Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 5: Bịt tai trộm chuông


1 năm

trướctiếp

Thái tử rất vừa lòng Chiết Quân Vụ hiện tại.

Tóc nàng che nửa khuôn mặt, không xấu cũng không đẹp, lộ ra đôi mắt trong veo thành thật, hắn nhìn xem rất thuận mắt!

Cuối cùng không bực mình. Hắn xua tay: “Đi xuống đi. Như vậy rất tốt.”

Chiết Quân Vụ lại bối rối bị đưa ra ngoài.

Mặc dù Thái tử điện hạ tâm trạng thất thường, tính tình rất xấu, nhưng không đến mức xem nàng đã cắt tóc hay chưa. Trong lòng nàng rất thấp thỏm, sợ rằng mình lại đắc tội nhóm thần tiên nào đó, cố ý cho nàng ăn khó dễ.

—— nàng không tin Thái tử điện hạ gọi nàng đến chỉ để khen ngợi, lúc nàng vừa bước vào, trong mắt Điện hạ toàn là lửa giận.

Dọc theo đường đi tâm sự nặng nề, kết quả chờ khi trở lại phòng Hoa Điểu, Hạ Ẩn liền tới tìm nàng, thấy nàng không có việc gì mới yên tâm, nhỏ giọng nói chân tướng cho nàng, an ủi nói: “Không có việc gì, đừng sợ, là do Lý đại tài ngu ngốc.”

Lý công công là Lý đại tài. Hạ Ẩn đem sự tình nói rõ ràng cho nàng một lần, nhỏ giọng mắng một câu: “Hắn chính là đồ ngu, sau này ngươi sẽ biết, nhưng sau lần này sợ là Lưu công công sẽ không dùng hắn nữa.”

Chiết Quân Vụ nghe xong vô cùng khẩn trương, bởi vì nàng cảm nhận bên trong lời nói không chỉ nghe được mối bất hòa giữa Hạ Ẩn và Lý công công mà còn có bất hòa giữa thái giám với cung nữ.

Hạ Ẩn tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng hiện tại nàng rất thận trọng nên vừa nghe đã hiểu!

Chiết Quân Vụ không biết phải tỏ thái độ như thế nào. Nàng được Lý công công đưa về, lại được Lưu công công đưa đến trước mặt của điện hạ, nhưng hiện giờ nàng sống ở trong phòng của cung nữ, muốn cùng bốn người Ẩn cô nương có quan hệ tốt.

Chiết Quân Vụ hoảng sợ. Nàng không phải là một cô nương thuận lợi trăm bề. Giống như những cô nương trong thôn ngày thường vây một chỗ nói chuyện với nhau, còn nàng thì một mình nuôi chim trong rừng, nàng có chút ngán ngẩm.

Vả lại các cô nương trong thôn cũng không quá thích nàng, bởi vì A Ngưu ca cách vách rất tốt với nàng, Cẩu Tử ca bên cạnh đối xử với nàng cũng rất tốt, nhưng không tốt với họ cho lắm, vì vậy các nàng khác không muốn chơi cùng nàng.

Các cô nương không chơi với nàng, Chiết Quân Vụ lại không thích chơi với nhóm nam hài tử nên chỉ chơi một mình. Chơi lâu rồi, liền dưỡng thành tính khí này.

Cũng may Hạ Ẩn hơn nàng bảy tám tuổi, từ nhỏ lớn lên ở trong cung, thấy nàng tính tình như vậy ngược lại cảm thấy an tâm.

Ít nhất Chiết Quân Vụ hẳn là sẽ không nhanh chóng học được cách hại người, về phần tương lai trưởng thành như thế nào, đó chính là chuyện của về sau.

Hạ Ẩn nói: “Nếu điện hạ nói ngươi rất tốt thì ngươi cứ để trong đầu đi, ta nghĩ cũng tốt, khuôn mặt của ngươi quá hấp dẫn, cho dù không phải ở Đông Cung thì ở nơi khác cũng sẽ chọc mắt người khác, tốt hơn là giấu mình chút.”

Chiết Quân Vũ nghiêm túc ghi nhớ: “Được!”

Hạ Ẩn liền cười: “Ngươi đợi lát nữa đi theo ta ăn cơm trưa nhé?”

Vào phòng Hoa Điểu chính là người của nàng, cho nên người cùng nàng thân cận là Xuân Ẩn cũng muốn đi bên cạnh đứng.

Chiết Quân Vụ lúc này không hiểu ý nghĩa của lời này. Nàng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm: Hạ Ẩn không tiếp tục ép hỏi nàng đi theo Lưu thái giám hay là đi theo nàng ấy, thật tốt.

Nhưng vẫn còn rất sớm để ăn trưa, vì vậy nàng tìm một việc gì đó để làm nên tiếp tục quét tước phòng Hoa Điểu. Điện hạ có bốn cung nữ trong cung, Xuân Ẩn phụ trách xiêm y và phục sức trong phòng, Hạ Ẩn quản phòng Hoa Điểu — nghe nói phòng Hoa Điểu trong cung đều do thái giám quản, nhưng phòng Hoa Điểu nhỏ ở Đông Cung lại là Hạ Ẩn quản.

Thu Ẩn phụ trách vật trang trí bày biện, Đông Ẩn là người lợi hại nhất vì nàng quản chìa khóa nhà kho.

Sau này Chiết Quân Vụ mới biết được mặc dù Đông Ẩn nhìn không lớn nhưng nàng đã hai mươi tuổi.

Người lớn thứ hai là Hạ Ẩn, năm nay mười chín, nhưng nàng ấy quản phòng Hoa Điểu cũng không phải không phụ trách việc gì, mọi người trong cung này đều có tài nghệ, chẳng hạn như Hạ Ẩn nàng biết khẩu kỹ*.

*khẩu kỹ (口技): Tài khéo bắt chước (nhái) được các thứ tiếng của người và vật.

Khẩu kỹ có ích rất nhiều ở bên trong phòng Hoa Điểu. Chiết Quân Vụ đã nhìn thấy nàng huýt sáo một tiếng, những con chim nhỏ trong phòng liền nghe lời không hót nữa.

Tuy nhiên, rõ ràng là Tướng Quân vừa tới đây, rất không nghe lời, còn thông minh, thậm chí học xong tên của Hạ Ẩn, mỗi khi Hạ Ẩn đến gần nó liền bắt đầu kêu: “Hạ Ẩn, tới cấp cho gia ít nước.”

Vẻ ngoài khí phách đó làm cho bộ dáng tiểu nhân đắc chí trở nên rất sống động, Hạ Ẩn hơn một lần không ngừng nói nó là con vẹt tiểu nhân thành tinh.

Sau khi Chiết Quân Vụ chờ Hạ Ẩn kiểm tra những con chim khác — Thái tử điện hạ rất thích nuôi chim, trong phòng nuôi ít nhất bốn mươi năm mươi con, Hạ Ẩn mỗi ngày hầu hạ mấy con chim đại gia này cũng rất bận, cho nên sau khi nàng ấy rời đi Chiết Quân Vụ liền sẽ giáo huấn Tướng Quân.

“Ngươi khi dễ người ta thế này, cẩn thận ngày nào đó bị thất sủng mà rơi vào tay nàng.”

Tướng Quân dụi đầu cọ cọ vào tay nàng, sau đó sung sướng vừa ăn vừa uống, một lúc sau lại là một con chim bình thường - Nghe không hiểu tiếng người.

Chiết Quân Vụ quét tước lồng chim cho nó, rồi chờ đi ăn cơm.

Thực tế nếu tính tình điện hạ tốt hơn chút thì trong cung cũng sẽ không đáng sợ như vậy, ở đây cũng khá tốt. Được ăn được ở, nói chung không chết đói.

Chiết Quân Vụ thở dài một tiếng, nhìn mặt trời bên ngoài, đợi thái giám bàn giao tiếp, phải có người chăm sóc ở trong phòng Hoa Điểu đến mười hai canh giờ.

Kết quả là không đợi được người đến, nàng và Tướng Quân đã bị Thái tử điện hạ gọi tới. Chính xác mà nói, sau khi điện hạ ăn xong cơm trưa muốn nhìn thấy Tướng Quân còn nàng là vật kèm theo.

Tướng Quân có thể tiến vào thư phòng nhưng nàng thì không, đành phải đứng dưới mái hiên bên ngoài chờ đợi. Lưu công công không ở đây nhưng nàng nhìn thấy Tiểu Thịnh.

Tiểu Thịnh cầm chổi đi vào đình viện bên cạnh, mỉm cười với nàng rồi rời đi. Vô thanh vô tức như chưa từng tới.

Chiết Quân Vụ đứng dưới hành lang, suy nghĩ bay đi nơi nào. Nàng nghĩ đến toàn bộ những nô tài trong cung đều sẽ kiễng chân đi đường, không gây ra một chút tiếng động. Nàng cũng vậy, trên đường tiến cung các ma ma sẽ dạy cách đi lại nhẹ nhàng.

Nhưng nàng nghĩ chủ tử đi đường hẳn là không cần nhẹ nhàng, bởi vì Thái tử điện hạ đi lại rất nặng, khi tức giận thì bước chân còn nặng nề hơn.

Chiết Quân Vụ quyết định về sau rèn luyện đôi tai của mình thật tốt, có thể luyện ra kỹ năng lắng nghe bước chân nặng nhẹ nhanh chậm của điện hạ để đoán tâm trạng của hắn.

Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy Tướng Quân bên trong tức muốn hộc máu đột nhiên hét to một câu tiện nhân.

Chiết Quân Vụ kinh hãi sau lưng chợt lạnh, lo lắng nhìn vào trong nhưng không dám đi vào. Vẹt rốt cuộc là vẹt, dù thông minh đến mấy cũng không biết đây là chỗ nào, nàng siết chặt tay mình, cả người đều căng cứng.

Ngay sau đó một loạt tiếng bước chân truyền ra, lỗ tai của Chiết Quân Vụ vểnh lên, sau đó cảm thấy bước chân này uể oải không sáng sủa như bước chân của điện hạ, hẳn là Lưu công công.

Quả nhiên Lưu công công xuất hiện ở cửa, kêu nàng : “Quân Vụ, mau vào đem Tướng Quân trở về.”

Chiết Quân Vụ vội vàng đi vào, đầu tiên ngẩng đầu xem ánh mắt điện hạ, nhìn hắn không giống đang tức giận, đành phải bật cười nhìn một con vẹt nâu đã nằm giả chết trên mặt đất trông rất đáng thương.

Tướng Quân đã bay lên trên xà nhà, diễu võ giương oai.

Chiết Quân Vũ không rõ nguyên do, Tướng Quân sau khi nhìn thấy nàng liền bay xuống nhưng nó lại không bay đến bên người nàng mà là nổi giận đùng đùng đi mổ mấy cái vào con vẹt nâu, rõ ràng nó đã sắp hết hơi.

Chiết Quân Vụ không dám cản nó, bởi vì Thái tử điện hạ hiển nhiên rất vui vẻ, hắn không cản, Chiết Quận Vụ cũng không dám.

Chỉ thương con vẹt lông nâu trên mặt đất, thân bị mổ lăn lông lốc, có lần bị mổ đau đến mức muốn bay đi lại bị cánh của Tướng Quân tát xuống.

Thái tử nhìn Tướng Quân mỉm cười.

Hắn không phải cười cái khác mà là cười con vẹt nâu.

Con vẹt này vừa rồi là do đại hoàng tử đại ca của hắn cho người đưa tới, nói nó rất thông minh liền gửi tới cho hắn. Thái tử ngoài mặt nhận lấy, trong lòng cười lạnh, quay đầu sai người đưa Tướng Quân lại đây.

Quả nhiên, Tướng Quân thấy có súc sinh chiếm lấy thềm chim nơi nó thường đứng, phi qua mổ con vẹt lông nâu còn mắng một câu tiện nhân.

Thái tử điện hạ rất cao hứng: Không sai, tiện nhân!

Đại ca cũng giống như con vẹt lông nâu này, không có năng lực nhưng luôn muốn chọc tức hắn, ngoài sáng thì giả làm ca ca tốt, trong lòng là quan hệ gì hắn còn không hiểu sao?

Tuy nhiên bởi vì hắn là đại hoàng tử, đứa con đầu lòng của phụ hoàng, chịu đau nhiều hơn chút lại nghĩ muốn ở trước mặt hắn mà dẫn các huynh đệ đi.

Mấy người huynh đệ ở sau cũng không bớt lo, ai cũng có tâm tư riêng, có một ít rõ ràng còn đi theo đại ca học tập, làm Thái tử vừa nghĩ đến liền tức.

Hắn kêu Chiết Quân Vụ đưa Tướng Quân đi, sau đó nghĩ lại, cảm thấy bây giờ đưa con vẹt thảm thương này về nơi ở của Đại hoàng tử cũng không tốt, nhìn không khỏi quá mức đắc ý sẽ khiến phụ hoàng tức giận, cứ đơn giản để Chiết Quân Vụ cùng đem về.

“Tìm một cái lồng chim tùy ý nuôi, đừng nuôi nó chết là được.”

Nhưng không cần nuôi tốt.

Chiết Quân Vụ không nghe thấy ẩn ý câu sau, nhưng Lưu công công thì nghe hiểu vội vàng muốn đưa Chiết Quân Vụ ra ngoài, lại nhìn thấy tâm trạng buồn vui thất thường của Thái tử điện hạ dừng một chút, hỏi Chiết Quân Vụ: “Ngươi là người Vân Châu?”

Chiết Quân Vụ gật gật đầu.

Thái tử đang xem sổ con do Vân Châu trình lên, lúc này hắn cũng không chán ghét vẻ xinh đẹp của nàng, một nửa khuôn mặt hắn nhìn rất thoải mái, yêu cầu nàng đứng một bên trả lời.

“Địa phương huyện nha có cung cấp cháo cho các ngươi không?”

Chiết Quân Vụ lắc đầu.

Nhưng mà nàng nói: “Chúng thần ở trong thôn, nơi đó cũng không quá hạn hán, nhà nào cũng dư thóc, hết ba tháng thì chúng thần mới cạn lương thực.”

Cạn lương thực ba ngày, liền đem cô bán đi.

Thái tử điện hạ nhìn sắc mặt của nàng liền biết nàng đang suy nghĩ gì, tiểu cung nữ này vào cung cũng không lâu, cái gì cũng để trên mặt, hắn nói một câu: “Nhà của ngươi bao nhiêu người?”

Chiết Quân Vụ: “Tám người.”

Nàng nói: “Có cha, mẹ, bà, hai anh trai, một chị gái và một em gái.”

Thái tử điện hạ cảm thấy nhà nàng hài tử không ít, nàng cũng không trên không dưới, nhưng cố tình lại bán nàng.

Thái tử không cảm thấy mình đang xát muối vào vết thương của người khác,

hỏi nàng: “Nhà các ngươi có năm hài tử, tại sao lại cố tình bán ngươi?”

Chiết Quân Vụ thực sự đã nghĩ về vấn đề này.

Nàng bị bán quá nhanh, thời điểm nàng bị bán trong nhà trừ bỏ mẹ thì không còn ai khác.

Sau đó thời điểm đêm khuya tĩnh lặng nàng cũng nghĩ tới, về chuyện nàng bị bán kỳ thật có hai loại khả năng.

Một là cả nhà đều biết nàng sẽ bị bán đi, bọn họ giấu diếm còn không dám gặp nàng, tất cả đều trốn ra ngoài cho nên chỉ có mẹ một mình ở nhà.

Một điều nữa là họ còn không biết nàng bị bán, là do mẹ muốn bán nàng, sợ mọi người phản đối nên để bọn họ đi khỏi, chỉ có mẹ ở nhà.

Thái tử điện hạ: “Ngươi hi vọng là loại nào?”

Chiết Quân Vụ suy nghĩ một chút: “Chắc là loại thứ hai? Ít nhất như vậy thì người yêu quý nô tỳ liền nhiều hơn một chút.”

Thái tử điện hạ chậc một tiếng, cảm thấy cũng coi như là đứa nhỏ có chút đáng thương, đã bị đem bán đi còn nghĩ người trong nhà tốt. Hắn xùy một tiếng chế giễu: “Ngươi đây là bịt tai trộm chuông*.”

*lừa mình dối người.

Chiết Quân Vụ không hiểu, không dám đáp lời, đành phải giải thích: “Nô tỳ không có bịt tai, cũng không có trộm lục lạc.” ( truyện trên app T Y T )

Thái tử: “...”

Quên đi, cùng nói chuyện với tiểu cung nữ không có kiến thức, hắn không còn hứng thú hỏi nàng về Vân Châu nữa - nàng thực sự là không biết cái gì, Thái tử điện hạ cũng lười hỏi.

Vì thế để nàng lui ra, tự mình ở một bên xem sổ con. Lưu công công mắt thấy con vẹt lông xanh đứng trên vai Chiết Quân Vụ, trong ngực còn có một con vẹt lông nâu, sau khi người mang hai con vẹt ra cửa thì tâm trí của hắn mới từ từ phục hồi.

Vừa rồi, khi Lưu công công nghe Thái tử điện hạ ôn hòa (cùng so sánh với điện hạ ngày thường, xác thật là ôn hòa) nói chuyện với Chiết Quân Vụ, hắn đột nhiên ngộ ra một điều.

Thái tử điện hạ thật ra kế thừa sở thích của Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, trong xương cốt là thích mỹ nữ xinh đẹp. Từ việc đồ dùng, vật trang trí của hắn đều phải tinh xảo và đẹp mắt thì có thể nhìn ra, theo đuổi cái đẹp của hắn không phải chỉ là đẹp chút xíu mà phải là cực đẹp.

Nhưng khi còn nhỏ thì hắn là người chán ghét những mỹ nhân a dua nịnh hót, nên ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy rằng mình chán ghét mỹ nhân. Nhưng thực ra! Thái tử điện hạ chán ghét là người xấu xí, hắn thấy người xấu liền cảm thấy bực mình.

Đây là một căn bệnh.

Lưu công công từng nghe người ta nói rằng bệnh này ảnh hưởng cả về thể xác lẫn tinh thần, thường được gọi là tâm bệnh. Làm thế nào để chữa khỏi tâm bệnh? Chiết Quân Vụ đánh bậy đánh bại lại vô tình thành thuốc.

—— Thái tử điện hạ biết nàng không xấu mà là đẹp, cho nên trong lòng hắn cũng không khó chịu. Lại nhân nàng che nửa bên mặt, che lại cái đẹp mà hắn cho rằng mình chán ghét, hai bên tương phản liền cảm thấy Chiết Quân Vụ vô cùng thoải mái.

Lưu công công biết mình về sau phải làm thế nào khi chọn người.

Hắn nghĩ, hắn muốn đem các nàng toàn bộ đều cắt tóc trán thật dày.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp