai trong sân, chỉ có hắn, Chiết Quân Vụ và Tiểu Thịnh.

Đến nỗi Lý công công đã sớm bị Lưu công công đi gác cổng sân.

Chiết Quân Vụ từ từ hít sâu một hơi rồi lại thở ra, bởi vì nàng biết lát nữa mình sẽ phải đối mặt với một trận chiến ác liệt. Quả nhiên Điện hạ là một người làm việc cực kỳ chăm chỉ, ngay cả lúc này hắn cũng không quên ôn tập công khóa.

Chiết Quân Vụ đi vào mài mực, thấy bút của hắn không ngừng ấn xuống ấn xuống, cuối cùng chấm mực đã nhiễm toàn bộ tờ giấy.

Giấy này không sử dụng được nữa.

Chiết Quân Vụ nghĩ, nếu muốn phát tiết nhiều như vậy, tại sao chỉ viết chữ lớn mà không đi luyện võ?

Một cú vung búa, chắc chắn sẽ trút được cơn giận dữ của mình. Đáng tiếc Điện hạ tính tình thất thường, hắn chỉ buồn viết chữ, vốn dĩ phải viết 50 ký tự nhưng viết nặng quá, một tờ giấy bị bỏ đi, tờ tiếp theo cũng bị phế bỏ, giấy vụn chồng chất trong sọt đựng.

Thậm chí không chứa nổi nữa! Chiết Quân Vụ do dự, phân vân không biết có nên đi thay sọt đựng vào lúc này không.

Nhưng Thái Tử điện hạ không viết nữa. Hẳn là biết không giữ nổi bình tĩnh nên dứt khoát ném bút, liếc nhìn nàng một cái khiến nàng suýt chút nữa không đứng vững, bất quá Điện hạ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ý bảo nàng theo kịp rồi sải bước đi ra ngoài.

Chiết Quân Vụ vội vàng đuổi kịp, Lưu công công nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo.

Tiểu Thịnh không dám đi theo, chỉ có thể nhìn ba người họ rời đi, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Thái Tử đi đến rừng trúc ở hậu viện. Hắn từng chôn một vò rượu trong rừng trúc, đến nay đã ba bốn năm chắc là uống được rồi. Chiết Quân Vụ nghe lời, đi đến ngôi nhà gỗ bên cạnh cái hồ nhỏ lấy một cái xẻng ra — nàng cảm thấy này là do Điện hạ để lại vào ba bốn năm trước.

Bởi vì nó phủ đầy tro bụi, nàng không dám để Điện hạ dùng những thứ bụi bẩn như vậy, nhưng hôm nay tuyết rơi, hồ nước đóng băng nên nàng không thể rửa sạch -càng sợ sẽ mất thời gian đi rửa cái xẻng chọc Điện hạ nổi giận. Vì vậy lấy xiêm y lau nó.

Dù sao quần áo cũng là màu xám, lau bụi cũng sẽ không thấy được.

Chiết Quân Vụ lau sạch cái xẻng.

Thái Tử cầm lấy cái xẻng bắt đầu đập băng tuyết trên mặt đất, trước tiên phải loại bỏ băng tuyết, sau đó mới bắt đầu cạy đất. Không lâu sau, trước mặt xuất hiện một bầu rượu, hắn lẳng lặng cúi đầu, cúi người bưng rượu ra.

Bùn đất làm bẩn tay và quần áo của hắn, Chiết Quân Vụ do dự đưa tay ra: “Điện hạ, để nô tỳ cầm đi?”

Sắc mặt Thái Tử lúc này mới tốt hơn. Mặt lạnh lắc đầu: “Không cần.”

Ba người lại sải bước trở về.

Đây là lần đầu tiên Chiết Quân Vụ tới nơi này. Nàng không khỏi quay đầu nhìn về phía đối diện của hồ nước, nơi đó còn có một căn nhà khác, là thư phòng của Điện hạ.

Chỉ có Điện hạ và Lưu công công mới có thể đến đó.

Nàng mím môi, xoay người đi theo Điện hạ trở lại thư phòng nhỏ. Lưu công công quyết định để Chiết Quân Vụ đi theo Tiểu Thịnh lấy đồ ăn, vừa rồi Điện hạ đi đến rừng trúc bên hồ còn mang theo Chiết Quân Vụ, hắn liền biết đoạn phim nhỏ này sẽ hay, không tiếng động đã được sự chấp thuận của Điện hạ.

Đây là điều đáng để suy nghĩ. Lưu công công nghĩ để cho Chiết Quân Vụ quen thuộc hơn với những điều khác về Điện hạ, miễn cho lúc đó muốn nàng làm việc mà cái gì cũng không biết.

Tiểu Thịnh nói với Chiết Quân Vụ: “Lưu gia gia đây là muốn trọng dụng ngươi, ngươi chỉ cần chấp nhận là được.”

Hắn thấy Chiết Quân Vụ vẫn còn băn khoăn: “Ngươi sợ cái gì? Dù sao chủ tử của chúng ta cũng là Điện hạ, hầu hạ Điện hạ cho tốt là được.”

Chiết Quân Vụ ngẫm lại cũng đúng, bất kể là Lưu công công có ý gì thì cũng là cân nhắc nàng.

“Quá nhanh, ta giống như đang nằm mơ.”

Hắn nhỏ giọng cười: “Ngươi sẽ thích ứng được.”

Chiết Quân Vụ lần đầu tiên đi vào phòng bếp nhỏ của Điện hạ. Phòng bếp nhỏ được sử dụng đặc biệt để chuẩn bị bữa ăn cho Thái Tử Điện Hạ, khác hoàn toàn với nơi bọn nô tài ăn cơm, thái giám nấu các bữa ăn ở đây họ Dương.

Dương công công là một ông lão, năm nay 50 tuổi, từng hầu hạ Bệ hạ, sau lại bị Bệ hạ ban cho Thái Tử. Hầu hết các đầu bếp đều béo, nhưng Dương công công lại rất gầy còn mảnh khảnh.

“Cô nương đừng sợ, đây là không béo được, cho dù ăn bao nhiêu cũng không béo.”

Dương công công là người gặp người khác sẽ cười, đối với Chiết Quân Vụ rất lịch sự, một miếng một tiếng đều là cô nương, cuối cùng kéo Tiểu Thịnh qua một bên cho hắn ăn một miếng bánh ngọt: “Lưu công công có ý gì?”

Tiểu Thịnh chột dạ ăn ké, nói sự thật: “Lưu công công ngài không biết sao? Đừng thả chim ưng cho đến khi ngươi nhìn thấy thỏ rừng.*, đây là cảm thấy Chiết Quân Vụ có may mắn lớn nên mới sắp xếp trước.”

*Ý là nói Bài học xương máu: Nếu không có mục tiêu rõ ràng, không có hành động cụ thể, được miêu tả là làm mọi việc đều đặn, bình tĩnh,… Đôi khi nó mang ý nghĩa xúc phạm, biểu thị âm mưu của con người.

Dương công công đã nghe nói về Chiết Quân Vụ, nhưng cô nương này ngày thường cũng không lắc lư bên ngoài, chỉ đi lại trong thư phòng và phòng ngủ, có rất nhiều con đường trong Đông Cung này, đều có luật lệ cho ai được đi ai không được đi.

Dương thái giám ngày thường không phải đến thư phòng nên không thể đi đường đó cho nên chưa từng gặp được. Bây giờ nhìn thấy lại có một ý tưởng trong lòng - không nói đến Thái Tử Điện Hạ, ngay cả hắn nhìn Chiết Quân Vụ cũng cảm thấy thoải mái.

Tiểu cô nương trời sinh làm cho người ta yêu thích. Sau khi nhận được câu nói chắc chắn của Tiểu Thịnh, hắn đếm trong lòng, nhét cho Chiết Quân Vụ một miếng bánh: “Là bánh táo, táo này có chút quan hệ với cô nương - đây là táo từ Vân Châu, bánh táo làm từ táo Vân Châu là ngon nhất.”

Chiết Quân Vụ chưa bao giờ ăn loại bánh táo này khi ở Vân Châu, nàng ăn một miếng, cảm tạ Dương công công, sau đó mang theo đồ ăn trở về phòng bếp nhỏ vừa lúc gặp Điện hạ cần phải dùng bữa.

Đồ ăn liền trực tiếp dâng lên.

Thái Tử Điện Hạ đã uống rượu, Chiết Quân Vụ nhìn sang thì thấy sắc mặt của hắn đã bình tĩnh, có thể thấy những thứ khiến hắn ngột ngạt đã theo rượu tan đi, khiến cả người hắn ôn hòa hơn rất nhiều, còn cười hỏi Chiết Quân Vụ: “Ngươi đã ăn gì?”

Trên người dính mùi vị của bánh ngọt.

Chiết Quân Vụ vội vàng nói: “Ta vừa đi lấy đồ ăn, tình cờ gặp được Dương công công đang thử bánh táo, hắn nói táo lấy ở Vân Châu, cho rằng dân địa phương thích ăn nên để nô tỳ giúp đỡ nếm thử hương vị coi có đúng không.”

Thái Tử cảm thấy hứng thú: “Vậy ngươi có thấy đúng không?”

Chiết Quân Vụ lắc đầu: “Không biết, nô tỳ lúc trước ở nông thôn chưa từng ăn bánh táo.”

Thái tử khịt mũi gọi Lưu công công: “Mang lên hai đĩa bánh táo cho nàng ăn đi.”

Lưu công công thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mây đen trong Đông cung cuối cùng cũng tan.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp