Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 35: Thị thiếp


1 năm

trướctiếp

Nhị hoàng tử đã được định sẵn kết hôn vào tháng hai.

Mặc dù hôn sự này đã được quyết định từ trước nhưng lại bởi vì hôn sự của Đoan Vương vẫn chưa được ấn định cho nên Lễ Bộ và Nhị hoàng tử cùng với Sở Lâm hầu gia tuy rằng chuẩn bị nhưng mà Hoàng đế vẫn không có nói gì cho nên bọn họ cũng chỉ dám chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, luôn trong tâm thế có thể hoãn hôn sự bất cứ lúc nào.

Biết đâu mọi thứ lại thuận buồm xuôi gió, có thể thực sự thành hôn vào tháng hai này thì sao?

Hôn sự này cũng định ra được gần một năm rồi, có thể thành hôn đương nhiên là tốt vì thế khua chiêng gõ trống muốn để cho tất cả mọi người đều biết cũng là lẽ thường tình, ngày mười bảy tháng hai là ngày thích hợp để gả cưới cho nên cũng nhanh chóng muốn đem hôn sự này tổ chức.

Chiết Quân Vụ không có đi theo ra ngoài cung xem gả cưới, nàng chỉ ở lại bên trong Đông Cung chờ Điện hạ trở về, vừa may vá vừa liên tục ngẩng đầu lên nhìn ra phía bên ngoài, dựng lỗ tai lên để nghe xem có tiếng bước chân của Điện hạ truyền đến hay là không.

Từ khi nàng tiến cung liền bắt đầu luyện nghe tiếng bước chân của Điện hạ, hiện giờ đã cơ bản có thể phân biệt được tiếng bước chân của hắn, cho dù là nhắm mắt lại, chỉ cần nghe được tiếng bước chân, nàng cũng có thể phân biệt được tiếng bước chân nào là của hắn.

Đây là phương thức độc nhất để nhận biết Điện hạ của nàng!

Tháng hai, gió vẫn thổi vô cùng lớn, buổi tối vẫn rất lạnh, Điện hạ không biết đã mặc đủ áo ấm chưa. Nàng nhìn đi nhìn lại ra phía bên ngoài, chờ đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ổn trọng, liền lập tức vui mừng buông giỏ kim chỉ xuống, mang theo chiếc đèn lục cung hoa mai đi đón người bên ngoài, quả nhiên là thấy Điện hạ đang đi đến gần.

Thái Tử nhìn thấy nàng không nói lời nào liền trực tiếp lôi kéo người về phòng: “Bên ngoài lạnh, ngươi đừng đi ra ngoài.”

Lời này nói với nàng, Chiết Quân Vụ cũng là gật gật đầu, thay cho hắn một bộ xiêm y ấm áp, sau đó hỏi hắn có muốn ăn chút đồ gì không.

Thái Tử gật đầu: “Hôm nay tận lực giúp nhị ca tiếp rượu đúng thật là không ăn được mấy miếng cơm.”

Hôm nay có rất nhiều người đi, thời điểm nhị ca đi đón dâu, hắn cũng đi theo. Thái Tử đích thân tới cũng là cho phủ Sở Lâm Hầu đủ thể diện nhưng hắn vừa đi, văn thao đã có hắn chống, võ lược lại có lão tứ đỡ, không ai dám cản lại bọn họ, vì thế có thể thuận thuận lợi lợi mà vào cửa đón tân nương tử, lại một đường diễn tấu sáo và trống trở về phủ của Nhị hoàng tử.

Thái Tử xoa xoa đầu, cảm thấy có chút buồn ngủ nhưng cũng không phải là quá mức buồn ngủ, hắn thật ra lại có chút hưng phấn. Tận mắt nhìn thấy nhị ca thành hôn, có nhà cửa, có gia thất, nói là không hâm mộ nhưng thật ra bên trong cũng ẩn giấu một chút.

Thái Tử thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại liền thấy Chiết Quân Vụ đang nhìn hắn, liền cười nói: “Làm sao vậy, trên mặt ta có dính bẩn gì sao?”

Chiết Quân Vụ lắc đầu, chỉ nói: “Điện hạ, nô tỳ vẫn chưa gặp qua người khác lấy vợ, rất đẹp sao?”

Thái Tử cười: “Đơn giản chỉ là đi đón dâu rồi lại trở về, sau đó ăn cơm, nháo động phòng là xong rồi.”

Bất quá hắn lại không thích nháo động phòng, tương lai nếu thành hôn, hắn cũng không thích người khác tới nháo hắn động phòng, quá ầm ĩ.

Trời lạnh, sau khi gọi đồ ăn, Thái Tử liền đặt nàng lên giường cho ấm áp rồi khoác cho nàng một chiếc áo khoác nhỏ, nói: “Trong thôn của các ngươi chẳng lẽ không có người nào kết hôn sao?”

Chuyện này chắc chắn là có chỉ là nàng lại chưa từng nhìn thấy qua.

“Mỗi lần đều trùng hợp không có mặt, cho nên nô tỳ chưa bao giờ gặp qua.”

Thái Tử liền không thể không cùng nàng nói tỉ mỉ kỹ càng vài câu, như thế nào là trang điểm, như thế nào bái đường —— thật ra Thái Tử cũng là lần đầu tiên tham dự toàn bộ quá trình như vậy.

Hắn nói xong, uống một ngụm trà, sau đó liền nghe nha đầu này mang theo ngữ khí khẳng định nói: “Điện hạ, chờ tương lai ngài thành hôn nhất định sẽ làm nhiều và tốt hơn như thế này có phải không?”

Thái Tử không nhịn được mà phun ra một ngụm trà, cũng là lần đầu tiên mất đi phong thái.

Nha đầu ngốc nghếch này, cho dù là cảm thấy hắn tốt nhưng cũng không cần cái gì cũng phải so với người khác tốt hơn, có phải hông? Hiện giờ ngay đến cả việc diễn tấu sáo và trống đón dâu trong lễ thành hôn cũng đều phải so sao?

Cái này là so sánh theo tiêu chí gì vậy!

Hắn trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại nghĩ tới trong khoảng thời gian này mẫu hậu vẫn luôn nói với hắn muốn để cho nàng làm thị thiếp của hắn , trong lòng nhất thời cảm thất bất đắc dĩ: Nếu thật sự để cho nàng trở thành thị thiếp của hắn, nàng còn có thể sống được tốt đẹp hay là không?

Sợ là bị người khác ăn đến mức xương cốt cũng đều không còn. Ngốc nghếch như vậy nếu đặt nàng ở hậu viện hắn làm sao có thể yên tâm, chỉ có ở bên người của hắn mới có thể có cơ hội sống sót.

Hắn vì sự ngốc nghếch của nàng mà lo lắng đủ đường, đang định uống thêm một ngụm trà ấm áp, ánh mắt của hắn đột nhiên thoáng nhìn thấy một đôi mắt của nàng tất cả đều là hắn, nghĩ đến trong lòng cũng tất cả đều là hắn, hắn lại không tự chủ mà tiếp tục nghĩ tới chuyện đưa nàng lên làm thị thiếp của hắn.

Hắn đối với tiểu nha đầu này thật ra rất hài lòng, nhưng chỉ coi nàng giống như đứa nhỏ, làm thị thiếp…… Hắn làm sao có thể hạ thủ được đây.

Hắn nhanh chóng lắc đầu, xoa xoa ở trên đầu nàng nói: “Đi phòng bếp thúc giục đồ ăn đi.”

Đừng nhìn chằm chằm vào hắn nữa.

Chiết Quân Vụ không rõ nguyên do, liền chạy đi.

Thái Tử bất giác nhìn theo bóng dáng của nàng chạy xa một lúc…… Đúng là đã cao thêm, qua năm mới liền đã mười bốn tuổi.

Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì bỗng ý thức được bản thân hắn còn đang suy nghĩ về vấn đề tuổi tác của nàng, lập tức lắc lắc đầu, từ dưới cái gối mà hắn đang dựa vào lấy ra một quyển sách.

Thời điểm Chiết Quân Vụ trở về liền phát hiện Thái Tử điện hạ giống như đang đọc sách hết sức chăm chú, không chú ý đến nàng liền đem đồ ăn dọn ra rồi lui qua một bên thêu thùa.

Nàng muốn làm cho Điện hạ thêm mấy cái túi tiền, mỗi cái có hình dáng khác nhau như vậy lúc Điện hạ đeo có thể phối với nhiều trang phục hơn một chút.

Sau khi nàng thêu xong liền vui mừng đi đến bên người Điện hạ nói: “Điện hạ, để nô tỳ thử cho ngài một chút có được không?”

Trước đó Thái Tử điện hạ đều là nằm ở nơi đó để cho nàng tùy ý thử thứ này thứ kia ở trên người của hắn, hôm nay cũng hông tiện trực tiếp cự tuyệt nhưng hai tháng qua, bất luận là Hoàng Hậu hay là Hoàng Thái Hậu, đều ám chỉ đến chuyện hắn nên nạp thiếp.

Hơn nữa người mà bọn họ nói tới đều là Chiết Quân Vụ.

“Tiểu nha đầu ở trong phòng của con, không phải con rất thích hay sao? Không bằng liền nạp nàng làm thiếp đi, về sau con nếu là thích, chờ nàng sinh hạ được cho con một nam hài tử, Hoàng tổ mẫu sẽ tự mình nâng nàng lên làm trắc phi, có được không?”

Chuyện này đối với một cung nữ mà nói đã là một chuyện vô cùng may mắn nhưng Thái Tử lúc ấy lại cảm thấy vô cùng vớ vẩn, hắn tuy rằng yêu thích tiểu nha đầu này chân thành trong sáng nhưng để nàng làm thị thiếp của hắn, hắn trước nay đều không nghĩ tới.

Vì thế chỉ nói một cách mơ hồ không rõ ràng: “Chờ một thời gian nữa rồi lại nói tiếp.”

Nhìn xem, hắn vẫn luôn từ chối như vậy cho đến ngày hôm nay.

Thái Tử cảm thấy nhất định là do hôm nay nhìn tiệc cưới của Nhị hoàng tử cho nên lúc này mới bị động một chút tâm tư, thật sự là không nên mà.

Đang mải mê nghĩ ngợi liền thấy đôi tay của tiểu nha đầu này đã sờ lên eo của hắn.

Thái Tử: “……”

Hắn không muốn làm cho bản thân mình trở nên khác thường liền coi như không có chuyện gì và cố chịu đựng, sau đó thấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng vẫn còn đang sờ loạn, cuối cùng nhịn không được nữa liền nói: “Còn chưa có đeo xong sao?”

Điện hạ đã tức giận rồi.

Chiết Quân Vụ cảm thấy khó hiểu ngẩng đầu. Nàng cảm thấy bản thân mình chỉ là nhẹ nhàng chạm vào đai lưng của Điện hạ, thật cẩn thận đeo ở trên người của Điện hạ, chẳng qua cảm thấy màu sắc không đẹp cho nên lại đổi sang mấy cái túi tiền khác để so sánh mà thôi—— ngày thường cũng là như vậy mà.

Nàng không biết Điện hạ vì sao lại tức giận.

Nàng đành phải lập tức cởi túi tiền xuống: “Điện hạ, đã được rồi, ngài đừng nóng giận.”

Thái Tử thấy nàng sợ hãi định bỏ chạy thì lại cảm thấy lời mình nói có chút nặng liền thở dài: “Không có việc gì, ta không phải tức giận với ngươi.”

Chiết Quân Vụ thở dài nhẹ nhõm một hơi: Không phải tức giận với nàng thì tốt, vậy thì nàng sẽ không sợ.

Nàng còn ân cần trấn an Điện hạ: “Điện hạ, ngài không cần tức giận, không phải lần trước ngài còn dạy nô tỳ câu ‘liễu ánh hoa tươi lại một thôn’ đó sao!”

*Điển cố thành ngữ: “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”: Trong tiếng Trung, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Thái Tử ừ một tiếng, kêu nàng thu lại toàn bộ đồ ăn rồi hắn liền bắt đầu viết chữ.

Đêm nay thứ hắn viết chính là Thanh Tịnh kinh.

Chiết Quân Vụ xem hiểu kinh thư của Điện hạ liền ở trong lòng âm thầm cảm thấy đau lòng thay cho Điện hạ: Khẳng định là ở bên ngoài chịu ủy khuất, cho nên bây giờ mới về nhà viết Thanh Tịnh kinh.

Hơn nữa là một ủy khuất vô cùng lớn, những chuyện ủy khuất nhỏ bé Điện hạ từ trước đến giờ đều sẽ không phát giận, ai da, Điện hạ cũng không dễ dàng gì.

Thái Tử mới vừa viết xong liền nhìn thấy thần sắc của nàng: “……”

Hắn chỉ đơn giản hướng nàng vẫy tay: “Hôm nay chữ to đã viết tốt rồi sao?”

Chiết Quân Vụ gật gật đầu, nàng không chỉ có viết chữ to rồi mà nàng còn ngồi vẽ cả một giờ đồng hồ.

Thái Tử xem những bức tranh nàng vẽ. Vẫn là vẽ con hạc kia nhưng hiện giờ đã vẽ ra được một chút dáng vẻ. Nàng đọc sách cùng vẽ tranh đều vô cùng có thiên phú.

Nếu nàng là một nam nhân, được bồi dưỡng mấy năm, không chừng còn có thể cùng hắn chia sẻ một số chuyện hoặc là đưa đi thi khoa cử, không chừng còn có được chút công danh.

Đáng tiếc nàng lại là một nữ tử, còn là một nô tỳ trong cung.

Lần đầu tiên, Thái Tử suy nghĩ về cuộc đời của một nô tỳ.

Nàng hiện tại mới mười bốn tuổi. Nô tỳ ở trong cung giống như nàng theo như lời nàng nói thì lúc hai mươi lăm tuổi liền có thể lựa chọn ra khỏi hoàng cung hay là ở lại trong cung cả đời.

Trong lòng của hắn, hắn muốn đem nàng giữ lại bên người lâu một chút, thậm chí còn không nghĩ tới việc để cho nàng đi ra ngoài.

Thái Tử điện hạ cảm thấy đau đầu bởi vì hắn nhớ tới lần trước hai người cũng từng nói qua loại chuyện tương tự như thế này. Nàng nói muốn đi ra ngoài mua hai cái đầu trâu, hắn còn tức giận khiến cho nàng sợ tới mức nói rằng sẽ cả đời ở lại bên người hắn.

Lúc trước Thái Tử vốn cảm thấy vừa lòng nhưng lúc này lại có chút buồn bã không nói nên lời.

—— Để nàng hầu hạ hắn cả đời, để nàng cả đời làm nô tài, hình như cũng không phải là chuyện gì tốt.

Từ một cung nữ trẻ tuổi trở thành ma ma, này chẳng lẽ là chuyện tốt hay sao?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, đầu của Thái Tử liền đau.

Hắn liền ngập ngừng nói ra một câu: “Ngươi lần trước nói muốn đi mua trâu——”

Chiết Quân Vụ còn tưởng rằng Điện hạ muốn thăm dò sự chân thành của nàng liền lập tức lắc đầu nói: “Không mua, không mua, Điện hạ, nô tỳ cứ ở lại bên người ngài là tốt rồi.”

Thái Tử nhìn thấy khuôn mặt của nàng trong nháy mắt thất thần.

Hắn nghĩ lại, những gì hắn nghĩ trước đó quá đơn giản rồi.

Chiết Quân Vụ lúc này lại nhìn sắc trời, cảm thấy đã đến lúc phải nghỉ ngơi nên nàng đi kêu Tiểu Thịnh cùng Lưu Tứ Quý mang nước ấm tới.

Thái Tử cảm thấy bản thân có khả năng là quá mức mệt mỏi cho nên mới suy nghĩ lung tung rối loạn như vậy, hắn đi tắm, cũng cảm thấy đã thanh tỉnh hơn rất nhiều rồi, ai ngờ ngay sau đó tiểu nha đầu này lại bước vào trong với bộ xiêm y ở trên tay.

Ánh mắt của nàng vô cùng trong trẻo: “Điện hạ, ngài đã tắm rửa xong rồi sao? Nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo nhé.”

Trước đây nếu không phải nàng hầu hạ thì chính là Lưu công công mang theo mấy tiểu thái giám và tiểu cung nữ đến để hầu hạ, Thái Tử cũng đã quen.

Nhưng hôm nay lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Hắn khụ một tiếng, muốn cự tuyệt lại cảm thấy những chuyện thường ngày vẫn làm mà hôm nay lại đột nhiên cự tuyệt có vẻ có chút kỳ quái, vì thế dứt khoát giống như ngày thường mà bước tới giang hai tay ra để cho nàng giúp mặc y phục.

Chiết Quân Vụ cần cù chăm chỉ! Nàng một lòng làm việc, giống với những tiểu cung nữ khác, sau khi mặc xong xiêm y cho Điện hạ lại đi lau hô mái tóc mà lúc nãy Điện hạ không cẩn thận làm ướt.

Để tóc ướt mà ngủ thì chắc chắn sẽ không tốt, cần phải ủ ấm và làm khô lại. Nàng bưng chậu than qua cho Điện hạ sau đó quỳ ở phía sau lưng Điện hạ vuốt tóc cho Điện hạ, như vậy tóc sẽ nhanh khô hơn.

Thái Tử có thể cảm nhận được tay nàng tới lui ở sau gáy, có chút ngứa ngáy.

Hắn chịu đựng.

Chịu đựng, chịu đựng đến mức xuất thần…… Thái Tử nghĩ tay nàng thật là mềm mại, nếu cầm lên chắc chắn sẽ rất thoải mái.

Sau đó hắn vội mở choàng mắt, thân hình nhúc khẽ nhích một chút, Chiết Quân Vụ hoảng sợ, vội vàng nói: “Điện hạ, có phải là do nô tỳ quấn tóc của ngài làm ngài khó chịu không?”

Đương nhiên là không phải.

Thái Tử cảm thấy bản thân đang xuất thần.

Hắn dứt khoát để cho Chiết Quân Vụ lui xuống.

“Ngươi đi ngủ đi, ta cũng muốn ngủ.”

Chiết Quân Vụ tận chức tận trách đến mức trước khi đi ra ngoài còn sờ sờ tóc của Điện hạ, được rồi, đã khô rồi, hiện tại đi ngủ cũng không có vấn đề gì.

Nàng đi ra ngoài, để Lưu công công hầu hạ Thái Tử điện hạ đi ngủ.

Điện hạ đã ngủ nhưng nàng vẫn chưa thể ngủ. Công việc may vá của nàng vẫn chưa hoàn thành.

Màu sắc và kiểu dáng của mấy cái túi tiền vừa mới thử qua đều không thích hợp với xiêm y mà Điện hạ mặc ngày hôm nay, vậy liền làm thêm một cái này đi, sau này sẽ phối nó với những bộ xiêm y khác, trong đầu nàng hiện ra một rừng trúc tươi tốt, liền muốn đêm nay khâu vá một chút.

Nàng quả thật không buồn ngủ, hôm nay Điện hạ vẫn luôn không có ở Đông Cung cho nên nàng đã tranh thủ ngủ vài canh giờ. Vì thế nàng tiếp tục thêu túi tiền, nửa đêm mới đi ngủ.

Ngày hôm sau Thái Tử nhìn thấy hai mắt của nàng có quầng thâm, liền biết nàng chắc chắn đến đêm khuya mới đi ngủ. Trách cứ nói: “Có chuyện gì mà phải làm vào lúc nửa đêm vậy?”

Chiết Quân Vụ thấy hắn tức giận cũng không dám nói bản thân là vì chuyện may vá, vì thế chỉ cúi đầu, vừa muốn nói chuyện liền thấy Thái Tử điện hạ nhàn nhạt nói một câu: “Ngươi dám nói dối sao?”

Chiết Quân Vụ liền thở dài, điểm này của Điện hạ đúng là không tốt, tâm tư của nàng như thế nào hắn đều có thể nhìn ra, muốn nói dối cũng không được.

Đành phải thấp giọng nói: “Điện hạ, nô tỳ là thêu túi tiền.”

Thái Tử: “Tối hôm qua không phải đã thêu xong rồi sao? Ta nhớ rõ ngươi còn…… Ngươi còn mang thử lên người của ta nữa không phải sao?”

Chiết Quân Vụ: “Nhưng mà nó lại không hợp với xiêm y của Điện hạ.”

Thái Tử cảm thấy nàng đặc biệt quan tâm đến chuyện này liền nói: “Dù sao cũng chỉ là một cái túi tiền mà thôi, ta cũng không vội, ngươi gấp làm gì chứ.”

Chiết Quân Vụ lên tiếng: “Nô tỳ đã nhớ rõ.”

Thái Tử: “Hôm nay ta không dùng cơm trưa ở Đông Cung, ngươi ngủ thêm một chút đi.”

Nói xong, hắn liền nhấc chân rời đi. Ở trong phòng Nam học, Đoan Vương đã tới nhưng Nhị hoàng tử lại không tới. Tứ hoàng tử cười nói: “Nhị ca vừa mới thành hôn cho nên Phụ hoàng miễn cho huynh ấy vào cung đọc sách nửa tháng, ước chừng nửa tháng sau gặp lại huynh ấy chính là cảnh xuân đầy mặt.”

Đoan Vương vừa lúc ở một bên nói: “Lão tứ, lời này đệ liền đến nói trước mặt của lão nhị đi, xem đệ ấy có đánh chết đệ hay là không!” ( truyện trên app T Y T )

Tứ hoàng tử liền cười cười: “Không dám, không dám.”

Đoan Vương còn định nói cái gì nữa lại thấy lão Thất lén lút hướng về phía hắn cười, ý bảo hắn qua đi, hắn đành phải đi qua, cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Sao lại có bộ dáng lén la lén lút như vậy.

Lão Thất liền lấy ra một quyển sách nhỏ, thần thần bí bí hướng tới hắn nói một câu: “Thứ tốt, đây là thứ tốt. Đại ca, đợi lát nữa huynh lấy về xem đi.”

Đoan Vương cầm vừa thấy, tròng mắt liền trừng lớn.

——Thái lạc phú sao?

*Thái lạc phú: Sách về những bài thơ yêu đương giữa nam và nữ.

Hắn lập tức liền đem này quyển sách thu lại ném cho lão Thất, nhỏ giọng nói: “Lão Thất, đệ được lắm, đệ vậy mà lại lén xem thứ đồ như thế này.”

Lão Thất nói: “Chúng ta cũng không phải hài tử, nhìn một chút cũng không có gì.”

Bọn họ ở bên này nói chuyện, Thái Tử cũng nghe thấy. Hắn đương nhiên biết Thái lạc phú là thơ gì, nhíu mày một cái, cảm thấy lão Thất đúng là đã đi quá xa giới hạn cho phép rồi.

Tứ hoàng tử: “Thất đệ hẳn là muốn bị phạt.”

Quả nhiên buổi chiều lão Thất đã bị xách vào trong Ngự Thư Phòng.

Thái Tử cùng Tứ hoàng tử liếc nhau, trong lòng biết Phụ hoàng tất nhiên sẽ để tai mắt ở trong phòng Nam học.

Bất quá lão Thất bị phạt, bọn họ cũng bị liên lụy, lại là chép phạt quy tắc của đệ tử, một trăm lần.

Thái Tử đã quen với việc này, lúc trở về giày giẫm phải nước cho nên hắn liền thay giày và tắm gội một lượt.

Hắn vừa tắm gội vừa mắng lão Thất là một cái tai họa, lại dám mang loại sách này vào trong phòng Nam học, không phải là chờ bị mắng sao?

Đang mải nghĩ ngợi liền thấy ngoài cửa có người nói một câu gì đó, Thái Tử tưởng là Lưu công công muốn vào đổ thêm nước liền ừ một tiếng, lại vừa quay đầu lại, thấy Chiết Quân Vụ đang cầm xiêm y của hắn tiến vào trong.

Thái Tử lập tức trừng nàng: “Ngươi sao lại vào đây, mau đi ra!”

Chiết Quân Vụ cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn là nghe lời lui ra ngoài.

Sau đó ngây ngốc: Điện hạ đây là làm sao vậy? Sao lại kêu nàng ra ngoài chứ?

Chẳng lẽ là ngượng ngùng sao?

Nàng nhìn thần sắc của hắn, cũng chỉ có thể nghĩ đến trường hợp này.

Nhưng mà thân hình của Điện hạ, nàng đã sớm nhìn thấy hết rồi, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn.

Ai da, Điện hạ rốt cuộc làm sao vậy, thật làm cho người ta buồn phiền mà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp