Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 53: Gặp mặt (3)


1 năm

trướctiếp

Chiết Quân Vụ ngửi thấy mùi hương trên người Điện hạ. Vẫn là mùi hương trước khi nàng rời khỏi, có thể thấy được Điện hạ vẫn luôn dùng hương nàng chọn cho hắn.

Nàng không nhịn được bật khóc, lau nước mắt trên y phục của Điện hạ, sau đó mới nghe thấy Điện hạ nói hắn bị nàng đâm vào muốn gãy xương.

Nàng vội vàng ngẩng đầu, đang định hỏi có phải hắn bị đau rồi không thì phát hiện cơ thể mình đang nâng lên, thì ra đã bị Điện hạ ôm ngang eo nhấc bổng lên ngồi trên đùi hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, lúc này Chiết Quân Vụ mới hậu tri hậu giác bắt đầu đỏ mặt, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn Lưu công công, Lưu công công vốn đang cười hề hề, cảm thấy bây giờ rất tốt, sau này ông lại hầu hạ Điện hạ mài mực cũng dám ho khan, nhưng bị Chiết Quân Vụ nhìn sang, khuôn mặt lập tức cứng đờ, vội vàng khom người lùi về sau mấy bước, rẽ vào phía sau bình phong rời khỏi.

Thái Tử trừng mắt liếc nhìn bóng dáng ông một cái, sau đó mới nhìn về phía Chiết Quân Vụ, thấy trong đôi mắt nàng toàn bộ đều là hắn, bèn hài lòng nở nụ cười.

"Tại sao không chịu quay lại?"

Chiết Quân Vụ nghiêm túc nói: "Nô tỳ biết..."

Nói còn chưa dứt câu, đã nhìn thấy mặt Điện hạ trầm xuống, nàng lập tức sửa miệng, "Điện hạ, ta biết người đang chờ ta."

Vẻ mặt Thái Tử liền hài lòng trở lại.

Đúng là hắn chờ nàng đồng ý quay về. Hắn đang đánh cược mảnh tâm ý này.

Thái Tử liền hít sâu một hơi, "Tốt lắm, ta rất vui mừng, nàng đã quay về rồi."

Hai người gặp nhau, đương nhiên vui mừng, chẳng qua Chiết Quân Vụ đến đây thay y phục, dĩ nhiên không thể nán lại lâu, một tay của Thái Tử Điện Hạ đỡ eo nàng, một tay vuốt ve cái trán trơn bóng của nàng, cảm giác vầng trán lộ ra rất đẹp, bèn vuốt ve thêm vài cái, lúc này mới nói: "Chờ lát nữa ta rời khỏi, một mình nàng ở phủ Thục Lăng Hầu, ta không yên tâm, ta sẽ tặng cho nàng hai a hoàn theo qua đó."

Điện hạ thật sự quá chu đáo! Chiết Quân Vụ gật đầu mạnh một cái, Thái Tử liền nở nụ cười, "Sao vẫn ngốc như vậy."

Chiết Quân Vụ có hơi xấu hổ, nàng nhìn Điện hạ, mặt càng ngày càng đỏ, nói: "Có cần ta làm gì không..."

Nàng quay về toàn bộ đều dựa vào khí thế, sau khi gặp Điện hạ, khí thế này càng thêm vững mạnh, nhưng dù nàng có tự tin, thì Điện hạ vẫn phải sắp xếp mọi chuyện vì tương lai hai người có thể ở bên nhau, e là Điện hạ mệt chết mất.

Nàng cũng muốn giúp Điện hạ.

Thái Tử lại cười nói: "Không có gì đâu, nàng không cần nhúng tay vào, chỉ cần tự lo tốt cho mình là được."

Thời gian gần hết, hắn không nhịn được siết chặt tay, ôm nàng vào lòng, sợ nàng lo lắng, nói: "Việc này, e là ông Trời cũng giúp chúng ta. Nếu ông Trời đã ra tay, thì có gì phải sợ chứ? Trong lòng ta đã có tính toán, chỉ chờ thời cơ thôi."

Chiết Quân Vụ yên lòng. Con người một khi đã an tâm, nhận thức sẽ quay về, chẳng hạn như nàng bị Điện hạ ôm chặt, thở không ra hơi, không khỏi hơi dịch thân người, cẩn thận hỏi Điện hạ, "Ngài có thể nới lỏng tay một chút không?"

Thái Tử: "..."

Hắn khụ một tiếng, không thể không giải thích: "Đây là vì lâu rồi ta không gặp nàng.”

Chiết Quân Vụ hiểu. Lúc trước, Điện hạ cũng rất thích đụng chạm nàng. Chẳng qua lúc trước chỉ xoa mặt, nhéo tay, cho dù mấy ngày nay có tình cảm, cũng chỉ ôm nàng ngồi trên giường nhỏ cùng nói chuyện, chưa từng ngồi trên đùi, mặt đối mặt như hôm nay.

Điện hạ thích, nhưng nàng vẫn có chút xấu hổ, cả lỗ tai đều đỏ bừng.

Thái Tử nhìn thấy vẻ mặt "Ta hiểu" của nàng, buồn cười nói: "Nàng hiểu là được."

Hắn nới lỏng tay, nhưng không đành lòng thả nàng xuống đất, trong lòng hắn đã suy nghĩ rất lâu, khó khăn lắm mới gặp lại người, nhất định không thể cứ vậy buông tay.

Hai người dán sát nhau thì thầm nói chuyện, hơi thở mềm mại của nữ tử bao phủ quanh người Thái Tử, lúc đầu hắn chỉ có niềm vui tương phùng, không suy nghĩ gì khác, nhưng vừa nói vài câu, giải được nỗi khổ tương tư, lại còn ôm một cô nương, khiến tâm trí rối bời, ánh mắt dừng lại trên gò má nàng, ngay cả một cái chớp mắt cũng lưu luyến, đúng là vẫn không nỡ buông ra.

Nha đầu này nhát gan, không nên khiến nàng sợ.

Vẫn nên sớm ngày thành hôn thôi!

Hắn thở dài, kéo tay nàng đứng lên, nói: "Qua thêm mấy ngày nữa, e rằng phu thê Thục Lăng Hầu sẽ dẫn nàng đến chùa Bảo Minh dâng hương, nàng chỉ cần đi theo, ta ở trong chùa chờ nàng."

Chiết Quân Vụ gật đầu, "Được."

Thái Tử: "Không hỏi xem ta dựa vào đâu à?"

Trong lòng Chiết Quân Vụ vẫn luôn tin tưởng Điện hạ như trước, "Ngài chắc chắn phỏng đoán được.”

Nàng nói: "Về phần dựa vào đâu, trở về ta sẽ tự mình nghĩ."

Thái Tử vui vẻ, "Ừm, cuối cùng cũng tiến bộ."

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của tiểu nha hoàn, "Thất cô nương, người thay y phục xong chưa? Có cần nô tỳ vào giúp không?"

Chiết Quân Vụ vội vàng nói: "Xong ngay thôi, không cần ngươi vào đâu."

Tiểu nha hoàn: "Được."

Chiết Quân Vụ biết phải thật sự rời khỏi rồi. Nàng kéo tay Điện hạ nhắc nhở mãi, "Điện hạ, người nhất định phải nhớ vào chùa đó."

Thái Tử gật gật đầu, vân vê tay nàng, rồi cùng Lưu công công vòng ra ngoài bình phong, giữ lại mặt kia bình phong cho nàng thay quần áo.

Lưu công công xoay người, không dám nhìn về phía mặt kia bình phong, mong rằng mình bị điếc.

Trong chốc lát, Chiết Quân Vụ đã thay xong y phục, đây là do lúc làm nô tỳ ở Đông cung luyện mãi thành quen, nàng ôm y phục trong ngực, im hơi lặng tiếng nói ta đi đây với Điện hạ, sau đó mở cửa, đưa y phục cho tiểu nha hoàn, "Chúng ta mau trở về thôi."

Đến cửa, nàng liền yên lòng, giữa đôi lông mày giãn ra, cảm thấy tiểu nha hoàn nhìn mình chằm chằm, nàng dừng lại, sờ sờ mặt, "Sao vậy? Trên mặt ta dính gì sao?"

Tiểu nha hoàn vội vàng lắc đầu, "Không có, chỉ là cảm thấy Thất cô nương xinh đẹp."

Chiết Quân Vụ bị chọc cười rộ lên, "Cảm ơn ngươi."

Nàng sinh ra vốn dĩ đã xinh đẹp, lúc cười rộ lên tựa như gió xuân, khiến cho người ta thoải mái đắm chìm vào trong đó, trong lúc nhất thời, tiểu nha hoàn không kịp phục hồi lại tinh thần, cho đến khi Chiết Quân Vụ gọi nàng vài tiếng, mới có thể phản ứng lại.

Tâm tình Chiết Quân Vụ đang tốt, liền nói chuyện phiếm với nàng ấy, "Ngươi tên gì?"

Tiểu nha hoàn: "Sơ Nguyệt."

Thật là một cái tên hay.

Tiểu nha hoàn: "Là Tứ... Là Bát cô nương đặt. Nó được lấy từ một bài thơ, nô tỳ chỉ biết vài chữ, không nhớ rõ bài thơ đó là gì."

Chiết Quân Vụ suy nghĩ, nói: "Chắc là cao tùng lậu sơ nguyệt, lạc ảnh như họa đích (*)."

(*) Trích từ một bài thơ của Ôn Tông (1018 - 1079), ông vừa là một nhà thơ vừa là một họa sĩ thời Bắc Tống.

Hai người ra khỏi sân, bước vào đại sảnh, phía trước chưởng quầy đang gọi người khiêng mười mấy rương cho Chiết Minh Châu chọn lựa, Chiết Quân Vụ đi đến, Chiết Minh Châu liền kéo tay nàng nói: "Thất tỷ tỷ, ngươi đến rồi, mau đến đây xem, ngươi có thích những thứ này không?"

Chiết Quân Vụ xem từng cái, rồi chỉ chọn một cây trâm vàng có kiểu dáng con chim sẻ.

Chiết Minh Châu, "Cái này đẹp quá!"

Nàng ấy hỏi chưởng quầy, "Còn cây trâm nào giống vậy không?"

Chưởng quầy gật đầu, "Còn một cây hình chim sẻ màu xanh lam."

Chiết Minh Châu vô cùng phấn khích, lấy từ quầy trưng bày, "Chúng ta đeo cái này ra ngoài, mọi người sẽ biết chúng ta chính là tỷ muội."

Nàng ấy dán sát vào nàng, nắm lấy tay nàng, "Thất tỷ tỷ, trước đây tỷ thích ăn gì? Trên đường có nhiều món ngon lắm, hay là ta đưa tỷ đi?"

Chiết Quân Vụ ngượng ngùng lắc đầu, "Hôm nay ra ngoài lâu rồi, phải trở về thôi."

Chiết Minh Châu cũng không nhất quyết muốn đi, để chưởng quầy gói cây trâm lại, nói: "Vậy trở về thôi."

Hai người lên xe ngựa, lúc này Chiết Minh Châu mới nhớ đến câu thơ vừa nãy Chiết Quân Vụ nói."

"Thất tỷ tỷ, không ngờ tỷ biết câu thơ đó, lần trước ta hỏi Tam ca, Tam ca còn không biết đâu."

Nàng ấy nói: "Tỷ có hiểu biết hơn Tam ca."

Chiết Minh Châu: "Bình thường tỷ hay đọc sách gì?"

Chiết Quân Vụ nhớ đến sách mà Điện hạ đã dạy nàng, đó cũng là sách Điện hạ đọc, không phải là loại sách tầm thường mà các nữ tử khuê các đọc, nàng suy nghĩ, nói: "Đọc sách xuân hồ tán sự linh tinh thôi."

Đây là sách cha mẹ nhà họ Ông cho nàng.

Chiết Minh Châu liền nhớ ra thẩm thẩm đã từng nhắc đến chuyện nhà họ Ông, đó là cặp phu thê gửi gắm tình cảm vào non sông, họ cho Thất tỷ tỷ đọc những câu thơ như vậy cũng là chuyện thường tình.

Nhưng nàng ấy lại bắt đầu có chút lo lắng.

Xuân hồ tán sự nói về việc thuận theo tự nhiên, nếu Thất tỷ tỷ không trở về mà là con gái của phu thê nhà họ Ông, sợ rằng sau này sẽ bị phụ mẫu gả cho một tên nhàn rỗi thô lỗ sống qua ngày.

Trở về nhà, dựa theo tính tình thẩm thẩm và thúc thúc, sợ là không nỡ để nàng lại tiếp tục chịu khổ trên núi.

Dù sao núi cũng không phải là nơi phồn hoa, người ở lâu ngày rồi cũng rời đi thôi.

Thẩm thẩm và thúc thúc chắc sẽ sẵn lòng tìm một công tử có gia thế cho Thất tỷ tỷ, sau này phu thê hòa thuận, tận hưởng cuộc sống tại Kinh Đô.

Chiết Minh Châu thở dài, cảm thấy mình đã hiểu được điều này, hẳn là nên đề cập với thẩm thẩm, nói bà sau này lúc tìm vị hôn phu cho Thất tỷ tỷ, hãy lắng nghe nguyện vọng của Thất tỷ tỷ nhiều một chút.

Vả lại, nàng ấy thấy tính tình Thất tỷ tỷ là một người lương thiện, vô cùng đơn giản. Nếu muốn làm phu nhân nhà quan, e rằng sẽ bị tẩu tử và đệ tức cùng nhà chồng chèn ép mất. Cho nên việc hôn sự cần phải tìm một nhà phu quân tương lai quen thuộc, hiểu rõ gốc rễ mới được.

Ngay khi suy nghĩ nàng ấy vừa lóe trong đầu, gần như quyết định nói cho thúc thúc, thẩm thẩm chủ kiến của mình, lại nhìn sang Thất tỷ tỷ, thấy nàng lẳng lặng ngồi, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, ngay cả khóe miệng cũng mang theo ý cười.

So với lúc vừa đến ngày hôm qua tốt hơn nhiều.

Chiết Minh Châu cũng thả lỏng. Thật ra trước khi Thất tỷ tỷ trở về, nàng ấy cũng lo lắng một thời gian. Bởi vì chuyện hai người bọn họ năm đó, một người bị ôm đi, một người bị vứt bỏ, nên nàng cảm thấy chột dạ và áy náy với Thất tỷ tỷ, nếu tỷ ấy là người dễ sống chung thì không nói, còn nếu không dễ sống chung, nàng ấy cũng không biết mình nên là gì mới phải. ( truyện trên app T Y T )

Chỉ có thể tự nhủ phải bù đắp cho tỷ tỷ, nhưng bù đắp thế nào, nàng ấy cũng rất mờ mịt, bây giờ thì tốt rồi, Thất tỷ tỷ rất dễ sống chung, không căm hận, cũng không oán trách, chỉ thích yên lặng ngồi một chỗ, không thích nói chuyện với người khác, nhưng đối với Chiết Minh Châu mà nói, như vậy đã tốt lắm rồi.

Nàng ấy cười cười, chỉ cần đối phương tốt một, nàng ấy sẽ tốt với người đó gấp bội, như vậy nàng ấy mới có thể yên tâm. Vì thế, thấy đối phương không nói lời nào, nàng ấy chờ một lát, đến khi thấy nàng hoàn hồn, liền chủ động trò chuyện.

Từ Nam đến Bắc, miệng nói không ngừng.

Chiết Quân Vụ liền phát hiện, Chiết Minh Châu là một người thẳng thắn vô tư và biết nhiều hiểu rộng.

Hơn nữa, nàng ấy cũng có chút kiến thức về triều chính, cũng có kiến giải về các thế gia tại kinh thành, nhất là thế giao (*) phủ Thục Lăng Hầu, nàng ấy kể rành mạch, rõ ràng như khắc sâu vào lòng.

(*) Thế giao: ý chỉ hai nhà thân thiết qua lại với nhau nhiều đời.

Nàng ấy là một nữ nhi nhà quan được phủ Thục Lăng Hầu bồi dưỡng mười mấy năm.

Chiết Quân Vụ bỗng nhớ đến chuyện phiếm khi trước mình nghe ở Đông Cung. Xuân Ẩn nói, vì muốn cắt đứt với Đoan Vương, phủ Thục Lăng Hầu sợ đến nỗi phải định một mối hôn sự cho Chiết Minh Châu ngay lập tức.

Lúc đó, mấy nô tỳ các nàng tụ lại cùng một chỗ nói xấu, chỉ vui vẻ vì ý định của Đoan Vương không thành, ngược lại bị người ta làm xấu mặt. Bây giờ nghĩ lại, ẩn sâu bên trong mối hôn sự này, Chiết Minh Châu có tình nguyện hay không đây?

Nàng ngẩng đầu, nghe nàng ấy kể chuyện về các thế gia, suy nghĩ lại bay đến nơi khác.

Nàng nghĩ, nàng là người ích kỷ, tất nhiên sẽ không thuận theo như Chiết Minh Châu.

Có điều, nghĩ đến phủ Thục Lăng Hầu không tiếc thời gian bồi dưỡng nàng ấy suốt mười mấy năm qua, nàng lại yên tâm một chút.

Mà nàng, vốn không phải là nữ nhi nhà quan. Nàng nghĩ mình không cần phải lấy đại cục làm trọng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp