Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 58: Sự cố xảy ra (1) (bắt côn trùng)


1 năm

trướctiếp

Thục Lăng Hầu phủ nhận được thuốc mỡ Thái tử phái người đưa tới.

Thục Lăng Hầu lạnh mặt, tức giận không chịu nổi, ở nhà mắng to: “Vừa ra lại ra nữa, ngược lại không ngừng nghỉ.”

Động tác của Thái tử thật sự là quá nhanh, vả lại không chút do dự, trực tiếp phái người đưa thuốc mỡ tới, không cho Thục Lăng Hầu một chút thời gian phản ứng.

Thục Lăng Hầu mắng to, lại có chút hoài nghi, nói với Triệu thị: “Bước đi này của Thái Tử vô cùng kỳ quái, sao hắn lại dám thẳng tới thẳng lui như vậy?”

Muốn nói là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thục Lăng Hầu không tin, nhưng nếu nói Thái tử cố ý làm như như vậy, Thục Lăng Hầu cũng không tin.

Ông luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã bị ông xem nhẹ, khiến cho ông hiện tại nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra.

Triệu thị cũng cảm thấy việc này kỳ lạ: “Chàng từng nói, tâm tư Thái tử so với Đoan Vương càng khó lường hơn, chỉ giống nhau, Thái tử là người chính trực, vậy cũng không cần kiêng kỵ hắn sẽ đi đường ngầm, nhưng hôm nay, những lời này của chàng còn trách ai được nữa?”

Thục Lăng Hầu trầm mặc. Thật lâu sau mới trầm mặt nói một câu: “Phu nhân, cho dù liều mạng, ta cũng sẽ không để thái tử làm Quân Quân tổn thương.”

Triệu thị gật đầu: “Thái tử, Hoàng hậu, Đoan vương, Dư quý phi, hết lần này đến lần khác, nhà chúng ta dễ bắt nạt, lần lượt dùng tới dùng lui loại thủ đoạn này, thật sự là phiền không chịu nổi.”

Bà nói: “Vừa mới trở về, hắn liền dám đánh chủ ý này, thật sự là khinh người quá đáng.”

Bà tức giận ngồi xuống: “Quân Quân của ta, sao số lại khổ như vậy?”

Triệu thị cẩn thận, sợ Thái tử dọa sợ Chiết Quân Vụ, còn dẫn theo Chiết Minh Châu tới xem nàng, nhỏ giọng cùng nàng giải thích khúc mắc bên trong.

“Con vừa mới trở về, không hiểu chuyện trên triều đình, đạo lý trong đó, a nương vốn không muốn con biết.”

Bà vừa tức vừa đau lòng: “Trong mắt a nương, con cứ sung sướng ở nhà ở là tốt rồi, không cần phải phiền não vì bất cứ điều gì. Nhưng Thái tử lần này làm như vậy, ta lại không thể không sớm dạy con những chuyện này.”

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Mời mẫu thân nói.”

Triệu thị liền đem chuyện này nói một lần, nói: “Thái tử cùng Đoan vương, còn có nhà chúng ta, bởi vì hôn sự mà âm thầm giao đấu không ít, lúc này Thái tử cũng không biết xảy ra chuyện gì, không ngờ lại bắt đầu rồi.”

Vốn dựa theo tính tình của hắn, sẽ không biểu đạt tình cảm đối với cô nương nhà Thục Lăng Hầu nữa, thật sự không biết có chủ ý gì. Nhưng bọn họ mấy ngày nay từ Hoàng Hậu đến hậu duệ hoàng tộc đều một bụng tâm cơ, mà mấy cô nương nhà bà lại luôn gặp tai ương.

Triệu thị cực hận: “Bọn họ làm như vậy, không sợ sẽ bị báo ứng sao?”

Chiết Minh Châu một bên an ủi Triệu thị, một bên ở bên cạnh nói: “Thất tỷ tỷ, Thái tử tuy rằng nhìn không tệ, nhưng hai người thật sự không xứng đôi.”

Nàng ấy đứng lên, nói: “Lúc trước Thái tử và Đoan Vương hai người bức bách, chúng ta không có cách nào khác, đành phải vội vàng cùng Quan Nam Hầu gia định ra hôn sự, may mà biết rõ, cũng không tính là chuyện xấu gì.”

Triệu thị liền lau nước mắt nói: “Con của ta, cũng khổ cho con, vốn sẽ không vội vàng như vậy.”

Chiết Minh Châu trấn an: “Không sao cả, con là cô nương nhà Thục Lăng Hầu, thúc phụ thúc mẫu giáo dưỡng con nhiều năm như vậy, chẳng lẽ con sẽ phụ công nuôi dưỡng của nhà chúng ta mà gả cho Thái tử và Đoan vương sao?”

Nàng ấy ngạo nghễ nói: “Con có cốt khí của riêng con.”

Chiết Quân Vụ ngồi ở một bên nghe, liền cảm thấy các nàng rất tốt, là thật lòng vì muốn tốt cho nàng.

Nếu nàng thật sự là nữ nhi nhà Thục Lăng Hầu, không gả cho Thái tử mà gả cho người khác, đương nhiên là càng tốt, sau khi nàng từ Đông cung đi ra, cũng biết thêm rất nhiều kiến thức, cũng biết con gái thế gia tương lai có thể có nhiều sự lựa chọn hơn.

Nếu các nàng bởi vì đối phương là Thái tử, liền liên tục dỗ dành nàng gả cho Thái tử, đó mới là người không yêu thương con gái của mình.

Nhưng đáng tiếc, nàng nhất định sẽ khiến các nàng thất vọng.

Chiết Quân Vụ ngồi ở chỗ đó, nghe các nàng nói, nghe Chiết Minh Châu nói chuyện về triều đình, nghe Triệu thị phân tích Thái tử và Đoan vương cùng với hậu cung, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi.

Phần yên tĩnh này, tại thời điểm Triệu thị và Chiết Minh Châu rốt cuộc cảm thấy không thích hợp, đã trôi qua nửa canh giờ.

Chiết Minh Châu dẫn đầu dừng lại, nghi hoặc nói: “Thất tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao vậy?”

Chiết Quân Vụ liền ngẩng đầu nhìn nàng ấy, lại nhìn vẻ mặt quan tâm Triệu thị, vẫn cảm thấy nên để các nàng chuẩn bị tinh thần khác.

Nàng ngồi rất thẳng, đây là lúc còn làm nô tỳ được Điện hạ dạy dỗ, Điện hạ nói, làm người xử lý tình thế, trước tiên phải ngồi thẳng, người khác mới có thể nhìn thẳng vào ngươi.

Từ đó trở đi nàng luôn ngồi rất thẳng.

Thấy hai người nhìn mình, nàng mỉm cười, chậm rãi nói: “Thật ra, những gì mọi người nói, ta đều không hiểu.”

Nàng chân chính chỉ là một cô nương, một người biết đạo lý lớn, thật ra là vào tháng Chín năm ngoái.

Đến Ông gia, trở thành cô nương của Ông gia, nàng bắt đầu lấy thân phận một cô nương thế gia đọc sách, viết chữ, đi theo cha mẹ Ông gia làm thơ kể chuyện xưa.

Trước đó, cho dù là đi theo Điện hạ hai ba năm, bất luận Điện hạ sủng nàng như thế nào, là một nô tỳ, nàng không có tầm mắt nhìn thấu triều cục, đi phân tích chuyện của Điện hạ và Đoan vương.

Nàng chỉ biết trên triều đình đại nhân nhà nào bị thê tử quản nghiêm, đại nhân nhà nào thích tới thanh lâu, phu nhân nhà nào tính tình xảo quyệt, phu nhân nhà nào chân chính là người lương thiện.

Nàng chỉ biết mỗi lần Điện hạ thắng Đoan vương, nàng liền vui mừng, nếu thua Đoan vương, vậy nàng phải cẩn thận chú ý không nên chọc Điện hạ tức giận.

Cho dù Điện hạ lại sủng nàng, lại dạy nàng câu thơ, viết chữ, văn chương, nàng cũng chỉ nghĩ đến những thứ này. Những thứ này, đều là Xuân Ẩn nói với nàng.

Ở Đông cung hai năm, ngoại trừ lần đó trên tay có thêm một vết sẹo, nàng chưa từng ra suối vượt đông, không có sự kiêu ngạo của thế gia mà Triệu thị và Chiết Minh Châu nói.

Nàng lẳng lặng phân tích với hai người, buông tay ra, cố gắng nói rõ chuyện này, miễn cho các nàng sau đó lại tức giận.

“Hai người xem, ta không giống như Minh Châu, từng cùng các cô nương thế gia đánh mã cầu, cùng nhau cưỡi ngựa, chưa từng đi theo mẫu thân và phụ thân huynh trưởng cùng nhau tìm hiểu rõ quy củ của thế gia.”

“Hai người vừa mới nói, Thế tộc nên có sự kiêu ngạo của thế tộc, cho dù là Thái tử và Đoan Vương dùng quyền thế áp chế, ta cũng không cần gập lưng, bởi vì phía trước bọn họ, còn có Bệ hạ.”

Nàng cười rộ lên: “Thế nhưng, phần kiêu ngạo này, ta không có.”

Triệu thị há miệng, trong nháy mắt trong lòng vừa khổ sở vừa chua xót, nước mắt trong nháy mắt liền chảy xuống, áy náy nói một câu: “Quân Quân…’’

Chiết Quân Vụ vẫn nghiêm túc nói: “Ta nói những lời này, chính là muốn nói với mọi người, quy củ thế gia của các người, ta không hiểu, sự kiêu ngạo thế gia của các người, ta cũng không hiểu, lợi ích thế gia của các ngươi... Ta cũng không hiểu.”

Nàng đứng lên, đi đến bên cửa sổ, lại nhìn về phía hai người, nói: “Có lẽ ta nói những lời này, có vẻ không có lương tâm, nhưng có một ngày, nếu Thái tử làm chuyện giống như Đoan vương, muốn... Muốn cưới ta, ta cũng không muốn nghe theo sự sắp xếp của các người, lập tức cùng các thế gia thân thiết với các người đính hôn.”

Nàng thở dài: “Cứ coi như ta không có lương tâm đi, không thể giống như Minh Châu.”

Triệu thị cực kỳ đau lòng: “Nào đã đến loại tình trạng này, chúng ta một lần rồi lại một lần nhường nhịn, sẽ không để con phải đính hôn với một người mà con không thích, Quân Quân, con yên tâm, chờ cha con trở về, ta liền đem chuyện này nói với ông ấy.”

Chiết Quân Vụ thấy ánh mắt bà chân thành tha thiết, muốn nói vài câu, lại cảm thấy cuối cùng vẫn là bỏ lỡ, liền cái gì cũng nói không nên lời, không có gật đầu, cũng không lắc đầu.

Mà Triệu thị và Chiết Minh Châu liếc nhìn nhau, trong lòng lại sinh ra một nỗi sợ hãi. Từ sau khi Chiết Quân Vụ trở về, vẫn luôn là bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, nàng có thể là không thân thiết với các nàng, nhưng cũng không nói ra những lời như thế.

Lời nàng nói, giống như muốn nói với các nàng điều gì đó, nhưng lại cái gì cũng không nói, khiến trong lòng các nàng hoảng loạn.

Mà nàng đứng bên cửa sổ, sóng vai với ánh hoàng hôn ngày xuân, khuôn mặt không cười, ngơ ngẩn mà đứng, ánh mắt lộ ra một tia bi thương, dưới ánh nắng rực rỡ ấm áp, có vẻ như không chân thật.

Quân Quân, nàng thoạt nhìn, giống như có một bí mật nào đó.

Trong nháy mắt, trong lòng hai người đồng loạt toát ra một câu như vậy.

….

Ngự Thư Phòng trong hoàng cung, Hoàng đế đang kiểm tra bài tập của bảy người con trai.

Bài tập của Thái tử đương nhiên là làm tốt nhất, nhưng mà Đoan vương cũng không tệ, ngay cả mấy người nhỏ tuổi rõ ràng cũng nhìn là có cố gắng đọc sách, tâm trạng Hoàng đế rất tốt, nói: “Qua một năm, các ngươi ngược lại rất tiến bộ.”

Đoan vương cười nói: “Nếu không tiến bộ, sẽ có lỗi với sự dạy dỗ của Phụ hoàng.”

Hoàng đế đem bài tập của mấy người con đặt sang một bên, nói về chuyện gia đình.

“Lão đại, con cũng đã đến tuổi, nếu lại trì hoãn, không khỏi không tốt lắm, trẫm suy nghĩ, cô nương nhà Phụ Quốc Công, tuy nói mẫu phi con cảm thấy nàng đã từng có hôn ước, nhưng trẫm cũng đã hỏi Phụ quốc công, nói người có hôn ước là một cô nương khác, vậy liền vừa vặn, Tứ tiểu thư nhà Phụ Quốc Công vẫn chưa đính hôn, lúc này tiến cung, con nhìn kỹ thử xem, nếu thích, trẫm liền tứ hôn cho con.”

Đoan Vương liền vội vàng đứng lên: “Đúng vậy.”

Hắn có chút xấu hổ nói: “Là nhi thần khiến Phụ hoàng phải vất vả.”

Hoàng đế vẫn rất thích quan tâm đến mấy người con trai của mình, ông nói: “Những năm này, con cũng không dễ dàng gì. Chỉ là tâm tính còn có phải mài giũa, làm người xử thế, làm quan công tâm, đều phải rèn luyện. Nhưng hy vọng sau khi con thành hôn, sau khi có con cái, có thể hiểu được.”

Tim Đoan Vương đập liên hồi như đánh trống, phụ hoàng đây là nhắc nhở hắn sao?

Hắn ta cũng không biết mình đã làm sai cái gì, nhưng cũng biết Phụ hoàng đây không phải là đang nổi giận, nếu không sẽ không ban cô nương nhà Phụ Quốc Công cho hắn ta như trước.

Hắn ta lập tức quỳ xuống: “Vâng, nhi thần xin tuân theo lời dạy dỗ của Phụ hoàng.”

Hoàng đế ngẩng đầu lên, xoay một viên chuỗi hạt trong tay, nói: “Đứng lên đi, giữa cha con, không cần lúc nào cũng quỳ gối dập đầu.”

Sau đó nhìn về phía Lão nhị. Đối với Lão nhị, gần đây ông vẫn rất hài lòng: “Sau khi Lão nhị lập gia đình, liền trầm ổn hơn nhiều, hiện giờ chỉ thiếu một đứa con trai trưởng, hai phu thê các con, không nên lúc nào cũng giận dỗi nhau, khai chi tán diệp mới là đại sự.”

An vương cũng cả kinh, nhất thời không biết ý tứ của Hoàng đế là gì, nhưng vừa rồi Đoan vương quỳ xuống bị ngăn lại, hắn cũng không thể quỳ, nếu không sẽ chọc Hoàng đế mất hứng.

Hắn chỉ có thể làm ra bộ dáng xấu hổ: “Nhi thần đã thành thân, không nghĩ tới còn phiền Phụ hoàng quan tâm những chuyện này, nhi thần thật sự rất hổ thẹn.”

Hoàng đế cười nói: “Đạo phu thê, cũng là một môn học.”

Sau đó liền nghĩ đến mình và Hoàng hậu, ông liền không còn hứng thú nói tiếp nữa, liền nói: “Quên đi, các con còn nhỏ, trẫm có nói các con cũng không hiểu.”

Sau đó nhìn về phía Thái tử, nói: “Lão Tam. Trẫm nghe nói sáng sớm hôm nay con còn đưa thuốc mỡ cho nữ nhi Thục Lăng Hầu vừa tìm về?”

Ông hừ một tiếng: “Trẫm đoán chừng, Thục Lăng Hầu ngày mai sẽ tiến cung nói với trẫm.”

Hoàng đế cũng rất không rõ Thái tử đưa thuốc mỡ này là có ý gì.

Thái tử liền chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế một chút, lại cúi đầu: “Đưa thuốc mỡ mà thôi, cũng không cần làm ầm ĩ.”

Hoàng đế hít sâu một hơi, ông nên biết rõ, mỗi lần hỏi đến Thái tử đều sẽ nổi giận, ông xoa xoa đầu: “Quên đi, trẫm hỏi con làm cái gì chứ.”

Đoan vương ngược lại trong lòng không thể bình tĩnh nổi, hắn ta nhịn xuống, vẫn không nhịn được, cười nói: “Phụ hoàng, Tam đệ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thích qua cô nương nào, hiện giờ lần này lại để tâm tới Thất tiểu thư nhà Thục Lăng Hầu, sợ là cuối cùng đã thông suốt.”

Hoàng đế liền hoài nghi nhìn qua, chỉ thấy Thái tử vẫn là một bộ dáng mặt không chút thay đổi, thậm chí còn liếc mắt nhìn Đoan vương.

Như vậy mà lại không có biểu hiện gì!

Hoàng đế đã tức giận đến mức phát tiết về phía hắn, đợi đến khi đoàn người lui ra, hắn gọi Chu Toàn Cung tới: “Ngươi đi, đi điều tra chuyện Thái tử và nữ nhi Thục Lăng Hầu, thái tử lần này quá mức kỳ quái.”

Chu Toàn Cung liền đi, kết quả tra ra lại làm hoàng đế chấn động, lúc ấy liền đem bút trong tay ném ra ngoài.

“Được, được, mấy năm nay sách nó đọc được đều từ trong bụng chó.”

Ông mắng: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao sủng tỳ của nó lại biến thành nữ nhi Thục Lăng Hầu.”

Trong nháy mắt đó, Hoàng đế suy nghĩ rất nhiều. Ví dụ như Thái tử phát hiện sủng tỳ là nữ nhi nhà Thục Lăng Hầu, nên lúc này mới dùng chiêu Di hoa tiếp mộc* như vậy.

*移花接木: Di hoa tiếp mộc, Lập lờ đánh lận con đen (hành động xảo trá, lừa gạt để mưu lợi riêng).*

Lại ví dụ như, chiêu này của Thái tử là cùng Thục Lăng Hầu phủ liên hợp lại lừa gạt ông, chính là cắt bỏ triệt để những bên liên quan. ( truyện trên app T Y T )

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy chuyện này quá mức ly kỳ, khó mà nói.

Ông nhịn xuống, tỉnh táo lại, cười lạnh nói: “Lúc trước Hoàng hậu còn oán giận Thái tử thật vất vả mới có được tỳ nữ mình thích, lại tự mình đưa ra ngoài, trẫm còn cảm thấy nó chưa trưởng thành, không muốn so đo với kiến thức tầm thường của nó, ai biết lại có kinh hỉ lớn như vậy chờ đợi trẫm.”

Chu Toàn Cung sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, biết Bệ hạ đây là thật sự tức giận. Sau đó chợt nghe Hoàng đế nói: “Đi, đi gọi Thục Lăng Hầu tiến cung, trẫm muốn tự mình hỏi hắn một chút.”

Chu Toàn Cung lập tức đi ra ngoài.

Thục Lăng Hầu tới rất nhanh, còn mặc áo giáp, có thể thấy được là chưa kịp thay xiêm y, trên mặt có một tầng mồ hôi mỏng, thấy Hoàng đế liền quỳ xuống, nói: “Bệ hạ, sốt ruột cho gọi thần như vậy, là có việc gấp sao?”

Hoàng đế bất động thanh sắc, chuỗi hạt ở trên tay xoay từng viên từng viên: “Vũ Quan, không có chuyện lớn gì, trẫm lúc này gọi ngươi tới, chỉ vì chuyện nữ nhi.”

Thục Lăng Hầu lúc ấy sắc mặt cũng có chút không tốt. Ông cho rằng Thái tử tìm Hoàng đế nói chuyện hôn sự.

Thái tử nhiều năm như vậy cũng không thành hôn hay đính hôn, Bệ hạ thường là một người cha từ bi, nếu Thái tử cầu xin, nói không chừng Bệ hạ thật sự đồng ý.

Ông vội vàng phanh một tiếng liền quỳ xuống, khẩn trương nói: “Bệ hạ, nhưng mà, chính là Thái tử điện hạ…”

Hoàng đế liền nở nụ cười.

Thục Lăng Hầu là thần tử, coi như là do một tay ông đề bạt, nhiều năm như vậy, Thục Lăng Hầu là người như thế nào, Hoàng đế cảm thấy mình sờ được coi như thấu triệt, thấy Thục Lang Hầu như vậy, ngược lại sự nghi ngờ liền tiêu tan một chút.

Ông liền gật đầu, tiếp tục nói: “Ngươi không muốn sao?”

Thục Lăng Hầu nặng nề dập đầu ba cái trên mặt đất, mũ bị hành động dập đầu làm cho nghiêng ngả, nói: “Bệ hạ, thần năm đó là bất đắc dĩ, vứt bỏ nữ nhi của thần ở trong sa mạc, nếu không phải ông trời có mắt, sợ là ngay cả xương cốt của con bé cũng không còn.”

“Từ thời khắc thần tìm được con bé, thần đã nghĩ lúc này nhất định phải che chở cho nó đê nó an tâm, luôn luôn mỉm cười.”

Nói đến đâu nước mặt giàn giụa trên gương mặt già nua đến đấy, thấy vậy Hoàng đế thở dài, tự mình xuống đỡ ông dậy: “Trẫm còn chưa nói gì mà, ngươi sốt ruột như vậy làm cái gì.”

Thục Lăng Hầu đứng lên, khóc nói: “Thần biết, Thái tử điện hạ đối với thần nữ có lẽ là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, Điện hạ lại là con trai của Bệ hạ, nói một câu không biết xấu hổ, có thể cùng Bệ hạ làm thông gia, đó là chuyện bao nhiêu người cầu còn không được, thần nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, nhưng thần, nhưng thần…”

Ông nói: “Nhưng thần cũng muốn quan tâm đến ý tứ của khuê nữ, nam cưới nữ gả, ngoại trừ mệnh lệnh của cha mẹ ra, thần còn muốn con bé có thể cùng phu quân du sơn ngoạn thủy, tâm sự với nhau.”

Ông thành khẩn nói: “Bệ hạ, Thái tử điện hạ và Thần nữ mới chỉ gặp qua một lần, thần nữ cũng không nhớ được ngoại hình của Thái tử, như vậy, như vậy... Dưới tình huống như vậy, thần vẫn e sợ.”

Mỗi một câu Thục Lăng Hầu nói, Hoàng đế đều có thể hải, ông vỗ vỗ bả vai Thục Lăng Hầu, nói: “Trẫm hiểu được, ngươi không cần gấp.”

Vừa nhìn như vậy, ngược lại cảm thấy Thục Lăng Hầu đáng thương, ngươi nói nữ nhi của ngươi chỉ thấy Thái tử một mặt, vậy ngươi biết hai người bọn họ đã sớm tâm sự với nhau chưa?

Còn đến lượt ngươi phải lo lắng mấy thứ này sao.

Hoàng đế liền ý vị thâm trường nói một câu: “Vũ Quan à, sau khi ngươi về nhà, cẩn thận hỏi khuê nữ mới của ngươi một chút, hỏi nàng có thích con trai của trẫm hay không.”

Thục Lăng Hầu nghe nói vậy sự hoài nghi trong lòng càng sâu, một bước sâu một bước nông ra khỏi hoàng cung.

Mà trong Ngự Thư Phòng, Hoàng đế thở dài: “Chu Toàn Cung, gọi Thái tử tới đây đi.”

Tác giả có điều muốn nói: Canh hai lúc chín giờ, chín giờ không có, thì là chín giờ hai mươi, muộn nhất là thời gian này. Cảm ơn các Tiểu thiên sứ đã tặng vé bá vương hoặc dịch tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian 2021-12-0421:01:19~2021-12-0519:00:00 nha~

Cảm ơn các Tiểu thiên sứ đã ném mìn: Một giấc mơ lớn, 30611399, Bác gái hung ác, Nhất Thập Lục O1 cái;

Cảm ơn dịch tưới dinh dưỡng của các Tiểu thiên sứ: Chúa tể núi nam nhỏ, Yếm có đường 40 bình; Thúc đẩy máy móc, Không gian ấm áp 37C 20 bình; Trái bưởi nhỏ 12 bình; Cần tây tím, Jacqueline phùng 1 bình;

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì sự hỗ trợ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ! :,,.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp