Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 32: Nhị hoàng tử


1 năm

trướctiếp

Đoan Vương cùng Nhị hoàng tử đi một chuyến ra ngoài cung để xem nhà của chính mình, có một số việc đã có trong chương trình nghị sự.

Ví dụ như ra khỏi cung, ví dụ như chuyện Nhị hoàng tử thành thân.

Mẫu phi của Nhị hoàng tử là người được tuyển chọn từ tú nữ Giang Nam. Gia đình xuất thân bình dân, mẫu tộc cũng không có gì cao quý, cũng may bà sinh ra đủ xinh đẹp làm Hoàng đế nhớ kỹ nàng, sau đó lại sinh hạ ra Nhị hoàng tử, được phong làm Dung phi.

Dung phi trong lòng hiểu rõ bởi vì con trai của mình từ nhỏ thân mình cũng không khỏe mạnh cho nên cũng không hy vọng Nhị hoàng tử tham dự vào việc tranh đoạt quyền thừa kế, chỉ mong hắn tương lai có thể sống thật lâu, bình an mạnh khỏe như vậy là tốt rồi.

Chỉ có Nhị hoàng tử là không nghĩ như vậy. Đại ca của hắn cũng so với hắn lớn hơn hai tuổi, cũng đã có phong vị, từ nhỏ đã luôn lấy được sự yêu thích của phụ hoàng, Dư quý phi lại là nữ nhi của gia đình danh gia vọng tộc, tương lai còn có khả năng được phong làm Hoàng quý phi.

Nhưng bản thân hắn cùng với Dung phi nhiều năm như vậy vẫn luôn không tranh không đoạt cho nên không một ai chú ý đến. Phụ hoàng luôn làm việc theo sở thích của bản thân, hôm nay thích ngươi một chút thì sẽ đối với ngươi thật tốt, ngày mai thích hắn một chút thì sẽ đối với hắn thật tốt, mà phần yêu thích này, thật ra lại dành cho Thái Tử cùng với Đoan Vương.

Có đôi khi Nhị hoàng tử kỳ thật hy vọng bản thân mình không cần vị kẹt ở giữa hàng ngũ này, hắn tình nguyện làm Tam hoàng tử, làm Thập tam hoàng tử, cũng không muốn làm nhị ca đứng ở giữa Đoan Vương và Thái Tử.

Thật sự là mỗi lần Đoan Vương cùng Thái Tử có cái gì mà hắn không có, liền sẽ có người bàn ra tán vào.

Nhị hoàng tử vừa mới bắt biết nhận thức, sau đó lại trưởng thành theo từng năm, sau khi đại ca của hắn được phong làm Đoan Vương, hắn trong lòng tràn đầy hy vọng mà chờ đợi nửa năm nhưng cũng không chờ được hoàng để ban cho hắn một đạo thánh chỉ phong vương.

Nhị hoàng tử hiện tại cũng không phải nhất định muốn có vương vị kia nhưng trong tương lai dù sao cũng vẫn phải cần phải có không phải sao? Chỉ khi có được vương vị thì tương lai mới có thể đưa mẫu phi ra ngoài phụng dưỡng cùng chăm sóc.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, trong lòng của Nhị hoàng tử sẽ cảm thấy bất an, sẽ cảm thấy trằn trọc.

Dung phi thật ra cũng hiểu rõ tâm tư của hắn. Chỉ là hắn như vậy, người làm mẹ như bà trong lòng cũng sẽ cảm thấy tự trách. Dung phi thở dài một tiếng, đưa cho Nhị hoàng tử một miếng bánh ngọt nói: “Con từ nhỏ đã thích ăn, chờ năm sau con xuất cung, chắc chắn cần phải mang theo vài thái giám cùng cung nữ đi ra ngoài, vậy thì cũng đem theo đầu bếp làm bánh ngọt này đi cùng đi?”

Nhị hoàng tử gật đầu: “Đa tạ mẫu phi.”

Sau đó nhỏ giọng nói: “Mẫu phi, nhi tử để lại một gian nhà ở cho người, bên trong cũng chưa dám đặt đồ đạc gì cả, bên ngoài nhi tử nói đó là thư phòng của mình, cũng để mấy quyển sách trong đó, chờ người…… Chờ người vào ở liền dựa theo sở thích của người mà chỉnh sửa.”

Dung phi liền trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nhìn xem bốn phía, lúc này mới cười nói: “Con cũng đừng nói những chuyện như vậy ra bên ngoài.”

Nhị hoàng tử gật gật đầu: “Nhi tử sẽ không ngu xuẩn như vậy.”

Chờ đến khi mẫu phi dọn vào ở lúc đó phụ hoàng khẳng định là đã băng hà, hắn sẽ không dám nói cho người khác nghe. Ngay cả vào thời điểm Thái Tử hỏi tác dụng riêng của từng căn phòng, hắn cũng nói đó là phòng của đám thê thiếp.

Nhị hoàng tử nghĩ đến đây, liền nói: “Theo dự tính năm sau sẽ rời khỏi hoàng cung, nhi tử vẫn là muốn mỗi ngày tiến cung đọc sách, chỉ là không thường xuyên ở trong cung không thể thường xuyên đến thăm mẫu phi, nhi tử sẽ cầu Thái Tử chiếu cố người một chút.”

Hắn nghiêm túc nói: “Thái Tử tuy rằng tính nết không tốt lắm nhưng đối với người khác vẫn luôn chân thành so với Đoan Vương tiếu lý tàng đao, nhi tử đem người phó thác cho Thái tử sẽ yên tâm hơn một chút.”

*Tiếu Lý Tàng Đao là trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm, ý nói bên ngoài thì mềm mỏng nhưng bên trong chứa đựng gươm đao. Theo cách nói thông thường là: Bên ngoài cười nói nhưng bên trong nham hiểm giết người không cần gươm đao.Phải là cho đối phương yên tâm tin tưởng ta là người cùng phe, từ đó không phòng bị. Ta bên trong vạch ra sách lược chuẩn bị thời cơ hành động, không được cho đối phương quan sát được. Kế này có 3 hàm ý:

+ 1/ Lời nói ngon ngọt nhưng ẩn chứa trong tâm là gươm đao

+ 2/ Cương ở trong nhưng nhu hòa ở ngoài

+ 3/ Làm thuận theo ý người, bên ngoài ra vẻ thành tâm phục tùng theo ý người khác nhưng trong lòng có ý chờ thời cơ thích hợp để tiêu diệt đối thủ

Dung phi liền nắm lấy tay của hắn vỗ vỗ: “Lão nhị, con đã trưởng thành rồi.”

Nhị hoàng tử cười cười cũng không nói gì thêm, chờ đến khi trở về lại đi đến nơi của các thị thiếp.

Nhị hoàng tử bởi vì còn chưa thành hôn cho nên hiện tại đám thị thiếp đều là nha đầu thông phòng không có thân phận, tuy rằng cũng đã có riêng một cái viện để ở, còn có tiểu cung nữ hầu hạ nhưng người ngoài khi xưng hô với các nàng vẫn sẽ gọi là cô nương.

Tần thị Tần cô nương ở viện Mục Thương là nha đầu hầu hạ Nhị hoàng tử từ nhỏ rồi thuận thế trở thành thị thiếp của Nhị hoàng tử sau lần đầu tiên hắn nếm trải mùi vị nữ nhân. Tính tình của nàng có chút kiêu căng là do được Nhị hoàng tử sủng mà thành, mấy ngày nay cung nữ tâm phúc cũng vẫn luôn khuyên nàng cần phải thu liễm lại một chút: “Nhị hoàng tử phi tất nhiên sẽ hỏi thăm qua cô nương ở bên cạnh Nhị hoàng tử điện hạ, ngài có tính tình như thế nào, nàng đều sẽ biết.”

Trên đời này làm gì có chính thất thích một thị thiếp kiêu căng ngạo mạn cơ chứ? Cung nữ thật sự rất lo lắng nói: “Chỉ sợ tương lai ngài sẽ gặp phiền phức.”

Tần thị hừ một tiếng nói: “Tính tình của ta trước gì chính là như vậy, ta không hề giả bộ, giả bộ thì chỉ có thể làm được nhất thời còn có thể làm được cả đời hay sao?”

Tiểu cung nữ còn muốn nói thêm gì nữa, lại nghe thấy tiểu thái giám ở bên ngoài tiến vào, mặt đầy vui mừng nói: “Cô nương, Nhị hoàng tử điện hạ lát nữa sẽ tới đây dùng bữa, ngài mau đi chuẩn bị, thay xiêm y đi.”

Tần thị vội vàng đứng lên, nói với tiểu cung nữ: “Ngươi đừng lo lắng, tính tình này của ta điện hạ rất thích. Nếu điện hạ đã thích thì cho dù là Hoàng tử phi có ở đây ta cũng không sợ.”

Nàng thay đổi xiêm y, rồi lại bắt đầu bận rộn trang điểm lại cảm thấy nhìn chỗ nào cũng cảm thấy không hài lòng, lăn lộn mất nửa ngày cuối cùng mới miễn cưỡng cảm thấy vừa lòng.

Nhị hoàng tử thấy nàng như vậy, cười nói: “Nàng lại ăn bao nhiêu cân phấn vậy?”

Tần thị đỏ mặt: “Điện hạ, ngài đừng giễu cợt thiếp thân mà.”

Nhị hoàng tử sờ sờ trên mặt nàng, sau đó nhìn tay, trêu ghẹo nói: “Đúng vậy, theo cách trang điểm của nàng, sợ là phấn sẽ sớm không đủ mất.”

Tần thị đỏ bừng mặt, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

Nhị hoàng tử cười ha ha, chờ đến ngày thứ hai vào lúc đi đọc sách còn cùng Thái Tử và Tứ hoàng tử nói: “Cho nên mới nói nuôi dưỡng thiếp thất, tiền bạc sẽ tiêu tốn rất nhiều, lúc này đi ra ngoài, ta còn muốn mua cho nàng một ít son phấn nữa.”

Thái Tử thật ra rất tán đồng. Hắn không có nuôi dưỡng thiếp thất nhưng lại nuôi dưỡng một tiểu nha đầu, đồ vật trong nhà kho cũng là mỗi ngày thiếu đi một chút, bất quá đây cũng không phải là chuyện gì to tát, ba huynh đệ cũng chỉ là trong lúc tán gẫu nói vài câu, cũng sẽ không để ở trong lòng.

Nhưng cuối cùng Thái Tử lại lại nhớ kỹ chuyện là cô nương thì phải dùng son phấn, từ chỗ của Nhị hoàng tử nghe được như vậy nhưng sau khi trở lại Đông Cung liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Cung nữ ở bên trong Đông Cung không có một người nào trang điểm, hắn cũng đã từng thấy qua những đại cung nữ ở trong các cung khác thường trang điểm.

Nhưng ngay sau đó lại hiểu ra là do cung nữ để tâm đến chính mình.

Hắn lắc đầu, hơn một năm nay, hắn đã không còn chán ghét mỹ nhân như vậy nữa. Con người, chính là khi lớn lên sẽ hiểu được rất nhiều chuyện, biến cố năm đó ở trong lòng hắn cũng dần dần không còn ảnh hưởng lớn nữa.
( truyện trên app T Y T )
Một năm nay, hắn đều đem hết tâm tư của hắn đặt lên người của phụ hoàng cùng với cách giữ được trữ vị Đông Cung, đúng thật là đã lâu không có mơ thấy chuyện bị chỉ chỉ trỏ trỏ của năm đó.

Thái Tử thở dài, mở cửa sổ ra và nói với tiểu nha đầu vẫn luôn đi theo phía sau của hắn: “Tuyết lại rơi rồi.”

Chiết Quân Vụ không thích tuyết rơi cho lắm, năm ngoái vào thời điểm tuyết rơi giống như đã xảy ra chuyện gì đó vậy. Mỗi khi tuyết rơi, Đông Cung liền trở nên im ắng, tất cả mọi người đều không dám phát ra tiếng động cho dù chỉ là một tiếng động nhỏ.

A di đà phật, năm nay nhất định phải thuận lợi suôn sẻ đó.

Thái Tử cũng hy vọng năm nay có thể thuận lợi một chút, có một năm thuận lợi, không có chuyện xấu gì xảy ra. Không chỉ ở trong hoàng cung được thái bình, hắn còn hy vọng toàn bộ bá tánh cũng được hưởng thái bình.

Mỗi năm khi vào đông, bất kể có bão tuyết hay không cũng đều có người chết. Mỗi năm, số lượng người thương vong được báo lên vẫn luôn rất nhiều.

Hắn khoác một cái áo choàng thật dày, ngồi ở trước chậu than để sưởi ấm.

“Trong thôn của các ngươi mỗi khi vào đông có nhiều người chết hay hông?”

Chiết Quân Vụ ngồi xổm ở bên người của Điện hạ, ở bên cạnh chậu than cho vào một củ khoai lang đỏ. Nàng vừa nướng vừa gật đầu nói: “Nhiều lắm, mỗi năm khi mùa đông đến đều rất lạnh chính vì vậy mà mỗi năm vào đông đều có vài người bị chết.”

Khi còn nhỏ còn nàng còn tưởng rằng con người đều sẽ chết vào mùa đông.

“Điện hạ, thực ra nếu chết vào mùa đông cũng không tệ lắm, ngài nghĩ xem, mùa đông mọi người cũng không cần đi làm, tất cả đều ở nhà không có việc gì làm chắc chắn là sẽ muốn tới tế bái một chút. Nếu là chết vào mùa hè, mọi người đều bận rộn với công việc đồng áng thì làm gì có người đến cúng bái có đúng không?”

Thái Tử điện hạ vậy mà lại tán đồng với những lời này nhưng nghĩ kỹ thì lại cảm thấy tuổi của nàng vẫn còn nhỏ nói ra chuyện này thì không tốt, liền trách cứ nói: “Về sau không được nói đến từ chết.”

Chiết Quân Vụ: “……”

Nàng ủy khuất mà nhìn điện hạ, trên mặt tràn đầy nghi hoặc: Rõ ràng là ngài nói trước mà.

Thái Tử liền đưa tay ra xoa xoa đầu của nàng nói: “Ăn khoai lang đỏ của ngươi đi.”

Chiết Quân Vụ liền chạy nhanh đi xem khoai lang đỏ, quả nhiên thấy đã chín rồi liền vui vẻ đi lấy thìa: “Điện hạ, ngài mau nếm thử, thật sự ăn ngon đó.”

Vài ngày trước, Thái Tử điện hạ ăn qua bánh nướng của nàng cũng khen ngợi một câu rằng ăn rất ngon vì vậy Chiết Quân Vu liền nghĩ ra một số biện pháp để làm cho hắn ăn.

Nhưng những món mà nàng từng ăn qua không nhiều lắm, liền hướng Dương công công nói muốn khoai lang đỏ. Loại đồ vật này chủ tử vốn sẽ không ăn, Dương công công cũng không chuẩn bị gì nhưng vì điện hạ, dù thế nào cũng phải có vì thế thời điểm Chiết Quân Vụ lại một lần nữa đi phòng bếp nhỏ thì Dương công công cũng đã chuẩn bị xong xuôi cho nàng rồi.

Chiết Quân Vụ cảm thấy Dương công công thực sự là một vị thần.

“Muốn cái gì ông ấy cũng có thể tìm được cho nô tỳ.”

Thái Tử điện hạ liền dùng thìa của nàng để ăn một miếng khoai nướng, sau đó cười nói: “Đây là ở hoàng cung, đương nhiên cái gì cũng đều có.”

Cũng không phải là bản lĩnh của nô tài, bất quá đúng là nên được thưởng, tâm tình của Thái Tử tốt vì vậy đã thưởng cho Dương công công một cuộn tơ lụa.

Dương công công ôm cuộn tơ lụa kia cả đêm cũng không ngủ được, ngày hôm sau tinh thần lại vẫn sáng láng đến tiếp đón những thái giám khác làm đồ ăn ở trong phòng bếp nhỏ, giọng nói vô cùng tươi tỉnh.

Lưu công công tới tìm hắn lấy đồ ăn, nghe vậy liền cười nói: “Nhìn ngươi mặt đầy cảnh xuân như thế này, sao vậy, ngươi là hồi quang phản chiếu sao?”

*Hồi quang phản chiếu còn có tên gọi khác là sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye), đây là cụm từ bắt nguồn từ kinh Phật. Trong đó, hồi nghĩa là quay lại, “quang” là ánh sáng, “phản” là trở lại, “chiếu” là sự soi sáng. Vì vậy, hồi quang phản chiếu có nghĩa là sự trở lại mạnh mẽ rực rỡ, sự soi rọi chính mình. Để dễ hình dung, bạn có thể hiểu hiện tượng hồi quang phản chiếu giống như hình ảnh ngọn nến trước khi tắt lịm đi ngọn lửa le lói bỗng dưng bốc cháy mãnh liệt, sáng rực, cao vút.

Dương công công hừ một tiếng: “Mới sáng sớm ngươi đã tới nói mấy lời xui xẻo rồi.”

Sau đó đưa cho Lưu công công một bát súp cay, hỏi, “Điện hạ hôm nay muốn ăn cái gì?”

Lưu công công: “Vẫn là đồ ăn Vân Châu. Quân Vụ tối hôm qua cùng điện hạ nói tới đồ ăn Vân Châu, nói là bọn họ ở nơi đó ăn một bát mì có sợi lớn, mặt trên rải chút hành thái nhỏ, thêm chút ớt, khi ăn liền cảm thấy vui vẻ.”

Đơn giản như vậy thôi sao?

Nhưng chuyện tưởng chừng đơn giản như vậy lại là vấn đề khó với Dương công công. Chủ tử kêu làm đồ ăn đơn giản, nô tài cũng không dám làm đơn giản như vậy mà đưa qua, tất nhiên còn phải làm thêm một chút chuyện khác nữa.

Suy nghĩ một lát liền làm thêm món trứng bắc thảo, trứng này ăn kèm với mì, hương vị sẽ rất ngon.

Sau đó còn nấu một nồi khoai xương sườn. Tuy rằng chỉ là đồ ăn sáng nhưng mà Thái Tử là người thích ăn thịt cho nên buổi sáng cần phải làm món ăn có chút thịt.

Nhưng những món này vẫn là không đủ, vạn nhất Thái Tử điện hạ không thích thì phải làm sao bây giờ? Dương công công liền trổ tài của bản thân, không chỉ chuẩn bị nước súp nhiều hương vị mà còn nấu móng heo cùng đậu nành, làm cho bát mì không còn đơn giản như lúc đầu nữa.

Lưu công công ngửi thấy mùi hương, hắn đem súp cay uống xong lại thấy vẫn còn sớm, còn thừa dịp lúc Dương công công đi lấy hộp đồ ăn mà ăn thêm một khối móng heo.

Lúc này mới cảm thấy no và mang theo hộp đồ ăn trở về, Tiểu Thịnh tiếp nhận hộp đồ ăn, Lưu công công hỏi: “Điện hạ đã mặc xong xiêm y chưa?”

Tiểu Thịnh gật đầu: “ Ngài trở về vừa đúng lúc.”

Trong phòng, Chiết Quân Vụ đang giúp Điện hạ đeo đai lưng, tay trái của nàng lấy một cái màu xanh ngọc được khảm hạt châu, bên phải là một cái đen tuyền, không được khảm bất cứ một cái gì nhưng mặt trên lại được dùng chỉ vàng thêu một đóa tường vân nhìn rất đẹp đẽ cũng quý giá.

Thái Tử để nàng khoa tay múa chân ở trên người mình một lúc rồi chọn màu đen tuyền.

Chiết Quân Vụ liền đeo đai lưng cho Điện hạ, sau đó ở bên hông đeo thêm ngọc bội, lúc này mới hầu hạ hắn dùng bữa.

Thái Tử quả nhiên rất thích bỏ thêm móng heo vào mì, ăn chăm chú đến mức trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, nói một câu: “Cơm trưa liền ăn móng heo đi.”

Nhưng thời điểm dùng cơm trưa cuối cùng lại không có trở về Đông Cung, mà là đi điện Thừa Minh.

Hoàng đế gọi bảy đứa con trai đến để kiểm tra học lực. Thái Tử vẫn luôn là tốt nhất nhưng gần đây lão ngũ cùng lão lục cũng là liều mạng học tập cho nên Hoàng đế cảm thấy bọn họ như vậy rất tốt.

Sau khi kiểm tra xong, quả nhiên thấy bài tập của lão ngũ cùng lão lục đã tốt hơn nhiều, liền nói: “Tuy rằng các ngươi đều là hoàng tử hoàng tôn, vinh hoa phú quý được ởng bất tận nhưng tương lai vẫn phải làm quan, vì bá tánh mà làm việc, tạo phúc cho dân chúng. Nếu là các ngươi chỉ hưởng vinh hoa, lại không biết tiến thủ, vậy thì thật uổng phí vì đã làm hoàng tử.”

Lời này nói ra thật nghiêm trọng, mấy vị hoàng tử lòng có chút đau đớn, đáp lại hoàng để một cách kính cẩn rằng bản thân sẽ chăm chỉ đọc sách, hoàng đế lúc này mới vừa lòng.

Sau đó liền nói đến chuyện qua vài ngày nữa sẽ chuẩn bị làm yến tiệc cũng để cho các vị quan vào cung dự yến tiệc.

Bữa cơm này chủ yếu là ăn mừng chuyện Anh quốc công đã kết thúc. Hoàng đế cảm thấy năm nay bởi vì án tham ô ở Vân Châu cùng với vụ án của Anh quốc công mà đen đủi cho nên liền chuẩn bị một bữa yến tiệc để ăn mừng, chủ yếu là để xua đi đen đủi.

Thái Tử liền phát hiện ra rằng Hoàng đế đối với vụ án của Anh quốc công vô cùng để ý, chuyện này vô cùng kỳ quái.

Sau khi trở về Đông Cung, đang nằm ở trên giường bỗng nhiên có một ý niệm chuyển động ở trong đầu của hắn.

Phụ hoàng đối với chuyện này vô cùng để ý, giống như không phải đối với chuyện Anh quốc công tham ô quân lương mà phẫn nộ mà dường như là đối với một thần tử mà bản thân mình vô cùng tín nhiệm lại phản bội chính mình nên mới phẫn nộ.

Hai loại phẫn nộ này thoạt nhìn thì giống nhau nhưng cẩn thận suy xét lại có điểm khác biệt rất lớn.

Thái Tử liền hiểu ra Thục Lăng Hầu vì cái gì lại kiên quyết cự tuyệt liên hôn cùng với Đoan Vương như vậy.

Sau đó càng suy nghĩ lại càng cảm thấy Thục Lăng Hầu là một người thông minh, hắn nghĩ rằng bản thân hắn về sau có thể nhìn xem phản ứng của Thục Lăng Hầu hi làm việc cho phụ hoàng, nói không chừng sẽ còn phát hiện ra điều gì mới mẻ nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp