Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 33: Cây quạt (bắt côn trùng)


1 năm

trướctiếp

Vào ngày mùng năm tháng mười hai âm lịch, Hoàng đế yêu cầu mọi người chuẩn bị bữa tiệc ở điện Thừa Ân, tất cả quan lại đều tiến cung nhưng thật ra lại không có mang theo gia quyến. Thái Tử ngồi ở trong đó cùng với Hộ Bộ thượng thư mới nhậm chức uống một chén rượu.

Hộ Bộ thượng thư mới nhậm chức họ Mai, đối với Thái Tử vô cùng dè dặt cẩn trọng, chỉ sợ hắn sau khi kiểm tra sổ sách sẽ tra ra được cái gì khác thường.

Thái Tử từ trước đến nay ở trước mặt người ngoài đều ít khi nói cười, tâm tình ngày hôm nay của hắn vẫn còn tính là tốt, thấy bộ dáng của Mai thượng thư như vậy liền nổi hứng trêu đùa một chút, nói: “Yên tâm, ta sẽ để cho ngươi có một năm bình an.”

Mai thượng thư trong lúc nhất thời không tiếp được lời nói của hắn, chỉ suy nghĩ: Vậy năm sau sẽ tra ra được chuyện gì đây?

Sau đó mới chợt nhận ra rằng Thái tử là đang nói đùa, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên cứng đờ: “…… Ha, ha, ha.”

Thái Tử: “……”

Cũng không bận tâm tới.

Nghe nói Mai thượng thư là xuất thân là một người nghèo khổ, một lòng chỉ biết đọc sách lại cần cù làm việc nhưng làm thật ra lại kém so với những người khéo léo biết đưa đẩy một chút. Bất quá Thái Tử lại thích người như vậy.

Làm quan vốn chính là vì bá tánh trong thiên hạ mà làm việc, vậy thì khéo đưa đẩy để làm cái gì.

Hắn liền tự mình rót cho Mai thượng thư một chén rượu nói: “Ta lại kính ngươi một ly.”

Mai thượng thư vội vàng uống cạn nhưng cũng không còn dáng vẻ khẩn trương vừa rồi nữa, Thái Tử vẫn luôn nhìn ra được giá trị ở trên Hộ Bộ nhưng từ án tham ô ở Vân Châu, Thái Tử cũng không có lại lập tức lại mang theo người đi kiểm tra mà chỉ mỗi ngày đi nhắc nhở một chút, cùng những người ở Hộ Bộ nhìn xem nơi này một chút lại nhìn xem nơi đó một chút, cũng không có nhúng tay vào, thành thật mà nói chỉ với điểm này, Mai thượng thư cũng rất hài lòng với Thái Tử.

Hai người liền cùng nhau nói chuyện, nói một lúc rồi Thái Tử trở về ăn thịt dê, cũng không cho tiểu thái giám giúp, chính mình ở nơi đó rắc tiêu cay lên trên thịt dê rồi ngồi ăn một cách từ tốn.

Hoàng đế vẫn luôn ngồi ở trên cao quan sát những người ở phía dưới. Thấy Thái Tử cùng Hộ Bộ thượng thư nói gì đó Hộ Bộ thượng thư liền cứng đờ, sau đó lại xấu hổ cười vài tiếng, dựa vào những điều này Hoàng đế cũng có thể đoán được bọn họ đang nói đến chuyện gì.

Ông cũng mỉm cười, cảm thấy rằng Thái Tử khả năng vẫn còn không có ý thức được hung danh của chính mình đã được truyền xa, hiện giờ chỉ cần là quan lại nhắc tới hắn đều sẽ sợ với tính tình thẳng thắn cùng ngoan cố của hắn sẽ ở các bộ tìm ra được thứ gì đó.

Hoàng đế nghĩ đến lần trước muốn cho Thái Tử đi đến Binh Bộ rèn luyện một chút, trong nháy mắt sắc mặt của Binh Bộ thượng thư liền trở nên tái nhợt, trong lòng của ông liền cảm thấy buồn cười.

Thái Tử a……Loại yến tiệc chiêu đãi quan lại như thế này vậy mà hắn cũng chỉ cùng Hộ Bộ thượng thư chào hỏi một cái, cũng không biết đi theo những người khác để cùng nhau nói chuyện. Lại một mình ngồi ở nơi đó ăn thịt dê, còn tự mình rắc tiêu cay, Hoàng đế nhìn hắn cũng chỉ biết lắc đầu.

Trái lại là Đoan Vương, đầu tiên là đi đến chỗ của Dư gia nói chuyện nhưng thật ra xét về tình cảm vẫn có thể tha thứ, dù sao cũng là nhà ngoại của hắn, sau đó thế nhưng lại cùng với vài đại thần uống rượu, thật sự là có chút phô trương.

Nhưng khi nghĩ đến tính tình của Đoan Vương thích khoe khoang như vậy, Hoàng đế lại cảm thấy bản thân ông cần phải từ từ dạy dỗ lại hắn cho thật tốt.

Nếu tính tình của Thái Tử và Đoan Vương bớt sang cho nhau một chút thì tốt rồi. Hoàng đế thở dài, uống mấy ly rượu, sau đó lại đi xem mấy đứa con trai khác, phát hiện lão ngũ, lão lục cùng lão thất đi theo phía sau Đoan Vương, cùng với các vị quan lại uống rượu, lão nhị cùng lão tứ lại cảm thấy vô cùng buồn chán cho nên ngẫu nhiên đi đến chỗ của Thái Tử uống vài chén rượu, ăn mấy miếng đồ ăn —— Thái Tử thế nhưng còn cắt thịt dê cho bọn hắn, dáng vẻ giống như muốn ăn rất nhiều ở buổi yến tiệc này.

Hoàng đế nhìn thấy lại cảm thấy vô cùng buồn cười, hô to một câu: “Thái Tử, lão nhị, lão tứ, các ngươi ăn cái gì, miệng cũng chưa từng ngừng lại dù chỉ một chút.”

Thái Tử liền đứng lên, mang theo lão nhị cùng lão tứ bưng một mâm thịt dê qua đó, sau đó tự mình rắc tiêu cay lên cho Hoàng đế nói: “Phụ hoàng, ăn như vậy mới ngon.”

Tiêu cay là hắn thứ mà hắn yêu cầu Ngự Thiện Phòng mang tới, thật ra có rất nhiều liền bưng một đĩa mới lên đưa cho Hoàng đế, cười nói: “Nhị ca cùng Tứ đệ cũng cảm thấy ăn rất ngon.”

Hoàng đế cũng nể tình mà nếm thử một miếng, sau đó hỏi Thái Tử: “Vừa rồi con cùng Mai Tương Viên nói chuyện gì vậy, trẫm nhìn thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm.”

Thái Tử liền bất đắc dĩ nói: “Nhi thần làm việc ở Hộ Bộ cũng coi như là thuộc hạ của hắn, liền nghĩ muốn kính Thượng quan một chén rượu, ai ngờ được hắn lại khẩn trương như vậy, nhi thần liền nghĩ vậy thì kể cho hắn một câu chuyện cười đi, như vậy hắn sẽ không còn cảm thấy căng thẳng cùng khẩn trương nữa.”

“Nhưng chuyện cười của nhi thần hình như lại không buồn cười, hắn phải mất rất lâu mới có thể phản ứng lại rồi cười ra vài tiếng.”

Hoàng đế liền cười to ra tiếng hỏi: “Để trẫm đoán xem, con có phải đã nói với hắn là sẽ cho hắn một năm tốt đẹp có phải hay không?”

Thái Tử lúc này thật sự cảm thấy kinh ngạc, hắn hiếu kỳ nói: “Phụ hoàng sao lại biết chứ?”

Hoàng đế liền trêu ghẹo nói: “Tính tình của con từ nhỏ đã như vậy, trẫm còn có thể không biết con nghĩ gì hay sao?”

Chỉ một câu như vậy nhưng sau khi nghe xong, sau lưng Thái Tử mồ hôi cũng đã chảy ra nhưng trên mặt của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh. Sau khi trở về, toàn bộ áo lót mùa đông bên trong đều bị ướt hết.

Chiết Quân Vụ giúp hắn thay quần áo, cũng không dám nói chuyện, chỉ nhanh chóng mặc xiêm y ấm áp cho Điện hạ rồi đưa qua cho hắn một ly trà ấm, một lát sau mới thấy thần sắc của hắn tốt hơn một chút.

Thái Tử xác thật là đã bị dọa, chỉ một câu “Trẫm biết con nghĩ như thế nào”, thanh âm tuy rằng không lớn nhưng lại làm trong lòng của hắn như sấm động.

Hắn biết rằng phụ hoàng của hắn nói không hề sai. Hắn có thể biết được tâm tư của phụ hoàng, vậy chẳng lẽ phụ hoàng lại không biết được tâm tư của hắn hay sao?

Thái Tử đem tất cả những chuyện bản thân mình làm trước đó suy nghĩ một hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa làm ra chuyện gì lớn cả.

Thái Tử thở dài, xem ra về sau vẫn cần phải cẩn thận hơn mới được.

Hắn uống một ngụm trà nóng, phát hiện này hương vị của trà này thật độc đáo, hơn nữa thứ đồ uống này cũng không tính là trà.

“Đây là cái gì vậy?”

Chiết Quân Vụ vội vàng nói: “Là trà lúa mạch.”

Trà lúa mạch sao? Thái Tử lại uống thêm một ngụm, cảm thấy cũng coi như là độc đáo, cười nói: “Lại là do Dương công công tỉ mỉ làm ra sao?”

Chiết Quân Vụ gật đầu, ngượng ngùng nói: “Là thứ mà người Vân Châu thường uống. Thời tiết ở Vân Châu khô nóng, dễ làm cho người ta nổi nóng cho nên liền uống trà này để giải tỏa tức giận đồng thời cũng rất tốt cho cơ thể.”

Thái Tử ừ một tiếng, biết nàng đã dùng hết tâm tư để đối tốt với bản thân hắn cho nên cũng không uổng phí tâm ý của nàng, liền đem trà này uống hết rồi đứng dậy đi đọc sách.

Chiết Quân Vụ đốt chậu than làm ấm tay cho Điện hạ, nàng còn sớm chuẩn bị tốt một bình nước nóng để vào trong lồng ngực của Điện hạ, nàng chỉ hận không thể nhét vào đó thêm tám hay mười cái để cho Điện hạ ấm áp hơn một chút.

Thái Tử điện hạ cũng mặc kệ cho nàng tùy ý làm gì thì làm. Chờ cho tới khi nàng làm xong, lúc này mới bắt đầu viết chữ. Vẫn như cũ mà viết quy tắc của đệ tử. Lúc đầu Hoàng đế yêu cầu bọn họ mỗi người phải chép năm trăm lần, Thái Tử mỗi ngày sao chép một ít, bắt đầu viết từ tháng ba, hiện giờ đã là tháng mười hai, cũng đã trôi quan tám tháng, chép cũng gần xong rồi.

Thái Tử cảm thấy trong buổi tối ngày hôm nay có thể viết xong toàn bộ.

Chiết Quân Vụ thấy hắn đã không còn có yêu cầu nàng hầu hạ gì nữa vì vậy liền đi làm việc riêng của chính mình. Gần đây Điện hạ có cho nàng một ít hạt châu, nghe nói là Vũ Châu cung điện bên kia tặng, điện hạ nhìn nhìn, cảm thấy hắn cũng không dùng gì đến cho nên liền giao chúng cho nàng để nàng làm thành cái gì đó.

Số hạt châu cũng không nhiều lắm nhưng Xuân Ẩn lại nói mỗi một viên đều có giá trị trăm lượng bạc, Chiết Quân Vụ đối với một hộp tràn đầy những viên Vũ Châu, cả người đều vô cùng thành kính.

Nàng chuẩn bị thêu cho Điện hạ thêm vài bộ xiêm y, làm cúc áo, cái này mà làm cúc áo liền có thể được khảm mấy viên hạt châu, như vậy nhìn vừa không có vẻ xa xỉ nhưng khi cởi áo ra và nhìn vào nó sẽ cảm thấy rất cao quý!

Thái Tử sau khi biết được ý tưởng của nàng: “……”

Vậy hắn cởi y phục ra cho ai xem chứ?

Nên để cho người nào biết được hắn cao quý đây? Hắn còn cần phải cho người khác thấy được hạt châu mới cảm thấy hắn cao quý hay sao?

Nhưng hạt châu giao cho nàng chỉ để nàng giết thời gian vì vậy cũng liền tùy ý nàng. Nàng muốn làm gì cũng đều không có quản. Thái Tử cũng chỉ là cùng nàng chơi một chút, cũng không mất mát cái gì.

Nhưng hôm nay vừa quay đầu lại liền thấy nàng xâu chuỗi hạt châu cũng vô cùng cẩn thận, Thái Tử không khỏi liền có chút buồn cười, hắn nói: “Đồ vật trân quý như vậy nếu thêu chúng ở trên xiêm y, vạn nhất không cẩn thận làm rớt vậy thì phải làm sao bây giờ?”

Chiết Quân Vụ vậy mà lại thật sự căng thẳng nói: “Nếu vậy, vẫn là không nên may vá đi?”

Tuy rằng nàng rất tin tưởng vào tay nghề của chính mình nhưng giống như Điện hạ nói, nếu như vạn nhất rơi ra thì phải làm sao?

Đó đều là những hạt châu có giá trị cả trăm lượng! Nàng đã nghĩ ra ý tưởng tồi tệ gì vậy.

Thái Tử đến cười cũng cười không nổi nữa, đi tới nhéo nhéo gương mặt nhỏ của nàng nói: “Quân Vụ, trước đó ngươi chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?”

Chiết Quân Vụ liền có chút buồn rầu: “Vậy thì phải làm sao bây giờ? Điện hạ?”

Hiện giờ làm thành cái gì nàng cũng đều sợ sẽ bị rơi mất. Làm vòng tay cũng có khả năng bị rơi mất, khảm ở trên giày cũng không được.

Thái Tử thấy khuôn mặt nhỏ của nàng đã bị sự khó xử làm cho nhăn lại cũng cảm thấy không đành lòng liền đưa ra một chủ ý đơn giản: “Vậy toàn bộ đều khảm ở trên đai lưng đi, ta không mặc đi ra ngoài là được.”

Chiết Quân Vụ cảm thấy điện hạ thật là lợi hại. Nàng gật đầu: “Không sai, điện hạ mặc vào cũng không sợ rơi mất”

Nàng vô cùng vui vẻ mà đi làm đai lưng. Sau đó nói: “Làm xiêm y phải mất rất nhiều thời gian mới có thể làm xong nhưng mà nếu làm đai lưng, nô tỳ nhiều nhất là bảy ngày liền có thể để Điện hạ nhận được.”

Thái Tử cười khanh khách nhìn nàng: “Thật sao? Vậy ta chờ ngươi.”

Chiết Quân Vụ vừa rồi làm xiêm y cũng chỉ lấy ra bốn hạt châu, hiện giờ phải làm đai lưng, phải lấy cả hộp ra nên càng thêm thật cẩn thận, chỉ sợ hạt châu rơi xuống lăn đến trong một góc nào đó khiến cho nàng không tìm thấy được.

Thái Tử thấy nàng ngồi xa như vậy liền đặt nàng lên ghế nói: “Thắp nhiều hơn mấy cái đèn còn hơn là bị hỏng mắt.”

Chiết Quân Vụ a một tiếng, ngồi trên ghế, Thái Tử một bên đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn nàng làm đai lưng. Có khi xem xong một trang sách, hắn liền buông sách xuống, bàn tay tiến vào bên trong hộp châu lấy ra mấy viên để chơi đùa.

Thời điểm hắn chơi đùa, Chiết Quân Vụ một chút cũng không căng thẳng, cho dù Điện hạ đem tất cả chỗ hạt châu này đều ném đi, đây cũng đều là đồ của Điện hạ, hắn muốn ném liền ném, hơn nữa nếu Điện hạ ném hạt châu đi thì chắc chắn hạt châu đó không tốt, Điện hạ sẽ không lãng phí bất cứ đồ gì!

Nàng vừa làm đai lưng, vừa ngẩng đầu lên, ấp a ấp úng hỏi điện hạ: “Sắp đến tết rồi, Điện hạ, năm mới ngài muốn lễ vật gì vậy?”

Thái Tử điện hạ hiểu ý của nàng hỏi: “Sao vậy, ngươi muốn tặng lễ vật cho ta sao?”

Chiết Quân Vụ gật gật đầu: “Điện hạ đối với nô tỳ tốt như vậy, nô tỳ chắc chắn là phải đối tốt với điện hạ.”

Nàng có thể nói ra những lời này, Thái Tử được khen ngợi đến thập phần vui vẻ liền nói: “Vậy ngươi muốn tặng ta cái gì vậy?”

Nói đúng hơn là nghiêm túc thảo luận về vấn đề này.

Chiết Quâ Vun muốn tặng cho Điện hạ một cây quạt.

Vốn dĩ muốn tặng xiêm y hay giày nhưng những thứ đó cho dù hông phải là ngày tết nàng vẫn có thể làm cho Điện hạ. Nàng liền nhớ tới bản thân còn biết làm quạt.

“Khi còn nhỏ trong nhà có một cây quạt rất đẹp.”

Nàng nói: “Mẹ nói đó là đồ vật của quý nhân, nô tỳ nhìn thấy cũng vô cùng vui vẻ còn cùng đại huynh đi chém cây trúc về mô phỏng theo, nô tỳ còn nhớ rõ mặt trên có một con hạc rất đẹp, Điện hạ nhìn thấy chắc chắn sẽ vui vẻ.”

Thời điểm nàng nói cũng không có cảm thấy có gì không đúng nhưng Thái Tử lại có chút khó hiểu: “Nhà ngươi không phải ở trong thôn sao, sao lại có đồ của quý nhân vậy?”

Chiết Quân Vụ nghiêm túc giải thích: “Điện hạ, cha của nô tỳ có đôi khi sẽ làm đồ vật cho những nhà giàu ở trên trấn, có vài người thấy đồ vật mà cha làm tốt cho nên đã tặng cho cha một cây quạt, cũng có một số người như vậy nhưng cũng không phải thường xuyên có, mẹ nói cây quạt kia rất trân quý, không cho chúng ta chạm vào, sau đó cũng cất đi. Nhưng rồi có một thời gian trong nhà không có cơm ăn mẹ liền bán cây quạt đi, lúc về nhà, còn mua cho nô tỳ một cây kẹo làm bằng đường.”

Nàng thở dài: “Nhưng mẹ không cho nô tỳ đi theo cha làm nghề mộc, mẹ nói việc đó không phải việc cô nương làm, chỉ dạy cho nô tỳ cùng các muội muội thêu hoa, nô tỳ chỉ làm cây quạt một lần sau đó cũng không có làm lại nữa. Bất quá nô tỳ còn nhớ rõ cây quạt kia rất đẹp, là cây quạt đẹp nhất mà nô tỳ từng gặp qua, nô tỳ liền muốn làm để tặng cho Điện hạ.”

Đồ tốt nhất mà nàng có được, cho dù là hiện tại hay là trong trí nhớ có được, đều muốn tặng cho Điện hạ.

Thái Tử điện hạ còn rất cảm động, thấy nàng có chút thương cảm, liền trêu đùa: “Ta cũng không có muốn mạng của ngươi.”

Ngụ ý chính là thứ tốt nhất mà người có chính là tính mạng nhưng hắn không cần.

Cứ đùa đi đùa lại như vậy, dù sao thời điểm Lưu công công mang theo đồ ăn khuya tiến vào đều không hiểu gì cả. Nhưng cũng không ngăn cản được niềm vui của Chiết Quân Vụ, nàng cười rộ lên, mi mắt cong cong.

Lưu công công: “……”

Không sai, có đôi khi mạng sống là quan trọng nhất, trời sinh là có thể cùng đi với Điện hạ, Lưu công công lại kém hiểu biết hơn một chút cho nên hôm nay trò đùa này đều là lấy hắn làm trung tâm, hắn giả cười một phen, điện hạ tất nhiên là không vui.

Cũng không giống với hiện tại, bàn tay to đang ở xoa xoa ở trên đầu của tiểu cô nương, có thể thấy được là tâm tình vô cùng tốt.

Trên ghế hai người đều cười đến hăng hái, Lưu công công một bên bày thức ăn một bên liền cân nhắc xem bản thân có nên cười hay là không. Cuối cùng vẫn là phụ họa cười rộ lên, nếu chỉ có một mình hắn không cười, vạn nhất Điện hạ trách tội thì phải làm sao?

Thái Tử: “……”

“Ngươi cười cái gì?”

Lưu công công liền lập tức không dám cười nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp