Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 48: Hồi kinh (1)


1 năm

trướctiếp

Ngày 18 tháng chạp, Kỳ Châu đột nhiên có tuyết rơi.

Không giống như tuyết lớn ở kinh thành, mỗi khi kinh thành có tuyết rơi, cần phải có một tiểu thái giám trong Đông Cung dậy sớm để quét tuyết, còn tuyết trên núi Kỳ Sơn lại rất mịn như những quả bóng nhỏ, nhưng lúc rơi xuống mặt đất chúng liền tan ra.

Nhưng dù vậy, Thẩm Tranh vẫn rất thích, bà vui vẻ nói: “Quân Quân, nhanh lên, A Nương đưa ngươi đi chiết hồng mai.”

*Chiết hồng mai (折红梅): Gấp quả mận đỏ.

Quả mận bị dính tuyết tựa hồ lập tức dính vào một chữ nhã này, không chỉ có Thẩm Tranh thích, mà Ông Lang cũng thích. Chiết Quân Vụ vẫn chưa lên tiếng trả lời thì Ông Lang đã mở miệng: “Phu nhân, ta cũng đi nữa, nhớ để lại mấy cành tươi cho ta nha.”

*Nhã (雅): Nho nhã.

Chiết Quân Vụ mặc xong y phục mới vừa đứng dậy. Sau khi nàng đến Kỳ Sơn, một tiểu nha đầu nói muốn hầu hạ nàng, Chiết Quân Vụ vội vàng từ chối, vì nàng chẳng có thói quen và cũng chẳng thích người khác hầu hạ mình, Thẩm Tranh thấy vậy, bèn để nàng tùy ý.

“Bản thân con thích là tốt rồi.”

Phu thê hai người đều là những người bình thường, họ bây giờ không đòi hỏi nàng là chủ tử thì nhất định phải có nha hoàn hầu hạ. Ông Lang còn rất vui vẻ, “Thì đó, lúc chúng ta còn nhỏ, làm gì có người hầu hạ mặc quần áo và ăn uống đâu? Vẫn là tự mình làm đấy thôi. Chắc chắn rồi, hai cha con chúng ta quả nhiên rất giống nhau đấy.”

Thẩm Tranh đỡ trán, “Đó là vì nhà ông nghèo thôi. Sau này ông mà có tiền, ông sẽ kêu người để hầu hạ, không muốn động tay động chân gì cả, vậy lúc đó ông cùng Quân Quân sẽ giống nhau nữa không?”

Chiết Quân Vụ ở bên cạnh liền bật cười. Phu thê hai người cãi nhau, làm người khác không thể chen miệng vào được, nàng phủ thêm chiếc áo choàng đỏ rồi nói: “A Nương, chúng ta có thể đi được rồi.”

Thẩm Tranh: “Đi đi đi, đợi lát nữa tuyết mà ngừng thì chiết mai liền mất đi ý nghĩa đấy.”

Cả ba người cùng nhau ra ngoài, bởi tuyết trắng rơi trên mận đỏ ở bên trong vườn mận quả nhiên rất tao nhã, Chiết Quân Vụ vẫn như cũ không hiểu những thứ này lắm, nhưng nếu cảm thấy đẹp thì cũng coi đã như hiểu được vẻ đẹp của hoa mận đi.

Nàng dùng kéo cắt hai cành xuống, cũng không tốn sức bao nhiêu, nhưng Ông Lang ở bên kia lại bẻ gãy mấy cành xuống, Thẩm Tranh nhìn bọn họ, cười nói: “Thật là ăn tươi nuốt sống y chang nhau mà.”

Ông Lang cũng không tức giận, chỉ nói: “Có hoa đáng giá thì phải bẻ, đừng đợi không có hoa mới bẻ cành.”

Thẩm Tranh: “Lòng tham thì luôn có đạo lý mà, ông thấy Quân Quân còn tiết chế hơn ông đấy.”

Ông Lang lập tức xoay người lại dạy Chiết Quân Vụ: “Con có nghe được câu thơ mà vi phụ ban nãy nói không? Cần phải nhớ kỹ, người lúc này nên vui thì nên vui, nếu kiềm nén bản thân thì sống có ý nghĩa gì nữa?”

“Ta chỉ muốn được sống như thế này. Nếu thích hoa mận, thì ta gấp thêm vài cành nữa. Nếu không thích hoa cúc, thì ta sẽ không nhìn. Con người sống phải luôn tùy ý có phải không? Nếu chỉ kiềm nén bản thân bằng cách gấp lại chỉ một hoặc hai cành, thì qua ngày hôm nay, sẽ chẳng có quan niệm nghệ thuật về tuyết rơi nào, đến khi chiết cành hoa mận thì chỉ còn tiếc nuối thôi.”

Trên tay ông cầm một bó mận đỏ, vừa chiết vừa làm ra bộ dáng dạy dỗ nữ tử, “Vì vậy a, đừng nhìn vi phụ chiết nhiều nữa, vi phụ chỉ làm theo ý của bản thân mà thôi.”

Chiết Quân Vụ nghiêm túc nghe giảng, ghi nhớ rồi ngoan ngoãn gật đầu, “Hãy làm theo lời phụ thân dạy.”

Thẩm Tranh: “……”

Bà cười: “Bây giờ ông đã có thể tìm được một hài tử ngoan để nghe ông nói bậy bạ rồi đấy.”

Bà lắc đầu, “Đi thôi, đừng chiết nữa, nếu lại chiết nữa, cây mận này sẽ bị ông chiết trụi mất.”

Ông Lang cũng rất vui vẻ, nhiều năm như vậy mà Chiết Quân Vụ vẫn là người đầu tiên nghe ông rất ngoan ngoãn khi ông nói như vậy, vì vậy ông quay lại và ném tất cả hoa mận xuống tảng đá bên cửa sổ, “Đến đây, Quân Quân, vi phụ sẽ dạy con những đạo lí khác.”

Nhưng giọng nói vừa dứt trong chốc lát, cũng chẳng thấy khuê nữ ngoan ngoãn như ngày thường phụ họa theo, mà nàng chỉ nhìn ông đặt bình mai vàng bên cửa sổ đến ngây người.

“Có chuyện gì vậy con?”

Ông Lang khó hiểu, “Vi phụ làm sai cái gì sao?”

Chiết Quân Vụ lắc đầu, “Không có gì...... Chỉ là A Đa, nữ nhi nghĩ mình muốn cắm hoa mận vào bình thôi.”

Ông Lang mỉm cười nói: “Vậy thì con đi đi.”

Sự nghiện ngập giảng đạo của ông vẫn còn nhẫn nại.

Chiết Quân Vụ thở dài một tiếng, liền từ trong kho nghiêm túc đem ra vài chiếc bình hoa, lần lượt cắt bỏ cành thừa và nhụy hoa, rồi để những bông hoa mận này xen kẽ trong bình, nhìn thật đẹp mắt.

Ông Lang: “Thật không tưởng tượng được con còn biết cắm hoa nữa đấy.”

Ông tò mò nói: “Ta thấy tài nghệ cắm hoa của con có thể theo được, nhưng mà ai đã dạy cho con vậy?”

Một lần cắt thì một lần gấp, tất cả đều có quy tắc của nó, chứ không phải là tùy ý cắm bình thường.

Chiết Quân Vụ ngừng tay lại rồi nhỏ giọng nói một câu: “Là điện hạ.”

Vào năm đó, khi nàng chiết cành hoa đào rồi ném lên bệ cửa sổ, điện hạ cảm thấy không đẹp lắm, bèn dạy nàng cắm hoa trang trí vào bình.

Trong phút chốc, nàng cảm thấy cô đơn, “A Đa, con bê cho A Nương một bình hoa mận nha?”

Ông Lang vội vàng nói: “Tốt lắm.”

Nàng cười ra đến cửa thì trong phút chốc khóe miệng lại hạ xuống. Nhìn bông tuyết rơi bên ngoài, nàng thở dài một hơi.

Nàng nhớ điện hạ. Nỗi nhớ nhung này, ban đầu rất mãnh liệt, mỗi lần nhớ tới hắn nàng sẽ khóc, nhưng sau đó ngày càng nhạt đi và nó vẫn đọng lại trong lòng nàng, sau đó nó càng ngày càng yếu đi mà chẳng bao giờ biến mất.

Mấy ngày trước, đại bá Ông Kiện lên núi nói rằng sẽ dẫn bọn họ xuống núi ăn Tết, tiện thể đến tham dự hôn lễ của tiểu chất nữ.

− − Đó là tiểu tôn nữ của hắn và cũng là tiểu chất nữ của nàng.

Cuối cùng nàng gọi Ông Kiện là đại bá, Ông Lang và A Đa. Họ đều là vai vế tiền bối. Chiết Quân Vụ liền nghĩ đến việc tặng quà. Thẩm Trịnh mỉm cười nói: “Không sao đâu, A Nương đã chuẩn bị tốt cho con rồi.”

Ông Kiện trêu chọc: “Đệ muội e là ngay cả của hồi môn, muội cũng đã bắt đầu tích góp rồi.”

Mọi người trong một căn phòng cười lên, nàng cũng cười theo, nhưng trong lòng nàng lại bắt đầu mông lung.

Dường như nàng cảm thấy rằng nàng sẽ không thể kết hôn với bất kỳ ai ngoại trừ điện hạ.

Nhưng những lời này nhất định không được nói ra, nên nàng chỉ cười cười, sau đó lẳng lặng ngồi ở một bên, nghe các bậc trưởng bối nói chuyện.

Những năm tháng trên núi thật tốt, có A Đa, A Nương, trời nắng thì tắm nắng, trời mưa thì nghe A Đa đánh đàn, khi bông tuyết tung bay thì cả nhà cùng đi gấp quả mận đỏ.

Nàng nhìn xuống cái bình đựng mận đỏ, chậm rãi thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục cười và đi gặp Thẩm Tranh.

Nhưng chưa kịp tới cửa nhà Thẩm Tranh, thì nghe thấy tiếng xe ngựa từ bên ngoài truyền đến. Chiết Quân Vụ tò mò đi đến xem, chỉ thấy Ông Kiện xuất hiện ở cửa cùng với một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi.

Nàng tò mò bước tới, “Bá phụ, sao người lại ở đây? Còn vị này là?”

Thiếu niên hào hứng tiến lên một bước, nhưng lại không dám nhận ra, hắn đi đến gặp Ông Kiện, khi thấy Ông Kiện gật đầu, hắn mới tiến thêm một bước và gọi nàng một tiếng, “Muội là Yểu Yểu à!”

Chiết Quân Vụ mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn lắc đầu, “Không phải, ngươi nhận nhầm người rồi.”

Kết quả, vừa dứt lời, nàng đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ sau cánh cửa bước ra, vừa nhìn thấy nàng liền kích động hô lên một tiếng: “Tam Nha.”

Chiết Quân Vụ trừng mắt: “Đại ca?”

Nàng đi được vài bước rồi lùi lại, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, “Đại ca, sao huynh lại ở đây?”

Chiết Đại Điền quá phấn khích đến nỗi chẳng nói được nên lời, còn Chiết Quân Vụ chỉ nhìn về phía Ông Kiện.

Ông Kiện sờ mũi và nói: “Quân Quân, chuyện này nói ra thì dài lắm.”

Trong lúc Ông Kiện đang nói chuyện thì thấy đệ đệ cùng đệ muội đi ra, ông liền thở dài và cảm thấy chuyện này thật sự rất lộn xộn. Ông ta liền gọi mọi người vào phòng ngồi xuống đối mặt, ông đắn đo một lúc rồi nói: “Vị công tử này là đại công tử của Thục Lăng Hầu gia ở kinh thành, Chiết Trí Viễn.”

Sau đó ông chỉ vào Chiết Đại Điền nói: “Đây là nghĩa phụ trước đây của Quân Quân, tên là Đại Điền.”

Sau khi nói xong, Ông Kiện không khỏi thở dài một tiếng, rồi nói với phu thê Ông Lang một cách khó khăn: “Chiết công tử nói, Quân Quân là muội muội ruột của hắn.”

Ông Kiện rất đau đầu. Thật vất vả cho Thái tử đã phái người tới, còn ông thì phải dỗ dành đệ đệ với đệ muội để nhận được nữ nhi, sau đó ông thấy bọn họ sống vui vẻ, trong lòng của ông cũng rất vui, ông cho rằng năm nay ăn Tết, đệ đệ với đệ muội cũng có nữ nhi để hiếu thuận, vậy là tốt rồi. Bỗng nhiên công tử của Thục lăng Hầu gia lại mang theo người tới cửa. ( truyện trên app T Y T )

Lúc đó, Ông Kiện cảm thấy không ổn. Dấu vết của Chiết Quân Vụ vào cung lúc đó đã được thay đổi rồi chôn vùi một đường đến phủ của ông ta. Đây vốn là để che giấu tai mắt của mọi người, nhưng làm như vậy thì cũng không quá kỹ càng chu đáo, nói chung, nếu người nhà muốn điều tra thì tra nhanh thôi.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Thái Tử vẫn không có động tĩnh gì, mà Ông Kiện cũng không biết Thục Lăng Hầu sao có thể tra ra nhanh đến như vậy, rốt cuộc có phải là ông ta đã can thiệp hay không.

Chỉ là hết thảy các loại suy nghĩ đều không thể lộ ra ngoài, chẳng cần biết Thái Tử có nhúng tay vào hay không, hoặc là suy nghĩ gì đi chăng nữa thì người đến tìm này lại không đơn giản là người nhà như vậy, mà là người của phủ Thục Lăng Hầu.

Mà cho dù hiện tại phủ Thục Lăng Hầu có tìm thấy Quân Quân ở nhà họ nhanh đến đâu, thì ông ta vẫn luôn tìm trước được. Cuối cùng, tướng mạo của Quân Quân là như thế này, cho dù sau này nàng có xuất giá hay làm điều gì khác, mọi người vẫn có thể tìm được nàng, chẳng qua là vấn đề về thời gian mà thôi. Hơn nữa, người nhà không chỉ là phụ mẫu thân sinh, mà còn là Thục Lăng Hầu gia, vì thế thân phận này rất tuyệt vời, nhưng Ông Kiện lại không nắm bắt được quan điểm của Thái Tử, nên ông cũng không biết mình có nên từ chối giúp Quân Quân hay không.

Vì vậy, ông đắn đo suy nghĩ cho rằng người đến chỉ có khả năng chính là mang nàng đi.

Ông Kiện thở dài một tiếng, đại khái là chuyện đã bị tìm đến cửa rồi.

Mặc dù Ông Lang sống ẩn dật trên núi rừng và là một người vũ văn lộng mặc, nhưng tính tình cũng không dễ chọc, nhìn chằm chằm vào Chiết Trí Viễn, rồi mở miệng: “Ngươi nói nàng là muội muội của ngươi thì chính là muội muội của ngươi à, ngươi có bằng chứng nào không?”

*Vũ văn lộng mặc (舞文弄墨之): Tài tử văn nhân múa văn nghịch mực.

Chiết Trí Viễn cũng không cảm thấy giọng điệu của đối phương gay gắt, bèn vội rút ra một chiếc quạt lông vũ, Chiết Quân Vụ nhìn cây quạt đó rồi nhìn về phía Chiết Trí Viễn.

“Đại ca?”

Chiết Đại Điền cẩn thận nói một câu, “Tam Á− − không phải, Yểu Yểu, hắn thực sự là đại ca ruột của con, con là, con là do A Đa nhặt được về.”

Năm đó, hắn cũng còn nhỏ và cũng chẳng có nhiều ký ức, cho đến khi lớn lên có ký ức thì người nhà đã dạy cho hắn biết được Tam Nha là muội muội ruột của hắn. Chẳng ai ngờ rằng mặc dù Tam Nha lớn lên nhìn không giống người nhà của họ, nhưng A Nương lại nói rằng Tam Nha là được Bồ Tát báo mộng phái đến, nàng có mệnh phú quý nên hiển nhiên không giống.

Ai ngờ được rằng sau khi A Nương đã đem bán Tam Nha đi thì đối với họ mà nói, Tam Nha là do họ đã nhặt về. Bây giờ dù cho không có đồ ăn và không nỡ đi chăng nữa, thì bà cũng phải bất đắc dĩ làm vậy, chẳng lẽ nói là bà đem bán thân sinh của mình đi sao?

A Nương khóc, họ cũng khóc nhưng cũng không thể trở về được nữa, vì năm thiên tai này có rất nhiều xác chết, nên họ đã lánh nạn vào thị trấn, nhưng người ở đó lại không dám đuổi họ ra, nếu không thì chính họ cũng là xác chết.

Đã được một năm, cả nhà mới được ăn đủ no, nhưng lúc này dù có tích góp bạc đi tìm Tam Nha thì cũng chẳng có cách nào cho đến khi người của Thục Lăng Hầu gia tìm được bọn họ.

Chiết Đại Điền vặn tay nói: “Đại ca hiện tại thì bình an vô sự, Tam Nha, được thấy muội bây giờ thật tốt quá, A Nương cũng có thể ngủ ngon rồi.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không lễ phép, nhưng là rất cảm kích Ông gia, hắn quỳ trên mặt đất dập đầu xuống ba cái, "Đa tạ lão gia và phu nhân, từ khi tra được Tam Nha làm khuê nữ của hai người và cũng không phải chịu nhiều đau khổ, trong lòng này của con mới đỡ hơn rất nhiều.”

Lại cũng chẳng phải là thân sinh, nhưng cũng đau đớn cho muội muội suốt mười mấy năm trời, lúc biết nàng vẫn ổn thì hắn chẳng có từ ngữ nào diễn tả được nỗi lòng của hắn nữa. Ông Lang và Chiết Quân Vụ vội tiến lên để đỡ hắn dậy.

“Đại ca, trên đất lạnh lắm.”

Giọng nói của nàng có chút thất thường, sau đó chậm rãi nói có chút nghẹn ngào: “Muội biết, muội biết là A Nương đã lén bán muội đi, nhưng trong lòng muội thật sự rất vui.”

Lúc trước điện hạ đã từng hỏi nàng, nàng hi vọng A Nương lén bán nàng đi hay là cả nhà âm thầm bán nàng, thì nàng lại khẳng định là hy vọng A Nương bán nàng.

Mặc dù gia cảnh của nàng từ nhỏ đã không khá giả, nhưng đại ca nàng lại lén đưa nàng đi chặt củi và cành tre để làm nghề mộc, nhị ca thì dạy nàng cược xúc xắc, tứ muội cùng ngũ muội cũng coi như nghe lời, A Đa mặc dù buồn bực không lên tiếng, nhưng cũng bắt cho nàng mấy con dế nhỏ để chơi, còn A Nương mỗi lần đi chợ trở về, sẽ mang cho nàng một ít đồ ăn vặt.

Mọi thứ ở nhà đều ổn và nàng còn có thể lén nuôi một con vẹt trên núi, sau bao nhiêu năm như vậy, không phải chỉ một câu đơn giản là hận A Nương đã bán nàng thì có thể quên được.

Bây giờ nàng đã biết được chân tướng sự thật, mặc dù trong lòng vẫn còn chua sót về cảm giác bị bỏ rơi, nhưng nàng cũng không oán hận nữa. Phần lớn ân oán của nàng đã được chữa lành nhờ sự nuông chiều của Thái Tử ở Đông Cung trong hai năm nay, khi một người có tình yêu mới, thì họ luôn quên đi những hồi ức không đẹp đó.

Nàng ngơ ngác nói, “Có một cái lý do như vậy, thì con đã nghĩ thông suốt rồi. Không phải do con xấu, cũng không phải là con đã làm điều gì đó khiến A Nương tức giận, mà đây là vì con không phải thân sinh nên đó là lí do tại sao có năm huynh đệ tỷ muội mà chỉ bán đi mình con, vì bà ấy không nỡ vứt bỏ đi ruột thịt của mình...... Như vậy, con có thể cảm thấy yên tâm rồi.”

Thẩm Tranh nghe vậy cảm thấy đau lòng, kéo người ngồi gần lại nàng, “Quân Quân, trên đất lạnh lắm, con mau ngồi lại đi.”

Chiết Trí Viễn: “Yểu Yểu, con đừng sợ, lần này đã tìm được con, nên đại ca sẽ đưa con trở về gặp A Đa, A Nương, còn có các huynh đệ tỷ muội của con nữa, có được không?”

Lúc này Chiết Quân Vụ mới nhìn hắn lại lần nữa. Nhưng trong giây lát đó, nàng chẳng nói gì. Nàng nhìn về phía Chiết Trí Viễn, yên lặng nhìn hắn một lúc rồi nói: “Con đã từng nghe qua một câu chuyện của gia tộc Thục Lăng Hầu rồi.”

Khi nàng mới đến Đông Cung, Tiểu Thịnh đã từng kể cho nàng nghe về chuyện của gia tộc Thục Lăng Hầu.

Nàng chậm rãi mở miệng: “Con từng nghe nói rằng một nhà Thục Lăng Hầu bất đắc dĩ phải vào sa mạc trong thời loạn lạc. Sau đó, cả nhà bị gió và cát thổi đi nên họ mới bị tách ra. Lúc đó, gió trong sa mạc rất mạnh, cát bay nhiều, ai nấy bước đi cũng khó khăn và họ có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào trong cảnh nguy hiểm đó.”

Thế là vào thời khắc sinh tử và lúc bước đường cùng, Thục Lăng Hầu đã quyết định vứt bỏ một nữ hài nhi trong ngực hắn, có phải vậy không?”

Chiết Trí Viễn đương nhiên biết chuyện của nhà mình.

Điều này từng được người đời ca tụng, nhưng khi nói ra chuyện nữ hài nhi bị bỏ rơi, hắn lại cảm thấy có chút hổ thẹn.

Hơn nữa, khi nàng đang nói về chuyện có thể mất mạng bất cứ lúc nào trong hoàn cảnh nguy hiểm đó và bị rơi vào bước đường cùng như vậy, chỉ khiến khuôn mặt của hắn có chút hoang mang không thể giải thích được. Chiết Trí Viễn nhìn nàng, lại nhìn thấy được khuôn mặt nàng rất bình tĩnh. Nàng không có bất kỳ sự tức giận hay bối rối nào, mà chỉ hỏi một câu hỏi bình thường.

Khá lâu sau, hắn mới khó khăn gật đầu, “Vâng.”

“Hồi đó, A Đa và A Nương đau lòng suốt mấy năm, năm nào cũng làm ngày giỗ cho muội...... À không phải, là ngày mất đi muội, A Đa và A Nương đều sẽ dừng hết mọi thứ để cầu nguyện cho muội.”

Chiết Quân Vụ nhẹ nhàng ừ một câu, “Ngày kỉ niệm của muội...... là khi nào vậy.”

Chiết Trí Viễn, “Ngày 10 tháng 3.”

Trong lòng Chiết Quân Vụ biết rõ. Khi nàng còn nhỏ, A Đa cùng A Nương đều nói rằng ngày sinh nhật của nàng là ngày 13 tháng 3.

Ngày 13 tháng 3 được cho là ngày mà A Đa đưa nàng về nhà.

Nàng ngồi ở chỗ đó có chút hốt hoảng, muốn nói vài câu, nhưng lại cảm thấy như chẳng nói được gì.

Tuy nhiên, Thẩm Tranh có phần không hài lòng với những gì Chiết Trí Viễn nói, “Nếu đã như vậy, thì tại sao phụ mẫu của ngươi không đến, có chuyện gì còn quan trọng sớm hơn chuyện gặp nữ nhi à.”

Chiết Trí Viễn giải thích: “A Đa vốn định đến, chỉ là bản thân con cũng muốn đến sớm để được gặp muội muội nên con mới cầu xin A Đa cho con đến tìm muội muội. Hơn nữa, A Đa và A Nương còn có rất nhiều việc phải làm, một người là quan trong triều nên không thể dễ dàng rời khỏi kinh thành, còn một người là tộc trưởng, phải gánh vác lo chuyện trong nhà, nên cũng không thể trốn đi được. A Đa và A Nương còn dặn dò con mỗi ngày đều phải viết thư về để cho họ khỏi lo lắng.”

Nói xong, một lúc sau hắn mới nhận ra một điều gì đó.

“Ông bá phụ, bá mẫu, tiểu chất vô cùng cảm kích hai người đã cứu Yểu Yểu, chỉ là bây giờ đã tìm được nàng rồi, phụ thân và mẫu thân lại nhớ nhung, họ muốn sớm đưa Yểu Yểu trở về.”

*Tiểu chất (小侄): Cháu trai.

Thẩm Tranh nhìn chằm chằm, đang định nói, lại thấy Ông Lang nhìn bà nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhìn sang bên trái rồi bảo bà nhìn Quân Quân đang ngồi phía bên đó. Thẩm Tranh nhìn lên thì thấy Chiết Quân Vụ dù chỉ lẳng lặng ngồi chỗ đó nhưng lại không giống như nghe họ nói chuyện.

Nhưng họ đã cùng ăn và cùng sinh sống với nhau được ba tháng rồi, Thẩm Tranh đã hiểu rõ Chiết Quân Vụ, bà quan sát cẩn thận, chỉ thấy trong ánh mắt của nàng có một loại tia sáng khác.

Đó là biểu hiện chưa từng có của nàng kể từ khi đến núi Kỳ Sơn, dường như là hy vọng và cầu nguyện.

Sau đó, nàng chợt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng và trời bắt đầu mưa.

Thẩm Tranh thì nghe nàng nói một tiếng.

“Trời lại mưa nữa− − Mùa đông kiểu này có thể chẳng cần đi dầm mưa ngắm hoa đào a.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp