Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 49: Hồi kinh (2)


1 năm

trướctiếp

Đoàn người đi đường của Chiết Trí Viễn và Chiết Đại Điền được đưa đến sương phòng để nghỉ tạm. Còn Chiết Quân Vụ thì được Ông Lang cùng Thẩm Tranh đưa vào phòng riêng nghỉ ngơi.

Thẩm Tranh sợ Chiết Quân Vụ tuổi còn nhỏ, không hiểu những chuyện nội tâm phức tạp này bèn cẩn thận kể cho nàng nghe.

“Quân Quân, sự việc năm đó, ta với A Đa con đều là người ngoài, không liên quan đến chuyện lúc đó, nên tự nhiên sẽ tán thưởng Thục Lăng Hầu một câu chính trực và chân thành, có thể đem chính nữ nhi của mình vứt bỏ, lựa chọn tận trung báo quốc để tiếp tục, ai nấy nghe xong đều không phải thốt lên một chữ “tốt” sao?”

“Năm đó, khi ta với A Đa con nghe về chuyện này cũng cảm động trước tình nghĩa huynh trưởng của Thục Lăng Hầu và cũng cảm khái ông ta là một nhân vật, nhưng đó là khi ta với A Đa không phải là A Đa, A Nương của con, dù sao thì bây giờ con gọi chúng ta là Đa, Nương suốt 3 tháng nay rồi, sau đó ta với A Đa con càng không phải là người ngoài, mà chính là người trong cuộc.”

“Khi còn là người ngoài, thì một câu đối với con nhiều nhất chính là đáng thương, đáng tiếc. Chúng ta sẽ không hỏi con bao nhiêu tuổi, con thích ăn gì, tóc con dài bao nhiêu hay con có bao nhiêu cái răng và chẳng ai rảnh để đi hỏi mấy câu hỏi này đâu. Nhưng là người trong cuộc, một câu hỏi đáng tiếc và đáng thương như vậy sao có thể nói ra đây? Con chính là khuê nữ được ta với A Đa nuôi dưỡng 3 tháng nay và cũng là người đang sống sờ sờ trước mặt chúng ta đấy.”

Thẩm Tranh dạy cặn kẽ, “Phu thê Thục Lăng Hầu, hai người này đều là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí. Như những gì ta vừa mới nói, thì lúc trước kia chưa gặp con, tự nhiên ta cảm thấy họ là người chân thành, nhưng hiện giờ, ta chỉ muốn nói cho con biết rằng, phu thê hai người này, nếu nói xấu họ thì họ là kiểu người có tình có nghĩa với khác, còn đối với người nhà thì bản thân họ lại vô tình vô nghĩa, sẽ tốt hơn khi con là người khác− − Chẳng hạn như khi nói về đường muội của con thì nàng được gọi là viên minh châu, còn như phụ thân của con thì...”

*Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (仁者见仁,智者见智): Người nhân thì nhìn ra việc nhân, người trí thì nhìn ra việc.

Bà thở dài, “Trong lòng của người có đại nghĩa thì họ dễ dàng lơ là những người bên cạnh, lúc họ đưa ra quyết định thì họ sẽ kìm nén sự đau buồn của bản thân để vứt bỏ người bên cạnh họ, mặc dù trong lòng cũng sẽ đau, nhưng trong lòng họ đã nhận định rằng họ sẽ đưa ra quyết định như thế này.”

Ông Lang gật đầu, "Đúng vậy, phu thê hai người Thục Lăng Hầu này xem quốc gia đại nghĩa là trên hết, khẳng định là không sai đâu, trước đây vi phụ còn khen ông ta là một người quân tử, nhưng hiện tại thì đến lượt con bị ruồng bỏ, thì ta chẳng biết là con có ghét hay không ghét ông ta, dù sao thì ta cũng cảm thấy ông ta thật ghê tởm.”

Mắt ông lộ ra tia hung quang, “Trời, hai người họ là có đại nghĩa, còn ta với A Nương của con thì sao, chỉ có tiểu gia, nếu đổi lại thành ta với A Nương của con, dĩ nhiên là không thể làm vậy rồi.”

“Tự nhiên, lý do là như vậy, nhưng người với người thì trời sinh vốn đã khác nhau, có người thì trong tâm trí họ cho rằng họ có đại nghĩa, nhưng cũng có người không có, chúng ta không thể định kiến với bọn họ là họ xấu, chỉ là Quân Quân à− −”

Ông xúc động, “Chúng ta thân là người trong cuộc, thật xui xẻo khi dính vào chuyện này, mệnh này của con từ khi sinh ra đã bắt đầu xui xẻo rồi, số phận con cứ lặp đi lặp lại, vì vậy lần này, Quân Quân, con cần phải suy nghĩ cho kỹ về chuyện lần này có nên quay về hay không, ta, ta...... Trong lòng của ta vẫn mong con quay trở về.”

Ông sờ sờ cái mũi, “Ta đã nói những chuyện này cho A Nương của con rồi, đó cũng là có ý đồ riêng− −”

Vừa mới nói xong, ông liền bị Thẩm Tranh trừng mắt nhìn, ông ngượng ngùng nói: “Chúng ta không ngừng nói xấu nhà người khác là không tốt, bà nhìn chằm chằm vào ta cũng vô ích thôi, chúng ta cần phải nói rõ những chuyện này với Quân Quân đấy.”

Sau khi nghe xong, Chiết Quân Vụ vừa cười vừa khóc, mặc dù chỉ sống chung với họ trong 3 tháng ngắn ngủi, nhưng nàng thật sự thực thích phụ mẫu này cùng với núi Kỳ Sơn.

Điện hạ đã chọn một gia đình tốt cho nàng, cả hai người đều thật lòng đối xử với nàng rất tốt, nói ra thì cũng không quá ruột thịt, nhưng nàng hiện tại lại có thể làm kẻ vong ân bội nghĩa.

Nàng ngẩng đầu lên, bởi vì quyết định này mà những giọt nước mắt lại rơi xuống.

Nàng đã khóc cả năm nay, nàng cũng không thích bản thân thành như vậy. Nhưng mọi thứ thay đổi quá nhanh, bữa nay thế này, ngày mai lại thế kia, mà nàng trước giờ không biết rằng mọi thứ lại khó nắm bắt đến như vậy.

“Nữ nhi, nữ nhi...... Thật xin lỗi A Đa, A Nương.”

Nàng thực là một nữ nhi bất hiếu.

Thẩm Tranh thở dài, “Quân Quân, con nói thật với A Nương đi, con nghĩ như thế nào.”

Ánh mắt Chiết Quân Vụ lộ ra vẻ xấu hổ, nàng lùi lại một bước rồi quỳ xuống, liên tục dập đầu lạy hai người.

Thẩm Tranh với Ông Lang nhìn nhau, đến khi cái dập đầu xuống thứ ba của nàng, thì họ mới biết được khuê nữ này không thể giữ hoàn toàn được nữa.

Chiết Quân Vụ nằm rạp xuống đất, nức nở nói: “Hôm nay, A Đa đã dạy con, nếu hoa đáng để hái thì cứ hái, đừng đợi đến khi chẳng có hoa lại bẻ cành. Tâm tư bây giờ của nữ nhi cũng giống như vậy.”

Nàng vẫn như cũ quỳ thẳng xuống đất, không chịu đứng lên, mặc dù giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại đủ kiên định.

“Hai năm trước đây, con đột nhiên bị đem bán đi trước mặt A Nương. Phụ nhân kia đã mua con và đem con đi rất lâu, lâu đến nỗi con đã quên mất đường về rồi.”

Nàng chảy nước mắt cười cười, “Lúc ấy, vừa bị rời khỏi nhà, con kỳ thật đã lén nhớ đường để về nhà. Nhưng càng ngày đi càng xa, ra khỏi thị trấn, thì con lại quên mất, trong lòng con lúc đó càng ngày càng lo âu cùng sợ hãi, sau đó, có một buổi tối, khi phụ nhân đem con ở lại qua đêm trong đống cỏ khô, thì ở trong đó có rất nhiều hài tử cũng bị đem đi bán, trong đó có một hài tử muốn chạy trốn, nhưng bị một mũi tên bắn chết ngay trước mặt con.” ( truyện trên app T Y T )

“Lúc đó, con liền không có ý định về nhà nữa.”

“Sau lại bị tuyển vào cung, trên đường đi con bị đánh rất nhiều, nhưng mà khi bị đánh, con cũng biết được rằng có thể nói lắp là một sáng tạo tuyệt vời. Bây giờ nghĩ lại, nó như vậy đã khắc sâu vào trong xương cốt của những người hầu rồi, vậy lúc đó, chỉ cần có thể sống thì cái gì cũng không thể làm thì sao?”

Nàng vừa nói, vừa chảy hai dòng nước mắt, sau đó nàng dùng mu bàn tay của mình lau đi, rồi mới nói tiếp: “Nhưng loại nô tài lười biếng này thì khi gặp điện hạ, xương của họ sẽ bị rút ra từng cái một.”

Nàng ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước mắt, nhưng lại không hề yếu đuối, thậm chí mang một sự kiêu ngạo, “Là điện hạ đã dạy cho con loại bỏ sự lười biếng này. Dù trời đông giá rét, mùa hè nóng bức hay dù bận đến đâu đi chăng nữa, hắn đều phải nhìn con viết chữ to, mùa hè nóng nực, dù điện hạ khó gần, nhưng lại cầm tay và dạy con từng chữ một.”

“Điện hạ dạy con biết chữ, hiểu lý lẽ, dạy con làm người, cái gì đúng, cái gì sai thì hắn dạy, con đều học hết, có một ngày, con cuối cùng cũng học xong những đạo lý mà hắn dạy và hắn hy vọng con trở thành người.”

“Lúc này, hắn nói, hắn vui mừng nói muốn nạp con làm thiếp, nhưng con không thích và cũng không muốn.”

Nàng khóc lóc nói: “Con làm sao mà bằng lòng được a− − Sau đó điện hạ dạy con thẳng lưng rút xương của nô tài ra, con làm sao có thể rút xương họ xuống và thay bằng xương của nô tài khác được.”

“Con vốn tưởng con như thế này, thì hắn sẽ tức giận rồi đuổi con đi......”

Thẩm Tranh nghe rất cảm động, bà hiển nhiên biết được nàng sẽ nói chuyện gì tiếp theo.

“Sau đó, Thái Tử lại đưa con đến nơi này của ta à.”

Chiết Quân Vụ gật đầu.

“Vâng, hắn không đích thân đánh gãy xương con, mà lựa chọn đuổi con đi.”

Nàng nhìn qua những chân nến trong phòng như thể nhìn ở nơi khác.

“Con không thích lắm, đại công tử của Chiết gia cứ gọi con là Yểu Yểu.”

“Điện hạ lấy nhũ danh cho con là Quân, lúc hắn cưỡi ngựa đuổi theo xe ngựa nói cho con biết, Quân là Mỹ Ngọc.”

“Cho dù là tên gì thì cùng không bằng tên mà điện hạ đã đặt cho con.”

Nàng ngẩng đầu nghiêm túc nói: “A Nương, con không biết điện hạ đã biết chuyện con là nữ nhi của Thục Lăng Hầu gia hay chưa, nhưng con biết rằng nếu hắn đã biết rồi, thì sẽ không có chuyện hắn ép con quay về hoặc là không ép con quay về đâu.”

Nàng dừng lại, đột nhiên nói về Thục Lăng Hầu.

“Như A Nương đã nói, thì phu thê Thục Lăng Hầu là có đại nghĩa, nhưng phần đại nghĩa này là vứt bỏ người, thì con lại không thể đồng cảm được.”

“Họ là người tốt, nhưng họ lại bất đắc dĩ mới đem con vứt bỏ thôi, bây giờ họ đưa con về, thì họ nên cảm thấy áy náy, thậm chí là đi lấy lòng con, con chẳng biết bản thân nên đối mặt với họ sao cho tốt đây.”

“Lúc điện hạ đưa con ra ngoài thì hắn đã cố ý không chọn thế gia, vì họ gò bó, nhiều lễ tiết, còn con thì không phải một lát thì có thể học được liền. Về phủ Thục Lăng Hầu có ràng buộc như thế nào thì con cũng chẳng biết.”

“Con chẳng biết là nếu bản thân trở về thì con sẽ được hưởng hạnh phúc của gia đình hay là bị trói buộc bởi lễ tiết nữa, nhưng con biết vì con không oán hận họ, nên con mới vô tri vô nhiễu, vô hoan vô bi. Điện hạ đã từng nói với con rằng dù người ngoài có đối xử với con như thế nào đi chăng nữa thì con phải biết rằng bản thân con xứng đáng được yêu thương.”

*Vô tri vô nhiễu, vô hoan vô bi (所以无知无扰,无欢无悲): Không ngu dốt, không vui vẻ, không buồn phiền.

“Vì vậy, Đa Nương đừng lo lắng cho con về chuyện đi phủ Thục Lăng Hầu sẽ bị hại nữa.”

Ánh mắt nàng kiên định, “Sinh ân đã báo, nếu họ thích con thì đó là mệnh con hợp. Nhưng nếu họ không thích con thì đó là số phận của con.”

Chiết Quân Vụ quỳ trên mặt đất, lưng thẳng tắp, ánh mắt lại dịu đi.

“Vì vậy có trở về hay không trở về, con thực sự không quan tâm.”

“Con chỉ là, chỉ biết là nếu điện hạ biết được chuyện này, biết được con là nữ nhi của Thục Lăng Hầu, biết được đời này vẫn còn được gặp lại nhau, thì hắn nhất định sẽ ở Đông Cung đợi con trở về.”

“Hắn sẽ hy vọng con quay về.”

Đôi mắt nàng đỏ hoe, môi thì run rẩy, nước mắt chợt rơi xuống.

“Từ ngày bị bán đi, bản thân con không thể quyết định đi đâu, được ở lại hay là đi tiếp, thì đó đều là chủ ý của người khác. Nhưng hôm nay, con muốn tự mình quyết định một lần.”

“Lòng con còn lưu luyến điện hạ, con muốn gấp hoa cho kịp, chứ không muốn đợi đến tháng ba năm sau hoa đào lại nở, đến lúc đó vật thì có nhưng người lại không.”

Nói xong, nàng lại cúi người xuống mặt đất nói tiếp: “A Đa, A Nương, nữ nhi bất hiếu nghĩ mình muốn được sống vì bản thân một lần, không muốn lo lắng quá nhiều, nên con cầu phụ thân, mẫu thân hãy thành toàn cho con.”

Thẩm Tranh thở dài, rồi đỡ nàng dậy, “Quân Quân, con đã nghĩ kỹ chưa?”

Chiết Quân Vụ gật đầu.

“Con đã nghĩ thông rồi.”

Nàng chỉ cần biết có một người ở trong kinh thành đợi nàng là đủ rồi.

Ngày đó, điện hạ nếu đã lựa chọn tiễn nàng đi thì hôm nay nàng sẽ vì hắn chọn quay về.

Thẩm Tranh lấy khăn tay lau nước mắt, sau đó cầm cây chổi lông gà ở bên cạnh đánh Ông Lang.

“Ta để cho ông có hoa kham chiết trực tu chiết, mà ông lại nói linh tinh, lần này thì hay rồi, khuê nữ đều bị ông nói là chẳng về nữa rồi.”

* Hoa kham chiết trực tu chiết (花堪折直须折): Những bông hoa có thể gấp thẳng và phải gấp lại. Là lời trong bài hát “Trang phục vàng” của một kỹ nữ thời nhà Đường.

Ông Lang cũng hối hận, nhưng cũng núp nhanh ở xung quanh, “Phải, phải, tại ta, đều tại ta.”

Ông cực kỳ hối hận rồi.

Nhưng phải làm sao đây?

Bị đánh vài cái, Ông Lang lúc này mới có thể ngồi xuống nói: “Quân Quân à, nếu con đã nghĩ kỹ rồi thì ta với A Nương cũng không thể ngăn cản được con nữa, chỉ là sự việc lần này cần phải giữ được bí mật, suy cho cùng thì điện hạ đã bí mật động tay vào, nên sau khi con về đến kinh thành cần phải liên lạc với điện hạ kịp thời, nếu chậm trễ thì sẽ phát sinh nhiều rắc rối đấy.”

Lại nói: “Hơn nữa...... Ta, ta với A Nương của con tất nhiên là luyến tiếc con rồi, hay con ăn Tết xong rồi hẵng đi có được không?”

Bởi vì trong nhà có thêm một khuê nữ, khác hẳn so với những năm trước hiu quạnh, nên họ đã chuẩn bị đồ Tết và quà cáp đi thăm họ hàng sớm, bây giờ nếu nàng đi lần này, e là trong đời nàng chỉ có lần này được trở về dùng nó thôi.

Ông thở dài, “Trời ơi, ông trời vẫn là bạc đãi ta, Thục Lăng Hầu chết tiệt, ông ta tìm nhanh như vậy làm cái gì chứ.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp