Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 39 Lạc thai


1 năm

trướctiếp

Thái tử Điện hạ bị cảm lạnh rồi. Lưu công công bị dọa đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi, hắn lập tức kêu Dương công công nấu canh gừng cho Thái tử. Sau đó nhanh chóng chạy đến thư phòng xin nghỉ học, chạy đến Thái y, rồi lại báo cho Hoàng đế, và Hoàng hậu một tiếng.

Thái tử nghe thế liền cảm thấy phiền phức: "Không sao, chỉ cần uống canh gừng là ổn, lát nữa ta muốn đến thư phòng."

Lưu công công chỉ có thể làm theo ý muốn của Thái tử. Nhưng trong lòng vẫn đang tự hỏi: Sao đột nhiên lại bị cảm lạnh?

Trong lúc mọi thứ đang tiến triển tốt như vậy, dù hai người đã cùng nhau ngủ trên giường, Lưu công công còn tưởng hai người sẽ có tiến triển gì đó, biết đâu hôm nay sẽ lại có thêm chủ tử. Nhưng hắn vểnh tai nghe ngóng cả đêm lại không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, Lưu công công cho rằng Điện hạ có lẽ cảm thấy xấu hổ, bản thân sợ gây ra họa, cho nên vẫn tiếp tục chờ đợi.

Nhưng lại đợi tới sáng nay thì lại bị cảm mất. Lưu công công không dám nhìn Chiết Quân Vụ, hắn sợ nàng sẽ nói ra những điều ngu ngốc, nhưng ngược lại Chiết Quân Vụ lại cảm thấy có lỗi cực kỳ.

—— Hôm qua vì mải mê suy nghĩ sai lầm mà nàng quên đắp chăn bông cho Điện hạ.

Tất cả đều là lỗi của nàng.

Thái tử tức giận khi nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của nàng.

Hắn bước đến gần nàng, nhét vào miệng nàng một cái bánh bao: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau lên giường ngủ đi. Hôm nay phải ngủ đến khi ta về đấy."

Cũng đã thức cả đêm rồi, bây giờ nàng làm sao có thể ngủ được chứ!

Thái tử vội vàng bước đi, nhưng trước khi đi, hắn sai Tiểu Thịnh gọi Xuân Ẩn đến và nói: "Ngươi canh chừng nàng ấy cho ta, nhất định phải để nàng ấy ngủ ba tiếng đấy."

Đây là lần đầu tiên Xuân Ẩn được Điện hạ sai đến, không ngờ lại là chuyện vặt này nhưng cũng vội vàng đáp ứng, đợi khi Điện hạ rời đi, Xuân Ẩn liền dắt Chiết Quân Vụ trở vào phòng ngủ.

"Ngươi nghe ta nói, điện hạ bảo ta trông ngươi, ngươi mau đi ngủ đi."

Điện hạ đã trở lại.

Chiết Quân Vụ thở dài, thật ra nàng cũng hơi buồn ngủ, ngáp một cái rồi nói: "Xuân Ẩn tỷ tỷ, vậy bây giờ muội đi ngủ đây, tỷ không cần phải trông muội đâu, khi Điện hạ đi vắng, muội sẽ ngủ rất sâu, sẽ không tỉnh lại ngay đâu."

Nàng thật sự quá buồn ngủ rồi, cũng may Điện hạ đã ngăn nàng suy nghĩ về lỗi của mình sáng nay. Hắn còn nhét bánh bao hấp cho nàng ăn, nàng cứ nghĩ hắn lại muốn tức giận nhưng bây giờ đã nguôi ngoai rồi.

Hơn nữa, sinh thần của nàng cũng sắp đến rồi, chắn hẳn Điện hạ đang hạn chế trách mắng nàng đây mà?

Sau khi suy nghĩ một cách cẩn thận, nàng hài lòng chìm vào giấc ngủ. Thái tử mở to hai mắt không ngủ cả đêm chăm chú đọc sách, tiên sinh thấy hắn mệt mỏi như vậy, bèn lên tiếng khuyên giải: "Điện hạ nên đặt thân thể lên hàng đầu."

Thái tử chột dạ, nhưng hắn vẫn giả vờ bình tĩnh: "Không sao, chỉ có chút chuyện rối rắm cần giải quyết nên không ngủ được. Hiện tại đã hiểu thông suốt rồi, đa tạ hảo ý của tiên sinh."

Tiên sinh tất nhiên sẽ không hỏi những câu mạo phạm ngu ngốc như hắn gặp phải chuyện gì, hay có cần ông giúp gì hay không. Tính tình Thái tử rất bướng bỉnh, có chuyện gì không giải quyết được thì lại không chịu nói ra, ông bèn cười: "Chuyện khó hiểu của người trẻ tuổi rất nhiều, Điện hạ không cần phải lo lắng điều đó."

Sau đó lại tiếp tục giảng bài, Thái tử vẫn nhẫn nhịn và chăm chú đọc sách. Tới buổi trưa, hắn đến Ngự thư phòng, lúc đi tới Từ Lạc cung và Trường cung, hắn đã nói dối không chớp mắt.

Nhưng đối với những câu từ của hắn, Thái hậu lại cảm thấy nhẹ nhõm: "Cũng chỉ mất một chút kiến thức thôi mà, nó vẫn sẽ nằm đó chứ không biến mất được đâu, con hà tất phải vội vàng. Con đó, tính tình cứ như vậy, nóng lòng muốn giải quyết mọi chuyện cùng một lúc, nhưng sao đơn giản vậy được chứ, con cứ từ từ thôi, từ từ thôi nhé."

Hoàng hậu ngồi bên khóc lóc kể lể: "Là do mẫu thân vô dụng, nhà nương cũng không giúp ích được gì, khiến con phải khổ sở giữ mặt mũi cho phụ hoàng con. Con nhìn Đoan Vương xem, nó đâu cần phải học hành khổ sở ---"

Nhưng Hoàng đế lại khen ngợi: "Người trẻ tuổi phải nên như vậy, một lần không được thì làm lần hai, lần hai không được thì làm lần ba, đến lúc đó không lẽ không thể làm thành văn chương sao."

Sau tiếng trống ở Hộ bộ vang lên, hai tai của Thái tử liền trống sạch, Thái tử đã ở đây gần hai năm rồi. Năm nay qua năm khác, tuy rằng ban đầu không thích nơi này, nhưng ngồi chỗ này lâu, hắn cũng không ghét bỏ lắm, hơn nữa dường như có chút thích là đằng khác.

Thái tử ngồi ở một bên xem văn thư, Hộ bộ Thượng thư đi tới, cười nói: "Điện hạ, hôm nay có vài người mới tới Hộ bộ, có cần dẫn tới cho người xem không?"

Thái tử lắc đầu: "Đâu phải chỉ có mình ta ở đây, không cần phải mang tới đây đâu."

Nếu không thì hắn thành cái người gì chứ.

Lòng Thái tử không chút gợn sóng, hắn vẫn ngồi đó và tiếp tục đọc văn thư. Nào ngờ lúc trở về Đông cung, vừa mới bước vào đã thấy Nhị hoàng tử mặt mày ủ đột bước qua.

Bộ dạng của hắn trông như người vừa mới mất người thân vậy--

Hứ!

Thái tử thầm bĩu môi, trong long nghĩ câu vừa nãy không nên nói ra, liền hỏi: "Nhị ca, huynh làm sao vậy?"

Mấy ngày trước chẳng phải vẫn rất tốt sao, sao mới mấy ngày đã tỏ vẻ chán nản rồi.

Nhị hoàng tử nhìn hắn, thấy chỉ có mỗi mình hắn ở đây, thế là nước mắt không cầm được liền chảy xuống.

"Đứa nhỏ đi rồi."

Thái tử Điện hạ lúc đầu không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng khi quay người lại, miệng hắn không thể khép lại vì ngạc nhiên: "Không phải có Thái y chăm sóc rồi sao? Sao đột nhiên lại không còn chứ."

Nhị hoàng tử không nói gì, nhưng vẻ mặt lại có chút khó coi. Thái tử có lẽ đã đoán được chuyện gì đã xảy ra. Họ từ nhỏ đã sống trong cung, nơi đây nước sâu không thấy đáy, bọn họ là những người biết rõ hơn ai hết.

Hoặc là do Nhị hoàng tử phi đã giết đứa trẻ này, hoặc là những phi tần khác.

Nhưng Thái tử hy vọng sẽ là cái sau. Chứ nếu là Nhị hoàng tử phi ... thì đứa nhỏ này chết oan uổng.

Để bảo vệ thể diện cho Nhị hoàng tử phi, cũng như bảo vệ Sở Lâm Hầu phủ, hắn chẳng những không thể làm lớn chuyện, mà còn thay Nhị hoàng tử phi che giấu chuyện này trước mặt mọi người.

Nhị hoàng tử nói với Thái tử: "Trong lòng ta rất khó chịu, chúng ta đi uống rượu đi."

Đi nơi khác nói chuyện này cũng không yên, chỉ có thể trở về Đông cung. Hai người bày một bàn rượu, Nhị hoàng tử vừa uống rượu vừa khóc lóc: "Lúc đầu ta cứ nghĩ mọi chuyện đều tốt, ta cứ nghĩ nàng ấy là một người hiền lương thục đức, nào ngờ thành hôn mới được một tháng, nàng ấy lại thay đổi tính tình, khiến ta không thể nhận ra nổi."

Thái tử không biết cách an ủi hắn thế nào, hôn sự này vốn dĩ là do phụ hoàng đích thân lựa chọn rồi tứ hôn cho hắn. Ban đầu, hắn có hai mối hôn sự, một người là con gái của Anh Quốc công phủ, người con lại là con gái của Sở Lâm Hầu phủ.

Bây giờ Anh Quốc công đã không còn, nếu Sở Lâm hầu cũng có vấn đề, thế thì hôn sự sau này phải tứ hôn thế nào?

Vấn đề lớn nhất là không có bằng chứng trực tiếp. Hiện tại Thạch thị vẫn kiên quyết không thừa nhận.

Nhưng khi hắn đến hỏi nàng ta, biểu hiện trên khuôn mặt nàng ta cũng đủ khiến hắn nhận ra.

Đây là lần đầu tiên nàng ta hạ thủ, nhưng nàng ta lại chẳng có tí gì là sợ hãi cả.

Trong lúc nhất thời, Nhị hoàng tử thật sự căm ghét chính mình.

"Ta cảm thấy mình vô dụng làm sao? Ta đã không dám điều tra kỹ càng."

Thái tử không biết nên an ủi hắn thế nào, chỉ có thể nói: "Nhị ca, huynh phải khiến nàng tỉnh ngộ, nếu không, con cháu sau này của huynh phải làm thế nào chứ?"

Nhị hoàng tử cũng có nghĩ tới. Nhưng hắn lại không muốn náo loạn một trận, cũng không muốn hưu thê (ly hôn).

Chỉ vì nhi tử của một thê thiếp thật không đáng hút nào. Hắn nhấp một ngụm rượu, "Tam đệ, đệ nói xem có phải ta rất hèn nhát phải không?"

Đây cũng không hẳn nói là hèn nhát, mà là do hoàn cảnh ép buộc.

Nhị hoàng tử nhấp một hớp rượu, lại bắt đầu thở dài: "Ta chỉ có thể nói với bên ngoài rằng cái thai mới được một tháng đã chết, chỉ có thể trách Tần thị không có phúc khí, không thể sinh hạ cho ta một hài tử."

"Ta đến chỗ đệ uống rượu, nhưng lại không dám về nhà. Về đến nhà, ta phải đối mặt với khuôn mặt của Tần thị, lại phải đối mặt với... nước mắt của Tần thị. Tam đệ, đệ không biết đâu, tuy rằng Tần thị rất kiêu ngạo, nhưng trong tâm rất tốt, từ nhỏ nàng ấy đã hầu hạ ta, sao ta lại không biết được chứ?"

"Sau khi nàng ấy mang thai, cả người nàng ấy đều tràn ngập hạnh phúc. Lần trước khi ta trở về, nàng ấy đã nhảy lên người ta, nói với ta rằng nàng ấy đã mang thai, khuôn mặt không còn hống hách như trước, tính tình liền trở nên dịu dàng hơn. Mấy ngày trước, ta chọc cười nói nàng ấy cuối cùng cũng chịu thay đổi bản tính rồi, không còn hay nóng tính nữa. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, bây giờ ấy, cả người nàng ấy giống như một khúc gỗ vậy, không thèm động đậy gì cả, cũng chẳng có tinh thần gì hết." ( truyện trên app T Y T )

Nhị hoàng tử vừa nói vừa khóc òa lên, hắn thấy có lỗi với Tần thị, có lỗi với đứa nhỏ, hắn cần phải xin lỗi tất cả. Nhưng chính vì cảm thấy có lỗi, hắn không dám quay về đối mặt với tất cả.

Thái tử cũng thở dài, đây là quyết định của Nhị hoàng tử, hắn cũng không thể can thiệp, thế là Thái tử chỉ có thể bồi hắn uống rượu giải sầu. Sau đó, hắn sai Lưu công công đưa Nhị hoàng tử trở về phủ của mình.

Lúc Lưu công công đưa hắn về cung, Nhị hoàng tử phi và thê thiếp đích thân ra đón, họ đỡ lấy Nhị hoàng tử rồi cười nói với Lưu công công: "Đã làm phiền đến công công rồi."

Lưu công công cười nói: "Thái tử Điện hạ và Nhị hoàng tử đều uống rượu say cả rồi, cho nên sai lão nô đưa người trở về. Nếu không có phân phó nào khác, lão nô xin cáo từ."

Nhị hoàng tử phi lại nói lời cảm tạ: "Cảm tạ công công."

Sau đó, họ nhẹ nhàng đưa Nhị hoàng tử vào trong phòng, và đỡ hắn nằm lên giường, Nhị hoàng tử liền đẩy nàng ra, "Nói cho ta biết, tại sao nàng lại làm ra chuyện này!"

Nhị hoàng tử phi bình tĩnh nói: "Điện hạ có chứng cứ sao?"

Nhị hoàng tử tức giận nói: "Nàng cho rằng ta không dám điều tra sao?"

Nhị hoàng tử phi suy nghĩ một chút, "Chàng muốn kiểm tra cái gì? Kiểm tra xuất thân của thê thiếp trong cung sao, chàng dám bất kính với Hoàng phi à? Ai cho nàng ta cái gan to đó?"

Nàng lặng lẽ ngồi đó, không cười cũng không khóc, đây là sự tự tin của một nữ tử xuất thân từ gia đình quyền quý.

"Điều tra xem tại sao một thê thiếp, một phi tần lại dám kiêu ngạo và chuyên quyền, hơn nữa còn dùng những bữa ăn, y phục không phù hợp?"

"Điều tra xem tại sao nàng ta chỉ là một thê thiếp hèn mọn, trước đây còn muốn làm chính phi, khoe khoang bản thân có thể sinh hạ hài tử nữa chứ?"

Nhị hoàng tử phi mỉm cười: "Chàng không nghĩ chuyện này thật nực cười sao?"

Nhị hoàng tử tức giận đến mức đập bàn: "Nàng đúng là nữ nhân ngoan độc, chỉ vì chuyện này mà muốn giết chết con của nàng ấy, giết chết con của ta sao!"

Nhị hoàng tử nhướng mi, tặc lưỡi: "Điện hạ, như thiếp đã nói, chàng không có chứng cứ."

Nhị hoàng tử run lên vì tức giận, sau khi hắn đi ra ngoài, sắc mặt Nhị hoàng tử phi liền trở nên lạnh lẽo, nhũ mẫu của nàng ta liền tỏ vẻ sợ hãi: "Mới thành hôn chưa bao lâu, người nên đợi một thời gian rồi hãy hạ thủ, lỡ như sinh con gái thì sao?"

Nhị hoàng tử phi hừ lạnh một tiếng: "Hiếp người quá đáng, mới cưới chưa được bao lâu, nàng ta chỉ là một thê thiếp xuất thân cung nữ mà dám khiêu khích ta sao. Bọn họ dám mang thai, đây không phải không để ta vào mắt sao, cho nên ta đương nhiên phải khiến nàng ta đẹp mặt rồi."

Nàng ta nói tiếp: "Ngươi đừng lo lắng, đây là bệ hạ tứ hôn, ta lại là con gái của Sở Lâm hầu phủ, những thứ khác ta không dám nói, nhưng Nhị hoàng tử vẫn muốn mượn trợ Sơ Lâm hầu phủ, cho nên sẽ học cách tôn trọng ta thôi."

Ở phía bên kia, nơi Đông cung, Thái tử uống rất nhiều rượu, lúc hắn trở về, Chiết Quân Vụ cũng vừa mới tỉnh lại, nàng vội vàng đi tới đỡ lấy Điện hạ.

Điện hạ rất nặng, bình thường Tiểu Thịnh và Lưu công công luôn muốn đến một mình. Nhưng hôm nay hai người làm như không nhìn thấy nhau, một người đi lấy quần áo, một người đi lấy tất, nhưng cả hai đều không đến giúp nàng.

Nàng không còn cách nào khác đành phải đích thân đỡ Thái tử lên giường, nhưng lại không cẩn thận cũng bị kéo lên giường. Bất quá, nàng không thấy sợ lắm, đây chỉ là chuyện nhỏ, Điện hạ thành ra thế này, nàng càng phải chú tâm hầu hạ cẩn thận.

Nàng một bên gọi Lưu Tứ Quý vào phòng bếp làm bát canh giải rượu, một bên lại hì hục cởi bỏ y phục cho Điện hạ. Nhìn thấy cảnh này, Lưu công công nào dám ở lại chỗ này chứ, hắn gọi Tiểu Thịnh mau ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó liền im lặng đứng canh bên ngoài.

Nhưng Chiết Quân Vụ muốn bọn họ đưa y phục cho nàng!

Nàng tức giận thở dài: Cứ tiếp tục như vậy, Lưu công công chẳng cần một cước đá nàng đi, bản thân hắn đã muốn bị Điện hạ cự tuyệt rồi.

Nhưng bây giờ, đã đến lúc nàng phải ra mặt rồi.

Nàng cũng học được cách cướp công lao đấy nhé. Đầu tiên phái báo cho Điện hạ bản thân sẽ làm gì.

Nàng nhanh chóng phi khỏi giường lấy y phục, rồi nói với Điện hạ: "Nô tỳ muốn thay y phục cho người. Điện hạ, vì chỉ có nô tỳ ở đây nên có thể sẽ thay đồ chậm một chút đó nha."

Tốt lắm, đối với chuyện này, Điện hạ biết chỉ có một mình nàng, hơn nữa còn chưa nói cho Lưu công công.

Nàng nghiêm túc thay áo cho Thái tử, sau đó cởi cúc quần của hắn. Thái tử động thân một cái, thuận thế xoay người vào trong: "Thế này là được rồi."

Chiết Quân Vụ ậm ừ: “Điện hạ, người có đau đầu không, uống canh giải rượu xong rồi hẵng ngủ, có được không?"

Thái tử không trả lời nàng.

Chiết Quân Vụ lo lắng: "Điện hạ?"

Canh giải rượu cũng có tác dụng làm dịu thần kinh, sau khi uống nhiều rượu mà không uống canh giải rượu, thì sau khi thức dậy sẽ rất đau đầu.

Chiết Quân Vụ nhẹ nhàng lay động hắn: "Điện hạ à?"

Thái tử lại không nhịn được cười, lúc này Chiết Quân Vụ mới nhận ra, nàng liền nói: "Điện hạ, người không có say à."

Thái tử xoay người nhìn nàng, hắn thấy nàng đổ rất nhiều mồ hôi. Rõ ràng chỉ là chuyện thay y phục cỏn con, mặc dù cũng là chuyện phải đặt lên đầu, nhưng nhìn nàng ngốc nghếch thế này, sau này nạp làm thiếp thì phải làm sao đây?

Nghĩ đến đây, Thái tử không khỏi thở dài, nắm tay nàng, "Nếu không có ta bảo vệ cho nàng, ta sợ người khác sẽ ăn thịt nàng, nàng cũng không thể làm gì ngoài việc khóc lóc, nhưng khóc lóc thì có ích lợi gì chứ?"

Nghe những lời Nhị ca nói, Tần thị kia quá ngạo mạn, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, lại bị con gái nhà thế gia âm thầm phá thai. Nếu đổi lại là nha đầu ngốc nghếch Chiết Quân Vụ này, nàng có thể bảo vệ được con của họ sao?

Nàng quá ngốc nghếch, lại còn được hắn chiều chuộng thế này thì sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu cho kẻ khác, tùy thời có thể bị người ta đánh đập.

Thái tử rất đau đầu khi nghĩ đến điều này. Lẽ nào chỉ có thể không sủng nàng mới bảo vệ được nàng sao?

Hắn lập tức không vui. Nơi đây là Đông cung, hắn muốn sủng ai thì sủng, hắn không muốn sủng mấy người hay thích áp chế, hôm nay phải đi chỗ này, ngày mai phải tới chỗ kia.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau này có Thái tử phi, đương nhiên đến ngày mười lăm hàng tháng sẽ đến chỗ của nàng. Thái tử phi là thê tử của hắn, hắn đương nhiên phải tôn trọng, nhưng nếu như Thái tử phi có mâu thuẫn với nàng, vậy hắn không thể chỉ chiều chuộng nàng được.

Xem ra vẫn không thể chiều chuộng nàng được?

Bàn tay của Thái tử rất nặng, hắn nắm chặt Chiết Quân Vụ khiến tay nàng đau —— Đúng vậy, khi Thái tử đang suy nghĩ điều gì đó, hắn có thói quen siết chặt tay nàng, khiến nàng không thể buông ra được.

Hắn cứ nắm lấy tay nàng không chịu buông, sau đó liền trực tiếp kéo nàng vào lòng.

—— Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ làm theo suy nghĩ của phụ hoàng thôi, Thái tử phi đâu nhất định phải có ngay lúc này, hà tất phải nơm nớp lo sợ chứ?

Hắn đã suy nghĩ thông suốt rồi, nhưng Chiết Quân Vụ thì cứng đờ cả người, đầu óc liền trở nên trống rỗng. Nhất thời không kịp phản ứng, nàng cứ thể để Điện hạ ôm lấy mình, rất lâu, rất lâu sau đó, nàng mới hồi hồn, dường như hiểu được ý của Thái tử.

"Điện hạ, người muốn ngủ cùng nô tỳ sao?"

Thái tử phát ra một tiếng ậm ừ trong miệng.

Chiết Quân Vụ gặp rắc rối lớn rồi.

Thái tử Điện hạ ậm ừ, nàng biết tâm tình hắn không tốt, nhưng ... lúc mới vào cung, các ma ma không nói gì, nô tỳ vẫn phải tuân thủ nguyên tắc.

Bồi cạnh / ngủ cùng ... Không phải là chuyện mà thê thiếp của Điện hạ mới làm sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp