Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 56: Xin xâm (Bắt côn trùng)


1 năm

trướctiếp

Ngày 10 tháng 3, vừa lúc cũng là “Ngày giỗ” của Chiết Quân Vụ.

Tuy rằng bài vị của nàng đã sớm bị bỏ đi, nhưng phương trượng nói, vào ngày này có thể tới thắp hương liền tới thắp hương, cũng nói với phán quan địa phủ rằng nàng còn sống, như vậy tiểu quỷ đến câu hồn, sẽ không mang nàng đi.

Triệu thị vừa lúc muốn dẫn nàng đi thắp hương, liền quyết định đi vào ngày mười tháng ba. Chỉ trước đó, bà còn mang theo mấy tiểu nha hoàn tới chọn cho nàng.

“Gia sinh muốn mấy người, Minh Châu muội muội của con nói, bên chỗ con bé có một người tên là Sơ Nguyệt, lần trước hầu hạ con, nhìn con có vẻ cũng thích, nha đầu kia ở chỗ con bé không tính là có tác dụng, nếu con thích, liền đưa cho con.”

Chiết Quân Vụ cảm thấy khả thi, tiểu nha đầu tên Sơ Nguyệt kia rất tốt.

Triệu thị thấy nàng cuối cùng cũng đồng ý, vui mừng nói: “Còn có, mẫu thân cho con hai đại nha hoàn.”

Bà nói: “Sau đó lại cho con chọn thêm một vài người từ bên ngoài, con tự mình nhìn xem thích hay không thích.”

Triệu thị băn khoăn nàng vừa mới trở về, đối với mọi thứ trong nhà rất xa lạ, muốn có người hầu, nhưng cũng muốn mua người mới từ bên ngoài về, như vậy có thể theo nàng cùng nhau thích ứng, nói không chừng có thể thích ứng nhanh hơn một chút.

Bà đã bỏ ra rất nhiều thời gian công sức, nói: “Con nhìn xem, thích người nào?”

Chiết Quân Vụ liền nhìn những người bên trong. Điện hạ nói tặng người cho nàng, là hai nha đầu, nhưng lại không nói tặng người có bộ dáng gì, nàng suy nghĩ một chút, hỏi: “Các ngươi tên là gì?”

Cô nương đầu tiên đi ra nói mình tên là Thúy Nha, mười ba tuổi, biết nấu cơm, biết chăm sóc trẻ con, khi còn bé mẫu thân đệ đệ muội muội đều là nàng ấy nuôi lớn.

Người thứ hai có một khuôn mặt tròn, nhưng bình thường, không thu hút sự chú ý chút nào. Nhưng Chiết Quân Vụ liếc mắt một cái liền cảm thấy chính là nàng ấy.

Loại mặt này, nàng quá quen thuộc.

Quả nhiên, chợt nghe nàng ấy cười nói: “Bầm cô nương, nô tỳ tên là Tiểu Đào.”

Chiết Quân Vụ gật gật đầu, tiếp tục hỏi phía sau, trong đó có một cô nương tên là Tiểu Vũ, Chiết Quân Vụ cũng giữ nàng ấy lại.

Triệu thị: “Muốn hai người này?”

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Vâng, muốn hai người này.”

Những cái tên khác đều không quen thuộc với nàng.

Chờ mang theo người trở về phòng, hai người quỳ xuống một cái, Chiết Quân Vụ liền biết lựa chọn của mình một chút cũng không hề sai! Nàng quả nhiên là hiểu Điện hạ!

Tiểu Đào nói: “Cô nương, Điện hạ nói để chúng ta giúp đỡ người.”

Tiểu Vũ gật đầu: “Có chuyện gì, ngài chỉ dạy chúng ta đi làm là được.”

Chiết Quân Vụ đương nhiên không có chuyện gì muốn các nàng đi làm, nàng chỉ mong chờ gặp được Điện hạ hỏi hắn một chút, nàng phải đợi đến khi nào mới có thể trở về Đông cung.

Nàng tặng lễ cho hai người —— hai cây trâm mang đến từ phủ Kỳ Châu. Bản thân nàng từ nô tỳ đi lên, đương nhiên biết cho dù là nô tỳ, cũng phải có chút lợi ích mới có thể làm việc.

Lúc trước nếu không phải Điện hạ cho nàng thật sự quá nhiều, nàng cũng luyến tiếc nguyện ý cả đời hầu hạ Điện hạ.

Người của Điện hạ đi vào phòng của nàng, nàng liền cảm thấy trời càng xanh, trong lòng càng thoải mái, chờ nha hoàn Triệu thị cho nàng vừa đến, trong sân nàng liền náo nhiệt lên.

Hai đại nha hoàn, một người tên là Diêu Hoàng, một người tên là Ngụy Tử. Đều là bộ dáng mười tám tuổi, mẫu thân hoặc là cha của các nàng ấy đều là quản sự làm việc trong phủ, vốn luôn hầu hạ ở bên người Triệu thị, hiện giờ toàn bộ đều đến chỗ nàng.

Diêu Hoàng tính tình hơi nhanh nhảu một chút, cười nói: “Phu nhân nói, nếu chúng ta mà hầu hạ cô nương không tốt, liền bị kéo ra ngoài lấy roi đánh.”

Ngụy Tử trầm ổn, vừa mở cửa sổ, vừa đi pha trà: “Cô nương đừng nghe nàng ấy, phu nhân nhân từ, cũng không đánh mắng, chỉ dặn dò chúng ta phải tận tâm, nhưng nếu cô nương xảy ra sai sót gì, liền đem chúng ta bán đi.”

Chiết Quân Vụ nghe các nàng kẻ hát người mứa, đại khái hiểu được ý tứ của các nàng: muốn thay mẫu thân nói vài câu tốt, lại khiến các nàng sẽ chân thành hầu hạ nàng.

Chiết Quân Vụ hiểu! Nàng cũng xuất thân từ nô tỳ mà, các nàng đã dùng kỹ xảo này nàng đều đã dùng qua với Điện hạ!

Hơn nữa rất có hiệu quả.

Nàng an tâm, tươi cười cũng rất rực rỡ, ngồi ở mép cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chân từng chút từng chút từng chút điểm trên mặt đất, tiểu nha hoàn Sơ Nguyệt liền vội vàng tới khoác cho nàng một bộ xiêm y.

Tiểu Đào mang một cái ghế ngồi ngoài cửa thêu thùa may vá, Tiểu Vũ cầm quạt bồ hương nhỏ quạt lửa, dưới hành lang đang pha trà, là Ngụy Tử, nàng phụ trách canh lửa.

Một phòng yên tĩnh, năm nha hoàn mỗi người một công việc, Chiết Quân Vụ liền cảm thấy con người thật sự là biết học xấu. Lúc trước nàng vẫn không thích dùng nha hoàn, nhưng năm nha hoàn đồng loạt tới, nàng liền chuyện gì cũng không cần quan tâm, còn cảm thấy khá tốt.

Nhưng vẫn có thói quen tự mình mặc xiêm y, ngày hôm sau, nàng vừa mới mặc xong xiêm y, Chiết Minh Châu liền mang theo ba huynh đệ tới đây, hôm nay bọn họ cũng không có đi học, muốn theo nàng đến chùa Bảo Minh cầu phúc.

Ba ca ca đều không thân thiết bằng Chiết Minh Châu, có thể là thiếu niên, sẽ không nói cái gì mà thân thiết, ba người mỗi ngày từ bên ngoài mua chút đồ chơi nhỏ trở về đưa cho nàng và Minh Châu.

Chiết Quân Vụ kỳ thật đối với việc bọn họ lấy lòng có chút xin lỗi. Nàng đã qua tuổi tiếp nhận ý tốt của người khác, đối phương thành tâm thành ý cho nàng đồ đạc, nàng lại không hồi báo được gì, liền chỉ nói: “Giá trâu báu của muội đều đã bày đầy rồi, không cần tặng nữa đâu.”

Lại tặng chỉ có thể nhét xuống đáy hòm, nàng cũng không nhìn được.

Hơn nữa bọn họ tặng đồ vật nhỏ, nàng cũng không phải là rất thích.

Muốn chấp nhận lòng tốt của một người rất đơn giản, nhưng muốn trả lại phần ý tốt này thì rất khó. Tính tính của nàng là được người ta tặng thì sẽ tử tế trả lại, vậy liền dứt khoát không nhận là tốt nhất.

Ba huynh đệ Chiết gia ngược lại cũng không tức giận, chỉ cảm thấy nếu không nhận, vậy thì bỏ đi. Bọn họ bận rộn đọc sách, mỗi ngày bôn ba, không có thời gian ở chung với muội muội, có thể đưa chút đồ qua, cũng coi như là có lòng.

Chiết Quân Vụ và Chiết Minh Châu ngồi cùng một chiếc xe ngựa, Triệu thị một mình một chiếc xe ngựa, Thục Lăng Hầu dẫn theo ba huynh đệ cưỡi ngựa, đoàn người dậy sớm xuất phát, không sai biệt lắm một canh giờ liền đến chùa Bảo Minh.

Chùa Bảo Minh nằm ở giữa núi, nhưng Chiết Quân Vụ không tự leo lên mà ngồi kiệu đi lên. Ngồi ở bên trong kiệu, cả người nàng đều không được tự nhiên, chờ kiệu hạ xuống, lúc này mới thở ra một hơi.

Chiết Minh Châu còn tưởng rằng nàng say kiệu, vội vàng hỏi, Chiết Quân Vụ cười cười, thản nhiên nói: “Lúc trước chưa từng ngồi kiệu.”

Thật sự chưa từng ngồi, không nói Đông Cung, cho dù là lúc ở Kỳ Sơn, nàng cũng không ra ngoài, lúc ra ngoài nàng đều là ngồi xe ngựa.

Chiết Minh Châu che miệng cười rộ lên: “Vậy ngồi vài lần liền quen thôi.”

Chiết Quân Vụ cũng biết phải quen, nàng gật gật đầu, nhìn về phía chùa Bảo Minh gần trước mắt, vui mừng nói: “Chúng ta khi nào thì đi bái Phật?”

Chiết Minh Châu: “Nghe theo phương trượng đi.”

Phương trượng đang nói với Triệu thị: “Đợi lát nữa tới hậu viện, còn phải một mình cầu phúc cho nàng, như vậy mới có thể thanh trừ nhân quả.”

Triệu thị: “Chỉ cần có thể thanh trừ những nhân quả này là tốt rồi.”

Đoàn người vào trong đại điện thắp hương, Triệu thị cùng Thục Lăng Hầu đi theo phương trượng nói chuyện, mấy người nhỏ tuổi ở một bên lắc quẻ xâm, Chiết Quân Vụ nghiêm túc lắc ra một thẻ, Chiết Minh Châu lôi kéo nàng đi giải xâm.

Chiết Quân Vụ lắc đầu: “Không được, không được.”

Nàng xấu hổ khi nói bản thân chính là cầu duyên.

Chiết Minh Châu liền tiếc nuối nói: “Vậy giải của ta đi.”

Hai người ngồi ở một bên, liền có hòa thượng giải xâm cho các nàng.

Chiết Minh Châu xin cho người nhà được bình an, hòa thượng nói: “Chữ trên quẻ xâm này là: Phật thần biến sắc quân vương biết, kẻ ngu si nói đều biến thành hôn mê. Lão nhân cầu được quẻ linh, không bằng giữ lấy cái cũ chờ đợi thời gian đến.”

Chiết Minh Châu: “Có phải là xâm tốt không?”

Hòa thượng lắc đầu: “Không. Quẻ xâm này là xâm đủ, mọi việc đều bất lợi. Đại ý là bất động đợi vạn động, chờ thời cơ đến là được. Nếu là cầu bình an, ngược lại còn tốt, đây là quẻ xâm báo bình an.”

Chiết Minh Châu nghe được ủ rũ: “Vậy thì không phải là quẻ xâm tốt.”

Chiết Quân Vụ an ủi nàng ấy: “Không có việc gì đâu, cũng chỉ là một quẻ xâm mà thôi, lắc thêm mấy cây nữa, sẽ có cái tốt. Nếu còn không tốt, liền lắc hết từng cây một ra, chắc chắn sẽ có quẻ xâm tốt.”

Nàng nói: “Trước đây có người nói với ta, nếu một ngày nào đó tất cả đều là chuyện xấu, vậy thì tự mình nghĩ biện pháp tìm chỗ tốt. Ta nghĩ rằng, quẻ xâm cũng vậy.”

Chiết Minh Châu liền rất kính nể nàng: “Lời này rất có lý.”

Hai người ở một bên lẩm bẩm, Triệu thị nhìn thấy cũng an tâm, đợi đến khi cầu phúc xong, nghe hòa thượng tụng kinh, phương trượng lúc này mới mang theo mọi người đến hậu viện.

Hậu viện bên kia, đã có vài nhà. Một nhà là Quan Nam Hầu gia, là nhà chồng tương lai của Chiết Minh Châu. Còn có một nhà là Phụ Quốc Công gia, nhà bọn họ hôm nay cũng đến làm lễ tạ thần.

Triệu thị và Thục Lăng Hầu vội vàng mang theo bọn nhỏ đi qua, chào hỏi lẫn nhau, Triệu thị đặc biệt giới thiệu Chiết Quân Vụ, lôi kéo Chiết Quân Vụ tiến lên, nói: “Đây là Thất tiểu thư nhà ta.”

Mọi người liền một trận khen ngợi: “Lớn lên đúng là rất xinh đẹp, nhìn tính tình cũng tốt, có thể làm mối cho nhà ta được không?”

Triệu thị vội vàng nói: “Vừa mới trở về bên cạnh ta, ta cũng không nỡ gả Quân Quân ra ngoài nhanh như vậy.”

Các phu nhân có chuyện riêng muốn nói, đám người nhỏ tuổi liền đi sang một bên. Chiết Quân Vụ ngồi ở bên kia, chỉ nghe các nàng nói chuyện, cô nương Quan Nam Hầu gia nói chuyện hơi trực tiếp một chút, nói với Chiết Minh Châu: “Ngươi bây giờ đã thành Bát tiểu thư, chúng ta đều cảm thấy không quen. Còn nữa, trong nhà đã có một vị muội muội, liền phải mang ra ngoài chơi với ta, ngươi ngược lại tốt rồi, đem nàng giấu đi, cũng không chơi cũng chúng ta.”

Tính tình Chiết Minh Châu là một người tay áo dài múa múa, lập tức cười nói: “Ngươi cũng có tỷ tỷ ruột, trước kia khi ta không có tỷ tỷ, liên tục quấn lấy ngươi, ngươi nhiều lần bỏ ta đi theo tỷ tỷ ngươi, hiện giờ ta có tỷ tỷ rồi, đương nhiên cũng phải bỏ ngươi, cái này gọi là a, gậy ông đập lưng ông.”

Mọi người trong phòng đều cười rộ lên, Chiết Quân Vụ cũng cười, lúc nàng cười, động tác không lớn như cô nương Quan Nam Hầu gia, cũng không đoan trang như cô nương Phụ Quốc Công gia, nhưng nàng lớn lên xinh đẹp, ngồi bên kia nhẹ nhàng cười, liền cười đến mức mấy tiểu công tử bên cạnh phải thẳng mắt nhìn.

Bản thân nàng cũng không biết, hơi nghiêng đầu, rõ ràng rất nghiêm túc đang nghe Chiết Minh Châu nói chuyện.

Lời các nàng nói, Chiết Quân Vụ cũng không chen vào được, nàng vừa nghe, một bên dùng dư quang nhìn chằm chằm bên ngoài, chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Tiểu Đào tiến vào, nói: “Cô nương, phương trượng nói, mời ngài qua đó cầu phúc.”

Triệu thị liền cáo từ với những người khác, tự mình đưa Chiết Quân Vụ qua đó.

“Đợi lát nữa, phương trượng sẽ niệm kinh, con chỉ cần quỳ trên đệm hương bồ nghe là được.”

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Vâng.”

Vào đại điện, liền hướng nàng hành lễ, nàng vội vàng hành lễ trả lại, phương trượng lúc này mới nói: “Chiết cô nương, quý nhân chờ ngươi đã lâu, bên này.”

Đi vào bên trong, đi qua hành lang, Chiết Quân Vụ đã nhìn thấy Thái tử điện hạ. Nàng vội vàng bước nhanh chạy tới, Thái tử thấy nàng như vậy, vội vàng nói: “Chạy chậm một chút, chậm một chút.”

Đừng lại đâm tới, giống như con nghé con. Hắn cười bước nhanh vài bước, kéo người tới, vừa đi vừa nói: “Đây là cửa Phật đất thiêng, ta sẽ không ôm nàng.”

Chiết Quân Vụ: “...”

Nàng nghi hoặc nói: “Ta không bảo Điện hạ ôm ta a.”

Thái tử điện hạ nghiêm trang: “Nàng xông tới như vậy, ta khẳng định phải ôm lấy nàng mới được.”

Chiết Quân Vụ: “Thì ra là như vậy.”

Thái tử điện hạ tuy có sự kiên trì của chính mình, tại cửa phật lúc trước luôn kiêu ngạo về khả năng tự kiềm chế, nhưng vừa kéo bàn tay nhỏ bé lại muốn kéo thêm nữa.

Hắn lôi kéo tay cô nương, một đường đi tới ghế đá, trong lòng thở dài lần này thời gian để hắn có thể ở lại không nhiều lắm, thấy nha đầu này một lần, muốn nói thêm vài lời thân thiết cũng không được, chỉ có thể nói chuyện chính trước, miễn cho đợi lát nữa lại chậm trễ.

Hai người ở gần nhau, giọng nói của hắn không lớn không nhỏ: “Không bao lâu nữa, Thái hậu sẽ ở trong cung sẽ mở tiệc chiêu đãi nữ tử thế gia trong kinh thành, nàng tất nhiên phải đi, khi đó, ta sẽ mượn cơ hội nói chuyện của chúng ta với phụ hoàng.”

“Trước đó, ta sẽ bộc lộ ra tâm ý đối với nàng, đến lúc đó phụ hoàng nhất định sẽ đi điều tra. Nàng là người của ta, cái này không giấu được phụ hoàng, khi đó, tâm tư của phụ hoàng, là quan trọng nhất.”

Hắn không nhịn được, vẫn sờ sờ mặt cô nương: “Nhưng ý tứ của Thục Lăng Hầu phủ, cũng là một khe hở, nàng không cần nói với bọn họ chuyện lúc trước, Thục Lăng Hầu biết được ngược lại sẽ không tốt, chuyện này, ở trước mặt người ngoài vẫn phải giấu diếm.”

Sau đó lôi kéo, cô nương liền tiến vào trong ngực hắn, hắn thỏa mãn thở dài một tiếng: “Đến lúc đó, nếu Thục Lăng Hầu đồng ý, ta liền bớt đi được một bước, nếu không chịu, cùng lắm cũng chỉ là đi thêm một bước, nàng không cần lo lắng, cũng không cần... Đau lòng, bất kể như thế nào, ta đều trụ vững được, nàng cũng phải trụ vững.”

Chiết Quân Vụ hiểu được ý tứ của Điện hạ, nàng cọ cọ mặt vào trong ngực Điện hạ: “Điện hạ, người yên tâm, ta hiểu.”

Nàng ngẩng đầu lên, cười nói: “Năm đó, người đã nói với ta, mặc kệ cha mẹ và người thân đối với ta như thế nào, ta đều đáng được yêu thương.”

“Ta vẫn luôn được Điện hạ yêu thương che chở, như vậy là đủ rồi.”

Trong lòng Thái tử liền một trận thỏa mãn, hắn nghĩ, trước kia hắn không biết cái gì là cần có một người, cả đời đầy đủ, hiện giờ hắn xem như đã biết.

Bảo vệ một người như vậy, cho dù con đường phía trước mênh mông, cũng không sợ.

Vừa thỏa mãn, lại nghe nha đầu này đột nhiên đẩy hắn ra, cảnh giác nói: “Điện hạ, cửa phật đất thiêng, chúng ta vẫn là không nên ôm nhau.”

Nàng hít hít mũi: “Ta sợ tâm không thành thật, Phật tổ trách tội, khi không lại ban thêm trở ngại.”

Thái tử: “...”

Hắn đành phải gật đầu, buông người ra, lại thấy nàng thả một que xâm vào tay hắn, mặt chậm rãi đỏ lên: “Điện hạ, đây là quẻ nhân duyên ta cầu, lát nữa người đưa cho phương trượng xem đi?”

Thái tử bất đắc dĩ: “Được.”

Chiết Quân Vụ lúc này mới yên tâm, không tránh khỏi cảm nhận của Phật tổ đối với nàng không tốt, nàng lúc này ngay cả bàn tay nhỏ bé cũng không cho Điện hạ lôi kéo nữa.

Tác giả có điều nói: Tôi đói quá, tôi không thể viết nữa hahaha, tôi sẽ đi ngủ, nếu không thì sẽ ăn khuya, hôm nay cứ như vậy đi!

Cái này cũng coi như là một canh, phải không? Khu vực bình luận nói tôi càng canh một, cậu cõng một bài Tiếu Tú Vinh sao!

Vui lòng đánh tạp! Đừng thua.

Canh một ngày mai như cũ vẫn là 6 giờ chiều.

Chúc ngủ ngon. Cảm ơn các Tiểu thiên sứ đã tặng vé bá vương hoặc dịch tưới dinh dưỡng cho tôi trong thời gian 2021-12-0323:50:16~2021-12-0403:35:04 nga~

Cảm ơn các Tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: Quảng Quảng ~ 454539311 cái;

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã ném mìn: Suga?, 56175086, sách và hoa cúc, 48596642, đêm nam san 1 cái;

Cảm ơn dịch tưới dinh dưỡng của các Tiểu thiên sứ: 60 bình trái cây bị hỏng; xx_yy 39 bình; Nhạc Bất Chi, Khanh 20 bình; Quýt tỷ tỷ 10 bình; Nho đào, sách và hoa cúc 1 bình;

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì sự hỗ trợ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!:,,.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp