Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 47: Đây là một bài văn ngọt ngào (sửa đổi một phần miêu tả tâm lý của Thái Tử)


1 năm

trướctiếp

Thục Lăng Hầu không gióng trống khua chiêng đi tìm nữ nhi của mình. Vì họ cũng có những cân nhắc riêng của mình.

“Nếu thực sự bị bán đi để làm một nha hoàn thì còn đỡ, nhưng nếu đi đến vùng câu lan thì rất khó để lấy được một người tốt.”

*Câu lan (勾栏): Là nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.

Triệu Thị khóc ròng nói: “Khuê nữ của chúng ta chẳng lẽ chỉ vì quá khứ đáng xấu hổ nên sau này phải sống bơ vơ hay tùy ý gả cho một sơn dã thôn phu sao?”

“Chắc chắn là không được rồi, nên chuyện quá khứ của nàng không thể bị quá nhiều người biết, nếu không sau khi nàng trở về, thì thế gia tiểu thư ở trong kinh thành đều không thể ngẩng đầu lên được nữa.”

Thục Lăng Hạo cũng cảm thấy có đạo lí, bèn thở dài: “Mệnh của Yểu Yểu thực sự là quá khốn khổ rồi.”

Bây giờ đã là tháng mười một, hầu như cứ cách vài ngày lại có những thư tín mới được gửi đến, tất cả đều là những tin tức mới nhất từ Vân Châu. Từ những chi tiết nhỏ, Thục Lăng Hầu mới biết Yểu Yểu được phụ mẫu gia nuôi dưỡng rất tốt.

“Nghe nói nàng ấy là một cô nương rất lương thiện. Người dân trong thôn nói rằng nàng còn cứu được một con vẹt và nuôi nó được hai ba năm rồi.”

Chỉ sau khi nàng bị bán, con vẹt cũng bay luôn.

Thục Lăng Hầu và Triệu Thị hiện giờ mỗi ngày đều đợi bên Vân Châu gửi thư, bọn họ còn sợ một điều: Yểu Yểu đã chết trên đường bị bán đi.

“Ta nghe nói đó là hài tử, đặc biệt là những hài tử bị bán, có một đứa bị chết do sơ ý, còn người trung gian thì không chữa bệnh cho chúng.” Triệu Thị vừa nói vừa muốn khóc: “Yểu Yểu đáng thương của ta, con nhất định phải còn sống đó.”

Hai người ôm đầu khóc rống, Thục Lăng Hầu nói: “Nếu không phải không đi được thì ta nhất định phải đi Vân Châu. Chỉ đi một mình rồi về nên không thể nói được lại bỏ lỡ trên đường thì sao, bây giờ chỉ cần đợi tin chính xác của quản sự, thì ta liền xin Bệ Hạ nghỉ phép, ta nhất định phải đích thân đưa nàng trở về.”

Đang nói chuyện thì thấy người hầu gửi thư đến, không chỉ người hầu mà cả bốn hài tử trong nhà cũng đi cùng.

“Phụ thân, mẫu thân, gần đây hai người rất bất thường, làm chúng con lo lắng, cho nên mới đến xem - các người khóc sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng con đều trưởng thành rồi, dù nói ra thì cũng chẳng giúp được cho hai người sao.”

Thục Lăng Hầu thở dài lần nữa, ngẫm lại các hài tử cũng lớn thật, rồi bọn chúng cũng sẽ biết chuyện này, liền kể ngắn gọn câu chuyện cho Yểu Yểu.

“Cũng chẳng biết phải mất bao lâu nàng mới được trở về nhà, ta cùng với A Nương ngươi hi vọng cả đời này có thể tìm được nàng, nhưng e là nàng đã......”

Mọi người đều hiểu ý tứ trong đó, bốn hài tử thật không thể tin được, nhưng đợi sau khi phản ứng liền kích động đến vạn phần, “Nói vậy là, muội muội vẫn còn sống ư?”

Thục Lăng Hầu gật đầu: “Nàng còn sống, nhưng đang chịu khổ, đã gần 3 năm rồi, bây giờ ta cũng chẳng biết nàng đang ở đâu.”

Triệu Thị che miệng khóc: “Mấy ngày nay, chỉ cần nghĩ đến là ta lại muốn khóc, không cầm được nước mắt.”

Lúc này, Thục Lăng Hầu đã mở thư đọc. bỗng nhiên hắn ta trừng lớn hai mắt, nói một câu: “Tốt, tốt lắm— phu nhân, ngươi nhìn xem, đã có manh mối rồi đấy!”

Triệu Thị vội vàng đoạt lấy bức thư, đọc nhanh như gió và cuối cùng dừng lại ở một chỗ trong bức thư.

“Trương thị đã bán Yểu Yểu cho một người nào đó trong cung, nhưng vẫn không được chọn, sau đó lại bị người trung gian đem bán vào phủ Kỳ Châu rồi.”

Triệu Thị cực kỳ kích động, “Ở phủ Kỳ Châu, mau, mau kêu người đi tìm.”

Chiết Trí Viễn bình tĩnh hơn nhiều, nói rằng: “Phụ thân, con chẳng biết tên của muội muội bây giờ là gì, vậy nếu con đi tìm thì nên tìm tên gì đây?”

Phụ thân vẫn còn muốn làm giá, nhất định không rời đi, còn hắn nay đã lớn tuổi rồi, tuy đã đính hôn nhưng dự định năm sau sẽ cưới, vì thế việc đi tìm kiếm trong năm nay thì không gì có thể làm chậm trễ được.

Thục Lăng Hầu đang đọc lại bức thư, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui mừng, "Tên là Tam Nha - lúc Trương thị bán nàng cũng gọi nàng là Chiết Tam Nha, chỉ là trước đây tiên sinh dạy học đã đặt cho nàng một cái tên, sau đó nghĩa phụ nói nó còn được gọi là quần phụ...... nhưng lại không biết được tên chính xác của nó là gì, cũng chẳng biết có đúng không.”

*Quần phụ (裙妇): Người phụ nữ mặc váy.

Hắn vốn định đích thân đi, nhưng nghĩ lại Chiết Trí Viễn cũng không tồi, bèn căn dặn: “Vậy ngươi thu xếp một chút rồi đi.”

Chiết Trí Viễn gật đầu, “Một khi rời đi, ta nhất định sẽ tìm được muội muội.”

Lão nhị của Chiết gia, Chiết Trí Quang cũng cười nói: “A Đa, A Nương, vậy chúng ta hãy hủy bài vị của muội muội đi, đây không phải điềm lành đâu.”

Triệu Thị lúc này mới nhận ra rằng mình đã không hủy bài vị cho Yểu Yểu, liền vội đích thân đi vào từ đường. Chiết Minh Châu đi theo, “Bá mẫu, để ta giúp ngươi.”

Tận đáy lòng nàng cười vui vẻ, kỳ thực bao nhiêu năm nay thúc phụ thúc mẫu đã bỏ rơi nữ tử của mình để cứu nàng, chuyện này đã đè nặng trong lòng nàng, khiến nàng cảm thấy thật áy náy không chịu nổi.

Bây giờ vậy mà biết rằng Yểu Yểu vẫn chưa chết, nàng không khỏi vui mừng, "Đợi đường tỷ trở về, con sẽ mang nàng đi chơi, dạo chơi ngoại thành, thả diều, đọc sách, viết chữ, con muốn ở cùng với tỷ ấy.”

Triệu Thị vỗ tay nàng: “Chúng ta sẽ cùng nhau, cùng nhau bồi nàng ấy.”

Mặt khác,Thục Lăng Hầu trịnh trọng đưa chiếc quạt lông vũ cho Chiết Trí Viễn. Ông ta nói, “Muội muội con biết về cây quạt này. Dượng phụ mẫu của nàng nói rằng nàng đã biết làm chiếc quạt này từ khi còn nhỏ, khi lớn lên, nàng cũng đã nói về hình dáng của chiếc quạt này vài lần, trước đây lúc thêu túi, nàng đã thêu kiểu dáng của cây quạt này.”

“Con hãy mang nó theo bên người, khi nàng nhìn thấy thì tự nhiên sẽ nhận ra, nàng sẽ không bỏ lỡ hay cũng không biết đâu.”

Chiết Trí Viễn gật đầu, “Vâng.”

Chẳng qua là hắn chuẩn bị rời khỏi nhà, vì vẫn còn có một số việc cần phải đi đến học đường một chuyến, nói ra cũng phải là đi tìm muội muội− − Phụ thân, mẫu thân đã dặn dò hắn trước không được nói chuyện này ra bên ngoài kẻo gây chuyện.

Hắn nói với tiên sinh: “Phụ thân ta có một người bạn cũ ở phủ Kỳ Châu, lần này có một việc quan trọng cần các học trò đi.”

Tiên sinh hiển nhiên không thể nào ngăn cản được, liền căn dặn hắn trên đường cũng không được bỏ bê việc học, đợi đám người đi rồi, ông vẫn còn hiếu kì: “Ta chưa bao giờ nghe qua Thục Lăng Hầu ở Kỳ Châu còn có bạn cũ a.”

Chiết Trí Viễn đi ra xa để không nghe thấy, hắn đang nghĩ về chuyện khác.

Phụ thân đưa cho hắn chiếc quạt lông vũ cực kỳ quý giá, nhưng nếu trực tiếp đem đi có phần không ổn lắm, mất thì tiếc, chi bằng hôm nay nhờ người ta chế gấp ra nhiều cái tương tự, đỡ phải chỉ có một cái quạt mà bỏ lỡ cơ hội nhiều người.

Càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý của mình rất hay, nên hắn đã móc chiếc quạt ra đem đến xưởng thường hay làm quạt. Không ngờ khi vừa đến phiến phường lại gặp An Vương.

Trong 6 tháng qua, An Vương đã trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, thất hắn liền mỉm cười nói: “Là Trí Viễn à, ngươi đến phiến phường mua quạt sao?”

Chiết Trí Viễn thấy là An Vương, cũng ngừng lại, không dám nói thẳng ra rồi thi lễ một cái, đang muốn tùy ý nói qua loa chuyện quá khứ, thì bỗng nhiên thấy bên cạnh đi ra một người, hắn chính là Thái Tử Điện Hạ.

Chiết Trí Viễn bèn quỳ xuống, chẳng dám nói dối. Vì mọi người đều biết rằng Thái Tử Điện Hạ ghét nhất là người nói dối.

Hắn tương lai vẫn còn muốn thăng tiến trong con đường làm quan. Nếu để lại ấn tượng xấu cho điện hạ lúc này, e rằng con đường trong tương lai sẽ rất khó đi. Vì thế hắn đắn đo một lúc rồi lấy quạt lông vũ ra, “Là trước đây phụ thân của thần đã từng làm một chiếc quạt lông vũ, hôm nay thần đến đây là để người ta chế gấp ra thêm vài cái nữa.”

Lời nói thật mơ hồ, nhưng cũng không nói dối, chỉ là mơ hồ mà thôi. Sau lưng hắn đổ mồ hôi, thầm nghĩ tính tình Thái Tử nhất nắng mưa thất thường, khó biết được cảm xúc, cũng chẳng biết được là sẽ trách tội hay không đây.

Nhưng ai ngờ được rằng ngay khi Thái Tử nhìn thấy quạt của mình, đôi mắt hắn bỗng trở nên lạnh lùng và đôi mắt của hắn đã bị khóa chặt vào chiếc quạt.

“Cây quạt này rất độc đáo, có phải do phụ thân ngươi chế ra không?”

Chiết Trí Viễn gật đầu đối với ánh mắt của hắn: “Đúng vậy.”

Trong lòng Thái Tử muôn sóng cuộn trào.

Hắn đương nhiên biết cây quạt này. Đây là món quà mà Quân Vụ đã tặng cho hắn.

Nàng nói rằng chiếc quạt này được một người quý nhân trong nhà tặng, kiểu dáng rất độc đáo, vì thế nàng ghi nhớ nó trong lòng, nhưng tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện trong tay Chiết Trí Viễn.

Hắn rất bình tĩnh, cũng chẳng hỏi nhiều, nhưng sau khi hồi cung, liền phái người ngầm điều tra sự việc của nhà Thục Lăng Hầu. Trong hai tháng qua, mặc dù Thục Lăng Hầu đang bí mật điều tra chuyện của nữ nhi, nhưng đã lộ rất nhiều hành tung, người của Thái Tử đã đi theo Thục Lăng Hầu đến sân của dượng phụ mẫu để bố trí ổn thoả và nghe ngóng, đợi đến ngày hôm sau lúc Thái Tử xuất cung, liền kể lại cho Thái Tử.

Thục Lăng Hầu và gia đình kia đều đang tìm kiếm nữ nhi bị bán đi.

Thái Tử đã từng phái người thay đổi dấu vết của Chiết Quân Vụ sau khi nàng bị bán đi, lại đúng lúc biết được dượng phụ mẫu của nàng là ai, trông họ như thế nào, thuộc hạ đều đã kể cho hắn biết, nhìn vào những dòng chữ và bức họa, Thái Tử nhắm mắt lại.

Quân Vụ là nữ nhi của Thục Lăng Hầu bị vứt bỏ, lại được nông gia phu phụ nhặt về.

Vậy thì đã hiểu những gì vừa nói rồi. Tại sao nhà nàng có năm hài tử, duy chỉ có mình nàng bị đem bán.

Bởi vì nàng không phải là con đẻ của họ.

Thật khó để nói được tâm trạng của Thái Tử lúc đó như thế nào, chỉ thấy hắn ngồi trước bàn một lúc lâu đến khi chân tê rần, nhưng dù cơ thể tê cứng đến đâu, thì đầu óc của hắn vẫn rất minh mẫn.

Hắn biết rất rõ thân phận nữ nhi này của Thục Lăng Hầu sẽ mang lại cho nàng những thay đổi gì, cũng rất rõ ràng, thân phận này sẽ mang đến cho hắn cái gì. Hắn biết rõ hơn rằng thân phận này của Quân Vụ có thể cho phép hắn cưới nàng.

Ông trời dường như đã ban cho hắn một phần đại lễ.

Bốn từ “có thể cưới nàng” trong nháy mắt đã chiếm trọn trong tâm trí của hắn.

Nếu có thể cưới nàng, vậy nàng sẽ nguyện ý sao? Trong lòng hắn trào dâng lên một cổ vui sướng nhưng ngay lập tức bị dập tắt.

Thái Tử nhắm mắt lại.

Hắn muốn đánh cuộc, nhưng lại không dám.

Hắn sợ nàng sẽ không nguyện ý. Bản thân hắn cũng băn khoăn.

Kiêng dè phụ thân nàng là Thục Lăng hầu phủ, cho dù nàng trở về, thì bọn họ vẫn không thể ở bên nhau, cố kỵ Thục Lăng hầu phủ có thể vứt bỏ nàng lần một, thì có khả năng sẽ vứt nàng lần thứ hai, lại cố kỵ ở kinh thành sẽ mở lại về những chuyện trong quá khứ của nàng, khiến nàng đối mặt với dư luận, cố kỵ nàng đã thích những ngày được tự do tự tại trên núi Kỳ Sơn và chẳng muốn trở về kinh thành nữa.

Hắn càng sợ nàng hồi kinh lại phải gả cho người khác.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, hắn liền cảm thấy ngồi không thật nhàm chán đến mức không thể thở nổi, định đứng lên mở cửa sổ để hít thở không khí, lúc vừa mới đứng dậy thì phát hiện chân đã tê rần do đã ngồi quá lâu, vừa bước được một bước, thì hắn đã ngã nhào xuống.

Ầm vang một tiếng, giấy và mực trên bàn đều rơi xuống, Lưu công công đang đứng bên ngoài hoảng sợ vội vàng đi vào hô vài câu điện hạ, lúc định đỡ Thái Tử dậy thì hắn lại xua tay.

“Ngươi đi ra ngoài đi, cô muốn yên tĩnh một mình.”

Hắn liền như vậy ngồi dưới đất, trời tháng mười một rất lạnh, nhưng hắn lại cảm thấy cái mát lạnh vừa lúc làm hắn tỉnh táo lại.

Hắn nhắm mắt lại, nội tâm giãy giụa, hắn mong ngóng nàng trở về, nhưng lại sợ cả đời làm phiền nàng.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ và tỏa sáng thành một mớ hỗn độn.

Thái Tử phi thẳng xuống đất một cách dứt khoát, mở mắt ra và đi xem cây đào bên ngoài cửa sổ. Trời đã sang đông, nếu muốn thấy hoa nở lại thì phải đợi đến tháng ba năm sau.

Vào tháng ba năm sau, trời luôn mưa và hoa đào cuối cùng cũng sẽ nở hoa.

Sâu thẳm trong lòng, tự nhiên hắn vẫn muốn cùng nàng ngắm đào hoa vũ suốt đời, trước đây hắn bất đắc dĩ mới đưa nàng đi, rồi tôn trọng nàng lựa chọn không nạp thê thiếp, vậy bây giờ nếu nàng có thể làm thê tử của hắn, hắn có thể đón nàng một lần nữa sao?

Trời xanh phù hộ, sợ đời này dù họ không gặp đúng thời điểm nhưng lại được cho một tia hi vọng, vì thế Thái Tử không muốn một lần nữa lại mất đi. Cũng không biết phải mất bao lâu, trong cổ họng hắn thở dài một tiếng và cuối cùng thì tính ích kỷ đã chiếm thượng phong.

“Quân Vụ, cô...... lần này, ta để cho nàng chọn.”

Nếu nàng nghĩ đến cô, nguyện ý trở lại, cô sẽ làm hết sức mình và cũng để ngươi ngồi lên ngôi vị Thái Tử Phi.

Nếu nàng...... không muốn trở về, vậy cô sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nàng một đời bình an. :,,.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp