Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 54: Diễn kịch


1 năm

trướctiếp

Trở về nhà, Triệu thị đang ở trong đại sảnh tính toán sổ sách. Chiết Minh Châu mang Chiết Quân Vụ qua đó, nói với bà: "Thẩm, tụi con vừa mua hai cây trâm."

Triệu thị buông sổ sách xuống, nhìn cây trâm, hài lòng gật đầu, "Chế tác rất tỉ mỉ, sao không mua nhiều thêm mấy cái?"

Chiết Minh Châu kéo Chiết Quân Vụ ngồi xuống, nâng tách trà lên, uống một ngụm, "Con và Thất tỷ tỷ đều không thích."

Triệu thị liền nói: "Vậy đến cửa hàng khác xem thử."

Chiết Minh Châu: "Đoán chừng Thất tỷ tỷ không muốn quay về muộn, chúng con bèn trở về, đến đây nói với người một tiếng, sau đó liền quay về viện nghỉ ngơi."

Triệu thị liền nhìn về phía Chiết Quân Vụ đang lặng lẽ ngồi một bên, "Quân Quân, con mệt sao?"

Chiết Quân Vụ gật đầu, "Có hơi mệt."

Triệu thị: "Vậy đi nghỉ đi."

Chiết Quân Vụ liền đứng lên, Chiết Minh Châu định đi theo, nhưng Triệu thị lại gọi nàng ấy lại, "Nếu con không mệt, thì ở lại kiểm tra sổ sách của cửa hàng đi, mặc dù sang năm con mới thành thân với Quan Nam Hầu, nhưng tốt xấu gì con cũng nên chuẩn bị trước, càng phải xem qua đống sổ sách này, đừng có mà lười biếng."

Chiết Minh Châu liền xấu hổ gật đầu, nói thế nào cũng là một cô nương, đối diện với hôn sự của mình vẫn có hơi ngượng ngùng. Nàng ấy bèn nói với Chiết Quân Vụ: "Thất tỷ tỷ, vậy tỷ đi ngủ trước đi, chờ muội kiểm tra sổ sách xong sẽ đến thăm tỷ."

Chiết Quân Vụ tỏ ý gật đầu với nàng ấy, tiến về phía trước, bước qua ngưỡng cửa, rồi biến mất ngay chỗ khúc ngoặt.

Triệu thị nhìn cửa thở dài, "Nói cho cùng, Quân Quân vẫn không muốn gần gũi với ta."

Bà có chút xót xa, "Nó lớn như vậy, ta cũng không biết phải thân thiết với nó thế nào, con nói xem, nên làm sao bây giờ?"

Chiết Minh Châu cầm sổ sách, vừa xem vừa an ủi nói: "Thím à, thay vì nghĩ nhiều, chẳng bằng thím đối xử tốt với tỷ ấy. Thất tỷ tỷ là người hiểu lý lẽ, lại còn lương thiện, chỉ cần người đối xử tốt với tỷ ấy, tỷ ấy nhất định sẽ hiểu được, liền sẵn lòng thân thiết với người thôi."

"Lúc này mới về được một ngày, dù có sốt ruột hơn nữa cũng không thể vội vàng. Chất nữ biết trong lòng người nôn nóng, nhưng hãy cho Thất tỷ tỷ thời gian thích nghi với nơi xa lạ này."

Nàng ấy nói: "Chất nữ cho rằng, là do ông trời rủ lòng thương xót nên tỷ ấy mới không oán hận chúng ta."

Những lời nói này xuất phát từ nội tâm, Chiết Minh Châu càng nói càng nghiêm túc, Triệu thị nghe xong, liên tục gật đầu nói, "Con nói đúng, thẩm nghe theo con."

Chiết Minh Châu cười gật đầu, bước đến rúc vào lồng ngực Triệu thị, "Thẩm cứ từ từ, sẽ tốt lên thôi."

Triệu thị gạt lệ, "Được, cứ từ từ, chỉ mong Quân Quân có thể chấp nhận ta."

Buổi tối Thục Lăng Hầu trở về, Triệu thị liền nói với Thục Lăng Hầu: "Tuy Minh Châu còn nhỏ, nhưng nó thấu đáo hơn ta. Hôm nay, may mà nhờ có con bé khuyên nhủ, bằng không trong lòng ta thật sự không biết phải làm sao bây giờ."

Thục Lăng Hầu thay y phục, đi ra, "Minh Châu là một cô nương tốt, Quân Quân cũng vậy, trong lòng ta đặc biệt cảm tạ phu thê nhà họ Ông thời gian qua đã dạy dỗ con bé thành dáng vẻ hiện tại."

Ông nói: "Tết Nguyên Đán, chúng ta phải mang lễ đến biếu, phu nhân nàng tuyệt đối không được quên."

Triệu thị lườm ông một cái, "Ân huệ to lớn như vậy, sao có thể quên?"

Bà nói: "Không chỉ phu thê nhà họ Ông, còn có nhà họ Triết nữa, tuy rằng cuối cùng bán Quân Quân, nhưng trước đó cũng có đại ân, nếu Quân Quân không so đo, chúng ta cũng không thể lạnh nhạt với người ta, nên giải quyết thế nào thì giải quyết thế ấy."

Thục Lăng Hầu: "Quân Quân đã từng mời bọn họ đến đây chưa?"

Triệu thị gật đầu, :"Có, nhưng không phải mời bọn họ sang, mà là con bé tự mình đến."

Thục Lăng Hầu: "Hôm nay Quân Quân vẫn một mực ngẩn người sao?"

Triệu thị: "Sau khi mua trâm trở về, liền đi ngủ, đến giờ vẫn chưa thức dậy."

Thục Lăng Hầu cảm thấy bất thường, "Ta thấy Quân Quân làm việc đều có quy tắc, hôm nay đi xem kinh thành náo nhiệt, ta thật sự nghĩ không ra, theo lý mà nói, nó nên đi thăm phu thê nhà họ Chiết."

Chẳng qua đây là khuê nữ bị thất lạc tìm về được, ông cũng không tiếp tục nghĩ sâu hơn, chỉ cho rằng mình vẫn chưa hiểu rõ tính tình nàng, chờ sau này sẽ hiểu, còn bây giờ nàng làm việc gì ông cũng đều cảm thấy tốt cả.

Thục Lăng Hầu thở dài, "Vừa hay ngày mai ta mộc tu (*), nếu Quân Quân muốn đi, chúng ta liền đi theo đi? Cũng nên chính thức đến bái kiến đôi phu thê này."

(*) Mộc tu: ngày nghỉ ngơi tắm rửa của quan viên thời cổ đại, cứ cách năm hoặc mười ngày các quan viên sẽ được nghỉ ngơi một lần.

Năm đó, nếu không có bọn họ, Quân Quân cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Thục Lăng Hầu rất cảm kích bọn họ, "Đợi đến ngày mai lại cẩn thận hỏi xem sau này bọn họ muốn làm gì, chỉ cần không phải việc lớn, chúng ta đều sẽ đáp ứng."

Triệu thị: "Nên như vậy."

Bà ngồi xem sổ sách dưới đèn, sau đó như nhớ tới cái gì, hỏi: "Sao hôm nay chàng trở về muộn vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Thục Lăng Hầu cười nói: "Rốt cuộc nàng cũng hỏi, bây giờ bị chuyện của Quân Quân chiếm cứ, chuyện của vi phu đều bị nàng quẳng ra sau."

Ông ngồi bên cạnh Triệu thị, nâng tách trà lên, chậm rãi uống một ngụm, "Thật ra cũng không có gì, vẫn là chuyện Vũ Châu, Đoan Vương và Tứ Hoàng tử cùng đi Vũ Châu cứu trợ thiên tai, lập được công lớn, Bệ hạ liền muốn ban cho Đoan Vương một chức quan để vào triều, nhưng Thái Tử vẫn đang đi học, Đoan Vương như vậy không thỏa đáng, vài đại thần khuyên nhủ mãi mới khiến Bệ hạ từ bỏ."

Triệu thị: "Chàng có khuyên không?"

Thục Lăng Hầu lắc đầu, "Khuyên thì không ổn, ta đứng ở một bên, từ đầu đến cuối không nói một lời."

Thục Lăng Hầu xoa trán, "Sau này sợ là loại chuyện này còn xảy ra nữa, triều đình muốn loạn lên rồi."

Ông nói: "Hôm nay người nói thay Thái Tử toàn là những đại thần Hộ Bộ, càng như vậy, e rằng lòng nghi ngờ của Bệ hạ càng nặng."

Triệu thị nói: "Bệ hạ vẫn đang tráng niên, hậu cung không ngừng có hoàng tử được sinh ra, chuyện tranh giành trữ vị sau này không ai biết trước, chúng ta cứ dựa theo ý tứ của Bệ hạ, tránh xa một chút, cho dù cuối cùng là ai... Chúng ta cũng có thể từ từ tính toán."

Thục Lăng Hầu gật đầu, "Chính là đạo lý này."

Sau đó lại nói đến chuyện đi chùa Bảo Minh.

"Nói thế nào thì cũng từng là nơi Quân Quân thờ phụng... Vẫn nên đến vái lạy, tránh cho Phật Tổ trách tội, khiến Quân Quân chịu tai ương."

Triệu thị: "Chờ chàng nhớ đến, thức ăn đều nguội lạnh, ta đã sớm sai người đi truyền lời, mời bọn họ chuẩn bị mọi lúc, chờ Quân Quân thích ứng rồi, chúng ta liền mang theo con bé cùng đi."

Vào hoàng hôn, bên ngoài đổ xuống một cơn mưa, Triệu thị nghiêng đầu nói: "Gần đến tháng ba, mưa xuân cũng ngày càng nhiều."

"Chờ lát nữa ta phải đến chỗ Quân Quân một chuyến, chàng đi không?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thục Lăng Hầu: "Đi, đương nhiên muốn đi, chỉ mới gặp nó vào sáng sớm hôm nay, buổi tối còn chưa gặp, nói mấy người hầu đến bảo con bé cứ dùng bữa trong viện của mình, tránh cho mưa xuân không ngớt, con bé đến đây, còn bị xối ướt."



"Điện hạ... Y phục ngài ướt hết rồi, thay y phục khác thôi."

Lưu công công ngừng thở, bước nhẹ nhàng, không dám phát ra tiếng động nào, chỉ sợ chọc Điện hạ nổi giận.

Cũng may bây giờ Điện hạ đã trưởng thành, lúc mười lăm tuổi vẫn còn mắng ông, hiện tại chỉ bình tĩnh ngồi trước án thư, cầm một quyển sách trong tay chậm rãi đọc, không phát ra bất cứ âm thanh nào, cũng không nổi giận với ông.

Trong lòng Lưu công công thích Điện hạ của hiện tại hơn, dù sao cũng có lợi với bản thân ông.

Ông đi ra ngoài, Tiểu Thịnh đã cầm một đôi giày chờ ở bên ngoài từ lâu, thấy ông đi ra, vội vàng im hơi lặng tiếng đi đến mời ông ngồi trên chiếc ghế không biết được mang đến từ lúc nào, đưa đôi giày cho ông.

Lưu công công nở nụ cười, cảm thấy bây giờ Tiểu Thịnh ngày càng hiếu thuận, thận trọng, ông thoải mái được hầu hạ thay giày, nhỏ giọng nói: "Nói với Dương công công, buổi tối chuẩn bị cho Điện hạ một vài món ăn lúc trước Quân Vụ thích. Hôm nay nhất định Điện hạ đi ngủ trễ, buổi tối sẽ đói bụng."

Tiểu Thịnh ôm đôi giày ướt của Lưu công công, gật đầu rời đi.

Lưu Tứ Quý thấy Tiểu Thịnh đi xa, lúc này mới nịnh nọt cung kính đi tới, nói: "Lưu gia gia, ông có đau vai không? Tiểu nhân xoa bóp cho ngài nhé?"

Lưu công công phủi bụi, "Đi đi, canh giữ cửa cho tốt."

Lưu Tứ Quý cũng không tiếc nuối, vui vẻ rời khỏi.

Chờ Tiểu Thịnh mang hộp đồ ăn quay lại, hắn vội vàng bước đến, "Tiểu Thịnh ca, để ta, để ta."

Tiểu Thịnh không tranh với hắn ta, đưa hộp thức ăn cho hắn ta, đợi hắn ta vào trong, quả nhiên Lưu Tứ Quý lại mang hộp thức ăn giao cho hắn, "Ta không dám vào nữa, Tiểu Thịnh ca, vẫn là ngươi vào đi."

Tiểu Thịnh cười vỗ vỗ vai hắn, "Đa ta ngươi đã giúp ta xách một chuyến nhé."

Hắn đi rồi, Lưu Tứ Quý khinh miệt xì một tiếng, "Nếu không có Lưu hồ ly, ngươi là cái thá gì, hãy chờ xem, sớm muộn gì ta cũng thay thế ngươi."

Sau đó vừa xoay đầu, lại cười khanh khách trở về canh cửa.

Ở đầu bên kia, Tiểu Thịnh mang đồ ăn tiến vào, hành lễ nói: "Điện hạ muốn ăn chút gì không?"

Thái Tử: "Có món gì?"

Tiểu Thịnh vội vàng nói: "Có bánh ngó sen, bánh táo, còn có một con vịt quay."

Thái Tử nở nụ cười, "Đặt xuống đi."

Tất nhiên đây là ý của Lưu công công.

Tiểu Thịnh dọn thức ăn xong, liền lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Thái Tử. Hắn đặt cuốn sách xuống, ngắt một miếng bánh táo ăn.

Dù nha đầu kia ăn mãi không chán, nhưng thật ra bánh táo cũng chỉ có vậy, chỉ có tiểu nha đầu không có kiến thức mới thích ăn thôi.

Tuy nhiên mỗi người đều có sở thích ăn uống riêng, chẳng hạn như món này, hắn cảm thấy không thể ăn được, vào miệng nàng lại thành món cực kỳ ngon.

Thái Tử nhai một miếng bánh táo, uống một ngụm trà, lúc này mới đứng lên, thong thả đi dạo trong phòng.

Hôm nay sợ rằng Phụ hoàng kiêng ky. Hộ Bộ và hắn có dây dưa với nhau. Thái Tử thở dài, thật sự không biết nên nói với Hoàng đế thế nào mới phải.

Chẳng qua quan viên chỉ bảo vệ hắn một chút thôi, nếu ngay cả việc này cũng so đo tính toán, sau này hắn phải làm sao bây giờ?

Lúc trước Thái Tử suy xét rất nhiều chuyện, cũng cân nhắc đến việc Hoàng đế để bụng chuyện hắn vào triều, nhưng hiện tại hắn mới mười tám tuổi, vẫn còn trẻ, nếu cứ so đo như vậy, sau này hắn muốn thân cận với triều thần, e là không được.

Thái Tử nhắm mắt lại, nghĩ đến Đoan Vương.

Đoan Vương lớn hơn hắn hai tuổi, hôm nay Phụ hoàng cật lực muốn Đoan Vương vào triều, dù là "ái tử" nhất thời hay "tự mình cảm động" thì vẫn thật lòng thật dạ đi?

Trữ quân, Đoan Vương... Thái Tử đi đến ngồi xuống trước thư án nhỏ, bên trên bày một bàn cờ, hắn cầm lên một viên cờ đen trong tay, suy nghĩ hồi lâu, không ngừng do dự, sau đó ném quân cờ đen lên bàn cờ, hít sâu một hơi.

"Vẫn nên dùng tĩnh chế động thôi."

Hắn lẩm bẩm một tiếng, cảm thấy chuyện triều chính hắn không thể tạo ra biến động. Ngày hôm sau đến phòng học Nam học, Đoan Vương đã ngồi ở đó, nhìn về phía Thái Tử, trong lòng hơi khựng lại.

Từ khi trở về từ Giang Nam, hắn ta chờ thánh chỉ ban chức quan, ai ngờ chờ mãi mà chẳng thấy gì, sau khi nghe ngóng xong thì hay rồi, mấy lão già Hộ Bộ dẫn đầu ngăn cản trên triều đường.

Đoan Vương cũng không nổi giận, bản thân hắn muốn biết Thái Tử sẽ hành động ra sao. Những tên Hộ Bộ đó ngăn cản hắn, chính là bước đầu tiên, bước tiếp theo nên đến lượt Thái Tử.

Đoan Vương muốn xem Thái Tử đi một bước này thế nào, lại không ngờ rằng Thái Tử học xong, chờ tiên sinh rời khỏi, liền dứt khoát đến Ngự Thư Phòng.

Bên ngoài Ngự Thư Phòng, Thái Tử ngồi ở sườn điện chờ Hoàng đế và các đại thần bàn bạc xong lại đi vào, Chu Toàn Cung tự mình mang điểm tâm đến, "Thái Tử Điện Hạ, Bệ hạ bảo ngài chờ."

Thái Tử khẽ gật đầu, ngồi ngay ngắn, "Ngươi lui xuống đi, mình ta ở lại là được rồi."

Đợi một canh giờ, Thái Tử mới được Hoàng đế gọi vào, các đại thần đều đã rời đi, Hoàng đế ngồi trên long ỷ, dùng nắp trà gạt lá trà, "Sao hôm nay muốn gặp trẫm? Học xong rồi à?"

Thái Tử liền đứng thẳng, "Phụ hoàng, hôm qua nhi thần nghe nói ngài muốn Đoan Vương huynh vào triều?"

Phụ hoàng liền bưng trà, đầu không nhúc nhích, chỉ giương mắt nhìn hắn, "Không phải đã bị Hộ Bộ ngăn cản rồi sao? Trẫm vẫn chưa hạ chỉ."

Vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt Thái Tử càng không tốt, nếu vừa rồi vẫn còn kìm nén, thì bây giờ đã trở nên hung hăng.

"Phụ hoàng, nhi thần cho rằng đại thần Hộ Bộ nói rất đúng, nhi thần chưa từng vào triều, nhưng Đoan Vương huynh lại được, nhi thần không phục."

Hoàng đế tức giận nở nụ cười, xếp chồng tách trà, "Ngươi không phục cái gì!"

Thái Tử lớn tiếng nói: "Đoan Vương huynh có điểm nào tốt hơn nhi thần, dù là trí tuệ, khôn ngoan, học thức, có chỗ nào nhi thần không giỏi hơn hắn? Ngoại trừ hắn gặp người liền cười, một chút quý khí hoàng gia cũng không có, còn có cái gì hơn nhi thần?"

Hoàng đế cả giận nói: "Ngươi còn tự dát vàng lên mặt mình!"

Thái Tử liền than thở một câu, "Có phải dát vàng hay không, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhi thần không ra khỏi cửa, vậy mà từng lật đổ án tham ô ở Vân Châu, nhờ đó dân chúng Vân Châu mang ơn nhi thần, Đoan Vương huynh đến Vũ Châu một năm, chưa từng nghe nói có người nào đưa ô cho hắn."

Hoàng đế tức giận đập bàn, "Ngươi còn đắc ý, án tham ô ở Vân Châu, nếu không phải trẫm ở phía sau chùi mông cho ngươi, ngươi có thể làm được gì sao? Từ nhỏ ngươi đã bụng dạ hẹp hòi, không chứa được Đoan Vương huynh của ngươi."

Thái Tử cũng nổi giận, "Vậy Đoan Vương huynh mang khuôn mặt tươi cười giả tạo chứa được con? Con cũng không bạc đãi lão Ngũ, lão Lục, lão Thất, người xem Đoan Vương huynh đi, lão Tứ đi theo một năm, cũng không cho hắn được một bữa ăn."

Hoàng đế ném vỡ chén trà, "Ngươi biến đi, biến đi, nhìn thấy người là phiền."

Thái Tử liền đứng lên, bày ra tư thế muốn đi, "Phụ hoàng, ngài cũng không thể bất công, Đoan Vương huynh vào triều, nhi thần cũng phải vào."

Hoàng đế: "Ngươi còn chưa cút! Ngươi còn muốn làm trẫm tức chết sao!"

Thái Tử bước đi. Hoàng đế ôm ngực, "Tại sao trẫm lại sinh ra cái đồ nghiệp chướng như vậy."

Ông thở dài, "Tâm cơ như vậy, còn dám đùa giỡn lên người trẫm."

Sau đó hừ một tiếng, "Có điều bên phía Thái Tử, nếu cho Đoan Vương mà không cho nó thì đúng là không ổn. Vừa nãy mặc dù nó nó phủi sạch tâm tư của Hộ Bộ, nhưng cũng thật sự oán trách trẫm bất công."

Hoàng đế không nghi ngờ Thái Tử và Hộ Bộ cấu kết với nhau, nếu Thái Tử thật sự có lòng như vậy, Hoàng đế đã nhìn ra tâm tư của hắn, Hộ Bộ thẳng thắn quy hàng Thái Tử sớm như vậy, mà hắn lại không có gì là vui mừng.

Con mình ra sao, tự mình biết, Hoàng đế thở dài mấy tiếng, nói: "Nếu Thái Tử muốn vào triều, vậy vào triều cùng với lão Nhị và lão Tứ đi."

Nhắc đến bốn nhi tử, lại đột nhiên nhớ đến trong bốn đứa này, ngoại trừ lão Nhị có Vương phi ra, ba đứa kia còn chưa định hôn. Nhất là Đoan Vương năm nay đã hai mươi.

Vì thế lại bắt đầu nhọc lòng, "Bây giờ vừa vặn nhân dịp ngày xuân, nếu có người thích hợp sẽ chọn cho Đoan Vương một người. Thái Tử và lão Tứ cũng vậy, cũng nên suy xét rồi."

Chu Toàn Cung cười nói: "Bệ hạ, may mà lão nô không có con, nếu không phải nhọc lòng giống ngài, tóc đều bạc trắng cả."

Hoàng đế liền nhìn hắn một cái, ném sổ con: "Ngươi đó, lời này quả thật nói không sai, con cháu đều là của nợ mà."

"Đi thôi, đến nói với Thái Hậu một tiếng, hôn sự của Đoan Vương không thể trì hoãn thêm nữa."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp