Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 29: Ngưu Đắc Phúc


1 năm

trướctiếp

Thái tử Điện Hạ vui vẻ, chính là cả Đông cung vui vẻ. Mặc dù từ chỗ Xuân Ẩn nghe được sau đó Đoan Vương cùng Ngũ Lục Thất hoàng tử cũng tới chỗ Bệ Hạ học, nhưng Chiết Quân Vụ nhìn Thái tử Điện Hạ, phát hiện hắn một chút không vui cũng không có.

Chiết Quân Vụ hậu tri hậu giác (để ý kỹ càng mới phát hiện ra) phản ứng lại, Điện Hạ hình như không giống với thời điểm nàng vừa tới một năm trước.

Nàng nhớ rõ lúc mới tới, mỗi khi Đoan Vương được Bệ Hạ phong thưởng một chút, Điện Hạ liền tức giận ở trong thư phòng hờn dỗi, lúc đó toàn bộ Đông Cung cũng phải im ắng, tránh làm ra động tĩnh gì đó, khiến Điện Hạ nghe xong không thích.

Nhưng Điện Hạ như vậy càng tốt! Những nô tài nô tỳ bọn họ cũng không cần mỗi ngày lo lắng đề phòng sống qua ngày.

Chiết Quân Vụ đến phòng Hoa Điểu đưa Tướng Quân và Mãnh Hổ đến Khê Nhiễu Đông. Một mèo một chim vẫn sẽ tranh đấu lẫn nhau, ngươi vỗ ta một cái, ta mổ ngươi một cái, “chơi” đến quên cả trời đất.

Chiết Quân Vụ bảo Tướng Quân và Mãnh Hổ thành thật một chút: “Các ngươi cứ ở bên ngoài chơi, không được vào trong phòng.”

Gần đây Mãnh Hổ lại bắt đầu rụng lông - phải nói, lông của nó mỗi ngày đều sẽ rụng xuống một ít, tiểu công công chăm sóc nó nói là bình thường, lông mèo, cũng giống như tóc người, một ngày sẽ rụng một sợi hai sợi, đôi khi còn có thể rụng một nắm lớn, làm sao có thể không rụng?

Chỉ là rụng ở nơi sạch sẽ như Khê Nhiễu Đông, khẳng định là dễ thấy, cho nên Điện Hạ mới không thích để chúng vào nhà.

Chiết Quân Vụ cảm thấy cũng đúng, bởi vì vấn đề này hỏi công công chăm sóc mèo nhiều lần, nàng cảm thấy ngượng ngùng, cho hắn một viên kẹo: “Đa tạ ngài.”

Tiểu thái giám cười khanh khách nhận lấy kẹo: “Đây là bổn phận của ta.”

Chiết Quân Vụ liền ôm lấy Mãnh Hổ, vuốt lông cho nó.

Mỗi buổi sáng sau khi nàng viết chữ đọc sách xong, cũng không có việc gì để làm, liền luôn cùng Mãnh Hổ và Tướng Quân lăn lộn một chỗ.

Vuốt lông cho chúng một hồi, nàng ôm một con, đặt lên đầu một con - Tướng Quân thích đứng trên đầu nàng như vậy.

May mắn Tướng Quân lớn lên nhỏ, bằng không đầu đều sẽ bị nó đè sập.

Cứ như vậy mang theo hai con trở về phòng Hoa Điểu, ai ngờ trên đường gặp được Thái tử trở về, nàng vui mừng gọi hắn: “Điện hạ, sao hôm nay ngài lại về sớm như vậy?”

Thái tử đón ánh mặt trời buổi trưa không nóng không lạnh nhìn qua, chỉ thấy trong ngực nàng một con, trên đầu một con, nhìn thế nào cũng thấy ngốc, liền lắc đầu, đi qua, vươn tay nhẹ nhàng phất phất, đem Tướng Quân vẫy đi, sau đó đón lấy Mãnh Hổ, thả xuống đất, hỏi: “Ngươi đi đâu?”

Chiết Quân Vụ: “Phòng Hoa Điểu.”

Thái tử: “Để Tiểu Thịnh đưa Tướng Quân và Mãnh Hổ về, hôm nay ta có thời gian, dạy ngươi thêm mấy chữ.”

Chiết Quân Vụ lập tức gật đầu, sau khi cảm tạ Tiểu Thịnh một lần, vội vội vàng vàng đi theo Điện Hạ, vẫn không quên Điện Hạ căn bản không có trả lời nàng vì sao lại trở về sớm như vậy.

Nàng chỉ một lòng một dạ đi học, Thái tử lại ở một bên suy nghĩ chuyện khác.

Chiết Minh Châu đính hôn rồi.

Rất nhanh, khiến người ta trở tay không kịp. Mà hôn sự này còn là Hoàng đế tự mình ban xuống.

Thái tử vẫn chưa từng nghĩ tới việc kết thân với phủ Thục Lăng Hầu, cho nên không có cảm giác gì, hắn chỉ là lại một lần nữa cảm giác được sức nặng của hạ thần trong lòng Hoàng đế.

Phụ hoàng không chỉ coi trọng mỗi vị hoàng tử, ông còn đối với mấy tâm phúc vẫn đi theo ông tốt.

Phần tốt này, trực tiếp vượt qua bàn tính nhỏ của Dư quý phi. Lúc Thái tử ở Nam thư phòng nghe thấy tin tức này, cố ý nhìn sắc mặt Đoan Vương, quả nhiên, trắng bệch.

Thái tử nở nụ cười.

Hắn đã sớm nghĩ tới, Thục Lăng Hầu sẽ tính toán như thế nào, không nghĩ tới trực tiếp chặt đứt ý niệm của Dư quý phi, lập tức cho Chiết Minh Châu một hôn sự.

Ngược lại là một người đáng kính nể, nghĩ xong liền làm, không sợ đắc tội người.

Đoán chừng thầy cũng là thấy sắc mặt Đoan Vương quá kém, liền nói thân thể mình không khỏe, sớm cho trở về.

Hôm nay Thái tử cũng không đến cung của Thái hậu và Hoàng hậu, mà trực tiếp trở về, không đi lung tung bên ngoài, cũng không muốn nghe Hoàng hậu châm chọc Dư quý phi.

Hắn mỗi ngày suy nghĩ quá nhiều, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi một hồi, đương nhiên phải trở về địa bàn của mình.

........................

Hắn nghĩ không sai, Hoàng hậu ở trong cung cười ha ha một trận, còn thưởng bạc cho mọi người trong cung Trường Lạc, mà Dư quý phi bên kia, lại tức không chịu được, còn muốn giả bộ như không có việc gì, tươi cười tiếp tục làm chuyện như ngày thường, chờ lúc không có ai, mới ném chén trà.

Đoan Vương biết ngay Dư quý phi sẽ tức giận. Hắn cũng tức giận, nhưng ngoài tức giận ra, cũng an tâm hơn nhiều.

Hắn an ủi Dư quý phi: “Đính hôn thì đính hôn, chúng ta nói chuyện khác.”

Dư quý phi: “Con thì biết cái gì! Vì phủ Thục Lăng Hầu, bản cung đã đẩy lui tất cả nữ nhi thế gia khác, kết quả nhà bọn họ làm việc quá tuyệt tình, trực tiếp để Bệ Hạ ban hôn, quả thực là làm cho ta hận không thể mau giết chết họ.”

Nếu đợi thêm hai tháng nữa, đợi thêm một chút nữa, lại khiến Đoan Vương mắc bệnh tương tư, chuyện này liền thành một nửa, Dư quý phi cược chắc là Thục Lăng Hầu sẽ không làm chuyện quá tuyệt tình đắc tội bà ta và Dư gia, kết quả lại không nghĩ tới gà bay trứng vỡ, thành bộ dạng như vậy.

Bà ta cầm khăn lau nước mắt, mặc dù đã có con trai lớn như vậy, nhưng vẫn nhìn phong tình vạn chủng (chỉ người có vẻ đẹp thu hút người khác), lúc khóc lê hoa đái vũ*, rất đẹp.

(*)Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi (một trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc). Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Hoàng đế chính là vào lúc này tới.

Ông ngược lại không nghe thấy câu nói phía trước, chỉ biết là Đoan Vương từ sau bữa tiệc thưởng cúc ngày đó, liền coi trọng cô nương nhà Thục Lăng Hầu.

Vốn dĩ Hoàng đế cũng có chút buông lỏng.

Lúc ông còn trẻ yêu mà không được, đời này cũng không muốn con trai cũng rơi vào kết cục giống như ông. Chỉ là đối phương là Thục Lăng hầu, giống như có ban cho Thái tử Chiết Minh Châu hay không, Hoàng đế rốt cuộc vẫn có chút do dự.

Nhưng ông còn chưa quyết định, Thục Lăng Hầu đã tìm được cháu rể.

Thục Lăng Hầu vô cùng vui mừng nói: “Là con trai của Quan Nam Hầu gia, tuổi tương đương với Minh Châu của thần gia, vừa vặn thích hợp.”

“Đứa nhỏ kia là thần nhìn lớn lên, học hành rất tốt, thần mặc dù là võ tướng, thích những nam nhi có thể ra chiến trường, nhưng thê tử (vợ) thần lại không muốn, nàng nói gả cho thần đã đủ mệt rồi, một chút cũng không hiểu phong tình, liền kiên quyết không để cho cháu gái cũng rơi vào kết cục giống như nàng, cho nên chỉ thích con của Văn quan gia.”

Hoàng đế nghe xong liền cười: “Ngươi a, cái gì cũng tốt, chỉ là quá sợ vợ.”

Thục Lăng hầu nhất định như vậy, hoàng đế cũng rất mừng, vậy ông cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần ban hôn là được. Tâm tình ông tốt, liền đưa ra chủ ý tồi cho Thục Lăng Hầu: “Vậy sau này ngươi đính hôn cho hai đứa con trai sau, nhìn trúng cô nương nhà võ tướng nào, liền tiến cung nói với trẫm, trẫm giúp ngươi.”

Thục Lăng Hầu quỳ xuống dập đầu: “Vậy bệ hạ cần phải nhớ kỹ lời hôm nay, không thể nuốt lời.”

Chờ hắn cảm kích rời đi, Hoàng đế lại nghĩ đến Đoan Vương. Bảo Chu Toàn Cung đi hỏi, quả nhiên nghe nói Đoan Vương đến chỗ Dư quý phi.

Hoàng đế liền muốn đến xem. Quả nhiên vừa đến, chỉ thấy Dư quý phi đang khóc, Đoan vương đang dỗ.

Hoàng đế thở dài.

Một tiếng thở dài này suýt chút nữa lấy mạng Dư quý phi cùng Đoan Vương. ( truyện đăng trên app TᎽT )

-------Cho nên Hoàng đế vào đây từ khi nào?

Cũng may Dư quý phi ổn định, đầu tiên là nghênh đón, đỡ Hoàng đế ngồi xuống, lại nhìn tiểu cung nữ, chỉ thấy nàng ta nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng Dư quý phi liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Những nô tài này thật đáng chết, Bệ Hạ tới, cũng không nói một tiếng.”

Hoàng đế vỗ vỗ tay bà ta: “Là trẫm không cho nói, vốn là không muốn kinh động nàng.”

Ông hỏi Đoan Vương: “Mẫu phi (mẹ) con làm sao vậy?”

Đoan Vương mấy ngày nay trầm ổn không ít, hắn thấp giọng nói: “Là lỗi của nhi tử (con trai). Trước đó vài ngày, con......con đối với Chiết Minh Châu của Thục Lăng Hầu gia sinh lòng yêu mến, muốn cưới nàng làm vương phi, nhưng mẫu phi nói không được......Nhi tử không nghe, cảm thấy phụ hoàng đã nói, muốn thì cứ làm là được, nhi tử liền đi.”

Hoàng đế gật đầu, điều này cũng không khác gì những thứ ông biết.

Đoan Vương liền tiếp tục nói: “Chỉ là Chiết gia cô nương đối với nhi tử không thích, chuyện này không thành, hôm nay nàng lại định thân, nhi tử liền muốn đến nói với mẫu phi một tiếng, tránh làm người lo lắng, hơn nữa......hơn nữa nhi tử cũng không muốn lúc này lại đi đính hôn.”

Dư quý phi nghe thấy Đoan Vương nói những lời này, trong lòng ngược lại vui mừng, cảm thấy Đoan Vương cuối cùng cũng trưởng thành, biết tự mình quyết định rồi.

Hơn nữa chủ ý này rất tốt.

Lần trước vì định ra Chiết Minh Châu, Dư quý phi còn từ chối cháu gái nhà Phụ Quốc Công, lúc này bà ta còn chưa nghĩ ra khuê nữ nhà ai tốt nhất, đương nhiên không thể sốt ruột để Hoàng đế quyết định.

Còn nữa, lúc trước Đoan Vương nói là thích Chiết Minh Châu, lúc này lập tức định ra một hôn sự khác, vậy trong mắt Bệ Hạ, Đoan Vương sẽ thành bộ dạng gì?

Dư quý phi cảm thấy Đoan vương nói rất hay. Lần này trước tiên không để con trai định thân, qua năm nay rồi nói sau.

Bà ta liền gật gật đầu, thở dài: “Bệ hạ, thần thiếp từ đầu năm nay đã muốn lão Đại sau khi thành hôn sớm một chút sinh con, thần thiếp liền trở thành bà nội, ai biết trông mong một năm, thế nhưng đều thành không. Không chỉ không có cháu trai, ngay cả con dâu cũng không có. Con trai nói không thành hôn, vậy phải đợi tới bao giờ? Thần thiếp ngẫm lại, liền cảm thấy rất muốn khóc.”

Hoàng đế nghe xong cũng cảm thấy đáng tiếc, lại mắng Anh Quốc Công: “Mấy ngày nữa sẽ hỏi chém hắn.”

Sự tình đã điều tra rất rõ ràng, Anh Quốc Công quả thật tham ô quân lương (lương bổng, lương thực của quân đội), phía sau còn liên lụy rất nhiều quan viên, Hoàng đế nhớ tới trong lòng liền không thoải mái.

Đối với một nhà Anh Quốc Công, ông hận không thể giết cho thống khoái.

Hoàng đế nghĩ tới đây, ngược lại cảm thấy chuyện nhân duyên của Đoan Vương, quả thật không thuận lợi. Liền nói với Dư quý phi: “Nàng tự mình chọn mấy thiếp thất cho con, cũng có thể sớm ngày sinh con nối dõi.”

Dư quý phi đáp ứng, Đoan Vương liền lui ra trước, để cho Hoàng đế cùng Dư quý phi nói chuyện.

Vừa đi ra khỏi cung, Đoan Vương nhìn bầu trời bên ngoài cười cười, lần đầu tiên cảm thấy thoải mái như thế.

Hắn phát hiện, thì ra phụ hoàng cũng có thể bị lừa gạt. Lần trước là mẫu phi, lần này là hắn, phụ hoàng không có thông tuệ, sáng suốt như trong trí nhớ của hắn nữa.

Ông cũng là một con người. Là con người, cũng chỉ có hai con mắt, hai cánh tay, luôn có nơi không nhìn thấy, luôn có nơi không vươn tay ra được.

Đoan Vương chậc một tiếng, nhìn bóng mình dưới ánh mặt trời thật lâu, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân, đi về hướng Thanh Huy Các.

…………………

Cùng lúc đó, người của phủ Thục Lăng Hầu, Thục Lăng Hầu gia ngoại trừ lão phu nhân đều tề tụ một chỗ, đang nói chuyện ban hôn.

Thục Lăng Hầu nói: “Nếu Bệ Hạ bên kia đã đồng ý, đây là con đường của chúng ta, không thể thay đổi được nữa. Minh Châu, chú (chú) chỉ hỏi con, con có hối hận không?”

Chiết Minh Châu cười rộ lên: “Chú, người cứ việc yên tâm, nói thế nào đi nữa, con cũng là do người cùng thím một tay dạy dỗ, một khi sự tình đã định, sẽ không sinh lòng thoái ý.”

Nàng kiên định nói: “Quan Nam Hầu gia là thế giao của Chiết gia, lại đều ở kinh đô, cháu gái gả qua chẳng lẽ còn bị khi dễ hay sao? Các huynh trưởng (anh họ) tuyệt đối không tha cho hắn.”

“Cần Chi coi như là từ nhỏ cùng lớn lên với con, giữa chúng con ít nhiều coi như quen thuộc, mặc dù là vội vàng đính hôn, nhưng cũng không phải người không quen biết, có gì phải hối hận đây?”

“Chỉ có con đem cuộc sống sau này sống không tốt, bắt đầu hối hận, bắt đầu oán giận lúc trước nếu là gả cho Thái tử hoặc là Đoan vương thì tốt rồi - chỉ có lúc này, con mới kêu hối hận, nhưng cháu gái thuở nhỏ được người cùng thím dạy dỗ nhiều như vậy, chẳng lẽ lại để cuộc sống của mình thành như vậy sao?”

Nàng lắc đầu: “Sẽ không, cháu gái tuyệt sẽ không thành như vậy.”

Triệu Thị nghe mà rơi nước mắt, ôm Chiết Minh Châu nói: “Đứa bé ngoan, thím biết con là một đứa bé ngoan, từ nhỏ đã hiểu chuyện, hiểu lý lẽ, lần này vội vàng đính hôn, thật sự là ủy khuất con, con yên tâm, chờ con xuất giá, thím sẽ chuẩn bị cho con một phần hồi môn lớn."

Chiết Minh Châu cười rộ lên: “Đa tạ thím.”

Lão Nhị Chiết Trí Quang liền không khỏi oán hận Dư quý phi: “Thật là mặt dài hơn ngựa, đánh chủ ý lên Minh Châu chúng ta.”

Vừa dứt lời, lão đại Chiết Trí Viễn liền trừng mắt nhìn qua: “Nói bao nhiêu lần rồi, cho dù là ở nhà, cũng không thể nói chuyện như vậy, đệ là thân phận gì, lại dám nghị luận chuyện quý phi."

Chiết Trí Quang tức giận trừng lại, nhưng rốt cuộc không dám nói chuyện, đành phải câm miệng, hầm hừ nói một câu: “Biết rồi, biết rồi, sau này ta khẳng định không nói trước mặt huynh nữa.”

Lão tam Chiết Trí An thông minh hơn một chút, hỏi Thục Lăng Hầu: “Cha, người cảm thấy Dư gia sẽ đối phó chúng ta sao?”

Thái tử mặc dù là Thái tử, nhưng mẫu tộc (gia tộc của mẹ) của Thái tử cơ bản có thể xem nhẹ không nói, nhưng nhà mẹ đẻ của Dư quý phi lại làm quan trong triều.

Thục Lăng Hầu liền trấn an bọn nhỏ.

“Yên tâm, bọn họ sẽ không đâu.”

Dư gia cũng không ngu, tâm ý của Bệ Hạ đã định, bọn họ lúc này làm khó Chiết gia, chính là ngu không ai bằng.

Vì thế được một câu này của ông, cả nhà đều yên lòng, theo bọn họ thấy, lần này tranh chấp nhân duyên giữa Thái tử và Đoan Vương không liên quan đến nhà bọn họ.

Trong lòng Thục Lăng Hầu cũng thả lỏng một chút, sau đó lại nghĩ tới chuyện của con gái.

Lão quản gia trở về lâu như vậy, còn chưa viết thư lại đây, nghĩ đến vẫn là không có tin tức gì.

Ông thở dài, trong lòng không dễ chịu, chỉ có thể mong ông trời để cho Yển Yến còn sống, mà không phải......chỉ là có người nhặt được đồ của con bé.

Nếu như......nếu như ông trời không buông rèm, Yển Yển vẫn không sống sót, cũng hy vọng người nhặt được tã lót của con bé có thể chôn nó, tránh cho con bé hài cốt không còn.

Thục Lăng Hầu chỉ cần nghĩ đến điều này, liền cảm thấy thương tâm. Ông nghĩ, nếu Yển Yển còn sống, ông nhất định phải cho con bé xiêm y trang sức tốt nhất trên đời, cho con bé vị hôn phu tốt nhất nhân gian, để cho con bé đời này sống thật vui vẻ.

…………………

“Nếu nô tỳ có thể ở bên Điện Hạ cả đời thì tốt rồi.”

Chiết Quân Vụ nhận được một chuỗi hạt châu của Điện Hạ đeo trên cổ tay, xúc động nói: “Điện Hạ, ngài đối với nô tỳ cũng tốt quá rồi.”

“Nếu nô tỳ ở bên ngài cả đời, vậy nô tỳ sẽ được bao nhiêu đồ từ ngài a.”

Thái tử Điện Hạ bị lời nói ngu ngốc của nàng chọc cười: “Ở bên cạnh ta, liền tính tới đồ của ta rồi?”

Chiết Quân Vụ vuốt chuỗi châu, từ đó cảm nhận được Điện Hạ đối tốt với nàng, thỏa mãn than thở: “Đương nhiên cũng không phải toàn bộ đều vì đồ của Điện Hạ, cũng vì Điện Hạ là một chủ tử tốt, là chủ tử tốt nhất thiên hạ! Cho nô tỳ cái gì, nô tỳ cũng không đổi!”

Thái tử cũng rất hài lòng, nhưng vẫn muốn giáo huấn nàng một chút: “Lúc ngươi mới tới, là một người thành thật, bây giờ miệng càng ngày càng ngọt rồi.”

Chiết Quân Vụ ngượng ngùng: “Nô tỳ không nói dối.”

Thái tử Điện Hạ liền ừ một tiếng: “Đúng, ta cũng cảm thấy ta đối với ngươi rất tốt.”

Nha đầu nghe lời, đương nhiên phải được hắn chiếu cố nhiều hơn.

Thái tử nằm nghiêng trên ghế, ngáp một cái, bảo Chiết Quân Vụ đem xiêm y đến khoác lên người hắn: “Dạo này càng ngày càng lạnh, quần áo mùa đông của ngươi đã làm xong chưa?”

Đại cung nữ có thể có được quần áo mùa đông tốt hơn so với tiểu cung nữ bình thường. Những gì nàng nhận được năm ngoái so với năm nay quả thực kém quá xa!

“Điện Hạ, chờ quần áo mùa đông mới tới, nô tỳ mặc cho ngài xem, bên trong tất cả đều là bông.”

Thái tử: “........”

Cũng đúng, nha đầu này chỉ nhớ là phải dày.

Hắn đau đầu: “Không phải đã cho ngươi vải rồi sao? Ngươi lại biết tự mình làm xiêm y, tự làm cho mình một bộ thật đẹp đi.”

Hắn nói: “Ngươi nghĩ xem, ngươi lại không mặc ra ngoài, chỉ mặc ở Khê Nhiễu Đông, cũng không tính là phá hỏng quy củ."

Chiết Quân mờ mịt: “Thật sao Điện Hạ.”

Thái tử Điện Hạ còn rất muốn nhìn nàng mặc quần áo mới là bộ dáng gì, chính hắn cũng nói không ra là nguyên nhân gì, chỉ cảm thấy nàng mặc vào khẳng định đẹp mắt.

Nếu hắn cảm thấy tốt, liền nhất định là muốn xem. Thái tử Điện Hạ ở bên ngoài có thể sẽ bị cản trở, nhưng ở trong Đông Cung, hắn không muốn phải chịu đựng bất cứ điều gì.

Hắn muốn nhìn nàng mặc, lại không muốn dọa nàng, dỗ dành: “Thật, nơi này là Khê Nhiễu Đông của ta, không ai đến, chỉ có mấy tiểu thái giám cung nữ. Ngươi đem xiêm y kia làm thành hình dạng giống cung nữ không phải là được rồi sao? Chỉ là màu sắc khác nhau mà thôi. Cũng không phải chưa từng có người làm như vậy.”

Chiết Quân Vụ trăm triệu lần không nghĩ tới còn có thể như vậy! Lúc trước Điện Hạ ban cho nàng, bảo nàng làm áo bên trong nàng còn dám mặc, nhưng áo ngoài thì quá khác người.

Mặc dù Điện Hạ nói không sao, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất không tốt.

“Điện Hạ....nô tỳ trong lòng bất an.”

Thái tử: “Có ta ở đây.”

“Điện Hạ....nô tỳ vẫn bất an.”

Thái tử: “Yên tâm, ta che chở cho ngươi.”

Chiết Quân Vụ nghe được còn rất cảm động, Điện Hạ làm sao nói với người khác những lời này, Điện Hạ thật sự là đối với nàng quá tốt!

Nàng lau nước mắt: “Ngài là người đầu tiên nói che chở cho nô tỳ.”

Điện Hạ chính là biết nói chuyện, giờ này khắc này, nàng chính là vì Điện Hạ bán mạng, vì điện hạ đi chết, nàng nghĩ, nàng cũng là nguyện ý.

Thái tử cũng có chút bất đắc dĩ cùng buồn cười: “Cho nên nói, ngươi may mắn đến Đông Cung của ta, bằng không với tính tình này của ngươi, đã sớm bị khi dễ chết rồi.”

Chiết Quân Vụ rất là đồng ý: “Nô tỳ cũng cảm thấy, nô tỳ muốn hầu hạ ngài cả đời, Điện Hạ, được không?”

Thái tử Điện Hạ nhìn nàng một chút, tràng hạt trong tay chậm rãi gảy gảy, chậc một tiếng: "Nếu không thì sao?"

“Ta vất vả dạy ngươi đọc sách viết chữ, cho ngươi vàng bạc châu báu, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi chỗ người khác làm nô tỳ sao?”

Vậy hắn cũng quá thiệt thòi rồi.

Ai ngờ Chiết Quân Vụ nghiêm túc nói: “Mấy ngày trước thật ra nô tỳ còn muốn sau này được làm vị trí của Lưu công công, như vậy có thể có rất nhiều tiểu thái giám cung nữ nghe lời nô tỳ.”

“Nhưng sau đó lại nghĩ, nô tỳ không phải thái giám, nô tỳ là cung nữ, cung nữ hai mươi lăm tuổi là có thể xuất cung.”

Từ khi có được trang sức và tơ lụa của Điện Hạ, mấy ngày nay nàng tính toán cũng không ít.

Chiết Quân Vụ cũng đã tính toán cho mình rồi: “Nô tỳ được ngài cho nhiều thứ tốt như vậy, đến lúc đó mang ra khỏi cung, hoặc là một hạt trân châu mua đất, sau đó lại dùng một hạt trân châu mua hạt giống, mua một con trâu - nếu mua nhiều đất, có thể phải mua hai con trâu.”

Thái tử tức giận nở nụ cười: “Vậy sao?”

Ngươi còn muốn mua hai con trâu! Nha đầu không có lương tâm!

Chiết Quân Vụ thấy hắn tức giận, vội vàng giải thích: “Nhưng Điện Hạ đối với nô tỳ tốt như vậy, nô tỳ không muốn đi, nô tỳ muốn cả đời hầu hạ Điện Hạ, mài mực cho Điện Hạ.”

Thái tử: “..........”

Hắn càng tức giận, tức giận ném sách, dùng sức đập trên cái bàn ở giữa hai người, đập vang lên.

“Cũng bởi vì ta cho ngươi mặc xiêm y đẹp mắt, ngươi liền muốn hầu hạ ta cả đời? Ngươi cái đồ đầu gỗ này, ngươi dễ dàng thỏa mãn như vậy sao!”

Không có tiền đồ!

Chiết Quân Vụ cũng có chút khó hiểu, bị hắn mắng rụt cổ lại: “Điện Hạ.......vậy ngài muốn nô tỳ thế nào?”

Mua trâu cũng không được, hầu hạ hắn cũng không được, Điện Hạ sao đột nhiên lại khó hầu hạ như vậy.

Cũng may nàng thân kinh bách chiến (đại khái là đã có kinh nghiệm), đi theo bên cạnh Điện Hạ đã một năm, biết rõ làm thế nào để Điện Hạ vui vẻ.

Nàng thử thăm dò nói: “Vậy, vậy nô tỳ mua trâu, thỉnh thoảng về Đông Cung hầu hạ ngài?”

Thái tử hừ lạnh một tiếng.

Chiết Quân Vụ liền run rẩy, tiếp tục thử dò xét: “Vậy nô tỳ ở bên cạnh ngài hầu hạ trước, chờ lớn tuổi, lại đi ra ngoài mua trâu?”

Thái tử bị tức ha một tiếng, lười nói với nàng, chuẩn bị trực tiếp dùng bữa, hô: “Ngưu Đắc Phúc, gọi bữa........” (Ngưu = trâu)

Lưu Đắc Phúc:"…"

Lưu công công trong lòng chua xót vô cùng, nhìn xem, ngay cả họ cũng sửa lại cho hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp