Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

CHƯƠNG 42: TIỄN ĐI


1 năm

trướctiếp

Kể từ lúc đó, mọi thứ đều đi vào cục diện bế tắc. Nhưng Thái Tử Điện Hạ không hề đối xử lạnh nhạt với nàng mà vẫn đối xử tốt hết mực.

Vào ngày sinh nhật của Chiết Quân Vụ, vì trân trọng nàng nên Thái Tử Điện Hạ đã đặc biệt tặng nàng một chuỗi vòng tay hạt bằng gỗ.

Chuỗi hạt trên tay dường như được làm từ một loại gỗ màu xám, thoạt nhìn không hề dễ nhận ra, nhưng khi chính mình sờ lên, nàng cảm nhận được đây là một loại gỗ tốt.

Trong hai năm qua, nàng đã đi theo điện hạ ăn cơm, cũng đã trông thấy rất nhiều món đồ tốt. Điện hạ cũng thích rất nhiều món bảo bối ở Bảo Tường Các, trong đó có không ít món đồ gỗ tốt.

Khi nàng nhàn rỗi và buồn chán, cũng sẽ đem chúng ra nhận dạng, phòng cho sau này, điện hạ có bảo nàng lấy bất cứ thứ gì nàng cũng đều sẽ biết.

Gỗ cũng có rất nhiều màu sắc và kết cấu, riêng loại xám xịt này thì nàng chưa bao giờ thấy qua.

Nàng lẳng lặng ngồi ở một chỗ, không chủ động mà chỉ hỏi qua: “Điện hạ, đây là loại gỗ gì vậy?”

Thái Tử Điện Hạ cũng chỉ mới lần đầu thấy được loại gỗ này. Trước đây hắn chỉ nhìn thấy trong kinh thư sách vở, không nghĩ Lưu thái giám lại có thể tìm ra món đồ này.

Hắn sờ sờ lên chuỗi hạt trên tay nàng: “Nó tên là Thiện Ngọc.”

Nó không có gì đặc biệt, trong mắt Thái Tử Điện Hạ, nó cũng không phải là loại gỗ tốt nhất nhưng tính ra nó lại có giá trị xa xỉ, sách nói rằng đeo nó như đeo ngọc, có công dụng dưỡng thân thể, lại càng phù hợp cho một cô gái nhỏ như thế.

Vốn ban đầu Lưu thái giám tính làm vòng bằng ngọc, nhưng tìm hồi lâu, cũng không thể tìm được loại ngọc tốt, cũng một phần thấp thỏm nên Thái Tử Điện Hạ dứt khoát thay đổi ý nghĩ, tìm tới gỗ Thiện.

“Một chuỗi hạt nhỏ quấn quanh cổ tay, cũng có thể che khuất đi một ít vết sẹo.”

Hắn sờ sờ lên những vết sẹo trên tay nàng, so với năm đầu đã có chút mờ nhạt đi, lúc này hắn mới yên tâm.

“Không đau hả?”

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Đã không đau từ lâu rồi.”

Tay nàng chắc hẳn dễ lưu sẹo, bằng không chắc chắn sẽ không để sẹo lâu vậy. Tuy nhiên muốn xóa bỏ toàn bộ là điều không thể, bắt buộc nàng phải giữ lại một chút rồi.

Nhưng nàng là nô tỳ, bưng trà đổ nước, trên tay không có vết tích gì.

“Chỉ cần điện hạ không chê nô tỳ là được, còn lại nô tỳ sẽ tự lo.”

Thái Tử Điện Hạ sờ đầu nàng, cảm thấy nàng là một tiểu nha đầu ngoan ngoãn. Nhìn nàng ngốc nghếch như vậy, nhưng đôi khi lại rất thấu đáo, hắn nắm tay nàng đi từng nét chữ: “Mấy ngày nay, người không làm bài tập, chữ tệ hơn rất nhiều đấy.”

Chiết Quân Vụ liền áy náy. Sau khi Thái Tử muốn nghĩ tới chuyện đó, lòng nàng không bình tĩnh nổi. Điện hạ sẽ làm gì với nàng?

Nàng vẫn có chút bất an. Nàng rất sợ điện hạ sẽ tống nàng đi chỗ khác làm việc. Nhưng không có chuyện đó, thậm chí điện hạ còn phá lệ sủng nàng, ngày càng sủng hơn.

Nàng được hắn vỗ về trong lòng bàn tay như một đứa bé, ăn nói nhỏ nhẹ dạy dỗ, cũng chưa bao giờ động chạm chân tay, nhiều nhất cũng chỉ là nắm tay nàng đi.

Ngược lại, nàng lại muốn điện hạ chạm vào gương mặt mình, nở một nụ cười khen nàng ngoan ngoãn, là một cô gái tốt.

Nàng muốn quay lại quá khứ, nhưng không sao nói được.

Chiết Quân Vụ thật sự thấy lương tâm mình rất tệ, chuyện tốt đều phải để mình tự tìm đến.

Cô chạm lấy chuỗi hạt trên tay mình, cảm nhận sự dịu dàng của điện hạ dành cho nàng. Trong giây lát, nàng tính buột miệng nói rằng nàng nguyên ý làm thê thiếp, nhưng lời nói cứ vướng ở cổ họng.

Nàng với Lưu thái giám căn bản không khác gì nhau, chính bản thân nàng cũng có tâm tư riêng, không hoàn toàn đồng lòng với điện hạ.

Nàng trở lại phòng, Xuân Ẩn cùng Hạ Ẩn đang hái hoa. Buổi tối, Dương thái giám muốn dọn bàn cho nàng, người hầu trong cung đều yêu cầu điện hạ rời đi, để có một canh giờ thưởng thức đồ ăn.

Xuân Ẩn cùng Hạ Ẩn không biết Chiết Quân Vụ với điện hạ đã xảy ra sự tình gì, liền vui vẻ hái hoa cho nàng. Thành thật mà nói, ngày sinh nhật hôm nay của Chiết Quân Vụ có phần quan trọng, vì qua ngày này, nàng sẽ ăn bữa cơm tuổi 15, độ tuổi có thể trực tiếp bàn chuyện hôn sự.

Tình yêu và sự sủng ái của điện hạ dành cho nàng ngày càng mãnh liệt, bọn họ cũng có thể nhìn ra được. Có lẽ qua năm nay, tức sang năm, bọn họ sẽ gọi nàng với thân phận chủ tử, làm sao còn có thể đứng nói chuyện như này được nữa chứ.

Quân Vụ là một cô gái tốt, không ngạo mạn, dễ gần, về sau nếu có thực sự lên làm nương nương chắc chắn sẽ đối đãi với bọn họ tốt hơn.

Hai năm qua, ba người ngày đêm hòa hợp, tình cảm đều có, nàng về sau nếu muốn yên phận ở chốn hậu cung, nhất định sẽ cần tới họ, bỏ qua vụ tình nghĩa, tất cả phải liên thủ với nhau đó là cơ hội cần nắm lấy.

Hai người họ cười khanh khách: “Sinh thần tròn mười lăm, hôm nay ngươi nên ăn mặc đẹp chút, lấy xiêm y điện hạ tặng ngươi mặc vào đi? Ta nhớ rõ ngươi được may nó mà.”

Điện hạ đã cho nàng may một bộ xiêm y được trang trí bằng hoa đào. Hoa đào ở cổ tay áo, xuyên qua phía trước phần quần áo, nhị hoa được thành bằng cúc áo, Quân Vụ tay nghề cũng không kém, nàng ấy may không hề tệ chút nào.

Hôm nay, Chiết Quân Vụ cứ nghĩ sẽ được mặc cho điện hạ xem, nhưng quan hệ giữa nàng và hắn ngay lúc này… nàng vẫn cảm thấy mình không nên mặc nó.

“Quên đi, hôm sau vậy.”

Xuân Ẩn vẫn muốn khuyên ngăn, nhưng Hạ Ẩn đã nhìn ra điều gì đó, vội vàng giữ chặt lại, cười gượng với Quân Vụ: “Không mặc cũng không sao, hôm nay ăn món thịt dê nướng nguyên con yêu thích của ngươi, nó cay và dầu mỡ. Nếu bị khói dầu làm dơ, sẽ bẩn bộ xiêm y của ngươi mất.”

Chiết Quân Vụ không tìm thấy cái cớ, liền gật đầu: “Đúng vậy, đừng làm hỏng xiêm y chứ.”

Xuân Ẩn cũng nhìn ra, Chiết Quân Vụ lòng như có tâm sự.

Hạ Ẩn kéo Xuân Ẩn ra ngoài: “Vài ngày nay, nàng ấy đều có tâm sự, ta không có nói, ngươi cũng không tự nhận ra được à?”

Xuân Ẩn thật sự không nhận ra. Mấy ngày nay, nàng chỉ lo cùng Thu Ẩn đấu pháp, quên luôn việc quản lo cho Chiết Quân Vụ.

Nghe được như vậy, nàng ấy mới nói: “Không phải là có xích mích gì với điện hạ sao… vậy là…”

Hạ Ẩn lắc đầu: “Điện hạ sủng nàng ta như thế, nếu thật sự vẫn đang chăm chút cho nàng ấy, nàng đã trở thành chủ tử của chúng ta chứ không phải ở trong cung làm hầu nữ nữa đâu.”

Cũng phải thôi, điện hạ sủng nàng ấy đến nỗi mọi người đều có phần ghen tỵ mà.

Xuân Ẩn giọng oán giận: “Ta mà xinh đẹp hơn chút, hẳn sẽ được chọn làm thiếp rồi.”

Hạ Ẩn cắt ngang: “Ngươi đừng có nói bậy.”

Xuân Ẩn cười nói: “Ta chỉ đùa thôi, đùa mà.”

Hai người đi trước, còn Dương thái giám đi bên này: “Thế nào rồi, mọi thứ nàng ấy thích đã chuẩn bị xong chưa?”

Dương thái giám liền bẩm báo: “Bánh táo, bánh ngó sen, sủi cảo tôm, móng heo, dê nướng nguyên con, mì thịt bò, mỡ heo quấy phấn… Quân Vụ thích ăn nhiều vậy, món gì ta cũng làm được.”

Trong số món đã chuẩn bị phải kể tới bánh táo, là một món điểm tâm mà nàng cực kỳ thích ăn.

Dương thái giám nói: Cô nàng Vân Châu này, sợ là thói quen thích ăn bánh táo đã khắc sâu vào tận xương tủy rồi.”

Hắn quay đầu đi nấu canh, một bên di chuyển cái muỗng, một bên nói: “Sao hai người lại ở đây, Quân Vụ đâu?”

Xuân Ẩn không tiện nói về việc tâm tư nặng nề của Chiết Quân Vụ, cười nói: “Điện hạ tặng cho nàng ấy một món sinh lễ tuyệt hảo, nha đầu ấy quá cảm động nên ở trong phòng lau mấy giọt nước mắt rồi.”

Dương thái giám không hoài nghi gì, lúc hắn ở chỗ Lưu thái giảm đã nghe tới việc Thái tử muốn tặng một món đồ – cuối cùng tên đó vẫn không tìm ra ngọc, còn phải qua chỗ hắn để lấy lời khuyên nữa chứ.

Dương thái giám vốn dĩ chỉ là người ngoài cuộc, nên hắn cũng phải đi tìm điện hạ.

“Đây là lễ điện hạ muốn tặng, không phải ngươi, chỉ cần điện hạ vừa lòng là được.”

Lưu thái giám liền đi ngay, sau đó hình như chưa có nói cho điện hạ việc thay thế ngọc quý, nhưng thấy hắn đi tìm loại gỗ tốt nhất, tất nhiên đã hiểu ra chuyện gì.

Thiện Mộc thuộc loại tốt, điện hạ còn sai làm ngay vòng tay cho Chiết Quân Vụ, không thể không nhận ra việc nàng ấy được sủng ái như nào.

Hiện tại đã như vậy rồi, sau này sinh hài tử thì còn như này không?

Dương thái giám càng có tâm thế nịnh bợ nàng hơn, dù gì cũng là tiệc sinh nhật cuối cùng của “Cung nữ”, cũng phải long trọng một chút, thân thiết một chút, và phải làm cho nàng nhớ kỹ tình nghĩa của bọn họ ra sao, đặc biệt là với hắn.

Hắn uống một ngụm canh xương sườn, gật đầu vừa ý, chỉ cần thêm một chút nước chấm là ổn rồi.

Vậy còn lại chỉ cần là mì trường thọ. Tiểu Thịnh đang ở bên trong nhóm lửa ngày càng bập bùng hơn, mặc dù mọi người đều đã tập trung lại, nhưng vẫn giữ đúng nhịp độ làm việc đó.

Dương thái giám đã ở bên gặng hỏi Tiểu Thịnh chuyện gì đã xảy ra, nhưng đến cả Lưu thái giám cũng không trả lời nên Dương thái giám cũng không gặng hỏi nữa, chỉ xem như chẳng có gì phát sinh.

Trong cung lúc này, mỗi tiếng nói, mỗi nhất cử nhất động đều có thể thay đổi một con người, huống gì là một người thông minh như Tiểu Thịnh.

Nếu hắn chọn trở thành một người ổn định, trầm mặc, vậy thì cứ việc. Thật ra thì, thái giám bọn họ vẫn đứng về phía thái giám thôi, ông ta đối với Xuân Ẩn và Hạ Ẩn sẽ không có thứ tình cảm như với Tiểu Thịnh, chỉ có đề phòng, tôn trọng, trừ trường hợp gặp phải tiểu nhân.

Sau khi đã hoàn thành xong việc, hắn liền đem cho hai nàng mỗi người một chén canh xương sườn: “Uống trước đi.”

Khi Chiết Quân Vụ đến, tất cả đều đã được chuẩn bị đầy đủ, nàng cũng cần mẫn giúp đỡ mọi người, và cảm ơn vì đã tổ chức cho nàng một bữa sinh nhật long trọng như này.

Nếu điện hạ sai nàng tới nơi khác làm việc, e rằng đây là lần cuối cùng chúng ta có thể tụ họp đầy đủ như này.

Nàng bưng lên một ly rượu gạo đi chúc rượu mọi người, cảm ơn mọi người vì đã tới, hết chén này tới chén khác, nàng cứ ngỡ như mình đã say nhưng rượu gạo lại không như thế. Những gì mọi người uống, Dương thái giám đã cố tình biến nó thành thức uống có mùi rượu, có hương vị của rượu nhưng sẽ không say lòng người.

Chiết Quân Vụ rót vài ly, cũng ngồi thưởng thức các món ăn trước khi mọi người đều no bụng hết. Cùng nhau ngồi xem đống lửa, bên trong còn nướng một mớ khoai lang đỏ, nàng cầm lên ăn một cái, suy nghĩ miên man hồi lâu, cứ nghĩ như điện hạ sẽ mang cái gì đó trở về.

Điện hạ lâu rồi chưa được ăn khoai nướng, nói chung cũng đã từ lâu không ăn loại này, còn vất bỏ liêm sỉ tới nỗi bị tay bỏng.”

Nàng từ đống lửa bên trong lột một củ ra, lau ở trong ngực rồi đưa cho điện hạ, Dương thái giám thấy, sốt ruột nói: “Cái kia không phải ngon nhất, ngươi đừng đưa cho điện hạ ta cho ngươi cái tốt hơn.”

Chiết Quân Vụ tìm khoai lang đỏ đầu nhỏ, thoạt nhìn còn có chút khô, Dương thái giám cũng không dám đưa điện hạ ăn loại này, hắn chọn tạm một cái, thoạt nhìn ngon hơn của Chiết Quân Vụ một chút: “Ngươi dùng cái này đii.”

Ai biết Chiết Quân Vụ lại lắc đầu nói: “Cái này tuy rằng to, nhưng là điện hạ thích ăn nhỏ một chút.”

Nàng với điện hạ rất là hiểu biết, “Dương gia gia, ngươi yên tâm, điện hạ sẽ thích.”

Nàng hôm nay dường như cực kì kiên trì, Dương thái giám liền chưa nói, đám người bóc khoai lang đỏ liền đi rồi, hắn kỳ quái nói: “Quân Vụ giống như không phải rất đúng kính, đúng không?”

Xuân Ẩn vô tội ngẩng đầu, “Phải không? Ta cảm thấy còn tốt a.”

Nàng cười lại ăn một cái khoai lang đỏ, “Dương gia gia, ngài chọn cái này xác thật ăn ngon.”

Nàng mới sẽ không nói cho Dương thái giám.

……

Thái Tử điện hạ thực thích Chiết Quân Vụ đưa tới nướng khoai. Đương nhiên, cũng có khả năng là nàng đưa, cho nên phá lệ thích.

Chính hắn dùng muỗng nhỏ tử đào một muỗng ăn, rất thơm. Nàng thực hiểu khẩu vị của hắn, biết hắn thích chính là nướng tiêu một chút, tuy rằng da sẽ khô một tầng, nhưng là trung gian ăn ngon.

Tiểu khoai lang đỏ bất quá mấy khẩu liền không có, Thái Tử cảm thấy vừa lúc thích hợp, hắn cười nói: “Ngươi hôm nay sinh nhật yến như thế nào?”

Chiết Quân Vụ gật đầu, “Thực hảo, mọi người đều ăn mì trường thọ, nô tỳ cấp điện hạ cũng để lại một chén, đợi lát nữa ngài ngạch thời điểm ăn đi?”

Liền làm ăn khuya ăn. Ăn một cây cũng hảo, chính là cái ngụ ý. Thái Tử gật đầu, chiêu nàng lại đây, nói: “Hôm nay thư cũng không cần quên đọc.”

Hắn lấy ra thư, từng câu từng chữ cho nàng giải thích, không có chút nào không kiên nhẫn.

Chiết Quân Vụ nghe nghe, liền cảm thấy chính mình thật không phải là đồ vật.

Nàng ngẩng đầu, “Điện hạ, lần trước ngài cấp nô tỳ một miếng vải để may xiêm y, nô tỳ hôm nay sinh nhật, mặc cho ngài xem nhé.”

Thái Tử bật cười, “Được.”

Nàng liền trở về thay quần áo đi. Thay đổi xiêm y, đi trước trong gương mặt chiếu chính mình, phát hiện chính mình đã trường cao rất nhiều, một thân quần áo tổt có vẻ chính mình là đại gia tiểu thư xuất thân, thế nhưng mang theo một chút phong độ trí thức.

Nàng thay đổi thật nhiều a.

Nàng vào khê vòng đông, vén lên tua mành, từ cổng vòm chỗ mại chân đi vào, Thái Tử vừa thấy lại đây, liền ngẩng đầu lên, con ngươi hiện lên kinh diễm thần sắc, sau đó cười nói: “Đẹp.”

Duy nhất khó coi chính là, nàng mặt.

Nàng đẻ ra bộ dáng rất xinh đẹp, vốn nên là có thể đem mặt lộ dưới ánh nắng dưới, nhưng bởi vì hắn không thích, thế nhưng còn muốn che đậy lên. Vừa che, chính là hai năm.

Nàng đã thói quen loại này trang điểm, nhưng là hắn không thích.

Nhưng giờ này khắc này, Thái Tử cũng không muốn đi buộc nàng đem tóc vén lên tới. Không có cái này tất yếu.

Buổi tối ăn mì trường thọ, đột nhiên lại hạ khởi hơi hơi vũ tới, Thái Tử nhớ tới năm trước hai người xem đào hoa vũ, liền đứng lên, “Vừa lúc ngươi xiêm y thích hợp, cô lại mang ngươi xem một hồi đào hoa vũ đi.”

Hắn cố ý tuyển một kiện đại áo choàng, làm nàng đề một trản sáu giác đèn cung đình, sau đó mang theo nàng ra cửa, dọc theo hành lang vẫn luôn đi, sau đó tới rồi dưới cây đào.

Dưới cây đào ghế đá đã bị làm ướt, Thái Tử cũng không ngại, hắn ngồi ở năm trước ngồi địa phương, quả nhiên cảnh trí thực hảo.

Chiết Quân Vụ dẫn theo một chiếc đèn, thuận thế chui vào điện hạ áo choàng hạ, nàng nửa ngồi xổm, đèn cung đình từ đề biến thành ôm, vừa lúc chiếu ra nàng phía trước nền đá xanh, mặt trên vũ mênh mông, giọt nước ảnh ngược đèn cung đình, đào hoa cánh hạ, đánh nát đèn cung đình ảnh ngược.

Thực mỹ.

Nàng tưởng, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này sinh nhật.

……

Thái Tử gần nhất đau đầu thực, còn đang suy nghĩ muốn hay không đem Chiết Quân Vụ tiễn đi. Đưa, hắn khẳng định là luyến tiếc, không tiễn, lại không biết muốn đem nàng vây ở này trong cung làm cái gì.

An Vương gần nhất cũng sầu muộn, vì thế hai huynh đệ ngươi nhìn xem ta, ta nhìn xem ngươi, đơn giản hẹn hạ giá trị đi An Vương phủ uống rượu.

An Vương phủ Thái Tử đã đi rất nhiều lần, ngựa quen đường cũ, An Vương phi cố ý tự mình cho bọn hắn đưa tới rượu và thức ăn, cười đối Thái Tử nói: “Nếu là yêu cầu cái gì, ngài liền cùng ta nói.”

Thái Tử gật đầu nói tạ, “Đa tạ nhị tẩu.”

An Vương phi liền đứng dậy đi rồi. Dường như nàng tới một chuyến, liền thật là đạo đãi khách mà thôi.

Mới vừa đi không vài bước, liền thấy một tiểu nha đầu vội vội vàng vàng chạy tới, An Vương phi đôi mắt nhíu lại, làm người ngăn lại nàng, bất động thanh sắc làm người kéo nàng đi xuống.

“Các ngươi Tần chủ tử lại xảy ra chuyện gì, liền Thái Tử cùng An Vương đang nói chuyện thời điểm, cũng dám làm người quấy rầy?”

Tiểu nha đầu là Tần thị người, nhưng cũng không phải cái gì tâm phúc, chỉ biết Tần thị hôm nay xem xong đại phu lúc sau, liền vẫn luôn khóc, sau đó nàng đại cung nữ liền phân phó nàng tới thỉnh điện hạ qua đi.

An Vương phi nhíu mày, “Sợ là lại nhìn ra bệnh gì tới, nhưng Vương gia lại không phải cái gì dược, chẳng lẽ hắn lúc này đi, nàng là có thể hảo lên?”

Nàng đứng lên, “Ta tự mình đi một chuyến đi, bằng không lại muốn nháo phiên thiên.”

Nhưng lần này liền môn cũng không có đi vào. Tần thị thấy nàng tới, cũng dám trực tiếp tạp đồ vật lại đây, An Vương phi hoàn toàn mặt lạnh, âm hiểm cười một tiếng, “Ta xem ngươi là chán sống.”

“Quản ngươi là cái gì thiên kim quý trọng thân mình, cũng nên minh bạch đại cục làm trọng, Thái Tử điện hạ thật vất vả tới trong phủ một chuyến, khủng cùng Vương gia có chuyện trao đổi, ngươi chậm trễ đến khởi sao?”

“Ngươi cũng là cung tì xuất thân, chẳng lẽ ở trong cung thời điểm, các ma ma không có dạy dỗ ngươi chủ tử sự tình, muốn đặt ở đệ nhất vị sao?”

An Vương phi châm chọc, “Giống ngươi như vậy, cả ngày tưởng dính ở đàn ông trên người, cùng xướng kĩ cũng không nhị dạng.”

Nàng là thật không quen nhìn Tần thị cách làm, nói: “Đây là cuối cùng một lần, ngươi nếu là tái phạm, đừng trách ta không khách khí.”

Tần thị ha ha nở nụ cười.

“Không khách khí, ngươi còn muốn như thế nào không khách khí —— ngươi cái này độc phụ, ngươi giết ta nhi tử, muốn ta mệnh căn tử đi, ngươi còn nói không khách khí.”

Nàng khóc lên, “Ta sẽ không bỏ qua ngươi, thạch mây đỏ, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua.”

Một bên khóc còn muốn một bên phác lại đây, lão ma ma vội vàng đi giữ chặt nàng, đem nàng đè ở trên giường. Tần thị không thể động đậy, liền một cái kính cười to mắng An Vương phi.

An Vương phi lại nghe ra một chút không đúng địa phương, một đôi lệ mắt thấy hướng Tần thị đại nha hoàn, “Sao lại thế này?”

Đại nha hoàn bùm một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nói: “Vương phi thứ tội, Tần chủ tử nàng, nàng về sau rốt cuộc vô pháp có thai.”

An Vương phi nhíu mày, “Kia hài tử vừa ra thời điểm, đại phu không phải nói tốt hảo nghỉ ngơi, liền cũng không đánh sự sao? Cũng không có nói sẽ ảnh hưởng mặt sau hoài thai.”

Đại nha hoàn sợ hãi khẩn, nàng không dám nói. Nhưng nhìn xem lại ở mắng Vương phi không chết tử tế được thoạt nhìn điên điên khùng khùng Tần thị, rốt cuộc nói một câu: “Tần chủ tử cầu tử sốt ruột, ăn, ăn phương thuốc cổ truyền.”

An Vương phi: “……”

Nàng trào phúng, “Cho nên ăn ra tật xấu?”

Đại nha hoàn sợ tới mức thẳng run, kia dược vẫn là nàng lén lút chiên, lúc này xảy ra sự tình, sợ là nàng mạng nhỏ cũng khó giữ được.

An Vương phi khiến cho đại phu đi trước xem Tần thị, “Hay là thật sự điên rồi, như vậy cười điên cuồng.”

Đại phu liền đi xem, lắc đầu nói: “Đến ăn trước an thần dược ổn định.”

Như vậy nhưng thật ra thật giống điên khùng.

An Vương phi khí đau đầu, nàng nghĩ muốn đi nói cho An Vương, làm hắn lập tức tới một chuyến, nhưng là Tần thị đã như vậy, hắn tới cũng không có gì dùng, dứt khoát chờ Thái Tử đi rồi lúc sau lại nói cũng tới kịp.

Nàng trở về chính viện, nhưng thật ra cùng bà vú oán giận, “Lúc này sợ là không hảo xong việc, ngu xuẩn người, tẫn làm này đó ngu xuẩn việc. Như thế vội vàng muốn hoài thượng hài tử, cái này hảo, vĩnh viễn không thể hoài.”

Tần thị thế nào cùng nàng không có quan hệ, không thể hoài hài tử, đời này không có hài tử cũng hảo, nhưng là nàng cùng An Vương quan hệ mới vừa hòa hoãn, An Vương vừa mới ở nàng nơi này ngủ lại, nếu là Tần thị lúc này xảy ra vấn đề, sợ là không đẹp.

Kết quả đang suy nghĩ, liền nghe thấy tiểu nha đầu cao giọng ở bên ngoài hô lên, “Vương phi…… Vương phi, Tần thị tự sát.”

……

An Vương gần nhất còn tính hảo. Tuy rằng mất đi một cái hài tử, hắn như cũ đi không ra bóng ma, nhưng là phong vương ra lệnh tới, hắn trên đầu mặt cùng Đoan Vương quan giống nhau, đảo cũng là bởi vì họa đến phúc.

Hắn thở dài chết đi hài tử, cũng cảm khái cái này vương vị đến chi không dễ, sau đó còn ở sầu cùng Vương phi chi gian mâu thuẫn, càng ở sầu Công Bộ gần nhất phái cho hắn một ít lung tung rối loạn sự tình.

Đang ở cảm khái, liền thấy một tiểu nha đầu khóc lóc bị mang theo tiến vào, bùm một tiếng quỳ xuống, “Vương gia, ngài mau đi xem một chút nô tỳ chủ tử đi, nàng tự sát.”

……

Tần thị đã chết.

Dùng kéo trực tiếp chọc vào trong lòng, cơ hồ không có cho chính mình một chút đường sống.

Thái Tử đi theo đi xem người, kia thi thể ngã vào vũng máu, đại phu lắc đầu, “Đã không có hơi thở.”

Tiểu nha đầu khóc lớn, “Chủ tử nói, chủ tử nói chính mình tưởng đãi một hồi, nô tỳ cho rằng nàng là mệt mỏi, liền ra cửa thủ, ai biết lại đi vào nghĩ nhìn một cái nàng khi, đã không còn kịp rồi.”

Lại lên án Vương phi, “Sợ chủ tử là bị Vương phi nương nương nói kích, lúc này mới luẩn quẩn trong lòng.”

An Vương giận tím mặt, “Vương phi lại làm cái gì thương thiên hại lí việc, người đâu!”

Vương phi vừa lúc lại đây, nhìn thấy vũng máu trung người, nhưng thật ra không có làm sợ, chỉ là mày thật sâu khóa khởi, “Nàng như thế nào như thế luẩn quẩn trong lòng.”

Đây là việc nhà, Thái Tử trực tiếp mở miệng cáo từ, một đường đi, một đường sau lưng lạnh cả người.

Có trong nháy mắt, hắn cảm thấy nằm ở nơi đó chính là Chiết Quân Vụ. Nàng nếu như bị giữ lại, lại hoặc là thành hắn thiếp thất, liền cũng là như vậy kết cục.

Kia một khắc, Thái Tử trong lòng chỉ có một ý tưởng: Tiễn đi nàng.

Muốn đem nàng đưa ra cung đi, không làm ai thiếp thất, không làm ai nô tỳ, nàng muốn sống được hảo hảo.

Thái Tử trở lại Đông Cung, vừa đi khê vòng đông, liền thấy tiểu nha đầu ngồi ở bên kia cho hắn làm xiêm y. Ngẩng đầu nhìn hắn tới, cao hứng nghênh hắn, “Điện hạ, không phải nói đêm nay muốn trễ chút mới trở về sao?”

Thái Tử nhìn nàng cười khanh khách mặt, tươi sống trong hai mắt mặt chứa đầy sinh cơ, là hắn thích nhất bộ dáng.

Hắn nhẹ nhàng, từ lần trước lúc sau, lần đầu tiên một lần nữa nhéo nhéo nàng mặt, “Quân Vụ a ——”

Chiết Quân Vụ ngẩng đầu, “Điện hạ?”

Thái Tử trong cổ họng mặt thở dài ra một tiếng, “Ngươi phải hảo hảo tồn tại.”

Thái Tử đem chính mình nhốt ở khê vòng đông bên trong cả đêm, ngày hôm sau mở cửa thời điểm, rốt cuộc quyết định một việc.

Hắn muốn đem nàng đưa ra cung đi.

Hắn đến hảo hảo cho nàng chọn cá nhân gia, không ở kinh đô, muốn ở hắn chỗ, tìm cái không ai nhận thức nàng địa phương, hủy diệt nàng quá vãng, làm nàng lấy chủ tử thân phận…… Đi qua xong quãng đời còn lại.

Đây mới là nàng nên quá nhật tử. Mà không phải giống như Tần thị giống

Từ sau ngày hôm đó, mọi chuyện bắt đầu đi vào cục diện bế tắc. Nhưng Thái Tử cũng không hề đối xử lạnh nhạt với nàng, ngược lại vẫn đối xử với nàng vô cùng tốt.

Ngày sinh nhật của Chiết Quân Vụ, Thái Tử đã vì nàng mà chuẩn bị một chuỗi vòng tay làm bằng gỗ.

Chuỗi vòng tay này thoạt nhìn thì giống như được chế tạo từ một loại gỗ tầm thường, không có gì bắt mắt nhưng nàng lại tự mình cảm nhận được đây là một chiếc vòng tay chất lượng tốt.

Mấy năm nay, đi theo Điện hạ cũng đã lâu, cũng được nhìn thấy rất nhiều đồ tốt. Điện hạ cũng thích đặt một số trân bảo hiếm có ở trong Đa Bảo Các, trong đó liền có một ít gỗ chất lượng tốt.

Thời điểm nàng cảm thấy nhàm chán cùng nhàn rỗi, cũng sẽ nhìn qua mấy món đồ đó một chút miễn cho sau này Điện hạ muốn nàng đi lấy thứ đồ gì trong đó nàng cũng đều không biết.

Gỗ cũng có màu sắc cùng tính chất hông giống nhau, loại có màu sắc màu xám như thế này, nàng đúng là chưa từng nhìn thấy qua.

Nàng lặng yên ngồi ở nơi đó, cũng không hoạt bát cùng hiếu động giống như trước, chỉ hỏi qua một chút: “Điện hạ, đây là loại gỗ gì vậy?”

Thái Tử cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại gỗ như thế này. Trước đó hắn chỉ thấy qua ở trong sách, không nghĩ tới thế nhưng Lưu công công lại có thể tìm ra được.

Hắn sờ vào chuỗi vòng trên tay của nàng nói: “Nó gọi là Thiện Ngọc.”

Nó cũng không quá xuất sắc, ở trong mắt của Thái Tử cũng không phải là thứ gỗ quý giá nhất nhưng vẫn là một món đồ có giá trị xa xỉ, trong sách nói đeo nó có tác dụng giống như đeo ngọc vậy, có thể bồi dưỡng cơ thể, đúng lúc có thể để cho tiểu nha đầu dùng.

Ban đầu vốn định để cho Lưu công công đi làm một cái vòng tay bằng ngọc nhưng Lưu công công đã tìm một lúc lâu cũng không thể tìm được một khối ngọc tốt vì thế Thái tử liền quyết định thay đổi chủ ý, chuyển sang tìm một khối gỗ tốt.

“Vài chuỗi hạt nhỏ đeo ở trên tay vừa hay cũng có thể che đi một số vết sẹo.”

Hắn sờ sờ vết sẹo ở trên cổ tay của nàng, thấy so với năm ngoái đã mờ đi một chút, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

“Không đau đúng chứ?”

Chiết Quân Vụ gật đầu: “Đã sớm không còn đau nữa rồi.”

Tay của nàng chắc hẳn rất dễ lưu lại sẹo, nếu không vết sẹo cũng sẽ mãi không biến mất như vậy. Nhưng mà muốn biến mất toàn bộ là không có khả năng, vẫn sẽ lưu lại một chút dấu vết.

Nhưng nàng là một nô tỳ, bưng trà đổ nước, cũng không cần thiết bàn tay phải trắng hồng không có chút vết xước.

“Chỉ cần Điện hạ không chê nô tỳ là được, nô tỳ cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì.”

Thái Tử xoa xoa đầu của nàng, cảm thấy nàng thật sự là một nha đầu tốt. Nhìn thì ngốc nghếch nhưng có đôi khi lại vô cùng thông minh, hắn nắm lấy tay của nàng tập viết chữ, đồng thời nói: “Mấy ngày nay, ngươi đều không chịu chăm chỉ làm bài tập, thật đúng là không tốt mà.”

Chiết Quân Vụ liền cảm thấy vô cùng áy náy. Ngày ấy sau khi Điện hạ nói rằng bản thân phải suy nghĩ lại một chút, lòng của nàng liền không thể bình tĩnh lại được nữa. Điện hạ sẽ xử trí nàng như thế nào đây?

Nàng vẫn cảm thấy có chút bất an. Nàng rất sợ Điện hạ sẽ đưa nàng đến nơi khác làm việc. Nhưng Điện hạ lại không có làm như vậy, hắn vẫn như cũ sủng ái nàng, thậm chí so với trước kia còn sủng ái hơn rất nhiều.

Nàng bị hắn coi như một món bảo bối nằm ở trong tay, hắn nhẹ nhàng dạy dỗ nàng, cũng không hề chạm vào mặt của nàng, nhiều nhất cũng chỉ làm nắm lấy bàn tay của nàng mà thôi.

Nàng ngược lại vô cùng hy vọng Điện hạ sẽ chạm vào khuôn mặt của nàng, cười với nàng, nói nàng là nha đầu ngoan, là một cô nương tốt.

Nàng muốn trở trở lại cuộc sống giống như trước đây nhưng cuối cùng vẫn là không mở miệng được.

Thật ra Chiết Quân Vụ phát hiện lương tâm của mình rất không an phận, chuyện tốt gì cũng muốn có được.

Nàng vuốt ve chuỗi hạt trên tay của mình, cảm nhận được lòng tốt mà Điện hạ đối với chính mình, trong nháy mắt, nàng muốn hướng Điện hạ nói rằng ‘nô tỳ nguyện ý làm thị thiếp’ nhưng lời vừa tới bên miệng liền bị nuốt trở lại vào trong.

Nàng chung quy vẫn không có gì khác biệt với đám người Lưu công công, nàng cũng có tâm tư của chính mình, cũng không phải hoàn toàn trung thành với Điện hạ.

Nàng trở lại trong phòng, Xuân Ẩn cùng Hạ Ẩn đang hái hoa. Buổi tối Dương công công cũng sẽ làm cho nàng một bàn đồ ăn, mấy tên nô tài đều hướng Điện hạ nói cáo lui, sau đó rời đi ăn uống trong vòng một canh giờ.

Xuân Ẩn cùng Hạ Ẩn không biết chuyện xảy ra giữa Chiết Quân Vụ cùng Điện hạ, vẫn đang vui vẻ hái hoa cho nàng. Nói một câu thật lòng, ngày hôm nay đối với Chiết Quân Vụ mà nói là một ngày quan trọng, qua hôm nay, nàng chính thức mười năm tuổi, chính là độ tuổi có thể chính thức bàn đến chuyện cưới hỏi rồi.

Điện hạ đối với nàng càng thêm sủng ái, bọn họ có thể nhìn ra được vài phần. Có lẽ là qua năm nay, sang năm bọn họ liền phải hướng nàng kêu một tiếng chủ tử, làm sao còn có thể cùng với nàng nói chuyện giống như lúc này nữa.

Quân Vụ là một cô nương tốt, không kiêu ngạo, cũng rất dễ ở chung, về sau nàng thật sự trở thành nương nương thì đối với bọn họ cũng là chuyện tốt.

Hai năm qua, ba người cũng coi như là sớm chiều ở chung với nhau, cũng đã có cảm tình tốt với đối phương, về sau nếu Chiết Quân Vụ muốn tại hậu cung đứng vững gót chân nhất định sẽ cần đến sự trợ giúp của bọn họ, mà bọn họ cũng cần nàng, vứt lại tình nghĩa tỷ muội, ba người bọn họ liên thủ lại với nhau mới là một sự lựa chọn đúng đắn.

Hai người liền cười khanh khách nói: “Hôm nay là sinh nhật của ngươi, vẫn nên ăn mặc đẹp một chút, đem bộ xiêm y mà Điện hạ đã vẽ cho ngươi mặc vào có được không? Ta nhớ rõ ngươi đã dựa vào bức vẽ làm xong rồi.”

Điện hạ đã vẽ cho nàng một bộ xiêm y được điểm xuyết bằng hoa đào. Hoa đào được trang trí ở cổ tay và cánh tay áo, hoa đào xuyên qua vạt áo, lấy nhị hoa làm thành cúc áo, Xuân Ẩn nhìn hoa văn liền cảm thấy vô cùng đẹp mắt, tay nghề của Quân Vụ cũng không kém, nghĩ chắc là làm ra thành phẩm cũng không tệ.

Chiết Quân Vụ thật ra hôm nay cũng muốn mặc cho Điện hạ xem nhưng quan hệ hiện tại của nàng và Điện hạ……Nàng cảm thấy bản thân vẫn là không nên mặc thì hơn.

“Bỏ đi, sau này rồi mặc.”

Xuân Ẩn còn muốn khuyên thêm vài câu nhưng Hạ Ẩn cũng đã nhìn ra cái gì, vội vàng giữ chặt nàng, cười hướng Chiết Quân Vụ nói: “Không mặc cũng tốt, hôm nay có món dê nướng nguyên con mà ngươi thích nhất, có thêm nhiều ớt nhiều, nếu dính một thân dầu khói sẽ làm hỏng một bộ xiêm y đẹp.”

Chiết Quân Vụ đang lo lắng không tìm được một cái cớ, nghe thấy vậy liền vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, không thể làm hỏng xiêm y được.”

Xuân Ẩn cũng đã nhìn ra, Chiết Quân Vụ chính là đang có tâm sự.

Hạ Ẩn kéo Xuân Ẩn đi ra ngoài nói: “Nàng ấy cũng đã có tâm sự vài ngày rồi, ta không nói, ngươi liền không nhìn ra hay sao?”

Xuân Ẩn thật đúng là không nhìn ra. Nàng mấy ngày nay đều bận rộn đấu với Hạ Ẩn, cũng quên để ý để Chiết Quân Vụ.

Nghe thấy vậy, nàng nói: “Chắc hông phải là đã cùng với Điện hạ làm ra chuyện gì rồi chứ…… Chẳng lẽ là đã……”

Hạ Ẩn lắc đầu: “Điện hạ sủng ái nàng như vậy, nếu là thật sự thị tẩm, hiện giờ nàng đã trở thành chủ tử của chúng ta rồi, sẽ không còn phải ở lại trong phòng dành cho cung nữ nữa.”

Điều này cũng đúng, Điện hạ sủng nàng, mọi người nhìn vào cũng cảm thấy vô cùng hâm mộ cùng ghen tị.

Xuân Ẩn nhỏ giọng oán giận khuôn mặt của chính mình nói: “Ta nếu là đẹp hơn một chút, nói không chừng cũng có thể được làm thị thiếp.”

Hạ Ẩn phì một tiếng: “Ngươi đừng có nói bậy.”

Xuân Ẩn cười nói: “Ta cứ nói, ta cứ nói đấy.”

Hai người đi đến trước mặt Dương công công hỏi: “Thế nào rồi, thức ăn mà nàng ấy thích đều đã chuẩn bị xong rồi sao?”

Dương công công liền tính toán: “Bánh táo, bánh ngó sen, sủi cảo tôm, móng heo, dê nướng nguyên con, mì thịt bò, mỳ trộn……Ai da, những món Chiết Quân Vụ thích ăn vốn rất nhiều, có thể làm ta đều làm ra rồi.”

Trong đó không thể thiếu bánh táo được. Nàng thật sự vô cùng thích ăn loại điểm tâm này.

Dương công công: “Cô nương ở Vân Châu, chỉ sợ sở thích ăn bánh táo đã khắc sâu vào trong xương cốt rồi.”

Ông lại xoay người lại nấu canh, một bên khuấy canh một bên nói: “Sao hai người lại đến đây, Quân Vụ đâu rồi?”

Xuân Ẩn đương nhiên sẽ không nói ra chuyện Chiết Quân Vụ đang có tâm sự trùng trùng, chỉ cười nói: “Điện hạ tặng cho nàng ấy một món quà sinh nhật vô cùng tốt, nha đầu này chính là vô cùng cảm động đang ở trong phòng lau nước mắt.”

Dương công công cũng không có hoài nghi cái gì, ông ở chỗ của Lưu công công cũng đã nghe được việc Thái tử muốn đưa lễ vật đến—— cuối cùng lão già cáo già này lại không tìm được ngọc tốt liền đến thỉnh giáo ông.

Dương công công thân là người ngoài cuộc nhưng vẫn tìm giúp cho Điện hạ.

“Là Điện hạ tặng lễ, không phải ngươi tặng lễ, chỉ cần Điện hạ vừa lòng thì tốt rồi.”

Lưu công công liền rời đi, tuy rằng không nói Điện hạ đã dùng cái gì để thay thế cho ngọc nhưng thấy hắn lại vội vã đi tìm một hối gỗ tốt đương nhiên cũng hiểu được chuyện này là như thế nào rồi.

Gỗ Thiện đó chính là một loại gỗ tốt, Điện hạ liền cứ như vậy mà tặng cho Chiết Quân Vụ làm một món đồ trang trí, khiến cho người ta không thể không cảm khái sự sủng ái mà Thái tử dành cho nàng.

Hiện tại đã như vậy rồi, sau này nếu nàng sinh được hài tử thì còn sủng ái nàng đến mức độ nào nữa đây?

Dương công công càng muốn nịnh nọt nàng hơn, làm cho “Cung nữ” này một bữa tiệc sinh nhật, đương nhiên cũng muốn làm cho long trọng một chút, thân thiết một chút, để cho nàng nhớ kỹ tình nghĩa của bọn họ, đặc biệt là với ông.

Ông uống một ngụm canh xương sườn, gật gật đầu, hương vị vừa tới, chỉ cần điều chỉnh thêm một chút nước chấm là được rồi.

Vậy chỉ còn lại mì trường thọ là chưa làm mà thôi. Tiểu Thịnh ở bên trong nhóm lửa, hắn càng ngày càng trở nên ổn trọng, mặc dù mọi người tụ họp ở bên nhau, cũng theo thường lệ không nói một tiếng, tập trung làm việc.

Dương công công đã từng hỏi qua Tiểu Thịnh đã xảy ra chuyện gì nhưng Lưu công công lại nhất quyết không chịu nói, Dương công công cũng không đi hỏi Tiểu Thịnh, chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra mà thôi.

Ở trong hoàng cung, mỗi một tiếng nói, mỗi một cử động đều có khả năng thay đổi một con người, huống chi là một người thông minh như Tiểu Thịnh.

Nếu hắn lựa chọn làm một người trầm mặc ổn trọng, vậy thì cứ làm đi. Thành thật mà nói, thái giám bọn họ vẫn có tình cảm với thái giám hơn, Dương công công đối với Xuân Ẩn cùng Hạ Ẩn cảm tình không cách nào tốt như đối với Tiểu Thịnh, chỉ biết đề phòng mà đối đãi, tránh cho tiểu nhân thừa cơ làm bậy.

Sau khi làm xong, ông liền đem canh xương sườn trong tay múc cho hai nàng mỗi người một chén nói: “Uống trước đi.”

Chờ đến lúc Chiết Quân Vụ tới, cái gì cũng đã chuẩn bị tốt, nàng cần mẫn giúp đỡ làm việc, cảm kích tất cả mọi người đã chuẩn bị cho nàng một bữa tiệc sinh nhật.

Nếu Điện hạ đem nàng đi nơi khác làm việc, sợ rằng đây sẽ là lần cuối cùng tất cả mọi người ngồi ăn cùng với nhau.

Nàng bưng một ly rượu gạo ngọt ngào lên hướng tất cả mọi người kính một ly, cảm ơn mọi người đã tới đầy đủ, một ly lại một ly được nàng uống xuống dạ dày. Nàng thật ra muốn uống cho thật say nhưng rượu gạo vốn không làm cho người ta say, đồ mà mọi người uống, Dương công công đã có ý điều chỉnh một chút, chính là dù cho có vị, có cảm giác say nhưng thật sự lại không say.

Chiết Quân Vụ uống vài ly, ăn một hồi lâu, mọi người mới chậm rãi ăn no. Ngồi cùng nhau nhìn đống lửa, bên trong đống lửa còn nướng khoai lang đỏ, nàng ăn một miếng, suy nghĩ miên man một lúc lâu, vẫn là muốn mang một củ khoai lang đỏ về cho Điện hạ. ( truyện trên app T Y T )

Điện hạ đã rất lâu rồi không ăn khoai nướng, nếu bây giờ đưa cho hắn, hắn liền nể mặt mà ăn mấy miếng.

Nàng từ bên trong đống lửa lấy ra một củ khoai, cho vào trong ngực rồi đứng dậy muốn đưa đến cho Điện hạ, Dương công công nhìn thấy, vội vàng nói: “Cái đó không phải tốt nhất, ngươi đừng đem đi cho Điện hạ, để ta lấy cho ngươi một củ khác.”

Những củ khoai lang đỏ mà Chiết Quân Vụ chọn đều rất nhỏ, thoạt nhìn còn có chút khô, Dương công công cũng không dám để cho Điện hạ ăn thứ này, hắn lấy đến một củ lớn, thoạt nhìn thơm hơn một chút đưa cho Chiết Quân Vụ nói: “Ngươi cầm lấy củ này đi.”

Ai biết được Chiết Quân Vụ lại lắc đầu nói: “Cái này tuy rằng lớn nhưng Điện hạ lại thích ăn cháy một chút.”

Nàng đối với Điện hạ chính là vô cùng hiểu biết nói: “Dương gia gia, ông yên tâm, Điện hạ sẽ thích.”

Nàng hôm nay dường như chính là phá lệ kiên trì, Dương công công còn chưa ịp nói gì thì đám người đã mang khoai lang đỏ đi rồi, hắn kỳ quái nói: “Quân Vụ có vẻ không đúng lắm có phải không?”

Xuân Ẩn tỏ ra ngây thơ ngẩng đầu lên: “Vậy sao? Ta cảm thấy vẫn rất tốt mà.”

Nàng cười sau đó lại ăn một củ khoai lang đỏ: “Dương gia gia, củ mà ngài chọn đúng là ăn rất ngon.

Nàng sẽ không nói cho Dương công công biết đâu.

……

Thái Tử điện hạ vô cùng thích khoai lang nướng mà Chiết Quân Vụ đưa tới. Đương nhiên, cũng có khả năng là cho nàng đưa cho nên phá lệ yêu thích.

Đích thân hắn dùng một cái muỗng nhỏ xúc một miếng vừa ăn cho vào miệng, thật thơm. Nàng vô cùng hiểu rõ khẩu vị của hắn, biết hắn thích ăn khoai nướng cháy một chút, tuy rằng da sẽ khô đi một tầng nhưng ở bên trong lại ăn vô cùng ngon.

Khoai lang đỏ vì nhỏ cho nên mới ăn vài miếng đã hết sạch, Thái tử cảm thấy vô cùng thích hợp, hắn cười nói: “Bữa tiệc sinh nhật hôm nay của ngươi như thế nào rồi?”

Chiết Quân Vụ gật đầu nói: “Rất tốt, mọi người đều ăn mì trường thọ, nô tỳ cũng để lại cho Điện hạ một chén, đợi một lát nữa ngài cũng đi ăn có được không?”

Cứ coi như là đồ ăn khuya đi. Ăn một chút cũng tốt, dù sao cũng có ngụ ý tốt đẹp. Thái tử gật đầu, gọi nàng lại gần nói: “Hôm nay sách cũng không được quên đọc.”

Hắn lấy sách ra, giải thích từng câu từng chữ cho nàng, không có chút mất kiên nhẫn nào.

Chiết Quân Vụ chăm chú nghe, liền cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ.

Nàng ngẩng đầu nói: “Điện hạ, lần trước ngài vẽ cho nô tỳ một bộ xiêm y hoa đào, hôm nay là sinh nhật của nô tỳ, nô tỳ mặc cho ngài xem nhé.”

Thái Tử bật cười: “Được.”

Nàng liền trở về thay y phục đi. Thay xong xiêm y, đi đến trước gương nhìn chính mình, phát hiện chính mình đã cao lên rất nhiều, một thân xiêm y chất lượng tốt lại làm cho nàng ra dáng tiểu thư danh môn, hơn nữa còn mang chút phong thái trí thức.

Nàng đã thay đổi rất nhiều nha.

Nàng bước vào Khê Nhiễu Đông, vén mành lên, từ ngoài đi vào, Thái tử vừa nhìn thấy, trong con ngươi liền hiện lên thần sắc kinh diễm, sau đó cười nói: “Thật đẹp.”

Điều duy nhất không đẹp chính là khuôn mặt của nàng.

Nàng trời sinh có dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, vốn có thể đem mặt lộ dưới ánh nắng mặt trời nhưng bởi vì hắn không thích cho nên còn muốn nàng che đi. Cũng đã hai năm rồi.

Nàng đã quen với cách trang điểm này nhưng hắn lại không thích.

Nhưng thời khắc này, Thái tử cũng không muốn bắt nàng phải vén tóc lên. Điều này không cần thiết.

Buổi tối ăn mì trường thọ, trời lại đột nhiên đổ mưa. Thái tử nhớ tới năm trước hai người xem mưa hoa đào, liền đứng lên nói: “Đúng lúc xiêm y của ngươi phù hợp, ta mang ngươi đi xem mưa hoa đào một lát nhé.”

Hắn cố ý chọn một cái áo choàng thật lớn, kêu nàng mang theo một cái đèn cung đình sau đó mang theo nàng đi ra ngoài, dọc theo hành lang vẫn luôn đi, sau đó tới dưới gốc cây hoa đào.

Ghế đá ở dưới cây đào đã bị làm ướt, Thái tử cũng không ngại, nơi mà năm ngoái hắn ngồi quả nhiên phong cảnh thật đẹp.

Chiết Quân Vụ mang theo một chiếc đèn, thuận thế chui vào trong áo choàng của Điện hạ, nàng nửa ngồi xổm, cái đèn vừa lúc chiếu ra nền đá xanh ở trước mặt nàng, mặt trên dính đầy nước mưa, phản chiếu hình ảnh của cây đèn, cánh hoa đào rơi xuống vậy mà lại đánh vỡ hình ảnh phản chiếu này.

Thật đẹp.

Nàng nghĩ, nàng sẽ nhớ kỹ ngày sinh nhật này.

……

Thái tử gần đây luôn cảm thấy đau đầu, còn đang suy nghĩ không biết có nên đưa Chiết Quân Vụ đi hay không. Đưa đi, hắn chắc chắn sẽ luyến tiếc, không đưa đi, lại không biết muốn vây hãm nàng ở trong hoàng cung này làm cái gì.

An Vương gần đây cũng vô cùng sầu muộn, vì thế hai huynh đệ chính là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đơn giản chính là hẹn nhau đến phủ An Vương để uống rượu.

Thái tử đã đi đến phủ An Vương rất nhiều lần, chính là vô cùng quen thuộc, An Vương phi cố ý tự mình đưa tới rượu và thức ăn cho bọn họ, cười hướng Thái Tử nói: “Nếu ngài có thêm yêu cầu gì, cứ nói với ta.”

Thái tử gật đầu nói tạ ơn: “Đa tạ nhị tẩu.”

An Vương phi liền đứng dậy rời đi. Dường như chuyến này nàng tới chính là thực sự chỉ để tiếp đón khách nhân mà thôi.

Mới vừa đi chưa được vài bước, liền thấy một tiểu nha đầu vội vội vàng vàng chạy tới, đôi mắt của An Vương phi nhíu lại, cho người ngăn nàng ta lại, bất động thanh sắc cho người kéo nàng ta đi xuống dưới.

“Tần chủ tử của các ngươi lại xảy ra chuyện gì, trong lúc Thái tử cùng An Vương đang nói chuyện cũng dám cho người tới để quấy rầy sao?”

Tiểu nha đầu là người của Tần thị nhưng cũng không phải là tâm phúc, chỉ biết Tần thị hôm nay sau khi hám đại phu xong vẫn luôn khóc lóc, sau đó đại cung nữ ở bên người của nàng ấy liền phân phó nàng tới mời điện hạ qua đó một chuyến.

An Vương phi nhíu mày: “Sợ là đã mắc phải bệnh gì nhưng Vương gia cũng không phải là thuốc, chẳng lẽ khi chàng tới, nàng ta liền khỏe lại sao?”

Nàng đứng lên nói: “Ta tự mình đi một chuyến đi, bằng không lại muốn nháo đến trời long đất lở.”

Nhưng lần này ngay đến cửa cũng không bước vào. Tần thị thấy nàng tới cũng dám trực tiếp đem đồ vật đập vỡ, An Vương phi chính là mang một gương mặt âm lạnh, âm hiểm cười một tiếng: “Ta xem ngươi chính là chán sống rồi.”

“Bất kể thân thân phận của ngươi có là thiên kim cao quý như thế nào cũng nên hiểu rõ lấy đại cục làm trọng, Thái tử điện hạ thật vất vả mới tới phủ một chuyến, có chuyện muốn trao đổi cùng với Vương gia, ngươi lại dám cho người đến làm chậm trễ sao?”

“Ngươi cũng xuất thân là cung tì, chẳng lẽ thời điểm ở trong cung, các ma ma không có dạy dỗ ngươi rằng chuyện của chủ tử vẫn phải luôn đặt ở hàng đầu hay sao?”

An Vương phi châm chọc nói:“Người giống như ngươi, cả ngày chỉ muốn dính ở trên người của nam nhân, cùng ca kỹ cũng không có gì khác biệt.”

Nàng chính là nhìn không thích cách làm của Tần thị, nói: “Đây là lần cuối cùng, ngươi nếu là lại tái phạm, đừng trách ta không khách khí.”

Tần thị bật cười.

“Không khách khí, ngươi còn muốn không hách hí như thế nào đây—— ngươi là một độc phụ, ngươi giết nhi tử của ta, còn muốn mạng của ta, ngươi còn nói không khách khí sao.”

Nàng khóc lớn: “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, Thạch Công Vân, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Nàng vừa khóc vừa muốn chạy về phía An Vương phi, lão ma ma vội vàng đi lên giữ chặt nàng, đem nàng đè ở trên giường. Tần thị không thể động đậy, liền không ngừng chửi mắng An Vương phi.

An Vương phi lại cảm thấy có chỗ không đúng, một đôi mắt lệ nhìn về hướng đại nha hoàn của Tần thị hỏi: “Sao lại thế này?”

Đại nha hoàn vội vàng quỳ xuống, khóc lóc nói: “Vương phi thứ tội, Tần chủ tử nàng, nàng ấy về sau không thể nào mang thai được nữa.”

An Vương phi nhíu mày: “Thời điểm hài tử kia vừa ra, đại phu không phải nói chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện liền tốt lên hay sao? Cũng không có nói sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai sau này.”

Đại nha hoàn vô cùng sợ hãi, nàng không dám nói. Nhưng nhìn đến Tần thị thoạt nhìn điên điên khùng khùng đang mắng chửi Vương phi không được chết tử tế, cuối cùng nói một câu: “Tần chủ tử chính là sốt ruột chuyện mang thai, đã ăn, ăn phương thuốc cổ truyền.”

An Vương phi: “……”

Nàng trào phúng nói: “Cho nên chính là ăn đến mức không thể mang thai được nữa sao?”

Đại nha hoàn sợ tới mức run lên bần bật, thuốc kia vẫn là do nàng lén lút đun, bây giờ lại xảy ra loại chuyện này sợ là mạng nhỏ của nàng sẽ khó giữ.

An Vương phi để cho đại phụ đi bắt mạch cho Tần thị trước nói: “Hay là thật sự điên rồi, cười điên cuồng như vậy.”

Đại phu liền đi xem, lắc đầu nói: “Phải uống thuốc an thần mới ổn định lại được.”

Thật giống như là đã bị điên rồi.

An Vương phi tức giận đến đau đầu, nàng muốn đi nói cho An Vương, để cho hắn lập tức đi đến đây một chuyến nhưng là Tần thị đã như vậy rồi, hắn tới cũng không có tác dụng gì, dứt khoát chờ đến khi Thái Tử đi rồi nói cũng không muộn.

Nàng trở về chính viện, hướng bà vú oán giận nói: “Chuyện này có lẽ sẽ không thuận lợi, người này đúng là ngu xuẩn, lại dám làm ra chuyện ngu ngốc như vậy. Vậy mà lại vội vàng muốn mang thai như vậy, bây giờ thì tốt rồi, vĩnh viễn cũng không thể mang thai lại được nữa.”

Tần thị xảy ra chuyện gì cùng nàng không có quan hệ, không thể mang thai hài tử, đời này không có hài tử cũng tốt nhưng chính là quan hệ giữa nàng cùng An Vương mới vừa hòa hoãn được một chút, An Vương vừa mới ngủ lại ở chỗ của nàng, nếu lúc này Tần thị xảy ra chuyện, sợ rằng sẽ không tốt.

Kết quả đang suy nghĩ, liền nghe thấy tiểu nha đầu cao giọng ở bên ngoài hô lên: “Vương phi…… Vương phi, Tần thị tự sát rồi.”

……

An Vương gần đây vẫn còn tính là ổn. Tuy rằng mất đi một hài tử, hắn vẫn không thoát ra được bóng ma tâm lý của chính mình nhưng lệnh phong vương vừa được ban ra cho nên hắn cũng giống như Đoan Vương, chính là bởi vì họa cho nên mới được phúc.

Hắn thở dài vì hài tử đã mất, cũng cảm khái vương vị này ngồi đúng là không dễ dàng, sau đó còn buồn rầu vì quan hệ giữa hắn và Vương phi không hòa hợp, càng buồn hơn chính là Công Bộ gần đây đã đưa tới cho hắn một đống công việc lung tung rối loạn.

Đang cảm khái liền thấy một tiểu nha đầu đang khóc lóc bị người kéo vào, ném nàng quỳ xuống đất: “Vương gia, ngài mau đi xem chủ tử của nô tỳ một chút đi, nàng đã tự sát.”

……

Tần thị đã chết.

Dùng kéo trực tiếp đâm vào trái tim của bản thân, cơ hồ không muốn cho chính mình một chút đường sống.

Thái tử đi theo đi đến, thi thể kia ngã vào trong vũng máu, đại phu lắc đầu: “Đã không còn hơi thở.”

Tiểu nha đầu khóc lớn: “Chủ tử nói, chủ tử nói muốn tự mình ngồi một lát, nô tỳ cho rằng nàng mệt mỏi, liền đi ra ngoài cửa trông chừng, ai biết lúc đi vào đã không còn kịp nữa rồi.”

Lại lên án Vương phi: “Sợ rằng chủ tử chính là bị Vương phi nương nương kích động, lúc này mới nghĩ quẩn trong lòng.”

An vương giận tím mặt: “Vương phi vậy mà lại làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, người đâu!”

Vương phi vừa đúng lúc đi tới, nhìn thấy người nằm trong vũng máu, thật ra không cảm thấy sợ hãi, chỉ là nhíu mày thật chặt nói: “Nàng ấy sao lại nghĩ quẩn như vậy.”

Đây là việc nhà, Thái tử trực tiếp mở miệng cáo từ, đi một đoạn đường, sau lưng chính là lạnh toát.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy nằm ở nơi đó chính là Chiết Quân Vụ. Nàng nếu như bị giữ lại, nếu trở thành thiếp thất của hắn, cũng sẽ có kết cục giống như vậy.

Một khắc đó, trong lòng của Thái tử chỉ có một ý nghĩ: Đưa đi nàng.

Muốn đem nàng đưa ra khỏi hoàng cung, không làm thiếp thất của bất cứ người nào, không làm nô tỳ của ai, nàng phải sống một cuộc sống thật tốt.

Thái Tử trở lại Đông Cung, vừa đi vào Khê Nhiễu Đông, liền thấy tiểu nha đầu ngồi ở một bên làm xiêm y cho hắn. Ngẩng đầu nhìn thấy hắn tới, vui vẻ nghênh đón hắn: “Điện hạ, không phải nói đêm nay phải về muộn một chút hay sao?”

Thái tử nhìn gương mặt cười vui vẻ của nàng, trong ánh mắt chính là tràn đầy sức sống, đây chính là dáng vẻ mà hắn thích nhất.

Hắn nhẹ nhàng, lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, lần đầu tiên một lần nữa nhéo nhéo mặt của nàng: “Quân Vụ à——”

Chiết Quân Vụ ngẩng đầu: “Điện hạ?”

Trong cổ họng của Thái tử thở dài ra một tiếng: “Ngươi phải sống thật tốt đấy!”

Thái tử đem chính mình nhốt ở trong Khê Nhiễu Đông cả đêm, ngày hôm sau lúc mở cửa, cuối cùng cũng quyết định một việc.

Hắn muốn đem nàng đưa ra khỏi cung.

Hắn chọn cho nàng một gia đình thật tốt, không ở kinh đô, chỗ hắn muốn tìm chính là một địa phương mà không một ai nhận ra nàng, xóa bỏ đi quá khứ của nàng, cho nàng một thân phận chủ tử…… Đi qua quãng đời còn lại thật êm đềm.

Đây mới là cuộc sống mà nàng nên có. Mà không phải giống như Tần thị, ngã vào bên trong vũng máu.

Beta có điều muốn nói: Chương dài, tôi đã beta lại 2 lần, nhưng không tránh được sai sót, các nàng thông cảm, vote 5 seo nha..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp