Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 46: Quá độ


1 năm

trướctiếp

Trong phủ Thục Lăng Hầu, Thục Lăng Hầu và Triệu Thị vội vã đi về hướng nội viện hẻo lánh. Dọc theo đường đi, Thục Lăng hầu chậm rãi đem chuyện lão quản gia làm sao phát hiện ra cái tã lót kia rồi vào kinh báo cho ông biết.

“Lúc ấy ta không dám nói với nàng, chỉ sợ rằng đó là niềm vui nhất thời.”

Ông nói: “Nhưng lúc này không phải là vui mừng vô ích, lão quản gia tìm được cha mẹ nuôi của Yểu Yểu, còn ở trong hiệu cầm đồ tìm được cây quạt năm đó ta đặt ở trong tã lót.”

Cây quạt lông vũ.

Thục Lăng Hầu tên là Chiết Vũ Quan. Năm đó khi còn trẻ, ông liền dựa theo tên của mình làm ra cây quạt này, sau lại đem nó làm tín vật đính ước đưa cho Triệu Thị.

Ông từ trong ngực lấy ra cây quạt mười mấy năm trước đưa cho Triệu Thị, Triệu Thị kích động cầm nó, hai mắt đẫm lệ, gật đầu: “Không sai, chính là nó, năm ấy phải bỏ lại Yểu Yểu đi, trong lòng thiếp vô cùng bi thương, vừa lúc có cây quạt trong người, liền đặt vào trong tã lót của con bé.”

“Thiếp lúc ấy nghĩ, nếu chúng ta không kịp trở về cứu con bé, nếu con bé cứ như vậy chết đi, coi như là có cha mẹ làm bạn.”

Không nghĩ tới lại còn có thể nhìn thấy.

“Yểu Yểu của thiếp, con bé thật sự còn sống.”

Triệu Thị khóc không ra bộ dạng gì, Thục Lăng hầu vội vàng đỡ lấy bà: “Đúng, con bé còn sống, cha mẹ nuôi của con bé ở trong phòng, nàng đi liền có thể biết được…Chỉ có điều, hai năm trước Vân Châu thiên tai, Yểu Yểu bị bán, chúng ta bây giờ còn đang tìm, nàng đợi chút nữa đi, phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Triệu Thị chỉ cảm thấy muốn ngất đi: “Bị bán?”

Thục Lăng Hầu thở dài: “Ừ.”

“Nói là năm gặp nạn, trong nhà không có lương thực, thật sự là không có cách nào, liền đem bán đi.”

Triệu Thị chỉ cảm thấy lửa giận lập tức nổi lên, muốn đi qua lý luận, Thục Lăng Hầu vội vàng đi theo phía sau, hai người tiếp tục vội vã chạy tới, vào phòng, Triệu Thị thấy bên trong có một đôi vợ chồng nông dân thoạt nhìn thành thật, còn có bốn đứa con, hai nam hai nữ.

Thấy bà đến, sáu người kia lui về phía sau, Triệu Thị đỏ mắt tiến lên, nén cơn tức giận hỏi: “Yểu Yểu của ta, các ngươi đem con bé bán đi đâu rồi?”

Người nông dân cúi đầu, người đàn bà có chút xấu hổ, trên mặt bọn nhỏ lại là sợ hãi.

Rốt cuộc là người đàn bà mở miệng trước, khẩu âm nông thôn Vân Châu, Triệu Thị cùng Thục Lăng Hầu mặc dù là người Vân Châu, nhưng vẫn nghe không hiểu.

Vân Châu mười dặm không giống nhau, tiếng nông thôn càng thêm khó nghe, Triệu Thị nghe một hồi lâu, mới nghe rõ bà ta nói cái gì.

Người đàn bà lại nói: “Bán cho Trương gia nương tử trên trấn, cầu bà ta tìm cho Tam Nha một chỗ tốt.”

“Trương gia nương tử sau khi trở về, tôi còn hỏi qua bà ta đã bán con bé đi đâu, bà ta lại không chịu nói, tôi cũng hiểu quy củ, bà ta là sợ tôi nháo đi tìm, cuối cùng làm hỏng thanh danh của bà ta.”

“Sau đó bà ta không thấy tăm hơi, nghe nói nạn đói năm ấy bán người kiếm được một khoản bạc, đi nơi khác buôn bán, cụ thể, ta cũng không biết, sau khi quản sự của các ngài tìm đến, ta liền đem những gì biết đều nói ra.”

Bà ta ngẩng đầu nhìn vợ chồng Thục Lăng Hầu, thấy trong ánh mắt bọn họ đều mang theo vẻ tức giận, không khỏi rụt cổ, mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ giọng nói: “Lão gia, phu nhân, bán Tam Nha là một mình tôi làm, nhà tôi mấy người này cũng không biết chuyện, đều bị tôi lừa ra ngoài, trở về biết tôi bán con bé, náo loạn một trận, cái này các ngài có thể đi hỏi thăm, nếu muốn hận, liền hận một mình tôi.”

Bà ta lau nước mắt: “Thật sự là không có cách nào, lúc ấy mới bán con bé. Không dám đem con bé bán cho người thanh danh không tốt, chọn Trương nương tử, cũng không dám lấy nhiều, chỉ sợ bà ta trả thù đứa nhỏ bán đi viện Câu Lan*, chỉ cần ba đấu gạo.”

(*) Viện Câu Lan: kĩ viện, lầu xanh, nhà chứa gái

Thục Lăng Hầu nghe được lệ rơi đầy mặt: “Ba đấu gạo......”

Ba đấu gạo, con bé liền bị bán đi.

Lúc này còn không biết ở nơi nào.

Người đàn bà lau nước mắt bằng mu bàn tay thô ráp: “Nhưng chúng tôi rất khó tìm ra, Lão gia phu nhân hẳn là không khó, chúng tôi bị đưa tới kinh đô trước, cái kia quản sự đã đi tra, nhất định có thể tìm được.”

Bà ta quỳ bịch một cái trên mặt đất: “Cầu lão gia phu nhân tha cho chúng tôi, tất cả sai lầm đều là lỗi của tôi, đừng liên lụy đến con của tôi.”

Chồng bà ta thấy thế, vội vàng mang theo bốn đứa con thất kinh cũng quỳ xuống, lắp bắp nói: “Lão gia phu nhân, vợ tôi là nhất thời mê muội, nhưng lúc ở nhà, quả thật là đem Tam Nha coi như con ruột của mình mà nuôi dưỡng.”

“Năm đó, tôi nhặt được con bé từ trong sườn núi, cũng đã lén lút đi tìm cha mẹ ruột của con bé, chỉ là lúc ấy chúng ta đánh thắng trận, rất nhiều người nói bọn phản quân bị mất con, tôi liền không dám tìm, chỉ sợ tìm tới, con bé liền mất mạng.”

“Sườn núi ở huyện Tư Giang, Vân Châu là một biệt danh của phía nam sa mạc. Nơi đó bão cát lớn, người bình thường sẽ không đi, nhưng nghe đồn bên trong có thể đào ra vàng, Tư Giang liền có không ít người đi mạo hiểm. Có người trong làng chúng tôi đã đến đó. Đào được vàng, trực tiếp chuyển đến thị trấn ở. Năm đó tôi còn trẻ, trong lòng còn có chút tâm tư phát đại tài, vợ tôi ngăn tôi không cho đi, tôi lại không muốn, lén lút đi sa mạc.”

Ai biết vàng không đào về được, thiếu chút nữa đã chết ở trong sa mạc, còn nhặt một đứa bé trở về.

“Lúc ấy ôm con bé trở về, đi lên trấn trước, muốn tìm người hỏi thăm nhà ai mất con, nhưng không đợi tôi hỏi thăm, liền nghe nói phản quân đầu hàng, những nhà phú quý lúc trước liền không còn trân quý nữa, con cái đều vứt bỏ không cần, chỉ lo chính mình chạy trối chết, tôi liền hoảng sợ, tã lót cùng cây quạt trên người Tam Nha vừa nhìn liền biết chính là đồ của nhà phú quý, nếu là phản quân, liền phải ăn đại đao, mạng cũng không giữ được.”

“Thôn chúng tôi ở tận cùng huyện Tư Giang, trong hang núi, người bình thường sẽ không tới, lúc ấy tôi còn chưa có khuê nữ (con gái chưa kết hôn), lại ôm con bé một đường đi ra, có chút tình cảm, ném qua một lần, rốt cuộc luyến tiếc, liền quyết định ôm về trước, sau đó chậm rãi hỏi thăm.”

“Mới vừa mang về, vợ tôi tức giận đến muốn đánh tôi, người trong nhà còn không thể sống, làm sao có thể quản con nhà người khác? Nhưng lúc đó nghe tiếng con bé khóc, bà ấy mềm lòng, tìm sữa dê cho con bú. Tam Nha cũng mạng lớn, mắt không mở nổi, thế mà lại được sữa dê cứu sống.”

“Sau đó, cũng không thấy có người đến tìm con, liền vẫn nuôi, nuôi đến thân, liền cũng không nguyện ý đưa tới chỗ người khác nữa. Vợ tôi cố ý lấy một miếng vải rách bọc lại, nói dối là nhặt được ở trong thôn, tã lót và quạt cũng không dám lấy ra, giấu ở trong nhà. Năm đó đánh giặc, rất nhiều người nghèo có con không nuôi nổi, liền vứt ở cửa nhà người khác, có lòng tốt liền nhặt nuôi, không muốn nuôi liền đưa đi, cũng không ai hoài nghi Tam Nha là con nhà phú quý.”

“Sau đó, liền đơn giản mời người trong thôn ăn cơm, sửa lại cách nói, nói là thân sinh. Những năm gần đây, chúng tôi đối với Tam Nha mặc dù không thể nói là tốt, nhưng là con nhà tôi có một miếng cơm ăn, con bé liền có một miếng cơm. Chỉ có hai năm trước, Vân Châu gặp thiên tai, vợ tôi đem tã lót đi cầm, lúc này mới có thể sống lâu hơn người ngoài một chút, nhưng nhiều hơn một cái miệng, liền nhiều hơn một phần lương thực, trong nhà thiếu lương thực ba ngày, tôi mang theo lão đại lão nhị vào thành tìm đồ ăn, bà ấy lại ma xui quỷ khiến, đem Tam Nha bán đi.”

“Sau khi tôi biết, mang theo lão đại vội vàng vào thành đuổi theo, lại không đuổi kịp. Tam Nha cứ như vậy từ trong nhà đi. Nhiều năm như vậy, tôi cũng nhớ con bé. Hôm nay lão gia phu nhân nếu là người có quyền thế, liền khẳng định có thể tìm được con bé, tôi đây trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.”

Người đàn ông chậm rãi đem chuyện năm đó nói ra, Thục Lăng Hầu cùng Triệu Thị nghe được tâm mềm nhũn. Nhất là Thục Lăng Hầu, biết lời của người đàn ông và lời mà lão quản sự nghe được là tương xứng, hẳn là không có nói dối.

Nếu là như vậy, người nhà này không chỉ không phải là kẻ thù của bọn họ, mà còn là ân nhân.

Vì thế đi lên đỡ người đứng lên, nói: “Đã phái người đi tìm, tất nhiên có thể tìm được, chỉ mong con bé còn sống.”

Càng nói càng nghẹn ngào, xoay người cho người mang người một nhà này đi nghỉ ngơi.

“Trước khi tìm được Yểu Yểu, còn phải mời các ngươi ở lại kinh đô, để tránh lúc muốn hỏi gì đó không tìm được các ngươi, ngày mai ta sẽ cho người tìm nơi ở cho các ngươi, các ngươi chỉ cần ở đó là được.”

Sáu người một nhà trước đây đều ở trong thôn, xa nhất chỉ đi qua trấn trên, làm sao đã gặp qua loại trường hợp này, vì thế đều lạnh run gật đầu, đang muốn ra cửa, chợt nghe Thục Lăng Hầu lại hỏi một câu: “Yểu Yểu…..các ngươi đặt cho con bé cái tên gì?”

Người đàn ông nói: “Chúng tôi bình thường đều gọi con bé là Tam Nha, vợ tôi cảm thấy con bé là mệnh phú quý, cố ý đi mời người đặt cho con bé một cái tên, gọi là cái gì mà Quần Phụ*…..về phần là hai chữ nào, chúng tôi cũng không biết.”

(*) Quần Phụ phát âm là “Qún Fù”, đồng âm với Quân Vụ.

“Tên này là mời thầy dạy học trong thôn đặt, nhưng chúng tôi cũng quên mất là cái gì, chỉ biết gọi như vậy, ngược lại Tam Nha, con bé rất thông minh, thường xuyên chạy đi nghe sách, đọc thuộc mấy câu thơ các lão gia nói, con bé biết tên của mình là hai chữ nào.”

Thục Lăng Hầu lẩm bẩm một tiếng, cũng không biết nên là hai chữ nào, bởi vì người dùng khẩu âm Vân Châu nói ra, ông nhất thời cũng không biết là cái gì.

Khẩu âm ở nông thôn Vân Châu, đem cách nói của nhiều quan tự khác nhau hợp lại cùng một chỗ, cho nên rất khó đoán.

Ông rất đau đầu, biết còn phải chờ tin tức của quản sự bên kia mới được.

Chờ người đi rồi, hai vợ chồng mặt đối mặt ngồi xuống, Triệu Thị còn đang khóc: “Tạo hóa trêu người, thời điểm chúng ta sai người đi tìm, kỳ thật cũng đi qua Tư Giang bên kia, lại không tìm được người trở về, cứ như vậy bỏ lỡ.”

Thục Lăng Hầu thở dài: “Thôn của bọn họ thật sự là hẻo lánh, cách sa mạc cũng xa, không phải một bên. Bây giờ nghĩ lại, chúng ta ở phía bắc, liền chủ yếu tìm ở phía bắc, phía nam lại ít người đi.”

“Nhiều năm như vậy, vẫn cảm thấy trẻ con ở trong cái loại bão cát này không có khả năng sống sót, tìm thì tìm, nhưng là mang theo hy vọng xa vời mà tìm, không có tìm được, cũng không có thêm hoài nghi. Ai ngờ trùng hợp như vậy, lại có người nhặt về.”

Ông cảm khái nói: “Cũng là ông trời phù hộ, con của chúng ta vẫn còn sống, chỉ cần có thể tìm được con bé, coi như là giảm thọ mười năm ta cũng không ngại.”

Triệu Thị lau nước mắt, lo lắng nói: “Nghe bọn họ nói, Yểu Yểu ngày thường cực kỳ thông minh cùng mỹ mạo, cô nương như vậy, giờ đây đã mười bốn tuổi, thiếp chỉ sợ con bé bị người nạp đi làm thiếp thất, lại sợ con bé bị bán vào viện Câu Lan, thật sự là ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng.”

Thục Lăng Hầu nghe bà nói như vậy, trong lòng trùng xuống, khóc thảm thiết: “Mong ông trời phù hộ, mong con bé gặp được người tốt.” ( truyện trên app T Y T )

……………..

Phủ Kỳ Châu, trong Kỳ Sơn, Chiết Quân Vụ đang cùng Thẩm Tranh nghe đàn.

Người đánh đàn đương nhiên là Ông Lang, hôm nay mưa liên tục, bên ngoài trời âm u, Chiết Quân Vụ vốn cảm thấy trời không tốt để phơi xiêm y, thật sự là đáng tiếc. Nhưng Ông Lang lại rất cao hứng, bảo Đồng Nhi cầm đàn ra, ngồi ở bên kia bắt đầu đánh đàn.

Thẩm Tranh đang viết sách, nghe thấy tiếng đàn đi ra, kéo Chiết Quân Vụ ra bên ngoài nghe.

“Cha con không thường đánh đàn.”

Những thứ hiếm có luôn luôn quý giá, vì thế Chiết Quân Vụ ngồi xuống nghe tiếng đàn trân quý của Ông Lang……. đáng tiếc nàng thật sự nghe không hiểu.

Thái tử Điện Hạ hầu như không đánh đàn, hắn thích đọc sách, cái gì cũng đọc, còn thích viết chữ, tuy rằng sau này mỗi ngày đều chỉ có thể viết “Đệ tử quy*”, nhưng đây cũng là do hứng thú của hắn. Chẳng qua trong cầm kỳ thi họa, hắn không thích nhất chính là cầm (đàn).

(*) Đệ tử quy (Phép tắc người con): y theo giáo huấn của chí thánh Khổng tử mà viết thành phép tắc cho cuộc sống.

Cho nên Điện Hạ dạy nàng đọc sách, viết chữ, chơi cờ, vẽ tranh, nhưng lại không dạy đàn.

Vậy tại sao Điện Hạ không thích đánh đàn?

Trước đó nàng căn bản không nghĩ tới vấn đề này.

Thấy ánh mắt nàng lại trở nên mơ hồ, chau mày, rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện gì, Thẩm Tranh liền nhéo nhéo tay nàng: “Quân Quân?”

Chiết Quân Vụ lại không trực tiếp hoàn hồn, mà là thấy tay bị nắm, theo thói quen nắm ngược trở về, chờ phục hồi tinh thần lại, thấy là tay của Thẩm Tranh, nhất thời có chút ngượng ngùng: “Mẹ, con lại thất thần.”

Thẩm Tranh oán giận: “Cũng không trách con được, mặc dù cha con đánh đàn rất hay, nhưng dù sao cũng là lão đầu, đàn có hay hơn nữa cũng không thể hấp dẫn người ta nhìn qua.”

Chiết Quân Vụ mím môi, bật cười: “Đừng để cha nghe thấy.”

Ông Lang liền thở dài: “Ta đã nghe thấy rồi.”

Dứt khoát không đánh đàn nữa, đi tới ngồi xuống, rót cho hai mẹ con một chén trà, nói: “Quân Quân, con thích ngày mưa không?”

Chiết Quân Vụ thành thật lắc đầu: “Không thích, hôm nay con vốn là muốn làm xiêm y, mưa như vậy, lại không làm được.”

Nhưng mà......cũng thích.

Nàng nói: “Con thích mưa hoa đào.”

Trốn dưới áo choàng của Điện Hạ, ôm đèn, ngẩng đầu nhìn cánh hoa đào bị mưa đánh rơi, cũng rất đẹp.

Nàng cúi đầu: “Con còn biết một bài thơ về hoa đào.”

Ông Lang: “Thơ gì?”

Chiết Quân Vụ nghĩ đến câu thơ Điện Hạ cầm tay nàng viết trên giấy, đọc từng câu từng chữ:

“Khứ niên kim nhật thử môn trung,

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.

Nhân diện bất tri hà xứ khứ,

Đào hoa y cựu tiếu đông phong”

Dịch thơ:

“Năm trước ngày này ngay cửa này,

Mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau.

Mặt người chẳng biết đã đi đâu?

Hoa đào vẫn như xưa cười với gió đông.”

Ông Lang: “Ừm.…Rất tốt, nhưng con còn nhỏ, đọc những câu thơ này dễ dàng thay đổi tính tình, từ ngày mai, cha sẽ dạy con những thứ khác.”

Lúc tuổi còn nhỏ, vẫn là không nên đọc loại thơ thương tâm và cảm khái nhân sinh này thì tốt hơn.

Ông Lang quyết định dạy Chiết Quân Vụ những câu thơ lạc quan về trần thế. Còn phải dẫn nàng đi trồng rau.

Cái trước Chiết Quân Vụ không hiểu, cái sau nàng lại hiểu rất rõ, sáng sớm hôm sau, nàng khiêng cái cuốc, nghiêm túc đào đất. Ông Lang nhìn tay nghề này của nàng, cười nói với Thẩm Tranh: “Nhìn tuyệt kỹ đào đất này của con bé, chúng ta học cả đời cũng không học được, có thể nói là: Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công (biết đạo lý trước, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu sâu xa).”

Thẩm Tranh trừng mắt liếc ông một cái: “Chính ngài muốn trồng, ngài tự mình trồng đi, cần gì phải để cho Quân Quân trồng, thiếp cũng không muốn để cho con bé trồng trọt, rất hại tay, ngài một đại lão gia không hiểu tay của tiểu cô nương dễ bị thương như thế nào……vả lại ngài là không nhìn thấy. Trên tay con bé có vết sẹo, nhìn giống như bị phỏng.”

Ông Lang: “Bị phỏng?”

Thẩm Tranh thở dài: “Đúng vậy, thiếp cũng không biết, nghe anh cả nói Thái tử thập phần sủng ái con bé, nhưng con bé lúc trước chỉ là một cung tỳ, nói không chừng là lúc Thái tử không có ở đấy phải chịu ủy khuất gì đó.”

Bà nói: “Nhưng thiếp cũng mặc kệ con bé lúc trước chịu ủy khuất gì, hôm nay con bé là con gái của thiếp, ủy khuất gì cũng không thể chịu, hừ, thiếp tốt xấu gì cũng là con gái của Thẩm gia Kỳ Châu”

Thẩm Tranh hất tay Ông Lang ra, đi gọi Chiết Quân Vụ: “Quân Quân, mau trở về, mẹ dẫn con đi ăn điểm tâm, đào đất giao cho cha con là được.”

Chiết Quân Vụ nghe lời rời đi, buổi tối trở lại trong phòng, nàng trằn trọc không ngủ được, lấy giấy bút ra, viết cho Điện Hạ một phong thư mà nàng nhất định sẽ không gửi đi.

Nàng viết thật lâu, đem những ngày mình ở Kỳ Châu viết tỉ mỉ ở bên trong, bao gồm chính mình ăn cái gì, phát hiện cái gì ăn ngon, hoặc là hôm nay trời mưa. Nàng nhớ những ngày Điện Hạ đưa nàng đi ngắm hoa đào. Nàng nhớ tất cả về Điện Hạ, rất nhớ.

Cuối cùng nàng viết: “Ta còn mơ thấy Điện Hạ đang nghĩ về ta.”

Đáng tiếc, đời này, có lẽ đã định ta không được gặp lại Điện Hạ một lần nào nữa.

……………………….

Thái tử Điện Hạ lúc này đang bị mắng trong cung điện của hoàng hậu.

“Thanh Oanh con không cần, người kia thì sớm sương mù con cũng đưa đi, con rốt cuộc muốn thế nào? Lúc trước con xin ta đưa một cung nữ ra ngoài đã nói như thế nào, chờ sau này sẽ nạp thiếp, nhưng con nhìn xem, a, con nhìn xem! Bổn cung vừa muốn đưa qua cho con, con liền mũi không phải mũi, mắt không phải mắt.”

“Thái tử, con đã mười bảy tuổi rồi, con không phải mười bốn mười lăm tuổi, con của lão nhị thiếp thất tuy nói không có, nhưng con chẳng lẽ không thấy lúc nói có hài tử, phụ hoàng rất cao hứng sao?

Bà tức đến đau đầu.

Nam nhân trong thiên hạ này yêu sắc đẹp, người nào mà không trái ôm phải ấp, đừng nói tới các hoàng tử, mười bốn tuổi đã có cung nữ thị tẩm, dạy bọn họ hành lễ, Thái tử lại luôn bướng bỉnh, mỗi lần muốn hắn đi hành phòng*, thật giống như giết hắn.

(*) Hành phòng: chuyện chăn gối ~

Hoàng hậu nhịn không được khóc: “Con là Thái tử, con muốn dạng mỹ nhân gì mà không có, nhưng con không cần mỹ nhân, liền thật sự cái gì cũng không có đâu.”

Bà nói: “Bên ngoài nghe đồn là con có thị thiếp, nhưng chúng ta biết, đều biết con không có, nếu cứ tiếp tục như vậy, phụ hoàng con sẽ hoài nghi con không được.”

Thái tử ngược lại không lo lắng chuyện này. Hắn hiện tại như vậy, phụ hoàng ngược lại rất cao hứng.

Đúng như lời Hoàng hậu nói, hắn càng lúc càng lớn, nếu mọi thứ đều tốt, tính tình phụ hoàng như vậy, nghĩ đến sẽ sinh nghi. Nhiều năm như vậy, hắn cũng không cưới vợ nạp thiếp, phụ hoàng cũng mặc kệ, đó cũng là thái độ của hắn.

Thái tử suy đoán, xem chừng phụ hoàng chuẩn bị chờ hắn hai mươi tuổi lên ngôi, chọn cho hắn một cô nương nhà thanh quý, có thể là con gái của Thái phó, cũng có thể là cháu gái của lão đại Hàn Lâm viện.

Nhưng đó đều là về sau, ít nhất hiện tại, khi hắn còn có thể nắm trong tay sở thích của mình, hắn không muốn bị sắp đặt.

“Nếu đã có thiếp thất ở Đông Cung, vậy thì không sao, mẫu hậu cũng không cần quá lo lắng.”

Hoàng hậu giận dữ: “Là hài tử, con thế nào lại nghe không hiểu lời bổn cung nói, là hài tử, con bây giờ có thể không cưới vợ, nhưng con nên có con.”

Thái tử đứng lên, không có hứng thú: “Mẫu hậu, con thì sẽ có, người không cần sốt ruột, người xem trừ người ra, phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu (mẹ của hoàng thượng) có ai sốt ruột không?”

Hắn xoay người ra khỏi cung Trường Nhạc, đứng ở cửa, bên ngoài trời rất nắng.

“Loại thời điểm này......Nàng ấy phải phơi chăn rồi.”

Trở lại Đông Cung, một phòng quạnh quẽ, Lưu công công sai Tiểu Thịnh đi lấy đồ ăn, đồ mang về hôm nay Thái tử lại không thích ăn. Liền miễn cưỡng ăn vài miếng, rồi cho lui xuống.

Lưu công công hầu hạ hắn viết chữ, vẫn như cũ là viết “Đệ tử quy”, viết một hồi, Thái tử có chút mệt mỏi, đầu có chút đau, hắn buông bút, ngồi ở trên ghế, nhắm mắt hô: “Quân Vụ, xoa xoa đầu cho ta.”

Vừa dứt lời, Lưu công công sợ tới mức suýt chết, bịch một cái liền quỳ trên mặt đất, Thái tử mở mắt, nhìn Lưu công công đang quỳ, vẻ mặt trực tiếp trầm xuống.

“Ra ngoài đi.”

Hắn nói: “Ta muốn tự mình yên tĩnh một chút.”

Chờ sau khi Lưu công công đi ra ngoài, hắn mở cửa sổ, thình lình một gốc cây đào trơ trụi đập vào mắt.

Vào thu, lá cây sắp rụng hết rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp