Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 28: Thái tử


1 năm

trướctiếp

Hoàng đế gần đây đối với Thái tử yêu thích khiến cho mọi người phải nhìn bằng con mắt khác.

Lúc trước Thái tử rất bướng bỉnh, rất khó chịu, Hoàng đế thoạt nhìn càng thích Đoan Vương biết nói chuyện tao nhã, nhưng hiện tại, tuy rằng tính tình Thái tử vẫn như trước, nhưng Hoàng đế lại bắt đầu tự mình dạy hắn đọc sách.

Có một lần ở trong ngự thư phòng, hoàng đế còn nói với các hạ thần: “Mạc Lâm thật sự là không dễ dàng, lúc trước trẫm bận rộn, bảo hắn dạy Thái tử học, mỗi lần hỏi, hắn luôn nói Thái tử rất tốt, rất chăm chỉ, bài tập cũng tốt, trong lòng trẫm an tâm, cho rằng thật sự là như thế.”

Mạc Lâm là thầy giáo dạy học của Thái tử khi còn nhỏ.

Hoàng đế thở dài: “Đến khi tự mình dạy dỗ nó, liền phát hiện tính tình này của nó, thật sự là làm cho người ta tức giận, ngươi dạy nó xong những thứ trên sách, nó nhất định là muốn suy một ra ba, dẫn một ít điển cố (những tích truyện xưa) trong sách không có ra hỏi trẫm, trẫm nào đã xem qua những dã sử (dòng văn chương mượn hiện tượng hoặc nhân vật lịch sử nào để khai triển nhân sinh quan tác giả) kia, chỉ có thể trách cứ nó một phen.”

Lúc này chính là thời điểm chúng thần nói xong chính sự nghỉ ngơi, Hoàng đế đột nhiên nói đến Thái tử, tuy rằng nghe là chê, nhưng trong một câu nói, dùng “suy một ra ba”, “điển cố trong sách không có”, liền biết Hoàng đế vẫn là muốn khen.

Các đại thần muốn khen Thái tử vài câu, Hoàng đế khoát khoát tay, nghiêng người trên long ỷ (ngai vàng), cười nói: “Tính tình nó cao ngạo, nhưng cũng thích nghe người khác khoe khoang, từ nhỏ tính tình đã như vậy, trẫm khen nó thêm vài câu, cái đuôi cũng phải vểnh lên.”

Cho nên Hoàng đế liền nghĩ ra một biện pháp, đặc biệt đi tìm mấy quyển sách đơn bản (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc), người ngoài căn bản không có khả năng nhìn thấy, sau đó đem những lời trong sách này đi hỏi Thái tử.

Cứ như vậy, Thái tử phải thành thành thật thật nghe lời. Đương nhiên, những lời này Hoàng đế không có khả năng nói ra, ông còn muốn dùng cái này để trị tính tình Thái tử.

Các hạ thần phía dưới liền ngươi một câu ta một câu tiếp tục khen Thái tử, Hoàng đế nghe bọn họ khen xong, rất là thoải mái, liền gọi Chu Toàn Cung: “Đợi lát nữa Thái tử học xong, liền bảo nó tới đây, trẫm hôm nay còn phải kiểm tra lại bài tập của nó.”

Sau đó lại cảm thấy lúc này bảy đứa con trai đều đang đi học, luôn gọi Thái tử tới cũng không tốt, liền nghĩ nghĩ, nói: “Gọi Thái tử, lão Nhị, lão Tứ cùng tới.”

Tránh cho nếu gọi Đoan Vương cùng với Ngũ Lục Thất đến, đợi Thái tử phát giận, không quan tâm châm biếm lão Thất không có học thức, lại là một hồi cãi nhau, dứt khoát tách ra, hôm nay gọi ba, ngày mai gọi bốn.

Ông chỉ muốn thanh tịnh.

Nhưng ý muốn thanh tịnh này của ông, lại làm cho mặt Đoan Vương lúc ấy liền trắng bệch xuống, ngay cả lão Thất thường ngày làm ầm ĩ cũng cảm thấy không thích hợp.

Hắn ngồi trong Nam thư phòng, hỏi lão Lục: “Lục ca, phụ hoàng đây là có ý gì? Phụ hoàng chán ghét chúng ta sao?”

Lão Lục trầm ổn một chút, trừng mắt liếc lão Thất một cái: “Cả ngày ồn ồn ào ào, không thể yên tĩnh một hồi sao?”

Hắn đi an ủi Đoan Vương: “Đại ca, có lẽ là Thái tử nói với phụ hoàng, phụ hoàng lúc này mới gọi Nhị ca cùng Tứ ca đi, Thái tử cũng không phải lần đầu tiên làm như vậy.”

Lão Ngũ ngày thường phản ứng có chút chậm, nhưng lúc này phản ứng của hắn lại tuyệt không chậm, cũng đi theo an ủi Đoan Vương: “Đúng vậy, đại ca, huynh không cần suy nghĩ quá nhiều, Thái tử luôn luôn như thế.”

Bọn họ những huynh đệ này lựa chọn đi theo Đoan Vương không có nguyên do. Phụ hoàng yêu mỹ nhân, bất luận là xuất thân gì, chỉ cần là mỹ nhân ông đều yêu, những cô nương xinh đẹp trong thế gia (gia tộc có nhiều đời vinh hiển), ví dụ như Dư quý phi, ông sủng ái, liền có thể phong địa vị cao, nhưng những người thân thế thấp kia, ông chỉ sủng ái, cũng không cam lòng phong địa vị cao.

Dù sao người trong hậu cung thật sự là quá nhiều, hôm nay thích, ngày mai sẽ có mỹ nhân mới, phi vị (thứ thiếp, vợ lẽ của vua) trong hậu cung nhiều như vậy, liền đơn giản thăng chức cho hậu phi sinh con, những người không có con, hiện giờ ở nơi nào Hoàng đế cũng không biết.

Chỉ có thể là khi nhìn thấy, có chút ấn tượng, ồ, thì ra trẫm còn có một mỹ nhân như vậy.

Mẫu phi (mẹ) của Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử xuất thân không cao, từ nhỏ cũng có thể được Hoàng đế yêu thích, nhưng hậu phi sinh con lớn tuổi một chút, Hoàng đế liền không muốn đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trong cung đều là kẻ hám lợi, không có Hoàng đế yêu thích, tự nhiên sẽ bị nhiều người khi dễ, mặc dù là không dám khi dễ ngoài sáng, nhưng trong tối luôn bị xem thường.

Khi bọn trẻ lớn lên, cũng liền biết đạo lý một cây dây leo muốn leo lên đại thụ, Thái tử từ nhỏ đã cao ngạo, không thân quen với bọn họ, ngược lại là Đoan Vương, đối với bọn họ có thể chiếu cố liền chiếu cố, con người có tình cảm, bọn họ đi theo Đoan Vương cũng là thật tâm.

Bốn người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lúc trước còn chưa phân biệt rõ ràng với ba người kia như thế, nhưng gần một năm qua, từ lần trước đánh nhau một trận, sau khi lão Nhị và lão Tứ chạy theo Thái tử, mối quan hệ huynh đệ phân biệt rõ ràng này liền càng lúc càng lớn.

Lúc này, ngay cả phụ hoàng cũng không giúp bọn họ che giấu thái bình nữa sao?

Lão Ngũ và lão Lục tuy rằng an ủi Đoan Vương, nhưng trong lòng cũng không nắm chắc, thật sự là quá đột ngột.

Lúc trước phụ hoàng vẫn luôn rất chú ý công bằng, cái này sủng ái vài phần, cái kia phải trả lại vài phần, hôm nay làm như vậy, chẳng lẽ là có ý gì khác sao?

Trong lòng Đoan Vương cũng không chắc chắn, nhưng nơi này không tiện để nói chuyện, liền dẫn theo ba đệ đệ trở về Thanh Huy Các.

Tứ Đấu hiện giờ đang ở thư phòng hầu hạ, thấy bộ dạng bốn hoàng tử như vậy, cũng biết xảy ra chuyện, đưa nước trà đi vào, liền rón rén đóng cửa, canh giữ ở ngoài, không dám lên tiếng.

Lúc lão Thất đóng cửa lại, còn nói một câu: “Đại ca, tiểu công công nơi này của huynh ngược lại rất tuấn tú.”

Đoan Vương lúc này thật sự nổi cáu, đã lúc nào rồi, lão Thất còn không biết điều. Lão Lục cùng lão Ngũ khá hơn một chút, liền đánh vào vai lão Thất một cái: “Đừng nói chuyện, cái miệng này của đệ, ta sớm muộn gì cũng phải khâu lại.”

Lão Thất liền thành thành thật thật ngồi xuống, uống một ngụm trà, lo lắng nói: “Các huynh nói, phụ hoàng có ý gì?”

Đoan Vương lúc này mới mở miệng, đem những gì mình nhìn thấy nói ra. Thời điểm Chu Toàn Cung đến gọi Thái tử cùng Nhị ca và lão Tứ, Thái tử cũng rất kinh ngạc, nghĩ đến không phải hắn nói ra.

Còn nữa, loại chuyện tốt được phụ hoàng tự mình dạy dỗ này, ai nguyện ý phân ra cho huynh đệ? Ai cũng không muốn.

Đoan Vương xoa xoa đầu: “Phụ hoàng..........bây giờ càng suy ngẫm không thấu đáo rồi.”

Lão Ngũ cũng thở dài: “Từ sau khi Thái tử lật ra vụ án tham ô ở Vân Châu năm nay, chúng ta vẫn luôn không thuận lợi, đại ca ….chuyện của huynh và cháu gái Thục Lăng Hầu thế nào rồi?”

Đoan Vương nhớ tới điều này cũng không cao hứng. Mặc dù ngày ấy mẫu hậu (mẹ) làm trò không nói cho hắn biết, nhưng sau đó lại đem dụng ý nói cho hắn.

Dư quý phi: “Phụ hoàng con đa nghi, nếu trước đó nói cho con biết, con lộ tẩy, ngược lại không tốt.”

Sau đó thành thật nói.

Dư quý phi nói: “Bước đầu tiên đã làm xong, kế tiếp, con phải đi làm, ở trước mặt cháu gái Thục Lăng Hầu qua lại, cũng không cần con bé thích con, qua lại lâu, mẫu phi (mẹ) tự có biện pháp khiến phụ hoàng con hạ chỉ."

Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, Chiết Minh Châu người ta lại bắt đầu không ra khỏi cửa, nghe nói gần đây còn đang nghị thân (đề nghị kết thân, kết thông gia), như vậy bảo hắn làm sao tiếp cận được?

Còn nữa, nhà Thục Lăng Hầu tuy rằng tốt, nhưng đó là người của phụ hoàng, hắn mạnh mẽ nhúng tay vào, liệu có khiến cho phụ hoàng chán ghét hay không?

Đoan Vương thậm chí còn cảm thấy lần này phụ hoàng đối với hắn lãnh đạm cũng là bởi vì mẫu phi cùng hắn muốn đánh chủ ý lên Thục Lăng hầu.

Thục Lăng Hầu người này, rất được lòng phụ hoàng, nói là phụ tá đắc lực cũng không quá đáng. Lúc trước phụ hoàng muốn cho Thái tử, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn là Hoàng hậu làm ra một thủ đoạn xấu khiến phụ hoàng bỏ đi chủ ý, nhưng mặc dù không có Hoàng hậu, Đoan Vương cũng cảm thấy Hoàng phụ hoàng sẽ luyến tiếc.

Thế gian này ngoại trừ tình nghĩa phụ tử, còn có quan hệ quân thần (quan hệ vua-quan).

Mẫu phi khẳng định không có tính đến tình nghĩa quân thần giữa Thục Lăng Hầu cùng phụ hoàng, mới dám làm như thế. Vậy bây giờ hắn đã hiểu được, còn muốn tiếp tục dựa theo ý của mẫu phi mà làm sao?

Đoan Vương do dự. Hắn vừa hy vọng kế sách của mẫu phi có thể thành công, giúp hắn có nhà vợ là phủ Thục Lăng Hầu, lại sợ khiến cho phụ hoàng bất mãn, làm cho mình cách ngôi vị hoàng đế càng ngày càng xa.

Vì thế trong lòng bất ổn, sắc mặt khó coi đến cực điểm, khiến cho ba người Ngũ Lục Thất hoàng tử cũng bắt đầu trầm mặc, trong phòng cũng không ai nói gì nữa.

Mà trong ngự thư phòng, ba người Thái tử cùng Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử lại đang nghiêm túc nghe Hoàng đế dạy bảo.

Hôm nay Hoàng đế vốn là muốn dạy bọn họ xem phong cảnh địa vực trên phủ chí (phủ chí: tập hợp các phần giới thiệu cơ bản ghi lại lịch sử, nhân văn, địa lý, phong tục dân gian) - Hoàng đế mặc dù chưa từng đi qua, nhưng đã đọc rất nhiều sách, ghi chép từ triều trước đến triều này đều có.

Từ những cuốn sách của những thời đại khác nhau này, có thể nhìn thấy thời gian trăm năm trôi qua, con người trên cùng một mảnh đất đã thay đổi, phong tình cũng thay đổi.

Đại Tần tổng cộng có mười ba phủ, hai phủ trực thuộc, Hoàng đế thích nhất là phủ Vũ Châu.

Ông bảo Chu Toàn Cung mở ra mười ba bản phủ chí của phủ Vũ Châu phủ trước mặt các con trai, để bọn họ mỗi người xem mấy trang đầu của một bản, sau đó nói ra quan điểm của mình.

Thái tử cầm chính là tiền triều (triều đại trước), phía trước viết rất là vô vị, không có gì ngoài ghi lại thời kỳ này phủ Vũ Châu có bao nhiêu người, dân tình như thế nào, dùng từ cũng rất thẳng thắn, không mang theo một chút tài văn chương.

Thế nhưng quyển sách Nhị hoàng tử cầm trên tay, người viết có tài văn chương lại tinh tế, dùng từ hoa lệ.

Hoàng đế để cho bọn họ đọc một hồi, liền hỏi từng người một, hỏi bọn họ có biết nguyên nhân trong đó hay không.

Thái tử cân nhắc: “Chẳng lẽ lúc ấy phủ doãn phủ Vũ Châu sở thích bất đồng?” (phủ doãn: là chức danh trong hệ thống quan chế thời phong kiến, tương đương Tổng đốc)

Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng cảm thấy như thế.

Hoàng đế cười gật đầu: “Quả thật có một nửa nguyên nhân là như thế.”

“Bất quá các con hãy cẩn thận ngẫm lại một tầng nguyên do khác trong đó.”

Ông nói xong cũng mặc kệ bọn họ, chỉ để cho ba người bọn họ cùng nhau nghĩ. Ba đứa con trai tụ lại một chỗ, Hoàng đế một bên phê duyệt tấu chương một bên dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.

Thái tử: “Đây chỉ là mười ba bản phủ chí, số lượng sách cũng không nhiều, mỗi quyển sách viết về người như thế nào, quyển sách này chính là như thế đó, làm sao có thể từ cách hành văn của những người này nhìn ra phong tình lúc đó như thế nào.”

Nhị hoàng tử tự hỏi: “Có thể là bởi vì lúc nghèo, lời nói liền giản lược, lúc giàu, liền đi suy nghĩ làm sao viết càng thêm rườm rà.”

Tứ hoàng tử dứt khoát nói: “Vậy cũng có thể là lúc nghèo không có tiền mua giấy? Cho nên viết đơn giản một chút, lúc giàu có, không cần tiết kiệm giấy sao?”

Hoàng đế nghe được ba đứa con trai suy đoán như vậy, trừ Thái tử suy nghĩ còn có chút đạo lý, lão Nhị cùng lão Tứ căn bản không nói được gì.

Vậy lý do để tiết kiệm giấy là gì? Làm sao lại nghĩ đến chuyện này! Ông cười lắc đầu, cũng không phê tấu chương nữa, bảo Chu Toàn Cung đi lấy tấu chương của quan viên Vũ Châu lúc viết những phủ chí này.

“Nhìn nhận vấn đề, chỉ nghĩ thôi là không đủ, phải đi điều tra, mắt thấy mới là thật.”

Thái tử nhìn những tấu chương của tiền triều (triều đại trước), ánh mắt thất thần, đây là lần đầu tiên hắn biết, thì ra tấu chương của tiền triều vẫn còn được bảo tồn.

Lại còn bảo tồn được nhiều như vậy.

Ba huynh đệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lập tức cầm tấu chương lên xem. Vì thế Hoàng đế ở trên phê duyệt tấu chương, ba tiểu nhân ở dưới phê duyệt tấu chương, đợi đến lúc trời tối, sự tình còn chưa có kết luận.

Hoàng đế nhân tiện nói: “Mấy ngày nữa các con lại đến.”

Thái tử rất muộn mới trở lại Đông Cung, Chiết Quân Vụ thấy hắn rất vui vẻ, hỏi một câu: “Điện hạ, có chuyện gì tốt sao?”

Thái tử trước tiên là kiểm tra chữ hôm nay nàng viết ở nhà, xem xong mới gật đầu nói một câu: “Đúng vậy, có người đêm nay ngủ không được, ta thật cao hứng.”

Hôm nay phụ hoàng đến Nam thư phòng gọi Nhị ca và lão Tứ cùng đi, kỳ thật trong dự liệu của Thái tử, dù sao tính tình phụ hoàng thích đoàn viên, tất cả mọi người đều tốt, hắn đã bị dạy dỗ vài ngày, đã đến thời điểm để cho những đứa con khác cũng tới tiếp nhận dạy dỗ.

Nhưng Thái tử thật không ngờ chỉ gọi Nhị ca và lão Tứ, trong nháy mắt đó, hắn quả thật rất kinh ngạc, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, hôm nay gọi ba người bọn họ, ngày mai nhất định sẽ gọi riêng bốn người kia.

Loại chuyện này, Đoan Vương nghĩ một chút, liền có thể hiểu được, nhưng hắn làm ra bộ dáng kinh ngạc như vậy, tâm tư trong lòng Đoan Vương liền nhiều hơn.

Đêm nay tất nhiên là ngủ không được.

Thái tử cởi giày, lên giường, ném một cái bình nước nóng vào trong tay Chiết Quân Vụ, cười ha ha nói: “Biển học vô bờ, chiêu này, vẫn là từ chỗ Dư quý phi học được, dùng rất tốt.”

Dư quý phi biết giả vờ nhất.

Chiết Quân Vụ: “...........”

Nghe không hiểu, không đầu không đuôi.

Nhưng nàng hiện giờ rất biết nói chuyện, nói: “Điện hạ, ngài nói quá sâu xa.”

Thái tử cười to tiến tới sờ sờ đầu nàng: “Quân Vụ a, không sao, ta thật sự không ghét bỏ ngươi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp