Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 43: Tiễn đi (2)


1 năm

trướctiếp

Từ thời khắc quyết định muốn đưa Chiết Quân Vụ đi, Thái Tử liền bắt đầu trầm mặc.

Đời này của hắn, tuy rằng có những chuyện không hoàn hảo nhưng dù sao hắn cũng là Thái Tử, cũng chưa từng phải làm một chuyện hông theo ý nguyên như vậy.

Nhiều năm như vậy, hắn đều không có trải qua sinh ly tử biệt, không nghĩ tới đây là lần đầu tiên, hơn nữa còn phải tiễn người mình thích rời đi.

Nhưng nếu quyết định muốn đưa đi, liền không thể có bất cứ do dự gì nữa. Hắn tuy là tỏ ra trầm mặc một chút nhưng mỗi ngày vẫn dạy nàng đọc sách viết chữ, sau đó để cho nàng đi tìm cha mẹ.

Tốt nhất trong nhà không có con nối dõi, nhân phẩm liêm khiết hơn nữa còn phải là cấp dưới của hắn. Hắn có thể không chế được bọn họ, làm cho bọn họ kiêng kỵ hắn, tránh trong tương lai nàng bị khi dễ mà hắn lại không hay biết gì.

Thân phận của nàng như vậy sợ rằng nếu người khác khi dễ nàng, nàng sẽ không muốn trở về nữa cho nên hắn đột nhiên tức giận, đích thân dạy nàng cách mắng chửi người khác.

“Cái miệng tốt xấu gì cũng phải lợi hại một chút, thời điểm mắng chửi người thì phải làm cho người đó tức đến nổ phổi, phải biết rằng điểm yếu của người đó ở chỗ nào.”

Chiết Quân Vụ: “……”

Nàng khó hiểu ngẩng đầu: “Điện hạ, chúng ta vừa mới đọc được một câu mà thánh nhân đã từng nói: Không tích góp từng bước nhỏ thì không thể đi được ngàn dặm, không thể chọc cho người ta tức giận đến nổ phổi được đâu.”

Thái Tử: “……”

Hắn khụ một tiếng, nói: “Ngươi quá chậm hiểu, không hiểu hết được lời ta nói.”

Chiết Quân Vụ xác nhận bản thân không có nghe lầm, cũng vẫn luôn suy nghĩ theo ý của Điện hạ nhưng lời mà vừa nãy Điện hạ rốt cuộc là có ý tứ gì sâu xa, nàng cũng không biết.

Chẳng lẽ chỉ đơn giản là dạy nàng cách mắng người khác thôi sao?

Chiết Quân Vụ có chút hổ thẹn. Nàng đúng thật sẽ không mắng chửi người, miệng không nhanh nhẹn, cũng không trách được chuyện Điện hạ lại vì nàng mà lo lắng.

Nàng đồng ý với Điện hạ: “Nô tỳ sẽ thông minh hơn một chút. Về sau người khác mắng ta, ta liền mắng lại người khác.”

Thái Tử liền nhìn nàng nói: “Ngươi đừng chỉ lo trả lời ta, phải nhớ kỹ ở trong lòng mới được.”

Về sau hắn sẽ không thể kịp thời bảo vệ cho nàng, nếu nàng chịu thiệt thòi lại không tự mình đi đòi lại công đạo thì ai có thể thay nàng đòi lại đây?

Hắn lại hối hận, mấy năm nay, thật sự là đã đem nàng bảo bọc quá mức. Nếu muốn nàng mạnh mẽ hơn một chút thì trước khi nàng rời đi thì cần phải có người dạy cho nàng.

Hắn liền lại nhìn về phía quyển sách, tiếp tục dạy nàng câu: “Không tích từ những dòng sông nhỏ thì khó có thể thành biển lớn.”

Nói xong, tâm tư lại bay đến một nơi khác.

Nàng là bị cha mẹ bán đi. Vậy thì công sinh thành cũng coi như đã trả xong. Từ nay trở về sau, Quân Vụ cùng với những người trong gia đình kia không còn bất cứ quan hệ gì, chuyện này trước khi nàng rời đi hắn cũng muốn cùng nàng nói cho rõ ràng, tránh để cho sau khi nàng cùng người nhà gặp lại nhau, nàng lại mềm lòng mà tiếp tế cho bọn họ.

Nội tâm của Thái Tử chính là vô cùng tàn nhẫn, đương nhiên là không xét đến chuyện người ta cũng chỉ vì nghèo đến cơm không có để ăn mới bán đi nữ nhi của mình, bất cứ lý do gì hắn cũng không chấp nhận, chỉ nói: Các ngươi cũng đã đem nữ nhi của mình bán đi rồi, vậy nữ nhi này liền không còn là của các ngươi nữa, tương đương với chuyện chặt đứt tiền duyên của nàng, không chịu nói đạo lý.

Nếu đã không có tiền duyên, hắn cũng chuẩn bị hủy đi những dấu vết chứng tỏ nàng đã từng ở Đông Cung, đối với nàng mà nói đây là một sự khởi đầu mới.

Cha mẹ cũng phải là cha mẹ mới, vậy cha mẹ có bộ dáng như thế nào nàng mới thích đây?

Hắn ho khan một tiếng, hỏi nàng: “Ví dụ như…… Ví dụ như, ngươi có thể có được cha mẹ mới, ngươi muốn bọn họ có dáng vẻ như thế nào?”

Chiết Quân Vụ liền phát hiện suy nghĩ của Điện hạ ngày hôm nay quả thật không giống như bình thường. Nhưng Điện hạ đã hỏi như vậy rồi nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.

Nhưng ai sẽ lại muốn cha mẹ mới chứ? Trước đó nàng thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này, vì thế phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới nói: “Điện hạ, nô tỳ muốn, bọn họ không cần phải có nhiều tiền, chỉ cần đối với nô tỳ thật tốt là được rồi.”

Ít nhất cũng sẽ không bán nàng đi nữa.

Những lời này nàng không nói thẳng ra nhưng Thái Tử lại hiểu rất rõ.

Nàng muốn có một người toàn tâm toàn ý yêu thương nàng.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện đơn giản.

Thái Tử xoa xoa đầu nàng, thầm nghĩ cho dù là con cái do bản thân mình đích thân sinh ra cũng sẽ có khả năng không nhận được sự yêu thương tuyệt đối của cha mẹ, huống chi chỉ là cha mẹ nuôi thôi.

Nhưng hắn vẫn luôn tận lực tìm kiếm. Hắn nghĩ, nếu tìm được một người lớn tuổi một chút, nhàn vân dã hạc, không coi trọng quyền thế quá mức, như vậy cũng có thể tự do thoải mái ở bên nàng, không cần lợi dụng nàng đi làm bất cứ chuyện gì.

*Nhàn vân dã hạc: đại ý là tự do thoải mái, không bị ràng buộc, câu thúc.

Như vậy cũng tốt, hắn sẽ chọn cho nàng một vị hôn phu thật tốt, nếu nàng thích, liền cho nàng gả đi, nếu nàng không thích thì sẽ bàn bạc cho người nuôi dưỡng nàng cả đời, cũng không phải là chuyện gì to tát cả.

Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, Thái Tử lại bản thân hắn qua mấy năm nữa lại quên mất Chiết Quân Vụ là người nào.

Xung quanh hắn có rất nhiều người, người tới, người đi, rồi lại tới, bên người chắc chắn sẽ không có chỗ trống.

Chờ khi năm năm hay mười năm qua đi, hắn còn có thể nhớ rõ được lúc tuổi trẻ, hắn đã từng ái mộ một thiếu nữ hay sao? Còn nhớ rõ đã từng có một nô tỳ như vậy hay sao?

Thái Tử cũng không biết.

Theo lý thuyết mà nói thì chính là như vậy nhưng thực tế thì có mấy ai có thể làm được đây. Huống chi, tương lai hắn còn phải có thê tử, có hậu phi, có hài tử.

Hắn còn có thể nhớ rõ nàng đến mức nào chứ?

Thái Tử cảm thấy bản thân chính là đa sầu đa cảm.

Chiết Quân Vụ vẫn luôn đứng ở một bên nhìn Điện hạ thở dài. Điện hạ tất nhiên là lại nghĩ tới chuyện gì khó giải quyết, mới có thể cau mày như vậy, nàng lại không thể giải quyết thay Điện hạ được cho nên liền quyết định giữ im lặng.

Lẳng lặng làm bạn bên người hắn, cũng là chuyện duy nhất mà nàng có thể làm ở thời điểm hiện tại.

Chiết Quân Vụ cúi đầu, đọc những chữ ở trên quyển sách: Ngựa chạy chậm, mất mười ngày cũng có thể đuổi theo được con ngựa chạy nhanh trong một ngày.

Những lời này có nghĩa là cho dù là người có thiên phú không cao chỉ cần có thể kiên trì, liền có thể thành công. ( truyện trên app T Y T )

Làm chuyện gì, kiên trì bền bỉ là tốt nhất.

Nàng ngầm đồng ý, hơn nữa còn chuẩn bị đem câu này học thuộc lòng, về sau sẽ lấy ra khích lệ chính mình.

Mới vừa đọc xong vài câu, liền thấy Thái Tử điện hạ đột nhiên dùng ánh mắt bi thương mà nhìn nàng.

Chiết Quân Vụ: “……”

“Điện hạ?”

Thái Tử đã nghĩ đến dáng vẻ lúc nàng rời đi.

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó đi qua, tay hắn cầm lấy tay nàng dạy viết chữ, sau đó ngồi ở một bên nhìn nàng viết chữ.

“Chờ ngươi viết chữ xong, ta sẽ dạy ngươi cách bắn cung có được không?”

Sau này khi ở trong nhà của người khác cũng nên đi ra ngoài cùng các tiểu tỷ muội chơi đùa một chút, đừng cứ luôn ru rú trong nhà.

Như vậy sẽ bị người ta cười nhạo.

Chiết Quân Vụ chắc chắn rằng trong lòng của Điện hạ đang có tâm sự, hơn nữa còn liên quan đến nàng.

Nàng muốn hỏi nhưng mà Điện hạ lại vẫn luôn không chịu nói rõ ràng cho nên chỉ đàng nuốt những lời định nói vào trong miệng. Chỉ nghe theo lời của Điện hạ, mỗi ngày đều đến thao trường luyện võ.

Hơn nữa, từ tháng ba đến tháng năm, Điện hạ giao cho nàng càng nhiều bài tập hơn, hắn dường như muốn đem toàn bộ những thứ mà hắn học được đều dạy cho nàng vậy. Thời điểm nàng nói bản thân không thể làm được thì hắn sẽ lẳng lặng nhìn nàng, xoa đầu nàng nói: “Ngươi hiện tại đương nhiên là không làm được, hông quan trọng, nhớ thật kỹ là được.”

Chiết Quân Vụ không phải là một người ngốc nghếch, tháng đầu tiên còn chưa có minh bạch nhưng sau hai tháng nàng đương nhiên phải hiểu ra hắn đang muốn làm cái gì.

Hắn muốn tiễn nàng rời đi.

Tuy rằng không biết hắn muốn đưa nàng đến nơi nào nhưng tóm lại là muốn đưa nàng đi.

Cho nên hắn vội vã dạy dỗ nàng, sợ nàng đi đến nơi khác sẽ phải chịu sự khi dễ, liền dạy nàng cách mắng chửi người khác.

Nàng ngồi ở nhà chính, cúi đầu ôm sọt kim chỉ, nước mắt như hạt châu rơi xuống không dừng lại được.

Thái Tử nhìn thấy liền biết rằng nàng đã đoán ra rồi. Hắn muốn tiến lên nói vài câu trấn an nhưng cuối cùng vẫn là không mở miệng được.

Thấy nàng khóc thương tâm như vậy, hơn nữa còn là những giọt nước mắt điển hình của một nô tỳ, những hạt châu này nhẹ nhàng rơi xuống dưới, thoạt nhìn càng thêm đáng thương.

Hắn đi qua, cuối cùng vẫn không kìm lòng được, trực tiếp đem người ôm lên, bế lên giường, ôm vào trong ngực nói: “Khóc cái gì mà khóc?”

Làm gì có người nào khóc không phát ra tiếng chứ, chính là khóc đến nghẹn uất rồi mới như vậy mà thôi. Hắn liền càng thêm chắc chắn việc hắn muốn đưa nàng đi là một quyết định đúng đắn.

Hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng nói: “Ta muốn nghe ngươi khóc thật lớn ra, Quân Vụ ngoan, không cần phải kìm nén, cứ khóc ra thật lớn đi.”

Chiết Quân Vụ lúc này mới lên tiếng khóc lớn. Vừa rồi còn đang nghẹn ngào, chỉ cảm thấy bối rối cùng cô đơn, còn có một chút ủy khuất, hiện giờ lại đang gào khóc ở trong lồng ngực của Điện hạ, đầu ghé vào ngực hắn, nước mắt như hạt châu ướt đẫm vạt áo trước ngực của hắn, nàng chỉ cảm thấy càng thêm tuyệt vọng.

Có một cỗ cảm giác tuyệt vọng tràn ra ngoài, làm cho nàng mất đi lý trí, chỉ nghĩ đến việc muốn mãi ở trong vòng tay của Điện hạ, cho dù là làm thiếp thất nàng cũng nguyện ý.

Chỉ cần có thể cùng Điện hạ cả đời ở bên nhau, biến thành một người như Thanh Oanh thì có gì không tốt chứ? Nàng không muốn rời khỏi Điện hạ, nàng muốn cứ mãi ở trong vòng tay của Điện hạ như vậy, vĩnh viễn không xa rời nhau.

Nhưng mặc dù là như vậy, miệng nàng vẫn ngậm chặt, chỉ khóc, những suy nghĩ trong đầu của nàng không thể nói ra bên ngoài được.

Một khi nàng bình tĩnh lại thì những suy nghĩ này sẽ biến thành một trò cười, nhưng nàng cũng không muốn nghĩ đến việc bản thân mình sẽ rời khỏi Điện hạ.

Nhưng Điện hạ vì nàng mà mở ra một con đường, chắc chắn sẽ không sai. Khẳng định là so với những gì nàng nghĩ sẽ tốt hơn nhiều. Điện hạ sẽ không hại nàng.

Thái Tử thở dài, hắn sao lại không đau lòng cơ chứ, nhưng nếu đã quyết định đương nhiên không thể từ bỏ giữa chừng, cho nên hắn chỉ có thể chịu đựng.

Hắn chờ Quân Vụ bình tĩnh lại một chút, lúc này mới nói: “Đưa ngươi ra ngoài, cũng là do ta không còn lựa chọn nào khác nhưng dù sao cũng đã chọn được vài người khá ổn, chờ người của ta quay lại liền sẽ cho ta biết bọn họ thật sự ổn hay không.”

Hắn chậm rãi chải tóc cho nàng, nói: “Ta cũng sẽ xóa sạch những dấu vết từ lúc ngươi bị bán đến đây cho đến lúc ngươi tới Đông Cung, sủng tỳ ở bên trong Đông Cung cũng không phải là ngươi mà là một người khác.”

Chiết Quân Vụ ngẩng đầu, rúc vào trong lòng ngực của hắn, trong lúc nhất thời không nói gì.

Thái Tử lấy khăn ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của nàng, tiếp tục nói: “Trong cung nhiều người, sửa một cái xuất thân là chuyện vô cùng dễ dàng, từ khi ngươi đến Đông Cung, ngoại trừ một lần đi đến Cung Trường Nhạc thì căn bản không có đi ra ngoài, mặc dù sống ở trong Đông Cung nhưng có rất ít người biết ngươi, bất quá cũng chỉ có mấy người Lưu Đắc Phúc mà thôi.”

“Ta có thể dễ dàng xóa đi những dấu vết của ngươi, chỉ còn một điểm cũng là một điểm quan trọng nhất ——”

Hắn chậm rãi đem tóc mái trên trán của nàng vén lên, nở nụ cười: “Cũng may là trời cao giúp đỡ, dáng vẻ này của ngươi, sợ mấy người Xuân Ẩn cũng chưa nhìn thấy nhiều, luôn dùng cách này che đi nửa khuôn mặt, hiện giờ đi ra ngoài thì có thể đổi cách búi tóc khác rồi.”

Hắn than thở nói: “Trong nhà kho của ta còn có rất nhiều những vật trang trí cho tóc, vốn định sau này sẽ từ từ để cho ngươi chọn nhưng bây giờ sợ là không kịp nữa rồi.”

Hắn muốn trang điểm cho nàng một chút, tâm tư một nhìn nàng trưởng thành lên theo từng ngày sợ rằng không thể được rồi.

Thái Tử: “Cho nên ở chỗ của ta đổi một sủng tỳ khác cũng không phải chuyện gì to tát, bên của ngươi thì ta sẽ cho người sửa thành sau khi ngươi bị bán đi liền trực tiếp bị một đôi vợ chồng già mua về, sau đó nhận ngươi làm khuê nữ.”

“Quân Vụ à, sau này ngươi không còn là nô tỳ nữa.”

Hắn cười nói: “Ngươi có vui vẻ hay không?”

Chiết Quân Vụ lại muốn khóc.

Điện hạ đối với nàng thật sự là thật tốt quá, luôn giành cho nàng những điều tốt nhất nhưng giờ khắc này nàng vẫn luôn suy nghĩ về bản thân nàng.

“Điện hạ ——”

Nàng ôm chặt lấy eo của hắn, mặt chôn ở trong lòng ngực hắn, cái gì cũng đều không muốn nói, nói cái gì cũng hông thể hình dung ra được tâm trạng chính xác của nàng lúc này, nàng chỉ muốn ôm Điện hạ, gắt gao ôm lấy hắn, không ngừng nỉ non hai chữ Điện hạ.

Thái Tử liền thở dài một tiếng: “Ta ở đây.”

Chiết Quân Vụ lại khóc, nàng biết bản thân nàng vô cùng không ngoan, Điện hạ đương nhiên bởi vì yêu quý nàng rất nhiều cho nên mới có thể vì một nô tỳ như nàng mà suy tính những việc này.

Thái Tử liền cười: “Khóc cái gì, chờ sau hi ra khỏi hoàng cung ngươi lại khóc, chuyện còn chưa diễn ra, ngươi đã khóc thành bộ dáng như vậy, chờ đến ngày thật sự rời khỏi hoàng cung, ngươi còn muốn khóc thành bộ dạng thảm thương như thế nào nữa?”

Hắn bị ôm chặt đến mức hóc thở, trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười

Liền nói: “Ngoan, trước tiên cứ buông ta ra đã, đừng khóc, nếu cứ khóc như vậy thì mắt cũng sẽ mù mất.”

Sau đó tự mình xuống giường mở cửa đi kêu Lưu Đắc Phúc: “Đi lấy một chậu nước tới đi.”

Lưu Đắc Phúc vội vàng rời đi.

Hai tháng này, Điện hạ vẫn luôn làm việc vô cùng thần bí, không có nói cho hắn biết bản thân đang làm gì.

Lưu công công cũng không hiểu chỉ có thể dựa vào phán đoán. Nhưng nơi mà Điện hạ tìm chính là nơi mẫu tộc sinh sống trước kia của Hoàng Hậu nương nương, cũng chính là người làm nhà Trấn Quốc Công lão tướng quân, những chuyện này hắn cũng không thể tùy tiện tham dự vào.

Nhưng mà hắn cũng có thể tùy thời điểm mà giúp đỡ được một số chuyện. Ví dụ như, quan hệ giữa Điện hạ cùng Chiết Quân Vụ vẫn luôn chậm chạp không có tiến triển, Lưu Đắc Phúc hắn tuy rằng không có ăn qua thịt heo, lại cũng đã từng nhìn thấy heo chạy, liền cũng có thể giúp được một chút.

Nhưng Điện hạ dường như hoàn toàn đã không còn tâm tư muốn nạp Chiết Quân Vụ làm thiếp thất, cái gì cũng đều không làm, tuy rằng vẫn luôn sủng ái nàng nhưng nhìn như thế nào cũng đều thấy không thích hợp.

Hôm nay bên trong còn truyền ra thanh âm gào khóc của Chiết Quân Vụ.

Chuyện này không chỉ dọa tới Lưu công công mà còn dọa tới Tiểu Thịnh, hai người liếc nhau, liền biết có chuyện lớn xảy ra rồi. Nhưng xem dáng vẻ của Điện hạ lại tựa hồ vô cùng bình tĩnh, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?

Chiết Quân Vụ vào sống ở Đông Cung hai năm nhưng đều chưa từng khóc như vậy bao giờ.

Lưu công công nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, tiếp tục đứng ở ngoài cửa, tiếng khóc bên trong cũng dần dần nhỏ, Điện hạ giống như đang khuyên nhủ nàng.

Lưu công công: “……”

Kỳ quái.

Chiết Quân Vụ cảm thấy bản thân cũng rất kỳ quái. Nàng đã khóc đến mức không dừng lại được nhưng Thái Tử vẫn luôn ôm nàng dỗ dành, giúp nàng thông khí, giúp đỡ nàng lau nước mắt, cuối cùng một thân xiêm y của hắn lại đều bị nước mắt của nàng làm ướt.

Thái Tử bất đắc dĩ nói: “Về sau rời xa ta rồi, ngươi vẫn muốn khóc như vậy hay sao?”

Hắn nói: “Ngươi gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ một chút, hông thể lần nào cũng khóc như vậy được.”

Hắn thích nha đầu này. Lần đầu tiên cảm thấy vui mừng vì một người nhưng lại muốn tự tay tiễn nàng lên. Hắn nghĩ, đoạn duyên phận này của bọn họ, cả đời này cũng chỉ coi như là tình cờ gặp gỡ, cũng chỉ coi như là bèo nước gặp nhau, hiện giờ cũng như gió mà bay đi.

“Không có tiền đồ, ngươi a, chính là vô cùng không có tiền đồ.” Hắn thở dài nói: “Về sau cuộc sống cũng sẽ tốt hơn, ngươi phải thấy vui vẻ, có biết không?”

Một đôi mắt sưng đỏ của Chiết Quân Vụ ngước lên, cũng không mở ra, chỉ tùy hứng nằm ở trong lòng ngực của Điện hạ, thật lâu sau nàng mới rầu rĩ hỏi Điện hạ: “Vậy ngài có tức giận không?”

Nàng tuy rằng khóc nhưng lại là một người có bạch nhãn lang, nàng mặc dù là luyến tiếc Điện hạ, mặc dù muốn được ở lại nhưng khi nàng bình tĩnh lại cũng biết sự an bài của Điện hạ vẫn là tốt nhất.

Đó là một chuyện mà hắn thấy nàng có tiền đồ nhất, hắn đã hao hết tâm tư để mưu cầu hạnh phúc cho nàng.

Nàng biết, so với việc cứ luôn ở trong Đông Cung hầu hạ Điện hạ thì rời cung theo sắp xếp của Điện hạ khá hơn nhiều.

Điện hạ đối với nàng thực sự quá tốt.

Nhưng càng là như vậy, nàng lại càng áy náy, nàng không biết phải đối mặt với Điện hạ như thế nào.

Nàng chỉ có thể hổ thẹn cùng khó chịu cúi đầu.

Thái Tử liền biết nàng là một tiểu nha đầu không có lương tâm. Hắn lại tức giận chỉ bởi vì nàng kiên trì muốn ở cạnh hắn hay sao. Nếu hắn thực sự làm như vậy thì nàng sẽ lại phải làm thiếp thất cho hắn, tiếp tục làm nô tỳ của hắn, đó mới làm điều làm cho hắn tức giận.

Nhưng cũng nhịn không được tức giận, hận đến mức ở trên tay nàng đánh một cái: “Ngươi chính là một người không có lương tâm.”

Chiết Quân Vụ lại khóc lên: “Điện hạ ——”

Thái Tử cúi đầu nhìn mặt của nàng, sau đó liền cười, nói: “Đừng khóc, ngươi có thể như vậy, ta cũng rất vừa lòng.”

Hắn thậm chí đột nhiên nhớ tới trước đó còn chưa tặng nàng chữ nhỏ.

Quân.

Quân, vô cùng tuyệt mỹ. Vương cùng Quân, cũng là viên ngọc bích xinh đẹp đồng hành cùng vua.

Nhưng mà hiện tại chữ nhỏ này, đã không còn thích hợp với nàng nữa.

Hắn thở dài một tiếng: “Chung quy…… Sau tất cả—— cũng không thể làm bạn được nữa.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp