Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 45: Điện Hạ, đa ta ngài


1 năm

trướctiếp

Từ kinh đô đến phủ Kỳ Châu, cần nửa tháng.

Chiết Quân Vụ vẫn rất trầm mặc, đại hán thỉnh thoảng nói với nàng vài câu, nhưng phần lớn thời gian sẽ không nói gì, hắn chỉ tập trung chạy trên đường, bất quá Chiết Quân Vụ có thể cảm giác được, hắn nhìn như là chỉ có một người, nhưng trên đường này tuyệt đối còn có những người khác đang bảo vệ bọn họ.

Sau khi tiến vào phủ Kỳ Châu, đường dần dần dễ đi, nàng được dẫn tới gặp một người hơn năm mươi tuổi, chỉ có một mình ông, nàng vừa muốn hành lễ, liền thấy ông vội vàng kéo nàng, nói: “Quân Vụ a, nếu đã đến đây, chính là người một nhà, không cần khách khí.”

Sau đó nói: “Sau này con phải đổi tên, Điện Hạ có từng đặt cho con cái tên nào hay không?”

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Quân.”

Ông Kiện lại hỏi là chữ nào, sau khi hỏi rõ ràng, sờ sờ cằm, cảm thấy chữ này rất hay: “Là viên ngọc đẹp. Có thể thấy được mong đợi của Điện Hạ đối với con.”

Tuy rằng ông không biết vì sao Thái tử phải hao hết tâm tư đưa người như vậy đến chỗ ông, nhưng nếu đã đến, ông tất nhiên phải chăm sóc thật tốt.

Vì thế cười nói: “Vậy sau này liền gọi con là Ông Quân đi? Tên thường gọi, tên thường gọi là Quân Quân, thế nào?”

Chiết Quân Vụ hành lễ nói lời cảm tạ: “Vâng.”

Gặp Ông Kiện, liền không gặp lại những người khác nữa, mà là do Ông Kiện tự mình dẫn nàng đi gặp Ông Lang và Ông Nhị phu nhân, cũng chính là cha mẹ tương lai của nàng.

“Hai người bọn họ quanh năm suốt tháng đều ở trong núi Kỳ Sơn, bình thường đều không gặp người, sống những ngày ẩn thế. Con tới đó, cũng không có ai biết, chờ qua hai năm, con xem xem có thích hay không, nếu thích, liền ở lại đó trước, chuyện sau này, sau này hãy nói.”

Chiết Quân Vụ lại cảm ơn ông, Ông Kiện cười ha ha: “Người trong nhà, ta bây giờ là bác trai của con, không cần khách khí.”

Ông nói: “Nói không khách khí, cháu của ta đều lớn hơn con, về sau bối phận của con cũng không thấp.”

Kỳ thật nếu không phải Điện Hạ viết thư tới nói tìm con gái cho bọn họ, ông tất nhiên là muốn làm đại gia gia (ông) của nha đầu này.

Nhưng làm con gái cũng được, đệ đệ vừa lúc không có con nối dõi, tương lai tìm hôn sự tốt cho nha đầu kia, hoặc nếu Điện Hạ không yên tâm, dứt khoát liền tuyển rể, như vậy cũng tốt, đệ đệ liền có con nối dõi.

Ông Kiện liền cảm thấy Điện Hạ coi như là làm chuyện tốt, nha đầu này thoạt nhìn thành thật an phận, nhưng lại mang theo một cỗ hương thơm của sách, vừa hay cùng đệ đệ đọc sách viết chữ.

Đợi đến dưới chân núi Kỳ Sơn, Ông Kiện liền dẫn nàng xuống xe ngựa, vừa đi vừa nói: “Trong núi này không thể đi xe ngựa, haiz, ta nói muốn làm cho bọn họ một con đường đi vào, bọn họ còn không cho phép, càng muốn cái gì mà đường nhỏ u tĩnh - nơi này chim cũng không thèm ỉa, chẳng lẽ làm một con đường lớn sẽ không u tĩnh?”

Chiết Quân Vụ nghe ông tùy tiện oán giận, trái tim đang treo lơ lửng cũng chậm rãi thả lỏng, hiện giờ sắp tháng tám, phủ Kỳ Châu cũng không nóng như vậy, lại là giữa núi rừng, thế nhưng lại mang theo một cảm giác mát mẻ. Nàng liền mím môi cười nói: “Có thể chính là thích đường nhỏ.”

Đường quả thật rất hẹp, chỉ rộng bằng hai người đi song song, dùng đá xanh trải trên mặt đất, giẫm lên cũng có cảm giác mát lạnh.

Đi khoảng nửa canh giờ mới đến trên núi. Nơi đó có xây một tòa nhà, không phải rất xa hoa, thế nhưng thoạt nhìn liền thấy mộc mạc.

Trước cửa có hai người đứng ở đó chờ nàng, phía sau đi theo mấy người hầu. Chiết Quân Vụ biết đây chính là vợ chồng Ông Lang, nàng vội vàng đi qua vài bước, trực tiếp hành đại lễ với bọn họ.

Ông Lang là một nam nhân sắc mặt không chút thay đổi, thấy nàng tuy rằng vui mừng, nhưng dù sao hai người còn rất xa lạ, không biết nên nói như thế nào, liền nhìn về phía phu nhân nhà mình.

Ông Nhị phu nhân họ Thẩm, tên Tranh, cũng không phải là người mạnh bạo, chỉ vội vàng kéo Chiết Quân Vụ lên, nói: “Là Quân Vụ phải không?”

Ông Kiện vội vàng nói: “Sau này sẽ theo họ chúng ta, họ Ông, tên Quân. Quân là viên ngọc đẹp.”

Thẩm Tranh gật đầu: “Được, sau này sẽ gọi con là Quân Quân.”

Chiết Quân Vụ liền mở miệng gọi: “Quân Quân bái kiến cha, mẹ, bác trai.”

Thẩm Tranh cười rộ lên: “Đứa trẻ ngoan, nhà chúng ta cũng không thích cái kiểu bái đi bái lại này, con cứ thoải mái tự tại một chút.”

Bà lôi kéo Chiết Quân Vụ nói chuyện, hai huynh đệ nhà họ Ông đi vào trong phòng nói chuyện trước.

Ông Kiện ngồi xuống, nói với Ông Lang: “Bây giờ nhìn thấy người, có thể xem như là cam tâm tình nguyện rồi chứ? Ta nhìn liền biết các ngươi sẽ thích.”

Ông Lang: “Nhìn đôi mắt trong sáng, ánh mắt thản nhiên, là một cô gái tốt. Nói là cung tỳ, nhưng nhìn lại giống như tiểu thư thế gia, chắc hẳn là có học qua sách vở.”

Chuyện của Chiết Quân Vụ, trước mắt cũng chỉ có bọn họ biết được, đây là một bí mật, bọn họ không thể nói ra, nhưng hai huynh đệ vẫn sẽ thảo luận một chút dụng ý thật sự của Thái tử khi đưa nàng ra ngoài.

Ông Kiện lúc trước đã hỏi thăm qua, nói là trong Đông Cung có một sủng tỳ, rất được Thái tử yêu thích, bởi vì sự yêu mến của Thái tử Điện Hạ, hoàng hậu nương nương gần như là đem hi vọng của hoàng tôn (cháu vua) tương lai ký thác ở trên người sủng tỳ này, nhưng hôm nay, sủng tỳ này, thần không biết quỷ không hay, liền đến nhà bọn họ.

Rốt cuộc nguyên nhân trong đó như thế nào, tất cả mọi người không biết, nhưng đều có chung nhận thức, đây chính là tổ tông.

Có thể cùng Thái tử có liên hệ như vậy, cũng là tốt.

Ông Lang đối với những thứ này không suy nghĩ quá nhiều. Lúc đầu nghe anh trai nói có người như vậy muốn đưa tới, ông cũng là không quá nguyện ý. Cô tịch cả đời, đột nhiên nói muốn có con gái, ai cũng không quen.

Nhưng đó là Thái tử, ông ngoại Trấn Quốc Công của hắn lại cứu mạng huynh đệ Ông gia bọn họ, lúc này mới đáp ứng. Nhưng vẫn không an tâm, chỉ sợ đưa tới một người không nghe lời, hôm nay thấy người, lúc này mới an lòng, cười nói: “Được rồi, nếu đã tới, cũng đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta không làm người ta thất vọng là được rồi.”

Cả nhà cùng nhau ăn cơm, Chiết Quân Vụ ăn rất ít, trong lúc đó Thẩm Tranh gắp thức ăn cho nàng vài lần, thấy nàng im lặng ăn, lại gắp thức ăn cho nàng một lần, nàng liền ngẩng đầu lên cười nhu thuận, mặt mày thanh lệ vô cùng xinh đẹp.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tranh nhìn thấy một cô nương đẹp như vậy. Mặc dù nói mấy đứa cháu gái của Ông gia cũng không tệ, nhưng cũng không đẹp bằng nàng, cô nương như vậy, cũng không biết sau này tiện nghi cho ai.

Dùng bữa xong, sau khi tiễn Chiết Quân Vụ lên giường nghỉ ngơi, bà nói với Ông Lang: “Nhìn ra được là một cô nương tốt, chỉ là trong lòng con bé buồn bực, nhưng mỗi khi chúng ta nói chuyện, con bé đều cười với chúng ta, thiếp nhìn mà đau lòng.”

Một cô nương ngoan ngoãn như vậy, ngày đầu tiên bà nhìn thấy, liền rất đau lòng, nghĩ đến Thái tử cũng rất yêu mến, vậy làm sao lại có thể đưa tới đây?

“Ta nghĩ, có thể là Thái tử cùng con bé là......Như vậy, nhưng Bệ Hạ hoặc có người không cho phép, cản trở bọn chúng, lúc này mới để cho bọn chúng tách ra?”

Ông Lang cũng nghĩ như vậy.

“Từ xưa si nam oán nữ*, haiz, đều là như thế.”

(*) Si nam oán nữ: Chỉ những đôi yêu thương sâu đậm nhưng không được như ý

Thẩm Tranh cười: “Ngài thật đúng là......cái gì cũng không biết rõ ràng, liền si nam oán nữ.”

Bà nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta sau này cũng không nên ở trước mặt con bé nhắc tới Điện Hạ nữa.”

Ông Lang ừ một tiếng, xoay người nói với Thẩm Tranh: “Ai, nàng nói xem, có một khuê nữ (con gái chưa lấy chồng) cũng rất tốt, ta muốn ngày mai cho người xuống núi mua thêm chút châu hoa cho con bé.”

“Nàng có thấy không, con bé một chút trang sức cũng không có, trên tay chỉ có một chuỗi hạt châu, cũng là gỗ, nhìn không giống như là vật quý báu gì. Nếu đã gọi là Quân, vậy mua chút ngọc đi? Ngọc châu xâu lại, tất nhiên so với hạt gỗ kia tốt hơn.”

Thẩm Tranh lại liếc ông một cái.

“Không phải là thứ gì quý giá sao? Ngài a, nói ngài không có kiến thức, ngài đúng là không có kiến thức.”

Ông Lang tò mò: “Vậy thật sự là loại gỗ tốt gì?”

Sau đó cười nói: “Ta thuở nhỏ nghèo khó, huynh đệ nhà ta còn là người kém văn hóa, những thứ như gỗ và ngọc, đương nhiên không biết nhiều như nàng xuất thân thế gia.”

Mặc dù nhà họ Ông không tính là phú quý, nhưng Thẩm Tranh lại là con gái nhà họ Thẩm ở phủ Kỳ Châu.

Chẳng qua cha của bà thích dạy học, xây thư viện dạy học, lại gả bà cho Ông Lang.

Thẩm Tranh liền nói: “Vòng tay gỗ kia, mặc dù là hạt gỗ, nhưng lại được gọi là Thiện Ngọc, đeo nó vào có thể dưỡng người như ngọc.”

“Loại Thiện Ngọc này cực kỳ hiếm thấy, nhưng bởi vì tác dụng của nó, ngọc đều có thể thay thế được, vả lại không phải rất đẹp, nên cũng không có người cố ý đi tìm nó.”

Quý giá là quý giá, nhưng không phải không thể không có nó.

Thẩm Tranh: “Nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn là trân bảo. Thiếp nghĩ, lúc trước con bé là cung tỳ, không thể mang châu báu quý giá gì, Thái tử liền tìm Thiện Ngọc cho con bé.”

Bà thở dài: “Từ cách ăn nói, cách ăn mặc của con bé, thiếp liền có thể biết rằng con bé được sủng ái, nhưng như vậy vẫn bị đưa ra khỏi cung, thiếp lo lắng về sau sẽ xảy ra biến cố gì.”

Chiết Quân Vụ đứng ở trong phòng mới, chân trần giẫm trên đất, phát hiện bên ngoài phòng của nàng, cũng có một gốc cây hoa đào.

Bởi vì là tháng chín, trái cũng không có, chỉ để lại một ít lá ở phía trên, nàng liền nghĩ đến cây đào trong Đông Cung.

Suy nghĩ một hồi, cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, bưng đèn trở về ngủ, tiểu nha đầu trải chăn cho nàng: “Cô nương, người muốn ngủ sao?”

Chiết Quân Vụ đã từng làm nô tỳ, một chút cũng không có thói quen để người khác hầu hạ mình, nàng liền vội vàng bảo tiểu nha đầu đi ngủ, rồi tự mình trải chăn.

Nằm ở trên giường, nàng cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng kỳ lạ chính là, nàng rất nhanh đi vào giấc ngủ, đi đường hơn một tháng cuối cùng cũng kết thúc, nàng thật sự là có chút mệt mỏi.

Chờ ngày hôm sau lúc thức dậy, phát hiện mặt trời đã vào phòng, nàng hoảng sợ, vội vàng đứng lên, tiểu nha đầu liền tới đây mặc quần áo cho nàng, Chiết Quân Vụ vẫn lắc đầu: “Để ta tự mình làm.”

Tiểu nha đầu cũng không can thiệp nhiều, ý cười dịu dàng nói: “Cô nương, vậy nô tỳ tới chỗ phu nhân.”

Chiết Quân Vụ ừ một tiếng, không bao lâu sau Thẩm Tranh đã tới: “Nghỉ ngơi xong chưa?”

Chiết Quân Vụ vội gọi: “Mẹ.”

Thẩm Tranh nghe được vui mừng, lập tức tiến lên kéo tay nàng đi ăn: “Giờ này dùng bữa sáng và bữa trưa đều không thích hợp, con tỉnh rồi thì ăn chút điểm tâm trước đi.”

Chiết Quân Vụ có chút ngượng ngùng: “Khiến mẹ bận tâm rồi, ngày thường con cũng dậy sớm, sẽ không muộn như vậy.”

Thẩm Tranh cười nói: “Nhà chúng ta, chúng ta thật không có quy củ gì, muốn ngủ thì ngủ, trong núi này không có năm tháng, thoáng cái liền qua một ngày, tùy con tự mình trải qua như thế nào.”

Đang nói, chỉ thấy Ông Lang đi tới, trước tiên cùng nàng nói vài câu bảo con tự mình chơi, sau đó hỏi nàng: “Bác con thật là một võ nhân, lúc tới cũng không biết mang cho con chút tơ lụa vải vóc trang sức châu hoa đến, hôm nay ta vừa lúc phải xuống núi đi thi xã, liền muốn mang về cho con một chút? Con muốn kiểu dáng gì?”

Chiết Quân Vụ không tiện từ chối ý tốt của ông: “Chỉ cần vài bộ màu lam......cùng màu trắng, màu đỏ là được ạ.”

“Con làm xiêm y rất tốt, cha có thể mua về nhiều một chút, con làm cho người cùng mẹ một bộ xiêm y.”

Ông Lang liền vui vẻ: “Cũng tốt, đời này của ta, còn chưa từng mặc qua xiêm y do con gái làm cho.”

Nói xong liền vui vẻ phấn chấn xuống núi, Thẩm Tranh chậc một tiếng: “Tuổi của ông ấy vừa đúng lúc, lúc trước ta cũng từng đề cập tới việc dẫn một cô nương hoặc một tiểu tử về nuôi, ông ấy lại không muốn, nói là quá ồn ào, chờ sau này nhận một đứa cháu trai cháu gái nhà bác cả con là được.” ( truyện trên app T Y T )

Bà vừa nói vừa mang theo Chiết Quân Vụ tiếp tục đi, Chiết Quân Vụ nhìn bà, lại nhìn Ông Lang đã đi xa, kéo tay Thẩm Tranh, đi vào phòng của nàng.

Trong khoảnh khắc đó, nàng lại nhớ tới Điện hạ.

_______Đa tạ ngài, tìm được cho ta một gia đình tốt như vậy.

Đa tạ Điện Hạ.

……………..

Mà lúc này ở kinh đô, phủ Thục Lăng Hầu, một hàng già trẻ sáu người toàn bộ bị đưa đến trong phòng hẻo lánh của phủ Thục Lăng Hầu.

Thục Lăng Hầu nghiêm mặt, ai cũng không nói, chỉ đứng đó chờ, sau đó đi đến chỗ phu nhân Triệu Thị.

“Thư Uyển, sau khi ta nói xong chuyện này, nàng nhất định không được kích động, nhất định phải tỉnh táo.”

Triệu Thị đang xem sổ sách, nghe xong buồn cười: “Ta và ngài đều đã trải qua bao nhiêu chuyện, còn có chuyện gì có thể làm cho ngài như vậy?”

Bà đặt sổ sách xuống: “Ngài nói đi.”

Thục Lăng Hầu liền nghiêm túc nói: “Thư Uyển, Yểu Yểu của chúng ta, còn sống."

Triệu Thị liền đứng lên: “Yểu Yểu còn sống?”

Thục Lăng Hầu gật đầu, vội đỡ lấy bà: “Nhìn xem, ta đã bảo nàng đừng kích động.”

Triệu Thị: “Yểu Yểu ở đâu, ngài nói đi!”

Thục Lăng Hầu liền nói: “Nàng bình tĩnh trước, bình tĩnh, nghe ta từ từ nói với nàng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp