Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 38 章 引 Chương dẫn


1 năm

trướctiếp

Cờ tào cáo không đơn giản chỉ là đổ xúc xắc, so với cục xúc xắc đơn thuần, dù cũng tham gia vào ván cờ nhưng nó trông nhã nhặn hơn nhiều.

Nhưng những điều này quá khó đối với Chiết Quân Vụ. Thái tử không muốn làm nàng sợ hãi, bèn lấy song lục đổi thành tung xúc xắc, kích thước cũng tương đương.

Vị Thái tử này cũng không thuần thục. Lúc đánh cờ, hắn có thể tính toán nước đi và bày ra chiến lược cho bước tiếp theo, nhưng đây lại là tung xúc xắc, chỉ có thể dựa vào may mắn, Thái tử thực sự không có khả năng tung ra cục xúc xắc sáu số.

Hắn không làm được, nhưng Chiết Quân Vụ thì có thể!

Lần một, lần hai, lần ba...Thái tử không cảm thấy tiếc nuối số ngân lượng bị lấy đi, hắn chỉ tò mò: "Ngươi biết tung xúc xắc sao?"

Chiết Quân Vụ lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Vâng ạ? Là Nhị ca đã dạy cho nô tỳ. Ca ca từ nhỏ đã thích chơi những thứ này, nhưng lại khiến A Nương nổi giận, thế là ca ca chỉ có thể lén lút dạy cho nô tỳ, nhưng nô tỳ cũng chưa học hết.

Chỉ là nghe nói, nhưng nàng học mấy thứ này quá nhanh, nhị ca đã từng dẫn nàng ra đường đánh bạc, cuối cùng bị A Nương phát hiện và đánh cho hắn một trận, sau đó còn phạt nàng may hầu bao, nàng phải mất tới nửa năm mới làm xong một cái hầu bao.

Nhưng những gì nhị ca chỉ dạy cho nàng, nàng đều nắm rất rõ.

Còn Thái tử thì tỏ ra rất vui.

Đây vẫn là một cuộc gặp gỡ, tiểu nha đầu dường như biết rất nhiều thứ, hắn phải từ từ dụ dỗ để nàng khai ra hết. Loại cảm giác này thật tốt, hắn rất tươi tỉnh, tuy rằng có thể bị mất cả chì lẫn chài*, nhưng thấy nàng hưng phấn chờ đợi lượng bạc gấp mười lần chảy vào trong túi, hắn cũng không quan tâm đến số bạc đó thế nào, hắn chỉ muốn làm nàng vui vẻ mà thôi.

*Câu gốc 赔了夫人又折兵: Ví với muốn chiếm lợi nhưng ngược lại bị tổn thất gấp đôi. Tương đương với thành ngữ trong tiếng Việt “tiền mất tật mang”, “mất cả chì lẫn chài”.

Thái tử lớn tiếng gọi Lưu Đắc Phúc, "Mang cái hộp đựng ngân lượng vào đây."

Chiết Quân Vụ ngồi thẳng dậy, chờ đợi bạc rót vào hầu bao của mình, nàng nhìn Điện hạ đầy cảm kích, "Điện hạ thấy tiền của nô tỳ quá ít, cho nên mới cố ý thua nô tỳ, muốn cho nô tỳ một ít ngân lượng phải không, nô tỳ biết mà."

Thái tử: "..."

Trong đầu nàng chỉ toàn là tình sâu nghĩa nặng với hắn, Thái tử có chút xấu hổ, liền đơn giản đưa cho nàng một cái hộp nhỏ đựng bạc, tổng cộng có một trăm lượng: "Nếu có nhiều hơn thì coi như ta tặng ngươi vài cái trăm hoa vậy."

Chiết Quân Vụ xúc động lau nước mắt: "Điện hạ, người đưa tiền nhiều cho nô tỳ như vậy, thật sự là đã hao tâm tổn huyết rồi. Thật ra nô tỳ không quá tham lam tiền bạc, chỉ cần giàu một chút là được."

Nhất định là do mấy ngày trước nàng đã quá chú tâm nhìn vào đống ngân lượng, cho nên điện hạ mới cho nàng thêm nhiều một chút.

Điện hạ quả là một người tốt bụng, nàng nhất định phải báo đáp Điện hạ thật tốt.

Thái tử ho khan một tiếng, tiếp nhận cảm kích của nàng, sau đó hắn không nhịn được mà gọi nàng qua, ngồi thẳng người xoa đầu nàng: "Ngươi còn muốn cái gì nữa không?"

Hắn thật sự chỉ có ý định hỏi nàng hôm nay còn muốn cái gì khác không, nhưng Chiết Quân Vụ lại nghĩ tới sinh thần của nàng sắp đến, nàng nghĩ chắc Điện hạ muốn đáp ứng cho nàng chuyện này. Nàng chờ mong nói: "Điện hạ, nô tỳ...nô tỳ muốn ăn thịt cừu nướng nguyên con."

Thịt cừu nướng Vân Châu của bọn họ rất ngon, nhưng nàng chưa từng được ăn ở nhà, sau khi đến Đông cung, Điện hạ đã đưa nàng đi ăn. Thịt cừu nướng nguyên con rất ngon, nàng nghĩ sẽ rất tuyệt nếu được dùng bữa cùng với mọi người vào ngày sinh thần.

Thái tử cảm thấy món quà này quá nhẹ nhàng. Hắn nghĩ ngợi một hồi bèn nói: "Ngày mai, ta sẽ sai Dương công công làm cho ngươi một con cứu nướng, còn lễ sinh thần của ngươi, ta sẽ suy nghĩ sau."

Năm nay không thể lại tặng món quà đơn giản được, dù sao cũng là sinh thần mười bốn tuổi.

Sau đó, khi Chiết Quân Vụ trở về nhà với số bạc mà Điện hạ "cố ý" tặng cho nàng, Thái tử cũng yêu cầu Lưu công công dựa vào số đo cơ thể của nàng làm ra một bộ vòng tay.

"Trên tay nàng ấy có một vết sẹo bỏng. Ngươi sai người làm trang sức phải làm sao che được nó lại."

"Chất liệu của đồ trang sức phải tốt, phải đắt tiền, và tay nghề phải tinh xảo."

Những yêu cầu bình thường và lẻ tẻ này được Thái tử đưa ra một cách trịnh trọng, Lưu công công đương nhiên phải khắc ghi trong lòng, hắn cứ liên tục gật đầu, mỗi câu Thái tử nói hắn cũng đều làm vậy. Cuối cùng, hắn lặp lại lời Thái tử một lần, hỏi: "Điện hạ còn phân phó điều gì nữa không ạ?"

Thái tử suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: "Tuy rằng phải quý giá, nhưng nếu nhìn không kỹ, thì sẽ không biết đây là đồ quý giá."

Thái tử vừa nói xong, Lưu công công liền hiểu rõ. Đó là bởi vì Chiết Quân Vụ sợ đeo trang sức quý giá, nếu nàng biết thì sẽ không dám đeo vào, cho nên phải làm món trang sức quý giá không dễ bị người ta nhìn ra, có như vậy mới không dọa đến nàng, và nàng cũng sẽ đeo nó lên người.

Lưu công công cảm thấy một ngày nào đó khi Thái tử phải lòng Chiết Quân Vụ, hắn sẽ cưng chiều nàng đến cùng, sau này khi nàng trở thành thê thiếp, vị Thái tử phi kia e rằng sẽ uống cả bình giấm to.

Nhưng Lưu công công đã không dám đem Tiểu Thịnh sang chỗ Chiết Quân Vụ. Vốn dĩ hắn nghĩ, Tiểu Thịnh đang ở hậu viện, hắn ở tiền viện, bên tiền bên hậu, cũng coi như không tệ lắm. Nhưng bây giờ Tiểu Thịnh lại có tâm tư với Thanh Oanh cô nương, thế thì chẳng phải hắn ta sẽ giúp Thanh Oanh đối phó với Chiết Quân Vụ sao?

Chỉ cần có chút xíu khả năng, Lưu công công cũng không dám đánh cược. Cho nên, hắn chỉ dám để Tiểu Thịnh đặt cạnh mình, phải dạy dỗ hắn ta thật tốt để hắn ta không làm chuyện ngu ngốc.

Lưu công công nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy bản thân quả thật là một con người giàu tình cảm. Thất ra, Lưu công công có thể tống cổ cái tên đồ đệ ngáng đường này, nhưng hắn lại không thể làm thế.

Tiểu Thịnh à, đừng gây rắc rối cho sư phụ ngươi nữa, nếu không ta sẽ phải đích thân dẫn ngươi ra đường ở đấy.

Lưu công công tự lẩm bẩm trong lòng, sau đó hắn nghiêm túc suy nghĩ: Đi đâu kiếm cái thứ Điện hạ yêu cầu bây giờ.

Hắn vô cùng phiền muộn, trong khi Thái tử đã yên giấc nồng, một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, hắn cùng Nhị hoàng tử đi tìm lão Tứ. Lão Tứ sắp đi Vũ Châu, huynh đệ với nhau đương nhiên cũng sẽ có những điều thầm kín cần nói.

Trải qua chuyện lần trước, Thái tử khẳng định chắc nịch Nhị ca và lão Tứ là những người rất thông minh. Nếu đã là những người thông minh, thế thì có thể “mở cửa” nói chuyện rõ ràng, ví dụ như thái độ của Đoan Vương, ví dụ như lần này cùng đi Vũ Châu có thể làm được cái gì.

Ba huynh đệ nói chuyện đến tối muộn, lần này trong lòng đều hiểu rõ nhau, Nhị hoàng tử nhìn quanh và trầm giọng nói: "Không giấu gì các đệ, thê thiếp Tần thị của ta đang mang thai. Trái tim này của ta ngay trong khoảnh khắc biết mình có con xao xuyến biết bao, lúc đó ta mới có tâm tư lập nghiệp."

Thái tử cười nói: "Vậy thì chúc mừng Nhị ca rồi. Sau khi hài tử ra đời, chúng ta hãy cùng nhau ăn mừng nhé."

Nhị hoàng tử: "Ta vừa mới chẩn mạch thôi, vẫn chưa kịp báo cho phụ hoàng biết, nhưng ta cũng không muốn làm lớn chuyện. Dù sao còn có Đoan Vương huynh..."

Những lời này còn chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, đây chính là kiêng dè Đoan Vương.

Đoan Vương tuy có rất nhiều thê thiếp, nhưng đã hai năm nay vẫn không thấy tin tức mang thai, Dư quý phi lo lắng không thôi ---- Trước đây toàn phải nhìn mặt Đoan vương phi, nhưng không may con của thê thiếp lại ra đời trước, một năm nay nàng ấy cũng không để ý đến chuyện này, có lẽ Đoan Vương vẫn không có con được.

Bây giờ trong cung có người đồn đoán Đoan Vương không được.

Thái tử bật cười khi nghĩ đến điều này: "Đoan Vương huynh luôn mạnh mẽ trong mọi việc. Huynh không nói trước là đúng đấy, phụ hoàng nói ba tháng trước không thể ngồi vững, đại phu cũng không cho nói, nhưng nếu huynh thích, thì chỉ cần nói cho phụ hoàng và Dung phi nương nương biết là được."

Nhị hoàng tử cũng có ý này.

Lão Tứ: "Khi nào đệ đệ trở về, nói không chừng sẽ có thêm cháu trai nữa đấy."

Nhị hoàng tử chân thành nói: "Đứa trẻ đầu tiên này, bất kể là nam hay nữ, ta đều quý mến."

Cả ba nói chuyện rôm rả rồi lại uống rượu. Hai ngày sau, lão Tứ và Đoan Vương rời đi, cuộc sống lại trở về như lúc trước, buổi sáng đi đọc sách, sau đó đi Hộ bộ làm việc, còn Nhị hoàng tử đi Công bộ.

Sau khi nghe tin thê thiếp của Nhị hoàng tử đã có con Hoàng đế cực kỳ vui mừng liền phong quan cho hắn, thế là Nhị hoàng tử trở nên bận rộn hơn cả, cứ phải chạy tới chạy lui Công bộ. Tuy rằng nhà vẫn đang được sửa chữa, nhưng hiện tại hắn có thể quyết định sử dụng loại gỗ nào để xây dựng căn nhà này.

Đây thực sự là công việc béo bở. Nhị hoàng tử cũng rất vui vẻ, mỗi ngày đều rất sung sức.

Thái tử vẫn nghe Hoàng đế nói: "Đợi hài tử sinh ra, có lẽ ta sẽ phong vương cho lão Nhị? Con cái đã có mà chức vương lại không có, sau này sao có thể ngẩng mặt nhìn con cái chứ."

Có thể thấy ông rất yêu quý đứa cháu đầu lòng sắp chào đời.

Sau đó, ông hỏi Thái tử, "Con nghĩ thế nào?"

Thái tử: "Nạp thiếp trước sao? Nhi thần vẫn là kẻ vô tích sự, vẫn chưa nghĩ tới chuyện thành thân."

Thời cơ chín muồi như vậy, Hoàng đế đương nhiên rất vui, cảm thấy Thái tử cuối cùng đã hiểu và mở lòng của mình, điều đó thật tốt. Hắn chưa bao giờ quan tâm đến việc bản thân ghét hay thích cái gì, cũng đã mười bảy tuổi rồi mà ngay cả thiếp thất cũng không có. Bây giờ hắn nói không muốn thành thân, hắn cảm thấy cũng chẳng sao cả.

Mắc dù nói là mười bảy tuổi, nhưng có không ít đàn ông kết hôn sau tuổi đôi mươi. Có những người thành gia mới lập nghiệp, cũng có những người lập nghiệp rồi mới thành gia, Hoàng đế nghĩ vậy nên cũng không vội kêu Thái tử thành thân. Hơn nữa, Thái tử bây giờ rất tốt, nhà mẹ của Hoàng hậu cũng không có ai, mỗi bước đi của hắn là do hắn tạo nên, và cũng không hề bị ảnh hưởng bởi mẫu tộc của Thái tử phi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng trong lòng Hoàng đế vẫn hy vọng lúc này Thái tử không có quá nhiều quyền lợi, Thái tử vẫn còn nhỏ, vốn không biết thân phận Thái tử của mình có thể mang lại bao nhiêu quyền lợi.

Thái tử, con phải cố gắng rèn luyện thêm hai năm nữa.

Ông thở dài cảm khái: "Làm phụ thân mới hiểu được nỗi lòng của trẫm, sẽ ngộ ra không ít đâu. Con à, bớt làm trẫm phiền lòng vì con đi."

Nhưng nếu không có Thái tử phi, có lẽ sẽ nạp thêm vài thê thiếp, ông nói ra lời trong lòng: "Trong cung của con quá ít người, nhưng trẫm nghe nói con thích một nô tỳ trong thư phòng của mình. Sao thế, con muốn nạp nàng ấy làm thiếp à?"

Thái tử biết Hoàng đế hôm nay rất bận, dù sao hai cha con sẽ không nói những chuyện trong phòng nhi tử. Hắn liền gật đầu: "Xem ra con rất thích nàng ấy, hay cứ nạp nàng ấy làm thiếp trước nhé."

Chuyện sau này đợi sau này hẵng nói. Nhưng nói ra lời này, cũng coi như cho Hoàng đế một câu trả lời rõ ràng. Hoàng đế nói: "Xem ra con thật sự rất thích nàng ấy."

Thái tử không muốn nói về Chiết Quân Vụ trước mặt Hoàng đế, cho nên hắn liền đổi chủ đề. Hắn đoán có lẽ Hoàng đế đang muốn nói về chuyện thành thân, cho nên mới nói đến chuyện tứ hôn cho lão Tứ.

"Nhi tử tạm thời chưa nghĩ đến chuyện thành thân. Nhưng các đệ đệ bên dưới chưa hẳn sẽ giống nhi tử. Tứ đệ, Ngũ đệ, Lục đệ cũng đã lớn, cũng nên thành thân cả rồi."

Thật hiếm khi Thái tử nhắc đến lão Ngũ, lão Lục, Hoàng đế cười liền nói: "Lão Nhị đã bắt đầu rồi, những huynh đệ sau con sẽ không đợi con đâu."

Thái tử đa tạ Hoàng đế, sau đó rời khỏi Thừa Minh điện, một đường trở về thư phòng, hắn ngồi trên tháp ung dung đọc sách, nhưng nghĩ tới cuộc nói chuyện với Hoàng đế hôm nay, lúc đầu là nói về chuyện muốn hắn thành thân, nhưng sau đó nghĩ lại, hắn mới hiểu được dụng ý của ông. Thái tử lắc đầu, cảm thấy ý nghĩ của Hoàng đế vừa hay trùng hợp theo ý hắn muốn, thế thì cứ thuận theo ý của Hoàng đế đi, cũng đâu phải là không thể chứ.

Chiết Quân Vụ đi tới, rót cho hắn một tách trà, Thái tử liền quay đầu nhìn nàng, cuối cùng cũng cảm thấy vui vẻ hơn một chút, ngày nào hắn cũng gọi nàng qua, và hỏi nàng một câu: "Viết chữ có ổn không?"

Chiết Quân Vụ gật đầu, nàng đưa những con chữ đã viết cho Thái tử xem: "Điện hạ xem, nô tỳ đã viết rất tốt ạ."

Thái tử: "Còn mấy ngày nữa là sinh thần của ngươi, ta cho ngươi nghỉ phép một ngày để ngươi nghỉ ngơi, được không?"

Chiết Quân Vụ nhất thời không kịp phản ứng, lúc nãy Điện hạ đang hỏi về viết chữ và đọc sách, sao bây giờ lại nói về lễ sinh thần của nàng rồi, thật khiến nàng không biết phải nói gì tiếp theo.

Ngừng một chút, nàng nói: "Không cần đâu? Một ngày là quá nhiều, nô tỳ cũng không có quá nhiều việc để làm."

Nàng vẫn có thể làm nhiều việc hơn một chút! Công việc của Lưu công công vẫn còn rất nhiều, nếu nàng cứ mãi giậm chân tại chỗ, thì nàng sẽ chỉ mãi đứng sau Điện hạ mà thôi, điều này khiến lòng nàng không vui.

Con người càng sống thoải mái, sẽ càng thích theo đuổi một điều gì đó.

Chiết Quân Vụ suy nghĩ thông suốt, nàng phải học hỏi nhiều thứ hơn nữa, không thể chỉ mãi chơi được.

Cô từng nghĩ chỉ cần sống là được, lúc vẫn còn sống, không chỉ muốn được sống tiếp mà còn phải làm một điều gì đó thật ý nghĩa. Nàng nói với điện hạ những tính toán nhỏ nhặt của mình: "Điện hạ đã dạy nô tỳ rằng một điều đơn giản có thể trở nên mạnh mẽ miễn là nó được thực hiện đến cùng."

Thái tử giận dữ bật cười. Cô nương ngu ngốc thế này, chủ tử có tốt đến mấy cũng không muốn, hắn nghĩ ở trước mặt mình, nàng cứ khăng khăng đòi làm nô tài, làm nô tài có ích lợi gì chứ?

Hắn hận không thể gõ cái đầu gỗ của nàng ra, để xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì mà có thể khiến nàng luôn nghĩ không thông.

Thái tử tức giận nói: “Chẳng lẽ ngươi có thể hầu hạ ta mặc y phục nhưng lại không muốn trở thành đóa hoa sao?”

Chiết Quân Vụ xấu hổ: "Chuyện này không được, y phục là y phục, sẽ không thể trở thành hoa ở bên cạnh điện hạ được."

Ngay cả khi Điện hạ muốn, nàng thực sự không thể làm được.

Nàng suy nghĩ không thông, nhưng Thái tử vẫn muốn nàng suy nghĩ.

Hắn nằm trên tháp, một tay kéo nàng ngồi sít gần mình, hắn véo nhẹ mặt nàng: "Ngoài trừ hầu hạ ta ra, ngươi có từng nghĩ đến hầu hạ người khác không?"

Chiết Quân Vụ nhìn chằm chằm điện hạ, rồi nói một cách chân thành: "...người khác, điện hạ cũng đâu để nô tỳ nói chứ."

Thái tử không tránh khỏi nhớ tới việc nàng phải đi mua gia súc để làm đồng áng, hắn đau đầu liền sai Lưu công công gọi thiện và một vò rượu tới.

Điện hạ không thường xuyên uống rượu ở Đông cung, dùng thiện thì cũng chỉ là dùng thiện, vốn dĩ không uống rượu. Nàng có chút lo lắng, dường như Điện hạ lại tức giận rồi.

Nhưng nàng thực sự không biết tại sao hắn lại tức giận. Vì để Điện hạ không tức giận nữa, nàng chỉ có thể chuyên tâm rót rượu - nếu Điện hạ muốn uống, nàng sẽ phục vụ hắn, nhìn xem, nàng thật biết nghe lời.

Thái tử: "..."

Thái tử hừ lạnh một tiếng, lại duỗi tay bóp mặt nàng: "Ngươi đó, ngươi cũng đã mười bốn tuổi rồi còn gì!"

Chiết Quân Vụ gật đầu, "Ngày mốt sẽ tròn mười bốn tuổi ạ."

Nàng chờ mong nói: "Năm sau sẽ tròn mười lăm, Điện hạ, ngài có nhớ còn phải ban tên cho nô tỳ không?"

Thái tử: "Đương nhiên là nhớ rồi."

Thật sự, hắn đã nghĩ nên cho nàng cái tên nào đây.

Thấy nàng lại muốn hỏi chi tiết hơn, hắn liền dập tắt ý định của nàng, trừng mắt liếc nhìn nàng, không cho nàng nghĩ nữa.

Ở bên ngoài đã đủ mệt rồi, lúc trở về hắn chỉ muốn vui vẻ, làm gì thì làm, vừa rồi Thái tử còn có suy nghĩ muốn ôm nàng ngủ một giấc, thế nhưng nàng thế này sao hắn dám động tay chân chứ?

Thái tử là người rất khó tính, nhưng có lúc lại rất quy củ, quy củ tự đóng khung chính mình, ví dụ như hiện tại hắn nhận định nàng nghĩ không thông, nhưng lại không thể dọa con người ta sợ hãi, hay trực tiếp đè người ta ra giường được, chỉ có thể từ từ dạy dỗ nàng mà thôi.

Thái tử thở dài, đây là lần đầu tiên cảm thấy tính tình của hắn không thể chấp nhận được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn thấy nàng ngơ ngơ ngác ngác như vậy cũng là một loại hưởng thụ. Hắn có thể mượn rượu giả say nằm trên giường và kêu nàng tới xoa đầu cho hắn.

"Lưu công công xoa đầu không bằng ngươi."

Chiết Quân Vụ hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, nàng thầm mừng rỡ: "Điện hạ, nếu nô tỳ chăm chỉ luyện tập, thế thì sau này nô tỳ có thể xoa đầu cho người tốt hơn rồi."

Thái tử liền ho khan một tiếng, trong lòng thầm nói "thứ ngươi cần luyện còn nhiều lắm đó". Hắn thấy nàng chỉ dán mắt vào trán hắn, cũng không biết nhìn vào chỗ nào, hắn bèn cởi một cái cúc áo.

Chiết Quân Vụ đương nhiên sẽ nhìn thấy rồi! Nàng vội vàng nói: "Điện hạ, nô tỳ tới giúp người cởi ra nhé? Nhưng mà, Điện hạ khó chịu lắm sao?"

Thái tử ậm ừ nói: "Ngươi cởi ba cúc áo cho ta."

Chiết Quân Vụ rất nghiêm túc cởi ba chiếc cúc áo, sau đó hài lòng quay lại tiếp tục xoa trán cho Điện hạ.

Thái tử phiền lòng nhìn bộ y phục đã cởi một nửa, hận không thể nắm lấy bàn tay đang xoa trán của nàng bóp thật mạnh, hắn liếc mắt nhìn nàng, "Ngươi đó, thật sự là cái đầu gỗ mà."

Chiết Quân Vụ thật sự quá ủy khuất mà.

Nàng buồn bã cúi đầu: "Lúc trước người nói sẽ không ghét bỏ nô tỳ ngốc mà."

Hôm nay, còn chưa được bao lâu lại trách mắng nàng, thế mới thấy Điện hạ cũng là quỷ đi lừa gạt người.

Thái tử vừa giận vừa buồn cười: "Đêm nay ngươi không được rời khỏi cái giường này. Khi nào ngươi suy nghĩ thông suốt rồi mới được đi."

Chiết Quân Vụ vội vàng nói: "Nô tỳ sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc."

Thái tử tức giận không vừa đâu.

Nàng suy nghĩ cả đêm, hắn cũng cùng thức với nàng. Kết quả, ngày hôm sau thức dậy, mặc dù khuôn mặt nàng tràn ngập lo lắng, ăn mặc chỉnh tề và không có chuyện gì xảy ra. Ngược lại y phục của Thái tử đã bị tháo mấy nút, áo cởi ra hơn nửa, bên ngoài gió lạnh lùa vào nhưng không có chăn che lại, thế là mới sáng sớm hắn đã bị cảm lạnh và hắt hơi không ngừng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp