Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 30: Tiểu Thịnh


1 năm

trướctiếp

Tuy rằng Thái Tử Điện Hạ gọi nhầm tên của Lưu công công từ họ Lưu thành họ Ngưu, nhưng Lưu công công ngoại trừ có một chút xót xa trong lòng ra thì vẫn rất vui mừng.

Lưu công công đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của hai người bên trong, nghe xong ông cười ha hả, không phải suy nghĩ gì khác, chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu: Rốt cuộc Điện hạ cũng biết nếu mặc quần áo rạng rỡ một chút có thể khiến cô nương nhà người ta xinh đẹp hơn.

Tại sao lúc trước Điện hạ không nghĩ đến chuyện bảo cô nương thay xiêm y để nhìn chứ.

Lưu công công thật cao hứng. Tuy rằng Điện hạ vẫn không hiểu như trước, nhưng cũng xem như thông suốt hơn một chút, biết thưởng thức vẻ đẹp của cô nương, chuyện này rất tốt.

Lưu công công sầu thối ruột. Sợ tật xấu không thích gần gũi với nữ tử của Điện hạ còn tiếp diễn thêm vài năm nữa, lúc đó há chẳng phải kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe hay sao.

Vì thế ông vào phòng, mang theo chiếc hộp đồ ăn đã được chuẩn bị từ sớm. Chiết Quân Vụ đã xuống giường, cùng giúp đỡ bày món.

Hiện giờ đã là đầu tháng mười một, thời tiết trở lạnh rất nhanh, Dương công công liền vui vẻ làm những món ăn giữ nhiệt cho Điện hạ, trong đó thịt chiếm nhiều nhất.

Hôm nay không chỉ có một con vịt quay, một nồi cá hầm, còn có tôm cay, cộng thêm một chén canh trứng.

Ngoài ra, còn có một ít rau xanh thường thấy, bình thường vào đông, Thái Tử rất thích ăn dưa cải, không phải trước đây hắn chưa ăn, mà là ăn rất miễn cưỡng, bây giờ trời trở lạnh, Thái Tử cảm thấy ăn rau xanh ngon hơn, mỗi ngày đều phải ăn.

Chiết Quân Vụ ở bên cạnh hầu hạ hắn dùng bữa, đưa cho hắn đĩa rau, đôi mắt trông mong mà nhìn hắn.

Ngày trước, mặc dù lúc ăn cơm Điện hạ không nói lời nào, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tán gẫu vài câu với nàng, nhưng hôm nay nhìn là biết đang tức giận, đến nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái.

Chiết Quân Vụ thở dài, Thái Tử cười lạnh một tiếng, "Ngươi thở dài cái gì?"

Chiết Quân Vụ: "Nô tỳ làm Điện hạ tức giận."

Thái Tử: "Ta tức giận ngươi chuyện gì?"

Chiết Quân Vụ quả thật không biết mà, nàng cũng nghi ngờ đó, nếu không cũng chẳng rầu rĩ như vậy, nàng đành phải nghĩ rồi lại nghĩ, bám vào gốc rễ vấn đề để giải quyết, vì vậy nói: "Bởi vì nô tỳ muốn mua trâu."

Thái Tử: "..."

Tôm cay cũng không còn thơm, hắn dứt khoát chịu thua... đối với một nha đầu ngốc như vậy, ngươi tức giận cái gì chứ?

Lại nói, nàng muốn mua trâu... Còn muốn mua hai con, cũng là chuyện bình thường, nói không chừng sau này tâm tình hắn tốt, cho nàng xuất cung, đây cũng không phải chuyện lớn gì.

Vậy hắn nổi giận làm gì?

Thái Tử nghĩ tới nghĩ lui, liền cảm thấy không có gì đáng để mình giận, Đơn giản chỉ là nha đầu kia bất trung, vậy mà trong lòng lại muốn tính đường rút lui, không muốn hầu hạ hắn cả đời.

Thái Tử thở dài, "Quên đi, ngươi thật sự quá ngốc."

Chiết Quân Vụ liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Là nô tỳ quá ngu ngốc, người đừng tức giận nô tỳ."

Bên ngoài trời đã tối, cửa sổ cũng khép chặt, trong phòng cảm thấy hơi tối. Chiết Quân Vụ thắp đèn xong, còn thắp không ít ngọn nến trên giá cắm, làm căn phòng sáng bừng, như vậy lúc Thái Tử Điện Hạ đọc sách, cũng tốt cho đôi mắt.

Thái Tử nhìn nàng bận tới bận lui, ngược lại bớt tức giận hơn một chút. Mặc dù nha đầu kia ngốc nghếch, nhưng một lòng một dạ đối xử tốt với hắn, coi như cũng có điểm đáng khen, quên đi, không tức giận.

Hắn lại tự mình nói một câu quên đi lần nữa, sau đó mới đến kiểm tra bài tập của nàng.

Bây giờ, về cơ bản nàng đã có thể nhận biết những chữ đơn giản trên sách vở, tự học cũng rất tốt, có thể bắt chước nét chữ của hắn. Thái Tử đã từng nghe ở đâu đó một điển cố.

Nói tiền triều có người sinh ra ngu dốt, tâm tư thiển cận, luôn bị người khác chế nhạo là đồ ngốc, thế nhưng lại người có tài năng, có thiên phú ở mảng số học, chỉ cần qua tay hắn, nhất định sẽ không tính sai một đồng nào.

Sau đó, hắn trở thành Hộ Bộ Thượng Thư.

Đời sau có người kết luận: Người này đâu phải ngu ngốc gì, chỉ được xem là đơn thuần thôi, người như vậy, ông trời lấy đi lòng dạ của hắn, nhưng lại ban cho hắn một thiên phú khác, chính vì hắn đơn giản, nên mới có thể chìm đắm tâm tư vào chuyện hắn muốn làm.

Người như vậy rất dễ thành công.

Lúc ấy, Thái Tử cảm thấy câu này rất có đạo lý, bây giờ dùng điển cố này sử dụng trên người Chiết Quân Vụ, cũng rất thích hợp.

Hắn liền hết tức giận, còn cảm thấy tự đắc rằng "Người này là ta phát hiện ra".

Dù sao hắn bình tĩnh lại, ăn cơm cũng ngon, gắp thức ăn như "nước chảy mây trôi", ăn rất tự nhiên, không giống như ban nãy... gắp thức ăn như muốn kẹp chết ruồi bọ vậy.

Chiết Quân Vụ cẩn thận nhìn trộm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy bội phục lạ thường: Mỗi khi Điện hạ hờn dỗi, cũng không đợi người ta khuyên nhủ, tự mình suy nghĩ liền hết giận, thật sự lợi hại mà.

Nàng vui sướng thu dọn bát đũa, sau đó bưng đến một ly trà cho Điện hạ, sau khi Điện hạ tiêu thực, liền ở bên cạnh mài mực, hầu hạ hắn chép lại đại tự.

Từ sau khi Điện hạ bị Bệ hạ phạt chép quy tắc con cháu, hắn vẫn luôn viết quy tắc con cháu suốt cả buổi chiều, viết đến mức đựng đầy một chiếc rương nhỏ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau đó lại vui vẻ, bởi vì nàng nhớ đến chữ mình viết cũng được một chiếc rương nhỏ. Mỗi ngày nàng viết chữ cũng không thua gì Điện hạ đâu.

Nàng cười càng thêm sung sướng, một người vừa mài mực vừa cười, Thái Tử nhìn thấy, vốn dĩ muốn nói nàng vài câu, nhưng cuối cùng không nói, nở nụ cười theo nàng.

Chiết Quân Vụ: "Điện hạ, người cười cái gì vậy?"

Thái Tử Điện Hạ liền thu lại ý cười, cảm thấy hơi mất uy nghiêm, nói: "Ừm, ta cười Lưu công công."

Lưu công công: "..."

Ông thở dài một tiếng, "Đúng vậy, nô tài rất buồn cười."

Thái Tử: "..."

Hắn không viết chữ nữa, dứt khoát đi ngủ.

Sang ngày hôm sau, Thái Tử nhìn trời, phỏng đoán trời sẽ mưa lớn, liền bảo Lưu công công đến cung của Thái Hậu và Hoàng Hậu nói một tiếng, hôm nay sẽ không đến thỉnh an.

Lưu công công tình nguyện đi đến chỗ Thái Hậu, còn bên phía Hoàng Hậu rất không muốn đi.

Cách đây không lâu, cháu gái Thục Lăng Hầu định hôn, Hoàng Hậu nương nương mừng rỡ, liền ban thưởng bạc cho bọn công công cung nữ trong cung, khắp Cung Trường Nhạc tràn ngập không khí vui mừng, kết quả chẳng bao lâu sau, Hoàng Hậu nương nương lại bắt đầu đập chén trà.

Bởi vì Hoàng Thượng đã nghỉ ngơi trong cung Dư Quý Phi suốt nửa tháng.

Từ đó, Hoàng Hậu nương nương liền bắt đầu thấy ai cũng không vừa mắt, chỉ cần chọc bà thì đừng mong nghĩ đến bổng lộc một năm nữa.

Số bạc được thưởng trước đó không đủ phạt đâu.

Lưu công công không dám sai tiểu công công khác mà tự mình đi, Hoàng hậu cũng không làm khó hắn, chỉ để hắn quay về, "Bản cung cũng cảm thấy trời mưa không nên đến, mỗi lần trời mưa, xiêm y đều ướt cả, cảm lạnh thì không hay."

Chẳng qua lại hỏi Thanh Oanh, "Thái Tử vẫn không gặp nàng?"

Lưu công công gật đầu, "Chỗ ở của Thanh Oanh cô nương cách xa, dường như Điện hạ đã quên còn có người như vậy."

Hoàng Hậu liền thở dài, "Tiện nhân Dư Quý phi lại tặng mấy thị thiếp sang chỗ Đoan Vương, bên này Thái Tử lại chỉ có một, không ngờ lại không được yêu thích."

Bà thật sự sầu chết mất, hỏi, "Tỳ nữ từng hầu hạ trong thư phòng đâu? Vẫn được Thái Tử yêu thích sao?"

Lưu công công liền trả lời thật cẩn thận: "Đúng ạ, Điện hạ trước nay vẫn luôn yêu thích người mà mình thuận mắt."

Hoàng Hậu liền liếc nhìn ông một cái, "Năm sau nàng mười bốn rồi?"

Lưu công công lo âu muốn chết, chỉ sợ mình nói những lời không nên nói, cân nhắc trong thoáng chốc, nói: "Vâng, sang năm mười bốn rồi."

Không thể nói dư một chữ, nhưng cũng không thể chỉ trả lời một từ thôi nên đành phải lặp lại lời nói của chủ tử.

Không nhiều không ít như vậy, chung quy lại hợp ý với chủ tử.

Quả nhiên, Hoàng Hậu nương nương không có gì không hài lòng, nói: "Ngươi trở về hầu hạ Thái Tử đi, hầu cận bên người nó không thể rời đi lâu được."

Lưu công công nhanh chóng rời khỏi, lúc trở lại Đông cung, liền dốc sức thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy ở Đông cung vẫn tự do hơn.

Ông trở lại Tây Uyển, vừa định đi gặp Dương công công, lại nhìn thấy một tiểu cung nữ đứng trước cổng vòm Tây Uyển, lo lắng đi vòng quanh.

Lưu công công đang định bước qua, chợt nhìn thấy Tiểu Thịnh đi ra nói vài câu với tiểu cung nữ kia, sau đó Tiểu Thịnh liền sốt ruột đi theo.

Lưu công công liền cảm thấy không ổn. Ông không đi theo, chỉ bình tĩnh đi thăm dò, vừa tra một cái đã biết cung nữ đó tên Tiểu Vân, là hầu hạ của Thanh Oanh cô nương, tự nhiên cũng biết hắn đến chăm sóc Thanh Oanh.

Người ngoài đều nói ông phân phó Tiểu Thịnh đến chăm sóc Thanh Oanh, nhưng chỉ có Lưu công công biết, ông không hề.

Tiểu Thịnh từ nhỏ đã đi theo ông, ông cũng hiểu rõ Tiểu Thịnh, đứa nhỏ này thông minh, hiểu chuyện, chưa bao giờ làm chuyện tốn công vô ích, nhưng bây giờ, hắn làm cuộc mua bán lỗ vốn mà còn vui vẻ.

Trái tim Lưu công công run rẩy.

Ở độ tuổi này của Tiểu Thịnh, rung động là chuyện hết sức bình thường, nếu không rung động, cứ tiếp tục như vậy rồi cũng sẽ rung động.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lưu công công là muốn đưa tiễn Tiểu Thịnh. Chỉ cần tên đó dám có tâm tư này là hắn đã đáng chết.

Nhưng Tiểu Thịnh chết cũng không quan trọng, quan trọng hơn chính là Lưu công công ông, năm nay ông mới nhận Tiểu Thịnh làm con nuôi, nếu sự việc bại lộ, không chỉ có Tiểu Thịnh, mà ngay cả ông cũng sẽ bị liên lụy.

Lưu công công chỉ hận không thể một đao làm thịt Tiểu Thịnh, tình nghĩa nhiều năm như vậy, sao có thể nói vứt bỏ là xong được.

Lưu công công ngồi trong phòng, tháng mười một trời lạnh, nhưng ông cảm thấy cái lạnh từ trong xương cốt máu thịt còn đáng sợ hơn, đã bắt đầu đóng băng rồi.

Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ có tiếng truyền đến, Tiểu Thịnh gọi một tiếng cha nuôi, Lưu công công không phản ứng.

Tiểu Thịnh vào cửa, Lưu công công bước qua nhìn, chỉ thấy hắn đã thật sự trưởng thành. Tuổi không hề nhỏ, còn cao lên rất nhiều.

Dáng vẻ so với khi vừa nhận Tiểu Thịnh về trong trí nhớ của Lưu công công đã có khác biệt rất lớn.

Lưu công công lẳng lặng nhìn hắn,Tiểu Thịnh bị nhìn đến rùng mình.

Lưu công công chậm rãi mở miệng.

"Lúc trước, tổng cộng có mười mấy tiểu công công được đưa đến trước mặt ta, ta chỉ chọn trúng ngươi."

"Ngươi còn nhớ vì sao ta chọn trúng ngươi không?"

Tiểu Thịnh liền trực tiếp quỳ xuống.

"Còn nhớ. Cha nuôi nói, con là người thông minh, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, đây là chuyện tốt, bởi vì con như vậy, sẽ không phạm phải sai lầm, mang đến phiền phức cho người."

Lưu công công liền tiếp tục nhìn hắn, "Vậy hiện tại ngươi thế nào?"

"Ngươi còn nhớ rõ những lời này không?"

Tiểu Thịnh đau khổ nhắm hai mắt lại.

"Cha nuôi, người đã biết."

Lưu công công giận dữ, muốn lớn tiếng, rồi lại sợ cao giọng sẽ khiến người khác nghe thấy, liền đè nặng âm thanh, nhỏ giọng vỗ bàn một cái, từng câu từng câu trách cứ hắn, "Ngươi đúng là bị mỡ heo che phủ lý trí, đây là chuyện ngươi có thể làm sao? Đây chính là muốn làm chuyện tru di cửu tộc!"

Tiểu Thịnh biết.

Bởi vì biết, cho nên hắn mới sợ hãi.

Hắn nói: "Cha nuôi, con biết cả. Đã rất lâu rồi con không đến Tĩnh Trúc Hiên, nhưng vừa nãy, vừa nãy Tiểu Vân nói Thanh Oanh phát sốt, con, con thực sự không còn cách nào khác."

Nước mắt hắn nóng bỏng, khiến cho gương mặt bị gió lạnh thổi qua cũng nóng hơn, nhỏ giọng nói: "Người yên tâm, con có chừng mực, sẽ không làm ra chuyện gì quá phận."

"Chỉ là... Chỉ là làm nô tài nên đi giúp đỡ một phen thôi."

Lưu công công nhìn hắn, thở dài nhẹ nhõm.

Còn biết việc mình làm là quá phận, chứng tỏ còn cứu được, không cần ông phải ra tay.

Ông nhìn Tiểu Thịnh, nghiêm túc nói: "Vì tình nghĩa cha con giữa chúng ta, đây là ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mới không giết ngươi, tự mình giải quyết ổn thỏa đi."

Tình cảm nhiều năm như vậy, chung quy là ông vẫn còn luyến tiếc.

Lưu công công thở dài: "Chỉ mong ngươi thật sự thông suốt."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp