Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 57: Ván cờ (1) (Bắt côn trùng)


1 năm

trướctiếp

Thái tử lần này tới gặp Chiết Quân Vụ, còn một chuyện khác.

“Hôm nay là ngày 10 tháng 3, ngày 13 tháng 3 là sinh nhật của nàng, ta ba ngày sau sợ là không thể xuất cung, nên hôm nay liền đưa tới cho nàng.”

Hắn từ trong tay áo lấy ra một chuỗi vòng tay làm từ ngọc Dương chi*, vừa lấy ra, Chiết Quân Vụ đã bị nó hấp dẫn, chỉ thấy phía trên có mấy viên trân châu được chạm khắc ngọc Dương chi, nàng đếm đếm, vừa vặn mười tám viên.

*羊脂玉 (ngọc Dương chi): đây được xem là chất ngọc quý, có màu trắng tinh khiết như mỡ dê nên được gọi là ngọc Dương chi (Dương: dê, Chi: mỡ, Dương chi: mỡ dê)*

Mỗi một viên trân châu nhỏ đều có điêu khắc hoa văn chìm, nàng nâng chuỗi trân châu dưới ánh mặt trời nhìn một chút, phát hiện phía trên điêu khắc các dạng hoa văn chìm khác nhau, nhưng đều có ngụ ý tốt.

Có tường vân (đám mây mang phúc lành), có hoa văn cá, có hoa sen, còn có Kỳ Lân cùng với dơi, thật ra là đem hết những vật có phúc khí điêu khắc lên chuỗi vòng của nàng.

Có điều cứ như vậy, liền trở nên hoa hòe lòe loẹt, có chút phức tạp.

Chiết Quân Vụ tò mò: “Điện hạ, đây là ngài phân phó thợ thủ công điêu khắc sao? Ta nhớ rõ trước kia ngài đã nói, loại đồ vật như này phải thanh nhã mới đẹp.”

Thái tử điện hạ giải thích: “Đây là quà sinh nhật, đương nhiên phải đặc biệt một chút, thêm một phần phúc khí liền nhiều hơn một phần, phức tạp liền phức tạp, muốn thanh nhã như vậy làm cái gì.”

Hắn chỉ dạy nàng: “Sau này gặp phải sự cố, không thể cứng nhắc, không thể quơ đũa cả nắm, luôn luôn nhớ rõ phải tùy cơ ứng biến.”

Chiết Quân Vụ liền gật đầu: “Ngài nói không sai.”

Điện hạ mỗi lần đều có thể đem sự tình nhìn thấu triệt như vậy, thật sự là quá lợi hại.

Lần trước hai người gặp mặt quá mức vội vàng, Thái tử có rất nhiều chuyện không hỏi Chiết Quân Vụ. Lúc này mắt thấy còn có chút thời gian, liền hỏi nàng chuyện Chiết gia, người Chiết gia.

Chiết Quân Vụ nhớ lại: “Hẳn là cảm thấy đối với ta có áy náy, cho nên mỗi người đều muốn đối xử tốt với ta, nhưng…”

Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng bọn họ tốt, mãnh liệt quá mức, ta còn chưa thích ứng kịp với việc ở chung với bọn họ, phần tốt này liền hơi khiến ta khủng hoảng.”

“Còn nữa, ta cũng không phải thật tâm muốn làm nữ nhi với muội muội tỷ tỷ của bọn họ, bọn họ đối xử với ta càng tốt, trong lòng ta càng khó an tâm.”

Tâm tư này nói rất thẳng thắn thành thật, không có một chút quanh co, cuối cùng còn ngượng ngùng nói một câu: “Điện hạ, người khác đối xử tốt với mình, ta vẫn nên hưởng thụ, ai lại hy vọng người khác đối xử tệ với mình chứ?”

Thái tử gật gật đầu, biết nàng một lời nói dối cũng không nỡ, nói: “Nhân chi thường tình, nàng không cần cảm thấy không tốt.”

Nhưng khi người khác đối xử tệ với nàng, nàng sẽ làm gì đây?

Chiết Quân Vụ bưng chén trà, vốn là đang uống trà, lại thấy trong ánh mắt điện hạ nhìn về phía nàng mang theo lo lắng, nàng hơi cân nhắc, liền hiểu ý của hắn.

Nàng nhịn không được tiến đến, nằm trên đầu gối điện hạ, nói: “Vừa rồi điện hạ trấn an ta, nếu bọn họ không đồng ý hôn sự của ta và Điện hạ, để ta không cần phải đau lòng, nhưng thật ra về điểm ấy ta so với Điện hạ lại thấy rõ ràng hơn.”

“Mặc dù là sinh ra ta, nhưng cũng chưa từng nuôi nấng, tình cảm không bằng Minh Châu. Lúc trước, Minh Châu vội vàng đính hôn, không làm Thái tử phi với Đoan vương phi, hôm nay nếu ta cưỡng ép muốn làm Thái tử phi, cũng là làm khó cho bọn họ.”

“Dù sao cũng mang danh phận Thục Lăng Hầu phủ, ta khăng khăng gả cho ngài, cũng sẽ làm bọn họ bị tổn thương, bất luận là bên phía Bệ hạ hay là những người khác, nghĩ đến đều sẽ nghi ngờ.”

“Điện hạ nói ngài có biện pháp giải quyết, ta tin ngài, nhưng một nhà Thục Lăng Hầu không phải chỉ có mình ta, không được Điện hạ nuôi dưỡng hai ba năm, bọn họ không tin ngài, giống như điện hạ nói, đây cũng là chuyện thường tình của con người, ta nghĩ như vậy, liền cảm thấy tương lai bất kể là xảy ra chuyện gì, cũng không có gì đáng trách.”

Nàng ngẩng đầu, cười nói: “Nói cho cùng, thật ra ta không xem bọn họ như nhà của cha mẹ trước kia, chỉ coi mình là người ở nhờ, liền chột dạ một chút, cho nên bọn họ thế nào, ta ngược lại không thấy đau lòng.”

“Cho nên điện hạ, ngài không cần lo lắng cho ta, muốn làm cái gì, liền đi làm, ta sẽ không bị tổn thương đâu.”

Thái tử thở dài, sờ sờ cái đầu nhỏ bé của nàng: “Được, ta hiểu ý của nàng.”

Hai người nói chuyện một hồi, nghe thấy giọng nói phương trượng bên ngoài vang lên, Thái tử biết đã đến lúc chia tay, lôi kéo nàng đứng dậy, nắm tay đưa đến cửa, nói: “Nàng ở nhà an tâm chờ.”

Chiết Quân Vụ hướng hắn gật đầu, ra cửa, đi theo phương trượng một đường, chuyển tới hành lang, một đường yên tĩnh, Phương trượng là người không nói nhiều, đến lúc phải từ biệt, lại nói một câu: “Chiết Thất cô nương, lần này chuyện cầu phúc vừa xong, ngươi liền đoạn tuyệt tiền duyên, trước đây đủ loại, đều là mở đầu, sau này quãng đời còn lại, cứ đi theo trái tim mình là được.”

Chiết Quân Vụ sửng sốt, sau đó cười đa tạ ông: “Phương trượng, vậy xin từ biệt.”

Nàng ra khỏi cửa lớn, Thục Lăng Hầu và Triệu thị mang theo người đang chờ nàng, thấy nàng đi ra, vui mừng nói: “Lần này thật tốt, bình bình an an, Quân Quân của ta, về sau cũng không thể rời khỏi mẫu thân nữa.”

Chiết Quân Vụ bị bà ôm, ngây người, thấy bà đau lòng khóc, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà, Thục Lăng Hầu có chút hâm mộ, Quân Quân còn chưa từng gần gũi với ông.

Ba huynh đệ ngược lại hỏi chuyện cầu phúc. Phương trượng tự mình chủ trì cầu phúc, mấy năm đều không được trải nghiệm. Họ tò mò quá trình này diễn ra như thế nào.

Chiết Quân Vụ nói dối: “Cũng chỉ là tụng kinh mà thôi.”

Chiết Trí An tuổi nhỏ nhất, tính tình năng nổ, hâm mộ nói: “Ta cũng muốn phương trượng làm pháp sự cho ta.”

Vừa dứt lời, đã bị Thục Lăng Hầu tát vào vai, mắng: “Tên nhóc con nói bậy cái gì đấy hả!”

Một nhà người ở bên này nói chuyện, Quan Nam Hầu cô nương bên cạnh chỉ thấy Chiết Minh Châu đứng ở một bên cười, cũng không xen vào, chỉ cười khanh khách lắng nghe, không khỏi có chút chua xót.

Nàng ấy nói với mẫu thân nhà mình: “Người nhìn xem, Thất tiểu thư kia vừa trở về, Minh Châu muội muội liền trở thành người cô đơn, nào ai còn chú ý tới nàng nữa.”

Quan Nam Hầu phu nhân vừa nhìn, ngược lại cảm thấy buồn cười: “Chuyện trong nhà người ta, con quản rộng như vậy làm cái gì? Một người sẵn sàng đánh một người sẵn sàng chịu đựng. Còn nữa, ta thấy sau khi Thất tiểu thư trở về, Minh Châu cũng không bị lạnh nhạt, điền trang cùng với sổ sách cửa hàng của Thục Lăng Hầu gia, không phải đều do con bé xử lý sao?”

Bà ấy nói: “Phu thê Thục Lăng Hầu là những người cực kỳ công chính, sẽ không thiên vị ai, con cũng đừng xen vào chuyện nhà người ta.”

Quan Nam Hầu cô nương bĩu môi: “Con biết rồi.”

Nàng ấy chỉ là lo lắng Minh Châu sẽ bị bỏ mặc mà thôi, ngược lại cũng sẽ không thật sự đi xen vào chuyện nhà người khác. Chỉ là nhớ tới một màn vừa mới nhìn thấy, nàng ấy cũng có quan điểm riêng của mình, tuy rằng chưa từng làm gì, nhưng khi về đến nhà, cùng các cô nương khác làm thơ vẽ tranh, cũng không nhịn được nói vài câu thương tiếc Chiết Minh Châu.

Nhân duyên của Chiết Minh Châu rất tốt. Cô nương nhà Quan Nam Hầu nói, mặc dù không có ý tứ gì quá lớn, nhưng truyền đến truyền đi, dĩ nhiên cũng truyền ra vài lời đồn. Nói là khuê nữ ruột thịt Thục Lăng hầu vừa trở về, nàng ấy sẽ bị cho ra rìa.

Triệu thị nghe xong lời này, ngược lại không tức giận, chỉ lập tức đi hỏi Chiết Minh Châu.

“Có phải ta đã lạnh nhạt với con không?” Bà cũng lo lắng mình sẽ bất tri bất giác đem người ta bỏ qua: “Minh Châu, con là do ta một tay nuôi lớn, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu ta bởi vì Quân Quân vừa mới trở về quan tâm hơn một chút, bỏ qua con, con nhớ phải nói với ta nghe chưa.”

Chiết Minh Châu dở khóc dở cười, nói: “Con thật sự không cảm thấy vậy.”

Nàng ấy đâu phải là người yếu ớt như vậy.

“Nếu con bởi vì thẩm và thúc, các ca ca đối với Quân Quân tốt hơn một chút, liền sinh ra bất mãn trong lòng, cảm thấy mình bị bỏ rơi, vậy mới gọi là mất mặt, mới gọi là uổng công thẩm dạy dỗ nhiều năm như vậy.”

Nàng ấy là một cô nương kiêu ngạo: “Con là cô nương nhà Thục Lăng Hầu, trước kia chỉ có một mình con, là độc chiếm sự yêu thương của thẩm, trong nhà có đồ gì dành cho cô nương, liền đem đến chỗ con hết, nhưng là bây giờ tỷ tỷ đã trở về, chẳng lẽ còn muốn con hưởng thụ một mình sao? Đừng nói tỷ tỷ vừa mới trở về, phân chia mấy thứ này, phóng mắt nhìn toàn bộ kinh thành, khắp thiên hạ, tỷ muội nhà nào mà không phải là cũng hưởng xiêm y trang sức trong nhà chứ?”

“Người khác chỉ nhìn thấy Thất tỷ tỷ sau khi trở về được chia xiêm y trang sức trong phủ, nhưng nào ai nhìn thấy lúc trước là con độc chiếm xiêm y trang sức cả một phủ?”

Nàng ấy đối với những lời này chỉ cười nhạt: “Có thể thấy con người ta luôn bị lá che mắt, còn cảm thấy mình đang chủ trì cho chính nghĩa.”

Triệu thị mừng rỡ, ôm Chiết Minh Châu nói: “Con của ta, con có thể nghĩ như vậy, đời này liền có thể sống thản nhiên như ý, trong lòng ta rất yên tâm.”

Ngày mười ba tháng ba, đối với Triệu thị mà nói, tuy rằng không phải là sinh nhật chân chính của Chiết Quân Vụ, nhưng đến hôm nay nàng đã trải qua sinh nhật nhiều năm như vậy, Triệu thị vẫn làm cho nàng một bàn tiệc.

Bà nói với Chiết Quân Vụ: “Sinh nhật của con là ngày 21 tháng 9, theo lý mà nói, đến tháng 9 năm nay, con sẽ mười sáu tuổi.”

Chiết Quân Vụ ngoắc ngón tay suy nghĩ một chút, vậy nàng so với Điện hạ kém một tuổi.

Bởi vì nàng không thích gặp người ngoài, cho nên hôm nay tiệc sinh nhật không tổ chức lớn, chỉ có một nhà ăn cùng nhau.

Triệu thị nói: “Chờ con quen thuộc, lúc mười sáu tuổi, liền bù lại cho con, bất luận người khác nói như thế nào, ta vẫn muốn làm.”

Chiết Quân Vụ nhìn sự quan tâm trong mắt nhà, chần chờ gật gật đầu.

“Nếu mẫu thân đến lúc đó còn muốn, vậy cứ bù đi.”

Triệu thị thấy nàng đồng ý, vô cùng vui mừng, sau đó dư quang thoáng nhìn, nhìn thấy vòng tay trên tay nàng.

Bà ngạc nhiên nói: “Đây là đồ tốt, là ... Cha nương nhà họ Ông cho con sao?”

Bây giờ Chiết Quân Vụ nói dối đã không hề có chút vấp nào: “Vâng.”

Nàng nhẹ nhàng chạm vào vòng tay, nói: “Rất đẹp, con liền đeo nó.”

Điện hạ nói, hiện giờ nàng không còn giống như lúc trước phải dè dặt khi đeo vòng tay nữa, nàng muốn đeo cái gì thì đeo cái đó.

Triệu thị và Thục Lăng Hầu rất hâm mộ vợ chồng Ông gia, qua mấy ngày Thục Lăng Hầu Mộc Tu*, liền mang theo một nhà đi du xuân.

*沐修 (Mộc tu): lễ tắm gội, thời xưa người làm quan thường được nghỉ vài ngày không cần lên triều chủ yếu là vào đợt lễ tết.*

Trong tháng ba, người đi chơi rất nhiều, có nơi người dân bình thường tới, cũng có nơi quý nhân tới, Thục Lăng Hầu muốn dẫn người trong nhà tới Đào Lý Khê.

“Nghe đồn là nơi tiên hiền dạy học, liền gọi là Đào Lý Khê.”

Chiết Minh Châu nói với Chiết Quân Vụ: “Chỉ nơi này quả thật có rất nhiều cây đào cùng với mận, đợi lát nữa chúng ta đi thả diều, mấy ngày nay thời tiết rất tốt, nghĩ đến sẽ có rất nhiều người, nếu như ngươi thích, ta liền dẫn ngươi đi làm quen với một số người.”

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Được.”

Nàng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, tuy rằng không cùng Điện hạ trao đổi thư tù, nhưng cũng có thể đoán được hôm nay Điện hạ hẳn là cũng sẽ đến.

Kết quả trước khi buông rèm xuống, chỉ thấy mấy con ngựa chạy về phía trước, Chiết Minh Châu kinh hô một tiếng: “Đó không phải là Đoan vương gia An vương gia sao?”

Sau đó trong lòng khựng lại, nói một câu: “Còn có Thái tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử.”

Đây là các hoàng tử lớn tuổi hơn một chút đều tới. Triệu thị rõ ràng cũng nhìn thấy, nhíu mày: “Bọn họ đều tới, chúng ta trở về thì không tốt lắm, cứ đi qua cũng không sao.”

Sau đó buông rèm xuống, nói: “Minh Châu, lát nữa con phải đi theo Quân Quân, đừng để con bé ở một mình.”

Chiết Quân Vụ có chút xấu hổ, chột dạ cúi đầu, mặc dù nàng có thể không rơi vào cảnh đơn độc, cũng sẽ bị “tài hoa cùng dung mạo của điện hạ” hấp dẫn.

Đợi đến Đào Lý Khê, bởi vì có mấy hoàng tử ở đây, xung quanh toàn bộ giới nghiêm, có thị vệ canh giữ, người tới đều đi qua hành lễ, Thục Lăng Hầu cũng không ngoại lệ.

Thái tử vẫn nhàn nhạt như trước, nhìn Thục Lăng Hầu một cái, liền chuẩn bị tới chỗ ngồi nhỏ bên dòng suối.

Chiết Quân Vụ: “...!”

Điện hạ ở bên ngoài so với lúc ở trước mặt nàng, thật không giống a!

Nàng rất thích.

Nàng cúi đầu cười, trong lòng Thái tử cũng cười, Đoan Vương lại cười ra mặt, nghênh đón vài bước, nói vài câu chúc mừng ông tìm lại được thiên kim.

Sau đó cực kỳ chính nhân quân tử, hướng Chiết Minh Châu gật gật đầu, liền không còn hành động thân thiết gì nữa.

Thục Lăng Hầu cũng thở phào nhẹ nhõm, cục diện triều đình như thế, ông cũng hy vọng cùng Thái tử và Đoan Vương phân rõ giới hạn.

Hai đội người ngựa tách ra, Thục Lăng Hầu mang theo người đi về phía đông, đoàn người Thái tử đi về phía tây, vốn cũng không nên có giao điểm nào, nhưng nửa đường Chiết Quân Vụ bị trẹo chân, chỉ có thể xuống núi trước. ( truyện trên app T Y T )

Trên đường xuống núi, liền gặp lại Thái tử.

Thục Lăng Hầu lúc ấy cảm thấy có chút không tốt, chỉ thấy ánh mắt Thái tử nhìn qua, sau khi biết Chiết Quân Vụ bị trẹo chân, liền nhíu nhíu mày, bảo tiểu thái giám bên cạnh đưa một lọ thuốc tới.

Thục Lăng Hầu: “...”

Nhận cũng không tốt, không nhận cũng không tốt.

Bên cạnh vừa vặn có một cái đình, Thục Lăng Hầu kêu con trai cả trở về gọi kiệu tới, bọn họ ở trong đình chờ trước. Ánh mắt Thái tử tiếp tục nhìn chằm chằm chân của Chiết Quân Vụ.

Nha đầu này không phải thật sự vị trẹo chân chứ? Nếu muốn xuống núi, trực tiếp nói mình đau bụng không phải là được rồi sao?

Nếu đúng là một nha đầu ngu xuẩn, cái gì nói dối cũng sẽ không nói ra.

Mày hắn càng nhíu càng sâu, Thục Lăng Hầu nhìn thấy tim đập tình thịch, gan cũng đập thình thịch.

Thái tử có ánh mắt gì vậy?

Thục Lăng Hầu quen thuộc với Thái tử. Hắn là một người có khả năng tự khống chế, kiêu ngạo.

Lúc trước Hoàng hậu đối với Minh Châu như vậy, Thái tử vẫn lựa chọn nổi giận với Hoàng hậu như trước, mà không xuống tay với Minh Châu, có thể thấy được là một quân tử.

Thục Lăng Hầu kỳ thật đối với Thái tử có ấn tượng rất tốt. Hắn không giống Đoan vương đối với người khác ba phần cười, khiến cho ngươi không biết được người này đối với ngươi là thật tâm thích hay là giả dối.

Thái tử tính tình rất thẳng thắn, hơn nữa rất thực tế. Bất kể ngươi là quan nhỏ hay là quan lớn, chỉ cần ngươi chịu thành thật kiên định làm việc, hắn liền đối xử tốt với ngươi, nếu ngươi làm việc bốc đồng, còn tham lam muốn chiếm chút tiện nghi, vậy thì sẽ hỏng hết, ngươi muốn cùng Thái tử chào hỏi, hắn có thể dùng lỗ mũi đối đãi với ngươi.

Lúc trước không có cảm giác gì, Thái tử dù sao cũng đặt chân vào triều đình không sâu, chỉ làm công việc quản lý sổ sách hộ khoa ở Hộ bộ, hiện nay trong mấy ngày lên triều, tính tình kia càng bộc lộ rõ.

Là nhìn ai không vừa mắt, sau khi hạ triều sẽ không nói chuyện với hắn, nhưng cảm thấy ngươi đúng, cũng sẽ ra sức ủng hộ, mỗi lần thấy hắn không nể mặt các triều thần, bệ hạ đều tức giận đến mức quăng tấu chương.

Lúc này, Đoan vương sẽ đi ra nói vài lời hay, Bệ hạ nghe lời Đoan vương mà nguôi giận, nhưng Thục Lăng Hầu lạnh lùng nhìn, bệ hạ rõ ràng thích Thái tử hơn một chút.

Thái tử đưa ra thứ gì đó vô luận là đúng hay sai, đều sẽ nhìn về phía Bệ hạ trước, nếu Bệ hạ gật đầu hoặc là không lộ ra vẻ mặt gì, hắn sẽ kiên trì với ý kiến của mình, ai nói gì cũng không lung lay, giống như đó chính là đúng, nếu Hoàng đế nói hắn sai, hắn cũng không cố chấp với ý kiến của mình, sẽ lẩm bẩm trở về đứng vững, giống như đang hoài nghi bản thân.

“Tính tình thẳng thắn” như vậy, Hoàng đế rất thích, bởi vì hắn cảm thấy Thái tử rất tin tưởng hắn, vẫn là một con chim non, cần phụ thân chỉ đạo.

Đoan Vương cũng rất tốt, ôn hòa nhã nhặn, đưa ra ý kiến cũng rất hòa nhã, ngẫu nhiên đưa ra được quan điểm bén nhọn, sẽ nhận được một tràng khen ngợi.

Ngắn ngủi mấy ngày, các triều thần đại khái đã tìm hiểu được tính tình của bọn họ, nhưng thật sự sờ thấu được sao?

Thục Lăng Hầu cảm thấy không hoàn toàn đúng, tỷ như Thái tử và Đoan vương ở trước mặt bệ hạ ai càng khiến người ta chú ý hơn? Đương nhiên là Thái tử.

Thật giống như là hai người, một người nhấc tảng đá lên liền đập xuống, rất kiêu ngạo, đập chúng ai cũng mặc kệ, một người nâng tảng đá lớn cười hỏi cái, ta có nên đập hay không đây, ta đem tảng đá này đặt ở đâu thì thích hợp a?

Thục Lăng Hầu đối với Thái tử có chút kiêng kỵ.

Hơn nữa Thái tử thật sự sẽ đập loạn sao? Hắn quả thực hiểu rất rõ Bệ hạ, nhìn qua thì thấy không có quy tắc, nhưng vô hình trung lại thổi phồng nịnh nọt Bệ hạ, một bộ dáng ngài nói đều đúng.

Thục Lăng Hầu hít sâu một hơi, Thái tử như vậy, ông không muốn trực tiếp chống lại.

Hắn làm việc có điều lệ của mình, tâm cơ thâm sâu, nhưng là người chính trực, nếu đẩy ngã Đoan vương, tương lai leo lên vị trí cường đại, Thục Lăng Hầu thấy vậy cũng vui mừng.

Nhưng nếu tâm cơ của hắn lại dùng trên người Quân Quân, vậy không ổn.

Thục Lăng Hầu bất động thanh sắc che chắn nữ nhi ở phía sau, nghiêm túc nói: “Điện hạ, đa tạ thuốc trị thương của ngài.”

Thái tử thu hồi ánh mắt, gật gật đầu: “Vừa lúc mang theo, không cần nói lời cảm tạ.”

Bên kia đoàn người Đoan Vương vừa vặn lại đây, thấy một màn này, ngược lại trong lòng đều có ý nghĩ riêng, nhất là Đoan Vương.

Trong đầu vòng quanh mấy vòng, nhìn nữ nhi được Thục Lăng Hầu che chở phía sau, cảm thấy thiên tư tuyệt sắc như vậy, Thái tử coi trọng cũng là bình thường.

Ngay cả hắn ta khi nhìn thấy Chiết Quân, trong lòng cũng không phải không có phập phồng.

Đoan vương trở về phủ, đương nhiên sẽ tìm người đi tìm hiểu, sau đó cùng Lão ngũ Lão lục Lão thất ở đó cân nhắc.

Đoan vương: “Thái tử xảy ra chuyện gì vậy? Hắn bình thường sẽ không làm như vậy.”

Lão Thất: “Cái này cũng không có gì, các ngươi chẳng lẽ đã quên, sủng tỳ Đông cung lúc trước truyền bá, nghe nói chính là một mỹ nhân ngơ ngác, hôm nay các ngươi cũng nhìn thấy rồi, nữ nhi nhà Thục Lăng Hầu kia, không phải cũng ngơ ngơ ngốc ngốc đấy sao.”

Lão Thất: “Dù sao nhìn cũng không thông minh lắm.”

Đoan Vương tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng trong lòng lại có chút đồng tình.

Thái tử lúc trước cực kỳ chán ghét mỹ nhân, về sau thật vất vả mới có thể chấp nhận mỹ nhân, lại chỉ có một loại mỹ nữ mới có thể được hắn chấp nhận.

“Cho dù là thị thiếp hoàng hậu đưa tới, chúng ta cũng tìm hiểu, lúc ở trong cung của Hoàng hậu cũng là ngơ ngơ ngốc ngốc, về sau còn cắt một mái tóc thật dày, các ngươi quên mất rồi sao?”

Lời này vừa nói, mọi người liền cười rộ lên, cảm thấy Thái tử đối với chuyện nam nữ, cũng thật sự là kỳ lạ.

Lão Ngũ liền nhíu mày: “Người khác không rõ Tam ca, chúng ta lại không rõ sao? Tính tình của huynh ấy là muốn làm thì làm, hẳn là thật sự thích cô nương nhà Thục Lăng Gia—— nếu huynh ấy thật sự cưới về, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Đó thực sự là một vấn đề. Đoan vương dạo bước quanh phòng: “Phụ hoàng… Phụ hoàng tin vào tình cảm.”

Lần trước mẫu phi bịa ra một con bướm giả, nắm chắc tâm tư phụ hoàng, có thể làm cho phụ hoàng mềm lòng. Vậy nếu Thái tử học theo bọn họ thì sao?

Đoan Vương có chút lo lắng.

“Phụ hoàng cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có điểm này, luôn có thể bị người ta dùng văn chương để lừa.”

Lão Thất liền nói thầm một câu: “Nếu không thì sao? Hòa thượng năm đó, cũng không phải chuyện Hoàng đế khác có thể làm ra, người thật sự đã làm, vả lại bởi vì không giữ được hòa thượng kia, hiện giờ ngược lại muốn thành toàn cho những cặp tình nhân.”

Mi tâm Đoan Vương nhảy dựng lên, hắn ta lại bắt đầu đi tới đi lui: “Không được, chúng ta không thể để Thái tử dùng lý do này cưới cô nương nhà Thục Lăng Hầu.”

Vị trí Thục Lăng Hầu này, thật sự là quá mấu chốt.

Tác giả có điều muốn nói: Khụ, tôi về sau sẽ không thức khuya nữa, nhưng sẽ thức dậy rất sớm, chỉ là hoảng loạn, không có tinh thần.

Hôm nay không có canh hai.

Ngày mai tôi sẽ đánh bại sự chậm trễ, bắt đầu gõ chữ vào buổi sáng! Cảm ơn các Tiểu thiên sứ đã tặng vé bá vương hoặc dịch tưới dinh dưỡng cho tôi trong thời gian 2021-12-0403:35:04~2021-12-0421:01:19 nha~

Cảm ơn Tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: 477929981 quả;

Cảm ơn Tiểu thiên sứ đã ném mìn: Một con cá nghẹn khuất, Thập Nhất Y 1 cái;

Cảm ơn dịch tưới dinh dưỡng của các Tiểu thiên sứ: Cây liễu 56 bình; Nghê thường 30 bình; Thập Nhất Y, 38951216, ayy, Lâm Lâm 20 bình; Là, Biên giới mặt trăng 10 bình; Tang Hồi 6 bình; Trạc Dao 5 bình; Lôi Đậu Đậu 4 bình; Ngươi là đứa con tốt của mụ mụ, Lữ Vọng Giang Sơn, Một Hai Ba, Rầm rì 2 bình; Ánh trăng sáng chiếu giữa cây tùng, Đứa trẻ béo phì, Cam tỷ tỷ 1 bình;

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì sự hỗ trợ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp