Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 59: Sự cố xảy ra (2)


1 năm

trướctiếp

Trong ngự thư phòng, Thái tử quỳ trên mặt đất, nghe tiếng Hoàng đế nổi giận.

“Chủ ý hay lắm! Cho rằng trẫm sẽ đau lòng con, nên liền dám làm càn, đem một cung nữ đưa ra ngoài thì thôi, còn dám đưa đến Ông gia, đưa đến Ông gia thì thôi, còn bị phủ Thục Lăng Hầu đón trở về!”

“Người đã trở lại phủ Thục Lăng Hầu được hai tháng, trẫm còn bị giấu diếm, Thái tử, con thật to gan.”

Thái tử bị mắng, cũng không lên tiếng, chỉ quỳ, nhìn thẳng phía trước, ngay cả đầu cũng không cúi xuống. Hoàng đế thấy vậy tức giận, ném một chén trà xuống đất, trực tiếp đập vào vai Thái tử, sau đó rơi xuống, nhưng bị đập như vậy, Thái tử chỉ kêu đau một tiếng, sắc mặt có chút thay đổi.

Hắn đặt chén trà xuống, lúc này mới nhìn về phía Hoàng đế, thở dài một tiếng: “Phụ hoàng, con cũng không muốn.”

Hắn nói: “Nếu sớm biết nàng là khuê nữ (con gái chưa chồng nhà quyền quý) của Thục Lăng Hầu, con liền trực tiếp nhận nàng làm thị thiếp, gạo nấu thành cơm, làm sao còn có nhiều chuyện như bây giờ.”

Hoàng đế tức giận nở nụ cười: “Con lại còn dám nói.”

Thái tử cười cười: “Phụ hoàng, người có còn nhớ, con khi còn bé rất chán ghét chuyện của người và Chử Đinh không?”

Tên Chử Đinh tùy tiện được nhắc tới, trong lòng Hoàng đế đau xót, ánh mắt nhìn về phía Thái tử càng thêm bất thiện.

“Thái tử, lá gan của con càng lúc càng lớn.”

Thái tử không chút sợ hãi, nói: “Phụ hoàng cũng không cần tức giận, chuyện năm đó, người thương tâm, con cũng là bị chỉ trích."

Hoàng đế: “Đó là do mẫu hậu (mẹ) con ngu xuẩn không ai bằng.”

Trong lòng Thái tử liền nghĩ: Cho nên ngươi vì trừng phạt mẫu hậu, liền không quản con trai ruột của mình sao? Tùy ý để con nghe được những lời chỉ trích ấy.

Hắn lắc đầu: “Năm đó đủ loại, phụ hoàng cũng biết con là vô tội, nhiều năm như vậy, con cũng cho rằng tật xấu này của mình là trị mà không hết.”

Bất luận Hoàng đế phẫn nộ như thế nào, Thái tử vẫn bình tĩnh như trước, hắn nói: “Phụ hoàng, người đau lòng cho con, Hoàng tổ mẫu (bà) cũng đau lòng cho con, biết trong lòng con có vướng mắc, nhiều năm như vậy, cũng chưa từng bức bách con, duy nhất một lần con bị người ta ghét bỏ, vẫn là mẫu hậu làm.”

“Con đối với phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, cũng không oán hận, nói câu mẫu hậu lúc trước từng mắng con........chính là đạo đức giả.”

“Con trong lòng một chút cũng không phục, cũng cảm thấy trong lòng ủy khuất, cho đến gặp Quân Vụ, lúc này mới giảm bớt một chút. Nàng mười hai tuổi đã đến bên cạnh con, rất ngốc, cái gì cũng không biết, tính tình của con kém, nàng còn sợ con sẽ đánh nàng.”

Hắn cười rộ lên, giống như nhớ lại chuyện gì buồn cười, nói: “Khi đó, con cũng không nghĩ tới mình sẽ thích một nô tỳ.”

Nàng thấp hèn, tầm thường, Thái tử Điện Hạ thận trọng, cao quý, có ngạo khí của mình, trước đó, chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ coi trọng một cung nữ, còn có thể yêu mà không được.

“Sau đó, phụ hoàng cũng biết rồi, con đưa nàng ra ngoài, không vì cái gì khác, chỉ vì nàng nói, nàng không muốn làm thiếp.”

Hoàng đế ngẩng đầu: “Cái gì?”

Thái tử: “Nàng không muốn làm thiếp.”

Hắn nói: “Con cũng rất kinh ngạc, nàng chỉ là một tỳ nữ, có thể làm thiếp thất cho con, sau này sinh hạ hài tử, làm lương đệ, trắc phi, chính là trời cao ban ân, nàng không biết tốt xấu như vậy, có thể nói là không biết tốt xấu.”

Hoàng đế nhíu mày: “Cho nên con liền đáp ứng?”

Thái tử liền nhìn về phía Hoàng đế, không giống như là quân thần, mà là một lần nói chuyện giữa cha con và nữ nhân.

Hắn hỏi: “Phụ hoàng, con cũng luyến tiếc, nhưng trên tay nàng có một vết sẹo, đó là mẫu hậu dùng chén trà đập vào.”

Hắn nói: “Nàng da non, trắng nõn, một vết sẹo như vậy, trông rất dữ tợn, bị thương một chút liền dễ dàng lộ ra. Khi đó con đã nghĩ, hôm nay đập một vết sẹo, ngày mai lại đập một vết sẹo, vậy sau này làm sao? Nàng rất ngốc, tính tình lại đơn thuần, lương thiện, khiến con không dám để nàng một mình ở trong Đông Cung.”

“Nếu là làm thị thiếp, nói không chừng sẽ bị người ta khi dễ tới mất mạng. Chẳng lẽ con còn muốn vì nàng đi chèn ép Thái tử phi sao?”

“Sau đó, lại trùng hợp khi đó thị thiếp của nhị ca không có hài tử, rồi bị mất mạng, tuy rằng cùng nhị tẩu (vợ nhị ca) không có quan hệ, nhưng con lại tựa hồ nhìn thấy tương lai của Quân Vụ.....Sợ nàng sẽ mất mạng.”

Hắn kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó hỏi hoàng đế: “Phụ hoàng, lúc trước, người có từng nghĩ tới, thịnh sủng cùng yêu quý như vậy, sẽ làm cho người mà người thích mất mạng không?”

Hoàng đế bị hắn nói lui về phía sau một bước, trong lòng dâng lên một nỗi thương tâm.

Ông rất hối hận.

Một câu này của Thái tử, nói trúng nỗi lòng của ông.

Năm đó tuổi còn trẻ, yêu Chử Đinh vô cùng, ngay cả khi hắn cùng thái hậu có tư tình cũng chịu thông cảm, làm sao có thể là loại tình yêu như chuồn chuồn lướt nước?

Nhưng chính là như vậy, cũng hại chết hắn. Chử Đinh đã chết trong những năm tháng tốt đẹp nhất của hắn, nhiều năm như vậy, vẫn ở lại trong lòng hoàng đế như trước.

Sau này khi ông ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế, người đầu tiên ông giết chính là người năm đó dẫn đầu bức tử Chử Đinh.

Thái tử thấy hoàng đế lộ vẻ xúc động, lúc này mới chậm rãi thở dài một hơi.

Hắn chậm rãi nói: “Phụ hoàng, người có từng nghĩ tới việc buông tay không?”

Hoàng đế kinh ngạc, ngẩng đầu: “Buông tay?”

Thái tử gật đầu: “Đúng, buông tay.”

Những lời này của hắn, càng nói càng không thẹn với lương tâm.

“Phụ hoàng, lúc ấy con nghĩ, bây giờ phải làm thế nào mới tốt. Khi đó, con bị thiếp thất của nhị ca dọa sợ, muốn cưỡng ép giữ nàng lại, nếu cuối cùng chỉ còn lại hài cốt thì phải làm sao? Nhưng không giữ lại, thì nên đưa đi đâu?”

“Con suy nghĩ thật lâu, liền buông tay.”

“Sau này, con sẽ có vô số thiếp, bọn họ có thể không được con yêu thích như nàng, nhưng cũng sẽ không khiến con phải canh cánh trong lòng, một khi đã như vậy, vì sao không buông tay?”

“Nhưng con lại cực kỳ yêu nàng, trái lo phải nghĩ, liền chuẩn bị tìm cho nàng một gia đình tốt, để cho nàng về sau sống vô lo vô nghĩ.”

“Con tin tưởng nhân phẩm của Ông gia, Ông Kiện tuy rằng là quan không nhỏ, nhưng cũng không phải là đại quan gì, em trai ông ta vừa hay không có con nối dõi, làm sao còn có thể tìm được người tốt hơn vậy? Con lập tức không do dự, liền tiễn nàng đi.”

Hắn nói: “Ba tháng sau khi tiễn nàng đi, ngài nói không hối hận, cũng hối hận, đời này của con, chưa từng phải chịu ủy khuất như vậy, nhưng chỉ nghĩ đến việc nàng có thể sống rất tốt, liền không hối hận nữa.”

Hoàng đế dần dần bị từng câu từng chữ của hắn làm cho bình tĩnh lại.

“Cho nên con dám lừa gạt trẫm?”

Thái tử lắc đầu: “Không phải lừa gạt, là biết có cơ hội cùng nàng làm phu thê, liền bất chấp rất nhiều.”

Hắn tự giễu nói: “Phụ hoàng, con kỳ thật sau lưng đã mắng người.”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Trẫm biết.”

“Con khi còn bé mắng trẫm mê muội một nam nhân, ngay cả con cái cũng không để ý tới.”

Thái tử lúc này thật sự kinh ngạc, hắn ngẩng đầu: “Phụ hoàng biết?”

Hoàng đế ngược lại không tức giận, cười cười: “Ngươi đều bị tức thành như vậy, trẫm không thể đi xem ngươi?”

Thái tử liền thở dài nói: “Xin lỗi người, thật sự đi đến bước này, con mới hiểu được nỗi khổ kia.”

“Phụ hoàng cũng đừng mắng con, phần si tình này, cũng là tật xấu nhà chúng ta truyền lại.”

Sự tình rõ ràng được hắn nói xong, Hoàng đế trong lòng tin một nửa, còn có một nửa là không chịu tin, phải từ từ kiểm chứng mới được.

Hơn nữa, nhà ai cũng được, nhưng nhà Thục Lăng Hầu......Hoàng đế vẫn có chút do dự.

Ông ngồi trên ngai vàng, nhìn Thái tử quỳ trên mặt đất, trong nháy mắt lại đau đầu: “Con cháu đều là nợ, đều là nợ a, con đi về trước đi, trẫm còn muốn suy nghĩ lại.”

Nhưng chờ Thái tử đi rồi, ông mới đứng lên, chậm rãi đi lại trong ngự thư phòng, hỏi Chu Toàn Cung: “A Đinh qua đời gần mười tám năm rồi phải không?”

Chu Toàn cung kính khom người: “Vâng, mười tám năm.”

Hoàng đế đột nhiên nói: “Lâu như vậy a.”

Ông lẩm bẩm: “Ngươi nói, nếu trẫm năm đó, thật sự buông tay giống như Thái tử, có thể hay không......”

Có thể cái gì hay không, ông không nói toàn bộ, Chu Toàn Cung cũng không dám bổ sung một câu, chủ tớ hai người lẳng lặng đứng, nhất thời, ngự thư phòng yên tĩnh lại.

Mà giờ này khắc này, ở phủ Thục Lăng Hầu, sau khi Thục Lăng Hầu sốt ruột trở về, hỏi Triệu Thị: “Quân Quân đâu......”

Sau đó nhìn mặt bà, lo sợ hỏi: “Sao vậy? Sao nàng lại khóc thành như này?”

Triệu Thị đau buồn nói: “Quân Quân, Quân Quân con bé....”

Thục Lăng Hầu: “Quân Quân làm sao?!”

Ông hiện tại vô cùng lo lắng: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Ánh mắt lúc đó của hoàng đế khiến nội tâm ông sợ hãi, chỉ sợ Quân Quân xảy ra chuyện gì.

Triệu Thị ngược lại bị ông dọa sợ, nói: “Không phải chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay Quân Quân nói mấy lời, thật sự là làm cho lòng thiếp chua xót không thôi.”

Bà đem lời của Chiết Quân Vụ kể lại một lần: “Con bé nói với thiếp như vậy, thiếp, trong lòng thiếp không dễ chịu. Vũ Quan, ngài phải đáp ứng thiếp, lúc này cũng không thể để cho Quân Quân lập tức đính hôn, ngài nhìn xem, dọa con sợ rồi.”

Thục Lăng Hầu lại càng thêm hoài nghi, ông cảm thấy sự tình rất kỳ quái, nhưng ông vẫn như trước giống như con ruồi không đầu không tìm được đường ra.

Ông hít sâu một hơi: “Quân Quân trở về lâu như vậy, nàng có phát hiện ra điều gì khác thường không?” ( truyện trên app T Y T )

Triệu Thị lắc đầu: “Không có a.”

“Chỉ là......Chỉ là hôm nay, thiếp cảm thấy con bé không giống mọi ngày.”

Thục Lăng Hầu muốn lập tức đi hỏi Chiết Quân Vụ, nhưng Triệu Thị lại nói nàng đã ngủ, ông không muốn đi quấy rầy, liền thở dài nói: “Thư Uyển, nhà chúng ta sợ là gặp phải chuyện lớn rồi.”

Triệu Thị đang muốn hỏi, đã thấy Thục Lăng hầu lại đột nhiên bị một tờ giấy hấp dẫn.

Triệu Thị theo ánh mắt của ông nhìn qua, nói: “Sao vậy?”

Bà cầm lấy tờ giấy trên bàn: “Đây là bài văn mấy ngày trước thiếp dạy Quân Quân viết, sao vậy?”

Sau khi Quân Quân trở về, Triệu thị không biết biểu lộ tình thương của mẹ như thế nào, chờ sau khi quen thuộc, liền muốn tiếp tục dạy nàng đọc sách viết chữ.

“Quân Quân rất thích đọc sách, chữ của con bé cũng viết rất tốt, ngài xem xem, chữ này rất có khí khái, xem chừng là vợ chồng Ông gia dạy, trong lòng thiếp rất cảm kích bọn họ....”

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy sắc mặt Thục Lăng Hầu càng ngày càng kém, càng ngày càng khó coi, trong lòng bà phấp phỏng lo âu, nhịn không được lắc lắc tay áo Thục Lăng Hầu: “Vũ Quan, ngài nói chuyện đi, ngài cũng đừng dọa thiếp.”

Thục Lăng Hầu lại đi qua cầm lấy tờ giấy kia, nhìn chữ trên giấy kinh ngạc xuất thần, sau đó xoay người đi vào thư phòng.

Triệu Thị vội vàng đuổi theo, hai người đến thư phòng, Thục Lăng Hầu bảo người hầu đi ra ngoài, chỉ đi lấy một tờ giấy trên án thư.

Trên đó có bút tích của Thái tử, là sáng nay đưa tới, chỉ có một câu: Thuốc mỡ này đưa cho Lệnh thiên kim để thoa ngoài da, có hiệu quả với vết thương ở chân.

Buổi sáng lúc nhìn tờ giấy này, ông còn rất tức giận, giận dữ mắng Thái tử khinh người quá đáng, nhưng bây giờ cầm tờ giấy này, nhìn lại chữ của Chiết Quân Vụ, hai người không liên quan với nhau, lại có nét chữ giống nhau như đúc.

Ông ngồi phịch lên ghế, nửa ngày không lấy lại được tinh thần, thật lâu sau mới nói: “Phu nhân, chúng ta có thể, có thể vẫn hiểu lầm một chuyện.”

Ông nói:"Việc này, sợ là chỉ có Quân Quân nói với chúng ta, chúng ta mới có thể biết."

Triệu Thị sớm thấy ông như vậy, liền đoạt lấy hai tờ giấy so sánh, như thế còn có cái gì không rõ, bà ngờ vực vô căn cứ nói: “Ngài đừng hù dọa chính mình.”

Sau đó nói: “Ông gia và Thái tử có quan hệ, có thể nào, có thể nào Thái tử đã sớm quen biết Quân Quân, vẫn thường xuyên gửi thư qua lại, chữ viết của Quân Quân cũng là do Thái tử dạy?”

Ý nghĩ này thật sự là quá hoang đường, trong nháy mắt, trong đầu Triệu Thị còn nghĩ đến những thứ khác.

“Lại có khi nào Thái tử đã sớm tìm được Quân Quân, biết con bé là khuê nữ của chúng ta, cho nên âm thầm đưa đến Kỳ Châu cho vợ chồng Ông gia?”

Bà càng nói càng vội: “Quân Quân là một cô nương chưa có chồng, trước kia lại lớn lên ở trong thôn nhỏ, làm sao gặp qua người như Thái tử, sợ là Ông gia giật dây, bọn họ đã sớm viết thư qua lại.”

Điều này cũng có lý, Thục Lăng Hầu đứng lên: “Nàng nói không sai, là có loại khả năng này, lần này lại càng đúng, chính vì vậy, Thái tử hôm nay mới dám làm việc như thế, Bệ Hạ mới để cho ta trở về hỏi Quân Quân, mà Quân Quân đột nhiên nói những lời này, cũng là có thể hiểu được.”

Triệu Thị lại nói: “Cũng không đúng......Thái tử làm như vậy, chúng ta đều có thể đoán ra, Bệ Hạ làm sao lại không đoán, không tra ra được. Thái tử sẽ không bày ra cục diện dễ hiểu như vậy.......”

Thục Lăng Hầu vỗ đầu một cái, cảm thấy phản ứng của mình quá lớn, thật là hồ đồ. Ông hít sâu một hơi: “Không được, ta phải đi hỏi Quân Quân ngay bây giờ. Việc này quá lớn, ngày mai còn phải vào triều, xem chừng Bệ Hạ sẽ hỏi ta việc này.”

Triệu Thị nhân tiện nói: “Vậy chúng ta đi nhanh đi, buổi trưa con bé thường ngủ một lát, không biết bây giờ đã tỉnh chưa.”

Hai người đi vào trong phòng Chiết Quân Vụ, vừa lúc Chiết Minh Châu dẫn theo người mang hộp thức ăn tới, thấy hai người bọn họ, tò mò nói: “Chú thím, con nấu canh, đang muốn đưa tới cho mọi người, hai người đây là, tới chỗ Quân Quân sao?”

Vội vã như vậy, là xảy ra chuyện gì sao?

Triệu Thị: “Minh Châu, con về trước đi, chúng ta có chuyện muốn nói với Quân Quân.”

Chiết Minh Châu suy đoán: “Chú mới từ trong cung trở về, có phải là chuyện của Quân Quân không?”

Nàng sốt ruột nói: “Vậy không được, con phải đi nghe, nếu không con sẽ lo lắng.”

Thục Lăng Hầu cũng không đuổi nàng đi: “Cũng được, con và Quân Quân tuổi xấp xỉ nhau. Có con ở đây, xem chừng Quân Quân cũng sẽ thoải mái hơn.”

Ông thở dài: “Đi thôi, sợ là đêm nay sẽ khó ngủ.”

Tác giả có lời muốn nói: Phần 3 trước 12 giờ, tui đi ăn cơm trước nha.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp