Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 4: Tóc


1 năm

trướctiếp

Tướng Quân⎯ ⎯ Đây là tên của con vẹt xanh Thái Tử Điện Hạ do đặt.

Hắn nhặt được con vẹt xanh này trong lúc hắn đang ở dưới gốc cây hóng mát thì trùng hợp nó từ trên cây rơi xuống và đập vào trong tay hắn.

Thái Tử Điện Hạ liền cảm thấy con vẹt này có thể có duyên với hắn. Ngoài ra, vị Tướng Quân này có thể hát một chút giai điệu dân gian và ngâm được một nửa bài thơ của trẻ con bắt đầu học chữ, điều này làm hắn rất vừa lòng.

Hắn cảm thấy Tướng Quân rất thông minh.

Thái Tử Điện Hạ thích người và động vật thông minh. Bây giờ, hắn mới phát hiện ra con vật thông minh này có thể do Chiết Quân Vụ nuôi nên thậm chí ngay cả con vẹt hắn cũng chán ghét.

“Là của ngươi nuôi?” Hắn ảm đạm mở miệng xác nhận.

Chiết Quân Vụ đang ôm Mao Mao, bị hắn nhìn cũng run rẩy, nơm nớp lo sợ nói: “Là, là của nô tì nuôi,…… Nhưng đến tháng 3 thì trong nhà nô tì lại hết lương thực, nên ba ngày nay vẫn chưa cho nó ăn nên nó liền bay đi mất, với lại bây giờ nô tì không nuôi nó nữa.”

Nàng vừa nói xong thì nghe Mao Mao một lần nữa hét lên gọi nàng bằng một câu kéo dài: “Quân Vụ a⎯ ⎯”

Tay Chiết Quân Vụ run lên, nàng đang ôm Mao Mao thì cả người đổ mồ hôi lạnh, trong lòng khẩn trương, càng ôm chặt Mao Mao, trông thực sự rất thật đáng thương. Dáng vẻ này khiến Thái Tử Điện Hạ cảm thấy mình giống như một tên ác bá nên hắn liền nặng nề hừ một tiếng.

Vì lười biếng chấp nhặt cùng một tiểu cung nữ ngu ngốc, nên hắn khó chịu xua xua tay đi, mặc dù không muốn đánh chết nàng cùng con vẹt, nhưng cũng hoàn toàn không muốn gặp lại một người một thú này nữa. Hắn nói với Lưu công công: “Tìm một viện hoang vu cho bọn chúng ở lại đi.”

Ai ngờ con vẹt này như thành tinh, nghe hiểu “bát cơm” của nó sắp khó giữ được nên vội vàng tung cánh bay về phía Thái tử, cái miệng nhọn của nó hét lên: “Điện hạ⎯ ⎯ Điện hạ⎯ ⎯ Núi có cây, cây có cành⎯ ⎯ Lòng yêu thích người, người nào có hay⎯ ⎯”

Thái Tử Điện Hạ: “……”

Thông minh, thực sự rất thông minh. Hắn vẫn chưa bao giờ thấy một con vẹt thông minh như vậy. Trái lại thật luyến tiếc.

Nhưng đây là nói về loại bài thơ lộn xộn nào vậy! Hắn tức giận nói: “Đây là ngươi nói cho nó biết?”

Cái này rõ ràng là do Chiết Quân Vụ nói, nàng liền vội vàng gật đầu, thành thật nói: “Là, là nô tỳ nghe lén được thơ.”

Thái Tử điện vốn là hạ lửa giận hừng hực qua đi, lại thấy trong mắt nàng chỉ có sợ hãi, biểu tình trên mặt rất thực, chẳng có chút xấu hổ nào như bị bắt gặp lén đọc những câu thơ vậy. Thái Tử Điện Hạ liền bỗng nhiên hiểu nhận ra một điều.

Nàng không hiểu.

Nàng không hiểu đây là có ý gì.

Nàng vẫn là cái nha đầu, mặc dù lại là một mỹ nhân đáng ghét, nhưng nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, bây giờ nàng chỉ nghĩ đến việc ăn một bữa cơm no mà thôi.

Thái Tử Điện Hạ muốn trách lại chẳng trách nên lời.

Chiết Quân Vụ cũng chẳng ngu ngốc, lúc này nàng cũng hiểu được câu thơ nhất định có vấn đề. Nàng vội vàng run rẩy giải thích: “Trong thôn có một học đường, bên cạnh đó là ruộng, lúc nô tì xuống ruộng đi cắt cỏ heo vất vả ở đó thì vừa nghe được bọn họ đang đọc sách.”

“Nô tì không biết câu này có nghĩa là gì, nô tì cảm thấy nó chỉ là một câu thơ, liền cố gắng ghi nhớ, lúc cắt cỏ heo, có thể Mao Mao ở trên lưng nghe thấy.”

Lông mày của Thái Tử Điện Hạ nhăn lại.

⎯ ⎯ Mao Mao……

Tên là cái gì!

Nhưng sau một một phen giày vò, hắn nhìn con vẹt tội nghiệp rơi vào tay mình rồi nhìn vào khuôn mặt tái nhợt trắng bệch của Chiết Quân Vụ, nhưng không vì thế mà hắn lại tức giận.

Vẫn là một tiểu cô nương nên hắn chẳng có lý do gì để tức giận như vậy. Bằng không truyền ra ngoài, lại trở thành trò cười trong miệng mọi người. Nghĩ đến việc người khác sẽ lấy chuyện năm đó ra để nói xấu sau lưng thì Thái Tử Điện Hạ không khỏi bực bội.

Hắn nói: “Hãy để nàng ấy nuôi Tướng Quân đi.”

Đợi nàng lớn một chút thì đuổi ra ngoài.

Chiết Quân Vụ liền bị Lưu công đưa ra khỏi cửa. Lưu công công vừa mới bị dọa đến gần chết, lúc này tâm tư đã sinh động trở lại. Mặc kệ quá trình như thế nào thì chí ít lúc này hắn đã hiểu được mình thực sự đã đánh cuộc chính xác.

Thái Tử thực sự đã thiếu kiên nhẫn với một người xấu xí trong cung điện này.

Hắn lau mồ hôi trên đầu rồi đưa người đến phòng Hoa Điểu, sau đó giao nàng cho Hạ Ẩn phụ trách về hoa và chim, “Giao người cho ngươi đấy.”

Hạ Ẩn là một cô nương có khuôn mặt tròn, có hai má lúm đồng tiền khi cười lên, miệng thì hết lời khen ngợi. Lưu công công liền quay lại nói với Chiết Quân Vụ: “Ngươi là người rất may mắn, nếu Thái Tử đã ra lệnh thì ngươi phải làm cho tốt đấy.”

Sắc mặt của Chiết Quân Vụ hơi nhợt nhạt, “Vâng.”

Nàng biết rằng hôm nay việc liên quan đến chuyện này cuối cùng cũng qua rồi. Xuân Ẩn thì khác với Hạ Ẩn, thích hỏi về chuyện trước đây của nàng, còn Hạ Ẩn thì rất trầm và điềm tĩnh, nàng ấy có một khuôn mặt biết cười nhưng lại không thích nói chuyện.

Chiết Quân Vụ cảm thấy cao hứng hơn khi ở cùng với nàng, chỉ là Mao Mao lại không vui, nó kiêu ngạo đi vài bước nhỏ đến trước mặt Hạ Ẩn, sau đó dùng miệng sửa sang lại một chút lông vũ, dừng lại một chút rồi đột nhiên bay đi, hướng về phía thư phòng, cao giọng kêu lên, “Điện hạ⎯ ⎯ Điện hạ⎯ ⎯ Hương vị đầu tiên của đôi môi đỏ mọng cùng xiêm áo, ngọc tuyết bộ ngực xây⎯ ⎯”

Thái Tử Điện Hạ vẫn còn chưa đọc xong liền giận dữ hét lên một tiếng, “Ai đã dạy nó!”

Tim của Lưu công công đập thình thịch, điện hạ tuy rằng thích tiểu tử này nên còn có thể dung túng nó như vậy, nhưng còn người khác thì lại chịu khổ.

Chiết Quân Vụ lại bị xách tới quỳ trước mặt Thái Tử Điện Hạ.

Lần này nàng kịch liệt lắc đầu, “Điện hạ, cái này không phải do nô tì dạy, thực sự nô tì chỉ mới dạy nó cái khác thôi.”

Nàng muốn sống.

Tính mạng của nàng từ trước giờ chưa bao giờ được tự do, nàng bị bán hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn sống sót, nàng không muốn chết nên chỉ có thể tự mình cố gắng.

Cả hàm răng nàng đều run rẩy, bạo gan nói: “Điện hạ, Mao Mao rất vâng lời, nô tì, nô tì dạy nó lại, nó nhất định sẽ không bao giờ như thế này nữa.”

Vì thế, nàng và Mao Mao đều có chuyện để làm. Có thể có chuyện để làm, vừa tạm thời thoát chết, vừa có thể có được cơm ăn.

Lưu công công lúc đó liền đứng bên cạnh, nghe những lời này, trên mặt chẳng hề lộ ra vẻ gì mà nhìn Chiết Quân Vụ như nhìn thấy người chết vậy. Bản thân hắn cũng biết rằng Thái Tử Điện Hạ ghét nhất là kiểu đùa bỡn tâm tư, nên thầm nghĩ trong lòng một tiếng hỏng bét.

Thái Tử đã nhìn thấu suy nghĩ cẩn thận của nàng ngay lập tức và hắn đã nhìn thấu điều đó. Nhưng suy nghĩ của nàng thực sự quá nông cạn. Theo quan điểm của Thái Tử Điện Hạ, thậm chí đây còn không phải là một suy nghĩ cẩn thận.

Những người trong cung này, ai cũng có thất khiếu linh lung tâm, còn đầu óc nông cạn như nàng thì đã chết từ lâu rồi.

*Thất khiếu linh lung tâm(七窍玲珑心)/Thất xảo linh lung tâm(七巧玲珑心): Xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ => về sau chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.

Vì một miếng cơm và có thể sống sót, liền vụng về “giới thiệu” “bản lĩnh” của mình, khiến Thái Tử Điện Hạ chẳng cảm thấy nàng là đang giở trò, mà lại ghét bỏ nàng có chút ngốc nghếch.

Nếu là người khác đến thì họ cũng sẽ không nói ra những điều ngu ngốc như vậy.

Hiếm khi Thái Tử Điện Hạ thấy được một người vừa ngu ngốc, vừa trung thực lại cùng với một con vẹt thông minh như một vị tướng này, nên liền quyết định lòng từ bi tha cho nàng lần này.

“Ra ngoài.” Hắn xua xua tay, “Đừng lượn lờ trước mặt cô.”

Lưu công công lại cảm thấy Chiết Quân Vụ thực sự tốt số, như vậy mà cũng còn có thể còn sống? Hắn suy nghĩ không ra được vì lí do gì mà Thái Tử không giết chết nàng, sau khi dẫn nàng ra ngoài, hắn tặc lưỡi ngạc nhiên, không ngừng nhìn về phía Chiết Quân Vụ mà trong lòng không khỏi lo lắng.

Lần này đến phòng Hoa Điểu một lần nữa, Hạ Ẩn đã sớm chờ ở một bên, vừa thấy nàng trở liền thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi trở về rồi, có muốn ăn gì không?”

Chiết Quân Vụ gật đầu, nàng thực sự rất đói.

Mao mao ở trong ngực nàng cũng không dám động đậy, vừa rồi hẳn là cũng dọa sợ nó, bây giờ cũng không chút thần sắc và cũng không bước đi tản bộ nữa, càng không dám vỗ cánh ngâm thơ, chỉ rủ đầu xuống, thân mình run rẩy, nhỏ giọng nói: “Quân Vụ a——”

Chiết Quân Vụ giáo huấn nó, “Ngươi đừng có chạy lung tung, cũng không được đọc thơ đấy.”

Hạ Ẩn mới vừa nghe Lưu công công ở bên kia nói về chuyện vẹt xanh và Chiết Quân Vụ vậy mà đã quen nhau từ trước, xúc động nói: “Cái này thật đúng là duyên phận.”

Mao Mao nhướng đôi mắt to như hạt đậu liếc nhìn Hạ Ẩn, rồi kiêu ngạo quay đi—— cho dù nó sống ở trong thung lũng chim, nó cũng không bao giờ cho phép mình cúi đầu trước một người chăm sóc cho mình.

Hạ Ẩn: “...... Thật sự thành tinh rồi.”

Chiết Quân Vụ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Hạ Ẩn lại nói: “Không sao đâu, vậy ngươi lo cho nó đi.”

Chiết Quân Vụ: “Vâng.”

Trước khi Hạ Ẩn đi, còn dặn dò nói: “Điện hạ đã đặt tên cho nó là Tướng Quân nên ngươi đừng gọi nó bằng cái tên nào khác nha.”

Chiết Quân Vụ cảm ơn nàng: “Đa tạ ngươi.”

Sau khi ăn xong, nàng dọn sạch hết chuồng chim, lại cho Mao Mao— Sau này thì gọi là Tướng Quân. Nàng cho nó ăn lần nữa, mắt thấy trời đã tối, Tướng Quân cần phải đi ngủ, nàng còn phải đợi công công trong phòng Hoa Điểu riêng gật đầu thì mới được về.

Trên đường thì gặp được Lưu công công, hắn mỉm cười và đưa cho nàng một miếng bánh, “Ta vừa mới thử hấp bánh trong bếp nhỏ, ta giữ một miếng cho ngươi đấy.”

Thật đáng thương, hôm nay tất nhiên đã sợ hãi rồi.

Chiết Quân Vụ liền cảm tạ hắn một lần nữa, đợi đến khi nàng trở lại căn phòng nhỏ của mình ở phía sau, từ cửa đến mép giường chỉ cách vài bước, như thể nàng bước trên không trung.

Một chút cũng không được yên ổn.

Trong căn phòng nhỏ của nàng có hai chiếc giường, một cái là của cung nữ không ở, còn cái còn lại thì hai ngày nay không thấy ai ở, nghe nói là bị bệnh nên phải chuyển ra ngoài, Xuân Ẩn nói nàng bệnh rất nặng, có thể về hay không thì cả hai hẵng nói sau.

Chiết Quân Vụ cũng mới biết, thì ra không thể bị bệnh trong cung. Nếu bị bệnh, thì ngươi cần phải di chuyển ra ngoài, còn công việc trong tay thì để cho ai làm? Chắc phải có ai đó giúp nàng làm việc, nếu ngươi bị bệnh trong một hoặc hai ngày thì không sao, còn nếu ngươi bị bệnh lâu rồi, lúc trở về thì sẽ bị mất chỗ.

Nghe Xuân Ẩn nói càng nhiều, Chiết Quân Vụ càng nghĩ đến lời nói của người phụ nữ to khỏe đã mua chuộc mình.

Nàng nói, “Ta đi tìm cho ngươi một chỗ tốt để ở đấy.”

Chiết Quân Vụ nằm trên giường và thu mình lại suy nghĩ: Đây không phải là một nơi tốt để đi, bên trong hoàng cung thì ăn thịt người, vì thế nàng lúc nào cũng có thể mất mạng ở đây.

Nếu nàng ở bên ngoài, thì tính là mình chịu đói, cũng là bữa đói bữa no nhưng lại có thể sống được, nhưng ở trong này thi không, ở đây mà nếu không cẩn thận thì có thể không được ăn bất cứ thứ gì nữa.

Nàng nhắm mắt và buộc mình bình tĩnh lại, trong đầu đem những chuyện xảy ra vào mấy ngày nay chậm rãi nghĩ lại qua một lần, càng nghĩ, cảm thấy mấu chốt vấn đề của nàng chính là xuất hiện một chữ “đẹp”. Có lẽ là một vấn đề của cuộc sống và cái chết, nên Chiết Quân Vụ bây giờ rất chủ động trong việc tự cứu mình. Sợ hãi và oán giận đều vô dụng, nàng cần phải tìm cách để sống sót như một người bình thường.

Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nàng đã nghĩ ra được một cách, liền nhanh chóng ngồi dậy và xuống giường và lấy ra một cây kéo từ bàn trước mặt.

Trên bàn nàng cắt chiếc mái bằng dày trên trán, phủ một nửa khuôn mặt của nàng.

Bây giờ, dù khuôn mặt nàng được cho là đẹp thì cũng bị che mất một nửa trên mặt rồi.

Cái này cũng không xấu lắm, nhưng cũng không tính là đẹp.

……

Ngày hôm sau vẫn còn chưa sáng thì Thái Tử đã khoác áo choàng đi ra ngoài. Mặc dù tháng 9 trời nóng, nhưng vào buổi sáng sớm lúc mặt trời mọc vẫn còn lạnh. Ánh sáng màu vàng sẫm của đèn mà Lưu công công mang theo vừa chiếu xuống mặt đất lại có thể chiếu rõ con đường phía trước.

Họ vội vã đến Nam thư phòng.

Nam thư phòng là nơi dành cho các hoàng tử đọc sách, hoàng đế cũng không cấp đãi ngộ cho Thái tử, nên cũng lệnh cho hắn đọc sách ở Nam thư phòng.

Tiên sinh dạy bọn họ là Hàn Lâm Viện lão học sĩ. Ông ta rất cổ hủ và nghiêm khắc trong việc dạy dỗ và cũng không vì lí do hắn là Thái Tử mà quan tâm nhiều đến hắn, bài tập về nhà vào các ngày trong tuần nếu có chỗ nào không tốt thì ông chỉ ra, còn làm tốt thì khen ngợi, đối với các hoàng tử đều bình đẳng như nhau.

Thái Tử Điện Hạ rất thích ông.

Hắn cũng không nguyện ý nhận lời khen chỉ vì làm Thái Tử. Chẳng hạn như hắn không cần các huynh đệ nhường hắn và để hắn làm bài tập trước.

Điều này thực sự chẳng thú vị.

Tuy nhiên, Thái Tử Điện Hạ cũng cảm thấy rằng bản thân hắn chẳng cần làm theo ai nhưng vẫn có thể đứng vị trí thứ nhất. Vì đạt được danh phù kỳ thực bốn chữ, hắn liền dành tất cả thời gian của bản thân để học tập, cũng chẳng dám nghỉ ngơi dù chỉ một chút.

Hắn mỗi ngày đều đọc sách và luôn đến sớm. Lúc tiên sinh chưa đến, hắn liền xem lại đoạn thơ trong sách trước. Nhưng sau khi xem lại cuốn sách hôm nay một lần và thư giãn chút thì hắn lại nhớ về chuyện hôm qua.

Đêm qua, hắn nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, bởi vì hắn đột nhiên nhận ra lần đầu tiên hắn thực sự có thể chịu đựng được “đẹp”.

Lúc còn nhỏ, những người đẹp như vậy dù lớn hay nhỏ, hắn đều rất ghét. Vì tật xấu này của hắn nên hoàng hậu đã đuổi tất cả cung nữ và thái giám ưa nhìn đi khi hắn đến thỉnh an.

Thế là toàn bộ Cung Trường Lạc liền trống rỗng.

Đúng vậy, những người hầu hạ trước mặt hoàng hậu đều ưa nhìn.

Sau đó vì hắn liền dần dần đổi thành dung mạo bình thường, lúc hắn đi lại thì cũng không còn cho cung nhân lui xuống nữa. Nhưng đến nơi khác thì chẳng ai quan tâm chuyện của hắn như vậy, chẳng hạn như phụ hoàng, Thái hậu và những huynh đệ khác của hắn.

Trong đó, lão Thất là người phiền nhất, vẫn cố ý tuyển chọn vài mỹ nhân để đáp ứng hắn—— Hắn sớm muộn cũng sẽ chọc hai mắt của lão Thất.

May mắn là sau này hắn trở thành Thái Tử và đã làm chủ được Đông Cung, Lưu công công đã đoán ra được ý định của hắn nên tìm vài người có tướng mạo bình thường đến.

Hắn vốn cho rằng mình đời này cũng sẽ không dung túng cho những người có dung mạo xinh đẹp xuất hiện tại Đông cung, nhưng vào hôm qua hắn ngoại trừ vừa mới bắt đầu chán ghét, thì sau đó cũng không có cảm giác gì nhiều lắm.

Thái Tử là một người thích tự suy ngẫm và phục bàn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, điều đầu tiên mà hắn cảm thấy là khuôn mặt của Chiết Quân Vụ lại khác với nhà sư năm đó, đôi mắt đẹp như lụa với nhiều sắc thái khác nhau—— Thái Tử đã từng nhìn thấy một bức chân dung của nhà sư trong cung của hoàng đế.

*Phục bàn (复盘): Là một thuật ngữ trong môn đánh cờ, sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ, quan sát kỹ lưỡng hơn trận đấu, suy nghĩ tính các bước đi tiếp theo và tích lũy kinh nghiệm.

Điều thứ hai là nàng trông rất thật thà và có trách nhiệm, khác hẳn với vị sư phụ kiêu ngạo trong những lời đồn đại.

Điều thứ ba là nàng còn rất nhỏ và chẳng có khả năng dụ dỗ Lãnh chúa.

Thái Tử như vậy mà đã suy nghĩ một lần về chuyện này, hắn liền chấp nhận những thay đổi của chính mình— mà hắn cho là hợp tình hợp lý. ( truyện trên app T Y T )

Còn người khác thì sẽ không bao giờ đổi được như vậy.

Khi đã hiểu được điều đó, hắn không nghĩ tiếp nữa, bắt đầu đọc ngay lập tức, vẫn như cũ chăm chỉ mỗi ngày và không dám chểnh mảng dù chỉ một chút.

Bên trong Đông Cung, Lý công công đang hỏi Xuân Ẩn cùng Hạ Ẩn.

“Quân Vụ thế nào rồi?”

Hạ Ẩn trầm mặc một lúc rồi nói ra một chữ, rồi lại không nói nữa, còn Xuân Ẩn thì cười và nói: “Đương nhiên tốt rồi, dáng dấp tốt, tính nết tốt, người cũng trung thực, không giống với vài người ỷ có Lưu công công làm chỗ dựa liền phách lối.”

Những lời này có vài chỗ chọc vào Lý công công đứng sau lưng Lưu công công. Tuy nhiên, những người hoạn quan này đều có tâm tư ẩn giấu nhất, chịu một đao kia ít nhiều cũng đã lấy đi một phần tâm tư của họ và họ chỉ nghe một nửa những lời khó chịu từ người khác.

Lý công công liền mỉm cười và nói: “Ai mà dám kiêu ngạo trên đầu Xuân Ẩn ngươi? Thì ngươi nói cho ca ca ta biết, ta sẽ thay ngươi đến thu thập hắn nha.”

Xuân Ẩn cũng cười: “Vậy lần sau ta sẽ nói cho ngươi, ngươi cũng không được từ chối đấy.”

Lý công công hơi trầm giọng nói: “Đừng có cười, ta nghiêm túc đấy, đây là chuyện mà Lưu công công nhờ ta hỏi thăm.”

Xuân Ẩn: “Ta nói rồi mà, nàng tất cả đều tốt, mới sáng sớm hôm nay nàng đã đến phòng Hoa Điểu để chăm sóc Tướng Quân rồi, nàng là một đứa trẻ ngoan.”

Đứa trẻ này theo nàng nói thì việc ở trong cung Thái tử cũng rất tốt, chỉ cần Thái Tử Điện Hạ ghét nàng như vậy thì nàng liền có thể sống tốt ở nơi khác.

Lý công công thấy không thể moi được gì từ miệng nàng, bèn lươn lẹo đổi sang câu khác, sau đó nói: “Ý của Lưu công công là chúng ta sẽ chăm sóc cho nàng nhiều hơn, vì tuổi nàng còn nhỏ, e là lại bị dọa, đã ở trong cung của chúng ta thì phải giúp đỡ nhau nhiều một chút.”

Xuân Ẩn cười như không cười nói một câu: “Đây mới là lời của Lưu công công dặn dò ngươi phải không?”

Lý công công trên mặt có chút không nhịn được, nhưng cũng không nói gì, nhìn lên bầu trời, Thái Tử Điện Hạ từ Nam thư phòng rất nhanh liền trở về nên hắn phải vội vã trở về để chuẩn bị ăn uống và thay quần áo.

Nhân tiện nói: “Lưu công công nói, có những chuyện nàng không hiểu thì các ngươi nhiều dạy dỗ nhiều một chút, những việc nặng cực nhọc thì đừng để nàng làm, có ý gì thì các ngươi cũng tự hiểu mà.”

Xuân Ẩn đương nhiên hiểu ra. Người như vậy tiến vào Đông cung, hôm qua có thể trở lại thì cũng không tệ lắm, cho dù là Lưu công công phân phó coi trọng, các nàng cũng sẽ không ghen tị, ai mà lại phàn nàn về việc được sống ở đây lâu vậy chứ?

Điện hạ có tính tình như vậy, ngươi càng đến trước mặt hắn đi, nếu mà Lưu công công kia không có chút tài năng thì khả năng càng chết càng nhanh. Xuân Ẩn cảm thấy rằng những việc nàng phụ trách bây giờ chính là vừa lúc không nhiều cũng không ít.

Đợi Lý công công rời đi rồi, nàng vừa đưa cho Thái Tử Điện Hạ đế giày, vừa có chút bĩu môi nói một câu: “Ta còn nhờ hắn nhắc nhở sao? Một rồi đến hai, cả hai đều xem mọi người như những kẻ ngu ngốc.”

Hạ ẩn: “Ngươi cùng hắn so đo cái gì, không thấy hắn bám Lưu công công sao, Lưu công công cũng không có để hắn gọi một câu cha nuôi với sư phụ à?”

Những lời này như đang giết người, Xuân Ẩn bật cười rồi nói, “Nhưng mà— đừng quan tâm đến Lý công công nữa, ngươi sáng nay có thấy đầu tóc của Quân Vụ không?”

Hạ Ẩn gật đầu, “Ta thấy rồi…… Là cái người thông minh, hiểu chuyện, có thể dạy.”

Xuân Ẩn cũng cảm thấy như vậy.

Sau đó nói: “Ngươi xem đi, chuyện Quân Vụ cắt tóc, Lý công công đường nào cũng nói cho Lưu công công đầu tiên để giỏi tranh công thôi.”

……

Thái Tử Điện Hạ từ Nam thư phòng đọc xong cuốn sách thì trời đã trưa, rồi lại đi Trường Lạc cung thỉnh an hoàng hậu, sau đó đến Từ Nhạc cung thỉnh an Thái hậu, cuối cùng nhẫn nhịn đầy bụng tức giận trở lại Đông cung.

Vì vừa rồi mẫu hậu cùng Hoàng tổ mẫu lại đề cập đến chuyện con trai nối dõi.

Để hắn nạp người trở về và mau mau sinh hạ hoàng tử, bọn họ thậm chí còn cho ra mắt vài cô con gái bình thường của gia tộc nhỏ, nhưng người ta đồn đại rằng mông to mới sinh được con trai.

Nghĩ đến điều này, Thái Tử liền cảm thấy khó chịu! Hắn chán ghét nữ tử, càng chán ghét thêm nữ tử thân cận, cái này liên quan đến sự chỉ trích của hắn từ nhỏ rồi.

Mà tạo thành đây hết thảy đều là phụ hoàng, mẫu hậu, Hoàng tổ mẫu, bọn họ lại cảm thấy bình thường và còn đang yêu cầu hắn nhanh đi nạp Lương Đễ, vì hoàng gia sinh con nối dõi.

Hắn lộng gió trên lòng bàn chân và đi bộ cực kỳ nhanh, còn Lưu công công thì mồ hôi ướt đẫm. Giữa trưa nắng chói chang, dù hắn sắp bốc khói cũng không dám thở, cũng không dám chọc giận vị chủ nhân đang tức giận này.

Nhưng đúng lúc này, tên Lý công công đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Lưu công công dù tức thậm chí còn không dám thể hiện ra bên ngoài, hắn sao lại không cảm thấy lúc trước Lý công công không thông minh cũng không ngu ngốc mới có thể đem hắn đến vậy?

Ý đồ đứng đó của Lý công công quá rõ ràng, dù có lùi bước cũng đã quá muộn, Thái tử nheo mắt lại mắng: “Lăn lại đây.”

“Có chuyện gì vậy?”

Chân của Lý công công đã mềm nhũn ra. Hắn quỳ trên mặt đất, ấp a ấp úng, trong lúc nhất thời lại bị cơn thịnh nộ của Thái tử dọa liền định nói dối cũng không biết nói như thế nào.

Vẫn là Lưu công công tiến lên đá hắn một cước, "Điện hạ hỏi ngươi câu hỏi đấy!”

Lý công công sợ hãi nói: “Nô tài, nô tài chính là muốn nói cho Lưu công công về chuyện Quân Vụ đã cắt tóc.”

Lưu công công thấy hắn nói tới tên của mình, hận không thể một bàn tay tát cho hắn một cái chết đi sống lại, trong lòng căm hận: “Chính là cái này sao?”

Lý công công run cầm cập: “Là, là. Nàng cắt tóc mái dày ngang trán che nửa khuôn mặt.”

Thái Tử nghe vậy, đột nhiên bình tĩnh lại.

Hắn nói, “Gọi nàng đến đây.”

Sau khi sải bước đi về hướng thư phòng, Lưu công công liền sửng sốt, hắn chỉ cảm thấy Điện hạ bây giờ càng ngày càng khó hình dung. Đợi lúc Chiết Quân Vụ đến, Lưu công công dùng ánh mắt còn lại để đi xem thần sắc của điện hạ, sau đó liền phát hiện ra ánh mắt điện hạ đột nhiên trở nên hết sức hài lòng.

Lưu công công lúc này khó hiểu nhìn về phía Chiết Quân Vụ dò xét: Làm sao mà nàng lại biết được điện hạ sẽ thích bộ dáng nàng như thế này vậy?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp