Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 44: Tiễn đi


1 năm

trướctiếp

Tháng năm trời đã bắt đầu nóng. Cây đào bên ngoài suối cũng không còn hoa nữa, trái đào treo trên cành, nho nhỏ.

Chiết Quân Vụ ngồi ở cửa sổ bên kia nhìn cây đào, đột nhiên hy vọng Điện Hạ có thể tìm được cha mẹ nuôi của nàng muộn một chút.

Như vậy nàng có thể ăn đào rồi mới đi.

Năm ngoái sau khi quả đào chín, nàng giúp Điện Hạ nếm thử, thiếu chút nữa đã ăn hết đào trên cây. Năm nay…….còn có thể ăn nữa không?

Nàng cúi đầu, không dám nghĩ quá nhiều, tiếp tục thêu xiêm y trong tay.

Xiêm y là thêu cho Điện Hạ, nàng cũng không biết khi nào thì đi, liền nghĩ thêu thêm vài bộ xiêm y và làm thêm vài đôi giày cho Điện Hạ.

Điện Hạ năm nay cũng mới mười bảy tuổi, hắn còn có thể trưởng thành sao? Năm ngoái so với năm trước nữa cao hơn không ít, xiêm y làm lớn hơn một chút, giày cũng phải làm dài một chút.

Trong đầu nàng rất loạn, cái gì cũng suy nghĩ một chút, nhưng việc trong tay không ngừng, Thái tử vừa vào phòng, liền thấy nàng cầm kim thêu xiêm y thật nhanh.

Nha đầu này, khẳng định chưa từng dừng lại.

Hắn đi tới, bàn tay mỏng mà thon dài nhẹ nhàng đặt trên đầu của nàng, lấy đi một mảnh lá cây dính trên đầu nàng.

“Để xuống đi, dù sao cũng phải nghỉ ngơi một lát. Cùng ta trò chuyện.”

Chiết Quân Vụ nghe lời đem xiêm y bỏ vào cái sọt thêu, thấy Điện Hạ cũng mang một cái ghế tới ngồi đối diện nàng, tay chống ở mép cửa sổ, nhìn về phía cây đào bên ngoài: “Trước khi ngươi đi, chúng ta đem rượu ủ năm ngoái ra uống đi?”

Chiết Quân Vụ trong lòng đau xót, lắc lắc đầu. Tháng chín năm ngoái ủ, cần gì mới chôn vào mấy tháng đã lấy ra.

“Đó là nô tỳ cho Điện Hạ, nô tỳ không uống, để Điện Hạ uống một mình.”

Thái tử nở nụ cười: “Ta…..uống một mình, cũng tốt.”

Ngoài cửa sổ nổi gió, thổi thật mát.

Hắn cảm nhận được gió thổi qua, một lát sau, mới nói: “Ngươi đã nghe nói qua phủ Kỳ Châu chưa?”

Chiết Quân Vụ dừng lại, đại khái biết Điện Hạ tìm cho nàng nhà ở phủ Kỳ Châu. Nàng gật đầu: “Nghe nói cá quế ở đó ăn rất ngon.”

Thái tử: “Ngươi a, thật đúng là tham ăn.”

Hắn ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn nàng: “Quân Vụ a, ta ở bên kia đã tìm được gia đình tốt cho ngươi."

“Huyện lệnh (chức quan đứng đầu một huyện thời xưa) huyện Yên Sơn phủ Kỳ Châu - Ông Kiện là thuộc hạ của ông ngoại ta. Năm đó ở chiến trường, ông ngoại ta từng cứu mạng ông ấy, vẫn có lui tới. Mấy năm nay tuy rằng chưa từng có phú quý, nhưng cũng là quan phụ mẫu một huyện (quan phụ mẫu có thể hiểu là “quan như cha mẹ của dân”), phẩm đức chính trực, làm người trung chính.”

Chiết Quân Vụ chậm rãi gật đầu.

Thái tử: “Nhưng ông ta con cái song toàn, tôn nhi đều đã thành hôn. Lại là quan phụ mẫu một phương, mọi người đều biết rõ, tùy tiện đưa ngươi qua, sợ là không tốt, nhưng em trai của ông ta là Ông Lang, năm đó cũng có danh tiếng thần đồng, lại không thích quan trường, đến tuổi thành hôn, sau khi cưới con gái của thầy, liền cùng phu nhân hai người gửi gắm tình cảm sơn thủy, ẩn cư dưới Kỳ Sơn, vẫn có thanh danh phẩm đức cao nhã.”

“Mà phu nhân của ông từ nhỏ thân thể đã yếu, cho nên nhiều năm như vậy, hai người cũng không có con, bây giờ hai người đều đã bốn mươi tuổi, nghĩ đến cũng không tính toán muốn có con, ta phái người đi hỏi thăm một chút, cũng không hỏi ra cái gì không tốt.”

“Ta mặc dù còn chưa vào triều chính, nhưng dù sao cũng là Thái tử, chỉ cần một ngày còn ta, Ông gia sẽ không dám bạc đãi ngươi, ta cũng sẽ phái người đi theo bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi an ổn.”

“Quân Vụ a……Ông gia bên kia, ta đã nói xong rồi, ngươi muốn khi nào thì đi?”

Nước mắt Chiết Quân Vụ lại rơi xuống.

Nàng không muốn nói.

Nàng không muốn đi.

Thái tử liền thở dài: “Vậy thì......tháng sau?”

Đi quá gấp, hắn cũng không nỡ.

Chiết Quân Vụ lúc này mới gật đầu: “Nô tỳ nghe Điện Hạ.”

Tháng sau, chính là tháng sáu. Tháng sáu trời càng nóng, Thái tử đau lòng nàng trên đường đi sẽ khó chịu: “Nếu không, hay là để vào thu đi?”

Vừa dứt lời, hắn liền nở nụ cười.

“Thôi, liền tháng sáu đi, kéo dài, nói không chừng ta sẽ luyến tiếc.”

Hắn thở dài: “Đến lúc đó chọn một ngày không quá nóng, ta tự mình đưa ngươi rời đi.”

Chiết Quân Vụ nghẹn ngào lên tiếng: “Vâng.”

Thái tử liền bảo nàng đến mài mực. Hắn còn muốn dạy cho đệ tử của mình, chỉ là hiện tại lúc viết, cũng không phải hết sức chuyên chú, mà là muốn cho nàng ở bên ngoài nói nhiều hơn, tránh cho nàng đi ra ngoài, cái gì cũng không hiểu.

“Ông gia cũng không phải thế gia gì, cũng là bần hàn lập nghiệp. Chỉ có hai huynh đệ, lão đại Ông Kiện là võ quan, lão nhị Ông Lang, chính là cha nuôi của ngươi, từ nhỏ đã thích thơ văn.”

“Hai huynh đệ một văn một võ, ở phủ Kỳ Châu coi như là tân quý, không có tật xấu phiền phức của thế gia. Nhất là cha mẹ nuôi của ngươi, tuy là gia truyền thơ văn, nhưng sống rất thông suốt, cũng sẽ không để ý ánh mắt thế tục.”

Chiết Quân Vụ nghe Điện Hạ nói, nhưng không nghĩ tới sau này mình đi phủ Kỳ Châu sẽ như thế nào, chỉ có hốc mắt hơi ướt.

Điện Hạ......Hắn mất thời gian hơn hai tháng, sợ là nghĩ đi nghĩ lại, mới tìm được một gia đình tốt cho nàng trong biển người mênh mông.

Phải có quyền thế mới không để cho nàng bị khi dễ, nhưng cũng không bị ràng buộc bởi quyền thế.

Điện hạ đối với nàng, thật sự rất tốt.

Nàng lại không nhịn được khóc. Nước mắt rơi xuống nghiên mực, màu mực đen bị nước mắt của nàng làm loang ra.

Thái tử ngẩng đầu, trong lòng thở dài, dứt khoát buông bút: “Hiện giờ mỗi ngày đều khóc thành như vậy, sau này làm sao đây, hửm?”

Chiết Quân Vụ khóc đến thở không ra hơi: “Điện Hạ, ngài nói, nếu ngài không gặp nô tỳ thì tốt rồi, cũng không cần vì nô tỳ mà thương tâm.”

Thái tử buồn cười, không thể không lau nước mắt cho nàng: “Ta không hối hận.”

Hắn thực sự không hối hận.

Hắn chỉ tiếc nuối và oán hận ông trời đã cho hắn một người nàng, lại muốn đích thân mang nàng đi.

Nhưng những lời này không dám nói. Thái tử không tin quỷ thần, nhưng giờ này khắc này, hắn lại sợ chính mình tâm không thành, nói xấu trời cao, nhưng lại bị quỷ thần ngẩng đầu ba thước nghe thấy.

Hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dặn dò: “Nhân lúc còn chưa đi, ngươi cùng Lưu công công bọn họ tạm biệt một lần cũng tốt.”

Chiết Quân Vụ gật đầu.

“Bọn họ biết nô tỳ muốn xuất cung sao?”

Thái tử gật đầu.

“Chỉ nói cha mẹ ngươi tìm tới, ta làm chủ, thả ngươi ra ngoài.”

Trong cung thả một cung nữ, đối với hắn mà nói, không phải việc gì khó. Tới cung hoàng hậu nói một tiếng là được.

“Nhưng chuyện này, cũng không cần phô trương, ngươi chỉ cần ở Tây Uyển cùng bọn họ ăn một bữa là được.”

Chiết Quân Vụ liền đem tin tức này nói cho đám người Xuân Ẩn.

Xuân Ẩn lúc ấy há to miệng, nửa ngày cũng không khép lại được: “Ngươi đang nói đùa sao?”

Chiết Quân Vụ lắc đầu: “Không phải nói đùa. Cha mẹ ta tìm đến, Điện Hạ ở bên ngoài vừa hay gặp bọn họ, liền khai ân cho phép ta xuất cung.”

Xuân Ẩn thật sự là kinh ngạc, không nghĩ gì liền mở miệng nói một câu: “Vậy ngươi không làm thị thiếp (vợ lẽ) của Điện Hạ nữa sao?”

Chiết Quân Vụ nói ra lời Điện Hạ bảo nàng nói, nàng gian nan nói: “Điện Hạ không có ý đó.”

Xuân Ẩn còn muốn nói nữa, Hạ Ẩn đã kéo nàng lại. Hạ Ẩn ổn trọng hơn, ngoài tiếc nuối, lại thấy vui thay Chiết Quân Vụ.

“Có lẽ là lúc ấy bất đắc dĩ bán ngươi, có bạc rồi, liền lập tức tới tìm ngươi, ngươi a, nếu lựa chọn trở về, cũng đừng oán hận bọn họ, sống thật tốt qua ngày.”

Chiết Quân Vụ: “Ta biết rồi, đa tạ ngươi, Hạ Ẩn tỷ tỷ.”

Hạ Ẩn: “Ai, quan hệ này của chúng ta, khách khí rồi, chỉ nghĩ sau này không gặp được ngươi, trong lòng ta cũng không dễ chịu.”

Hơn nữa sau khi Chiết Quân Vụ đi rồi, còn có một vấn đề. Nàng và Xuân Ẩn đều là vì Quân Vụ mới có thể đến Khê Nhiễu Đông, Quân Vụ đi rồi, bọn họ còn có thể ở lại nơi này sao?

Hạ Ẩn trong lúc nhất thời càng thêm thương cảm, ngược lại Xuân Ẩn khóc rất dữ: “Ai, ngươi xuất cung, sợ là cả đời này chúng ta cũng không có cơ hội gặp mặt nữa.”

Chiết Quân Vụ cũng thương cảm theo, nàng nghĩ đến Điện Hạ. Nếu là những người khác thì còn tốt, lỡ sau này nàng đến kinh đô, nói không chừng còn có cơ hội gặp mặt, nhưng Điện Hạ sẽ nguyện ý gặp nàng sao?

Lo lắng hết lòng đưa nàng rời đi, nếu nàng trở về một chuyến, Điện Hạ sẽ nguyện ý cùng nàng ôn chuyện cũ sao?

Nàng ngồi ở trên giường, trong lúc nhất thời nghĩ đến Điện Hạ nhiều năm về sau có Thái tử phi (vợ thái tử), có trắc phi (vợ lẽ của thái tử), có hài tử (con), mặc dù trong lòng hắn nhớ thương nàng, hẳn là cũng sẽ cự tuyệt nàng, sợ tổn thương lẫn nhau.

Nhưng cũng có khả năng, nhiều năm sau Điện Hạ sẽ thoải mái đến thăm nàng, gọi nàng một câu: “Quân Vụ a, ngươi trưởng thành rồi.”

Bất luận là loại nào, chỉ cần vừa nghĩ tới, liền khiến người ta thương cảm.

Chiết Quân Vụ lấy mu bàn tay lau lau nước mắt, nức nở nói: “Ta thật sự, thật sự rất luyến tiếc nơi này.”

Xuân Ẩn liền đi qua ôm nàng khóc: “Ôi, ai nỡ chứ, chúng ta đều giống như một gia đình rồi, những cung khác lục đục với nhau, Đông Cung chúng ta bởi vì có ngươi, ngược lại rất hòa hợp.”

“Sau khi ngươi đi, sau này ta cùng Thu Ẩn hơn thua, tìm ai cáo trạng đây? Quân Vụ a, ngươi đừng đi nữa huhuhu.”

Hạ Ẩn ở bên cạnh nghe cười: “Được rồi, được rồi, lời này của ngươi…đừng ôm Quân Vụ nữa, nàng ấy sắp không thở nổi rồi.”

Ba người ở trong phòng nói chuyện, Dương công công bên kia, cũng cùng Lưu công công hai người xì xào bàn tán, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi nói Điện Hạ có phải hay không...... Hả? Thích một nha đầu như vậy, sao có thể đưa đi chứ?”

Lưu công công thở dài: “Vẫn là lén lút đưa đi, cũng chỉ có mấy người chúng ta biết, bất quá Quân Vụ hai năm đều ở Khê Nhiễu Đông, trong Đông Cung biết người này, nhưng chưa từng thấy qua nàng, có nàng hay không có nàng, ngược lại không có gì khác nhau, nhưng đối với chúng ta thì khác biệt rất lớn, sau này lúc Điện Hạ tức giận, ai đi dỗ đây?”

Lưu công công đã quen với việc Chiết Quân Vụ vào lúc Thái tử Điện Hạ tức giận, để cho nàng đi vào bên trong đối mặt với Điện Hạ.

Bởi vì có nàng ở đây, Điện Hạ không dễ nổi giận, cho nên Điện Hạ đã lâu không mắng hắn ngu ngốc. Nếu như Chiết Quân Vụ đi, sợ là cuộc sống của Lưu công công hắn sẽ không dễ chịu.

Dương công công cũng nghĩ không ra. Mọi người nhìn hai người Điện Hạ và Chiết Quân Vụ ở chung, đều cho rằng qua sinh nhật của nàng, trong Đông Cung này sẽ có thêm một chủ tử, nhưng hôm nay là tình huống gì?

Chủ tử không thêm, ngược lại còn muốn xuất cung.

Dương công công cũng luyến tiếc Chiết Quân Vụ, nha đầu này thành thật, ở trước mặt Điện Hạ nhiều lần nhắc tới hắn, cơ hội hắn lộ mặt ở trước mặt Điện Hạ nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, nếu nàng đi rồi, dựa vào Lưu thái giám? Vậy còn không bằng dựa vào Tiểu Thịnh.

Dương công công thở dài: “Đi cũng tốt, đi ít nhất không phải làm nô tỳ, sau này xuất cung, còn có thể gả cho người tốt. Chính là tính tình này của nàng, sợ là sẽ bị người khi dễ, cũng không biết Điện Hạ sẽ......hay không.”

Lưu công công uống một ngụm rượu: “Ai, về sau đừng nói là Điện Hạ, cho dù thật sự có chuyện nhờ đến chúng ta, cũng phải giúp một chút, tốt xấu gì cũng được nàng gọi là gia gia hai năm, phần tình cảm này vẫn phải nói.”

“Chỉ là nàng là người Vân Châu, cách kinh đô rất xa, núi cao sông rộng, sợ là khó gặp. Haiz.”

Trong Khê Nhiễu Đông, hiếm khi mọi người cùng nhau chán nản, Chiết Quân Vụ liền đi xem Tướng Quân và Mãnh Hổ.

Phải đi rồi, nàng cũng luyến tiếc Tướng Quân.

Nàng ôm Tướng Quân, nhỏ giọng nói: “Đa tạ ngươi, Tướng Quân, nếu không có ngươi, sợ là lúc trước Điện Hạ cũng sẽ không giữ ta lại.”

Chiết Quân Vụ càng tin vào nhân quả. Nàng nuôi Tướng Quân ba năm, nó bay đi, nàng cũng bị bán, nhưng ai có thể nghĩ đến, nàng cùng nó đều vào Đông Cung, gặp được Điện Hạ.

Nàng nói: “Sau này, ta sẽ ngày ngày cầu nguyện, cầu nguyện Điện Hạ sống lâu trăm tuổi, cả đời bình an.”

Tướng Quân tuy rằng thông minh, nhưng rốt cuộc không phải là người, không nghe hiểu lời của nàng, nghi hoặc mở to mắt, mở miệng ngâm thơ: “Quân Vụ a…Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi*.”

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,*

Tâm duyệt quân hề quân bất tri.*

Chiết Quân Vụ chậm rãi nỉ non ra câu thơ này, lại muốn rơi lệ.

(*) Trích trong bài thơ “Việt nhân ca”, dịch ra có nghĩa là: Núi có cây, cây có cành,

Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.

…………………

Ngày mùng bảy tháng sáu, trời vừa đẹp.

Chiết Quân Vụ rời giường, Thái tử Điện Hạ chờ ở bên ngoài. Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, hỏi nàng: “Đã thu dọn đồ đạc xong chưa?”

Chiết Quân Vụ lại lắc đầu.

“Điện hạ…….nô tỳ không muốn mang theo đồ vật ngài cho nô tỳ.”

Quá nhiều. Đều là nhớ nhung.

Nàng đã nghĩ kỹ rồi.

“Nô tỳ muốn mặc xiêm y hoa đào ngài cho nô tỳ đi, đeo vòng tay trên tay này, là được rồi.”

Có hai thứ này, cũng đủ để nàng nhớ tới Điện Hạ cả đời.

Thái tử sửng sốt, gật đầu: “Cũng được.”

Nàng liền đi thay quần áo, trên cổ tay đeo vòng tay, Thái tử thấy nàng như vậy, lại cảm thấy nên cho nàng một thứ nữa.

Hắn đi tới, nắm tay nàng, đi về phía đông, chuyển một cái ghế, lấy gương đồng đứng ở trên bàn, xõa tóc nàng xuống.

“Ta chải đầu cho ngươi.”

Hắn là Thái tử, làm gì chải đầu cho ai bao giờ, chính đầu của mình, cũng là do người khác chải. Trong đó, hai năm này, từ sau khi Chiết Quân Vụ học được cách chải đầu, đầu của Thái tử vẫn là nàng chải.

“Trước khi ngươi rời đi, ta cũng chải tóc cho ngươi một lần.”

Hắn cầm lược, từng chút từng chút giúp nàng chải tóc, đem tóc trên trán nàng chải lên, không thuần thục chải một kiểu tóc búi đơn giản, sau đó nhìn nàng trong gương, hài lòng nở nụ cười.

“Như vậy mới đẹp.”

“Lúc ngươi vào cung là lộ mặt, lúc xuất cung, cũng lộ mặt đi. Đây là ta trả lại cho ngươi.”

Chiết Quân Vụ nhìn cô nương trong gương cùng với Điện Hạ phía sau nàng, miệng run rẩy, muốn nói gì đó, rồi lại không dám nói, chỉ nói với Điện Hạ: “Nô tỳ sẽ mãi mãi nhớ tới ngài.”

Lúc còn trẻ, gặp được người như Điện Hạ, sao nàng có thể quên được?

Sắp xuất cung, Xuân Ẩn, Hạ Ẩn, Lưu công công, Dương công công, Tiểu Thịnh đều ở bên ngoài chờ nàng.

Hôm nay Điện Hạ tự mình đưa nàng xuất cung, bọn họ không thể đi theo, những lời Chiết Quân Vụ muốn nói với bọn họ đã sớm nói xong, lúc này cũng không có gì khác để nói, chỉ hành lễ với bọn họ, cảm tạ bọn họ đã giúp đỡ hai năm nay.

Mấy người vội vàng thối lui, không dám nhận, Xuân Ẩn lá gan lớn hơn một chút, đi qua nói: “Ngươi nói không cần gì, chúng ta cũng không dám tặng, chỉ hy vọng ngươi sau này an bình.”

Chiết Quân Vụ vỗ vỗ tay nàng, quay đầu lại nhìn thấy cây đào kia.

Mặc dù trái đã lớn, nhưng vẫn chưa chín lắm, rốt cuộc vẫn là chưa ăn được.

Nàng ngồi lên xe ngựa, ra khỏi cung, dọc theo đường đi, Điện Hạ ngồi đối diện nàng, hai người nhìn nhau không nói gì, đều biết lúc này nói cái gì cũng muốn khóc, liền không nói.

Nhưng lúc ra khỏi cửa thành, Thái tử rốt cuộc nói một câu: “Quân Vụ, ngươi có biết tên của ta không?”

Chiết Quân Vụ gật đầu. Nàng biết: “Điện hạ tên là Điện Khanh.”

Con trai thứ ba của hoàng đế là Tề Điện Khanh, do hoàng hậu sinh ra, thân phận cao quý, khi còn bé đã được lập làm Thái tử.

Đây là khi nàng vào Đông Cung cùng Xuân Ẩn nói chuyện mà biết được, Xuân Ẩn trốn ở trong chăn nói với nàng.

Tên của Điện Hạ, cũng vẫn luôn ghi tạc trong lòng nàng.

“Lúc ở Đông Cung, nô tỳ cũng từng lén viết tên Điện Hạ.”

Nàng nói: “Chỉ là tên của Điện Hạ, rất khó viết.”

Thái tử nở nụ cười.

“Nhớ là tốt rồi.”

Hắn vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài: “Sắp đến nơi rồi.”

Đến nơi, liền phải đổi xe ngựa.

Chiết Quân Vụ cũng vén rèm lên: “Vâng.”

Trong chốc lát, đến nơi, quả nhiên có một đại hán (người đàn ông cao lớn) đang chờ ở đó. Thấy Điện Hạ liền quỳ xuống, nói: “Điện hạ yên tâm, trên đường đi nhất định sẽ không xảy ra bất trắc gì.”

Thái tử liền đi xem Chiết Quân Vụ, lộ trình xa xôi, không nên chậm trễ, hắn không nhịn được, như trước đi qua nắm tay nàng, đỡ nàng lên xe ngựa, thấy nàng ngồi vào chỗ của mình, nói: “Quân Vụ, nếu như bị ủy khuất, nhớ phải viết thư cho ta, thư gửi đến nhà thứ ba ngõ Ngô Đồng ở kinh đô là được.”

Sau đó buông rèm xuống, nói với đại hán: “Đi đi.”

Đại hán ai một tiếng, vội vàng lên xe ngựa. Mà Chiết Quân Vụ ngồi ở trong xe ngựa lại đột nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên vén rèm lên, hướng về phía Điện Hạ bên ngoài hét lên: “Điện Hạ…Điện Hạ…ngài nói qua, lúc mười lăm tuổi sẽ đặt cho nô tỳ một chữ nhỏ….”

Hốc mắt Thái tử đỏ lên, xoay người lên ngựa, siết chặt dây cương cưỡi ngựa đuổi theo, hắn không để cho đại hán dừng lại, chỉ cưỡi ngựa đuổi tới bên cạnh xe ngựa.

Nàng ở trong xe ngựa thò đầu ra, hướng về phía hắn khóc, Thái tử cưỡi trên lưng ngựa chạy theo, nghiêng mặt nhìn nàng, bi thương không thôi, hô: “Quân…viên ngọc đẹp.”

Quân......Chiết Quân Vụ gật đầu: “Nô tỳ nhớ kỹ, Điện Hạ, ngài cũng phải nhớ kỹ tên nô tỳ......”

Đừng quên nàng, ít nhất thỉnh thoảng nhớ lại lúc trước, cũng phải nhớ có một người như nàng, từng được hắn cầm tay dạy đọc sách viết chữ, từng được hắn hết lòng đưa ra ngoài cung.

Nàng thật sự là một người ích kỷ.

Chiết Quân Vụ thấy Điện Hạ còn chạy như điên đuổi theo xe ngựa, hướng về phía hắn nói một câu bảo trọng, liền hạ quyết tâm buông rèm xuống, tay chạm tay khóc không kiềm chế được, Thái tử nhìn rèm buông xuống, ngẩn người, cũng chậm rãi ngừng lại.

Hắn cưỡi ngựa trên đường lớn, nhìn xe ngựa phía trước mà đi, bụi đất bay lên từng trận, dần dần liền không thấy bóng dáng, ngẩn ngơ nửa ngày, mới nỉ non một câu.

“Quân Vụ a, lần này đi nhiều năm, sợ là cả đời này cũng không gặp lại nữa.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp