Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 51: Gặp mặt (1)


1 năm

trướctiếp

Cuối tháng 2, phủ Thục Lăng Hầu.

Triệu Thị vui vẻ mang theo Chiết Minh Châu đến bố trí sân của Chiết Quân Vụ lần nữa.

Ở trong phòng, Minh Châu tự lấy ra một cây trâm cài yêu thích của mình bỏ vào bên trong tráp, “Thúc mẫu, Yểu Yểu tỷ tỷ có thích kiểu trâm cài này không?”

*Tráp (奁): Hộp đựng trang sức của phụ nữ thời xưa.

Triệu Thị đi ngang qua, “Đây là món đồ mà con thích nhất, giờ con đưa cho nàng, thì đây là tâm ý của con, ta nghe Trí Viễn nói Yểu Yểu là một cô nương có tấm lòng lương thiện, nên tự nhiên nàng có thể hiểu được con tốt với nàng như thế nào, dù kiểu dáng ra sao, thì phần tâm ý này nàng tất nhiên sẽ thích đấy con.”

Chiết Minh Châu liền thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”

Ngày Yểu Yểu trở về ngày càng gần, thì nàng càng khẩn trương. Hai người tuy rằng chưa từng gặp nhau, nhưng vì năm đó bá phụ đã chọn, nên trong lòng nàng biết mình đã nợ Yểu Yểu một mạng.

Nếu nàng đã chết rồi, vậy thì tưởng niệm trong lòng, nhưng nếu người vẫn còn sống, nàng phải báo ân mới được.

Nàng sinh ra đã là viên ngọc quý trên tay của Chiết gia, làm việc cho người khác đều không thẹn với lương tâm, nhưng nàng chỉ áy náy với tỷ tỷ chưa từng phấn son này, nên nàng muốn đem đồ tốt của mình cho nàng hết.

Triệu Thị nhìn thấu được tâm tư của nàng, liền kéo tay nàng sang một bên, “Minh Châu, năm đó con còn là một hài tử, đó không phải lỗi của con, ta nuôi con lớn lên từng chút một, dù nói ra không phải là thân sinh, nhưng bây giờ Yểu Yểu trở về, hai người các con cần phải giúp đỡ lẫn nhau, như vậy là tốt rồi, là do chúng ta đều có lỗi, nên phải đi chuộc lỗi, chứ không liên quan gì đến chuyện của con đâu.”

Triệu Thị thở dài, “Trong thư, Trí Viễn nói là Yểu Yểu cũng không thân thiết với hắn lắm, nhưng nàng cũng không oán hận, mọi lời nói và hành động của nàng đều có trình tự, nàng biết đọc sách, biết chữ, nàng cũng không thua kém gì so với thế gia tiểu thư ở kinh thành, ta nghe tin này xong thì trong lòng vừa vui lại vừa buồn.”

“Nàng tốt như vậy và cũng sắp mười lăm tuổi rồi, nhưng mười lăm năm qua, ta chưa từng dính dáng đến quá khứ của nàng, bây giờ muốn làm mẫu thân của nàng, ta thật không biết là nàng có sẵn sàng để tiếp nhận ta hay không nữa.”

Triệu thị vừa khóc vừa nói: “Chỉ cần nghĩ đến nàng có thể không gần gũi với ta, trong lòng ta rất buồn, nhiều năm như vậy, trong lòng ta luôn suy nghĩ, nhưng cuối cùng ta đã không dạy dỗ được nàng trong mười lăm năm qua, nên cho dù nàng không thân thiết ta, thì ta cũng đành chịu thôi.”

Chiết Minh Châu trấn an Triệu Thị, “Thúc mẫu, người đừng nói như vậy, vì vào năm đó loạn lạc chiến tranh, người và bá phụ đều là nạn nhân mà.”

Triệu Thị khóc đến nỗi thở hổn hển, sau một hồi lâu trong lòng bà mới bình tĩnh trở lại, sau đó bà mang theo Chiết Minh Châu bắt đầu kiểm tra lại lần nữa xem thử có cần mua thêm chút gì hay không.

Đang nói chuyện, bà liền nghe thấy gia nô ở bên ngoài vội vàng đi đến, “Phu nhân, phu nhân, lão phu nhân đến đây rồi.”

Mặt Triệu Thị trở nên lạnh lẽo, hận không thể kéo tay Chiết Minh Châu đi ra ngoài, nhưng thấy lão phu nhân đang chậm rãi đi tới, bà liền thi lễ, “Mẫu thân, sao người lại tới đây?”

Chiết lão phu nhân chậc một tiếng, “Sao ta lại tới đây? Chẳng lẽ ta không tới được sao?”

“Toàn bộ Hầu phủ này đều là của nhi tử ta, ta làm trưởng bối, chẳng lẽ ta còn không thể đi xung quanh à?”

Triệu Thị nín một hơi, không thèm nói lý với bà. Lại thấy lão phu nhân vào trong phòng, đột nhiên bà giận dữ nói: “Cái gì ở trên màn trướng kia vậy? Treo cái gì vậy hả?”

Đó là Thục Châu Châu được cống nạp từ Thục Châu, một viên trị giá trăm lượng bạc, bởi vì Thục Lăng Hầu là thần tử được hoàng đế coi trọng, nên ông mới có thể được ban thưởng một túi nhỏ như vậy.

Lão phu nhân không nhận ra đó là Thục Châu Châu, nhưng bà lại biết đó là hạt trân châu. Xem tỉ lệ cũng không tệ lắm, nên nó nhất định rất đắt.

“Đồ quý như vậy mà các ngươi lại đem treo lên màn trướng cho một tiểu nha đầu một miếng, được lắm, các ngươi đốt bạc của mình loạn lên rồi đúng không hả? Vậy cứ đưa nó cho ta, ta sẽ không chê nhiều đâu.”

Triệu Thị nhịn không được nữa, “Nhưng nó chỉ là hai viên Thục Châu Châu mà thôi, cũng không phải là thứ tốt gì, mẫu thân cũng làm chuyện bé xé ra to quá mức rồi đó.”

Bà cũng giận dữ nói: “Yểu Yểu ở bên ngoài đã chịu khổ mười lăm năm rồi, đương nhiên con dâu sẽ muốn cho nàng những thứ tốt nhất, nếu mẫu thân bất mãn cái gì, thì con xin mẫu thân sau này không nên nói trước mặt để tránh làm nàng đau lòng.”

Chiết lão phu nhân bắt đầu tức giận mắng, tiếng nào cũng khó lọt tai, Chiết Minh Châu lúc này tức giận, nàng chẳng cần đến hiếu đạo, nói: “Tổ mẫu, ngài đừng có càn quấy quá ——"

Vừa dứt lời, chỉ thấy Chiết lão phu nhân vung lên bàn tay muốn đánh nàng, Chiết Minh Châu lúc này cũng không chạy, vì nàng biết mình cãi lại trưởng bối thì đáng bị đánh, nên nàng liền nhắm mắt lại để mặc cho bà đánh.

Nàng chịu bị đánh, còn Triệu Thị lại không chịu, bà liền tiến lên bắt lấy tay của lão phu nhân, đang định nói vài câu, thì nghe được từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, gia nô mừng rỡ, “Lão phu nhân, phu nhân, Tứ cô nương, Đại thiếu gia đã trở về rồi.”

Triệu Thị mừng rỡ, cũng chẳng quan tâm nhiều, bà vội vàng nói: “Đi, đi nha môn gọi tướng quân về, mau, nói cho ông biết là Trí Viễn với Yểu Yểu đã về rồi.”

Bà vội vàng đi nhanh vài bước, rồi gần như chạy lon ton ra cổng. Ở đó có ba chiếc xe ngựa đang dỡ đồ đạc xuống, một thiếu niên với làn da ngăm đen từ một chiếc xe ngựa đi xuống trước, Triệu Thị liền nhận ra đó là Chiết Đại Điền, người đi cùng với phủ Kỳ Châu.

Hắn xuống xe ngựa, vén rèm lên, rồi hô một tiếng, “Tam Nha, huynh đến rồi đây.”

Triệu Thị không nhịn được đi thêm vài bước, liền thấy một cô nương mặc y phục màu đỏ nhạt từ trong xe ngựa vén rèm đi ra.

Vầng trán nàng đầy đặn, góc nghiêng khuôn mặt rất đẹp, từ cái nhìn đầu tiên thì cảm thấy nàng là một mỹ nhân, nhưng nếu nhìn kỹ thì nàng cũng không đẹp lắm.

Có lẽ do nàng cảm thấy có người đang nhìn nàng, nên nàng khom người xuống xe ngựa, sau đó nhìn lại, trên mặt mang theo sự tò mò, rồi chần chờ nhìn về phía bà gật đầu.

Trong lòng Triệu Thị mềm xuống, chỉ nhìn thoáng qua thôi, bà liền biết đây chính là nữ nhi của bà. Nàng đã trải qua khốn khổ, mặt bà tràn đầy nước mắt, nắm chặt tay Chiết Quân Vụ, “Là Yểu Yểu có đúng không? Ta là A Nương của Yểu Yểu, Yểu Yểu− −”

Chiết Quân Vụ bị bà kéo qua ôm vào trong ngực, khi nghe tiếng khóc của bà, nàng cảm thấy thật kỳ lạ là bản thân chẳng khóc được giọt nước mắt nào.

Nàng chỉ lẳng lặng vỗ lưng Triệu Thị, sau đó đợi bà gọi tên nàng là Yểu Yểu lần nữa, nàng không được nhịn được, bèn nói một câu, “Con vẫn thích mọi người gọi con là Quân Quân ạ.”

Triệu Thị sẽ không chấp nhặt với nàng về những chuyện nhỏ nhặt này, chẳng lẽ nhất định không thể gọi là Yểu Yểu sao? Bà liền sửa miệng, “Là, là, con tên là Quân Quân.”

Bà kéo tay Chiết Quân Vụ, sống chết cũng không buông ra, “A Đa với Nhị ca cũng Tam ca của con sẽ trở về liền, A Nương đã sai người đi gọi họ rồi.”

Bà giải thích: “Vì chẳng tính được là ngày nào con rốt cuộc về nhà nên họ ở trong nhà cũng không thể nào chờ được nữa, vì thế họ mới đi thôi.”

“Yểu Yểu...... không phải, Quân Quân, đến đây, đây là muội muội của con, tên Minh Châu.”

Lúc này, Chiết Minh Châu mới có thể tiến lên, nàng vui mừng nói: “Quân Quân a tỷ, muội là Minh Châu, về sau hai người chúng ta cần phải thường xuyên cùng nhau chơi đấy.”

Lúc này, lão phu nhân mới đi ra, vừa gặp người liền thích, “Là Yểu Yểu à− −”

Triệu Thị: “Mẫu thân, là Quân Quân, sau này chúng ta gọi Yểu Yểu là Quân Quân đấy.”

Lão phu nhân: “Chữ Quân nào vậy?”

Triệu Thị: “......”

Đại tự thì bà không biết, nói ra thì bà cũng chẳng biết. Nên Triệu Thị sốt ruột muốn mang nữ nhi về, bà nói: “Quân Vi Mỹ Ngọc.”

Lão phu nhân không thích, “Thái độ này của ngươi là gì đây?”

Mắt thấy lại sắp ầm ĩ lên, Chiết Minh Châu vội vàng kéo Chiết Quân Vụ tiến lên một bước, “Tổ mẫu, thúc mẫu, Quân Quân đi đường mệt mỏi, nên con đưa nàng về viện nghỉ ngơi trước đây.”

Chiết Trí Viễn đứng ở một bên, trong lòng cũng ngột ngạt, hắn cảm thấy tổ mẫu có phần hiếp người quá đáng, lúc này mà bà vẫn còn càn quấy ở đây.

Hắn nói với Chiết Đại Điền: “Vất vả cho ngươi rồi, ta sai người đưa các ngươi trở về trước, phải qua vài ngày nữa, sau khi bố trí ổn thỏa cho Quân Quân xong, ta sẽ mang các ngươi đến gặp nàng.”

Chiết Đại Điền ừ một tiếng, xoay người đi theo, lúc này Chiết Trí Viễn thấy đồ đạc trong xe ngựa đã dỡ được tàm tạm rồi, hắn mới lớn tiếng nói: “Tổ mẫu, A Nương, con cũng đi tặng đồ cho Quân Quân đây.”

Hắn liền vội vàng mang theo rương đi.

Thấy các con đều đi rồi, Triệu Thị cười lạnh nói: “Mẫu thân, trước đây con không so đo với người, nếu Quân Quân đã trở về rồi mà mẫu thân vẫn còn càn quấy như trước, vậy cũng đừng trách sao con lại vô lễ.”

Triệu Thị vung tay áo rời đi, khiến Chiết lão phu nhân vừa giận vừa đau lòng, nhưng nhi tử của bà giờ không có ở nhà, còn bà thì nổi giận với con dâu, bà quả thật chẳng có cách nào, nên chỉ đành chờ nhi tử trở về.

Lúc này, Thục Lăng Hầu vẫn còn ở trong ngự thư phòng cùng với Đoan Vương và Tứ hoàng tử.

Hôm nay, Đoan Vương cùng Tứ hoàng tử vừa vặn cũng từ phủ Vũ Châu về kinh thành, nên hoàng đế rất vui, ông liền giữ hai người lại để kể chuyện ở Vũ Châu.

Thục Lăng Hầu đứng ở một bên, ông nghe Đoan Vương nói: “Nhi thần đến đó gần được một năm, nhìn thấy bách tính ở đó rất khốn khổ, họ thật sự rất thảm thương.”

“Vũ Châu vẫn còn hạn hán đến tháng 9, dân chúng lầm than, lúc đó, nhi thần ăn cơm cũng cảm thấy tội lỗi, bởi vì ngay cả cháo loãng, bách tính ở bên ngoài cũng không ăn được.”

Tứ hoàng tử nói: “Phụ hoàng, lần này nhi thần cùng Đoan vương huynh đi ra ngoài, quả thực đã biết được vài kinh nghiệm, từ bố thí, mua gạo cho đến thương nhân giàu có góp bạc đủ loại, đều có khuôn phép riêng, nhi thần cảm thấy mình trưởng thành lên nhiều rồi.”

Hoàng đế ngồi ở trên liền gật đầu, tính ra họ đi ra ngoài một chuyến cũng không uổng công vì mỗi người đều có nhận thức riêng của mình, Đoan Vương nói rằng bách tính lầm than, còn lão Tứ nói bản thân hắn đã trưởng thành lên .

Ông nói: “Các con đi ra ngoài cũng được một năm rồi và chuyện ở Vũ Châu đã được giải quyết xong, vậy giờ các con phải đi nói chuyện với mẫu phi cùng các huynh đệ tỷ muội của mình đó, họ nhớ hai con lắm.”

Đoan Vương cùng Tứ hoàng tử nghe vậy liền lui xuống, để lại một mình Thục Lăng Hầu ở trong Ngự Thư Phòng.

Hoàng đế đã nghe về chuyện của nhà ông.

“Có phải là nữ nhi mà ngươi đã bỏ lại trong sa mạc vào năm đó không?”

Thục Lăng Hầu gật đầu.

“Vậy mà lại kinh động đến Bệ Hạ sao.” Ông liền kể lại câu chuyện, “Bây giờ, thần thực sự đã tìm được nàng về, nên thần với phu nhân của thần vào chùa cúng Phật để cảm tạ ông trời đã trả lại nữ nhi cho thần.” ( truyện trên app T Y T )

Hoàng đế xúc động, “Thật là không thể đoán trước được việc gì, lúc trẫm nghe vẫn còn kinh ngạc một chút đấy.”

Thục Lăng Hầu, “Vâng, mặc dù năm đó thần đã mang người đi tìm, nhưng thật sự thì trong bước đường cùng đó, cũng rất khó nói là một mình thần có thể sống sót được hay không, vì cơ hội sống sót của một đứa nhỏ quá ít. Nhưng ai ngờ được rằng ông trời lại thả nàng ra ngoài.”

Lúc nói những lời này, ông rất xúc động, “Bệ Hạ, thần kiếp trước, hẳn là làm được chuyện tốt, nên mới được ngài tán thưởng và được trời ban cho.”

Hoàng đế đi xuống vỗ vai ông, “Vũ Quan, nhiều năm như vậy, đứa nhỏ này vẫn còn là một nút thắt trong lòng ngươi, bây giờ đứa nhỏ đã trở lại, ngươi cũng yên tâm rồi.”

Ông nói: “Trẫm mới nghe ngươi nói, thật trùng hợp lạ kỳ là nàng được Ông gia ở Kỳ Châu đưa về làm khuê nữ, vậy ngươi phải cảm kích người ta đấy.”

Mặt Thục Lăng Hầu trở nên nghiêm túc, “Đây là điều đương nhiên mà Bệ Hạ.”

Hoàng đế nói với ông vài câu, liền xua tay, “Hôm nay cũng không có chuyện gì khác, ngươi trở về trước đi.”

Thục Lăng Hầu cáo lui, hoàng đế liền cười nói: “Nghe ông ta nói là cô nương kia được Ông gia nhận nuôi, trẫm cảm thấy chuyện này đúng là thật trùng hợp. Nhưng lúc đầu nàng có thể sống sót trong sa mạc thì đã rất kỳ lạ rồi.”

Ông cũng không suy nghĩ nhiều, mà chỉ nói: “Thái Tử đâu? Đoan Vương với lão Tứ đã trở lại rồi, mấy huynh đệ dĩ nhiên sẽ muốn tụ tập một chỗ, mà trẫm chỉ e là lúc Đoan Vương mời hắn, hắn không chịu đi thôi. Chu Toàn Cung, ngươi mau đi gọi Thái tử đến để trẫm dặn dò hắn mấy câu.”

Chỉ chốc lát sau, Thái Tử đã được gọi tới, hoàng đế chân thành nói, “Bây giờ, con đã lớn hơn một tuổi rồi và cũng nên có chút bộ dáng trưởng thành đi, thân là vua một nước, có thể sống hòa thuận cùng các huynh đệ và có thể cùng chúng thần nói chuyện vui vẻ, đây mới là bản lĩnh đấy.”

Thái Tử im lặng, “Vậy phụ hoàng nói Đoan Vương huynh với lão Tứ cùng tổ chức yến tiệc đi.”

Hoàng đế liền bật cười.

“Lão đại người ta cùng mấy huynh đệ uống riêng còn không muốn gọi con, còn con lại không muốn cùng hắn uống riêng, con học cái tính xấu này ở đâu ra vậy.”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy Thái tử nói thầm một tiếng, “Phụ hoàng, bên người có còn việc nào không, nếu còn thì người phái huynh ấy ra ngoài làm việc nhiều hơn đi.”

Hoàng đế tức không chịu được, liền đập tấu chương xuống, để tránh tức giận hơn, ông đã nhanh đuổi Thái Tử đi ra ngoài, sau đó nói với Chu Toàn Cung: “Ngươi nói đi, cái tính này của hắn, thật sự khiến trẫm tức muốn chết đây mà.”

Ông nói: “Nhưng mà Thái Tử cũng có điểm tốt, vì từ nhỏ hắn không thích hay thích đều sẽ bộc lộ ra bên ngoài, hắn sẽ không giở trò sau lưng đâu.”

“Mà ngươi cũng đừng nhìn hắn hẹp hòi với Đoan Vương như vậy, mặc dù hắn không thích trẫm đối xử tốt với Đoan Vương, nhưng hắn cũng không sợ quyền lực của Đoan Vương, vì hắn tự tin cho rằng mình giỏi hơn Đoan Vương đấy.”

“Cái này, Thái Tử...... vẫn cần phải dạy dỗ ạ.”

Chu Toàn Cung đứng ở một bên, “Là, chính là ngài nên dạy dỗ Thái Tử nhiều hơn− −”

Hoàng đế trừng mắt nhìn ông một cái, “Được rồi, trẫm nói cho ngươi biết, ngươi mau đi gọi lão Nhị đến đây, đừng có đứng đó nữa, còn chuyện công bộ kia thì hôm nay vừa lúc trẫm có thời gian, đã dặn dò hắn rồi, à còn nữa, mấy ngày nữa Đoan Vương cùng lão Tứ sẽ tổ chức yến tiệc, trẫm đã dặn hắn khuyên Thái Tử một chút rồi.”

Chu Toàn Cung lui xuống, tiểu thái giám liền đi tới nịnh nọt hô một tiếng Chu gia gia, Chu Toàn Cung dùng phất trần quét qua người tiểu thái giám một chút, “Đi, mau đi truyền thánh chỉ nói Bệ Hạ mời An Vương vào cung.”

*Phất trần (浮尘): Là đồ vật đã gắn liền với tầng lớp hoạn quan, thái giám trong xã hội phong kiến Trung Quốc. Họ luôn đem theo vật dụng này bên người để tùy lúc tùy thời mà quét dọn mọi ngóc ngách bên trong các cung điện.

Tiểu thái giám vừa đi, Chu Toàn Cung liền nhìn về phía Đông Cung.

Rõ ràng là Thái Tử ngày càng giả ngu. Nhưng ai sẽ chỉ cho Bệ Hạ ăn được bộ này đây.

......

Mặt khác, Thục Lăng Hầu ở bên kia vừa mới xuất cung đã thấy gia nô của mình đang đợi bên cạnh xe ngựa, vừa thấy ông đến, gia nô sốt ruột nói: “Hầu gia, sáng nay đại thiếu gia đã trở về rồi, phu nhân bảo tiểu nhân đến thỉnh ngài, ngài mau trở về đi.”

Thục Lăng Hầu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngay cả xe ngựa ông cũng không ngồi, liền vội vàng cưỡi ngựa phi nước đại trở về, lúc về đến nhà, gia nô liền dẫn ông đi vào trong viện của Chiết Quân Vụ.

Ông vừa đi vào, chỉ thấy có một thiếu nữ lẳng lặng đứng ở trong sân với khuôn mặt non nớt nhưng dung nhan rất đẹp, nhìn qua ánh mắt nàng cũng không kiêu ngạo và cũng không tự ti.

Ông đi qua, muốn chạm nhưng lại không dám, vẫn là Chiết Quân Vụ tiến lên một bước, rồi do dự gọi ra một tiếng “A Đa”.

Hốc mắt Thục Lăng Hầu lập tức ướt đi, mắt đỏ hoe, ông nói: “Yểu Yểu...... Yểu Yểu của Đa.”

Chiết Quân Vụ phải sửa lại lần nữa, “A Đa, tên con không phải là Yểu Yểu, mà tên là Quân Quân.”

Thục Lăng Hầu thốt “ôi” một tiếng, “Được rồi, được rồi, Quân Quân.”

Cũng vừa đúng lúc Triệu Thị mang theo mấy đứa nhỏ từ bên ngoài tiến vào, nói: “Hầu gia, cuối cùng ông đã về rồi.”

Sau đó kéo Chiết Quân Vụ lại nói: “Con có ngủ ngon không? Tiểu nha đầu nói là con đã tỉnh dậy rồi, nên ta mới lập tức mang theo mấy huynh đệ của con đi qua đây đấy.”

Bà− − giới thiệu cho Chiết Quân Vụ.

“Đây là nhị ca con, tên Trí Quang. Còn đây là tam ca của con, tên là Trí An.”

Chiết Quân Vụ hớn hở gật đầu với họ, sau đó Chiết Minh Châu tiến lên nắm tay nàng, “Quân Quân, đợi tỷ nghỉ ngơi tốt lên, muội sẽ đưa tỷ đi ra ngoài gặp tỷ muội ở kinh thành có được không ạ?”

Chiết Quân Vụ hơi suy tư một lúc rồi lắc đầu.

“Để bữa sau bàn đi.”

Nhưng nàng vẫn muốn liên lạc với điện hạ trước.

Chiết Trí Quang và Chiết Trí An chẳng biết tên nàng là gì.

“A Nương, Quân Quân lớn hơn Minh Châu vài tháng, vậy xưng hô Tứ muội muội kia, có phải là cho Quân Quân không? Còn Minh Châu thì xưng thành Ngũ muội muội sao?”

Cái này đúng là chưa từng nghĩ tới thật. Triệu Thị do dự một lúc, rồi nhìn Minh Châu nói: “Trước đây, nhà đại bá của con chỉ có một huyết mạch Minh Châu, ai cũng gọi theo chúng ta, nhưng mọi người kinh thành đều đã quen với Tứ cô nương rồi, chính là muội muội Minh Châu của con, còn bây giờ nếu xếp Quân Quân ở vị trí thứ tư, về sau mọi người gọi cũng không ổn lắm.”

“Thực ra, bên nhà đại bá con vừa hay có ba đứa trẻ đã mất.”

Bà nói: “Chi bằng, Quân Quân xếp thứ bảy, còn Minh Châu thì xếp thứ tám có được không?”

Thục Lăng Hầu cảm thấy mọi chuyện đều ổn thỏa, “Cứ xếp như vậy đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp