Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

CHƯƠNG 41: NÓI RÕ (BẮT LỖI)


1 năm

trướctiếp

Từ suy đoán rằng điện hạ bị “trúng xuân dược” thay vì nghĩ hắn muốn ngủ với mình, Chiết Quân Vụ liền trầm mặc.

Nàng không phải cái gì cũng không biết. Sống ngần ấy thời gian, mặc dù biết rất ít chuyện giữa đàn ông và phụ nữ, nàng vẫn hiểu rõ sự khác biệt của hai người.

Mặc dù lần trước điện hạ phủ nhận việc ôm nàng ngủ là do “trúng xuân dược”, cũng không bao giờ phong nàng làm tì thiếp, nhưng khi biết điện hạ cố tình muốn đụng chạm, đó là lần đầu tiên trong đời nàng nghi ngờ bản chất con người của điện hạ, dần tin tưởng suy đoán của chính mình.

Tuy nhiên nàng vẫn kiếm được một cái cớ cho điện hạ: Khả năng đến chính điện hạ cũng không biết, hắn ngủ với nàng, không đơn giản chỉ vì muốn nàng làm thị thiếp mà chính là muốn nàng sinh hài nhi.

Chiết Quân Vụ thở dài, nàng không muốn sinh con. Trên đời này, nàng chưa bao giờ dám trái lệnh điện hạ, cũng chưa từng nghĩ tới việc đó, nhưng sâu trong thâm tâm nàng, bất cứ chuyện khác đều có thể, riêng chuyện này thì tuyệt đối không.

Nàng khẳng định bản thân thích điện hạ, thích điện hạ nhất trên đời. Nhưng nàng cũng biết, dù cho có thích điện hạ cũng không đủ để giúp nàng sống sót sau khi trở thành thê thiếp.

Nàng ngồi đó với chiếc giỏ đựng đầy kim chỉ của mình, từ từ thêu từng mũi lên xiêm y, vừa thêu vừa bất lực về chuyện này.

Nàng thậm chí còn nghĩ tới việc: Thân phận là một nô tỳ hèn hạ, rõ ràng nên cảm thấy vui vẻ khi được trở thành thê thiếp của điện hạ, tại sao lại phải do dự, cự tuyệt? Đối với người thường mà nói, làm thê thiếp còn hơn làm Lưu thái giám nhưng với nàng, làm Lưu thái giám còn hơn.

Nàng bối rối ngẩng mặt lên, ngồi ở phòng chính phía Đông, nhìn về phía điện hạ đang chép nội quy. Hai năm qua, nàng vẫn luôn đi theo điện hạ, mỗi ngày đều ở bên nhau, nàng cứ nghĩ điện hạ thích nàng, dù gì đó cũng là bản chất con người. Nàng thích điện hạ, cũng do bản chất con người, tại sao nàng lại không muốn chứ?

Vì thế, ngay khi Thái Tử Điện Hạ vừa nhấc đầu, thấy nàng thẳng ngơ ngác nhìn về phía chính mình, đôi mắt như nai tơ trong sương sớm, đôi mắt ươn ướt. Nàng không biết phía trước màn sương đó là gì, nỗ lực tự hỏi bản thân nên đi tiếp hay lùi bước.

Làm sao vậy?

Hắn liền buông bút, cho gọi nàng lại, không nhịn được liền kéo tay nàng ngồi vào trên giường, vẫn như thường lệ, hắn ngồi ở một bên bàn còn nàng ngồi bên kia, giống như màn đêm trong hai năm, lại có một chiếc đèn chiếu sáng mặt lẫn nhau.

Thái Tử Điện Hạ hỏi: “Ngươi đang gặp vấn đề gì sao?”

Chiết Quân Vụ chần chờ, gật đầu.

Thái Tử Điện Hạ sờ đầu nàng, không kiềm được mà vén tóc nàng lên: “Nha đầu ngoan, nói cho ta được không?”

Chiết Quân Vụ ấp a ấp úng.

Nàng gục đầu xuống, lại ngẩng đầu, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, lúc này mới rối rắm nói: “Điện hạ… Ngài, có một chuyện hẳn người sẽ không biết được đâu.”

Thái Tử: “Ồ?”

Hắn thực sự tò mò: “Cô biết sao?”

(*) cô danh xưng của thái tử ví dụ bổn vương bla bla

Chiết Quân Vụ hít một hơi thật sâu, lựa lời nói, nàng nghiêm túc: “Điện hạ, có lẽ ngài không biết, ngài muốn ngủ cùng ta.”

Thái Tử trong lòng run lên, sắc mặt vẫn giữ nguyên: “Cái này không phải đã trải qua rồi sao?”

Chiết Quân Vụ vội giải thích: “Không phải là ngủ bình thường, mà là…, là giống mẫu hậu và phụ thân của ta ngủ với nhau cơ, ngủ một giấc liền có hài tử.”

Thái Tử Điện Hạ: “……”

Nói trắng ra như vậy, làm hắn không biết đáp lời như nào.

Chiết Quân Vụ: “Điện hạ?”

Thái Tử ổn định lại tinh thần, cười cười nói một câu: “Không có gì, đó chỉ là cảm giác của ngươi thôi…… Ngươi không nên…… Khụ, làm sao mà ngươi thấy như thế được chứ?”

Chiết Quân Vụ thở phào nhẹ nhõm, lời còn ở trong lòng, nàng không kịp suy nghĩ nhiều, nói một câu: “Điện hạ, ngài mãnh hổ cũng không khác gì.”

Lời nói quá hàm hồ, Thái Tử nghe không hiểu: “Như thế nào là không khác gì?”

Chiết Quân Vụ nghiêm túc giải thích: “Điện hạ, mãnh hổ cũng kêu “bị hạ xuân dược”.”

Thái Tử: “...”

Thái Tử giận tím mặt!

Tiểu nha đầu ngốc này!

Hắn tức giận đến nỗi đập tay lên bàn, tức giận nhìn nàng, thấy thế Chiết Quân Vụ lập tức quỳ xuống.

Thái Tử Điện Hạ đau đầu, nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của nàng, lại có chút khó chịu, chỉ có thể tiến tới ôm lấy nàng, rồi đặt lên giường, hắn đứng ở mép giường, ấn vai cô xuống, thở dài nói: “Không cần ngươi sợ như vậy.”

Chiết Quân Vụ không muốn sợ, bình thường cũng không sợ, nhưng một khi điện hạ phát giận, nàng chắc chắn phải quỳ xuống, nhất định phải sợ, vì phận làm nô lệ.

Điện hạ có thể sẽ giết nàng.

Thái Tử Điện Hạ khó chịu bản thân vì dọa nàng sợ, đành phải vỗ lưng nàng một cái: “Nha đầu ngoan, ta không có đánh ngươi, đừng sợ.”

Mỗi nỗi sợ đều có căn nguyên của nó. Hắn đối tốt với nàng như vậy, tại sao nàng lại không để đầu óc mình thanh thản được chứ?

Thái Tử Điện Hạ trấn an nàng, không dám hỏi quá nhiều, một lúc sau chờ nàng bình tĩnh trở lại, mới nhìn thấy ánh mắt tội lỗi của nàng.

Thái Tử Điện Hạ càng đau đầu hơn. Rõ ràng là hắn dọa nàng, nhưng nàng lại đối với hắn vẻ mặt tội lỗi đó.

Hắn không biết phải làm sao bây giờ. Trực giác của Thái Tử Điện Hạ nói rằng bản thân không hề thích nàng như vậy, nhưng nếu không phải, nàng phải như thế nào? Nàng như vậy, dù cho là hắn không thích, cũng do một tay hắn làm mà ra?

Hắn cũng bình tĩnh lại, thật lâu sau mới hỏi: “Ngươi nghĩ như thế nào?”

Chiết Quân Vụ không tính giấu giếm điện hạ. Nàng lấy hết can đảm nói cho điện hạ chuyện này, cũng không thể giấu diếm thêm chuyện khác nữa.

“Nô tỳ cũng suy nghĩ vì sao lại không muốn.” Nàng ủ rũ cụp đuôi: “Điện hạ, ngài sủng ái nô tỳ, nô tỳ còn như vậy đối với ngài, ngài tức giận cũng đúng.”

Nàng thật sự không biết gì. Cái này nàng biết.

Nếu là nói ra, sẽ biến thành con bạch lang nhãn bị cả làng ghét bỏ. Cho nàng ăn, cho nàng uống, cho mặc xiêm y trang trọng, kèm thêm trang sức, dạy dỗ đọc sách viết chữ. Hai năm trời, dù cho có bận như nào, dù trời có đông lạnh giá rét hay nóng bức, điện hạ vẫn phải cho nàng xem những chữ viết to, từng chút một dạy dỗ, cuối cùng là để nàng làm chủ, tốt vậy nhưng nàng không muốn nữa.

Nàng nước mắt rơi xuống dưới: “Nô tỳ thực xin lỗi điện hạ, nô tỳ là con bạch lang nhãn.”

Thái Tử Điện Hạ bắt đầu hiểu ra.

Nàng không phải là không thích hắn, mà là không muốn bản thân trở thành thê thiếp trong cung.

Hắn biết mình nên tức giận, nhưng là giờ này khắc này, hắn không thể tức giận, thậm chí là có chút tự đắc.

Nàng còn không biết sao bản thân lại như thế, nhưng hắn biết.

Nàng vào Đông Cung, liền bị hắn dạy dỗ đọc sách. Tuy rằng nàng bị nhốt ở khê phòng phía Đông, những người cô ấy gặp có thể đếm bằng hai bàn tay, tuy rằng bản thân nàng luôn nghĩ mình là một nô tỳ, một nô tỳ nghe lời ngoan ngoãn, một nô tỳ trưởng thành mà hắn ưng ý, nhưng về cơ bản, nàng vẫn là con người biết phép tắc, đoan chính và biết xấu hổ.

Hắn đã từng đã dạy nàng một câu: “Bôn giả làm thiếp, sinh giả làm vợ.” (“Kẻ chạy làm thiếp, kẻ đẻ thuê làm vợ.”) ( truyện trên app T Y T )

Hắn đã từng đã dạy nàng một bài văn chương từ thời đại trước. Người thê thiếp trong bản văn chương có thể bị đem ra để cầm đồ, tựa như nàng lúc trước đã từng bị bán đi.

Hắn đã từng nói một câu: Làm một cô nương trong sạch, lấy đâu ra việc làm vợ lẽ. Lấy sắc thị quân, chung quy là con đường cuối cùng.

Hắn làm Thái Tử Điện Hạ, đã từng dạy nàng những điều này lúc chưa có ý định lập nàng làm thê thiếp, vậy mà hắn lại vô tình quên mất, dù rằng nói không cụ thể nhưng nàng đã ghi tạc trong lòng.

Nàng biết làm thiếp thất chung quy cũng không phải kế lâu dài, còn không bằng một vị trí thái giám bền chắc. Nàng biết lấy sắc thị quân chung quy là con đường cuối cùng, thà rằng trở thành Lưu thái giám, làm thân tín của nhà vua.

Hắn dạy gì, nàng học nấy. Nhưng nàng là nô tỳ, được hắn dạy dỗ ở khê phòng phía Đông này, hai năm qua chưa từng gặp một ai, tất cả mọi người vẫn biết tương lai nàng sẽ làm thê thiếp.

Thái Tử ngồi một bên, nhưng không biết làm sao. Nàng ngây thơ mờ mịt nghĩ mình không thể làm thê thiếp, chẳng lẽ còn muốn cưới nàng làm vợ sao?

Thật là một chuyện nực cười.

Thái Tử Điện Hạ tuy rằng không nghĩ chuyện cưới vợ lúc này, nhưng về sau hắn khẳng định sẽ cưới một cô gái có gia thế. Ai lại đi cưới một nô tỳ?

Hắn thích nàng, hắn sẽ dành tình cảm cho nàng nhiều hơn, che chở nàng nhiều hơn, khiến nàng sinh nhiều hài tử hơn, hắn cũng sẽ quý trọng hài tử mà hai người sinh ra, nhưng hắn sẽ không vì nàng mà sủng thiếp diệt thê, đối với Thái Tử Phi, hắn tất nhiên phải kính trọng. Nếu tương lai có một ngày, hắn có thể băng hà, tất nhiên đứa con mà Thái Tử Phi sinh ra sẽ là Thái Tử kế tiếp.

Thái Tử đứng đó, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

Chiết Quân Vụ còn khụt khịt, thấy điện hạ không nói lời nào, nàng rũ đầu, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ngài đừng nóng giận, là nô tỳ sai.”

Thái Tử đi lại, nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp của nàng: “Ngươi không sai.”

Ngươi đúng, chỉ là thân phận của ngươi sai.

Hơn nữa, nếu không trở thành thê thiếp thì có sao? Mặc dù làm nô tỳ, chẳng nhẽ cả đời cứ như vậy mà làm nô tỳ của hắn sao?

Hắn thích nàng, ai cũng đều biết điều này, hắn chẳng lẽ muốn che giấu cả đời sao? Thân phận nàng không có, thậm chí chẳng cần đến thanh danh, ngay cả mạng sống của nàng hẳn cũng không giữ nổi, hắn chỉ lo việc triều đình, hậu cung ngày càng phức tạp, hắn thật sự có thể bảo toàn cho nàng sao?

Nàng đã bị hắn dạy cho đến mụ mị, ở căn phòng này hai năm chỉ để hầu hạ hắn, không thể làm nổi việc gì. Đứa con mà thê thiếp của Nhị ca sinh ra có thể trong nháy mắt bị An Vương phi trực tiếp giết chết, còn nàng thì sao?

Không nên xem thường lòng đố kỵ của nữ nhân, đều lớn lên trong cung, hiểu người trong cung không hề ít, chỉ cần chớp mắt cũng nhận ra.

Thái Tử đau đầu. Cứ nghĩ tới việc đem nàng đi.

Nhưng nếu đem nàng đi, hắn sẽ luyến tiếc. Thật sự rất luyến tiếc. Nha đầu ngoan ngoãn này là hắn tự mình nuôi lớn, toàn thân đều là bút tích của hắn, chỉ cần tưởng tượng hắn phải tách nàng ra, tưởng tượng đến việc sau này nàng phải gả cho nam nhân khác, hắn chịu không nổi.

Thái Tử cứ nghĩ, với thân phận này của nàng, hẳn sẽ gả cho ai đây? Một gã nông dân? Không, hắn đã đưa nàng đi, phải đem những gì tốt nhất, hắn sẽ để cho một viên quan nào đó nhận nuôi nàng, sau đó sẽ để cho nàng chọn một vị Trạng Nguyên.

Cũng không được.

Từ xưa thư sinh đều bạc tình bạc nghĩa, nàng còn ngây ngốc như này, đến nỗi người ta nôn ra xương không ăn nổi.

Vậy gả cho ai? Gả cho một vị tướng quân?

Tướng quân cũng không được, chiến sự cùng nhau, không biết có mệnh hệ lúc nào, lưu lại nàng một mình thì phải làm sao? Nếu có hài tử, lại thành cô nhi quả phụ, sợ là bị ức hiếp đến chết.

Khiến nàng không cần gả đi sao?

Cũng không được.

Sao có thể làm nàng không gả đi được chứ? Đời người sinh ra chi ít cũng nên viên mãn, không thể vì nàng gặp hắn mất đi cơ hội lấy chồng, không thể vì hắn, mà khiến nàng trở thành ni cô cả đời.

Hắn thật sự là không biết làm sao. Đối mặt với cuộc chiến giữ vị trí, hắn đều cảm thấy không khó khăn. Thái Tử Điện Hạ trong lòng đầy phiền muộn, nhưng trên mặt không lộ ra, chỉ vỗ nhẹ dỗ dành nàng: “Không phải do ngươi sai.”

“Sao có thể là lỗi của ngươi? Ngươi học hỏi rất tốt, phải vui chứ.”

Chiết Quân Vụ nghe vậy liền ngẩng đầu, hắn cúi đầu thuận thế lau nước mắt cho nàng: “Cô bé ngoan, ngươi rất tốt. Đừng suy nghĩ do bản thân sai nữa.”

Hắn nói: “Ngươi nên ngẫm lại, ngẫm lại sau này bản thân phải như thế nào…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp