Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 31: Cuộc sống thường ngày ở Đông Cung


1 năm

trướctiếp

Chiết Quân Vụ phát hiện Tiểu Thịnh mấy ngày nay vẫn luôn phá lệ trầm mặc. Hắn đã không còn sôi động giống như trước kia, làm chuyện gì cũng vẫn nhanh nhẹn giống như cũ, ổn định vào không mắc lỗi nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được rằng hắn đã thay đổi.

Hắn dường như đã trở thành…… Chiết Quân Vụ trong lúc nhất thời không thể tìm được từ nào có thể miêu tả được sự thay đổi của hắn trong khoảng thời gian này, sau đó mấy ngày, nàng lại thấy hắn cùng Lưu công công, hai người một trước một sau hầu hạ Điện hạ đi giày, nàng mới đột nhiên hiểu được ra: Tiểu Thịnh giống như trong một đêm liền trở thành Lưu công công vậy.

Sự chuyển biến này, dựa vào sự hiểu biết của nàng cũng không thể nói rõ được là tốt hay xấu, nàng chỉ có thể âm thầm mà đưa cho Tiểu Thịnh một miếng bánh táo từ Dương công công.

“Cho ngươi ——” Sau khi Thái Tử Điện hạ đi thư phòng ở phía nam, nàng cùng Tiểu Thịnh ngồi song song ở con suối nhỏ ở phía đông Trắc điện, cũng chính là nơi mà ngày thường bọn họ nghỉ ngơi ăn cơm và phơi mình dưới ánh nắng.

Tiểu Thịnh nhận lấy miếng bánh táo cắn một miếng rồi chậm rãi nuốt vào, đột nhiên hỏi Chiết Quân Vụ: “Quân Vụ, ngươi nói thử xem, nếu chúng ta không phải là nô tài, không bị bán vào trong cung thì sẽ như thế nào vậy?”

Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này cơ chứ?

Chiết Quân Vụ nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận không ai, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Ngươi nhớ nhà sao?”

Tiểu Thịnh không gật đầu nhưng cũng không lắc đầu. Hắn nói: “Ngươi còn nhớ rõ không? Ta trước đó đã nói qua ta là con út ở trong nhà, cũng là người cuối cùng bị bán đi cho nên ta đối với cha mẹ của mình không có một câu oán hận.”

“Ta rất thông cảm với bọn họ, bọn họ lúc đầu cũng chỉ nghĩ đem ta bán cho một gia đình giàu có nào đó để làm người hầu trong nhà, chờ bọn họ có tiền thì sẽ tới chuộc ta về nhà.”

Hắn nói tới đây, đột nhiên ngẩng đầu, nói một câu: “Quân Vụ, ta hiện tại lại hận bọn họ.”

Hận bọn họ vì cái gì muốn đem hắn bán đi, vì cái gì muốn biến hắn thành một hoạn quan.

Chiết Quân Vụ không biết nên an ủi hắn như thế nào, chính nàng cũng bị bán đi. Nếu nói nàng không oán cha mẹ của mình thì là nói dối, nàng chắc chắn là oán hận bọn họ. Ban đầu nàng còn nằm mơ thấy cha và mẹ nàng vào cung để đón nàng trở về nhà.

Nhưng hiện tại nàng đã không còn nghĩ đến chuyện này nữa. Nàng cứ ở bên cạnh Điện hạ là tốt rồi, điện hạ coi trọng nàng, lại dạy cho nàng rất nhiều rất nhiều điều, cho nàng ăn ngon cùng trang sức và quần áo đẹp đẽ, giống như người nhà thứ hai của nàng vậy.

Mẹ bán nàng, Điện hạ lại cứu nàng, khiến cho nàng lại một lần nữa có cảm giác gia đình.

Nàng ngồi ở dưới ánh mặt trời, lẳng lặng nói một câu: “Tiểu Thịnh, ta hiện tại đã không còn oán hận bọn họ nữa.”

Bởi vì điện hạ đối với nàng rất tốt, làm cho những oán hận ở trong lòng của nàng cũng dần dần tiêu tán, những người thân rõ ràng mới một năm không có gặp là cha mẹ, ca ca cùng các muội muội, nàng đều bắt đầu quên đi.

Quên mất, đã rất lâu rồi cũng không nhớ đến bọn họ cho nên nàng cũng không oán hận gì cả.

Nàng liền khuyên giải Tiểu Thịnh: “Ngươi nếu đối tốt với bản thân mình hơn một chút, cố gắng sống thật tốt thì sẽ quên được bọn họ thôi.”

Tiểu Thịnh cười cười, lại cắn thêm một miếng bánh táo rồi nói: “Đúng vậy, ta phải làm cho bản thân mình tốt lên từng ngày, không thể…… Không thể sống tệ hơn.”

Hắn cảm tạ Chiết Quân Vụ: “Đa tạ ngươi đã cùng ta nói chuyện.”

Chiết Quân Vụ vẫn luôn rất thích Tiểu Thịnh liền hỏi: “Ngươi có phải có tâm sự gì hay không?”

Tiểu Thịnh lắc đầu: “Không có. Có lẽ là giống như ngươi nói, chính là nhớ nhà?”

Nếu hắn đã như vậy nói thì Chiết Quân Vụ cũng không có lại tiếp tục truy vấn nữa, nàng quay trở lại phòng viết và viết bài mà hôm qua Điện hạ đã dạy cho nàng.

Bên trong quyển sách nói rằng không leo lên đỉnh núi cao thì sẽ không biết được trời to lớn như thế nào, không đi xuống vực sâu thì sẽ không biết đất dày bao nhiêu.

Điện hạ nắm tay nàng, từng nét từng nét mà viết xuống những lời này. Điện hạ bảo nàng thỉnh thoảng nên dùng những lời này để khích lệ bản thân, đừng bao giờ tự mãn và phải luôn chăm chỉ cần cù và cố gắng.

Nàng nghiêm túc nhớ kỹ những lời này, sau khi viết xong liền hít một hơi thật sâu, nhìn nét chữ của nàng càng ngày càng giống với nét chữ của Điện hạ, nàng có chút đắc ý.

Điều này chứng minh chữ viết của nàng đã ngày càng tốt hơn.

Thái Tử Điện hạ chưa trở về, Chiết Quân Vụ liền đi đến Ngự Thiện Phòng tìm Dương công công, mang bữa trưa cho Điện hạ.

Nàng ngồi ở một góc bếp, còn Dương công công đang ở một bên dạy tiểu đồ đệ xắt rau, sau khi dạy xong liền nói vài câu với Chiết Quân Vụ, đại khái là về khẩu vị gần đây nhất của Điện hạ mà thôi.

“Không thích ăn tỏi nữa. Trước đó còn rất thích ăn, giống như đột nhiên liền thay đổi vậy.”

Ăn tỏi chắc chắn sẽ để lại mùi, chẳng lẽ là Điện hạ ghét bỏ miệng có mùi sao?

Nhưng chỉ một chút tỏi như vậy sao có thể để lại mùi cơ chứ?

Dương công công nghĩ tới nghĩ lui nhưng Chiết Quân Vụ lại an ủi hắn, nàng nói: “Điện hạ đột nhiên không thích ăn nữa đương nhiên là có lý do của ngài ấy, chúng ta có suy nghĩ cũng vô dụng, vạn nhất ngài ấy chỉ đơn giản là không thích ăn thôi thì sao? Vạn nhất qua một khoảng thời gian ngắn ngài ấy lại thích ăn trở lại thì sao?”

Vị chủ tử mà bọn họ phải hầu hạ này, tính tình luôn có chút cổ quái. Mặc dù Chiết Quân Vụ thích Điện hạ cũng không thể trợn mắt nói dối rằng hắn là một người dễ hầu hạ được.

Dương công công bình tĩnh lại, phát hiện chính mình thế nhưng lại bị một tiểu nha đầu dạy đạo lý, buồn cười nói: “Ngươi thật là thông minh, Dương gia gia ta hôm nay đã được mở mang tầm mắt rồi, ta lấy món gì ngon ngon cho ngươi ăn có được không?”

Chiết Quân Vụ cười hì hì hỏi: “Có món gì ngon vậy?”

Dương công công liền nhấc nắp nồi lên, chỉ thấy bên trong nồi có mấy cái bánh nướng.

Cái này là đồ ăn ở Vân Châu!

Chiết Quân Vụ vui sướng nói: “Dương gia gia, đa tạ ngài.”

Món này khẳng định là Dương công công đặc biệt làm riêng cho nàng.

Dương công công cười đưa cho nàng một cái: “Ta làm nhiều, nhân bánh cũng không giống nhau, có thịt bò, cải mai, còn có nhân thịt heo, rau hẹ hãm……Có rất nhiều loại, ngươi muốn ăn nhiều loại khác nhau đều có thể.”

Chiết Quân Vụ vừa ăn vừa gật đầu, ở mặt trên của bánh nướng vị cải mai có rắc hạt tiêu xay, nàng nhanh chóng ăn xong, sau đó nghe theo sự phân phó của Dương công công mang cho Xuân Hạ hai cái, Tiểu Thịnh còn có Lưu Tứ Quý mỗi người tặng một ít.

Những người khác sau khi nhận được bánh nướng đều bắt đầu ăn, duy chỉ có Lưu Tứ Quý là không như vậy. Hắn trước tiên cảm ơn Chiết Quân Vụ cùng với Dương công công, sau đó nói muốn đi gặp Dương công công tự mình nói lời cảm ơn, sau đó liền ngồi ở nơi đó cùng với Dương công công nói chuyện phiếm, nói về việc bản thân mình như thế nào mà bị bán, bản thân trước kia làm việc ở nơi nào, chính là đem toàn bộ chuyện của mình kể ra toàn bộ.

Chiết Quân Vụ vốn chỉ là lặng im nghe —— nàng cảm thấy Lưu Tứ Quý này giống như là đang muốn lấy lòng nàng, điều này làm cho nàng có chút không được tự nhiên nhưng Dương công công lại không nói gì cả. Lưu Tứ Quý nói, hắn chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại hai câu, sau đó chờ Lưu Tứ Quý nói xong, cơm mà hắn làm cũng đã hoàn thành.

Dương công công nói nàng đem đồ ăn của mình về.

“Điện hạ chắc hẳn là đang đi về phía Khê Nhiễu Đông.”

Thức cả một buổi sáng, trở về thay quần áo lại nghĩ đến đã đến giờ dùng cơm. Chiết Quân Vụ vì thế liền không tiếp tục nghe nữa, mang theo hộp đồ ăn đi về phía Khê Nhiễu Đông. Cũng may Điện hạ còn chưa tới, nàng thở phào nhẹ nhõm, kết quả đợi một lúc, Điện hạ vẫn chưa có trở về.

Chiết Quân Vụ liền hỏi Tiểu Thịnh đang canh cửa: “Điện hạ có phái người trở về nói bao giờ thì dùng bữa hay là không?”

Tiểu Thịnh cũng sốt ruột: “Sợ là đã bị chậm trễ ở nơi nào cho nên đến bây giờ vẫn chưa quay trở về.”

Bất luận là Điện hạ trở về khi nào, đồ ăn này cũng là không thể dùng được nữa, nàng cần phải đi lấy một phần khác. Cũng may mỗi một bữa cơm của Điện hạ đều rất ít món cho nên chuẩn bị vô cùng nhanh chóng. Chiết Quân Vụ ngửa cổ lên nhìn trời, để Tiểu Thịnh đi tới chỗ của Dương công công nói vài câu.

Tiểu Thịnh gật đầu rồi rời đi nhưng nửa canh giờ sau mới có tiểu thái giám trở về nói Điện hạ đang ở chỗ của Nhị hoàng tử.

“Hôm nay Hoàng Thượng lên tiếng, nói muốn để cho Nhị hoàng tử cùng Đoan Vương cùng nhau ra ngoài cung để xem nhà ở. Điện hạ vừa đúng lúc có mặt ở đó cho nên liền thỉnh cầu Hoàng Thượng để cho ngài ấy cùng Nhị hoàng tử ra ngoài xem cùng.”

“Hoàng Thượng liền để cho cả bảy vị hoàng tử cùng đi xem, trước tiên là đến xem phủ của Đoan Vương, sau đó lại đi xem phủ của Nhị hoàng tử.”

Chiết Quân Vụ ừ một tiếng, cầm lấy một nắm kẹo đưa cho tiểu thái giám nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”

Tiểu thái giám vội vàng nhận lấy, mỉm cười rời đi. ( truyện trên app T Y T )

Điện hạ không trở về, Chiết Quân Vụ cũng không cần phải làm gì cả —— kỳ thật thời gian đầu nàng còn âm thầm nghĩ tới nếu sau này Điện hạ ban ngày đi ra ngoài, buổi tối lại trở về, chỉ ở Đông Cung bên ăn sáng, kỳ thật một ngày nàng sẽ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Nhưng hiện tại nàng lại không suy nghĩ như vậy nữa, hiện tại nàng sẽ lo lắng cho Điện hạ, hy vọng Điện hạ trở về sớm một chút.

Nàng canh ở trong Khê Nhiễu Đông, trong phòng vô cùng yên tĩnh. Nàng viết cũng viết xong rồi, thêu thùa may vá cũng đã làm xong, lúc này không hầu hạ Điện hạ, nàng chỉ thể lại đọc sách thêm một lần nữa.

Vì vậy nàng cầm quyển sách lên xem, thời điểm Điện hạ trở về, nàng đã xem được hai bài.

Thái Tử tiến vào trong phòng liền thấy nàng đang đọc sách cảm thấy rất là vừa lòng, bên ngoài gió lạnh, hắn hôm nay đi xem nhà cả một ngày, đi không ít nơi nhưng lại không cảm thấy mệt, ngược lại bị lạnh làm cho run người.

Vô luận là thân phận tôn quý đến đâu khi ra ngoài cũng đều không tránh được bị gió thổi, hắn tự mình cởi áo choàng, Chiết Quân Vụ thấy hắn đã cởi áo ngoài liền thay áo trong cho hắn rồi đến áo ngoài, cuối cùng dùng một tấm lông lồ ly ấm áp choàng lên người hắn hỏi: “Điện hạ, ngài đã cảm thấy ấm hơn chưa?”

Thái Tử gật gật đầu, nhớ tới tòa nhà của Đoan Vương cùng Nhị hoàng tử—— trọng điểm chính là Nhị hoàng tử, nội tâm của hắn liền không tự chủ được mà sinh ra khao hát.

Tòa nhà kia là nhị ca tự mình giám sát Công Bộ tu sửa cũng đã gần một năm, mọi việc đều làm theo ý của hắn, bản vẽ kia tuy rằng không đẹp bằng của Đoan Vương, không phải do phụ hoàng thiết kế nhưng lại chính là ý muốn của nhị ca.

Nhị ca đã từng cùng hắn nói qua rằng nhị ca vô cùng vừa lòng với căn nhà kia, từ lúc bắt đầu xây dựng, hắn liền ở trong lòng suy nghĩ, về sau lại tự mình đi tu sửa, sau đó thêm vào rất nhiều thứ mà bản thân mình muốn.

“Tuy ta chưa cưới vợ nhưng cũng có vài thiếp thất. Trong đó có hai người ta rất thích, đương nhiên là muốn chiều chuộng, sủng ái hai nàng hơn nên để cho hai nàng ở gần ta thêm một chút.”

Thái Tử lẳng lặng nghe Nhị hoàng tử nói chuyện, liền cảm thấy cả người như sống dậy, giống như không cùng tuổi tác với Đoan Vương mà là giống như nhi ca của hắn.

Thái Tử càng nghe càng cảm thấy hâm mộ hắn. Nhị ca có chỗ ở của chính mình, lão tứ sang năm cũng có thể ra khỏi cung để xây phủ riêng nhưng chỉ có hắn là không được.

Hắn phải ở tại Đông Cung này, tiếp tục phỏng đoán dụng ý của phụ hoàng. Phụ hoàng cũng không thích động thổ ở trong cung cho nên hắn muốn tu sửa Đông Cung cũng không có khả năng, chỉ có thể để nguyên hình dáng của Đông Cung mà vào ở, ngay cả khi bị đuổi ra khỏi nơi này thì hình dáng của nó vẫn y nguyên như vậy……

Ba chữ bị đuổi ra vừa nghĩ tới, Thái Tử liền rùng mình một cái, đồ ăn của đêm nay cũng vì thế mà không còn hương vị nữa, hắn chỉ ăn vài miếng liền không ăn tiếp nữa.

Phải làm sao bây giờ! Chiết Quân Vụ lo lắng, nàng nhanh chóng nghĩ biện pháp: “Điện hạ, buổi sáng hôm nay, Dương công công có làm bánh nướng, ngài có muốn nếm thử hay không?”

Thái Tử vốn dĩ là không muốn ăn nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của nàng, nội tâm trở nên mềm nhũn, xoa xoa đầu của nàng nói: “Vậy ăn một chút đi.”

Chiết Quân Vụ để cho Lưu Tứ quý đi lấy bánh: “Ngươi nói Dương gia gia làm nhanh một chút.”

Thật ra sau khi nói xong lời này, nàng mới chợt nhớ tới, liệu thời gian làm bánh này có ngắn hay hông, ngộ nhỡ thời gian làm bánh này quá lâu thì sao!

Nàng quay lại nói với Điện hạ: “Ngài xem, nô tỳ lại ngớ ngẩn rồi.”

Thái Tử thật ra lại trấn an nàng một câu: “Ngươi cũng chỉ là sốt ruột mà thôi.”

Hắn thật ra đã ăn vài miếng cơm vậy mà nàng đã sốt ruột thành như vậy, nếu là không ăn một miếng nào chỉ sợ là cả đêm nay nàng cũng sẽ không ngủ được.

Nếu bánh nướng mang đến vậy hắn nên ở trước mặt nàng ăn bao nhiêu đây?

Nhưng Chiết Quân Vụ là một cô gái ngốc còn Dương công công thì không phải, hắn đã sớm chuẩn bị xong rồi, tiểu đồ đệ trông nồi bánh nướng mới vừa hỏi bao giờ thì hạ nồi xuống liền thấy tên nhóc Lưu Tứ Quý này thở hồng hộc chạy vào nói muốn lấy bánh nướng.

Chờ Lưu Tứ Quý cầm bánh nướng đi rồi, tiểu đồ đệ mới hướng Dương công công giơ ngón tay cái lên nói: “Sư phó, ngài chính là tuyệt nhất.”

Dương công công cười ha ha vỗ vỗ đầu của hắn nói: “Cần phải học thêm thật nhiều.”

Lúc này mới lấy nồi ra khỏi bếp, bắt đầu đun nước ấm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp