Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 1: Bị bắt


1 năm

trướctiếp

Con anh vũ mà Chiết Quân Vụ nuôi đã bay mất.

Đó là một con anh vũ có lông màu xanh, lúc nàng nhặt được nó, trên cánh của nó có một vết thương do ngã từ trên cây xuống rớt vào tay nàng, vì vậy nàng liền nuôi nó.

Nuôi được ba năm tính từ lúc nàng chín tuổi cho đến bây giờ đã là mười hai tuổi, cũng coi như là ở chung sớm chiều, ai ngờ thời tiết khô hạn, anh vũ cũng tuyệt tình, sải cánh bay đi không quay đầu lại.

Nàng khóc lóc một trận, nhưng nàng cũng không oán trách nó. Lương thực nhà nàng đã cạn ba ngày rồi, nàng không cho nó ăn, nó đói bụng thì tự nhiên muốn bay đi thôi —— Được rồi, nàng không thể tuyệt tình như nó nên vẫn cố lấy cho nó một cái cớ.

Lúc nàng về đến nhà thấy có người đến nhà mình, là một bà tử trông rất cao to khỏe mạnh. Mẹ của nàng kéo nàng cho bà tử đó xem khiến Chiết Quân Vụ cảm thấy hơi sợ hãi, nàng ôm lấy tay của mẹ không bỏ, núp ở sau lưng mẹ. Nhưng mẹ của nàng lại kéo nàng ra, bà vừa lo lắng lại bất an mà nói với phụ nhân cao lớn cường tráng kia: “Ngươi nhìn thử xem, nhìn rất tốt.”

Đúng là nhìn khá đẹp.

Phụ nhân cao to cường tráng kia cười híp mắt kéo người qua nhìn, trong mắt bà ta lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng không lộ rõ ra mặt, bà ta bắt bẻ nói: “Nàng quá gầy.”

“Quá gầy, không làm được việc.”

Mẹ của Chiết Vụ Quân lần nữa lo lắng xoa tay nói: “Tuy không làm được nhiều việc, nhưng mà nàng ăn ít, lại là đứa biết nghe lời, tay lại khéo léo, biết thêu thùa ……”

Phụ nhân cao lớn cường tráng nói: “Ba đấu gạo, không thể nhiều hơn.”

Ba đấu gạo thì ba đấu gạo, mẹ của nàng cầu xin phụ nhân cao lớn khỏe mạnh kia: “Cầu ngươi tìm cho nó một chỗ tốt, chỗ nào có thể có cơm ăn là được, ngàn vạn lần đừng để nó đi đến nơinơi như câu lan viện.”

Phụ nhân khỏe mạnh to lớn vỗ ngực cam đoan: “Ngươi yên tâm, chắc chắn ta sẽ không làm cái việc như thế, làm thế là muốn giảm thọ sao.”

Chiết Quân Vụ nghe vậy liền hiểu được, nàng đã bị bán đi.

Không chỉ có anh vũ tuyệt tình, mẹ của nàng cũng tuyệt tình.

Nàng cúi đầu, tay nắm chặt góc áo, nước mắt như hạt châu rào rào rơi xuống, nàng đứng đó không nhúc nhích. Bởi nàng biết chính mình trốn không thoát được, nhiều cô nương trong thôn cũng bị bán đi, nàng biết đây là chuyện gì.

Mẹ của nàng nhìn thấy, trong lòng bà băn khoăn, cầm lấy ba đấu gạo. Bà muốn xoa đầu nàng, nhưng chỉ mới vươn tay Chiết Quân Vũ liền nghieng đầu, không để cho bà sờ.

Mẹ của nàng kiền thở dài, nói: “Con đừng oán trách mẹ, thật sự đã không còn cách nào khác, bán con đi, con mới có thể sống sót được.”

Tính tình Chiết Quân Vụ nhìn qua có vẻ yếu đuối nhưng lại có chút bướng bỉnh, trong lòng bị tổn thương thì sẽ tức giận một thời gian dài, nàng sẽ không nhìn mẹ của nàng lấy một cái cũng không liếc mắt nhìn qua cái nhà này lấy một lần.

Phụ nhân cao khỏe nhìn thấy buồn cười liền nói: “Mẹ ngươi bán ngươi đi cũng là vì muốn tốt cho ngươi, nếu ngươi thành nha hoàn ở nhà cao cửa rộng, được quý nhân nhìn đến, không biết sẽ có may mắn lớn như thế nào đâu.”

Chiết Quân Vụ không có trả lời.

Tuy nàng vẫn còn nhỏ, nhưng cũng không ngốc, người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, nhưng hiện giờ bản thân nàng có có sức đi hùa theo nịch hót, chỉ cúi đầu xuống.

Phụ nhân cao lớn cười cười lấy cho nàng một cái màn thầu và nói: “Ăn đi.”

Bản thân bà ta cũng móc ra một cái màn thầu mà ăn, vừa khuyên vừa an ủi nói: “Với cái mệnh này của nhà ngươi, nếu không vào gia đình giàu có để sinh sống, thì cũng chỉ có thể chịu đói chịu lạnh. Ngươi cũng đừng oán trách mẹ của mình, nàng xem ra vẫn còn tốt, để ta chọn người trong sạch mà bán ngươi đi, cũng không dám đòi hỏi ta thêm thứ gì.”

“Bây giờ trời đột nhiên khô hạn, ai biết được sẽ tiếp tục đến bao giờ? Bán ngươi, ngươi mới có chỗ để mà đi, không biết chừng còn có thể sống sót, chúng ta đây chỉ dựa vào ông trời mà sống, bay giờ bị hạn hán lâu như vậy, đồng ruộng khô nứt, ông trời không cho đường sống, cả nhà ngươi chỉ sợ còn chết trước ngưới.”

Phụ nhân là kẻ tinh ranh, chỉ bằng dam ba câu đã làm cho oán khí trong nội tâm của Chiết Quân Vũ tan đi một nửa.

Nàng ăn xong màn thầu, đi theo đến trong thành, phụ nhân trên người không có bạc, liền để nàng cũng ngủ trên đống cỏ khô, nơi này cũng có rất nhiều người, mỗi người đều mang theo mấy đứa trẻ con, Chiết Quân Vụ nhìn qua liền biết đây đều giống nàng bị bán đi.

Tuy bây giờ đã là tháng ba, nhưng trời vẫn rất lạnh, ngủ cũng bị lạnh đến tỉnh, Chiết Quân Vụ vừa định đứng dậy lấy chút cỏ tranh để dắp liền thấy một đứa bé đang rón rén đi ra ngoài, nàng còn chưa phản ứng lại thì đã thấy một mũi tên bắn về phía đó, đứa trẻ không lớn lắm kia trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.

Máu bắn lên trên mặt Chiết Quân Vụ, nàng sững ngờ ngay ngốc ngồi xuống chỗ kia, trong đầu cứng đờ, chỉ trong nháy mắt, nàng cảm thấy chính mình giống như đã chết. Vẫn là Phụ nhân to khỏe kia ôm lấy nàng đổi vị trí khác, bà ta lấy chuyện này mà cảnh báo nàng: “Ngươi hãy nhớ lấy, ngươi đã bí bán, bị bán mà muốn chạy trốn, nếu bị gia chue giết chết thì cũng không có ai hỏi đến một tiếng đâu.”

Ba ngày kiên tiếp Chiết Quân Vụ không hề nói gì.

Phụ nhân cũng không cần nàng nói chuyện, chỉ cảm thấy nàng bị dọa sợ, ngày hôm sau cho nàng nhiều hơn một cái màn thầu. Sau khi đi bộ được nửa tháng, phụ nhân đã mua được mười ba đứa trẻ nữa.

Bao gồm mười hai bé gái và một bé trai, chúng đều có tuổi tác không khác biệt mấy so với nàng, đều tầm khoảng mười một mười hai tuổi, phụ nhân nói bà ta sẽ không mua quá nhiều đứa nhỏ, đối với bà ta thì loại mua bán này không phải là buôn bán tốt. Mua mười ba đưa trẻ, mỗi đứa đều chỉ hai đến ba đấu gạo, chỉ có duy nhất người bán con trai kia rất khó đối phó.phụ nhân to khỏe kia liền cho người kia bốn đấu gạo.

Đứ bé trai kia liền tự sửa tên cho mình, gọi là Tứ Đấu.

“Ta phải nhớ kỹ, nhớ kỹ bốn đấu gạo này.”

Phụ nhân cao to khỏ mạnh cảm thấy không sao cả nói: “Vậy ngươi cứ nhớ kỹ đi.”

Phụ nhân cao tráng này mua mười ba đưa trẻ, đều không phải là mua không, Quân Vụ phát hiện những người bà ta chọn đều lớn lên rất tốt. Trong lòng nàng cảm thấy khá sợ hãi, lớn lên xinh đẹp dễ nhìn thường sẽ bị bán khá nhiều, lúc nàng ở nông thôn đã từng nghe người ta nói đến các vị tỷ tỷ ở trong Câu lan viện, ở đó đều chọn người đẹp để mua.

Mặc dù phụ nhân cao to kia nói bà ta sẽ không làm như vậy, nhưng Quân Vụ không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.

Trái tim nàng vẫn luôn treo cao, mỗi ngày không dám nói câu nào, phải làm gì liền làm cái đó, khiến cho phụ nhân cao khỏe kia ngạc nhiên một hồi: “Xem nhà ngươi hiểu chuyện chưa kìa.”

Sau đó nói: “Yên tâm, ta là người tốt, sẽ tìm kiếm cho các ngươi một nơi tốt.”

Câu nói này làm trái tim của mười ba đứa trẻ hạ xuống. Cuối cùng khi đến tháng năm, bọn chúng được đưa đến một căn nhà nhỏ.

Trong nhà có rất nhiều người, lúc phụ nhân đi vào liền nhét cho người dẫn đường một túi tiền, nói: “Hạ công công, nhờ ngài nói lời tốt giúp ta nha.”

Hạ công công bóp bóp túi tiền, vừa lòng cười nói: “Người ngươi lựa chọn đều tốt, chắc đều có thể được chọn.”

Chiết Quân Vụ vẫn luôn cúi đầu, lúc bấy giờ nàng còn không biết thái giám là cái gì, chỉ cảm thấy người này nói chuyện như bị bóp lấy cổ họng, ăn mặc cũng rất kỳ quái.

Chờ đến sau khi phụ nhân cao lớn bán bọn họ đi rồi cầm đi mấy cái túi tiền, Chiết Quân Vụ mới biết được, bọn họ là bị bán để tiến cung.

Hoàng cung là cái gì, nàng như cũ vẫn không biết, nhưng bất đầu từ hôm nay, bọn họ trừ bỏ được dạy quy củ thì mỗi ngày đều có hai cái bánh bao để ăn.

Hai cái bánh bao là có thể ăn thoải mái, sẽ không còn thấy đói bụng, mọi người đều cảm thấy rất thỏa mãn, mặc dù nếu không học tốt quy củ sẽ bị đánh cũng không có ai oán giận.

Tuy rằng Chiết Quân Vụ vẫn cảm thấy lo âu thấm thỏm, nhưng khi không còn đói bụng thì cũng không còn quan tâm nữa. Con người chính là bị thuần hóa như vậy đấy, chờ đến tháng chín được vào trong cung, lúc ngồi xe ngựa đi đến tường của cung, nàng mới hoàn toàn tiếp thu sự thật rằng chính mình đã bị mẹ bán, còn bị bán vào trong cung làm cung nữ

Cái tường cao cao đã che chắn hoàn toàn cây cối và bầu trời phía bên ngoài, Chhiết Quân Vụ chỉ cảm thấy trời tối sầm đi, khắp nơi đều tĩnh lặng. Sau đó nàng xuống xe ngựa, thay xiêm y ở trong một căn phòng, xong xuôi Hạ công công liền để bọn họ đi đến bên trong một đinh viện vuông vức. Hắn xem cả đám một họ rồi chọn ra một đám người trong đó.

Trong viện có hơn một trăm người đang đứng, Hạ công công chỉ chọn có hai mươi người để lãnh đi, Chiết Quân Vụ cũng là một người được chọn ở trong đó. Sau đó hai mươi người bọn họ được đưa đến một cái viện khác, chỗ đó đã có mấy người đứng chờ sẵn.

Trong những người này có thái giám và ma ma. Hiện giờ nàng đã biết thái giám là người nào. Nhóm cung nữ bọn họ đã xếp thành năm hàng để mấy vị ma ma và thái giám này xem xét.

Một thái giám có khuôn mặt tròn lôi kéo Hạ công công đi lên trước, cười nói: “Thật sự đã được dạy tốt quy củ ở trên đường rồi sao?”

“Chắc chắn là thật, Hoàng hậu nương nương đã ra lệnh, chẳng lẽ ta còn có thể nói láo sao?” Hạ công công hơi mất hứng nói: “Thế rốt cuộc ngươi có chọn không?”

Thái giám mặt tròn vội vàng nói: “Chọn, chọn, ngươi người này, chính là tính tình sốt ruột.”

Sau đó quay đầu nhìn qua, liền thấy Chiết Quân Vụ.

Hắn liền nói một câu: “Ngược lại lớn lên rất đẹp.”

Hạ công công liếc mắt nhìn Chiết Quân Vụ một cái: “Người thành thật, tay cũng khéo, chỉ là…… Lớn lên xinh đẹp quá mức, là nơi này tốt nhất, ngươi muốn sao?”

Người này cũng không phải là chuẩn bị cho thái giám mặt tròn.

Thái giám mặt tròn là người Đông Cung, họ Lý, nghe vậy kiền gật đầu: “Lưu công công để cho ta chọn một người có tướng mạo tốt.”

Hạ công công nghe được cảm thấy thật kỳ quái.

Thái Tử điện hạ không thích người có tướng mạo tốt, đây là điều mà người trong thiên hạ biết rõ, ở trong Đông Cung, nhóm thái giám cung nữ đều có dung mạo bình thường, tại sao lúc này lại muốn chọn một người có dung mạo đẹp mang về? Nhưng thật ra Thất hoàng tử thích cung nữ xinh đẹp, Hạ công công chính là có ý muốn chuẩn bị đem Chiết Quân Vụ đưa qua đó. ( truyện trên app T Y T )

Bất quá cũng không có việc gì, hắn lúc này liền để người mua riêng thêm vài người có tướng mạo tốt trở về là được, Thất hoàng tử bên kia còn có thể đợi, trước cứ đưa cho Đông cung mới tốt.

Lý Thái giám mắt mang thâm ý mà cười, không nói lời nào, làm ra bộ dáng ngươi chớ hỏi. Nhưng trong lòng hắn cũng bồn chồn, kể cả hắn cũng không biết.

Lưu công công là người hầu hạ thân cận của thái tử điện hạ, nếu nói ai con giun trong bụng thái tử điện hạ, có thể phỏng đoán được ý thái tử điện hạ thì Thái giám lưu kia chính là người đứng đầu.

Lý Thái giám Lý chỉ hận bản thân không thể biến thành con giun trong bụng, không bò được vào bụng của Thái Tử điện hạ, để cho tên Thái giám họ Lưu kia đoạt trước, được thưởng thức trước.

Vì thế hắn mang theo Chiết Quân Vụ đi về phía Đông Cung, nhìn thấy nàng thật cẩn thận mà đi theo, cũng không có nhiều lời mà hỏi thăm một câu, quy củ đi đường hành lễ cũng tạm được, trong lòng hắn vẫn đang suy đoán xem rốt cuộc thì Lưu thái giám có ý định gì, tại sao lại cố tình muốn hắn dẫn đến một cái mầm mỹ nhân.

Trái lo phải nghĩ mãi vẫn không tìm ra thâm ý gì, hắn liền dứt khoát không nghĩ nữa. Đến khi tới Đông Cung, mặt trời đã xuống sắp đến hoàng hôn. Dọc hành lang treo mành trúc được bện lại tinh tế từ những lạt trúc nhỏ xinh, đầu của hắn được mành trúc che chắn, nhưng cả Chiết Quân Vụ thì ngược lại, nàng còn nhỏ, vóc dáng lùn khiến cả khuôn mặt đều lộ ra bị bao trùm bởi hào quang màu ráng chiều.

Mặt nàng khuôn tính là quá nhọn, hai má đã được mấy ngày nay nuôi thêm ít thịt, lại trắng nọn sạch sẽ, là một khuôn mặt trứng ngỗng, trên trán còn có mỹ nhân tiêm*, cái mũi không tính là quá cao thẳng, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng so với khuôn mặt khác thì có tướng mạo cực kỳ xinh đẹp.

Với khuôn mặt như vậy, ở Đông Cung có thể coi là đứng đầu. Lý Thái giám mang nàng đi theo một mạch, nàng có thể cảm nhận được những ánh mắt khác thường suốt cả đường đi.

Lý thái giám cần phải mang nàng đi gặp vị thái giám họ Lưu kia, nhưng đáng tiếc sau khi đến nơi thì Thái giám Lưu không có ở đây.

Tiểu giám nói: “Lý gia gia, ngài vừa mới đi thì Thái Tử điện liền bị bệ hạ phái đi Ký Châu, Lưu công công cũng đi theo, chỉ sợ là phải đi ba bốn ngày mới có thể trở về được.”

Vô luận là lãnh người trước hay là đi Ký Châu trước, thái giám Lưu cũng chưa nói là muốn đem người lãnh về để làm gì. Trong nhất thời Lý thái giám không biết phải làm thế nào, vừa oán trách Lưu thái giám giấu sâu tàng kín, giống như chồn thành tinh, một bên lại suy nghĩ một lúc mới ứng phó mà nói với Chiết Quân Vụ: “Ta đưa ngươi đi hậu viện trụ, ngươi đi theo nhóm tiểu cung nữ cùng nhau làm việc lặt vặt tạm trước đi.”

Chiết Quân Vụ đã bị đưa đến giường chung lớn của nhóm tiểu cung nữ trong hậu viện, rất nhanh sau đó nàng đã bị cô lập.

Sau khi Lý thái giám đưa nàng đến nơi này liền không có quan tâm đến nàng nữa, Chiết Quân Vụ ở chỗ này ba ngày, liền chịu xem thường và coi thường ba ngày, không ai chịu nói chuyện với nàng.

Nàng biết chính mình mới đến, không thể gây sự, người khác để cho nàng làm nhiều việc hơn một ít thì nàng sẽ làm nhiều việc hơn một chút. Bởi vì ngoại trừ cần làm nhiều việc hơn, mặc dù bị mọi người cô lập và xem thường nhưng nên cho nàng ăn cũng không ít hơn.

Chỉ cần cho ăn là được. Tính tình của nàng vốn nhàm chán, người khác không nói chuyện với nàng thì nàng cũng sẽ không nói, quét sân lấy nước mọi việc nàng đều làm. Một ngày vội từ buổi sáng lên đến buổi tối, nàng mệt ngả đầu liền ngủ.

Nhưng đến ngày thứ tư, nàng phát hiện chính mình mặc dù đã nghe lời như vậy nhưng vẫn không khác lúc học quy củ. Hôm nay là ngày trời nóng chưa từng, nóng khiến người ta không chịu nổi, thế nhưng ma ma quản sự lại kêu nàng đi quét sân.

Trong viện đi vào đi liền phơi da người đau, Chiết Quân Vụ cầm cái chổi, cũng không dám phản kháng, chịu đựng ánh mặt trời sáng rực chói chang quét lá cây ở trong sân.

Mặt trời thật quá chói chang, mặt nàng bị phơi đến đau rát, phơi nắng cả một ngày trời, nàng đã bị phới đến ốm. Không chỉ có bị thương đến da mà nàng còn cảm thấy da thịt của mình đều bị nướng chín., thêm chút muối là có thể ăn được rồi.

Tháng chín lá rụng nhiều, nàng quét một ngày, mới được ma ma quản sự cho phép đi ăn cơm. Lúc này trời đã tối rồi, Chiết Quân Vụ đi trong phòng bếp lấy đồ ăn, người khác đều đã ăn xong, trong phòng bếp, các bà tử đang thu thập chén đũa, nàng chỉ còn lại có hai cái bánh bao.

Hai cái bánh bao cũng có thể ăn. Nàng xin một chén nước để uống, không chậm trễ để các bà tử thu thập phòng bếp, liền tìm cái góc nhỏ ngồi xổm xuống, một tay cầm màn thầu một tay cầm nước.

Lúc này trên mặt nàng phơi ra dấu vết liền càng rõ ràng, ở trên mặt một thẳng một xiên, thoạt nhìn đặc biệt chật vật, một cái bà tử thấy nàng đáng thương, chờ nàng ăn xong sau, lại đưa cho nàng một cái màn thầu.

Chiết Quân Vụ ngơ ngác tiếp nhận màn thầu, ngồi xổm ở đó cắn một ngụm, nước mắt như hạt châu đột nhiên liền rớt xuống.

Rõ ràng màn thầu đều là màn thầu giống nhau, nhưng là nàng chịu không nổi giờ này khắc này có người khác đối xử tốt với mình.

Dễ dàng cảm động.

Vì thế chờ Lý thái giám hồi cung, Lưu thái giám tới xem Chiết Quân Vụ, liền thấy một tiểu đáng thương nhai màn thầu khóc chật vật —— trên mặt loang lổ dấu vết có vẻ cũng không phải là tiểu đáng thương xinh đẹp.

Trong lòng Lý thái giám lộp bộp một tiếng, nhìn vẻ mặt âm trầm của Lưu thái giám, cảm thấy mình sắp xong rồi.

Lưu thái giám muốn chính là mầm mỹ nhân, vừa trở về liền vội vã nhắc tới, nhưng hiện tại tiểu nha đầu này không coi là đẹp, còn có chút xấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp