Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 37 Kỹ năng đánh bạc


1 năm

trướctiếp

Mặc dù tình hình thiên tai chỉ mới bắt đầu, nhưng nó vẫn chưa lan rộng. Nhưng nếu trời đổ mưa, hạn hán sẽ được giải quyết ngay lập tức, bây giờ khuyến khích nông dân trồng lúa vẫn còn kịp.

Nhưng e rằng thiên tai vẫn sẽ tiếp tục, mặc dù phủ Vũ Châu đã báo lên triều đình than nghèo và yêu cầu ngân lượng, Hoàng đế ngồi trong Ngự thư phòng thì cứ mắng nhiếc không ngừng, tỏ rõ thái độ cho quan viên biết, tránh sau này cứ ngày ngày than thở, khóc lóc đòi ngân lượng của triều đình. Nhưng Hoàng đế cũng rất vừa lòng khi phủ doãn Vũ Châu vừa xảy ra chuyện liền lập tức thượng báo, chứ không phải đợi tới khi nhà tan cửa nát, sự việc vượt tầm kiểm soát rồi mới báo cáo.

Vì vậy trong lúc đang mắng mỏ, hắn vẫn cử người đi kiểm tra. Khi triều đình phân phát ngân lượng vẫn phải luôn biết ngân lượng đi về đâu, đây là việc nên làm từ xưa tới nay, cho nên việc giám sát là rất quan trọng.

Mấy năm trước, Hoàng đế luôn cử Anh quốc công đi giám sát, nhưng năm nay Anh quốc công đã bị ông đuổi đi, mà cũng tại Anh quốc công mà Hoàng đế không còn tin tưởng thần tử, cho nên ông mới đánh chủ ý lên các hoàng tử của mình.

Thái tử không nằm trong kế hoạch của ông, Đoan Vương là người khá cẩn trọng, tuổi tác lại lớn nhất trong ba huynh đệ, cho nên cử hắn đi là tốt nhất.

Mặc dù lão nhị đã giải quyết rất tốt công việc sửa nhà ở Công bộ, những mấy chuyện hắn làm chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể công. Hơn nữa, thân thể lại yếu đuối, nếu cử hắn tới phủ Vũ Châu, ông sợ lão Nhị sẽ suy kiệt sức khỏe trước khi công việc hoàn thành.

Thế là ông đành phải loại lão Nhị ra khỏi danh sách, ưu tiên chọn lão Tứ trước, vì các huynh trưởng đều giỏi văn chương, chỉ riêng lão Tứ lại giỏi võ nghệ.

Giỏi võ công là chuyện tốt, mai sau xuất quân ắt sẽ lập công. Khi quay về có thể trực tiếp phong làm Vương gia, phò trợ tân quân (hoàng đế tương lai), bây giờ cho hắn theo Thái tử cũng tốt.

Nếu muốn cử người đi phủ Vũ Châu, có lẽ lão Tứ là người phù hợp hết thảy. Hắn xuất thân trong gia đình thấp hèn, có thể làm mọi chuyện mà không bị ràng buộc bởi gia đình bên mẹ, nhưng Dư gia trong mẫu tộc của Đoan Vương mặc dù không có can hệ gì đến phủ Vũ Châu, nhưng ai dám đảm bảo trong đó không có ngsười của Dư gia chứ, nếu thế thì nên để Đoan Vương đi kiểm tra hay không đi kiểm tra đây?

Trong lòng Hoàng đế vô cùng rối bời, Đoan Vương hiện tại mang thân phận Hoàng tử, nhưng lại không có thực quyền. Lão Nhị đã đi Công bộ, lão Tam thì đi Hộ bộ, nếu để lão Tứ ra ngoài làm ban sai*, nhưng lúc ra lại không có việc gì làm, e rằng sẽ bị người ta đàm tiếu sau lưng.

*Ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.

Nghĩ đến đây, Hoàng đế lại suy xét nhiều hơn về Đoan Vương. Năm ngoái chỉ vì Anh quốc công mà hôn sự của Đoan Vương mới bị người ta nói ra nói vào, sau này hắn đen lòng yêu thích cô nương của nhà Thục Lăng Hầu, nhưng Thục Lăng Hầu vì không dám làm liên lụy đến Hoàng tử nên đã trực tiếp tìm nhà chồng cho chất nữ. Đoan Vương nghe tin liền bị tổn thương sâu sắc, cho nên hắn không muốn nói gì về chuyện thành thân nữa.

Hoàng đế thở dài một hơi, trong lòng biết nếu lần này giao việc cho lão Tứ, sợ rằng Đoan Vương sẽ bị người ta nói xấu. Ông cứ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn đem chuyện này cho hắn giải quyết.

Thế là Đoan Vương chuẩn bị rời khỏi kinh thành. Sau khi Tứ hoàng tử biết chuyện, trong lòng liền cảm thấy thất vọng không thôi. Hắn đi tìm Thái tử và Nhị hoàng tử để giải sầu, nói: "Ta còn tưởng phụ hoàng sẽ nhìn đến ta."

Thái tử đã sớm đoán được ý định của Hoàng đế, nhưng chuyện này chẳng lẽ chỉ có thể làm vậy thôi sao?

Hắn vỗ vai lão Tứ nói: "Phụ hoàng có tấm lòng nhân từ, người luôn quan tâm đến tất cả chúng ta."

"Sức khỏe Nhị ca không tốt, phụ hoàng thương yêu huynh ấy, nên mới cho huynh ấy làm việc ở Công bộ."

Sau khi nghe xong, lúc đầu Tứ hoàng tử không suy nghĩ quá nhiều, còn tưởng Thái tử chỉ đang nói vẩn vơ. Nhưng khi quay lại Minh Lâm các của Nhị hoàng tử, cả hai đã cùng nhau trò chuyện, nhưng càng nói chuyện lại càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Nhị ca, huynh nói, ý của Thái tử không phải là bảo đệ giả bộ yếu đuối đó chứ..."

Lão Nhị cứ đi loanh quanh trong thư phòng, sau đó trong lòng liền rét run, hắn kéo lão Tứ ra ngoài: "Có lẽ đệ ấy đang chỉ điểm cho chúng ta."

Hai người nhân lúc còn hơi rượu tới chỗ Ngự thiện phòng và đứng chờ bên ngoài. Trời gió lạnh đến thấu xương, hai vị Hoàng tử đứng ngoài cửa do dự không biết có nên vào gặp Hoàng đế hay không, lẽ nào Đại thái giám Chu Toàn Cung cứ để bọn họ đứng ngoài thế này mãi sao?

Hắn vội vàng đi tới, hỏi: "Hai vị Điện hạ có chuyện gì sao? Lão nô có thể giúp gì được không?"

Lão Tứ: "Chúng ta muốn gặp phụ hoàng, nhưng không biết phụ hoàng có đang bận không?"

Chu Toàn Cung: "Người đang phê sổ ạ. Điện hạ, mời đi lối này, nô tài sẽ đi nói với Hoàng thượng một tiếng."

Trong lòng hắn đương nhiên biết rõ tại sao Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử đến đây, thế là hắn vào bẩm báo với Hoàng đế: "Bên ngoài trời rất lạnh, hai vị Hoàng tử rõ ràng là đã uống rượu. Gió rất lớn, để tránh nhiễm lạnh sinh bệnh, nô tài đã mời hai vị Hoàng tử đến trắc điện chờ rồi ạ."

Hoàng đế cau mày, "Cho bọn chúng vào đi."

Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy ông đối xử bất công, thế là nhân lúc say rượu tới làm càn sao?

Ai mà biết khi bước vào, hai cái người này quả thật đã uống rượu, nhưng có vẻ không uống nhiều lắm, đầu óc vẫn rất tỉnh táo, hai người cùng quỳ rạp xuống đất, trong miệng thì lắp ba lắp bắp, lão Nhị thay lão Tứ cầu tình, lão Tứ cũng trực tiếp nói muốn tự mình đi Vũ Châu.

"Nhi thần biết rõ, bản thân không được cẩn trọng như Đoan Vương huynh, không thể giỏi văn như Nhị ca, càng không thông minh bằng Tam ca. Nhưng năm nay nhi thần cũng đã mười sáu tuổi rồi, tuy rằng có hơi ngốc hơn so với các ca ca, nhưng bên dưới vẫn có các đệ đệ đang nhìn nhi thần...nhi thần...nhi thần không muốn trở nên vô dụng."

Những lời này rất thành khẩn, lại còn nói lắp bắp nữa, mọi nghi vấn trong lòng Hoàng đế chợt tiêu tan.

Lại nghe lão Tứ nói: "Phụ hoàng, nhi thần muốn đi xem xét Vân Châu, cũng không muốn chức quan gì, nhi thần chỉ muốn đi xem để học hỏi chút ít kinh nghiệm, sau này đi làm ban sai cũng không bị người ta lừa gạt."

Lời nói này quả thật không sai, Hoàng đế suy nghĩ một hồi rồi cũng chịu đồng ý. Ông cười nói: "Con đúng là đứa khiến ta khó hiểu, thật hiếm khi con tới cầu xin trẫm. Hôm nay nếu con đã có dũng khí nói ra, trẫm sao có thể không đáp ứng chứ."

Lão Tứ vui mừng khôn xiết, hắn quỳ xuống đất nói: "Phụ hoàng, nhi thần nhất định sẽ học thật tốt, sẽ không để người mất mặt."

Nhi tử gần gũi với mình như vậy, Hoàng đế cảm thấy cực kỳ vui mừng. Nhưng ông lại sai Chu Toàn Cung tiến lên kiểm tra: "Lão Nhị và lão Tứ uống rượu ở đâu vậy?"

Chu Toàn Cung đi một lát rồi quay về, nói: "Là rượu của Thái tử."

Trong lòng Hoàng đế liền thở dài: "Có lẽ là Thái tử đã đánh chủ ý cho bọn chúng. Vẫn là Thái tử đoán ra nỗi lòng của trẫm."

Kết quả, vào ngày hôm sau, Thái tử cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy lão Tứ cũng đi cùng.

"Phụ hoàng, người cho phép Tứ đệ đi, thế này thì Ngũ đệ và Lục đệ e rằng cũng sẽ đòi theo đấy."

Hoàng đế bình tĩnh nói: "Con không muốn để Tứ đệ đi sao?"

Thái tử giả bộ sững sờ: "Không có."

Vừa hay cả lão Tứ và Đoan Vương đều đến thỉnh Hoàng đế về những việc cần làm sau khi đến Vũ Châu. Hoàng đế mỉm cười với lão Tứ, "Hôm qua trẫm còn tưởng là do Thái tử bày mưu cho các con, cho nên mới sai con tới hỏi rõ mọi chuyện."

Lão Tứ không dám liên lụy đến Thái tử, hắn liền lắc đầu nói: "Tuy rằng cũng có liên quan đến Tam ca, nhưng không phải do Tam ca bày mưu tính kế."

"Hôm qua nghe tin Đại ca có thể được đi phủ Vũ Châu, nhi tử ghen tị không thôi, trong lòng cũng rất thất vọng, thế là bèn đến chỗ Nhị ca và Tam ca uống rượu. Nhi thần cảm thấy bản thân thật ngốc, cho nên phụ hoàng mới không nghĩ đến nhi thần, nhưng Tam ca có nói, phụ hoàng đều để tâm đến mỗi người chúng ta, sao có thể nghĩ rằng nhi thần ngốc chứ, chính là không muốn cả đời qua lại với Đại ca nữa---"

Nói đến chỗ này, lão Tứ đột nhiên ngừng lại, Đoan Vương híp mắt lại, Thái tử cảm thấy lão Tứ quả thực rất thông minh, Hoàng đế hiếu kỳ: "Con nói tiếp đi, có trẫm ở đây, Thái tử nói rằng không muốn cả đời qua lại lão Đại sao?"

Lời nói của Thái tử quá cực đoan!

Lão Tứ làm ra vẻ như đã mắc sai lầm lớn.

"Đúng...Tam ca nói người đang nghĩ cách xoa dịu quan hệ giữa Đại ca và huynh ấy..."

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Phải, trong lòng Thái tử hiểu rõ nỗi khổ tâm của trẫm, nhưng như vậy thì có ích lợi gì chứ!"

Nghe thấy giọng điệu này, cả ba người con trai đều quỳ gối xuống. Hoàng đế thấy Đoan Vương là người đầu tiên mở miệng, bèn nói với Thái tử rằng: "Tam đệ, đệ hiểu lầm Đại ca rồi, Đại ca thật sự không biết đã đắc tội với đệ chỗ nào ----"

Thái tử cũng không thèm nhìn hắn, nói: "Phụ hoàng, làm huynh đệ với nhau cũng có lúc tính khí không hợp nhau, người không cần phải làm người đứng giữa, Đoan Vương huynh đã quen làm ca ca, huynh ấy đang cố giữ thể diện cho người đấy."

Ngược là tính khí quá kỳ cục! Nhìn thấy các con như vậy, Hoàng đế vô cùng buồn rầu, ông liền mắng: "Tính khí con như vậy rất xấu! Sau cùng gì nó cũng là Đại ca của con, có chỗ nào có thể đắc tội với con chứ, thế mà con lại ghi hận đến mức này à!"

Thái tử nhướng mi, miệng hơi mở, tựa như đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Hoàng đế tức giận chờ hắn nói, rốt cục nghiêm túc nghe hắn nói một tiếng.

"Năm đó khi nhi thần sáu tuổi, nhi thần rất thích cái bình sứ màu trắng ở chỗ Hoàng tổ mẫu. Hoàng tổ mẫu nói muốn cho nhi thần, nhưng cuối cùng Đoan Vương huynh nói cũng thích nó, thế là phụ hoàng liền bảo Hoàng tổ mẫu cho Đoan Vương huynh."

Hoàng đế:"……"

Ông cảm thấy thật buồn cười, Thái tử à Thái tử, thì ra con vẫn luôn nhỏ mọn như vậy.

Chuyện đã qua rất nhiều năm rồi, thế mà hắn vẫn còn nhớ như in.

Hoàng đế vốn không còn nhớ gì tới chuyện này nữa, bây giờ Thái tử nhắc tới, trong đầu ông cũng hơi loáng thoáng nhớ ra. Nhìn hắn nói mà không cảm thấy hổ thẹn gì, ông biết cái tính khí này khó mà thay đổi được, thế là chỉ đành xua tay: "Đi đi, mau về đi, trẫm nhìn các con mà đau cả đầu."

Đến cuối cùng lại náo thành ra thế này, nghĩ tới lão Ngũ, lão Lục, lão Thất cũng sẽ vì chuyện đi phủ Vũ Châu mà tranh chấp nhau, Hoàng đế lắc lắc cái đầu, nói với Chu Toàn Cung: "Lão Tứ là người của Thái tử, có đi phủ Vũ Châu cũng tốt. Nếu như lão Ngũ, lão Lục, lão Thất cũng đi theo, Thái tử sẽ mốc ngón tay cho mà xem --- Bên Đoan Vương đi tới bốn người, chỗ hắn chỉ đi có một người, sợ rằng sẽ ép tiểu Bát, tiểu Cửu và tiểu Thập cùng nhau đến Vũ Châu cho đủ người."

Hoàng đế bất lực: "Ngươi nói thế, thôi, quên đi, nhiều người cùng đi thì có ích gì chứ, lão Tứ lớn tuổi hơn chút thì để hắn đi trải nghiệm trước, sau này có cơ hội sẽ để cho những người nhỏ tuổi hơn đi."

Sự tình này đã được giải quyết ngay trong tối đó, Thái tử nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm. Trở lại Đông cung, cả người hắn đều lộ vẻ mệt mỏi.

Số lần và thời gian hắn chơi trước mặt phụ hoàng ngày càng nhiều, hắn thật sự đã kiệt sức tới nơi rồi, vừa về tới nơi, hắn không muốn muốn làm gì nữa, chỉ muốn làm tổ trên giường đọc sách, sau đó lại trang điểm cho tiểu nha đầu của hắn.

Đọc sách và mặc quần áo cho nàng ấy là điều khiến tâm tình hắn cảm thấy vui vẻ và thoải mái.

Mấy ngày trước hắn đã may cho nàng một cái váy màu hồng đào, hôm nay nàng mặc nó lên người. Thái tử cảm thấy nàng mặc lên rất đẹp, nhưng kiểu dáng hình như không được đẹp mắt cho lắm.

"Ta sẽ tô cho ngươi một bông hoa."

Chiết Quân Vụ không hề hay biết Điện hạ vẫn sẽ vẽ hoa. Nàng chân thành khen ngợi: "Điện hạ thật là lợi hại, Điện hạ có thể làm bất cứ thứ gì!"

Thái tử Điện hạ nghe được nàng khen ngợi, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ không thôi, hắn vẽ cho nàng Hắn nhớ tới năm ngoái hắn cùng nàng đi ngắm hoa đào, phong cảnh khi ấy thật thơ mộng làm sao. Nhưng nha đầu này lại chẳng hiểu phong tình gì cả, nàng chỉ đăm đăm nhìn quả đào trên cây. Năm nay có dẫn nàng đi xem hoa đào, hắn nhất định phải dạy nàng trước thật tốt mới được.

Hắn vừa suy nghĩ, vừa vẽ hình bông hoa, còn đích thân chỉ nàng cách thêu.

"Hai bông hoa này được thêu trên tay áo. Khi nâng tay áo lên, trông chúng sẽ giống như cánh hoa đào vậy. Cành hoa đào này được thêu từ ngực áo, những cánh hoa đào trên cành này sẽ được kết thành cúc áo."

Thái tử Điện hạ suy nghĩ thật chu đáo, thậm chí còn nóng lòng mau làm ra nhanh để mặc nó lên người nàng ngay lập tức.

Chiết Quân Vụ cầm bản thiết kế và nghĩ rằng nó rất đẹp, nàng cam kết với hắn: "Lát nữa nô tỳ sẽ bắt đầu làm y phục."

Thái tử: "Để tú nương làm đi. Gần đây ngươi đọc sách hơi nhiều, đừng lãng phí thời gian vào những việc nhỏ nhặt này."

Chiết Quân Vụ do dự: "Không ổn đâu Điện hạ..."

Nàng chẳng qua cũng chỉ là một nô tỳ mà thôi.

Thái tử: "Sao vậy, trong Đông cung này có tới hai tú nương. Họ không làm việc, vậy ta nuôi họ làm gì chứ?"

Chiết Quân Vụ liền lập tức thỏa hiệp, hôm nay Điện hạ không vui, vừa rồi mới vui một chút, nàng không nên làm hắn mất hứng.

Nàng phát hiện ra, hôm nay tính khí Điện hạ hơi khác thường, ngày càng không dễ phản bác.

Nhất là trong lúc tức giận, hắn thích người ta nghe lời mình, nàng thở dài một hơi, rồi cũng không nói gì nữa. Lúc Điện hạ tức giận, tốt hơn hết nàng nên làm như người vô hình.

Thái tử: "Dọa tới ngươi rồi sao?"

Chiết Quân Vụ nhanh chóng lắc đầu, "Không có, không có, nô tỳ chỉ không muốn phiền lòng Điện hạ mà thôi."

Thái từ mỉm cười, hắn cực kỳ thích bộ dáng nàng vì hắn.

Lúc kêu nàng qua, vốn là gần đây không cầm tay nàng viết chữ, hắn luôn cảm thấy khó chịu. Nhưng hôm nay hắn vẫn thấy khó chịu, hắn phát hiện khi nắm tay nàng từ phía sau, trông giống như đang ôm lấy nàng vậy.

Hắn hơi đỏ mặt, liền ho nhẹ một tiếng để bản thân trông thật tự nhiên nhất, dù gì nàng cũng chỉ là tiểu nha đầu thôi, hắn khó xử cái gì chứ.

Cũng may hắn không có suy nghĩ nào khác, Chiết Quân Vụ thì mải mê chuyên tâm viết chữ, khi viết xong chữ, nàng lại thở phào một hơi, vì theo lẽ thường, Điện hạ phải buông tay nàng ra rồi. Nàng chuyển người là có thể rời đi, nhưng hôm nay không hiểu sao, sau khi viết chữ xong, Điện hạ vẫn chưa chịu buông tay nàng ra, nàng bối rối quay đầu lại nhìn, nhưng vô tình đụng phải cằm của Điện hạ.

Nhìn thấy Thái tử Điện hạ bị đau trừng mắt nhìn nàng, Chiết Quân Vụ liền bị dọa sợ, nàng nhanh chóng nhìn sang, Thái tử để nàng quỳ gối ngay trước ngực mình, ngẩng đầu lên là chạm ngay cằm hắn, thế là trong lòng nàng liền có chút vui mừng.

Chiết Quân Vụ bị dọa tới mức phát ngốc, nàng run rẩy nhẹ nhàng xoa cằm cho Điện hạ, sau đó mới lùi lại, đi đến phía bên kia cái bàn, rồi nhanh chóng thu dọn bút, mực, giấy và bút mực.

Nàng sợ bản thân đã gây rắc rối, Điện hạ sẽ đuổi nàng ra ngoài. Tuy rằng Điện hạ đối xử tốt với nàng như vậy, nhưng nàng cũng không nên nghĩ như vậy, nàng chỉ là một nô tỳ, chủ tử đối xử tốt với nàng, cũng chỉ có ân, nàng làm sao dám gây chuyện chứ?

Điện hạ đối xử với nàng càng tốt, nếu như một ngày nào đó xảy ra chuyện không hay, nàng sẽ càng sợ hãi, nàng rất sợ cuộc sống tốt đẹp này sẽ kết thúc tại đây.

Cho nên mới nói, tiết kiệm ngân lượng là chuyện rất quan trọng.

Dù sau này Điện hạ chán ghét và vứt bỏ nàng, không muốn nàng nữa, nàng vẫn có thể sống tốt hơn một chút. Đương nhiên, nàng nguyện ý hầu hạ Điện hạ cả đời, nàng cũng hy vọng Điện hạ sẽ ở bên nàng cả đời!

Nhưng tiết kiệm tiền cũng không bất đồng với việc muốn được hầu hạ Điện hạ.

Mỗi tối nàng đều lấy tiền đếm qua một lần hoặc đếm tiền trong đầu trước khi đi ngủ. Đêm nay cũng không ngoại lệ, sau khi thu dọn bút, mực, giấy, mực, nàng sẽ quay lại đếm tiền rồi mới đi ngủ. Cuối tháng lĩnh lương, ngân khố nhỏ của nàng lại được nhận một khoản tiền nữa.

Đa tạ Điện hạ đã cho nàng làm Đại cung nữ, tính ra ngân bổng hàng tháng của nàng có thể sánh với một chủ tiệm lớn trong trấn.

Nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, Thái tử không nhịn được hỏi: "Sao trông ngươi vui vẻ quá vậy?"

Chiết Quân Vụ: "Sắp đến ngày nhận ngân bổng rồi, thưa Điện hạ."

Thái tử cũng có ngân bổng, Hoàng đế cũng không phàn nàn hắn gì về vấn đề này, mỗi năm đều ban cho hắn ba mươi tám ngàn lượng bạc. Số bạc này không phải hàng tháng đưa, mà là vào ngân khố của Đông cung vào đầu mỗi năm.

Thái tử không thiếu tiền cho nên không được trải nghiệm niềm vui khi nhận bổng lộc hàng tháng, nhưng hắn rất vui khi thấy nàng giống như một con sóc nhỏ rơi vào đống hạt dẻ và không ngừng tích trữ đồ ăn cho mình.

Hắn liền xua tay: "Vậy ngươi đếm bạc đi, ta biết ngươi rất ham mê tiền bạc."

Nhưng trải qua một thời gian, hắn cảm thấy tiền bạc dường như đã vượt qua địa vị của hắn trong lòng nàng, cho nên Thái tử tự dưng có chút không vui. Ngày hôm sau, hắn mang ra bộ cờ tào cáo* và dẫn nàng đi lấy tiền cá cược: "Lỡ ngươi thắng thì sao nhỉ? Chỉ cần ngươi thắng, ta sẽ cho ngươi số ngân lượng gấp mười lần."

*Cờ tào cáo (双陆棋): Backgammon là một trong những trò chơi cờ lâu đời nhất được biết đến. Lịch sử của nó có thể được truy tìm từ cách đây gần 5.000 năm ở những khám phá khảo cổ tại vùng Lưỡng Hà.

Chiết Quân Vụ rất do dự. Cá cược là điều không tốt, cá cược dễ khiến người ta nghiện. Và nếu không cẩn thận, thì có thể dẫn tới tán gia bại sản.

Nàng kiên quyết lắc đầu, "Không được."

Thái tử dỗ dành nàng: "Cho dù có thua cũng phải thua ta chứ không được thua người khác, cũng chẳng có gì to tát cả."

"Nhưng nếu ngươi thắng, ngươi sẽ nhận được số tiền gấp mười lần. Ngươi suy nghĩ đi, ngay cả hầu bao nhỏ của ngươi cũng nhét không nổi đâu."

Chiết Quân Vụ rất đau lòng, thua Điện hạ quả thật có thể chấp nhận được, nhưng nếu thắng nàng có thể nhận được số bạc gấp mười lần, thế là nàng lấy số ngân lượng mà mình tích trữ bấy lâu ra khỏi túi tiền để đặt cược.

"Điện hạ, chúng ta chỉ là đánh cược điểm thôi sao?"

Nàng biết điều này, vì lúc nhỏ nhị ca đã từng dạy qua cho nàng.

Thái tử gật đầu, và cũng rất mãn nguyện, hắn lấy bộ cờ ra và quyết định dạy nàng cái gì gọi là không nên quá tham lam, nếu không sẽ tiền mất tật mang.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp