Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 50: Hồi kinh (kết thúc)


1 năm

trướctiếp

Đối với Ông Lang và Thẩm Tranh mà nói, thì năm nay vừa vui lại vừa buồn.

Duyên phận của vài người chính là như vậy, hợp nhau chỉ là trong nháy mắt. Nhưng bây giờ hài tử phải đi xa rồi, hai người họ thân làm phụ mẫu dù trống trải, nhưng chẳng thể nói được gì thêm.

Vào buổi tối, Thẩm Tranh tặng một cây trâm hoa đào cho Chiết Quân Vụ, “Mặc dù mẫu thân chẳng biết hoa đào có liên quan gì đến hạnh phúc của con không, nhưng nếu con đã thích, thì A Nương tặng cho con.”

Cây trâm hoa đào này rất đẹp, nhụy hoa đào ở giữa là được trang trí bằng những miếng ngọc bích nhỏ, cành hoa đào bên ngoài dùng tơ vàng quấn thành, vừa nhìn đã biết là đồ quý, Chiết Quân Vụ cũng không từ chối, nàng chỉ thân thiết ngồi xổm xuống, thân thể dán vào trong ngực Thẩm Tranh, “A Nương, người đeo cho nữ nhi đi.”

Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.

“Nữ nhi muốn được A Nương đeo cho.”

Thẩm Tranh thở dài, bà chậm rãi đem trâm hoa đào cắm vào tóc nàng.

“Con sẽ tròn mười lăm tuổi vào tháng ba năm sau đúng không?”

Chiết Quân Vụ gật đầu, “Vâng. Nếu tương lai con có thể xuất giá, thì A Nương phải chuẩn bị của hồi môn cho con nha.”

Thẩm Tranh cười, “Được, sẽ không thiếu phần của con đâu.”

Hai người ở trong phòng nói chuyện, còn Chiết Trí Viễn và Chiết Đại Điền ở bên ngoài cũng đang nói chuyện với Ông Lang cùng Ông Kiện. Chiết Đại Điền có chút băn khoăn, hắn đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa được lão gia với thiếu gia mời ăn Tết.

Ông Kiện cũng không coi thường hắn, so với tính tình chân thật của Ông Lang, thì Ông Kiện tự nhiên khéo léo hơn một chút bởi ông ở quan trường quanh năm. Mặc dù hiện giờ Chiết Đại Điền chỉ là một nông dân, nói không chừng lần này hắn cùng Chiết Quân Vụ vượt qua được khó khăn và sẽ có vận may gì trong tương lai đây?

Ngày đó, lúc ông quỳ xuống đa tạ cả nhà họ nhận nuôi Chiết Quân Vụ trước, Ông Kiện liền biết hài tử này cũng là một người thiện lương, tính cách của hắn như vậy có vài phần giống Chiết Quân Vụ.

Nếu Thái Tử Điện Hạ sẵn lòng cho người dạy dỗ Chiết Đại Điền và cho hắn một lối thoát, thì tương lai cũng có thể có triển vọng. Mặc dù chức quan có nhỏ đến đâu, nhưng vẫn có thể dùng được vào những thời điểm quan trọng.

Ông liền cười nói: “Đại Điền, đây là bánh táo, là món ăn yêu thích của Quân Quân, là đồ ở Vân Châu các con đấy, con nếm thử đi, nói không chừng con sẽ thích.”

Chiết Đại Điền vội vàng ừ một tiếng, hắn cắn bánh táo một cái, sau đó mở to hai mắt, "Ngon quá đi.”

Ông Kiện cười lớn, “Đúng vậy, ta cũng thấy ngon lắm.”

Sau đó, ông lại nhìn Chiết Trí Viễn đang trầm mặc, “Cháu ngoan Trí Viễn, sao con không ăn vậy?”

Chiết Trí Viễn cười nói: “Ông đại bá phụ, cháu chỉ là đang suy nghĩ, Yểu Yểu...... Không, Quân Quân, muội ấy có thích cháu không thôi?”

Ông Kiện: “......”

À cái này, hài tử này của ông, nhìn rất thận trọng mà sao lại nói chuyện quá thẳng thắn như vậy?

Nhưng cũng nhìn ra được, Chiết Trí Viễn có chút lo lắng. Nể mặt hắn là công tử của phủ Hầu, ông nói: “Quân Quân rất nhân từ, đối với người xa lạ cũng hiếm khi có sắc mặt không tốt, nhưng cũng sẽ không quá thân thiết, dù sao cũng chẳng quen mà. Cho dù cháu là huynh trưởng ruột, nhưng cháu với nàng cũng không ở bên nhau vài ngày, nên cũng như người xa lạ thôi, chẳng lẽ cháu muốn nàng thích thú như vậy sao?”

Hắn lắc đầu, “Người trẻ tuổi, không nên suy nghĩ nhiều, nên đa tạ kiên nhẫn và nói câu “đừng khách sáo”, ở trong mấy người ngồi đây, mặc dù con là bạn thân, nhưng những người chúng ta còn lại đều là người nuôi dưỡng nàng lâu nhất đấy.”

Trên mặt Chiết Trí Viễn lộ ra thần sắc hổ thẹn, “Là cháu lo lắng nhiều rồi.”

Thế là ăn Tết xong, trước khi rời đi, hắn đặc biệt xuống dưới chân núi một chuyến để vào tiệm châu báu mua một chuỗi vòng tay bằng ngọc.

Hắn tràn đầy mong chờ đưa qua, “Yểu Yểu...... Quân Quân, đây là vòng tay Đại ca tặng muội, muội đeo thử xem có thích không.”

Chiết Quân Vụ: “Đa tạ huynh, chỉ là muội có vòng tay rồi, nên không cần mua nữa.”

Mặt Chiết Trí Viễn có chút đỏ lên, “Trang sức ở trong nhà cô nương nào cũng một bộ là đủ rồi, nhưng huynh nhớ là những chiếc vòng tay mà Minh Châu đeo hàng ngày đều khác nhau và chúng đều được làm bằng ngọc, đeo cũng rất đẹp mà.”

Hắn nói: “Muội có thể thay đổi mà, chuỗi vòng đeo tay của nhà cô nương nên có chút sặc sỡ mới đẹp. Còn chuỗi gỗ này, mặc dù cũng tốt, nhưng nó không sặc sỡ như vậy.”

Dù biết rằng hắn có lòng tốt, nhưng nàng vẫn lắc đầu.

“Không phải, chỉ là muội cảm thấy vòng tay này rất đẹp.”

Lúc nàng còn làm nô tỳ, bản thân nàng đương nhiên không được đòi hỏi đồ sặc sỡ. Điện hạ biết nàng cố kỵ và nhút nhát, nên hắn cũng phí không ít tâm tư mới tìm cho nàng chuỗi vòng đeo tay bằng ngọc thạch này.

Mặc dù gỗ không được bắt mắt lắm, nhưng nó lại mang tên “Ngọc”.

Nàng rất thích chiếc vòng tay này, nên cả đời này nàng cũng không có ý định tháo ra.

Chiết Quân Vụ cúi đầu chào hắn, sau đó xách theo một hộp thức ăn trong tay đi về phía trước. Vì nàng vẫn còn muốn nói chuyện với Đại ca của mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chiết Đại Điền đang bào gỗ trong phòng, tuy rằng sau này hắn đã được đưa đi chế mực tàu, nhưng tay nghề thợ mộc của hắn là đích thân A Đa truyền dạy, nên nhiều năm như vậy vẫn không bị mai một.

Hắn đang điêu khắc một con vẹt nhỏ.

Chiết Quân Vụ vừa đi vào nhìn liền biết đó là ai.

“Tướng Quân...... Là Mao Mao a.”

Mao Mao là tên trước khi tiến vào Đông Cung của Tướng Quân.

Chiết Quân Vụ cầm tượng gỗ Tướng Quân sống động như thật lên nhìn một chút, rồi cười nói: “Đại ca, huynh vẫn còn nhớ nó sao.”

Chiết Đại Điền thấy nàng nhìn hắn cười như ở nhà, liền thở phào nhẹ nhõm và nói: “Đúng vậy, lúc đó muội luôn muốn một tượng gỗ điêu khắc nhỏ đeo trên người, còn huynh thì luôn bận rộn, chẳng có thời gian khắc cho muội, cuối cùng bây giờ huynh cũng có thời gian rồi.”

Hắn vốn sống trong một căn phòng một mình, khi muốn rót một chén trà cho Chiết Quân Vụ, lại phát hiện nơi này có rất nhiều trà cụ, nên hắn căn bản sẽ không pha trà. Chiết Quân Vụ liền đi qua rót cho hắn một chén trà, “Đại ca, huynh đừng câu nệ, mối quan hệ nhỏ của hai người chúng ta, huynh còn không biết muội sao?”

Lúc này, hốc mắt của Chiết Đại Điền ướt một chút, hắn nói: “Mấy ngày nay, huynh đã không nói chuyện đàng hoàng với muội, Tam Nha, thật xin lỗi, lúc đó huynh nên đuổi theo xa hơn một chút.”

Chiết Quân Vụ lắc đầu, “Lúc ấy, muội đã bị mang đi xa rồi, chính muội cũng không biết đó là ở đâu, nên các huynh đuổi theo cũng vô dụng thôi.”

Chiết Đại Điền ngồi trên ghế lau nước mắt, hắn nói với nàng: “Lúc đầu chẳng ai thèm ăn ba đấu gạo kia của muội bán, nhưng mấy ngày sau không chịu nổi nữa, nên Ngũ Nha lén nhai khô một ngụm, rồi bị kẹt lên cổ họng, A Đa phải mất một lúc mới cứu được, về sau chẳng còn biện pháp nữa, nên mới ăn hết ba đấu gạo kia.”

Nhưng ba đấu gạo căn bản sẽ không ăn được bao lâu, hắn thở dài, “Sau đó, Tứ Nha cùng Ngũ Nha cũng suýt chút nữa bị bán đi, may là triều đình cứu trợ thiên tai kịp thời đấy.”

Lẳng lặng nghe xong, Chiết Quân Vụ có chút xúc động, “Hai muội muội không bị bán nữa là tốt rồi.”

Nàng gặp đại vận là vào Đông Cung, nếu lúc đó không vào Đông Cung, e là hiện tại nàng còn không biết mình ở đâu nữa.

Chiết Quân Vụ gật đầu đúng lúc Chiết Đại Điền hỏi nàng, “Chính là lúc vừa mới bắt đầu chịu khổ, thì người đó đã mua muội, rồi sang qua nhiều tay và đem muội bán cho phủ Kỳ Châu, A Nương cùng A Đa ở Ông gia vốn mua muội về làm nha hoàn, sau đó họ thấy muội hợp duyên, nên nhận muội làm con gái nuôi luôn.”

Điều này thật tuyệt. Ngày rời đi, Chiết Đại Điền lại trịnh trọng dập đầu lạy phu thê Ông gia ba cái. Chiết Trí Viễn cũng dập đầu lạy theo, hắn hổ thẹn nói: “Nhị lão đã nuôi Quân Quân một lần, đương nhiên cũng là phụ mẫu tái sinh của Quân Quân, lần này thì con đón nàng hồi kinh đoàn tụ, đợi có thời gian, chất nhi sẽ đích thân đưa nàng về thăm nhị lão.”

Hắn trịnh trọng nói: “Phụ thân con nói, ân tình lớn hơn trời, lòng tốt của hai lão đối với Quân Quân, phủ Thục Lăng Hầu của chúng con nhớ kỹ, nếu sau này có chỗ nào cần chúng con, chúng con nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Thẩm Tranh đương nhiên biết Chiết Quân Vụ lần này vẫn gian nguy chồng chất, liền nghiêm túc nói với Chiết Trí Viễn: “Cả nhà các ngươi, không có có lỗi với chúng ta, nên các ngươi cũng không cần đội ơn, còn nhận nuôi Quân Quân là chuyện của chúng ta, không cần các ngươi trả lại, chỉ có một chuyện, nếu năm đó đã vứt bỏ nàng một lần, thì lần này, ta hy vọng nàng sẽ không bị bỏ rơi nữa.”

Chiết Trí Viễn nghe xong trong lòng nóng lên, hắn biết cả nhà này nói chuyện đều thật lòng, nên gật đầu, “Bá mẫu cứ yên tâm, chúng ta thích Quân Quân còn không kịp, thì làm sao có thể bỏ nàng đây. Năm đó là do bất đắc dĩ, nhưng bây giờ đâu có chỗ nào bất đắc dĩ nữa đâu? Nên sẽ không bỏ nàng đâu.”

Chiết Quân Vụ ngồi ở trong xe ngựa, vén rèm lên nhìn về phía Thẩm Tranh với Ông Lang, “A Đa, A Nương, nữ nhi phải đi rồi, đợi...... đợi sau này, hai người nhất định phải đến kinh thành thăm con nha.”

Thẩm Tranh lại muốn lau nước mắt, đi qua sờ đầu nàng, “Con đi đi, đừng chọc mẫu thân khóc nữa.”

Chiết Quân Vụ xoa xoa tay bà, rồi thở dài và lúc này xe ngựa mới lên đường.

Nhưng mới vừa đi, chỉ thấy Thẩm Tranh đột nhiên hô lên một tiếng, “Quân Quân.”

Xe ngựa dừng lại, Chiết Quân Vụ vội vàng vén rèm cửa lên, “A Nương?”

Thẩm Tranh đi qua nói: “Quân Quân, A Nương xuất thân từ Thẩm gia ở Kỳ Châu, mặc dù không được hoàng đế biết đến và đánh giá cao như phủ Thục Lăng Hầu về cầm quyền, nhưng Thẩm gia ở Kỳ Châu mấy trăm năm nay cũng không phải không có nội tình, nếu con đến kinh thành mà không có ai thay con làm chủ, thì Thẩm gia có thể giúp con, chúng ta cũng không phải người ăn chay, A Nương nhất định sẽ giúp con.”

Chiết Quân Vụ cảm kích, “A Nương, con nhớ rồi.”

Chiết Trí Viễn vừa xấu hổ lại cảm kích, “Bá mẫu yên tâm đi, ở kinh thành, Quân Quân nhất định sẽ không bị bắt nạt đâu. Bằng không thì cả gia đình con phải làm sao đây?”

Muốn cả gia đình ngươi làm gì sao?

Thẩm Tranh muốn nói một câu gì đó, nhưng vẫn không nói ra.

Xe ngựa chậm rãi đi xa, Ông Lang thở dài và đỡ Thẩm Tranh, “Phu nhân, tuyết lại rơi rồi, chúng ta trở về thôi.”

......

Tại thời điểm này, kinh thành cũng đang có tuyết.

Trong Đông Cung, Thái Tử đang mở ra một phong thư.

Hắn mở ra, rồi đặt lại thư ở trên bàn không dám nhìn, sau một hồi lâu, hắn mới hít sâu một hơi và mở bức thư.

Thái Tử đọc nhanh như gió xong liền bật cười, hắn gọi Lưu công công, “Đi, đi bưng một đĩa bánh táo tới đây, cô muốn ăn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp