Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 34: Lễ vật năm mới (bắt côn trùng)


1 năm

trướctiếp

Năm mới lại đến.

So với năm trước một bước cũng không dám đi, cả ngày đều là nơm nớp lo sợ, năm nay Chiết Quân Vụ đã tự tìm được việc cho mình hơn nữa còn vô cùng vội vã.

Chắc chắn phải dán một câu đối ở trước cửa.

Ở kinh đô có một phong tục là treo câu đối mà phải treo vào đêm giao thừa mới tốt. Vào đêm giao thừa, Điện hạ cũng không cần phải đi đọc sách, chỉ cần vào buổi tối đi dự yến tiệc là được rồi, cho nên hôm nay Điện hạ vẫn tính là nhàn rỗi, Chiết Quân Vụ liền chờ Điện hạ dùng xong bữa sáng sau đó nhờ Điện hạ viết câu đối.

Sau khi Thái Tử viết chữ xong, từ tận đáy lòng nàng cảm thán: “Tính cách của Điện hạ luôn rất tốt, viết câu đối cũng rất đẹp.”

Thái Tử cảm khái: “Cũng chỉ có ngươi cảm thấy chữ của ta đẹp, lần trước Hộ Bộ thượng thư khen chữ của ta đẹp, trong đó có chín phần là vì thân phận Thái tử của ta.”

Chiết Quân Vụ: “Còn một phần nữa thì sao?”

Thái Tử: “Chữ của ta đúng thật là đẹp.”

Chiết Quân Vụ tức giận bất bình: “Điều đó cho thấy hắn là một người có chữ viết không đẹp cho nên mới không phân biệt được đẹp xấu.”

Thái Tử ngồi xuống uống trà: “Quân Vụ, không được tùy ý đánh giá người khác tốt xấu.”

Chiết Quân Vụ nhỏ giọng đáp lại.

Thái Tử buồn cười: “Sao lại nói nhỏ như vậy chứ?”

Chiết Quân Vụ: “Như vậy sẽ không tính là nô tỳ đã đồng ý, mà chỉ đồng ý một nửa mà thôi.”

Thái Tử cười ha ha, tâm tình vào buổi sáng vô cùng tốt, Lưu công công lúc này mới vào nhà, quả nhiên nhận được một túi bạc làm phần thưởng.

Hôm nay trong Đông Cung phát thưởng bạc, Lưu công công nhận được nhiều nhất. Nhưng khi Lưu công công vừa nhìn thấy đôi mắt của Chiết Quân Vụ đang chuyển động đồng thời cũng đưa tay vuốt vuốt túi tiền ở bên hông cười đến vô cùng vui vẻ thì hắn liền biết nàng cũng được Điện hạ ngầm thưởng cho rất nhiều.

Hắn cảm thấy thật buồn cười, hai chủ tớ này vậy mà cũng chơi trò bí mật.

Bất quá, hắn lại đang hiểu nhầm Thái tử điện hạ rồi, Điện hạ làm sao có thể để ý đến mấy chuyện như thế này chứ? Chỉ có một mình Chiết Quân Vụ là cảm thấy ngượng ngùng mà thôi.

Điện hạ tặng cho nàng một khối noãn ngọc!

Loại ngọc này nghe nói rất hiếm có nhưng Điện hạ lại là tình cờ có được, nàng lại không may bị cảm lạnh nên Điện hạ liền đưa cho nàng. Tuy rằng nàng đã lui ra ngoài nhưng hai mắt của Điện hạ lại trừng lớn, nàng cảm thấy sợ hãi đành phải nhận lấy. Trước khi nhận lấy thì cảm thấy sợ hãi, khi nhận lấy thì lại cảm thấy ngượng ngùng, sau khi nhận lấy thì lại cảm thấy vô cùng vui vẻ!

Của cải không được lộ ra bên ngoài! Nàng vừa vui sướng hài lòng lại vừa ưu sầu dùng một túi tiền đặt noãn ngọc vào trong, sau đó treo ở bên hông.

Nàng cảm thấy noãn ngọc này quá mức với quý trọng, Điện hạ tuy rằng không thèm để ý nhưng nàng cũng không thể nói ra với ai, khi có người khác hỏi nàng được nhiều hay ít bạc, nàng cũng chỉ nói được hai lượng.

Ngày nay, đại cung nữ ở Đông Cung đều được thưởng hai lượng.

Xuân Ẩn và những người khác thật ra cũng không có hoài nghi, Điện hạ vốn luôn tặng cho Chiết Quân Vụ rất nhiều thứ tốt, bây giờ lại tặng cho nàng nhiều bạc hơn những người khác thì cũng là chuyện bình thường, Điện hạ bận rộn như vậy, mặc dù thích Chiết Quân Vụ nhưng cũng không có thời gian quản những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Vì thế mọi người đều cho rằng nàng được nhận hai lượng bạc, duy chỉ có Lưu công công là người có đôi mắt tinh tường, nhìn ra được thật giả nhưng hắn cũng không có nói toạc ra ngoài mà chỉ cùng Chiết Quân Vụ nói: “Sau khi treo câu đối xong thì đi tìm Đông Ẩn để lấy một ít đèn lồng mới để treo lên.”

Những năm trước, Điện hạ đều không thích giăng đèn kết hoa cho nên Lưu công công chỉ sắp xếp mọi thứ đơn giản một lượt cho dù là năm mới cũng vẫn như vậy. Nhưng năm nay Điện hạ rõ ràng lại cho Chiết Quân Vụ đi làm việc, vậy thì hẳn là nên sắp xếp nhiều hơn một chút.

Đông Cung cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt.

Vì thế sau khi đi lấy đèn lồng trở về, Chiết Quân Vụ cùng với Xuân Ẩn, hai người bận trước bận sau treo đèn lồng, Hạ Ẩn thì ở dưới chỉ huy, sang bên trái một chút rồi lại sang bên phải một chút, phải mất nửa ngày để tìm vị trí, cuối cùng cũng xác nhận đem đèn lồng treo ở nơi nào.

Thái Tử đang ở bên trong đọc sách, nhìn thấy các nàng cười nói vui vẻ liền để cho Tiểu Thịnh hầu hạ hắn khoác một chiếc áo khoác lông cáo đi ra cửa, đứng ở hành lang phía dưới xem các nàng làm việc.

Chiết Quân Vụ còn muốn đốt pháo. Lúc trước khi nàng còn ở nhà, năm mới cha sẽ mang theo hai ca ca cùng nhau đốt nhưng lại nhất định không cho mẹ mang theo nàng cùng các muội muội tới gần, nàng chỉ có thể đứng ở nơi xa nhìn bọn họ chơi.

Hiện giờ nàng đã vào cung, trong cung lại có quy định không được đốt pháo, nàng thở dài, cùng Điện hạ nói: “Chờ sau này có cơ hội, nô tỳ muốn tự mình thử một lần.”

Thái Tử tuy rằng muốn an ủi nàng nhưng lại cảm thấy đây vốn dĩ là quy tắc trong cung, nàng nếu đã tuân theo quy tắc vậy thì tốt nhất là lúc nào cũng đều tuân theo quy tắc đi.

Ở trong hoàng cung, những người tuân theo quy tắc sẽ có khả năng bị chết nhưng những người không tuân theo quy tắc thì chắc chắn là phải chết. Nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy đau lòng cho nàng cho nên hắn đột nhiên nói: “Để cho Dương công công làm cho ngươi một ít bột lâu, thời điểm thứ đồ vật kia phát nổ cũng giống như là đốt pháo vậy.”

Hắn khi còn nhỏ đã nhìn thấy ở trong sách, liền để cho đầu bếp làm cho hắn một ít để ăn. Nhưng cũng chỉ làm một lần bởi vì thứ đồ đó căn bản không hợp khẩu vị của hắn. Bất quá nhiều năm trôi qua như vậy, hắn thật ra lại có hứng thú nếm thử một lần nữa.

Vì thế để cho Tiểu Thịnh đi gọi Dương công công tới bên trong Tây Uyển để làm bột lâu. Bột lâu ở phương Bắc lại được gọi là hoa gạo nếp, hoa gạo, cái này Dương công công biết làm, hắn liền đi lấy nồi cùng nguyên liệu nấu ăn tới bên trong Tây Uyển, ở ngay tại chỗ làm cho Thái tử.

Chiết Quân Vụ không biết bột lâu là thứ gì. Dương công công biết Thái Tử điện hạ yêu thích thơ văn, cố ý ở trước mặt hắn thể hiện một chút, liền nói: “Cái này thật ra bây giờ ăn vừa đúng lúc. Phía bắc, mùa xuân sắp đến, cũng chính là vào mấy ngày nay làm hoa gạo nếp liền có thể biết được năm sau có phải là một năm tốt đẹp hay không, nếu là cô nương còn có thể đoán trước được nhân duyên của chính mình.”

Chiết Quân Vụ kinh ngạc cảm thán: “Thật sao?”

Dương công công gật đầu, thầm nghĩ nha đầu này thật biết cách hỏi, vậy tiếp theo là đến lượt hắn khoe khoang, ai biết lời còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng cười khanh khách của Lưu công công: “Người xưa có mây, có hạt nếp ở trong vạc, có tên là bột lâu còn gọi là hoa gạo. Mọi người cho rằng nó có thể đoán định một năm tốt hay xấu.”

“Cũng có người đã từng làm thơ nói qua một câu, gọi là người con gái đẹp nghĩ về nhân duyên tốt, ông lão tóc bạc nghĩ về sự nghiệp. Chính là nói hoa gạo này.”

Dương công công trong lòng thầm hận, một bên rang cơm hoa một bên mắng Lưu công công, vậy mà lại đoạt đi công lao của hắn.

Tâm tư của hai người như thế nào, Chiết Quân Vụ đều không biết, đôi mắt của nàng không xê dịch nhìn chằm chằm vào nồi của Dương công công, chờ đến khi đã gần được, Dương công công đem nắp nồi đậy lại, bên trong nồi liền truyền đến những tiếng nổ lách tách nghe rất vui tai.

Thái Tử lúc này mới đi tới hỏi: “Có giống không?”

Chiết Quân Vụ gật đầu nói: “Giống!”

Nàng ngẩng lên đầu nhìn về phía Điện hạ: “Nô tỳ cho ngài ăn chén hoa gạo đầu tiên.”

Đã nói là có thể đoán được một năm tốt hay xấu cho nên chắc chắn là đồ tốt, mà đồ tốt thì đương nhiên phải để cho Điện hạ ăn trước.

Thái Tử điện hạ đứng ở bên cạnh nàng, đột nhiên nhìn thấy trên người của nàng rơi xuống một mảnh bông tuyết, hắn ngẩng đầu liền thấy tuyết bắt đầu rơi.

Vậy thì không thể ở trong sân được nữa, Thái Tử ân chuẩn cho bọn họ đi về phía hành lang, vì thế cái nồi cũng đã được chuyển đi, đồng thời cái bếp lò cũng chuyển đi theo, ai ngờ được người dọn nồi chính là tiểu đồ đệ của Dương công công, lần đầu tiên được tới Tây Uyển cho nên vô cùng căng thẳng, không cẩn thận bị trượt chân ngã, cái nồi bị rơi xuống đất, hoa gạo liền rơi vãi khắp hành lang.

Hắn sợ tới mức quỳ xuống dập đầu liên tục, Chiết Quân Vụ vội vàng kéo hắn đi thu dọn —— lúc này ngươi mà dập đầu đến mức vỡ đầu chảy máu, Điện hạ chắc chắn sẽ cảm thấy không thích!

Quả nhiên hôm nay tâm tình của Điện hạ không tệ, cũng không có tức giận, chỉ nói bọn họ thu dọn thật sạch sẽ còn bản thân lại tự mình đi vào bên trong Khê Nhiễu Đông đọc sách.

Chỉ là hoa gạo chắc chắn là không ăn được nữa. Dương công công sợ tới mức muốn chết, sắc mặt trắng bệch, trong lúc này thật sự là muốn lôi đứa nhỏ xui xẻo này ra bên ngoài đánh chết.

——Đây không phải là đang hại hắn hay sao?

Hắn trước đó còn cố ý nói hoa gạo này có thể tính được tốt xấu, hiện giờ đứa trẻ đó lại trực tiếp té ngã, hoa gạo rơi đầy đất là có ý gì chứ?

Dương công công trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, làm người đúng là không nên khoe khoang, bây giờ hẳn là phải chịu tội rồi?

Hắn lạnh mặt đi, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu thái giám, dọa cho tiểu thái giám lại sợ hãi mà quỳ xuống thêm một lần nữa.

Lưu công công liền tức giận, tại sao Dương công công còn để cho tên nhóc này ở đây, đúng thật là khiếp sợ mà. Hôm nay, nếu tên nhóc này mà quỳ xuống gào khóc hai câu thì bọn họ hôm nay ngay cả giao thừa cũng không thể đón nữa rồi.

Vì thế vội vàng kêu Tiểu Thịnh lôi kéo tên tiểu thái giám này ra khỏi cửa, lúc này mới cùng Dương công công nói: “Ngươi ngày thường đều mang dáng vẻ của hồ ly, sao hôm nay lại vụng về như vậy—— ngươi còn sững sờ ở nơi này làm cái gì, nhanh chóng làm lại một nồi để Chiết Quân Vụ mang qua đi, để nàng cho Điện hạ ăn một ít, hôm nay việc này cũng sẽ kết thúc.”

Dương công công liền vỗ vỗ vào đầu mình, cũng không dám ở trong Tây Uyển làm hoa gạo, hắn đi ra bên ngoài làm, sau khi làm xong liền đưa cho Lưu công công, Lưu công công lại đưa cho Chiết Quân Vụ nói: “Ngươi hẳn là biết bản thân nên nói cái gì đúng không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc này, Chiết Quân Vụ cũng đã hồi phục lại tinh thần. Mặc dù là chậm nửa nhịp nhưng cũng biết vừa rồi mới nói chuyện tốt xấu xong nồi hoa gạo liền bị đổ, Điện hạ có thể sẽ không vui.

Nàng nhìn hoa gạo nói: “Thật sự vẫn muốn mang vào sao?”

Những chuyện như thế này Lưu công công so với nàng kiên định hơn nhiều: “Ngươi đưa là được.”

Chiết Quân Vụ đành phải đưa qua, nàng hỏi Thái Tử: “Điện hạ, ngài muốn nếm thử hay không?”

Đều là do nàng lắm miệng nói muốn đốt pháo gì đó cho nên mới xảy ra nhiều chuyện sau đó như vậy.

Thái Tử thật sự không có tức giận, loại chuyện liên quan đến quỷ thần, hắn căn bản không tin. Nếu trên đầu ba thước thực sự có thần minh, vậy mới thật sự là làm cho người ta sợ hãi.

Hắn thấy vẻ mặt của nàng cũng không vui liền dạy dỗ: “Về sau không cho phép ngươi lại tin mấy lời nhảm nhí này, bất luận là quỷ thần hay là yêu ma, trong lòng không có nó thì tự nhiên sẽ không gặp phải.”

Hắn nói: “Nếu ngươi lại tin mấy thứ này rồi đi làm mấy chuyện lung tung rối loạn vậy thì ta chắc chắn sẽ trách phạt ngươi.”

Chiết Quân Vụ liền lập tức lắc đầu: “Nô tỳ chắc chắn sẽ không tin.”

Sau đó lại tò mò hỏi: “Nhưng mà chùa miếu cùng Tam Thanh Quan, không phải cũng đều cung phụng thần linh hay sao? Nghe nói hòa thượng còn có thể tọa hóa thăng thiên, trở thành thần linh.”

Thái Tử liền trừng mắt nhìn nàng: “Những cái đó đều là người khác tin, ta không tin, ngươi cũng không được phép tin. Đời này của ta, ghét nhất chính là mấy thứ này.”

Chiết Quân Vụ liên tục cam đoan nói: “Nô tỳ không tin, tuyệt đối không tin.”

Thái Tử lúc này mới ừ một tiếng. Nhìn thời gian thì cũng đến lúc nên đi cung Từ Nhạc cùng cung Trường Nhạc để bái kiến, liền mang theo Lưu Đắc Phúc đi ra khỏi cửa, Chiết Quân Vụ đưa hắn đến cửa, nói: “Điện hạ, buổi tối ngày sẽ lại trở về đúng không?”

Thái Tử gật gật đầu: “Đúng vậy, buổi tối phải đi dự yến tiệc, ăn xong mới có thể rời đi, ngươi hôm nay ở nhà cứ thoải mái làm những gì ngươi thích, không cần phải đọc sách viết chữ.”

Chiết Quân Vụ cũng không định sẽ đọc sách viết chữ, mặt nàng đỏ lên, vô cùng thẳng thắn thành khẩn: “Vốn dĩ cũng không định đọc sách viết chữ.”

Thái Tử liền gõ đầu nàng một cái: “Thật là lười biếng.”

Chiết Quân Vụ: “Sang năm mới, nô tì nhất định sẽ nỗ lực.”

Thái Tử cười cười, hắn thực ra không trực tiếp đi đến cung Từ Nhạc mà lại đi đến Minh Lâm các của Nhị hoàng tử. Các hoàng tử có vài cái chỗ ở nhưng lớn hơn một chút các hoàng tử đều sẽ ở một khu. Nơi Đại hoàng tử ở chính là Thanh Huy các, bất luận là lớn hay nhỏ cũng đều được bố trí như vậy, đều là những nơi tốt nhất ngoại trừ Đông Cung.

Ở bên cạnh chính là Minh Lâm các của Nhị hoàng tử, thoạt nhìn so với Thanh Huy các kém hơn một chút, đi vào sẽ cảm thấy tối hơn một chút bởi vì hướng của nó không tốt như Thanh Huy các.

Thời điểm Thái Tử đi vào, Tứ hoàng tử đã ở bên trong rồi. Năm nay Hoàng đế để cho ba người bọn họ cùng với bốn người khác cùng đi vấn an Thái Hậu.

Thái Tử cũng cảm thấy đi một mình không tốt lắm cũng liền thuận theo, ở chỗ của Nhị hoàng tử uống một ly trà, lúc này mới thấy thái giám nói Đoan Vương cùng lão Ngũ, lão Lục và lão Thất đang ở bên ngoài chờ bọn họ.

Vì thế bảy người cùng đi đến cung Từ Nhạc của Thái Hậu, ở nơi đó ăn chút điểm tâm.

Thái Hậu vô cùng vui mừng, ai mà không muốn các tôn nhi của nhà mình vui vẻ hòa thuận cơ chứ. Vừa rồi các công chúa đã tới bái kiến bà, sau lưng cũng có chút tranh chấp nhưng ở trước mặt người khác tuyệt đối là hòa thuận.

Các nàng tay trong tay cùng nhau đi dạo, Thái Hậu vô cùng vui mừng, vốn tưởng rằng nhóm tôn tử sẽ tách riêng từng người mà tới nhưng bây giờ lại thấy bảy người cùng nhau tới cửa, sao lại hiếm lạ như vậy chứ, trong lòng của Thái Hậu suy nghĩ một chút cũng đã hiểu ra được nguyên nhân.

Tuy rằng cảm thấy có chút buồn cười nhưng một phần hiếu thảo này của Hoàng đế, bà cũng xin nhận, bà lần lượt hỏi thăm tình hình của từng người một rồi lại cùng họ trò chuyện qua lại mấy câu.

Bất quá đầu xuân năm tới, Đoan Vương cùng lão nhị liền phải ra khỏi cung để mở phủ đệ, trong lòng Thái Hậu cũng lưu luyến hai người họ: “Tuổi càng lớn càng không muốn mấy đứa nhỏ rời xa mình, hai người các con cùng rời cung mở phủ, cũng đừng có quên mất Hoàng tổ mẫu ở trong cung nhớ thương các con, sau khi đọc sách xong liền đi quá một chút đến chỗ của ta ngồi một lát.”

Đoan Vương cùng Nhị hoàng tử vội vàng an ủi, Thái Hậu lại thuận miệng nói đến hôn sự của hai người.

Đoan Vương liền thở dài: “Chuyện này năm sau lại nói tiếp, ngài cũng đừng gấp gáp quá.”

Nhị hoàng tử thật ra thoạt nhìn có chút ngượng ngùng nói: “Tiểu thư nhà Sở Lâm Hầu thật tốt, tôn nhi, tôn nhi còn muốn vào Tết nguyên tiêu cùng nàng xem hoa đăng.”

Người đã được định hôn sự, vào tết Nguyên Tiêu cùng nhau nhìn xem hoa đăng là đúng với lễ nghi, Thái Hậu rất là vui vẻ nói: “Được, Phủ Sở Lâm Hầu luôn luôn lấy thơ văn để truyền lại cho con cháu, tam tiểu thư nhà bọn họ cũng được phụ hoàng của con hỏi thăm qua, đương nhiên không sai được.”

Nhị hoàng tử đáp một câu: “Đa tạ Hoàng tổ mẫu đã quan tâm.”

Nói xong lão nhị, liền nhìn đến Thái Tử, Thái Tử…… Trong lòng của Thái Hậu liền thở dài, cũng chỉ nói nhắc nhở một câu là Thái Tử không cần làm việc quá sức kẻo tổn thương đến sức khỏe, sau đó tiếp tục hỏi về cuộc sống hàng ngày của mấy đứa nhỏ.

Kết quả hỏi được một vòng, chuyện lớn chuyện nhỏ gì Thái Hậu cũng hỏi qua một lượt, Thái Hậu cũng không có cảm thấy có gì không tốt, chỉ là cuối cùng lại phát hiện, Thất hoàng tử nhỏ tuổi nhất năm nay cũng đã có một thị thiếp nhưng Thái Tử vẫn là……

Những chuyện liên quan đến thị tẩm, người khác không biết nhưng Thái Hậu vẫn biết. Bà cũng biết Thái Tử có một sủng tì, luôn lo lắng cho nàng, đến cửa lớn cũng không cho nàng bước ra, vì thế cũng không có ý kiến gì, mặc dù hai năm nữa Thái Tử mới thành hôn cũng không sao nhưng hài tử cũng nên có trước một đứa, hông phải sao?

Nàng cùng Hoàng Hậu luôn nhìn nhận mọi chuyện không giống nhau nhưng đối với chuyện này thì lại đồng nhất ý kiến, đó chính là làm cho sủng tỳ tới tuổi hạ sinh một tiểu hài tử mới là đứng đắn.

Nhưng hiện tại bà cũng không dám thúc giục, đành phải nói vài câu cố gắng mà mọi người đã nói rồi nhờ Cung ma ma tiễn bọn họ ra bên ngoài.

Sau khi bảy người ra đến cửa liền muốn đi đến những nơi khác. Thái Tử đi đến cung của Hoàng Hậu, lại nghe bà ai oán rằng gần đây Hoàng đế không đến cung của bà, tất nhiên nguyên nhân là do bà bị tăng cân, rồi lại nói đến chuyện của thị thiếp thêm một lần nữa.

“Thanh Oanh con không cần nhưng trong thư phòng của con có một nha đầu mà con rất thích có phải không? Không bằng đầu xuân sang năm liền nạp, nếu là một lần mà sinh hạ được con trai, sau khi ăn tết xong, bổn cung sẽ lên chức tổ mẫu rồi.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Hoàng Hậu nói tới chuyện cho Chiết Quân Vụ làm thị thiếp một cách thẳng thắn như thế, Thái Tử khẽ nhíu mày: “Nàng vẫn là một nha đầu.”

Hoàng Hậu nghe xong lời này liền biết là hắn không muốn, bà đúng là sầu đến phát khóc. Thanh Oanh thì hắn không thích, hắn không cần cũng hiểu được nhưng Chiết Quân Vụ không phải là người hắn thích hay sao? Sao lại vẫn không cần chứ!

Thái Tử là thật sự không có nghĩ tới chuyện để cho Chiết Quân Vụ làm thị thiếp. Hoặc là nói, hắn căn bản không có nghĩ tới chuyện thị thiếp.

Hắn sang năm mới 17 tuổi, chuyện thành hôn sinh con vốn là không vội. Nếu cưới vợ quá sớm, nói không chừng sau này xảy ra chuyện gì thì gia tộc của thê tử cũng sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Về phần thị thiếp…… Thái Tử cũng không mang dục vọng. Hắn đối với chuyện nam nữ cũng biết một ít nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc hắn phải đi làm điều đó. Vì thế Hoàng Hậu ở trên nói, hắn ngồi ở dưới nghe, lời nói cứ đi vào từ tai này thì lại đi ra từ tai kia, chờ đến khi Hoàng Hậu nói xong, vừa lòng đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm, hắn mới lại dặn dò Hoàng Hậu.

“Ngài nếu là lại thấy phụ hoàng không tới rồi lại không dùng bữa, nhi thần liền chém đầu Hiểu ma ma.”

Trong lòng Hoàng Hậu vừa ngọt ngào lại vừa buồn rầu: “Ngày tết, con nói chuyện này làm gì!”

Thái Tử lại nói: “Chuyện của nhi thần, người không cần phải nhúng tay vào, người chỉ cần lo liệu cho bản thân mình thật tốt là được rồi.”

“Người nếu là nhàn rỗi không có việc gì làm, nhi thần liền lệnh cho đám nha đầu diễn kịch cho người xem, như vậy có thể giết thời gian.”

Hoàng Hậu: “Đã biết, đã biết.”

Bà gần đấy đúng là cảm thấy thời gian càng ngày càng nhiều, đêm dài thanh tĩnh phải trải qua một mình, trượng phu lại không tới, nhi tử lại không có tri kỷ, thật sự là vô cùng gian nan, khổ sở.

Bà thậm chí còn đánh chủ ý lên công chúa nói: “Con nói xem, bổn cung có nên nuôi dưỡng một muội muội của con ở dưới gối hay là không?”

Thái Tử lắc đầu: “Hiện giờ các đệ đệ cùng muội muội đều có mẹ đẻ ở đây, ngài nếu là thích chỉ cần thường xuyên gọi bọn họ tới nói chuyện là được, cũng không cần phải dưỡng ở dưới gối.”

Hoàng Hậu cũng không phải muốn giữ bên mình, bà chỉ muốn vào thời điểm cô đơn giữ lại mà thôi. Thái Tử liền dứt khoát để một con mèo vào phòng Hoa Điểu cho Hoàng Hậu.

“Ngài nuôi dưỡng đi.”

Hoàng Hậu thật sự rất vui vẻ, Thái Tử thấy bà cuối cùng cũng có chuyện làm, không tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn nữa cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Sau khi Hoàng đế nghe nói, cười nói: “Vậy thì lại đưa đến cho Hoàng Hậu một con mèo đi, cứ nói là trẫm đưa cho nàng, để nàng nuôi dưỡng thật tốt.”

Đây là một biện pháp tốt để đối phó với Hoàng Hậu.

Thời điểm Thái Tử dự yến tiệc, hoàng đế còn đối Thái Tử nói: “Con cũng là một người có lòng hiếu thảo, cũng chỉ có con mới trị được bệnh của mẫu hậu con.” Sau đó kêu tiểu thái giám đưa thêm cho hắn một phần thịt dê.

“Lần trước thấy con thích ăn, trẫm liền cho người làm cho con.”

Thái Tử cảm kích nhận lấy đem về nhưng sau khi trở về, hắn không có ăn phần thịt dê kia. Phần thịt dê này cũng không có ra hỏi Khê Nhiễu Đông mà rơi vào trong bụng của Chiết Quân Vụ.

Thái Tử hỏi nàng: “Thế nào, so với Dương công công làm thì có gì khác hông?”

Chiết Quân Vụ ăn một miếng rồi lại ăn thêm một miếng mới lắc đầu: “Không có gì khác biệt cả.”

Thái Tử cười rộ lên: “Ngươi ăn cái gì đều ăn rất ngon miệng.”

Chiết Quân Vụ: “Cũng không phải, mướp đắng rất đắng, nô tỳ không thích ăn.”

Thái Tử điện hạ ngẫm lại cũng thấy đúng, hắn chưa bao giờ thấy nàng ăn mướp đắng. Nhưng mà hắn cũng không thích ăn cho nên bên trong Đông Cung cũng không có người mang mướp đắng đến, cho nên Chiết Quân Vụ cho dù có thích, cũng không được ăn.

Hai người mỗi người một câu nói chuyện một lúc, sau đó Thái Tử liền hỏi nàng: “Quạt của ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”

Chiết Quân Vụ gật gật đầu: “Đã chuẩn bị xong rồi, Điện hạ, chỉ chờ giao thừa qua đi là được.”

Thái giám gõ mõ tính giờ hôm nay là quan trọng nhất, mỗi giờ mỗi khắc nàng đều chăm chú lắng nghe.

Thái Tử nghiêng người sang một bên hỏi nàng: “Thật sự không muốn cho ta xem trước sao?”

Chiết Quân Vụ: “Dựa theo tập tục của nhà chúng ta, chắc chắn là không được xem trước.”

Thái Tử đành phải chờ. Một bên chờ đợi một bên cùng nàng nói chuyện.

—— Đúng vậy, hắn trong lúc rảnh rỗi liền thích làm tiên sinh, muốn kể cho nàng nghe một số chuyện ở trong cuốn sách. Ví dụ như hôm nay là đêm giao thừa, liền muốn nói về những chuyện phát sinh trong đêm giao thừa, những câu thơ cùng với những câu chuyện dân gian ngày xưa.

Chiết Quân Vụ nghe đến hăng say nhưng vẫn luôn dựng lỗ tai lên nghe tiếng gõ mõ báo giờ, Thái Tử vừa tức giận vừa buồn cười: “Gấp gáp muốn đưa cho ta như vậy hay sao?”

Chiết Quân Vụ ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi: “Nhưng mà vừa rồi Điện hạ mới là người gấp gáp mà, không phải sao?”

Thái Tử: “Ta gấp gáp lúc nào chứ?”

Chiết Quân Vụ: “Ngài vừa nãy còn nói muốn nô tỳ đưa cho ngài xem trước.”

Lời vừa mới nói ra, cho dù là Điện hạ cũng không thể không thừa nhận nha.

Thái Tử liền ho khan một tiếng: “Ta cũng chỉ là hỏi một chút, ngươi không cần phải vội vàng như thế.”

Chiết Quân Vụ liền lẩm nhẩm trong miệng vài câu, cuối cùng cảm khái nói: “Điện hạ, nô tỳ hiểu được, cho dù ngài hỏi tới cũng là không vội vàng, nô tỳ nôn nóng thì chính là vội vàng.”

Thái Tử: “……”

Hắn không nói gì chỉ sai nàng đi châm trà.

Chờ một chén trà nóng vào bụng, hắn cũng liền tha thứ cho cái nha đầu không biết tốt xấu này. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, hơn nữa còn càng lúc càng lớn, Chiết Quân Vụ nghịch ngợm đi ra ngoài cầm lấy hai nắm tuyết vào nhà ngồi ở trước chậu than nướng, trong chốc lát tuyết ở trong tay liền biến thành nước tuyết, nàng liền cao hứng mà cười.

Thái Tử chỉ thấy nàng ra ra vào vào vài lần, chơi ít tuyết cũng chơi đến thập phần vui vẻ, liền cảm thấy nàng thật sự là một người dễ dàng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, để một người như nàng ở bên cạnh, nhìn thấy nàng vui vẻ, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ.

Đối với việc làm thị thiếp ——

Thái Tử nhớ tới lời Hoàng Hậu nói, liền rơi vào trầm tư đột nhiên thấy bên ngoài có tiếng reo hò, một năm mới tới rồi.

Thái Tử ngồi ở trên giường, một tay chống án bàn, sau đó nhìn về phía bên ngoài, quả nhiên thấy tiểu nha đầu vì ham chơi với tuyết mà quên mất thời gian đang chạy như bay vào bên trong.

“Điện hạ ——”

“Điện hạ!”

Thanh âm càng lúc càng lớn, có thể thấy được nàng gấp gáp như thế nào.

Thái Tử điện hạ chống thân mình, ngón tay ở trên bàn gõ gõ: “Quân Vụ, dừng lại, không được phép chạy.”

Trong tay Chiết Quân Vụ còn nắm hai nắm tuyết, ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ.

Thái Tử điện hạ thấy nàng đã bình tĩnh lại và không có khả năng bị té ngã, lúc này mới nói: “Tới đây đi.”

Chiết Quân Vụ nhanh chóng bước tới, sau đó nàng còn rất có ý tứ mà đóng cửa lại, từ trong lòng ngực lấy ra một cây quạt cũng giống với các cây quạt bình thường khác.

Cây quạt này cũng giống như những cây quạt bình thường khác nhưng hình dáng của nó lại giống như là một con chim. Mặt trên của cây quạt vẽ một con hạc cũng không tính là đẹp mắt—— Đúng vậy, vốn dĩ cây quạt hạc hẳn là rất đẹp chỉ là kỹ thuật vẽ của nha đầu này không tới nơi tới chốn cho nên con hạc này mới trông không đẹp mắt mà thôi.

Sau đó nàng cúi đầu xuống, liền thấy đôi mắt sáng ngời của nàng đang nhìn về phía chính mình, rõ ràng là đang chờ mong hắn sẽ thích cây quạt này. Vì thế Thái Tử điện hạ hồng còn cách nào hác là phải dối lòng nói: “Ừm, vẽ cũng không tồi.”

Chiết Quân Vụ liền vui mừng muốn dùng cây quạt này quạt gió cho Điện hạ. Đáng tiếc lại đang là mùa đông!

“Nô tỳ vẫn nên đưa cho Điện hạ vào mùa hè thì hơn.”

Thái Tử hôm nay vô cùng dễ nói chuyện: “Ngươi chỉ quạt nhẹ vài cái thật ra cũng không có lạnh gì cả.”

Chiết Quân Vụ lại nhất quyết không chịu!

“Điện hạ, ngài không cần lừa gạt nô tỳ, vốn đang là mùa đông, nếu quạt gió xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”

Buổi sáng nàng vì lắm miệng nói muốn ăn hoa gạo cho nên đã gặp phải chuyện, làm cho tiểu thái giám gây ra họa, nếu bây giờ quạt lại khiến cho Điện hạ bị bệnh vậy nô tài ở trong phòng này tất cả đều phải chịu họa sát thân.

Thái Tử liền nhìn nàng một cái, cái gì cũng đều không có nói nhưng Chiết Quân Vụ lại cảm nhận được hắn đang không vui.

Không còn biện pháp, nàng đành phải thật cẩn thận phẩy phẩy vài cái: “Điện hạ?”

Thái Tử điện hạ bất động thanh sắc, Chiết Quân Vụ vội vàng quạt hai cái, trung thực nói: “Điện hạ, cộng lại là ba lần rồi.”

Thái Tử điện hạ lúc này mới ừ một câu.

Hắn lấy cây quạt qua, cầm ở trong tay, nói: “Cây quạt này thật ra rất độc đáo.”

Hắn thu cây quạt lại nói: “Đang là mùa đông, ta cũng không thể mang nó đi ra ngoài, chờ thời tiết nóng hơn rồi lại nói. Ngươi làm một cây quạt, ta lại muốn dùng một cái hộp để đựng quạt.”

Cuối cùng, hình vẽ ở trên hộp đựng quạt còn đẹp hơn nhiều so với hình vẽ ở trên cây quạt. Chiết Quân Vụ thở dài: “Điện hạ, nô tỳ sẽ vẽ cho ngài cây quạt khác, nhất định vẽ sẽ ngày càng đẹp hơn.”

Thái Tử điện hạ làm trò đem hộp bỏ vào Đa Bảo Các, nghe vậy cười nói: “Mong rằng Quân Vụ sẽ giữ lời hứa.”

Giao thừa cứ như vậy mà qua.

Ngày mùng một của năm mới, tuyết rơi đầy trời. Tiểu Thịnh mang theo tiểu thái giám đi xúc tuyết, đợi lát nữa điện hạ muốn đi ra cửa các cung ngồi, cũng không thể dẫm lên tuyết được.

Bọn họ cũng không thể xúc tuyết từ sớm, dù sao lúc đó Điện hạ vẫn còn chưa tỉnh dậy, nếu đánh thức Điện hạ, cả một năm này cũng đừng nghĩ tới sẽ tốt đẹp. Vậy chỉ có thể vào thời điểm Điện hạ rời giường, ăn đồ ăn sáng mà dọn dẹp sạch sẽ, thời gian quá gấp rút, có rất nhiều cung nữ, thái giám cùng xúc tuyết, ai cũng vội vội vàng vàng, Thái Tử vừa lúc ăn xong đồ ăn sáng.

Hôm nay là mùng một Tết, Thái Tử đặc biệt muốn ăn sủi cảo, Dương công công hôm qua gây ra họa, hôm nay đã dốc hết tâm sức làm cho Điện hạ vui lòng.

Hắn trước tiên hỏi Chiết Quân Vụ: “Ngươi cảm thấy dựa theo sở thích của Điện hạ, cho vào mấy đồng tiền thì tốt đây?”

Chỉ sợ Điện hạ không ăn trúng đồng tiền nào!

Chiết Quân Vụ liền nói: “Cũng không phải là thiếu tiền, không bằng cho vào toàn bộ đi? Điện hạ nói là ăn, thật ra sẽ không ăn nhiều, ngài ấy mỗi lần cũng chỉ ăn mấy cái mà thôi”

Dương công công cảm thấy như vậy quá mạo hiểm.

“Ăn sủi cảo có đồng tiền, muốn ăn cũng phải có thời gian rảnh, ăn trúng đồng tiền mới cảm thấy vui mừng không phải sao? Nếu toàn bộ sủi cảo đều có, vậy còn gì là ý nghĩa nữa chứ?”

Chiết Quân Vụ liền lắc đầu, “Điện hạ đã nói qua, loại chuyện này ngài ấy sẽ không tin, ngài ấy chỉ đơn giản là muốn ăn mà thôi.”

Dương công công nghĩ nghĩ, liền khẽ cắn môi, vẫn là quyết định làm theo lời của Chiết Quân Vụ. Vì thế bên trong các sủi cảo đều cho vào một đồng tiền.

Thái Tử ăn một cái chính là ăn trúng đồng tiền, ăn một cái lại là đồng tiền, cũng thực vừa lòng: “Xem ra năm nay rất không tồi.”

Ăn ba cái liền không ăn nữa—— hắn không phải rất thích ăn sủi cảo sao.

Dương công công chờ Thái Tử đi rồi, liền thở phào nhẹ nhõm, một bên nấu ăn cho Chiết Quân Vụ, một bên nói: “Vẫn là ngươi hiểu Điện hạ.”

Chiết Quân Vụ cảm thấy chính mình kỳ thật cũng không hiểu Điện hạ.

Điện hạ là một người vô cùng mâu thuẫn. Hắn nói cho nàng biết rằng nàng không cần tin vào mấy lời linh tinh cũng không cần tin thần linh nhưng hắn lại giống với mọi người vào ngày mùng một đầu năm ăn bánh sủi cảo đồng tiền.

Ăn được đồng tiền, hắn cũng rất vui vẻ.

Nàng có thể lờ mờ đoán được tâm tư của Điện hạ nhưng cẩn thận ngẫm lại nàng vẫn là không biết.

Nàng chỉ có thể thở dài: “Chuyện này về sau ta sẽ trả lời.”

Sang năm mới, sự kiện trọng đại đầu tiên trong cung chính là là Đoan Vương cùng Nhị hoàng tử ra cung mở phủ. Chiết Quân Vụ nghe nói ngay cả Hoàng Thượng cũng cố ý ra cung nhìn một chút, sau khi trở về, còn viết hai bài thơ gửi qua.

Mở phủ, đương nhiên là muốn mời mọi người ở lại ăn cơm, Hoàng đế cũng vì tặng thơ mà nhanh chóng hồi cung để viết, đầu tiên là Đoan Vương làm một buổi tiệc, mời không ít người, Thái Tử đi, trở về châm chọc nói: “Hôm nay hắn thật ra là đối với Phụ quốc công vô cùng ân cần, người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn có chủ ý gì.”

Thái Tử ngày ấy là nghe thấy Dư quý phi cùng Hoàng đế nói chuyện, đương nhiên biết Hoàng Hậu nói tiểu thư của Phụ quốc công từ nhỏ đã có hôn sự, hắn nói một câu: “Hiện giờ người ta đã có hôn sự, hắn cũng vẫn đi lên, có thể thấy được là có chút sốt ruột.”

Sau đó là Nhị hoàng tử làm yến hội, Thái Tử sau khi trở về thở dài: “Đầu bếp của nhà Nhị ca làm đồ ăn thật sự quá thanh đạm, lần tới đi chắc chắn phải mang theo chút ớt.”

Lại qua một tháng, Thái Tử điện hạ chuẩn bị tặng lễ vật thành hôn cho Nhị hoàng tử.

Bởi vì hôn sự đã được định sẵn, tuy rằng Đoan Vương chưa có kết hôn nhưng hôn sự của Nhị hoàng tử cũng không thể kéo dài, Hoàng đế dứt khoát làm theo lẽ thường mà cử hành hôn lễ.

Hắn cùng Thái Hậu nói: “Cái gai ở trong lòng của Thái Tử còn không biết khi nào mới được nhổ ra, nhi tử liền nghĩ, không đè nặng chuyện thành hôn của lão nhị, miễn cho hắn cùng Đoan Vương cảm thấy có gánh nặng, về sau mấy đứa nhỏ kia cũng không dám thành hôn nữa.”

Hoàng đế cảm thấy chính mình thật là một người cha nhân từ, vì nhi tử làm được này chuyện này cũng đã tốt lắm rồi, ông nói: “Trước tiến cứ để lão nhị thành hôn, những chuyện khác sẽ nói sau.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp