Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 55: Gặp lại nhà họ Chiết


1 năm

trướctiếp

Thái Tử trước sau như một, mỗi ngày đều phải dành một nửa thời gian để suy đoán tâm tư Hoàng đế. Ông không được xem là một người phụ thân tốt, nhưng tuyệt đối cũng không phải là một phụ thân tồi. Chỉ là ông hay đa nghi, ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, ngày nào cũng phải tiêu hao một nửa thời gian suy nghĩ xem ai uy hiếp đến ông.

Khi các Hoàng tử ngày càng trưởng thành, sự nghi ngờ này càng lúc càng lớn theo, việc Thái Tử cần làm là tiếp tục giả vờ mình tính khí trẻ con, vẫn chưa chín chắn, là một Thái Tử có chút tâm cơ nhưng lại thể hiện hết ra mặt.

Mỗi lần quay về từ chỗ Hoàng đế, sau lưng hắn đều ướt đẫm mồ hôi, sau đó đem những lời mình vừa nói, những việc mình đã làm ghi nhớ thật kỹ, tránh cho sau này không nhớ rõ lại bị lộ tẩy.

Nói dối rất dễ bị lòi đuôi.

Thái Tử thận trọng là vậy, còn Chiết Quân Vụ lại vì lời hứa hẹn của Điện hạ, ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau trời sáng, ăn sáng xong liền đi theo phu thê Thục Lăng Hầu đến nơi ở của phu thê nhà họ Chiết.

Thục Lăng Hầu cho bọn họ ở tại một tòa nhà trên danh nghĩa Triệu thị, xem như là của hồi môn của bà, người nơi đây phần lớn là những quan lại có chức quan nhỏ, rất nhiều người trong số đó chỉ thuê, bởi vì một tòa nhà ít nhất cũng hơn một ngàn lượng.

Gia đình bình thường, làm sao có nhiều tiền đến vậy, cho dù là quan viên, nhưng nếu không tiền cũng không còn cách nào khác đành phải thuê thôi. Cả nhà họ Chiết ở đây lại không hợp với quan viên nơi này.

Người một nhà bọn họ không hay đi ra ngoài thăm hỏi những người láng giềng, mỗi ngày chỉ cầm tiền ra ngoài mua đồ ăn, nấu cơm. Vì có một tiểu nha hoàn và bà tử giúp đỡ, việc đi mua đồ ăn đã có các nàng làm, đến lá cây trong sân cũng không cần bọn họ phải động tay quét tước, cho nên ngày tháng sau này chắc chắn rất sung sướng.

Chẳng qua, đối với người nông dân mà nói, nhất là khi trong lòng bọn họ có tâm sự thì dù cho hưởng lạc cũng không thấy thoải mái. Từ sau khi Chiết Đại Điền trở về, người trong nhà đều nghe nói đã tìm được Chiết Quân Vụ rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dự định hôm nay đi gặp người, mới sáng sớm tinh mơ, người nhà họ Chiết đã bắt đầu tự mình sửa soạn.

Phụ thân của Chiết Đại Điền tên Đại Phú, mẫu thân tên Thôi Thúy Anh. Hai người vẫn luôn nói chuyện từ lúc bắt đầu đi, Chiết Đại Điền bên cạnh chỉ lắng nghe không nói một lời.

Đầu tiên là nhắc đến chuyện Tam Nha.

"Không chừng trong lòng nha đầu đó oán giận ta, không phải ta đã nói với mọi người rồi sao? Lúc rời khỏi, nó cũng không quay đầu lại nhìn ta. Aizz, nghe Đại Điền nói, trên tay nó còn bị thương, có lẽ là do trên đường bị bán bị làm bỏng, hoặc có thể tự mình làm bỏng, đúng là bị người ta đùa giỡn mà, trong lòng ta cũng không thấy dễ chịu gì."

Nuôi từ nhỏ đến lớn, trong lòng bà cũng cảm thấy khó khăn. Nhưng dù khó khăn thế nào cũng không phải ruột thịt, trong lòng bà ta xem nhẹ nhất, bà nhỏ giọng nói: "Cho nên ta gặp lại nó thì không hay lắm, nhìn thấy nó, ta biết ăn nói thế nào chứ? Hối hận sao? Nếu quay lại lần nữa, ta vẫn phải bán nó thôi."

Chiết Đại Phú liền gõ gõ tẩu thuốc, "Bà bớt nói vài câu đi! Lát nữa đừng nói ra làm tổn thương con bé."

Thôi Thúy Anh: "Ta biết mà, ta chỉ nói với các người thôi."

Nói xong, lại nói đến chuyện khác, "Các người nói xem, bọn họ có tiền như vậy, sẽ cho chúng ta bao nhiêu tiền đây? Hẳn là phải cho một trăm lượng đi?"

Bà tính toán, "Một trăm lượng, đủ để đám nhi tử làm của hồi môn lấy thê tử, còn đủ cho... ông mở một xưởng mộc? Thu nhận vài đồ đệ? Không phải ông muốn làm sư phụ dạy thợ mộc sao?"

Trong lòng bà ta vẫn còn suy nghĩ khác, "Bằng không chúng ta dứt khoát cho lão Đại, lão Nhị đi học đi? Học xong, không biết chừng có thể lấy nữ nhi nhà tú tài."

Chiết Đại Phú hút cây tẩu thuốc trong tay phát ra tiếng chẹp chẹp, mặc dù bảo Thôi Thúy Anh đừng nói nữa, nhưng lại không phản bác bà ta, dù là đi học hay làm thợ mộc, ông ta đều muốn cả.

Hai người dựa sát vào nhau cùng tính toán, Chiết Đại Điền ở bên cạnh nghe, trong lòng không khỏi buồn bực.

Hắn bèn đứng lên, dẫn lão Nhị đi ra cửa ngóng, nếu người đến sẽ lập tức nghênh đón vào trong. Lão Nhị rất mong chờ, "Huynh nói xem Tam Nha lớn lên hẳn xinh lắm? Lúc trước nhìn nó đã xinh rồi, bây giờ càng xinh hơn nhỉ?"

Chiết Đại Điền ừ một tiếng, vừa dứt lời liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang tiến vào, mặc dù Chiết Đại Điền không nhận ra người trên xe ngựa, nhưng hắn vẫn nhớ rõ chuyến đi xa cùng Chiết Trí Viễn, vội vàng khẩn trương nói: "Là Hầu gia dẫn theo Tam Nha đến đây."

Lão Nhị liền co chân chạy vào trong, "Phụ thân, mẫu thân, Tứ Nha, Ngũ Nha, Tam Nha đến rồi."

Nhanh chóng có bóng người chạy về phía này, Chiết Quân Vụ xuống xe ngựa liền thấy sáu người trong nhà đứng ngay cửa.

Nàng vui mừng chạy đến, "Phụ thân, mẫu thân, Đại ca, Nhị ca, Tứ Nha, Ngũ Nha."

Thôi Thúy Anh là người đầu tiên bật khóc, kéo nàng vào lòng, "Mẫu thân... Ôi Tam Nha, mẫu thân thực sự xin lỗi con, thực sự xin lỗi con."

Chiết Quân Vụ bị bà ôm, thật ra không oán hận. Nỗi oán hận của nàng đã được xoa dịu từ lâu rồi, hiện tại tâm thái nàng rất ổn định, vuốt vuốt lưng giúp Thôi Thúy Anh đang khóc nấc lên mất hết hình tượng, nói: "Mẫu thân, lúc trước con đã từng oán hận người, nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi."

Thôi Thúy Anh không nghĩ nhiều như vậy, khi nghe khuê nữ nói không hận bà bán mình, lập tức vui mừng nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cuối cùng trong lòng ta cũng thoải mái. Tam Nha, con đến đây, mẫu thân làm bánh bột ngô cho con ăn, đây là món trước đây con yêu thích nhất, biết con sẽ đến, ta đã mua về từ sớm, đợi lát nữa con nhóm lửa giúp ta... Không, để mấy đứa muội muội con nhóm lửa đi, con và phụ mẫu thân sinh ngồi đợi ăn là được rồi."

Chiết Quân Vụ cười cười, không nói sẽ đi nhóm lửa, cũng không bảo bà đi làm bánh bột ngô, "Không cần đâu mẫu thân, chúng ta nói chuyện với nhau là được rồi."

Thôi Thúy Anh lại lắc đầu, "Không được, không được. Con không biết, bọn ta gặp con xong sẽ quay về Vân Châu. Lần này đi, sợ rằng cả đời cũng không gặp lại. Mẫu thân vẫn muốn nấu ít món cho con ăn."

Bà nói nhanh như gió, lập tức rời đi, nhưng không đưa hai nữ nhi khác theo cùng.

Chiết Quân Vụ liền tiến đến nói chuyện với huynh đệ tỷ muội, phụ thân vẫn là cái hũ nút, thấy nàng đến, chỉ nói tốt lắm, rồi không nói lời nào. Chiết Quân Vụ biết ép ông nói chuyện sẽ khiến ông bị giày vò, bèn dọn một băng ghế nhỏ cho ông ngồi, còn nàng cũng ngồi kề bên nghe mọi người kể chuyện mấy năm qua.

Tứ Nha xém chút không nhận ra Chiết Quân Vụ, sau khi gọi một tiếng Tam tỷ, liền có chút tò mò, "Tỷ trắng lên nhiều quá." ( truyện trên app T Y T )

Muội ấy và Ngũ Nha đều đen.

Chiết Quân Vụ kéo tay hai người, chải tóc các nàng hai cái.

Ba người vô cùng thân thiết với nhau. Hốc mắt Lão Nhị hơi ửng hồng, đứng bên cạnh đưa cho nàng chiếc lược, thở dài nói: "Tam Nha, sau này Nhị ca có tiền, sẽ đến kinh thành thăm muội."

Lần này từ biệt, chắc chắn hơn nửa đời người, thế nhưng đến bao giờ hắn ta mới có nhiều tiền cơ chứ.

Phu thê Thục Lăng Hầu cách đó không xa trông thấy, nhỏ giọng nói: "Cả nhà bọn họ thật ra cũng không phải xấu xa gì. Con cái cũng được nuôi dạy ngoan lắm."

Triệu thị: "Nếu không phải là người có tấm lòng lương thiện, làm sao có thể giúp chúng ta nuôi dưỡng một đứa nhỏ chứ."

Nhà nông không dễ dàng gì, người ta còn không thể nuôi nổi con của bản thân, vậy mà có thể giúp bọn họ tiếp tục nuôi dạy một người, thật không dễ dàng.

Nhưng chờ đến khi bọn họ đi qua đó, Chiết Đại Phú lại có cách nói trái ngược.

"Cuộc sống của chúng tôi không đầy đủ, lúc ấy vừa mới ôm về, trên tay con bé có một chiếc vòng tay nhỏ bằng vàng, chúng tôi bán chiếc vòng tay đi tránh cho cả nhà chúng tôi chịu đói, vậy nên trong nhà không đến mức thiếu thốn lương thực, ăn cũng được nhiều năm. Nhờ có phần ân huệ này mà chúng tôi tự nhiên sẽ đối xử tốt với con bé."

Cho nên Thôi Thúy Anh có thứ gì, đầu tiên sẽ nhanh chóng cho Chiết Quân Vụ trước, khiến hai đứa trẻ còn lại ghen tị.

"Sau khi ăn hết tiền bán vòng tay rồi, năm đó lại không có lương thực, chúng tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể đi làm quạt, sau đó nữa, lại ăn được thêm vài năm. Cuối cùng mấy người cũng biết rồi đó, đi làm tã lót, khi ấy căn bản không thể chịu nổi, mọi người đều không có lương thực, dù cho có bạc cũng không mua được gạo, bấy giờ mẫu thân đứa nhỏ mới để ý đến bọn người môi giới, vì bọn họ có gạo."

Mang ba đấu gạo nấu cháo cũng có thể ăn trong một thời gian. Có đôi khi con người lại sống thiếu thốn, gạo ăn hết rồi, đang muốn bán hai nữ nhi còn lại thì được cứu trợ thiên tai, nhà bọn họ quả thật là may mắn.

Trời đổ cơn mưa giải quyết tình trạng hạn hán, lúc này mới được cứu sống.

Vì thế nói đến ân tình, Chiết Đại Phú xấu hổ không dám nhận. Ở trước mặt phu thê Thục Lăng Hầu, ông cũng không dám hút, chỉ nói: "Không thể nói rõ là ai cho ai ân tình, bây giờ các người đã tìm được Tam Nha rồi, chúng ta cũng biết con bé không sao, còn sống rất tốt, trong lòng cũng yên tâm hơn rồi. Việc này đến đây thôi."

Ông thở dài, lại nói với Chiết Quân Vụ: "Cuối cùng, chúng ta thật sự xin lỗi con, Tam Nha, con đừng oán giận chúng ta, giữa thói đời này, chúng ta không còn cách nào khác."

Nói xong câu này, ông lại trở thành một người thợ mộc lặng lẽ, co người trên ghế gỗ, khom lưng xuống như một người nông dân quá đỗi bình thường.

Chiết Quân Vụ không oán hận bọn họ. Nàng đã mất rất lâu để học được cách tự an ủi mình, học được cách hòa giải với chính mình, nàng đã trưởng thành, không còn là tiểu cô nương chỉ biết oán hận mẫu thân bán mình như trước kia nữa.

Nàng cười nói: "Phụ thân, chờ đến khi mọi người đi, con lại đến tiễn mọi người."

Nàng không giữ bọn họ lại, cũng không khuyên bọn họ ở lại kinh thành, nàng nghĩ, duyên phận giữa nàng và gia đình này xem chừng sẽ kết thúc tại đây.

Thôi Thúy Anh mang bánh bột bột ngô đi ra đưa cho Chiết Quân Vụ, "Nếm thử một chút xem."

Chiết Quân Vụ cắn một miếng, "Ăn ngon lắm."

Là hương vị khi còn bé. Nàng ăn bánh bột ngô xong, nói với Thôi Thúy Anh: "Mẫu thân, lúc người rời đi, con cho người một ít bạc, người đừng chỉ cho một mình Nhị ca đi học, cũng nên cho Tứ Nha và Ngũ Nha nhé?"

Thôi Thúy Anh: "Một tiểu nha đầu cũng phải đi học sao?"

Bà ngờ vực: "Qua mấy năm nữa là gả ra ngoài, con yên tâm, mẫu thân không bất công đâu, sẽ cho bọn nó của hồi môn đầy đủ, tìm một gia đình tốt, vẻ vang mà gả."

Chiết Quân Vụ lắc đầu, "Không phải bất công, mẫu thân đến hỏi các muội ấy muốn gì, người quên rồi, trước đây con học viết chữ trở về, các muội ấy cứ đi theo sau mông con đòi học."

Thôi Thúy Anh suy nghĩ, cảm thấy đây không phải chuyện lớn, "Vậy cho Lão Đại và Lão Nhị đi học, trở về dạy dỗ bọn nó, dù có đặc biệt, tiên sinh cũng không nhận."

Chiết Quân Vụ không nói nữa. Bởi vì Thôi Thúy Anh nói đều là sự thật. Mà hiện tại nàng còn chưa ổn định bản thân, không quản được người khác sống thế nào, liền nói: "Dù sao mẫu thân còn nhớ là tốt rồi."

Mọi người trong nhà đều nghe lời của mẫu thân.

Thôi Thúy Anh cười rộ lên, xoa đầu nàng, "Tam Nha, số mệnh của con là phải lao tâm khổ trí mà."

Bà nhỏ giọng nói: "Nói với mẫu thân ruột thịt tìm cho con một gia đình tốt, như vậy con không cần phải lo nghĩ nữa."

Chờ đến lúc Chiết Quân Vụ đi, Thôi Thúy Anh lại khóc lên: "Ôi, Tam Nha, chờ đám người Đại ca con biết chữ, con hãy viết thư đến nhé."

Chiết Quân Vụ gật gật đầu, lúc lên xe ngựa, nàng quay đầu lại nhìn bà, "Mẫu thân, người mau quay vào đi thôi."

Hôm nay trời mưa, đứng ở ngoài cửa sẽ bị dầm ướt.

Vào xe ngựa, dọc theo đường đi bọn họ không nói câu nào, nàng chỉ cảm thấy hôm nay coi như đã kết thúc nỗi lòng của mình, chờ về đến phủ Thục Lăng Hầu, liền đi ngủ.

Ngược lại, trong lòng Triệu thị và Thục Lăng Hầu có hơi hụt hẫng.

Cuối cùng là Triệu thị nhận ra điểm không bình thường.

"Chàng có phát hiện, Quân Quân đối xử với chúng ta có chút không giống với bọn họ không?"

Nàng đối xử với người nhà đó vô cùng thân thiết, nhưng đối xử với bọn họ lại giống như không có ý định gần gũi với bọn họ.

Điều này khiến cho Triệu thị chua xót trong lòng, "Chàng nói xem, liệu chúng ta có thể sưởi ấm trái tim của con bé không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp