Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 52: Gặp mặt (2)


1 năm

trướctiếp

Dù là Tứ cô nương hay là Ngũ cô nương, Thất cô nương hay là Bát cô nương, Chiết Quân Vụ cũng không quan tâm lắm.

Nó cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi.

Khi còn là nô tỳ, cả tên mình cũng không thể tự chủ được, vì vậy nàng thật sự không thèm để ý. Ngược lại, Triệu Thị lại cẩn thận nhìn nàng, điều này khiến nàng cảm thấy mình có lẽ đối xử với bọn họ hơi thờ ơ.

Nàng gật gật đầu: “Con không sao.”

Triệu Thị lúc này mới yên tâm, sau đó kéo Chiết Quân Vụ vào nhà: “Quân Quân, chờ con quen được cuộc sống ở kinh đô, a nương muốn ở trong phủ mời các phu nhân ở kinh đô và các cô nương tới đây tụ họp, để cho con làm quen với bọn họ, con cảm thấy được không?”

Chiết Quân Vụ lại lắc lắc đầu.

“Con không muốn.”

Hai ba năm nay, nàng đã quen với việc ở trong tiểu viện, ít thấy người nên cũng ít nói.

Nếu yêu cầu nàng cùng nói nói cười cười với nhiều người, ngay cả lúc trong thôn nàng cũng chưa từng làm như vậy.

Nàng không có bất kỳ người bạn nào, bây giờ cũng không cần bạn bè cho lắm.

Cho nên dù Triệu Thị muốn nói lại thôi, nàng cũng giả vờ không nhìn thấy! Như vậy, nàng mới không nhìn thấy sự áy náy cũng như kỳ vọng của mình.

Chiết Quân Vụ cảm thấy mình khá thông minh.

Nàng cứ như vậy cúi đầu ngồi uống trà, Triệu Thị cũng không nói gì nữa, tuy rằng muốn nói cho cả kinh đô biết con gái về nhà nhưng con gái không muốn, bà cũng không thể miễn cưỡng.

Vì thế nói: “Điều đó cũng tốt, về sau nếu con muốn gặp mọi người thì lại hẹn gặp họ.”

Nhưng cứ ở nhà như thế này cũng không phải là chuyện.

Buổi tối Triệu Thị trở về liền nói với Thục Lăng Hầu: “Nàng mọi thứ đều tốt nhưng lại không thích giao du, ở kinh đô sẽ có hại. Ta sợ nàng về sau bị người bắt nạt.”

“Cũng không thể ở hoài trong viện, một tháng hai tháng còn được, nhưng một năm hai năm thì phải làm sao? Ta nhìn nàng có vẻ đã quen với việc này.”

Thục Lăng Hầu suy đoán: “Ta nghe Trí Viễn nói Quân Quân luôn ở trên núi với phu thê Ông gia, về bọn họ ta cũng đã hỏi qua, họ thực sự thích ở trên núi quanh năm, hiếm khi xuống núi, thời điểm ăn tết cũng không đi thăm hỏi họ hàng, nếu không phải vì có một người ca ca là quan huyện, một người phụ thân là trưởng núi, là người của Thẩm gia thì những người bình thường còn không biết rằng có một gia đình như vậy trên núi.”

“Vì họ như thế này nên Quân Quân cũng không đi ra khỏi núi, ngươi nghĩ xem ở trên núi đã hai ba tháng cũng chưa từng xuống núi, tiếp xúc cũng chỉ nhiêu đó người, không phải biến thành tính tình như bây giờ à?”

Ông khuyên giải nói: “Ba đứa tiểu tử và Minh Châu được nuôi dưỡng bên người nên tính tình cũng giống chúng ta, chúng đều có thể ra ngoài giao lưu, tính tình hiếu thắng sẽ không bị bắt nạt, nhưng Quân Quân thì không, tính tình nàng thoạt nhìn mềm yếu, chúng ta không thể ép nàng trở nên mạnh mẽ, nếu lo lắng nàng chịu khi dễ vậy thì che chở nàng nhiều hơn.”

“Hơn nữa cô nương của phủ Thục Lăng Hầu cũng không phải dễ dàng bị khi dễ như vậy.”

Triệu Thị: “Cũng chỉ có thể như thế, chỉ là ta bây giờ cái gì cũng lo lắng, sợ đêm nay còn không ngủ được.”

Thục Lăng Hầu nói: “Không sao đâu phu nhân à, yên tâm, con cháu sẽ có phúc của con cháu.”

Triệu Thị vẫn lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được, kết quả ngày hôm sau nghe thấy Quân Quân và Minh Châu đi cùng nhau, Quân Quân nói: “Mẫu thân, con muốn đi ra ngoài với Minh Châu muội muội để mua đồ trang sức.”

Triệu Thị: “...”

Bà vui mừng khôn xiết, nói: “Thật không?”

Bà nhanh chóng lấy bạc: “Các con cứ việc mua, muốn cái gì thì mua cái đó.”

Minh Châu cười nói: “Hiếm khi thím để cho chúng ta cố gắng hết sức, vậy cháu gái liền không khách khí. ”

Triệu Thị nói với Chiết Quân Vụ đừng gấp gáp, thay quần áo rồi hẵng đi, sau đó chờ Chiết Quân Vụ trở về thay quần áo, hỏi Chiết Minh Châu, “Có chuyện gì vậy?”

Chiết Minh Châu cười nói: “Sáng sớm hôm nay, cháu đi bồi Thất tỷ tỷ nói chuyện không khỏi nói đến kinh đô phồn hoa. Tỷ muốn tìm hiểu một phen, nói khi còn ở Kỳ Châu không có ra cửa nhiều.”

Triệu Thị đau lòng không thôi: “Vậy con mang theo nàng đi dạo đi.”

Sau đó nói: “.... Quân Quân không thích nha hoàn đi bên người, ta tạm thời không thể trái ý nàng, đành phải để nàng dựa vào mình, sau một thời gian khi nàng đã quen, ta lại cho nàng chọn một nhóm nha hoàn đi cùng.”

Làm sao có thể không có nha hoàn hầu hạ bên người, nàng một mình không ai hầu hạ khiến Triệu Thị cũng không yên lòng.

Chiết Minh Châu gật đầu, sau đó nói: “Nhân tiện, thím, Đoan Vương và Tứ hoàng tử hồi kinh, thím nói, Đoan Vương và Dư quý phi sẽ không đánh chủ ý lên người Thất tỷ tỷ chứ?”

Triệu Thị tức khắc nhíu mày: “Hôm nay Đoan Vương và Tứ hoàng tử ở phủ Đoan Vương mở tiệc chiêu đãi vài vị hoàng tử trong cung sao?”

Chiết Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy, Thái Tử nhất định cũng sẽ đi, yến tiệc này chắc chắn không yên, con mới nói với Quân Quân về mối bất hoà giữa Thái Tử và Đoan Vương.”

Lông mày của Triệu Thị nhíu lại: “Tại sao lại nói với nàng chuyện này?”

Chiết Minh Châu: “Đã nói đến đoạn Đoan Vương sẽ đi tới đó rồi.”

Nàng rất buồn rầu: “Ai, thím, thím cũng không biết, thì ra chuyện của cháu cùng với Đoan Vương chết tiệt kia đã truyền tới phủ Kỷ Châu. Quân Quân cũng biết việc này.”

Triệu Thị cười rộ lên: “Không sao, hiện tại con đã hứa với Quan Nam Hầu, không có việc gì.”

Sau đó có chút rầu rĩ: “Con chỉ hy vọng những hoàng tử, cháu trai này có thể tự mình sinh sống, đừng dính líu đến gia đình chúng ta.”

Đang nói chuyện thì thấy Chiết Quân Vụ đã thay xong quần áo đi đến. Bộ quần áo nàng thay không phải là đồ chuẩn bị cho nàng mà là đồ nàng mang từ phủ Kỳ Châu đến, trong lòng Triệu Thị có chút chua xót, bà thật ra muốn Quân Quân mặc bộ quần áo mà bà đã may.

Nhưng mọi việc đều phải từ từ, không được vội vàng, bà nhớ rõ đạo lý này nên thở dài một hơi rồi lôi kéo Chiết Quân Vụ phải trái đánh giá, càng nhìn càng thấy vui, ai ngờ lúc này đôi mắt thoáng nhìn thấy vết sẹo trên tay nàng.

Tuy rằng đã tinh tế nhợt nhạt không nhìn thấy, lại có thêm vòng tay che đi, nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn thì có thể nhìn ra.

Triệu Thị hô to một tiếng: “Đây là có chuyện gì?”

Chiết Quân Vụ: “Lúc trước khi bị bán, con ở trên đường vô ý bị phỏng, cũng chưa lành, nhưng miệng vết thương dần dần đã mờ đi rất nhiều. Có thể vài năm nữa sẽ khỏi hẳn.”

Triệu Thị vuốt tay nàng: “A nương có thuốc ở đây, ta sẽ cho người gửi cho con.”

Chiết Quân Vụ lắc đầu: “Con có thuốc, cũng không cần phải thường xuyên bôi.”

Khoảng thời gian đau đớn và gian nan nhất đã qua, nàng bây giờ đã khỏi hẳn.

Nàng hành lễ: “Đa tạ mẫu thân, nếu không còn chuyện gì nữa, con với Minh Châu muội sẽ đi ra ngoài.”

Chiết Minh Châu hoảng hốt chớp mắt một cái, vừa rồi hình như nàng nhớ đến gì đó nhưng nghĩ lại cũng không biết mình nhớ cái gì, lắc đầu, đau lòng kéo tay Chiết Quân Vụ: “Được, chúng ta đi thôi.”

Hai người ra cửa, Chiết Quân Vụ nhìn ký hiệu xe ngựa của phủ Lăng Hầu, nở nụ cười.

Lớn như vậy chắc là Điện hạ có thể nhìn thấy.

Nàng ngồi trên xe ngựa, nói với Chiết Minh Châu: “Đi phố Vĩnh An đi?”

Nó chỉ cách phủ Đoan Vương hai con phố.

Chiết Minh Châu tò mò: “Ngươi biết phố Vĩnh An sao?”

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Ta thấy nó trong một cuốn sách.”

Đó là bản đồ của kinh đô do Điện hạ vẽ cho nàng.

Có rất nhiều con đường và con phố trên bản đồ, Điện hạ gấp một cành tre nhỏ để dùng đánh dấu trên giấy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hắn nói cho nàng hiểu bản đồ là gì, những nơi nào ở kinh đô có thể đi, những con phố có nhiều người sống, v.v.

Hắn nhéo nhéo mặt nàng: “Ngươi không phải muốn làm vị trí của Lưu Đắc Phúc sao? Lưu Đắc Phúc đều biết tất cả mấy thứ này.”

Chiết Quân Vụ nắm chặt tay, những gì Lưu Đức Phúc biết, nàng nhất định phải học.

Điện hạ nói: “Ngươi học hành chăm chỉ, ta sẽ bí mật dạy ngươi những thứ mà Lưu công công không biết.”

Chiết Quân Vụ: “Ừm ừm!”

Thái Tử liền cười to: “Cũng không ngờ vậy mà ta cũng có ngày lưu lạc đến nông nỗi này.”

Chiết Quân Vụ nhớ tới nụ cười của Điện hạ, liền dãn ra mặt mày.

Chiết Minh Châu tò mò: “Ngươi nghĩ đến việc gì tốt sao?”

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Ừ, là một việc tốt.”

Đó là ngày trước của nàng. Chiết Minh Châu không có hỏi trực tiếp, mà đi đến cửa hàng trang sức, ngồi ở trong sân, kêu chủ quầy đưa trang sức tốt tới xem.

Nàng nói: “Những thứ đặt bên ngoài chắc chắn không phải đồ tốt. Chỉ những thứ trân quý không được bày bán của nhà bọn họ mới được coi là đồ tốt.”

Chiết Quân Vụ ngồi ở một bên yên lặng nghe nàng nói. Nhưng trong lòng của nàng càng thêm căng thẳng, một lúc sau, nàng ngồi rất ngay ngắn, thắt lưng thẳng tắp, sau đó vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một người quen thuộc.

Tiểu Thịnh.

Hắn đứng ở một bên mỉm cười gật đầu về phía nàng.

Lâu như vậy không gặp Tiểu Thịnh, hắn đã cao lên không ít, quần áo mặc cũng không phải quần áo của thái giám mà là người hầu bình thường bên ngoài. Hắn đứng thẳng lưng, lông mày tuấn mỹ, căn bản nhìn không ra hắn là thái giám.

Gặp được người quen, nàng lập tức vui vẻ, Chiết Quân Vụ nhìn Chiết Minh Châu bên cạnh, Tiểu Thịnh nhìn thấy lại mỉm cười gật đầu, ra hiệu hắn biết.

Sau đó dùng ngón tay làm một động tác.

Cái này Chiết Quân Vụ biết, bọn họ khi ở Đông cung nhất định sẽ có thời điểm không thể nói chuyện, cho nên chỉ làm cử chỉ, mỗi cử chỉ có một ý nghĩa khác nhau, cử chỉ này có nghĩa là thay quần áo.

Sau đó lại khoa tay múa chân một câu: Điện hạ ở bên trong chờ ngươi.

Chiết Quân Vụ cảm thấy an tâm. Nàng thả lỏng toàn thân rồi đứng dậy, giả bộ vô tình làm đổ một ly trà ấm lên quần áo, liền quay qua nói với Chiết Minh Châu: “Minh Châu, ta muốn đi thay quần áo…”

Chiết Minh Châu muốn đi theo nàng, Chiết Quân Vụ vội vàng lắc đầu: “Ta đi rất nhanh sẽ trở lại, ngươi ở đây đợi chủ quầy là được.”

Chiết Minh Châu cảm thấy Chiết Quân Vụ vẫn chưa quen với nàng nên không dám nói thêm, chỉ nói: “A tỷ, ta sẽ đợi ở đây chờ ngươi.”

Chiết Quân Vụ cười gật đầu, nàng cũng thích Chiết Minh Châu, nói: “Đa tạ ngươi.”

Một tiểu nha hoàn của Chiết Minh Châu bước tới: “Cô nương, thỉnh nô tỳ đi cùng.”

Chiết Quân Vụ đi theo nàng ấy, đi vào cửa hàng trang sức nơi các vị khách quý nghỉ tạm, tiểu nha hoàn nói: “Ngày thường có người muốn thay quần áo thì sẽ đến đây.”

Chiết Quân Vụ: “Ngươi ra ngoài canh cửa đi?”

Tiểu nha hoàn gật đầu.

Chiết Quân Vụ chậm rãi đi ra phía sau bình phong.

Nhưng ngay khi đi qua lại chỉ nhìn thấy Lưu công công.

Nàng không tiếng động làm vẻ mặt thất vọng, Lưu công công liền cười cười, chỉ tay về phía bên trái, có một người đang ngồi ở đó.

Chiết Quân Vụ hốc mắt ươn ướt, theo thói quen phịch một tiếng quỳ xuống, Thái tử liền bị nàng chọc giận.

Hắn thấp giọng mắng: “Ngốc nha đầu, đi ra ngoài tám tháng rồi mà vẫn không tiến bộ chút nào!”

Hắn vỗ vỗ bàn: “Còn không mau tới đây.”

Chiết Quân Vụ nhanh chóng nhào vào vòng tay hắn, Thái Tử bất thình lình bị đụng vào ngả người ra sau, dở khóc dở cười, lần này không mắng ngốc nha đầu nữa, chỉ nói: “Cô nương ngoan, ngược lại ngươi còn học được đâm, cả xương cốt ta đều bị ngươi đâm tan thành từng mảnh.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp