Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 60: Sự cố xảy ra (3)


1 năm

trướctiếp

Lúc ba người tới, Chiết Quân Vụ quả thật đã tỉnh lại. Tiểu Đào đi tới xem nàng đã tỉnh chưa, nói: “Cô nương, nhìn có vẻ nghiêm trọng......Người phải bình tĩnh.”

Rồi nhỏ giọng nói: “Có cái gì không đúng, người cứ gọi nô tỳ.”

Chiết Quân Vụ vỗ vỗ tay Tiểu Đào: “Ta biết rồi, không sao đâu.”

Chờ đứng dậy mặc quần áo tử tế, nàng mở rèm ra, thấy ba người bên ngoài, vẫn có chút kinh ngạc, sau đó mới đi qua, thấy ánh mắt của Thục Lăng Hầu, nàng liền đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Chiết Quân Vụ lẳng lặng ngồi xuống, nói: “Cha, mẹ, Minh Châu, các người đã biết rồi.”

Nàng vừa nói ra lời này, Triệu Thị kinh hãi: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ con thật sự quen biết Thái tử?”

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Có quen biết.”

Thục Lăng Hầu vội hỏi: “Quen nhau lúc nào?”

Chiết Quân Vụ: “Mười hai tuổi, năm bị bán.”

Triệu Thị khóc ròng nói: “Quả nhiên là như vậy, là Thái tử đưa con đến Ông gia, sau đó cùng con thư từ qua lại đúng không?”

Lúc này, bà thậm chí nhịn không được nghi ngờ người của Ông gia: “Bọn họ cũng biết con là con gái của ta, cho nên mới để con cùng Thái tử qua lại như vậy?”

Chiết Minh Châu nghe lời này, cũng khóc lên: “Bọn họ xem Thất tỷ tỷ là ai chứ!”

Chiết Quân Vụ liền ngẩn người, sau đó suy nghĩ một chút, liền biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì. Nàng cười khổ nói: “Không phải như vậy.”

Những suy đoán vô căn cứ của mọi người đều không phải là sự thật.

Mắt nàng có chút ướt: “Điện hạ, là một người rất tốt rất tốt, ngài không phải như mọi người nghĩ đâu.”

Triệu Thị sợ nàng bị lừa: “Quân Quân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, con mau nói một chút, mẹ thấy rất sốt ruột.”

Chiết Quân Vụ liền nhìn về phía bà, đột nhiên nói: “Mẹ, người có biết vì sao buổi trưa con thường ngủ một lát không?”

Triệu Thị nói: “Là thói quen của con ở Ông gia?”

Chiết Quân Vụ nở nụ cười: “Không phải ở Ông gia, mà là ở Đông Cung.”

Lời này khiến cả ba người kinh ngạc đứng lên: “Đông Cung?”

Chiết Quân Vụ cúi đầu, tay vô thức vuốt vòng tay ngọc dương chi trên tay, chậm rãi nói: “Đúng, Đông Cung, năm ấy Vân Châu đại hạn, mẹ nuôi bởi vì con không phải thân sinh, đã bán con trước. Con liền vào cung.”

“Trên đường trải qua một ít chuyện không tốt, có thể sống sót, làm một nô tỳ, con liền rất cao hứng.

Nàng ngẩng đầu, cười nói: “Cho nên, con tận tâm tận lực hầu hạ Điện Hạ, Điện Hạ cũng thích con, dẫn con đi thư phòng làm việc, mỗi ngày vào buổi chiều, con đều sẽ hầu Điện Hạ mài mực.”

“Điện hạ bận rộn, buổi tối mới có chút thời gian dạy con đọc sách viết chữ, sau đó có một ngày, con cùng ngài đêm khuya viết chữ, ngáp một cái, ngài ấy liền nói, liền nói......”

Nói tới đây, nàng đã có chút nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống, cười nói: “Điện Hạ đã nói, Quân Vụ a, ngươi sau này không có việc gì, buổi chiều liền ngủ một lát đi, trong Đông Cung này, cũng không phải là không có ngươi thì sẽ không có ai.”

“Ngươi ngủ một lát, buổi tối ta mới có thể cho ngươi ở cùng lâu một chút.”

Nàng nói xong lau nước mắt, ý cười trên mặt càng rõ hơn: “Điện hạ đối với mọi người, có thể không tốt, nhưng đối với con, lại là vô cùng vô cùng tốt, mọi người không thể nói ngài ấy như vậy.”

Ba người còn lại trong phòng chỉ có ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều cảm thấy chuyện này thật ly kỳ, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

“Cho nên, con là sủng...sủng tỳ kia của Đông Cung?”

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Vâng, sau này con mới biết, hóa ra người khác đều biết đến con.”

Sủng tỳ của Đông Cung ở bên ngoài truyền ra một cách phóng đại, Thái tử nhiều năm như vậy chỉ thân cận với một tỳ nữ, về sau mặc dù không có cái gì khác truyền ra, nhưng việc trong Đông Cung có người như vậy, cũng làm cho mọi người thấy mới lạ.

Triệu Thị tự nhiên hiểu, bà thì thào một câu: “Ta nhớ rõ, người đó tên là Quân Vụ....thì ra là Quần Phụ (Qún fù).....Quân Vụ (Yún wù)....”

Bà chậm rãi ngồi lại trên ghế, hỏi: “Vậy con, con tại sao lại tới Ông gia?”

Chiết Quân Vụ: “Bởi vì Điện Hạ nguyện ý để con đi.”

Nàng đem sự tình kể lại đơn giản một lần, sau đó ánh mắt đảo qua ba người trong phòng, muốn mở miệng xin bọn họ đồng ý hôn sự của nàng cùng Điện Hạ, nhưng thấy vẻ mặt bọn họ còn kinh ngạc, liền dừng một chút, cuối cùng không có nói ra miệng.

Chiết Quân Vụ đứng lên, đi đến chính giữa, sau đó hướng về phía Thục Lăng Hầu và Triệu Thị quỳ xuống.

Thục Lăng Hầu và Triệu Thị kinh hãi, vội vàng tới đỡ nàng đứng lên, Chiết Quân Vụ lại lắc đầu, nghiêm túc dập đầu ba cái với bọn họ.

Sau đó ngẩng đầu, hít sâu một hơi, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Sáng sớm hôm nay con có nói với mẹ, con không hiểu quy củ của thế gia, không có sức mạnh của thế gia, cho nên không muốn đi thuận theo lợi ích của thế gia.”

“Lời này, hôm nay nói ra, cũng là do con không có lương tâm. Mượn thân phận của nhà Thục Lăng Hầu, lại không bận tâm đến lợi ích tông tộc của nhà Thục Lăng Hầu.”

Triệu Thị liền che miệng khóc lên: “Sao đến mức này, sao đến mức này.”

Chiết Quân Vụ cố gắng cười: “Đến mức đó ạ. Ba cái dập đầu này, cảm tạ ơn sinh thành của người.”

Thục Lăng Hầu kinh hãi: “Quân Quân......”

Chiết Quân Vụ liền theo tiếng gọi nhìn Thục Lăng Hầu: “Phụ thân, một chữ Quân, là Thái tử Điện Hạ đặt cho con. Ngài ấy nói, con là một viên ngọc đẹp.”

“Không phải nô tỳ, là viên ngọc đẹp có thể làm bạn với ngài ấy.”

Nàng lẳng lặng giải thích cho bọn họ.

“Khi làm nô tỳ, có người bảo vệ bản thân, xem con thành người, nói cho con biết, con không phải người hạ tiện gì, mà là viên ngọc ngài trân trọng, loại cảm giác này, mọi người có thể sẽ không hiểu, cũng không cần nói hiểu con, đồng tình với con.”

Nàng nói: “Dù sao, mọi người chưa từng làm nô tỳ, mọi người sẽ không cảm nhận được.”

Thục Lăng Hầu bi thống khóc lớn: “Quân Quân, là phụ thân có lỗi với con.”

Chiết Quân Vụ lắc đầu: “Cho nên chuyện trước kia, đều là quá khứ, con mặt dày nói một câu, con không nợ mọi người cái gì, nếu mọi người cảm thấy còn nợ con thì đừng ngăn cản con.”

Nàng ngước mắt, đột nhiên nhìn về phía Chiết Minh Châu.

“Con cùng Minh Châu, kỳ thật đã từng gặp qua.”

Lời này làm cho Chiết Minh Châu còn đang khóc trong nháy mắt nhớ tới ngày đó trong cung hoàng hậu thay bà ấy nhận sủng tỳ của Thái tử.

Không chỉ có nàng nhớ tới, vợ chồng Thục Lăng hầu cũng nhớ tới: “Tay của con, vết sẹo trên tay con......”

Chiết Quân Vụ cúi đầu, tháo vòng tay xuống, lộ ra vết sẹo trên tay mặc dù không rõ nhưng vẫn còn.

“Lúc trước ở Kỳ Châu, đại ca từng mua vòng tay cho con, nói hạt châu trên tay con là làm bằng gỗ, không sáng, xám xịt không đẹp, muốn cho con diễm lệ.”

“Nhưng mà, huynh ấy không biết...” Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nói với vợ chồng Thục Lăng Hầu: “Huynh ấy không biết, nô tỳ không thể mang đồ diễm lệ, những thứ đó sáng sủa, đẹp mắt, đều có thể dẫn tới mất mạng.”

“Mặc dù Điện Hạ sủng ái con, nhưng con cũng sợ, sợ bởi vì phá hư quy củ, nếu lỡ bị người khác nhìn thấy, sẽ mất mạng.”

“Điện Hạ không còn cách nào khác, đành phải sai người đi tìm Thiện Ngọc làm thành vòng tay, vẫn quý báu như trước, nhưng đã không còn nổi bật nữa.”

Nước mắt nàng lại chảy xuống, nắm vòng tay, càng nắm càng chặt: “Cho nên, Điện Hạ luyến tiếc con ở Đông Cung, luyến tiếc con làm thị thiếp, luyến tiếc con làm một nô tỳ, về sau vẫn là gặp người khác phải quỳ xuống, bị người khi dễ.”

Thục Lăng Hầu đã bi thương đến tột đỉnh, không biết nên nói cái gì, Triệu Thị khóc không thành tiếng, đau lòng không thôi, nhớ tới lúc trước sau khi Minh Châu về nhà đã kể qua về một cung tỳ, nói rằng bị ảnh hưởng là chuyện nên làm, liền càng thêm thương tâm.

Chiết Quân Vụ nhìn mọi người trong phòng khóc lóc, bi thương, ngược lại là người đầu tiên hồi phục tâm trạng.

Nàng đã không còn quan tâm đến những điều này nữa.

Nàng chỉ thở dài: “Có thể, có thể là số mệnh đi, hai người sinh ra con, rồi lại mất con, con liền báo ơn sinh thành của hai người. Cha mẹ nuôi nhặt con, nuôi con, rồi lại bán con, được ba đấu gạo kia, kéo dài sự sống, con liền báo ơn nuôi dưỡng của bọn họ.”

“Ơn sinh, ơn dưỡng, con đều báo.” Nàng đột nhiên lại khóc lên, quỳ trên mặt đất rùng mình một cái: “Từ đó, cái mạng này của con, liền không còn nợ cái gì nữa.”

Triệu Thị không nhịn được nữa, đi qua ôm lấy nàng: “Quân Quân, con không nên nói như vậy, không nên nói như vậy.”

Chiết Quân Vụ mặc cho bà ôm mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó không có đèn, sắc trời tối đen, không nhìn thấy gì, lúc bị bán còn chưa tới Đông Cung, nàng cũng từng bàng hoàng, sợ hãi trong đêm tối không có ánh đèn như này.

Nhưng sau đó, Điện Hạ đã cho nàng một ngọn đèn.

“Con sợ tối, Điện Hạ liền cho người ở trên đường từ Khê Nhiễu Đông đến phòng ngủ của con, đốt rất nhiều đèn lưu ly.”

Mặc dù không nói, nhưng nàng biết, đó là vì nàng mà làm.

Cho nên, tất cả mọi người đều hoài nghi Điện Hạ vì nàng dệt ra một âm mưu, thế nhưng nàng biết không phải.

Điện Hạ thật sự thích nàng.

Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon ngủ ngon.

Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu và tưới dịch dinh dưỡng cho tôi trong thời gian 2021-12-0520:58:35~2021-12-0523:39:44 ~

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: Tịch Vụ 1 quả;

Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã ném mìn: 27222559, Sách cùng hoa cúc, Tịch Vụ 1 quả;

Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới dịch dinh dưỡng: 268136211 50 bình; Bốn mươi năm 20 bình; Cái đuôi 16 bình; Sách cùng hoa cúc, Quái vật trốn đi đâu 1 bình;

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp