Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 36 Tâm tư nhỏ của Thái tử


1 năm

trướctiếp

Điện hạ gần đây rất kỳ lạ, nhưng cái loại kỳ lạ này, Chiết Quân Vụ không dám nói cho người khác biết. Đây là chuyện riêng tư của Điện hạ, nàng biết mình nên nói gì và không nên nói gì.

Đừng nhìn nàng bình thường hay ngồi cắn hạt dưa với Hạ Ẩn để nghe ngóng tin tức về Xuân Ẩn khắp nơi. Nhưng một khi liên lụy đến Điện hạ, nàng chắc chắn sẽ im lặng, tuyệt đối không hó hé nửa lời.

Cho nên chuyện Điện hạ kỳ lạ, nàng chỉ có thể tự mình suy nghĩ.

Thế là, nàng ngồi trong căn phòng giữa con suối để may vá, lông mày cau lại, vừa nhìn liền bị quấy nhiễu rồi.

Thái tử Điện hạ đứng trước cái bàn viết chữ, cũng không thể giữ nổi bình tĩnh. Hắn nhìn thấu nàng, cứ thế nhìn nàng như vậy, còn không hiểu cái gì nữa chứ, sắc mặt trầm xuống, hắn chưa bao giờ giận nàng, hắn đang giận chính mình.

Tức giận bản thân vì có suy nghĩ vẩn vơ với một nha đầu!

Điều mà Thái tử Điện hạ luôn lấy làm tự hào nhất chính là tính tự giác của mình, đặc biệt là khi nói đến việc đọc sách, trải qua nhiều năm như vậy, bất luận xảy ra chuyện gì, hắn vẫn có thể điềm nhiên đọc sách, nhưng bây giờ, hắn lại thấp thỏm không yên, chẳng còn tâm trí nào đọc sách viết chữ nữa.

Hắn dứt khoát ngừng viết, ném cây bút sang bên, nhưng lại ngồi xuống với dáng vẻ mệt mỏi. Hắn niết sống mũi và nghĩ rằng: Hay là để tiểu nha đầu này quay lại hậu viện làm sai vặt nhỉ?

Nhưng ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, hắn lại không thể gạt ra được. Cũng vì lý do đó, hắn cho rằng nàng quá ngu ngốc, rời xa hắn vốn là điều không thể.

Thế thì phải làm sao đây?

Thật sự có thể phong nàng làm thê thiếp sao?

Lòng Thái tử liền run lên, nhưng hắn lại không có cảm giác chán ghét.

Thế là hắn liền thuận theo ý niệm này và nghĩ về nó một cách nghiêm túc.

Hắn nghĩ, nếu như để Chiết Quân Vụ ở cạnh hắn và ngủ chung một giường là điều không thể. Nhưng thê thiếp sớm muộn gì cũng phải có, tại sao không nạp một người mà mình thích cơ chứ?

Nghĩ đến đây, trong lòng Thái tử thậm chí có chút vui mừng, một ý nghĩ chợt lóe lên, lại nhớ tới một thứ trong nhà kho.

Hắn vẫn thích trang điểm cho nàng. Trong vài tháng qua, hắn khá thích cài trâm hoa lên tóc nàng, muốn may cho nàng mấy bộ phục thường đẹp mắt, hắn nghĩ rằng nếu bôi bột nước lên sẽ rất tuyệt, nhưng tất cả những thứ này lại không phù hợp với thân phận của nàng.

Bởi vì không phù hợp với nguyên tắc, nàng phải giữ lễ nghi trong cung, hắn cũng đành theo ý nàng, chỉ có trong căn phòng có dòng nước chảy quanh nàng mới mặc cho hắn xem, còn khi ra ngoài sẽ không mặc chúng mà mặc trang phục dành cho nô tỳ.

Trong lòng Thái tử luôn mong đợi, đợi tới khi nạp nàng làm thê thiếp, hắn sẽ làm cho nàng vài bộ y phục từ mấy cuộn gấm Từ Châu vừa mới cống nạp năm nay, mấy cây trăm trên đầu cũng nên đổi mới rồi. Hình như trong kho có cây trâm hoa mẫu đơn, hắn cũng sẽ đưa nó cho nàng.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân nên làm vậy, thậm chí còn nghĩ tới thiếp thất mà nhị hoàng tử nói. Nhị hoàng tử nói hắn rất thích thiếp thất này, khiến hắn muốn được ở cạnh nhiều hơn. Ngày tháng trôi qua thế này cũng có thể ít đi bộ hơn.

Thái tử Điện hạ trước kia không hề nghĩ tới, nhưng lúc này càng nghĩ càng cảm thấy rất đúng. Đương nhiên, hắn muốn được ở gần nàng hơn, hơn nữa hắn cũng không phí hoài công sức đi đường…

Thế thì sống ở đâu nhỉ?

Trước đây khi chưa thành thân với Thái tử phi, hắn sống trong trắc điện trước con rạch, và nhờ Lưu Đắc Phúc dọn dẹp sạch sẽ, sau khi đọc xong sách, cũng có thể trực tiếp đến đó.

Có lẽ chỉ cần nàng ở trong tẩm cung của hắn ... Không, làm vậy sẽ gây thiệt thòi nàng. Dẫu sao, nàng cũng là thê thiếp, dù lúc đầu chưa có thân phận, nhưng cũng không nên làm nhục nàng, nên cho nàng ở trong biệt viện mới phải.

Thái tử cứ suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy mãn nguyện. Khác với sự mệt mỏi lúc nãy khi ngồi trên ghế, lúc này khuôn mặt hắn rạng rỡ hạnh phúc, hắn nở nụ cười nhè nhẹ. Khi mở mắt ra, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chiết Quân Vụ đang nhìn vào hắn với vẻ mặt hoang mang, đôi mắt nàng mở to, tựa như đang hỏi hắn đang cười cái gì.

Trong đôi mắt ấy không hề chất chứa tình cảm nam nữ, nàng vốn dĩ không hiểu gì cả. Trái tim nóng lòng muốn cho nàng một biệt viện liền trở nên lạnh lẽo, quên đi, lại phải đợi tiếp thôi, đợi tới sinh thần của nàng, đợi tới khi nàng hiểu chuyện, hắn sẽ nhắc lại chuyện này với nàng.

Hắn vẫy tay với nàng và gọi nàng lại, cũng không xoa đầu nàng, cũng không để nàng lại gần, thậm chí cũng không nắm tay nàng viết chữ nữa --- Hắn vừa biến nàng từ một nô tỳ trong cung trở thành một thê thiếp. Có lẽ nàng vẫn có chút khó khăn vượt qua chuyện này, cho nên không biết phải làm gì mới đúng, thế là chỉ có thể giữ khoảng cách với nhau.

Thái tử Điện hạ ho khan một tiếng: "Ngươi đứng cách xa ta một chút."

Chiết Quân Vụ có chút không cam lòng: "Điện hạ?"

Có phải Điện hạ thực sự không thích nàng nữa không?

Không giúp nàng mặc quần áo nữa, bây giờ lại còn yêu cầu nàng phải đứng cách xa hắn.

Thái tử Điện hạ không nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng thầm nghĩ, nha đầu này ngày càng được hắn nuông chiều, nhưng giờ phải đứng cách xa nhau, thật sự có hơi bất bình.

Nhưng đây cũng là vì trong lòng nàng đang nghĩ đến hắn, Thái tử cảm thấy không nỡ, liền nói: "Quên đi, ngươi có thể lại gần một chút."

Chiết Quân Vụ lập tức chạy sang. Nàng đứng trước mặt Điện hạ Chiết Quân Vụ thấy mình bị phát hiện thì ngượng ngùng gật đầu: "Không học "Điện hạ, nô tỳ đã làm gì sai sao?"

Thái tử: "Không có - sao ngươi lại nói như vậy?"

Chiết Quân Vụ: "Mấy ngày nay Điện hạ không để nô tỳ giúp người mặc y phục nữa."

Thái tử: "..."

Không phải hắn không muốn mà là hắn có nhiều suy nghĩ trong lòng, hai tay nàng vòng qua người hắn khiến hắn không thể nào bình tĩnh được, sao hắn dám để nàng chạm vào người hắn mãi chứ.

Nhưng hắn không thể nói ra chuyện này được, hắn chỉ có thể nói: "Vì ngươi quá thấp, ta cảm thấy ngươi hầu hạ ta mặc y phục có hơi tốn sức."

Thì ra là Điện hạ lo lắng cho nàng!

Chiết Quân Vụ cảm thấy nhẹ nhõm: "Thế thì tốt rồi, sau này nô tỳ sẽ ăn nhiều cho mau lớn để có thể hầu hạ Điện hạ mặc y phục."

Nhìn kỹ thì Điện hạ thực sự đã cao hơn rất nhiều, nhưng hình như nàng không hề cao lên, Điện hạ coi thường nàng cũng là điều hiển nhiên thôi.

Thế là chuyện phiền muộn mấy ngày nay đã được giải tỏa, nàng nặng nề thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui vẻ không thôi, liền nói: "Đêm nay nô tỳ có thể ngủ ngon rồi. Trước kia, nô tỳ còn tưởng Điện hạ sẽ không để nô tỳ mặc y phục cho người nữa, nô tỳ cứ tưởng là Điện hạ thấy xấu hổ."

Thái tử nghe xong không cảm thấy vui, hắn làm sao có thể xấu hổ chứ, nhưng nha đầu này lại thích, ngay cả sắc mặt hắn đã đen thui cũng không thèm nhìn, nàng còn nói một câu: "Lúc đó, nô tỳ nghĩ rằng việc hầu hạ Điện hạ mặc quần áo là chuyện thường tình. Thân thể Điện hạ nô tỳ đều đã nhìn qua, Điện hạ sao có thể xấu hổ được chứ, bây giờ nhìn lại, quả nhiên nô tỳ đã nghĩ sai rồi, Điện hạ chính là đang thương hại nô tỳ."

Ngài ấy còn quan tâm đến chiều cao của nàng, Điện hạ quả thật rất tốt bụng! Nàng hoàn toàn chìm đắm trong lòng biết ơn vì sự tốt bụng của Điện hạ, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt hắn đã khó coi đến mức nào.

Cái gì mà "thân thể của Điện hạ nô tỳ đã sớm nhìn qua hết rồi" cơ chứ!

Thái tử Điện hạ nhẫn nhịn cơn tức giận, hắn liên tục tự an ủi mình: Quên đi, nàng vẫn còn nhỏ, chưa có ai dạy nàng những điều này.

Trước đây nàng sống ở quê nên cái gì cũng không hiểu, có lẽ cũng chẳng hiểu tình yêu nam nữ là gì, mới mười hai tuổi đã bị người ta bán đi, chắc A nương cũng chưa từng dạy nàng điều gì. Sau này tiến vào Đông cung, nàng mới được dạy dỗ cách hầu hạ hắn.

Hầu hạ hắn mặc quần áo, hầu hạ hắn dùng thiện, đây là điều nàng được dạy --- Cho nên, nô tỳ có nhìn thấy thân thể của chủ tử mình cũng chẳng phải chuyện kỳ quái gì, nàng chỉ muốn cởi y phục cho hắn, rồi lại giúp hắn mặc y phục lên người mà thôi.

....Thái tử Điện hạ càng nghĩ càng cảm thấy bất lực, thế là hắn không nói chủ đề này nữa: "Ngươi đói bụng không? Để ta sai Dương công công cho ngươi ít đồ ăn?"

Trước đây, Thái tử Điện hạ chưa từng hỏi nàng ăn cơm hay chưa! Nàng vui mừng đáp: "Thứ Điện hạ thích ăn, nô tỳ cũng thích ăn."

Thái tử Điện hạ bèn sai Lưu công công đến: "Mau kêu phòng bếp làm món thịt kho tàu, thịt bò xào, gà luộc, thêm vài món rau xào, và làm vài cái bánh táo tàu."

Đây đều là món ăn mà Chiết Quân Vụ thích, Lưu công công lấy làm ngạc nhiên, hắn cảm nhận rất rõ Điện hạ bây giờ ngày càng xem trọng Chiết Quân Vụ, cũng không giấu giếm trước mặt mọi người nữa, thế này nghĩa là trong lòng đã thông suốt rồi sao?

Hắn kính cẩn rời đi rồi nhanh chóng đến chỗ Dương công công, báo cáo tên món ăn khiến Dương công công sửng sốt, sau đó lại tỏ thái độ hoài nghi: "Điện hạ...ý của Điện hạ là gì chứ?"

Sao lại đích thân gọi thiện cho nô tỳ ăn chứ?

Lưu công công mỉm cười, "Có ý gì cũng không phải việc của chúng ta, ngươi đó, lo đi làm việc của ngươi đi."

Hắn đứng bên chờ đợi, Dương công công cũng không dám chậm trễ. Những món này hơi tốn thời gian, hắn nhìn bầu trời bên ngoài, lo sợ nếu làm từ đầu sẽ không kịp, may mà hắn còn giữ lại vài cái bánh táo, cũng không cần phải hấp lại.

Thế là hắn nhờ đồ đệ thái rau, nhóm lửa, bắc nồi lên bếp, hắn không làm rau xào trước mà làm thịt bò, vì món này giữ nóng lâu, dù có bị nguội đi cũng sẽ không mất ngon.

Sau khi cho gừng, hành, tỏi và tiêu vào nồi, Dương công công không nhịn được hỏi: "Điện hạ ... đây là ý của Điện hạ sao?"

Lưu công công luôn cảm thấy Dương công công cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có điểm này là không tốt, cái gì cũng phải hỏi mới hiểu, giờ hỏi hắn như vậy, hắn làm sao biết được chứ?

Bọn họ làm sao có thể đoán ra tâm tư thầm kín của Điện hạ chứ? Chẳng lẽ hôm nay chỉ vì có hứng thú với tiểu nha đầu nên cho nàng ấy ăn sao?

Lúc Điện hạ đưa trang sức cho nàng, thật sự cũng chẳng hiểu trong lòng ngài đang nghĩ gì nữa.

Hắn lắc đầu: "Ngươi đừng hỏi, chúng ta đừng nhúng tay vào chuyện này, không tốt đâu. Cứ coi như không biết gì thì tốt hơn, càng làm càng sai thôi. Ngươi quên mất chuyện hồi Tết rồi sao?"

Chuyện hạt phồng hồi Tết đã khiến Dương công công ngủ không ngon mấy ngày liền, tiểu đồ đệ cũng bị gửi đi nơi khác, và phải tuyển người mới vào.

Lưu công công có lúc lại khá ngại ngùng với Dương công công, bởi vì tiểu đồ đệ đó là do Dương công công nuôi dưỡng nên cho dù đáng chết nhưng cũng không đến mức bị đuổi đi. Cũng giống như Tiểu Thịnh, dù cũng mắc lỗi sai, nhưng Lưu công công lại không nỡ đuổi đi.

Có điều, Dương công công làm như vậy mới có thể sống lâu được, Lưu công công cũng có thể hiểu được. Bọn họ đều sống cẩn thận dè dặt, không giống như Chiết Quân Vụ vẫn có cơ hội trở thành chủ tử.

Cho nên lúc Lưu công công mang thức ăn về và nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô không biết gì của Chiết Quân Vụ, trong lòng hắn bỗng chốc nảy sinh lòng đố kỵ.

Vận mệnh là của mỗi người, có so sánh với nhau cũng chỉ khiến bản thân phiền lòng. Đều cùng là nô tài, nhưng nàng ấy có thể bay cao, và có thể sau này còn bay cao hơn nữa.

Lưu công công sinh lòng đố kỵ, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, hắn giao thức ăn cho Chiết Quân Vụ rồi lui ra ngoài, tiếp tục canh cửa cho hai người bọn họ.

Lúc trước Điện hạ yêu cầu hắn đóng cửa, hắn đứng ở xa xa, hiện tại cũng không biết hai người bọn họ đang làm gì bên trong.

Nhưng những người bên trong không làm gì cả. Thái tử gọi thiện vốn là để đánh lạc hướng ánh nhìn của Chiết Quân Vụ, hắn chỉ tùy ý cắn hai miếng, rồi đặt đũa xuống.

"Ngươi ăn tiếp đi, ta đột nhiên cảm thấy no rồi."

Thái tử điện hạ không ăn, nhưng Chiết Quân Vụ vẫn tiếp tục ăn.

nàng ăn rất vui vẻ, trên mặt tràn đầy mãn nguyện, Thái tử chăm chú nhìn nàng, hắn để quyển sách trên tay xuống, lại cầm đũa lên: "Ăn ngon như vậy sao?"

Chiết Quân Vụ gật đầu: "Nô tỳ thấy đồ ăn do Dương công công nấu là ngon nhất."

Thái tử nghĩ sau này cử Dương công công đến hầu hạ nàng cũng không sao.

Nhưng hắn cảm thấy bữa ăn do Dương công công nấu cũng không phí nhiều sức lực, hắn ăn vào cũng chẳng biết là ngon hay dở nữa.

Chiết Quân Vụ không biết Điện hạ đang nghĩ gì, sau khi ăn xong, nàng dọn bàn ngồi sang một bên, chuẩn bị nghiên mực cho Điện hạ.

Thái tử hôm nay không có hứng thú đọc sách hay viết chữ, hắn thậm chí còn có chút lười biếng, thế là liền đem sách dạy nàng đọc.

Hắn đang nằm, nếu nàng muốn cùng hắn đọc sách cũng chỉ có thể đứng trước mặt hắn, hắn nghĩ vậy bèn dứt khoát nằm bên ngoài tháp (giường nhỏ), và để nàng ngồi vào trong.

Hắn chuyển động thân mình ra ngoài, còn nàng thì chui vào trong. Bây giờ đang là tháng hai, Chiết Quân Vụ cảm thấy nếu để Điện hạ nằm bên ngoài sẽ rất bị cảm lạnh, thế là nàng liền đem chăn bông đắp cho Điện hạ.

Thái tử Điện hạ: "Ngươi không đắp chăn sao?"

Chiết Quân Vụ cảm động vô cùng, Điện hạ thật sự rất quan tâm đến nàng! Vì để không phụ lòng ý tốt của Điện hạ, nàng cũng lấy một cái chăn nhỏ và đắp cho mình. Dù sao nàng cũng không thể nằm xuống, Điện hạ đang nằm thế kia, nàng sao dám nằm chứ?

Thế là nàng cũng chỉ ngồi bên và lắng nghe cẩn thận những gì Điện hạ nói.

Nàng nhỏ nhắn thế này bị cái chăn bông bao lấy trong như một cái bánh ú vậy ---- Ừm, là một cái bánh ú rất thoải mái.

Thái tử ngồi dậy, dựa gần vào nàng, vén chăn lên và che đầu cho nàng, lần này, cả đầu cũng bị che, chỉ lộ ra khuôn mặt.

Chiết Quân Vụ: "..."

Điện hạ?

Thái tử chơi đùa xong, hắn liền rút cái chăn ra khỏi người nàng, rồi đắp lên người nàng cái chăn bông lớn, ừm, rõ ràng dày hơn một chút rồi.

Hắn lấy chăn bông của nàng đắp lên người mình.

Đổi tới đổi lui như vậy, Thái tử Điện hạ thấy vậy là đủ rồi mới bắt đầu dạy nàng đọc sách, tâm tình cũng bình tĩnh lại, nghiêm túc dạy nàng học.

Ngày hôm sau, Chiết Quân Vụ tỉnh dậy có hơi do dự, nàng muốn hầu hạ Điện hạ mặc y phục, nhưng lại sợ hắn không thích, Lưu Đức Phúc cầm bộ y phục trợ mắt nhìn nàng: còn đứng chực ra đó làm gì? Không nhìn thấy Điện hạ đang chờ người qua đó sao.

Thế là nàng còn chưa thu mắt lại đã cảm nhận được ánh nhìn của Điện hạ, Lưu công công vội vàng lấy lòng Chiết Quân Vụ, hắn cười nói với nàng: "Quân Vụ à, mau qua đó mặc quần áo cho Điện hạ đi."

Chiết Quân Vụ đến chỗ Điện hạ, khi nhìn thấy hắn không phản đối gì, nàng hơi cảm động: Cho dù Điện hạ ghét bỏ nàng lùn, nhưng vẫn sẽ cho nàng cơ hội giúp hắn mặc y phục, như thế này thật tốt.

Thái tử Điện hạ không nhịn được vỗ vỗ đầu nàng - nàng chỉ mới đến trước ngực hắn, quả thực có hơi thấp.

Hắn nói: "Sau này, ta sẽ dẫn ngươi đi cưỡi ngựa."

Sau một lúc dừng lại, hắn nói thêm: "Cưỡi có thể làm cho ngươi cao hơn."

Chiết Quân Vụ càng cảm động hơn, nàng cúi đầu cẩn thận sắp xếp tay áo cho Điện hạ, ngay khi Thái tử giơ tay lên, toàn bộ ống tay áo đã phủ lên đầu nàng, khiến Thái tử không khỏi bật cười.

Hắn đưa tay xoa đầu nàng: "Ngoan ngoãn ở nhà đọc sách đợi ta về, biết chưa?"

Chiết Quân Vụ gật đầu và tiễn hắn ra ngoài, trong lòng Lưu công công rất lo lắng, nhưng hắn hiểu rõ hơn tâm tư của Điện hạ hơn ai hết.

Đàn ông hiểu đàn ông hết thảy — Mặc dù Lưu công công không phải là nam nhân hoàn chỉnh, nhưng hắn cũng cho rằng bản thân cũng là một nam nhân, cho nên vì cùng là nam nhân, hắn hiểu rất rõ suy nghĩ của Điện hạ.

Lưu công công tặng cho Điện hạ một từ về việc nuôi Chiết Quân Vụ chính là: con dâu nuôi từ bé.

Không phải chính là vậy sao? Trong lòng hắn hiểu rất rõ, cho nên hắn phải kính trọng Chiết Quân Vụ nhiều hơn. Nha đầu này có vận may quá lớn, cũng không chắc có thể đi được đến bước nào.

Cũng giống như Thái hậu hiện tại chẳng phải cũng từ từ đi lên hay sao? Thân thế của Thái hậu rõ ràng không tốt chút nào.

Dương công công cứ suy nghĩ vẩn vơ suốt cả đường đi. Tâm tình của Thái tử rất tốt, lúc đi đến phòng sách đã gặp phải Đoan Vương, đúng là không có mắt mũi mà.

Hôm nay trông thấy Thái tử tâm tình rất tốt, Đoan Vương ngược lại có chút không quen mắt.

Nhưng tâm trạng tốt đẹp này không kéo dài được bao lâu, trước khi rời khỏi học đường, liền nghe nói trong triều đã xảy ra chuyện.

"Nghe nói phụ hoàng cực kỳ tức giận vì các đại thần đều than nghèo trong sổ sách. Ai mà biết sớm hôm nay lại nhận thêm cấp văn thư gửi từ phủ Vũ Châu, nói rằng Vũ Châu vào xuân lại không có mưa, sợ rằng năm nay sẽ khó khăn giống như Vân Châu vậy, khẩn xin triều đình chuẩn bị ít lương thực và ngân lượng gửi qua, tránh tai họa khó kiểm soát."

Tứ hoàng tử thì thầm với Thái tử: "Ta đoán chắc phụ hoàng cảm thấy phủ doãn Vũ Châu vừa mở miệng ra là đòi lượng thực và ngân lượng, rõ ràng là quá vô dụng rồi, cho nên phụ hoàng mới tức giận đấy."

Nhưng thái tử không nghĩ vậy. Phụ hoàng nổi giận là do thái độ của bọn họ. Triều đình phân phát lương thực và ngân lượng là điều nên làm, nhưng phủ Vũ Châu của bọn họ chưa bao giờ xuất tiền hay lương thực bao giờ, chỉ toàn dựa vào triều đình, thậm chí có người muốn nhân lúc đại hạn để thu lợi bất chính khiến người ta phẫn nộ không thôi.

Khi Thái tử vào Ngự thiện phòng, Hoàng đế vẫn còn nổi cơn thịnh nộ. Ông ấy mắng mỏ phủ doãn Vũ Châu, "Tên này nói không có tiền, tên kia cũng nói không có tiền, năm nào cũng than nghèo với trẫm. Nếu cái gì trẫm cũng phải dùng tới ngân lượng trẫm ban để giải quyết, thế thì giữ bọn họ lại làm cái gì chứ!"

Nhưng khi tâm tình trở lại bình thường, tiền bạc vẫn phải ban ra. Nhưng không thể cứ thế cho không được, chắc chắn phải phái một đốc tra tới đó.

Nhưng phải phái ai đi mới là vấn đề.

Các quan viên đi lần này chỉ nghĩ người này người kia sẽ được cử đi, nhưng Hoàng đế vẫn muốn phái nhi tử đi.

Thái tử chắc chắn là không thể đi được rồi, vì hắn là người kế vị, Hoàng đế không thể mạo hiểm được, những người còn lại được chọn chính là lão Đại, lão Nhị, lão Tam, và lão Tứ.

Trong lúc nhất thời, Hoàng đế có hơi do dự.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp