Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 40 Hổ phát xuân (hứng tình)


1 năm

trướctiếp

Chiết Quân Vụ đơ người nằm trong vòng tay Điện hạ. Nàng không dám cử động, cũng không dám bò ra — Nói thật, trước kia mỗi khi hầu hạ Thái tử Điện hạ, nàng chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương trên người hắn, nhưng lúc này đây khuôn mặt nàng vùi trong lòng hắn lại ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Mùi hương này là do nàng chọn cho Điện hạ, Thái tử Điện hạ không thích mùi hương quá nồng nên nàng đã chọn mùi hoa mận nhẹ nhàng hơn cho hắn.

Mũi nàng bất giác khụt khịt, nàng nhìn Điện hạ đã nhắm mắt, trong lòng càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn.

Mặc dù nàng là một nô tỳ, nhưng chủ tử có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Mặc dù không có ý định thành thân, nhưng nàng thật muốn hầu hạ Điện hạ suốt đời, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc ngủ với Điện hạ bao giờ, nàng vẫn muốn làm vị trí của Lưu công công.

Thế thì Thái tử Điện hạ đối xử với nàng như vậy, chính là muốn nạp nàng làm thiếp sao?

Chiết Quân Vụ bối rối một hồi. Nàng vừa mới tạo dựng nên tương lai mà nàng muốn nỗ lực bấy lâu nay, nhưng bây giờ nằm trong vòng tay của Điện hạ, những ý định của nàng liền biến mất không còn tăm hơi.

Cảm giác này khiến nàng bất an. Làm thê thiếp như Thanh Oanh, nàng chẳng thể nào lấy được lòng sủng ái của Điện hạ, cho nên nàng luôn sống trong Tĩnh Trúc hiên hẻo lánh, toàn bộ Đông cung giống như chỉ có một người tồn tại vậy. Trước đây, nàng cũng từng than thở về việc làm thê thiếp của Điện hạ thật khổ sở.

Nhưng mọi người trong cung này đều phải nghĩ về bản thân mình trước rồi mới càm ràm về thị phi của người khác. Cho nên Chiết Quân Vụ không bao giờ cảm thấy có lỗi với Thanh Oanh.

Nếu nàng dựa vào sự sủng ái của Điện hạ để đau lòng người này, nâng đỡ người kia, thì sớm muộn gì nàng cũng phải rời xa Điện hạ.

Chiết Quân Vụ cảm thấy mặc dù mình thật ngu ngốc, nhưng những chuyện liên quan đến sinh mạng, nàng luôn suy nghĩ thông suốt.

Mà lúc này, tâm trí của nàng rất rõ ràng - nếu nàng thực sự trở thành thê thiếp, tương lai nàng sẽ không thể trở thành Lưu công công được. Điện hạ thích nàng thì tốt, nhưng nếu không thích thì sẽ giống như Thanh Oanh vậy.

Nàng vẫn muốn trở thành Lưu công công, dưới trướng có rất nhiều người có thể trọng dụng được, hơn nữa hắn là người bên cạnh được Điện hạ tín nhiệm. Ở bên Điện hạ nhiều năm như vậy, cũng không ai có thể thay thế được hắn, có lẽ làm nô tài còn tốt hơn so với làm thê thiếp.

Nhưng cho dù đã suy nghĩ kỹ càng, cũng không thể chống lại được vòng tay của Điện hạ. Nếu Điện hạ muốn nàng làm thiếp, nàng có thể cự tuyệt sao? Chắc chắn là không rồi.

Nàng chưa bao giờ học cách từ chối chủ tử của mình. Dù được sủng ái đến đâu, nàng cũng chỉ là một nô tỳ. Nếu nô tỳ chống lại lệnh của chủ tử, nàng có thể bị giết ngay lập tức.

Chiết Quân Vụ cảm thấy như mình bị người ta lột quần và bị đè lên ghế đá đánh đòn. Bỗng dưng nước mắt chực trào ra, toàn thân nàng run lên bần bật.

Thái tử cúi đầu, hắn thấy nàng khóc liền ôm lấy nàng, áp mặt nàng vào lòng: "Sao nàng lại sợ?"

Chiết Quân Vụ đang tưởng tượng mình bị người ta đánh chết, nàng rất sợ hãi, nhưng không dám khóc trước mặt Điện hạ, cũng không dám rời khỏi vòng tay của Điện hạ. Nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi, khuôn mặt bây giờ đã thấm đẫm nước mắt.

Tức thì, Thái tử liền biết thế nào là lê hoa đái vũ được đề cập trong sách rồi. Hắn nhẹ nhàng gạt đi phần mái trước trán nàng, một khuôn mặt xinh đẹp lọt vào mắt hắn, hắn liền đưa tay chạm vào mặt nàng mà dỗ dành: "Chẳng qua ta chỉ muốn ôm nàng ngủ một giấc mà đã dọa nàng sợ thế này sao? Không phải ngày nào cũng nói thích ta à?"

Nghe vậy, Chiết Quân Vụ càng khóc dữ dội hơn.

Cho dù thích Điện hạ thì thế nào chứ, cũng chỉ là muốn làm nô tỳ của Điện hạ, không muốn làm thê thiếp của Điện hạ đâu.

Thái tử nhìn thoáng qua suy nghĩ của nàng, liền thấy trên khuôn mặt nàng hiện lên ý nghĩ "Điện hạ sẽ đánh chết ta", hắn vừa tức giận vừa buồn cười, mấy ngày nay hắn toàn bị nàng chọc cho tức chết.

Thật ra, hắn không nỡ đánh nàng, lại càng hối hận vì hôm nay uống ít rượu quá. Hắn nghĩ vẫn nên từ từ thôi, không cần vội vàng!

Hắn chỉ đành lùi một bước dỗ dành nàng: "Ta cũng đâu nói gì khác, ta chỉ muốn ôm nàng ngủ mà cũng dọa nàng sợ hãi sao? Chẳng lẽ không muốn ta ôm nàng ngủ sao, hay nàng muốn ôm Lưu công công ngủ?"

Hắn cử động người, xoay người sang một bên và dùng tay kia vỗ nhẹ vào lưng nàng: "Cô nương ngoan, đừng khóc nữa, ta cũng đâu phải thú dữ ăn thịt đâu."

Đầu óc Chiết Quân Vụ liền trở nên choáng váng, phản ứng có hơi chậm, nàng vẫn còn miên man đến câu đầu tiên của hắn. Hình ảnh Lưu công công và Điện hạ ôm nhau hiện ra trong tâm trí nàng, nhất thời nàng đã hiểu ý của Điện hạ.

"Xem ra, xem ra nô tỳ không thể ôm Lưu công công ngủ rồi."

Thái tử nghe vậy liền bật cười: "Vậy nên ta mới ôm nàng ngủ. Nếu nàng đã không chịu, thế thì ta không ôm nàng nữa."

"Hôm nay ta uống hơi nhiều rượu nên chỉ muốn ôm ai đó thôi."

Chiết Quân Vụ liền nghĩ đến Thanh Oanh. Sắc mặt Thái tử liền trở lạnh: "Nàng dám nói thử xem! Ta nhất định sẽ chặt hai tay của nàng!"

Chiết Quân Vụ lập tức ngừng nghĩ tới người đó, lắc đầu rồi mới dám đứng dậy.

Nàng chắc chắn Điện hạ không muốn ngủ cùng nàng. Nếu Điện hạ đã không cho nàng ngủ cùng, nàng đương nhiên phải đứng dậy, lỡ mất công Điện hạ lại ôm nàng lần nữa.

Tốt hơn hết là đừng ép nàng làm thê thiếp. Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau khổ khi Điện hạ muốn ôm ai đó nhưng lại không có ai, mà chỉ có thể ôm lấy nàng, thật đáng thương làm sao. Nàng xắn tay áo lên: "Điện hạ, nô tỳ sẽ ôm một cái chăn bông khác tới, sau đó sẽ cuộn lại, đảm bảo người có thể ôm nó như ôm người vậy."

Thái tử: "..."

Quên nó đi, hắn mệt lắm rồi.

Cái nha đầu này, trong ánh mắt tràn ngập hình bóng hắn, nhưng lúc xoay người đi lại thay đổi sắc mặt.

Hắn chợt cảm thấy chán ghét, thế là liền trở người ngủ thiếp đi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt nàng đang hưng phấn cuốn chăn bông thành gối ôm.

Thái tử vùi mặt vào giữa hai cái gối, càng nghĩ càng thấy hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn luôn khắc chế bản thân rất tốt, nào có lỗ mãng như vậy bao giờ. Lần đầu tiên thăm dò ý nàng lại bị nàng cự tuyệt.

Sau khi hận xong, hắn lại thở dài, hắn rất thích nha đầu này, trong lúc này hắn không muốn cợt nhả nàng, cũng không muốn coi thường nàng. Nhưng nếu muốn cưỡng ép nàng, thế thì hắn nên làm gì mới phải?

Nô tỳ nhiều như vậy, nhưng hắn chỉ nhìn trúng nữ tử này, còn muốn bảo vệ nàng thật tốt.

Thế nên hắn phải nhẫn nhịn, hắn tự giải thích cho mình rằng: dù sao cũng là người do một tay hắn dạy nên, nếu như không quan tâm đến bản thân như vậy, chỉ biết ngoang ngoãn và phục tùng làm theo, thế thì hắn dạy bõ công vô ích rồi.

Nhưng mà thế này cũng có hơi ổn, ngay cả hắn cũng không thể khiến nàng ngoan ngoãn để hắn ôm, nghĩ tới những ngày tháng sau này cũng sẽ không bị người khác gạt đi mất.

Thái tử lại muốn nổi giận, nhưng khi thấy ánh mắt hoài nghi của nàng, hắn chỉ đành thở dài ngao ngán, sau đó cũng chỉ nhẹ cười rồi nhận lấy cái chăn bông đã được cuộn lại kia.

Hắn vỗ nhẹ vào mặt bên kia của tấm chăn: "Ta ngủ ở bên ngoài, cái chăn cuộn nằm giữa, nàng ngủ bên trong, được không? Ta chỉ muốn có người ngủ cùng ta."

Có nàng ở bên cạnh, hắn luôn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Chiết Quân Vụ có lẽ cũng hiểu được một chút, Điện hạ gặp phải chuyện gì đó nên cảm thấy cô đơn. Thế thì trong lúc này Điện hạ quả thật rất cần người ở bên, cũng giống như ngày xưa lúc nàng hay bị lũ trẻ trong thôn đánh, nhưng nàng không đánh lại mà đợi đến khi về nhà, A nương sẽ ngủ cạnh an ủi nàng.

Vào mùa hè, A nương sẽ phẩy quạt trên giường, và vỗ nhẹ vào lưng nàng để dỗ nàng ngủ, nhưng trong miệng thì lại mắng nàng, "Con cứ ngủ thế này! Khi người khác chửi con, con cũng phải chửi lại chúng chứ, cái miệng của con đúng là quá ngốc mà. Đợi sau này gả đi có mà bị mẹ chồng ức hiếp cho đấy."

A nương ghét nhất là sắt không thể rèn thành thép, bà chỉ biết thở dài:

"Con à, đáng ra phải giàu sang quyền quý, người nghèo như con ai dám nhận chứ -- Con có từng đánh mắng ai bao giờ đâu? Con thật đáng thương mà."

Nghĩ đến đây, Chiết Quân Vụ cảm thấy có lỗi với Điện hạ. Cuộc sống của Điện hạ không tốt lắm, phụ mẫu hữu duyên bạc mệnh, lúc đau lòng lại không thể nói cho người khác biết, chỉ có thể cùng với nô tỳ là nàng ngủ chung một giấc.

Nàng nhẹ nhàng chống nửa người lên, vươn hai tay, chậm rãi ôm lấy lưng của Điện hạ, nói: "Nô tỳ dỗ người ngủ nhé?"

Cái chuyện này coi bộ làm dễ hơn đấy.

Thái tử: "..."

Nàng không thấy làm vậy trông giống ru trẻ con lắm à??

Nhưng điều đó không có vẻ gì là khó chấp nhận, Thái tử thậm chí còn cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều khi được nàng vỗ lưng thế này.

Chà, thật sự rất dễ chịu.

Chiết Quân Vụ thấy khuôn mặt hắn trở nên thư thái, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng Điện hạ, một lúc sau, nàng thấy Điện hạ đã ngủ say.

Chiết Quân Vụ càng chắc chắn rằng Điện hạ đã gặp phải chuyện nan giải nào đó rồi.

Nàng vỗ một hồi, lại thôi không vỗ nữa, mà chỉnh lại y phục trên người, sau đó nằm ở bên kia chăn bông, nàng nhắm mắt lại, và nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Khi nàng tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Điện hạ vẫn chưa tỉnh giấc, lúc này nàng mới nhớ tối hôm qua Điện hạ vẫn chưa uống canh giải rượu.

Mắt thấy cũng sắp đến giờ phải dậy, nàng khẽ rời khỏi giường, và nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài, nói với Lưu công công: "Điện hạ hình như vẫn còn nhức đầu, Lưu gia gia, người vẫn chưa uống canh giải rượu sao?""

Lưu công công chỉ nhìn dáng vẻ của nàng, ừm ... Xem ra Điện hạ vẫn chưa ra tay, tối hôm qua cũng không có chuyện gì xảy ra. Nếu mà có thật thì Điện hạ vẫn phải gọi hắn một tiếng gia gia rồi, còn nếu không có gì thì có lẽ đã dọa cho nàng một trận rồi.

Lưu công công cười nói: "Đã chuẩn bị từ lâu, nhưng không phải canh giải rượu, mà là canh an thần, con đừng lo lắng, trong lòng ta có tính toán."

Chiết Quân Vụ gật đầu, rồi nhìn Lưu công công với vẻ mặt có lỗi: Tuy rằng Lưu công công có khả năng hầu hạ Điện hạ hơn nàng, nhưng quả thật sau khi nàng đến, Điện hạ lại càng sủng ái nàng hơn.

Nhưng đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, dù sao, nàng vẫn không thể ôm Lưu công công được.

Lưu công công: "..."

Ha ha.

Đến cả Điện hạ cũng chỉ dám ôm một lần mà thôi.

Nhưng điều này cũng khiến hắn càng tôn trọng Chiết Quân Vụ hơn nữa—— Nếu chuyện tối hôm qua xảy ra, hắn sẽ không cho rằng Chiết Quân Vụ có gì đặc biệt, nhưng nếu có đặc biệt thì chính là nữ nhân đầu tiên của Điện hạ.

Có cái đầu tiên, sẽ có cái thứ hai, cái thứ ba. Nhưng khi tuổi tác ngày càng lớn, Điện hạ sẽ càng có những nữ nhân trẻ tuổi hơn, nhưng Chiết Quân Vụ sẽ ngày càng già đi, cuối cùng cũng chẳng còn nhan sắc nữa.

Những phi tần trong cung luôn luôn như vậy.

Nhưng tối qua không có chuyện gì xảy ra cả, điều đó cho thấy Điện hạ rất coi trọng nàng, cũng chính là có tình cảm sâu nặng với nàng.

Có thể Điện hạ không biết bản thân đang làm gì, nhưng Lưu công công là người ngoài cuộc lại biết rõ những tâm tư trong lòng Điện hạ.

Chẳng qua chính là đang đợi nàng hiểu ra, chờ đợi nàng sẽ yêu hắn giống như một nữ nhân, nhưng hắn vẫn sẽ xem nàng là một nô tỳ sao?

Một chủ tử sẽ không bao giờ đi nhìn một nô tỳ, mà là nhìn nhận một con người.

Lưu công công lại ghen tị với Chiết Quân Vụ, nàng bây giờ đã là người trong lòng của Điện hạ, nhưng bản thân nàng cũng chỉ là một nô tỳ mà thôi.

Từ trước đến nay, Điện hạ chưa bao giờ dung túng hắn giống như thế.

Hắn đích thân bưng bát canh an thần cho nàng, cũng không đi vào trong làm chướng ngại, chỉ nói: "Có vẻ như tâm tình của Điện hạ hôm nay không được tốt lắm, người không muốn nhìn ai, cũng chỉ muốn nhìn con thôi. Cho nên con chịu khó cực một chút hầu hạ Điện hạ nhé."

Ý hắn chính là, hôm nay nàng sẽ là người hầu hạ Điện hạ thay y phục và dùng thiện.

Đây là công việc tốn nhiều thời gian, vì vậy nàng vội vàng vào trong để đánh thức Điện hạ.

Thái tử đã dậy từ lâu!

Hắn nằm trên giường đợi nàng ra ngoài rồi mới mở mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt trong veo, "Hôm nay ta mặc y phục gì?"

Chiết Quân Vụ lấy một chiếc áo khoác và thắt lưng màu xanh lam.

"Đó là một chiếc thắt lưng mới do nô tỳ tự thêu, nô tỳ có một cây thông trên đó. Điện hạ, người mau nhìn xem, có thích không nào?"

Thái tử Điện hạ giương mắt nhìn, thật sự được thêu rất đẹp.

Cái tên hồ ly Lưu Đắc Phúc kia để nàng vào phòng một mình, có lẽ hắn đã nhìn thấu tâm tư của hắn. Hừm, lão nô tài này thật có mắt nhìn đấy, bơi trong lúc này, Thái tử Điện hạ không muốn ai tới quấy rầy bọn họ.

Hắn thích nhìn nàng vì mình mà bận rộn trước sau, thích nàng lúc này cứ luôn miệng gọi hắn Điện hạ.

Lần đầu tiên Thái tử Điện hạ cảm thấy có người bầu bạn thật tuyệt.

Chỉ là, người bạn này vẫn là một tiểu cô nương không hiểu chuyện, hắn cũng không biết phải đợi nàng đến bao giờ đây.

Nhưng tận đáy lòng hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc. Hắn đến Nam thư phòng, lúc này Đoan Vương không ở cùng lão Tứ, trong phòng còn lại năm người, Nhị ca vừa mới mất con, nhưng vẫn muốn che giấu cho Nhị hoàng tử phi. Trong lòng nhất định rất khó chịu, nhưng hắn vẫn cứ im lặng không chịu nói ra, tiên sinh biết chuyện của hắn, nên cũng không gọi hắn tới, chỉ để hắn yên tĩnh ngồi một góc.

Thái tử cũng không thể cười nổi, dù trong lòng rất vui vẻ, nhưng hắn không thể để lộ cái vẻ mặt đó ra được. Dù sao cũng là con của Nhị ca, Thái tử nhìn thấy Nhị hoàng tử như vậy, hắn cũng thấy đau lòng thay.

Thế là hắn cũng chỉ im lặng, hắn không quen nói chuyện với lão Ngũ, lão Lục, lão Thất nên cũng không nói chuyện với bọn họ. Tiên sinh thấy bầu không khí cực kỳ gượng gạo, cũng may Hoàng đế đã giải cứu ông kịp thời.

Dáng vẻ người cha của Hoàng đế lộ ra rồi. Con của lão Nhị không còn, lão Nhị đau lòng, ông cũng rất đau lòng. Dù sao cũng là tôn tử đầu tiên, trong lòng Hoàng đế phiền muộn không thôi.

Vì đứa trẻ đã ra đi, Hoàng đế cũng mặc kệ nguyên do là gì, bèn đưa ra tội trạng của Nhị hoàng phi và Tần thị. Một bên là đích mẫu của hài tử, nhưng lại không bảo vệ con tốt, chính là phạm nhân. Một bên là thân mẫu của hài tử, mà ngay cả con mình không bảo vệ được, cũng chính là phạm nhân.

Nhị hoàng tử phi và Tần thị bị xử phạt chép kinh và không được phép ra khỏi phủ của Nhị hoàng tử. Nhưng hình phạt này là một hình phạt bí mật, Hoàng đế không muốn làm xấu mặt lão Nhị, ông vẫn rất quan tâm đến cảm xúc của hắn.

Sau đó sai người đến phòng Nam thư phòng gặp Nhị hoàng tử, nghe thấy hắn cứ đọc sai liên tục, liền thở dài nói: "Hắn ấy, từ nhỏ đã luôn suy nghĩ quá nhiều, tâm tư bây giờ chỉ nghĩ đến đứa con. Trước đó còn trưng bộ mặt hớn hở báo tin vui, nhưng chưa được bao lâu thì đứa bé đã không còn."

Hoàng đế thở dài gọi Nhị hoàng tử và Thái tử cùng nhau đến chỗ ông.

Trong Thừa Minh điện, Hoàng đế không chỉ an ủi Nhị hoàng tử, mà còn giữ hai người lại cùng đi ăn trưa.

Sau bữa trưa, ông nói với Nhị hoàng tử: "Trẫm muốn ban tước hiệu cho con, con thấy thế nào?"

An Vương?

Đây là ngụ ý thuận lợi bình an sao?

Thái tử lẩm bẩm với Nhị hoàng tử: "Nhị ca, phụ hoàng ban tước hiệu cho huynh kìa, còn không mau tạ ân đi."

Lúc này Nhị hoàng tử mới kịp phản ứng, hắn vội vàng quỳ xuống tạ ân. Hoàng đế liền vỗ vai hắn: "Lão Nhị, nam nhi tốt không nên mãi đắm chìm trong quá khứ. Con hơn Thái tử một tuổi, nên nghĩ đến việc tạo công lập nghiệp đi."

Nhị hoàng tử vội vàng gật đầu: "Nhi thần sẽ khắc ghi lời người."

Thế là ngươi tốt ta tốt, mọi người đều tốt, tước hiệu An Vương vừa được ban bố, Dung phi là người đầu tiên vui mừng không thôi, "Thật không ngờ lại có thể xoay chuyển được tình thế."

Nhị hoàng tử vừa có được niềm vui lớn sau một nỗi buồn miên man. Mặc dù biết sẽ phong chức vị Vương gia, nhưng không ngờ lại làm nhanh như vậy, có vẻ như phụ hoàng vẫn coi trọng hắn như trước.

Khi tin tức lan ra ngoài cung, những người trong An Vương phủ biết chuyện này bèn vui mừng không thôi, An Vương phi đang ngồi chép kinh Phật, nghe thấy Nhị hoàng tử được phong tước hiệu liền mỉm cười: "Thế thì hắn nên cảm ơn ta mới phải."

Ma ma của nàng ta bất lực khi nhìn thấy nàng ta như vậy: "Vương phi, nếu chuyện này đã phát triển đến mức như vậy, vậy cũng coi là Phật tổ phù hộ. Người… người có thể cho Vương gia một chỗ dựa, dù sao thì ---"

Thạch thị nhấc quyển kinh đã chép đầy, nâng lên và thổi nhẹ mực trên đó: "Ngươi không hiểu rồi, là mẫu thân đã cho ta ổn định ở cái vị trí này, chứ không phải là Nhị hoàng tử."

"Chỉ là con của một cung nữ, thế mà hắn lại quan tâm như thế, nhưng ta đây không quan tâm -- Cả cuộc đời ta chưa bao giờ bị một cung nữ dẫm đạp tôn nghiêm như thế. Hắn ta không giúp ta thì thôi, lại còn đi bảo vệ tiện nhân đó, thế thì hắn đừng trách ta không khách khí."

An Vương phi rất mãn ý với hậu trạch của An Vương hiện tại, "Bọn họ vừa mới bắt đầu dọn dẹp nhà thôi. Ỷ vào việc hầu hạ Vương gia trước, thế là bị mỡ lợn che mắt, chẳng lẽ nàng ta thật sự không nhìn ra ai mới là chủ nhân của hậu trạch sao? Một Tần thị nhảy ra, hắn cũng nhảy theo cùng, bây giờ thì hay rồi, bộ dạng run rẩy mới là điều họ nên có."

Nàng ta ngồi trên ghế đẩu, an ủi ma ma: "Đừng lo lắng, Vương gia muốn có người thừa tự, sớm muộn gì hắn cũng tới tìm ta thôi."

Khác với dáng vẻ hời hợt của nàng ta, Tần thị bên này lại vô cùng buồn tủi: "Vương gia vẫn chưa quay lại sao?"

Tiểu nha đầu lắc đầu, "Vẫn còn ở trong cung."

Tần thị khóc lóc: "Hắn thật độc ác, con của ta không còn, ta còn bị phạt chép kinh Phật nữa."

Tiểu nha đầu thở dài: "Chủ tử, người đừng buồn, tránh tổn thương đến thân thể, chỉ cần vẫn được Vương gia sủng ái, sau này sẽ có một đứa trẻ khác."

"Nhưng nếu người làm tổn thương thân thể, thì bọn tiểu nhân kia sẽ đắc ý."

Nghe vậy, Tần thị đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ngươi nói đúng, ta không thể thương tâm, ta phải chăm sóc bản thân thật tốt và sinh con cho Vương gia, đến lúc đó mới có thể khiến tiện nhân kia đẹp mặt. "

Tiểu nha đầu nhanh chóng che miệng nàng ta lại, "Chủ tử, người nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe được."

Tần thị bị bít miệng muốn gạt tay nha đầu để nói cho thoải mái, nhưng nghe người kia nói vậy, nàng ta lại chảy nước mắt. Do hai tay nha đầu đang che miệng nên nàng ta nên chỉ phát ra tiếng "ô ô".

Phủ của Nhị hoàng tử vô cùng u ám và ảm đạm, nhưng chỗ Đông cung thì vẫn yên bình như thường.

Chiết Quân Vụ đến phòng hoa điểu để xem Tướng Quân. Mặc dù Hạ Ẩn đã đi tiền viện, nhưng vẫn trông coi phòng hoa điểu. Nàng ấy lấy Tướng Quân cho nàng xem, còn bản thân đi ôm con hổ, tức giận nói: "Gần đây Tướng Quân ngày càng độc đoán, ngươi không biết đâu, lần trước nó còn mổ cả lông của Tiểu Tông đó."

Tiểu Tông là con vẹt tội nghiệp mà Đoan Vương đã tặng cho nàng, mặc dù Chiết Quân Vụ không thích Đoan Vương nhưng Tiểu Tông đã bị tất cả con vẹt trong sân bắt nạt vì thân phận thấp kém, đặc biệt là Tướng Quân, bắt nạt nó rất quá đáng.

Nhưng kẻ yếu luôn đáng thương, Hạ Ẩn đối xử rất tốt với nó, nếu Tướng Quân muốn bắt nạt nó, nàng ấy sẽ tức giận.

Chiết Quân Vụ đã không gặp Tướng Quân mấy ngày nay, vốn dĩ muốn làm thân với nó, nhưng lúc này nàng lại không dám bảo vệ nó trước mặt Hạ Ẩn, cũng như dạy dỗ nó: "Ngươi đừng có suốt ngày cứ bắt nạt Tiểu Tông của người ta nữa. Nếu cứ như vậy hoài, coi chừng Điện hạ không thèm ngươi nữa đâu." ( truyện trên app T Y T )

Hạ Ẩn: "Chính là vậy đó, tới lúc đó còn ai chịu hầu hạ ngươi nữa? Mơ mộng đi, Điện hạ thích con vẹt ngoan ngoãn cơ."

Tướng Quân liền giống như con chuột chù không hề nhúc nhích, nó nằm trong lòng Chiết Quân Vụ hét lên: "Quân Vụ, có cây trên núi, có cành trong cây -"

Chiết Quân Vụ: "..."

Nàng dắt Tướng Quân và con hổ đi xung quanh Đông cung, để chúng chơi trong sân: "Làm thế này náo nhiệt hơn nhiều."

Điện hạ không muốn nhìn thấy người, nên xem mấy con không biết nói này thì tốt hơn. Trong viện nên luôn có một thứ gì đó thật sống động.

Hạ Ẩn men theo con suối vòng về phía đông, sợ Chiết Quân Vụ không thể tự mình xử lý hai con vật, quả nhiên sau khi vào sân, con hổ đã bắt đầu kêu lên.

Hạ Ẩn: "Vào mùa xuân, hổ rất dễ phát xuân."

Không phải như vậy, nàng lo lắng chuyện này, nếu Điện hạ không thích, đừng nói là bọn họ, mà ngay cả con hổ cũng sẽ bị đánh chết. Nàng ấy nói với Chiết Quân Vụ: "Tốt hơn là nên đem con hổ trở về, nó tên nó là Xuân, Điện hạ chắc sẽ thấy khó chịu lắm."

Chiết Quân Vụ gật đầu, "Đúng là như vậy."

Hạ Ẩn dắt con hổ đi và nói: "Nó ấy hả, cứ tới mùa xuân là thích bám người, thích làm tổ trong vòng tay ta. Nó rất ngoan, nhưng lại thích la hét muốn được người ôm lấy."

Chiết Quân Vụ đợi nàng ấy đi khỏi, cũng hơi kỳ quái mà nghĩ đến Điện hạ.

Điện hạ gần đây cũng rất hay bám người, hắn rất thích ôm nàng đi ngủ.

Trước đây, Điện hạ chưa bao giờ làm vậy.

Có khi nào ... Điện hạ không phải là cô đơn mà là phát xuân* chăng?

*Phát xuân (发春): nói giảm nói tránh, ý chính là "hứng tình".

Nàng chợt rùng mình một cái, sau khi Thái tử Điện hạ trở về, nàng cẩn thận quan sát hắn.

Sau đó, nàng để ý đến một vài chi tiết.

Điện hạ luôn muốn chạm vào tay nàng và bóp mặt nàng. Trong khi nàng đang hầu hạ hắn uống trà lúc rảnh rỗi, hắn rất thích gạt mái tóc nàng sang bên, chạm nhẹ vào mặt nàng bằng những ngón tay của mình, nói: "Quân Vụ, ta vẽ tranh cho nàng nhé?"

Chiết Quân Vụ ngơ ngác gật đầu, nhưng trong lòng đang nghĩ: Điện hạ luôn muốn chạm vào nàng, đây cũng là phát xuân, có phải không?

Nàng cảm thấy cực kỳ bối rối: Nghe thấy tiếng mèo kêu "xuân" là có thể mang đi thiến, nhưng Điện hạ phát xuân thì phải làm sao đây?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp